Thế Giới Ngầm
-
Quyển 1 - Chương 34: Gặp phải rắc rối
Quốc Việt mà không hề biết chỉ vì một câu nói lúc chiều của mình mà được người ta chú ý đến. Lúc này Quốc Việt và Hằng vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên cảm giác bất an lúc trong công viên quay trở lại, thậm chí còn mạnh hơn. Một mặt anh vẫn tiếp tục trò chuyện với Hằng. Mặt khác, tư tưởng của anh thì luôn trong trạng thái cảnh giác tột độ. Hai mắt anh không ngừng quan sát xung quanh.
Hai người đi thêm một quãng đường ngắn nữa thì thấy một đám người đang tụ tập ở phía trước. Lại gần, Quốc Việt mới nhìn rõ, đám đông có khoảng chừng tám đến mười người, nam nữ đủ cả, ai cũng đều là thanh niên. Nam thì mặt mũi bặm trợn, đầu tóc dựng đứng lên. Hai cô gái thân hình nóng bỏng, ăn mặc lại thiếu vải. Ai cũng nhìn anh và Hằng chằm chằm. Những người đó nhìn có vẻ cũng không tốt lành gì.
Nhưng người Việt chú ý hơn cả là người đàn ông tóc nhuộm hai line. Hắn ta đứng bên cạnh một trong hai cô gái kia. Vẻ ngoài của hắn ta khác hoàn toàn với những kẻ đứng xung quanh, không có chút gì gọi là xấu xa cả ngoại trừ mái tóc nhuộm màu của hắn ta.
Qua biểu hiện của chúng, Quốc Việt có thể nhận định mục tiêu của chúng là hai người, và gã nhuộm tóc là đại ca của cả đám người này.
Việt bề ngoài chú ý đến đám người kia, suy nghĩ trong đầu lại vận chuyển với vận tốc ánh sáng. Anh đang tìm hiểu vì sao những người này lại đến tìm mình. Sở dĩ anh bỏ qua các nguyên nhân khác là bởi: quần áo trên người chúng hình như là loại đắt tiền, mà cũng chúng không phải say rượu, nên không phải đến để trấn lột. Nếu đến vì Hằng là một cô gái xinh đẹp thì lại càng khó xảy ra. Anh biết cô trước giờ đều đi về một mình đường này mà không hề gặp rắc rối gì. Hơn nữa bọn chúng có vẻ quen thuộc đường này, chứng tỏ đã nhiều lần đi qua đây. Ngoài ra anh cùng Hằng đi chung với nhau mới một tuần nay. Mấy tối hôm trước vẫn không có gì kỳ lạ, tối hôm nay mới xuất hiện thì tìm người nào không cần nói cũng đã biết.
“Vì sao bọn chúng lại đến tìm mình nhỉ? Từ trước tới nay mình có liên quan đến bất kỳ băng nhóm xã hội đen nào đâu. Hừ, có lẽ mình đã bị một tên khốn kiếp nào đó thọc sau lưng một cái rồi.” Trong đầu Quốc Việt dần dần hiên lên một khuôn mặt đẹp trai, tự nhủ: “Hừm, cũng chỉ thằng đó là khả năng lớn nhất.”
Quốc Việt liếc mắt nhìn bốn phía. Anh thấy có ba bóng người mờ mờ đứng ngay tại góc của ngã ba cách đây không xa lắm. Chúng ở sau bức tường một ngôi nhà. Ngay khi anh nhìn, ba người đó lập tức thụt đầu vào.
“Quả nhiên là bọn chúng lập mưu hại mình, mấy thằng này dùng kế mượn dao mổ bò khá lắm.” Quốc Việt giờ đã có thể khẳng định chắc chắn kẻ nào làm ra chuyện này. Việc tiếp theo là suy nghĩ cách đối phó với đám người kia. Anh quả thật không thích dính dáng với các tên xã hội đen này chút nào, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tốt hơn hết là nên cách ra thật xa. Nhưng giờ anh đã rơi vào tình thế chẳng đặng đừng, hết đường lui rồi. Nếu hắn đến tìm anh, chi bằng chủ động ra tay trước. Đầu tiên anh tắt máy, sau đó anh nói nhỏ với Hằng:
- Bạn xuống xe đi.
Mặc dù Hằng không biết anh định làm gì nhưng cô vẫn theo lời anh. Kế tiếp, Việt hỏi trực tiếp gã đại ca:
- Anh có chuyện gì cần nói với tôi à?
Sắc mặt gã đại ca hơi thay đổi. Quốc Việt đã đoán đúng, bọn chúng đến gây sự. Gã đó không trả lời. Anh hỏi thêm một câu:
- Lạ thật, tôi chưa gặp anh trước đây. Sao? Anh có chuyện gì?
Việt bắt đầu thay đổi kiểu nói nhưng tên đại ca vẫn không đáp. Hắn không thèm chú ý đến anh mà quay sang ôm hôn, vuốt ve cô gái bên cạnh một cách sỗ sàng, tới mức Hằng xấu hổ đỏ bừng hai má, đầu cúi xuống không dám nhìn nữa.
“Che giấu không nhận mình là đại ca à.” Việt nghĩ bụng, được thế, anh nói:
- Nói thẳng luôn đi, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tên đại ca vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng có tên đàn em sốt ruột, kêu lên:
- Mày giỏi lắm, cũng biết đại ca tao tìm mày.
Một thằng trong đám đó nói, chỉ là Việt không xác định được ai. Một gã đô con đứng cạnh tên đại ca tỏ ra bực bội, miệng gã lẩm bẩm:
- Hừ, thằng này lúc nào cũng lắm mồm, quay về phải dạy cho thằng này biết điều hơn.
Anh không nghe rõ gã đó nói gì nhưng qua khẩu hình anh hiểu đại để ý của gã là gì. Anh giả bộ ngây thơ hỏi:
- Các người muốn gì ở tôi. Tôi chỉ là thằng sinh viên bình thường, đâu có gì hay mà các người đến tìm.
Cái thằng đó bước ra khỏi hàng, nhanh mồm nhanh miệng, trả lời luôn:
- Điều này mày không cần biết. Mày chỉ cần biết anh Thiên muốn gặp mày.
Gã đô con kia tằng hắng một tiếng cảnh cáo tên đàn em đó. Tên đấy tái mặt không dám lên tiếng nữa. Việt nói:
- Thì ra đại ca các người tên Thiên.
Anh biết hôm nay khó thoát khỏi đây nên đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Anh Thiên, tôi không muốn lòng vòng lôi thôi nữa. Tôi hỏi anh, là ai anh nhờ anh làm chuyện này? Tên đó ra giá bao nhiêu?
Tên Thiên buông cô gái ra, rít một hơi thuốc, nhả mấy vòng khói trắng rồi đáp:
- Khá khen cho mày, mày rất thông minh, có thể đoán ra được. Đúng là có người mời tao ra mặt xử mày, còn ai và giá bao nhiêu, mày không cần biết.
Việt tiếp tục hỏi một cách lịch sự:
- Tất nhiên tôi hiểu nguyên tắc giữ bí mật này. Thế hắn ta muốn các anh xử lý tôi như thế nào? Cái này chắc nói ra được nhỉ.
Tên Thiên đáp:
- Hử, thằng đó muốn tao đưa mày đi nằm viện từ ba tháng đến nửa năm. Mày có ý kiến gì hả? Hay mày thích nhiều hơn?
Hắn ta nhìn anh với vẻ quái dị, lại có cả kẻ muốn biết mình bị hành hạ ra sao nữa ư? Hắn ta chưa gặp loại người thich tự ngược này bao giờ. Hằng nghe mà run rẩy cả người. Cô nép sát vào Việt, mong tìm một chỗ an toàn. Bỗng Việt cười rộ lên làm cô giật mình:
- Ha ha ha, không ngờ Quốc Việt tao bị người ta căm ghét như thế đấy, không biết đó là ai mà thù sâu như vậy? Ha ha ha
Việt vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn khắp nơi, nhằm đánh giá sức mạnh của đối phương. Đầu nghĩ thầm: “Cái gì, nửa năm sao, tên này cũng độc ác thật.” Anh nghiến răng tức giận.
Tên Thiên tưởng nhầm anh đang tìm kẻ thuê chúng nên hắn nói:
- Thằng đó không có ở đây đâu, mày có tìm cũng vô ích. Chẳng có ai ngu ngốc đứng tại hiện trường để xem.
Cái tên nhanh nhảu lúc nãy nhìn tên Thiên. Khi hắn nhận được cái liếc mắt đồng ý của gã đại ca thì bước ra khỏi đám đông, từ từ đi gần đến chỗ Việt và Hằng. Việt tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt Hằng, cảnh giác quan sát tên đấy. Anh hỏi:
- Bọn mày định làm gì?
Tên đó bẻ khớp tay rôm rốp. Hắn nói:
- Hừ, mày hãy chuẩn bị tinh thần đi, mày sắp chết rồi đấy.
Ánh mắt tên đó liếc sang Hằng đứng ở sau lưng anh. Việt trầm ngâm hồi lâu rồi chỉ tay vào Hằng và nói:
- Chúng mày đánh tao cũng được, nhưng chúng mày hãy để cô ấy đi.
Thằng đàn em cười gằn lên:
- Mày mơ đấy à, cô bé này đại ca bọn tao đã nhắm rồi, không thể đi được. Cô ta nhất định phải ở lại đây.
Hằng rất dễ thương, không chỉ tên đấy mà cả đám du côn, đặc biệt là gã đại ca tên Thiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt sói đói. Việt biết không thể để mọi chuyện chậm trễ hơn được nữa. Anh tìm cách kéo dài thời gian:
- Hừ, tao không ngờ bọn mày lại ỷ đông ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm.
- Ha ha, bọn tao vốn vậy mà.
- Bọn mày thật không còn nhân tính nữa rồi.
Tuy Quốc Việt đối đáp với bọn côn đồ một cách bình thản nói chuyện, nhưng trong đầu lại đang tìm cách thoát thân. Từ đầu đến giờ, anh âm thầm quan sát khung cảnh quanh đây. Nhà cửa trên đường san sát, chỉ có một lối nhỏ nằm giữa hai nhà cao tầng, cách chỗ anh đứng hiện tại khoảng mười mấy mét. Đây là lối thoát duy nhất và chỉ có một người có thể thoát được mà thôi. Anh nhận thấy đám lưu manh hình như có chút giận dữ khi anh chửi chúng một câu. Không thể để Hằng ở đây thêm phút nào nữa, anh bèn nghiêng đầu nói nhỏ với cô ấy:
- Hằng, nghe mình nói này.
- Ừ, mình nghe.
Anh nói:
- Hằng này, lát nữa mình sẽ tạo ra một vụ hỗn loạn, bạn hãy nhân cơ hội đó mà chạy đi nhé.
Hằng ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt. Cô không ngờ là anh lại ở đây cản đường chúng để giúp cô chạy thoát. Đương nhiên cô lắc đầu không đồng ý:
- A, vậy sao được, mình đi rồi thì bạn thì sao? Bọn chúng sẽ đánh bạn chết mất.
Tên du côn nói:
- Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy.
Việc mặc kệ hắn ta. Anh tiếp tục yêu cầu Hằng đầy bá đạo:
- Mình có võ, không sao đâu. Hằng buộc phải chạy đi.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, thời gian không nhiều, do dự là cả hai đều gặp nạn. Mình bắt buộc bạn làm theo lời mình.
Tên du côn chen vào:
- Này, hai đứa mày câm ngay.
Việt đẩy Hằng ra sau một chút. Cô ấy là một cô gái rất thông minh. Cô biết nếu còn trì hoãn sẽ mất đi cơ hội thoát thân nên ra dấu đồng ý. Việt hướng dẫn nhanh kế hoạch cho cô:
- Tập trung nghe kỹ lời mình nói đây. Xe máy hiện tại tuy đã tắt máy nhưng đã cắm sẵn chìa khóa và đang ở số hai. Mình sẽ hét lên một tiếng khiến chúng rối loạn. Bạn phải ngồi lên xe thật nhanh, mở máy rồi chạy hết sức có thể vào hẻm nhỏ sau lưng. Nó nằm bên tay trái, cách chúng ta khoảng mười mét, từ đó thoát đi. Mình nói thế bạn đã hiểu chưa?
Hằng ra dấu đã hiểu. Trong lòng cô giờ bỗng bình thản lạ kỳ, cô bỗng nhìn anh với ánh mắt khác lạ, hàm chứa ý bạn phải cẩn thận đấy.
Lúc này tên đàn em không nhịn nổi nữa đã bước tới rất gần, Quốc Việt nói:
- Các người hãy để cô ấy đi, rồi các người muốn làm gì tôi thì làm.
Tên đàn em cướp lời.
- Mày có bị điếc không đấy, tao nói cả hai chúng mày đều phải ở đây.
Quốc Việt nhìn Thiên cười khinh bỉ. Anh chế giễu hắn:
- Mày thật kém quá Thiên à. Để một thằng đàn em nói thay, mày làm tao rất thất vọng đấy.
- M* kiếp, mày dám chửi anh Thiên, tao sẽ cho mày chết.
Tên Thiên biến sắc khi bị Quốc Việt mắng, còn những tên đàn em thì la ó ầm ĩ.
Tên đàn em đã tức giận sắp động thủ, tay hắn chuẩn bị đánh ra. Lúc này Quốc Việt bất ngờ thét “AA!!!!” lên một tiếng làm giật mình những kẻ đang đứng ở đó, kế tiếp chân anh rất nhanh đá bung ra, đạp thật mạnh vào thẳng vào bụng của tên đứng ngay trước mặt. Tên đó chưa kịp có phản ứng gì thì đã đột ngột trúng đòn đau của anh. Hắn ta gục xuống bất tỉnh ngay tại đương trường.
Quốc Việt liếc nhìn sau lưng mình. Hằng cũng đã hành động ngay sau tiếng hét của anh. Cô lập tức chạy nhanh đến xe máy. Cô ấy thực hiện hàng loạt các thao tác làm anh phải trợn mắt há hốc mồm.
Hằng nhanh chóng ngồi lên xe, gạt chân chống, nhấn đề nổ máy, vặn tay ga, xoay vô-lăng quay xe nửa vòng, vọt hết tốc lực về phía trước. Chiếc xe lao đi nhanh như chớp. Cuối cùng cô lạng xe một góc trăm hai mươi độ vào ngõ hẹp chạy đi mất hút.
Cô ấy thực hiện liền lạc và cực kỳ thuần thục, đến mức không thể hơn tuyệt được nữa. Đẳng cấp này chính đến Quốc Việt cũng phải ngã mũ bái phục sát đất. Anh thầm tự hỏi Hằng có phải là người đua xe chuyên nghiệp hay không?
Hành động ra tay đánh của Quốc Việt khiến cho toàn bộ đám lưu manh sửng sốt, đứng như trời chồng. Không hề có bất kỳ một phản ứng gì cho đến tận lúc Hằng đi xe vào đường rẽ thì tất cả mới tỉnh lại. Cả đám hò hét khởi động xe định đuổi theo chặn lại thì cô ấy đã ở tít đằng xa. Tất cả đành bất lực nhìn theo.
Hai người đi thêm một quãng đường ngắn nữa thì thấy một đám người đang tụ tập ở phía trước. Lại gần, Quốc Việt mới nhìn rõ, đám đông có khoảng chừng tám đến mười người, nam nữ đủ cả, ai cũng đều là thanh niên. Nam thì mặt mũi bặm trợn, đầu tóc dựng đứng lên. Hai cô gái thân hình nóng bỏng, ăn mặc lại thiếu vải. Ai cũng nhìn anh và Hằng chằm chằm. Những người đó nhìn có vẻ cũng không tốt lành gì.
Nhưng người Việt chú ý hơn cả là người đàn ông tóc nhuộm hai line. Hắn ta đứng bên cạnh một trong hai cô gái kia. Vẻ ngoài của hắn ta khác hoàn toàn với những kẻ đứng xung quanh, không có chút gì gọi là xấu xa cả ngoại trừ mái tóc nhuộm màu của hắn ta.
Qua biểu hiện của chúng, Quốc Việt có thể nhận định mục tiêu của chúng là hai người, và gã nhuộm tóc là đại ca của cả đám người này.
Việt bề ngoài chú ý đến đám người kia, suy nghĩ trong đầu lại vận chuyển với vận tốc ánh sáng. Anh đang tìm hiểu vì sao những người này lại đến tìm mình. Sở dĩ anh bỏ qua các nguyên nhân khác là bởi: quần áo trên người chúng hình như là loại đắt tiền, mà cũng chúng không phải say rượu, nên không phải đến để trấn lột. Nếu đến vì Hằng là một cô gái xinh đẹp thì lại càng khó xảy ra. Anh biết cô trước giờ đều đi về một mình đường này mà không hề gặp rắc rối gì. Hơn nữa bọn chúng có vẻ quen thuộc đường này, chứng tỏ đã nhiều lần đi qua đây. Ngoài ra anh cùng Hằng đi chung với nhau mới một tuần nay. Mấy tối hôm trước vẫn không có gì kỳ lạ, tối hôm nay mới xuất hiện thì tìm người nào không cần nói cũng đã biết.
“Vì sao bọn chúng lại đến tìm mình nhỉ? Từ trước tới nay mình có liên quan đến bất kỳ băng nhóm xã hội đen nào đâu. Hừ, có lẽ mình đã bị một tên khốn kiếp nào đó thọc sau lưng một cái rồi.” Trong đầu Quốc Việt dần dần hiên lên một khuôn mặt đẹp trai, tự nhủ: “Hừm, cũng chỉ thằng đó là khả năng lớn nhất.”
Quốc Việt liếc mắt nhìn bốn phía. Anh thấy có ba bóng người mờ mờ đứng ngay tại góc của ngã ba cách đây không xa lắm. Chúng ở sau bức tường một ngôi nhà. Ngay khi anh nhìn, ba người đó lập tức thụt đầu vào.
“Quả nhiên là bọn chúng lập mưu hại mình, mấy thằng này dùng kế mượn dao mổ bò khá lắm.” Quốc Việt giờ đã có thể khẳng định chắc chắn kẻ nào làm ra chuyện này. Việc tiếp theo là suy nghĩ cách đối phó với đám người kia. Anh quả thật không thích dính dáng với các tên xã hội đen này chút nào, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tốt hơn hết là nên cách ra thật xa. Nhưng giờ anh đã rơi vào tình thế chẳng đặng đừng, hết đường lui rồi. Nếu hắn đến tìm anh, chi bằng chủ động ra tay trước. Đầu tiên anh tắt máy, sau đó anh nói nhỏ với Hằng:
- Bạn xuống xe đi.
Mặc dù Hằng không biết anh định làm gì nhưng cô vẫn theo lời anh. Kế tiếp, Việt hỏi trực tiếp gã đại ca:
- Anh có chuyện gì cần nói với tôi à?
Sắc mặt gã đại ca hơi thay đổi. Quốc Việt đã đoán đúng, bọn chúng đến gây sự. Gã đó không trả lời. Anh hỏi thêm một câu:
- Lạ thật, tôi chưa gặp anh trước đây. Sao? Anh có chuyện gì?
Việt bắt đầu thay đổi kiểu nói nhưng tên đại ca vẫn không đáp. Hắn không thèm chú ý đến anh mà quay sang ôm hôn, vuốt ve cô gái bên cạnh một cách sỗ sàng, tới mức Hằng xấu hổ đỏ bừng hai má, đầu cúi xuống không dám nhìn nữa.
“Che giấu không nhận mình là đại ca à.” Việt nghĩ bụng, được thế, anh nói:
- Nói thẳng luôn đi, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tên đại ca vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng có tên đàn em sốt ruột, kêu lên:
- Mày giỏi lắm, cũng biết đại ca tao tìm mày.
Một thằng trong đám đó nói, chỉ là Việt không xác định được ai. Một gã đô con đứng cạnh tên đại ca tỏ ra bực bội, miệng gã lẩm bẩm:
- Hừ, thằng này lúc nào cũng lắm mồm, quay về phải dạy cho thằng này biết điều hơn.
Anh không nghe rõ gã đó nói gì nhưng qua khẩu hình anh hiểu đại để ý của gã là gì. Anh giả bộ ngây thơ hỏi:
- Các người muốn gì ở tôi. Tôi chỉ là thằng sinh viên bình thường, đâu có gì hay mà các người đến tìm.
Cái thằng đó bước ra khỏi hàng, nhanh mồm nhanh miệng, trả lời luôn:
- Điều này mày không cần biết. Mày chỉ cần biết anh Thiên muốn gặp mày.
Gã đô con kia tằng hắng một tiếng cảnh cáo tên đàn em đó. Tên đấy tái mặt không dám lên tiếng nữa. Việt nói:
- Thì ra đại ca các người tên Thiên.
Anh biết hôm nay khó thoát khỏi đây nên đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Anh Thiên, tôi không muốn lòng vòng lôi thôi nữa. Tôi hỏi anh, là ai anh nhờ anh làm chuyện này? Tên đó ra giá bao nhiêu?
Tên Thiên buông cô gái ra, rít một hơi thuốc, nhả mấy vòng khói trắng rồi đáp:
- Khá khen cho mày, mày rất thông minh, có thể đoán ra được. Đúng là có người mời tao ra mặt xử mày, còn ai và giá bao nhiêu, mày không cần biết.
Việt tiếp tục hỏi một cách lịch sự:
- Tất nhiên tôi hiểu nguyên tắc giữ bí mật này. Thế hắn ta muốn các anh xử lý tôi như thế nào? Cái này chắc nói ra được nhỉ.
Tên Thiên đáp:
- Hử, thằng đó muốn tao đưa mày đi nằm viện từ ba tháng đến nửa năm. Mày có ý kiến gì hả? Hay mày thích nhiều hơn?
Hắn ta nhìn anh với vẻ quái dị, lại có cả kẻ muốn biết mình bị hành hạ ra sao nữa ư? Hắn ta chưa gặp loại người thich tự ngược này bao giờ. Hằng nghe mà run rẩy cả người. Cô nép sát vào Việt, mong tìm một chỗ an toàn. Bỗng Việt cười rộ lên làm cô giật mình:
- Ha ha ha, không ngờ Quốc Việt tao bị người ta căm ghét như thế đấy, không biết đó là ai mà thù sâu như vậy? Ha ha ha
Việt vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn khắp nơi, nhằm đánh giá sức mạnh của đối phương. Đầu nghĩ thầm: “Cái gì, nửa năm sao, tên này cũng độc ác thật.” Anh nghiến răng tức giận.
Tên Thiên tưởng nhầm anh đang tìm kẻ thuê chúng nên hắn nói:
- Thằng đó không có ở đây đâu, mày có tìm cũng vô ích. Chẳng có ai ngu ngốc đứng tại hiện trường để xem.
Cái tên nhanh nhảu lúc nãy nhìn tên Thiên. Khi hắn nhận được cái liếc mắt đồng ý của gã đại ca thì bước ra khỏi đám đông, từ từ đi gần đến chỗ Việt và Hằng. Việt tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt Hằng, cảnh giác quan sát tên đấy. Anh hỏi:
- Bọn mày định làm gì?
Tên đó bẻ khớp tay rôm rốp. Hắn nói:
- Hừ, mày hãy chuẩn bị tinh thần đi, mày sắp chết rồi đấy.
Ánh mắt tên đó liếc sang Hằng đứng ở sau lưng anh. Việt trầm ngâm hồi lâu rồi chỉ tay vào Hằng và nói:
- Chúng mày đánh tao cũng được, nhưng chúng mày hãy để cô ấy đi.
Thằng đàn em cười gằn lên:
- Mày mơ đấy à, cô bé này đại ca bọn tao đã nhắm rồi, không thể đi được. Cô ta nhất định phải ở lại đây.
Hằng rất dễ thương, không chỉ tên đấy mà cả đám du côn, đặc biệt là gã đại ca tên Thiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt sói đói. Việt biết không thể để mọi chuyện chậm trễ hơn được nữa. Anh tìm cách kéo dài thời gian:
- Hừ, tao không ngờ bọn mày lại ỷ đông ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm.
- Ha ha, bọn tao vốn vậy mà.
- Bọn mày thật không còn nhân tính nữa rồi.
Tuy Quốc Việt đối đáp với bọn côn đồ một cách bình thản nói chuyện, nhưng trong đầu lại đang tìm cách thoát thân. Từ đầu đến giờ, anh âm thầm quan sát khung cảnh quanh đây. Nhà cửa trên đường san sát, chỉ có một lối nhỏ nằm giữa hai nhà cao tầng, cách chỗ anh đứng hiện tại khoảng mười mấy mét. Đây là lối thoát duy nhất và chỉ có một người có thể thoát được mà thôi. Anh nhận thấy đám lưu manh hình như có chút giận dữ khi anh chửi chúng một câu. Không thể để Hằng ở đây thêm phút nào nữa, anh bèn nghiêng đầu nói nhỏ với cô ấy:
- Hằng, nghe mình nói này.
- Ừ, mình nghe.
Anh nói:
- Hằng này, lát nữa mình sẽ tạo ra một vụ hỗn loạn, bạn hãy nhân cơ hội đó mà chạy đi nhé.
Hằng ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt. Cô không ngờ là anh lại ở đây cản đường chúng để giúp cô chạy thoát. Đương nhiên cô lắc đầu không đồng ý:
- A, vậy sao được, mình đi rồi thì bạn thì sao? Bọn chúng sẽ đánh bạn chết mất.
Tên du côn nói:
- Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy.
Việc mặc kệ hắn ta. Anh tiếp tục yêu cầu Hằng đầy bá đạo:
- Mình có võ, không sao đâu. Hằng buộc phải chạy đi.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, thời gian không nhiều, do dự là cả hai đều gặp nạn. Mình bắt buộc bạn làm theo lời mình.
Tên du côn chen vào:
- Này, hai đứa mày câm ngay.
Việt đẩy Hằng ra sau một chút. Cô ấy là một cô gái rất thông minh. Cô biết nếu còn trì hoãn sẽ mất đi cơ hội thoát thân nên ra dấu đồng ý. Việt hướng dẫn nhanh kế hoạch cho cô:
- Tập trung nghe kỹ lời mình nói đây. Xe máy hiện tại tuy đã tắt máy nhưng đã cắm sẵn chìa khóa và đang ở số hai. Mình sẽ hét lên một tiếng khiến chúng rối loạn. Bạn phải ngồi lên xe thật nhanh, mở máy rồi chạy hết sức có thể vào hẻm nhỏ sau lưng. Nó nằm bên tay trái, cách chúng ta khoảng mười mét, từ đó thoát đi. Mình nói thế bạn đã hiểu chưa?
Hằng ra dấu đã hiểu. Trong lòng cô giờ bỗng bình thản lạ kỳ, cô bỗng nhìn anh với ánh mắt khác lạ, hàm chứa ý bạn phải cẩn thận đấy.
Lúc này tên đàn em không nhịn nổi nữa đã bước tới rất gần, Quốc Việt nói:
- Các người hãy để cô ấy đi, rồi các người muốn làm gì tôi thì làm.
Tên đàn em cướp lời.
- Mày có bị điếc không đấy, tao nói cả hai chúng mày đều phải ở đây.
Quốc Việt nhìn Thiên cười khinh bỉ. Anh chế giễu hắn:
- Mày thật kém quá Thiên à. Để một thằng đàn em nói thay, mày làm tao rất thất vọng đấy.
- M* kiếp, mày dám chửi anh Thiên, tao sẽ cho mày chết.
Tên Thiên biến sắc khi bị Quốc Việt mắng, còn những tên đàn em thì la ó ầm ĩ.
Tên đàn em đã tức giận sắp động thủ, tay hắn chuẩn bị đánh ra. Lúc này Quốc Việt bất ngờ thét “AA!!!!” lên một tiếng làm giật mình những kẻ đang đứng ở đó, kế tiếp chân anh rất nhanh đá bung ra, đạp thật mạnh vào thẳng vào bụng của tên đứng ngay trước mặt. Tên đó chưa kịp có phản ứng gì thì đã đột ngột trúng đòn đau của anh. Hắn ta gục xuống bất tỉnh ngay tại đương trường.
Quốc Việt liếc nhìn sau lưng mình. Hằng cũng đã hành động ngay sau tiếng hét của anh. Cô lập tức chạy nhanh đến xe máy. Cô ấy thực hiện hàng loạt các thao tác làm anh phải trợn mắt há hốc mồm.
Hằng nhanh chóng ngồi lên xe, gạt chân chống, nhấn đề nổ máy, vặn tay ga, xoay vô-lăng quay xe nửa vòng, vọt hết tốc lực về phía trước. Chiếc xe lao đi nhanh như chớp. Cuối cùng cô lạng xe một góc trăm hai mươi độ vào ngõ hẹp chạy đi mất hút.
Cô ấy thực hiện liền lạc và cực kỳ thuần thục, đến mức không thể hơn tuyệt được nữa. Đẳng cấp này chính đến Quốc Việt cũng phải ngã mũ bái phục sát đất. Anh thầm tự hỏi Hằng có phải là người đua xe chuyên nghiệp hay không?
Hành động ra tay đánh của Quốc Việt khiến cho toàn bộ đám lưu manh sửng sốt, đứng như trời chồng. Không hề có bất kỳ một phản ứng gì cho đến tận lúc Hằng đi xe vào đường rẽ thì tất cả mới tỉnh lại. Cả đám hò hét khởi động xe định đuổi theo chặn lại thì cô ấy đã ở tít đằng xa. Tất cả đành bất lực nhìn theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook