Thế Giới Ngầm
-
Quyển 1 - Chương 59: Việc làm mới
Việt quát lớn một tiếng, tung mình đá cú song phi trúng ngay ngực khiến hắn bật ngửa ra, kế đó hai trảo móc từ trên cao xuống giáng mạnh lên ngay ngực hắn. Trúng phải đòn rất nặng, thét lên đau đớn, miệng hộc ra ngụm máu lớn.
Việt nhảy lùi lại, không đánh nữa mà ở nguyên chỗ chờ phản ứng tiếp theo của đối phương.
Một tay Thiên ôm ngực, một tay chống đất gượng sức đứng dậy, đứng lên ngã xuống vật vã mấy lần, hắn ta mới có thể ổn định được thân mình. Hắn đưa tay lau máu dính trên mặt, miệng lẩm bẩm trong hơi thở khò khè nặng nhọc: "Cmn! Sao võ công của tên ranh con này trở nên lợi hại đến như vậy chứ."
Đòn vừa nãy Việt sử dụng đã đánh tan gần như hết toàn bộ sức lực của Thiên. Thấy hắn ta cứ đứng một chỗ thở dốc, Việt cười khẩy, hỏi hắn ta:
- Sao thế? Tiếp tục đi chứ. Hay mày không thể đánh tiếp được nữa?
- Mày... khặc... khốn...
Hiện giờ xương ức vô cùng đau đớn, đến mức như đã bị gãy lìa, làm hắn không sao phát trọn một từ. Hô hấp còn khó thì nói gì đến đấm đá. Việt nói khích thêm:
- Nếu mày đã không còn đánh được nữa thì nhận thua nhanh cho rồi.
Nghe câu đó, Thiên tức giận cùng cực, hai mắt đỏ ngầu, miệng quát:
- Cmm!
Chẳng rõ có sức mạnh từ đâu, hắn vọt tới đánh ra một chiêu của Đường Lang Quyền. Nếu là bình thường, chắc chắc Việt sẽ gặp nguy hiểm bội phần, nhưng đáng tiếc cơn giận bốc lên tận óc khiến chiêu này của Thiên lộ ra vô số sơ hở. Vì thế Việt hóa giải bằng Hổ Quyền rất dễ dàng, rồi lại còn vung chân đạp cho hắn một cước ngay ngực đá bay đi hơn mét. Thiên quằn quại, ôm ngực rên rỉ đầy đau đớn, miệng không ngừng chảy máu. Việt bước tới chỗ Thiên, hỏi:
- Đánh nữa không?
Thiên chẳng thể nói nổi nữa, chỉ rên hừ hừ; xem chừng trận đấu đã kết thúc và đây chính đòn nốc ao. Việt đánh mắt cho Huy ra hiệu. Huy hiểu ý, gật đầu. Hắn ta nói với Thiên:
- Hôm nay là do bọn máy gây sự,mày cũng đã thua rồi, không còn gì để nói nữa. Chỗ này về sau sẽ do bọn tao quản lý.
Thiên chẳng còn hơi sức đâu mà mở miệng, chỉ trợn mắt nhìn hai người Huy và Việt. Huy bật cười:
- Không nói tức là đã chấp nhận, chúng ta thỏa thuận như thế đi. Giờ thì tạm biệt nhé ông bạn.
Rồi hắn quay sang quát mấy thằng thuộc hạ của Thiên:
- Bọn mày đứng đây làm gì, còn không biết biến đi à.
Khỏi cần bàn đến tâm trạng của Thiên sau khi nghe xong câu này, còn đám thuộc hạ của hắn thì giật mình sực tỉnh. Lúc nãy bọn chúng đang sững sờ và khiếp sợ khi thấy đại ca của mình thất bại thảm hại dưới tay Việt. Chúng vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lấy hắn kéo về xe. .................................................. .............. .........
Sau khi bọn chúng kéo nhau đi hết, Việt quay sang nói với Huy:
- Việc đã xong, tiền tôi đã trao rồi, giờ đến lượt anh múc cháo.
Huy trả treo:
- Nếu tao không làm thì sao?
- Thì tôi làm gì tiếp chắc anh cũng đoán được nhỉ.
Huy tự nhủ: "Hừ, không rõ thằng ranh này có ai chống lưng không mà sao cứng miệng thế?" Hắn trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Được rồi, chắc anh Hưng cũng đang ở công ty. Mày đi theo tao.
- Tốt lắm, anh làm ăn như thế mới tạo được uy tín chứ.
- Đừng nói nhiều, mày nhanh ra xe đi với tao.
Huy vừa đi vừa gọi điện thoại, có vẻ như hắn ta gọi về công ty. Hắn ta cách Việt hơi xa và tiếng nói khá nhỏ, Việt căn bản không nghe được nội dung là gì.
Việt tiếp tục nổ máy chạy theo Huy đến công ty Hưng Sơn. Bảo vệ của công ty khá đông, những người đứng ở tiền sảnh dường như hơi ngạc nhiên khi thấy Huy dẫn một người lạ lên tầng trên bằng đường cầu thang bộ bên trái: cầu thang này chỉ dành cho các nhân viên trung và cao cấp của công ty. Lên đến tầng ba, Huy dẫn Việt đến phòng gần cuối dãy thì dừng lại rồi hắn ta nói tiếp:
- Mày đứng đợi ngoài này một lát, anh vào trong thông báo với sếp trước rồi sẽ gọi mày.
- Được, vậy tôi đợi ở đây.
Huy gõ cửa. Sau khi được người ở trong phòng cho phép thì hắn mở cửa tiến vào. Huy nói với người đàn ông đang ngồi trước bàn:
- Anh Hưng, em đã đưa thằng ranh đó đến đây rồi.
- Chú mày ngồi xuống đi rồi từ từ trình bày kế hoạch tao xem.
...
Việt không rõ tình hình bên trong thế nào, nhân lúc đang đợi, anh liếc mắt nhìn xung quanh. Tình trạng bảo vệ rất nghiêm ngặt, luôn có một hay hai bảo vệ thường xuyên đi tuần lên xuống. Ở Vn, một công ty tư nhân có cần canh phòng cẩn mật đến thế không. Nhưng anh nhớ đến anh đang ở đây và trong tay anh cũng có một cây súng ngắn hay sao? Giữa lúc anh suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng mở ra, Huy lắc đầu hướng vào phòng và nói:
- Chú mày vào được rồi đấy.
Việt không rõ có hắn ta đã nói gì với người trong phòng nhưng qua giọng điệu của hắn ta, có vẻ như việc xâm nhập đã thành công một ít, tiếp theo là cố sức lấy lòng ông chủ đang ngồi ở trong phòng kia.
Khi anh vào phòng, anh thấy chỉ có Thành Hưng ngồi đấy mà không thấy Thanh Sơn đâu cả. Việt cảm thấy lạ. Hưng ra hiệu cho Việt ngồi xuống và nói:
- Huy đã giới thiệu chú em với anh với nhiều thứ rất tốt đẹp. Anh suy nghĩ rất lâu, sau cùng cũng chấp nhận cho chú em gia nhập.
Việt cười cười:
- Ồ thật vậy à? Thế thì em rất cám ơn anh.
Đã làm việc cho người ta nên Việt cần phải thay đổi cách xưng hô. Hưng giơ tay ngăn lời Việt lại:
- Ấy đừng nên mừng quá sớm. Giờ anh sắp xếp mày làm thuộc hạ cho Huy, nếu mày không chứng tỏ được khả năng của mình thì hậu quả không chỉ là bị đuổi việc thôi đâu.
- Vâng, em rõ rồi.
- Tốt!
Hưng quay sang bảo Huy:
- Chú mày đi xem thử có công việc nào sắp xếp được cho nó làm không. Còn Việt ở lại thêm một lúc nữa anh có việc cần nói.
Huy vâng lệnh đứng lên đi ngay. Việt nghe thế thì tự nhủ: "Ban nãy anh ta mới chỉ đưa cho củ cà rốt, giờ đến phần khoe cây gậy đây." Việ thừa hiểu cách này chuyên dành cho những tay mới vào. Hưng nói tiếp:
- Chú mày theo anh sang chỗ này.
"Sang chỗ khác? Lẽ nào sang gặp Thanh Sơn?" Việt nghĩ bụng.
Hưng đứng dậy đi sang một phòng khác, Huy theo lệnh của ông ta đi làm việc, còn mỗi Việt đi cùng. Hưng vừa đi vừa nói:
- Hừ, ý đồ được vào tổ chức của chú mày đã thành công rồi đấy. Bước tiếp theo là gì, giúp bọn Tuấn hay Chung ruồi hả?
Việt ngẩn người không hiểu gì, bèn hỏi lại:
- Anh Hưng, anh nói vậy là sao? Em có ý đồ gì đâu cơ chứ.
Hai người vào một căn phòng làm việc khác. Bài trí bên trong tương tự phòng kia. Hưng ngồi xuống bàn. Tiếp đó ông ta lấy ra một cặp giấy, rồi rút ra một tờ và ghi gì đấy lên Việt không rõ, nhưng anh thấy có họ tên anh trong đó. Hưng liếc nhìn anh với vẻ sắc lạnh, ông ta nghiêm giọng:
- Mày giả ngu giỏi lắm, tao không cần biết mày có ý đồ gì, nhưng nếu mày phá hoại bao công sức tao dựng nên thì mày sẽ như cây bút này.
Tay phải ông ta bóp mạnh một cái làm cây bút bi gãy đôi. Chút uy hiếp đó đối với Việt không là gì nhưng đã chứng tỏ anh chưa được ông ta tin tưởng. Anh bật cười:
- Ông anh đừng giận vội, nếu ông anh đã nói thế, thằng em này cũng không dấu làm gì, em muốn mượn sức tổ chức của ông anh để trả thù đám tên Tuấn và Thiên đó.
- Trả thù ư? Giỏi, mày thẳng thắn lắm, không sợ bị tao giết ngay bây giờ sao?
Việt nhún vai:
- Hiện tại chắc chưa đâu nhỉ, bởi vì ông anh đang cần lợi dụng thằng em này để có những nguồn thông tin mật từ Chung ruồi.
Hưng cười lớn:
- Ha ha ha ha, khá lắm, còn dám trả treo với tao. Được, tao tạm giữ mạng mày đấy. Giờ tao sẽ để mày là cấp dưới của Huy, mày cứ làm những việc nó bảo.
- Dạ vâng.
- Hừ, nên nhớ, hai mắt tao luôn theo dõi mày đấy, đừng làm gì chọc tao nổi giận.
- Ha ha, ông anh cứ yên tâm.
Việt chào ông ta một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, miệng nở nụ cười thành công. Khi cửa đóng lại rồi, Hưng vói tay bật điện thoại lên và nói:
- Anh thấy sao hả?
Có tiếng người trả lời:
- Qua nét mặt và cách ăn nói của thằng ranh con này thì nó không dễ xơi đâu.
- Dùng được không?
- Cho chạy việc vặt là tốt nhất.
- Ha ha ha, vậy cũng hay.
...
Việt sau khi ra khỏi phòng của Hưng thì đến vũ trường Hoàng Long. Hiện tại anh là cấp dưới của Huy nên đến đó xem có việc gì để làm không. Huy đang ở bàn pha chế rượu, thấy anh, hắn nói:
- Chú mày hình như rất giỏi võ phải không?
- Tàm tạm thôi ạ.
- Sao cũng được, giờ chú mày ra nhà sau kiếm một bộ quần áo bảo vệ mặc vào. Từ bây giờ mày sẽ là một bảo vệ trong vũ trường, đã rõ chưa hả?
- Rồi ạ!
"Khởi đầu thế này cũng không tệ!" Việt hỏi tiếp:
- Thế em làm bảo vệ ngoài cửa hay bên trong này ạ?
- Ừ, ngoài cửa đủ người rồi. Chú mày cứ làm thế đã, sau này nếu có chỗ khác anh chuyển sang. Đây là lịch làm việc, mày cầm xem thử có chỗ nào cần đính chính không để anh còn sửa.
Việt cầm lấy và gật đầu:
- Vâng ạ. Em sẽ xem thật kỹ. Giờ em đi làm việc đây ạ.
- Ừ.
Việt kiếm một chỗ ngồi xuổng và đọc lịch làm việc. "Lịch khá dày, xem ra phải nghỉ làm gia sư rồi." Việt thấy lương công việc này cao hơn nhiều lương lám gia sư nên dự tính nghỉ đi dạy, cũng may gia sư cũng vừa xong tháng, điều quan trọng là lựa lời ăn nói với cô Liên.
Việt nhảy lùi lại, không đánh nữa mà ở nguyên chỗ chờ phản ứng tiếp theo của đối phương.
Một tay Thiên ôm ngực, một tay chống đất gượng sức đứng dậy, đứng lên ngã xuống vật vã mấy lần, hắn ta mới có thể ổn định được thân mình. Hắn đưa tay lau máu dính trên mặt, miệng lẩm bẩm trong hơi thở khò khè nặng nhọc: "Cmn! Sao võ công của tên ranh con này trở nên lợi hại đến như vậy chứ."
Đòn vừa nãy Việt sử dụng đã đánh tan gần như hết toàn bộ sức lực của Thiên. Thấy hắn ta cứ đứng một chỗ thở dốc, Việt cười khẩy, hỏi hắn ta:
- Sao thế? Tiếp tục đi chứ. Hay mày không thể đánh tiếp được nữa?
- Mày... khặc... khốn...
Hiện giờ xương ức vô cùng đau đớn, đến mức như đã bị gãy lìa, làm hắn không sao phát trọn một từ. Hô hấp còn khó thì nói gì đến đấm đá. Việt nói khích thêm:
- Nếu mày đã không còn đánh được nữa thì nhận thua nhanh cho rồi.
Nghe câu đó, Thiên tức giận cùng cực, hai mắt đỏ ngầu, miệng quát:
- Cmm!
Chẳng rõ có sức mạnh từ đâu, hắn vọt tới đánh ra một chiêu của Đường Lang Quyền. Nếu là bình thường, chắc chắc Việt sẽ gặp nguy hiểm bội phần, nhưng đáng tiếc cơn giận bốc lên tận óc khiến chiêu này của Thiên lộ ra vô số sơ hở. Vì thế Việt hóa giải bằng Hổ Quyền rất dễ dàng, rồi lại còn vung chân đạp cho hắn một cước ngay ngực đá bay đi hơn mét. Thiên quằn quại, ôm ngực rên rỉ đầy đau đớn, miệng không ngừng chảy máu. Việt bước tới chỗ Thiên, hỏi:
- Đánh nữa không?
Thiên chẳng thể nói nổi nữa, chỉ rên hừ hừ; xem chừng trận đấu đã kết thúc và đây chính đòn nốc ao. Việt đánh mắt cho Huy ra hiệu. Huy hiểu ý, gật đầu. Hắn ta nói với Thiên:
- Hôm nay là do bọn máy gây sự,mày cũng đã thua rồi, không còn gì để nói nữa. Chỗ này về sau sẽ do bọn tao quản lý.
Thiên chẳng còn hơi sức đâu mà mở miệng, chỉ trợn mắt nhìn hai người Huy và Việt. Huy bật cười:
- Không nói tức là đã chấp nhận, chúng ta thỏa thuận như thế đi. Giờ thì tạm biệt nhé ông bạn.
Rồi hắn quay sang quát mấy thằng thuộc hạ của Thiên:
- Bọn mày đứng đây làm gì, còn không biết biến đi à.
Khỏi cần bàn đến tâm trạng của Thiên sau khi nghe xong câu này, còn đám thuộc hạ của hắn thì giật mình sực tỉnh. Lúc nãy bọn chúng đang sững sờ và khiếp sợ khi thấy đại ca của mình thất bại thảm hại dưới tay Việt. Chúng vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lấy hắn kéo về xe. .................................................. .............. .........
Sau khi bọn chúng kéo nhau đi hết, Việt quay sang nói với Huy:
- Việc đã xong, tiền tôi đã trao rồi, giờ đến lượt anh múc cháo.
Huy trả treo:
- Nếu tao không làm thì sao?
- Thì tôi làm gì tiếp chắc anh cũng đoán được nhỉ.
Huy tự nhủ: "Hừ, không rõ thằng ranh này có ai chống lưng không mà sao cứng miệng thế?" Hắn trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Được rồi, chắc anh Hưng cũng đang ở công ty. Mày đi theo tao.
- Tốt lắm, anh làm ăn như thế mới tạo được uy tín chứ.
- Đừng nói nhiều, mày nhanh ra xe đi với tao.
Huy vừa đi vừa gọi điện thoại, có vẻ như hắn ta gọi về công ty. Hắn ta cách Việt hơi xa và tiếng nói khá nhỏ, Việt căn bản không nghe được nội dung là gì.
Việt tiếp tục nổ máy chạy theo Huy đến công ty Hưng Sơn. Bảo vệ của công ty khá đông, những người đứng ở tiền sảnh dường như hơi ngạc nhiên khi thấy Huy dẫn một người lạ lên tầng trên bằng đường cầu thang bộ bên trái: cầu thang này chỉ dành cho các nhân viên trung và cao cấp của công ty. Lên đến tầng ba, Huy dẫn Việt đến phòng gần cuối dãy thì dừng lại rồi hắn ta nói tiếp:
- Mày đứng đợi ngoài này một lát, anh vào trong thông báo với sếp trước rồi sẽ gọi mày.
- Được, vậy tôi đợi ở đây.
Huy gõ cửa. Sau khi được người ở trong phòng cho phép thì hắn mở cửa tiến vào. Huy nói với người đàn ông đang ngồi trước bàn:
- Anh Hưng, em đã đưa thằng ranh đó đến đây rồi.
- Chú mày ngồi xuống đi rồi từ từ trình bày kế hoạch tao xem.
...
Việt không rõ tình hình bên trong thế nào, nhân lúc đang đợi, anh liếc mắt nhìn xung quanh. Tình trạng bảo vệ rất nghiêm ngặt, luôn có một hay hai bảo vệ thường xuyên đi tuần lên xuống. Ở Vn, một công ty tư nhân có cần canh phòng cẩn mật đến thế không. Nhưng anh nhớ đến anh đang ở đây và trong tay anh cũng có một cây súng ngắn hay sao? Giữa lúc anh suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng mở ra, Huy lắc đầu hướng vào phòng và nói:
- Chú mày vào được rồi đấy.
Việt không rõ có hắn ta đã nói gì với người trong phòng nhưng qua giọng điệu của hắn ta, có vẻ như việc xâm nhập đã thành công một ít, tiếp theo là cố sức lấy lòng ông chủ đang ngồi ở trong phòng kia.
Khi anh vào phòng, anh thấy chỉ có Thành Hưng ngồi đấy mà không thấy Thanh Sơn đâu cả. Việt cảm thấy lạ. Hưng ra hiệu cho Việt ngồi xuống và nói:
- Huy đã giới thiệu chú em với anh với nhiều thứ rất tốt đẹp. Anh suy nghĩ rất lâu, sau cùng cũng chấp nhận cho chú em gia nhập.
Việt cười cười:
- Ồ thật vậy à? Thế thì em rất cám ơn anh.
Đã làm việc cho người ta nên Việt cần phải thay đổi cách xưng hô. Hưng giơ tay ngăn lời Việt lại:
- Ấy đừng nên mừng quá sớm. Giờ anh sắp xếp mày làm thuộc hạ cho Huy, nếu mày không chứng tỏ được khả năng của mình thì hậu quả không chỉ là bị đuổi việc thôi đâu.
- Vâng, em rõ rồi.
- Tốt!
Hưng quay sang bảo Huy:
- Chú mày đi xem thử có công việc nào sắp xếp được cho nó làm không. Còn Việt ở lại thêm một lúc nữa anh có việc cần nói.
Huy vâng lệnh đứng lên đi ngay. Việt nghe thế thì tự nhủ: "Ban nãy anh ta mới chỉ đưa cho củ cà rốt, giờ đến phần khoe cây gậy đây." Việ thừa hiểu cách này chuyên dành cho những tay mới vào. Hưng nói tiếp:
- Chú mày theo anh sang chỗ này.
"Sang chỗ khác? Lẽ nào sang gặp Thanh Sơn?" Việt nghĩ bụng.
Hưng đứng dậy đi sang một phòng khác, Huy theo lệnh của ông ta đi làm việc, còn mỗi Việt đi cùng. Hưng vừa đi vừa nói:
- Hừ, ý đồ được vào tổ chức của chú mày đã thành công rồi đấy. Bước tiếp theo là gì, giúp bọn Tuấn hay Chung ruồi hả?
Việt ngẩn người không hiểu gì, bèn hỏi lại:
- Anh Hưng, anh nói vậy là sao? Em có ý đồ gì đâu cơ chứ.
Hai người vào một căn phòng làm việc khác. Bài trí bên trong tương tự phòng kia. Hưng ngồi xuống bàn. Tiếp đó ông ta lấy ra một cặp giấy, rồi rút ra một tờ và ghi gì đấy lên Việt không rõ, nhưng anh thấy có họ tên anh trong đó. Hưng liếc nhìn anh với vẻ sắc lạnh, ông ta nghiêm giọng:
- Mày giả ngu giỏi lắm, tao không cần biết mày có ý đồ gì, nhưng nếu mày phá hoại bao công sức tao dựng nên thì mày sẽ như cây bút này.
Tay phải ông ta bóp mạnh một cái làm cây bút bi gãy đôi. Chút uy hiếp đó đối với Việt không là gì nhưng đã chứng tỏ anh chưa được ông ta tin tưởng. Anh bật cười:
- Ông anh đừng giận vội, nếu ông anh đã nói thế, thằng em này cũng không dấu làm gì, em muốn mượn sức tổ chức của ông anh để trả thù đám tên Tuấn và Thiên đó.
- Trả thù ư? Giỏi, mày thẳng thắn lắm, không sợ bị tao giết ngay bây giờ sao?
Việt nhún vai:
- Hiện tại chắc chưa đâu nhỉ, bởi vì ông anh đang cần lợi dụng thằng em này để có những nguồn thông tin mật từ Chung ruồi.
Hưng cười lớn:
- Ha ha ha ha, khá lắm, còn dám trả treo với tao. Được, tao tạm giữ mạng mày đấy. Giờ tao sẽ để mày là cấp dưới của Huy, mày cứ làm những việc nó bảo.
- Dạ vâng.
- Hừ, nên nhớ, hai mắt tao luôn theo dõi mày đấy, đừng làm gì chọc tao nổi giận.
- Ha ha, ông anh cứ yên tâm.
Việt chào ông ta một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, miệng nở nụ cười thành công. Khi cửa đóng lại rồi, Hưng vói tay bật điện thoại lên và nói:
- Anh thấy sao hả?
Có tiếng người trả lời:
- Qua nét mặt và cách ăn nói của thằng ranh con này thì nó không dễ xơi đâu.
- Dùng được không?
- Cho chạy việc vặt là tốt nhất.
- Ha ha ha, vậy cũng hay.
...
Việt sau khi ra khỏi phòng của Hưng thì đến vũ trường Hoàng Long. Hiện tại anh là cấp dưới của Huy nên đến đó xem có việc gì để làm không. Huy đang ở bàn pha chế rượu, thấy anh, hắn nói:
- Chú mày hình như rất giỏi võ phải không?
- Tàm tạm thôi ạ.
- Sao cũng được, giờ chú mày ra nhà sau kiếm một bộ quần áo bảo vệ mặc vào. Từ bây giờ mày sẽ là một bảo vệ trong vũ trường, đã rõ chưa hả?
- Rồi ạ!
"Khởi đầu thế này cũng không tệ!" Việt hỏi tiếp:
- Thế em làm bảo vệ ngoài cửa hay bên trong này ạ?
- Ừ, ngoài cửa đủ người rồi. Chú mày cứ làm thế đã, sau này nếu có chỗ khác anh chuyển sang. Đây là lịch làm việc, mày cầm xem thử có chỗ nào cần đính chính không để anh còn sửa.
Việt cầm lấy và gật đầu:
- Vâng ạ. Em sẽ xem thật kỹ. Giờ em đi làm việc đây ạ.
- Ừ.
Việt kiếm một chỗ ngồi xuổng và đọc lịch làm việc. "Lịch khá dày, xem ra phải nghỉ làm gia sư rồi." Việt thấy lương công việc này cao hơn nhiều lương lám gia sư nên dự tính nghỉ đi dạy, cũng may gia sư cũng vừa xong tháng, điều quan trọng là lựa lời ăn nói với cô Liên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook