Cuộc sống bình lặng nhạt nhẽo của tôi có thêm một con mèo kì dị cũng không có gì thay đổi. Con mèo kia ở phòng tôi, ăn cùng tôi, ngủ trên giường của tôi, không còn lần nào biến thành người nữa. Bạn tôi nói đúng, tôi thật sự là một đứa cuồng mèo. Dù biết còn mèo kia bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một thằng con trai, hoặc là giở trò đồi bại với tôi hoặc là gây rắc rối cho cuộc sống bình thường của tôi nhưng tôi vẫn không cách nào nhẫn tâm bỏ rơi được. Khách quan mà nói, con mèo đen kia nhìn rất quý tộc, rất xinh đẹp, rất dễ thương lại rất ngoan, ít nhất là sống cùng tôi một tuần rồi vẫn chưa một lần khiến tôi khó chịu. Còn chuyện lùm xùm tôi là gái hư kia cũng đã dần lắng xuống, cuộc gặp của Nhật Nguyên ở quán cà phê đã lấy lại trong sạch cho tôi. Dù sao đám bà tám lớp tôi cũng không ghét tôi, hơn nữa tôi còn được biết đến là thanh niên ngoan, xuất thân trong gia đình gia giáo nên chuyện kia chỉ coi như hiểu lầm. Thế là sóng yên biển lặng.
- Dương ơi, lại giúp anh làm bánh đi, anh ra ngoài một lát!
Lê Minh Duy, đồng nghiệp cũng là ông chủ của tôi ở tiệm bánh nơi tôi làm thêm. Một anh chàng 24 tuổi sành điệu và ăn chơi, tốt nghiệp đại học với bằng loại ưu, tiền đồ rộng mở cùng công việc có sẵn người người mơ ước nhưng không hiểu bị cái gì mà lại đi bán bánh doner!
- Vâng!
Tôi chạy lại cầm bánh từ tay Minh Duy, luôn tay luôn chân làm việc. Tiệm bánh không lớn nhưng rất đông khách nên lương của tôi cũng tương đối ổn định, một công việc bán thời gian phù hợp và ông chủ tốt tính, tôi cũng không mong gì hơn.
- Chị ơi, cho em hai bánh doner nha!
- Vâng. Bạn chờ một chút!
Tôi lấy bánh mang ra, đang tươi cười định nói câu bánh của hai bạn đây thì cơ mặt cứng đờ.
- Ô! Lâm Dương kìa!
- Đúng rồi! Không ngờ lại làm ở tiệm bánh bé xíu này!
Nguyên nhân tôi không nói nên lời chính là đây! Vũ Ngọc và Hà Vy, cặp bài trùng có sở thích hạ bệ và làm xấu mặt tôi! Một sở thích quái dị!
- Bánh của hai bạn đây! Chúc ngon miệng!
Sau mấy giây đứng hình, tôi bình thản đi tới làm nốt công việc, hoàn toàn coi như không quen biết!
Hai người đó còn nhìn tôi chỉ trỏ cười nói cái gì đó nhưng tôi ở trong quầy nên không nghe thấy cũng không quan tâm. Người ta là dân chơi còn tôi chỉ là dân đen, thực sự không cùng đứng trên một mặt phẳng!
- Nyan~
- Hử?
Nghe như tiếng mèo kêu ý nhỉ? Khu này chưa bao giờ có mèo lảng vảng qua, sao tự dưng có tiếng mèo kêu? Ngó quanh tìm kiếm một chút liền thấy một con mèo đen, tôi hoảng hồn ôm lấy nó rồi chạy vào trong quầy ngồi thụp xuống, đè tiếng thật nhỏ:
- Nhật Nguyên! Anh làm cái quái gì ở đây?
Đừng thắc mắc vì sao tôi biết con mèo đen này là Nhật Nguyên! Bộ dạng cao ngạo híp đôi mắt ngọc xinh đẹp ranh ma nhìn tôi, chân trước còn quấn băng trắng toát bởi bàn tay vụng về của tôi, lại bảo không nhận ra đi?
Nhật Nguyên không trả lời, vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp như bị tôi bỏ đói lâu lắm. Tôi... bất lực! Muốn phát giận trách móc gì cũng không được! Ok! Có thể khi là mèo Nhật Nguyên không thể nói chuyện và tôi sẽ cố gắng giảm chỉ số cuồng mèo của mình xuống... trong một ngày gần nhất!
- Đói hả?
Lắc đầu.
- Sao? Chẳng lẽ nhớ tôi?
Gật!
Định mệnh! Tôi sẽ cuồng mèo tới cuối đời! Quá mức moe (đáng yêu) rồi!
- Chủ quán ơi? - Có khách gọi.
- Vâng! Ra liền!
Tôi đem Nhật Nguyên tính giấu trong tủ để đồ của tôi nhưng nó lại nhảy tót lên vai tôi chễm chệ ngồi, làm sao cũng không chịu xuống!
Thế là cả buổi chiều tôi phải nghiến răng chịu cái vai mỏi nhừ chạy tới chạy lui làm việc. Khách hàng tất nhiên không biết đến nỗi khổ tâm của tôi, dường như rất hứng thú với việc nhìn cô nhân viên bán bánh bận rộn làm việc với con mèo trên vai nên tiệm mãi không hết khách. Tôi vừa đặt mông xuống ghế tính nghỉ một chút thì Vũ Ngọc từ đâu nhảy bổ tới trước mặt tôi với vẻ hốt hoảng:
- Mau đi cùng tớ! Hà Vy có chuyện rồi!
Tôi ngớ người, còn chưa kịp ư hử gì đã bị cô bạn đã nắm tay kéo đi. Chạy xồng xộc tới một quán cà phê cách tiệm bánh tôi đang làm một đoạn khá xa. Trong tiệm hình như đang có lộn xộn, người bên ngoài tò mò nhìn qua cửa kính còn người bên trong thì giương mắt xem kịch vui. Có vẻ như là một vở đánh ghen kinh điển đây!
- Nói cho mày biết, Phong là người yêu của tao! Đừng có ve vãn anh ấy! Không thì cứ liệu hồn!
Một cô bạn tóc vàng hoe, gẩy line tùm lum tà la, trang điểm sắc sảo, ăn mặc rách chỗ nọ hở chỗ kia, cầm cốc sinh tố thẳng tay hất lên người Hà Vy, lớn tiếng đe dọa. Hà Vy bị mất mặt, tức giận trợn mắt nhảy tới tát cái bốp vào mặt cô nàng, giọng nói chua ngoa không kém:
- Mày nghĩ mày là ai? Nghĩ đem nhiều người tới mà tao sợ á?
Cả đám con gái lộn xộn ầm ĩ trong quan cà phê mà chủ quán không dám ra ngăn cản, con gái vốn là sinh vật đáng sợ, khi đánh ghen lại càng khủng khiếp!
Phe Hà Vy chỉ có Hà Vy và Vũ Ngọc, giờ có thêm tôi, còn phe kia có đến năm sáu cô nàng đầu gấu, ai tôi cũng đều không muốn dây vào. Thật buồn cười khi mà tôi và Hà Vy, Vũ Ngọc lại đứng cùng một phe, hẳn là vì tôi là người mà hai người kia quen lại có mặt ở gần đây nhất nên mới kéo tôi tới nhưng hai người đó nghĩ tôi là ai vậy?
Trong lúc hai cô bạn chiến đấu hăng say với quân địch tôi lại thong thả tìm một bàn trống ngồi xuống, ngó ra cửa sổ lo lắng cho tiệm bánh doner Hanabi của mình. Ở cửa tiệm cà phê này đang tập trung rất nhiều người mà chiến trường lại ngay gần cửa ra vào, tôi làm sao về bây giờ? Tiệm đang đông khách như vậy…
- Lâm Dương, tới dạy cho con nhỏ này một bài học đi!
Hà Vy thấy tôi tới không phải giúp mà lại xem trò vui thì tức giận đi tới chỗ tôi đập bàn quát lên. Ôi! Tôi sợ quá! Hah, cho rằng tôi vì là bạn cùng lớp nên sẽ giúp sao? Ngây thơ chết đi được ấy!
- Ủa, tôi có quen bạn hả? – Tôi hồn nhiên trả lời, còn chớp chớp mắt mấy cái vô cùng vô tội.
Một tràng cười vang lên, Hà Vy và Vũ Ngọc tức đến lông tóc dựng ngược, đang tính dùng súng nước bọt bắn tôi thì chợt im bặt. Một cánh tay to lớn khoác lên vai tôi, thân mật cười:
- Em đợi lâu không?
Tôi ngước lên nhìn tên con trai lạ hoắc kia, ngơ ngác hỏi:
- Quen biết sao?
- Thôi nào đừng giận anh nữa! Chút nữa dẫn em đi ăn kem nha?
Giận cái con khỉ! Hắn là thằng nào thế? Tôi không nhớ là mình có quen một tên con trai nào như hắn đấy!
- Anh Phong! – Vũ Ngọc thốt lên.
À, hóa ra là nam chính của trận đánh ghen này. Đến rồi thì tự đi mà giải quyết mấy cô bạn gái đanh đá kia đi, sao lại biến thành con ruồi đậu trên cốc nước lọc của tôi?
- Con nhỏ quê mùa kia là ai? Anh Phong! – Cô gái tóc vàng chỉ tay vào mặt tôi, sấn sổ.
- Lâm Dương, hóa ra cậu là loại con gái đó! – Hà Vy bộ dạng chua ngoa hừng hực khí thế khi nãy bay mất không dấu vết, thay vào là hai mắt long lanh ngập nước, tổn thương yếu đuối không ai bằng!
Tôi vạch đen chảy đầy đầu, rõ ràng chỉ là một cô nhân viên bán bánh nho nhỏ cách đây cả dãy phố, sao bây giờ lại biến thành nhân vật nữ chính bất đắc dĩ trong trận đánh ghen của đám thanh niên ăn chơi ngu ngốc siêu cấp rảnh rỗi kia rồi?
Đứng dậy, bất ngờ ôm lấy một cánh tay người con trai tên Phong kia, tôi nhướn sát tai hắn thân mật thì thầm: “Nếu tôi có thể giúp anh giải vây thì anh phải mua hai mươi cái bánh!”, rồi cười thánh thiện:
- Vậy giờ đi liền đi anh!
Tên kia chưa kịp tiêu hóa hết phản ứng của tôi thì cô gái tóc vàng đã làm như muốn ngay lập tức xé xác tôi ra, móng tay dài đỏ chót chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Con nhỏ quê mùa kia, mày đừng hòng cướp anh ấy từ tao!
Tôi làm như bị dọa sợ, luống cuống núp sau lưng Phong, ló mặt ra ngây ngô nói:
- Chị có nhầm chồng em với ai không ạ?
- Ha-hả?
- Ch-chồng?
Cả đám con gái trợn mắt há hốc mồm. Mọi người trong quán ngoài quán nghe được câu này của tôi cũng mắt chữ O mồm chữ A, cằm sắp rớt luôn xuống sàn.
Trông mấy đứa kia chỉ giống như nữ sinh cấp ba hoặc sinh viên đại học thôi, thế mà lại được “gái đã có chồng” gọi là chị, không chỉ thế, rõ rành rành là người yêu của mình nhưng đùng một phát biến thành chồng của người ta, đả kích như vậy thật sự không có một cô gái nào chịu đựng được!
Không gian đông cứng như đá trong tủ lạnh nhưng rất nhanh khôi phục, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Kiểu như anh chồng trẻ này ngoại tình nhưng cô vợ ngây thơ ở nhà lại không biết, bây giờ mọi chuyện vỡ lở thế là có kịch hay để xem! Vài người còn lấy điện thoại ra quay phim nữa!
Không muốn làm diễn viên bất đắc dĩ qua một buổi chiều liền nổi tiếng, tôi tận dụng lúc mấy cô nàng kia đang đứng hình, triệt để tấn công. Kéo kéo tay tên con trai kia, vô tội nói:
- Anh, em đói!
- Ư-ừ, mình đi ăn thôi!
- Đứng lại đã! Anh, anh phải nói rõ ràng cho em! Cô ấy là ai? – Hà Vy mắt long lanh mọng nước, nghẹn ngào hỏi.
Tôi khẽ cấu vào tay hắn nhắc nhở, trên mặt vẫn mang vẻ ngơ ngác không hiểu gì.
- Đây là vợ tôi. Còn em… là ai thế?
Rất tốt! Rất biết điều! Tôi sâu kín nhếch môi khinh bỉ. Biểu hiện của hắn rất hoàn hảo, tài năng diễn kịch tốt như vậy thảo nào có gan đi bắt cá hai tay!
- Anh đùa đấy hả? Chơi chán rồi nên bày trò đá con này à? – Cô gái tóc vàng đầu gấu vẻ mặt muốn bao nhiêu hung dữ thì có bấy nhiêu hung dữ, ánh mắt dao cạo như chỉ hận không thể ngay lập tức xé xác cả tôi cả cái gã tên Phong kia ra thành ngàn mảnh.
- Ch-chị nói gì vậy? Em và anh ấy cưới nhau đã một năm, mới từ thành phố X chuyển nhà tới đây theo công tác của anh ấy. Không có khả năng anh ấy là người đàn ông mà chị nói đâu!
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, bộ dạng như con thỏ giận quá nên chuẩn bị cắn người. Mấy lời xì xào sau lời nói của tôi lại thay đổi thành có mấy kẻ thứ ba muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người ta… Thật sự là bây giờ tôi cũng không quản người xem bình luận cái gì, miệng lưỡi thiên hạ có cái gì mà không nói ra được? Tôi đơn giản là không muốn làm diễn viên trong mấy cái clip máu chó lá cải mà người ta đăng lên mạng nên nói xong liền kéo gã kia nghênh ngang rời khỏi quán cà phê mà không gặp một chút cản trở nào. Cũng may hôm nay tôi dở chứng không đeo tạp dề có logo của tiệm doner Hanabi, nếu không thì đúng là tiệm tôi nổi tiếng rồi!
Một đường lôi tên kia về tiệm bánh của mình, ấn hắn ngồi xuống ghế, tôi không nói không rằng gì lao vào làm bánh doner.
CMN! Tôi chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của tôi, sao chuyện cẩu huyết như đánh ghen cũng có thể rơi xuống đầu tôi? Da mặt tôi không mỏng mà là trong suốt đấy! Bảo ngày mai tôi làm sao dám đến lớp đây? Từ trước tới nay không biết bao nhiêu lần Hà Vy và Vũ Ngọc bắt nạt tôi nhưng tôi đều nhịn xuống bỏ qua mọi chuyện, không phải tôi hiền mà là tôi khinh không chấp nhặt cũng không muốn khiến bản thân nổi tiếng nhờ scandal. Giờ thì hay rồi, tới ngày mai thì tôi không chỉ nổi tiếng trong khối mà còn nổi tiếng trong toàn trường cho mà coi!
Còn nữa, lúc nãy bà chị lòe loẹt kia một câu nói tôi quê mùa hai câu nói tôi quê mùa, tôi tốt xấu gì cũng sống ở thành phố từ năm 14 tuổi. Ăn mặc tuy có chút đơn giản, con gái lớn tầm này còn chưa biết làm đẹp làm điệu nhưng cũng không lôi thôi lếch thếch hai lúa như chưa bao giờ lên tỉnh. Còn chưa từng có ai chê phong cách của tôi đâu!
Căn bếp bây giờ chính là nơi tôi phát giận, khách tới đều trực tiếp từ chối, âm thanh dao thái kéo cắt mạnh mẽ vang lên mà tôi một chút cũng không thấy rùng mình áy náy, rau, quả, thịt, nước sốt và bánh mì, mọi thứ trong tay tôi giống như nhảy múa, bay loạn xạ trên không trung. Gần một tiếng sau đi ra đặt phụp chồng bánh cao ngất lên bàn trước mặt hắn, cười đáng sợ mà gằn từng chữ:
- Mười – cái, một – trăm – năm – mươi – ngàn!
Phong đang vắt chân nghịch điện thoại, giật mình hung hăng trừng kẻ làm hắn giật mình nhưng gặp vẻ mặt khủng bố của tôi liền cụp tai ngoan ngoãn như con chó nhỏ.
- S-sao bảo hai mươi cái cơ mà?
Ra mua bánh là mua kiểu này, không phải “mua cho” mà là “mua của”!
- Hết bánh!
Dường như cảm thất mình hơi mất phong độ khi yếu thế trước tôi, hắn ho khan một cái rồi rút ví lấy tiền trả.
- Không cần trả lại.
Tôi không nói không rằng cầm tiền, đi vào quầy lấy tiền thừa đưa cho hắn nhưng hắn không cầm, túi bánh cũng không lấy, ngạo mạn nhìn tôi đúng kiểu nhìn một con nhỏ nghèo khó quê mùa khiến máu tôi dồn hết lên não.
Tất nhiên là tôi sẽ không ngu mà động tay động chân với một thằng con trai to con như hắn, hơn nữa nhìn hắn như vậy là biết tôi không nên đụng vào, nếu không chuyện gì sẽ xảy ra với tôi còn chưa biết đâu!
Tôi đặt tiền cạnh túi bánh của hắn rồi quay vào dọn quán, khóa cửa chuẩn bị nghỉ. 6.00 pm, trời đã nhập nhoạng tối, phố xá lên đèn nhắc nhở tôi đã đến giờ về. Lúc tôi ra khỏi khuôn viên quán đã không thấy bóng dáng cái gã đáng ghét kia đâu nữa, túi bánh và tiền thừa vẫn nằm im trên bàn. Tôi xách túi bánh, cầm tiền tới thùng rác công cộng bên kia đường, thẳng tay vứt tất cả xuống rồi quay lại thì đâm sầm vào ngực ai đó, loạng choạng lùi lại mấy bước. Một mùi hương nam tính thoang thoảng lạ hoắc.
- Làm người yêu anh đi!
- Dương ơi, lại giúp anh làm bánh đi, anh ra ngoài một lát!
Lê Minh Duy, đồng nghiệp cũng là ông chủ của tôi ở tiệm bánh nơi tôi làm thêm. Một anh chàng 24 tuổi sành điệu và ăn chơi, tốt nghiệp đại học với bằng loại ưu, tiền đồ rộng mở cùng công việc có sẵn người người mơ ước nhưng không hiểu bị cái gì mà lại đi bán bánh doner!
- Vâng!
Tôi chạy lại cầm bánh từ tay Minh Duy, luôn tay luôn chân làm việc. Tiệm bánh không lớn nhưng rất đông khách nên lương của tôi cũng tương đối ổn định, một công việc bán thời gian phù hợp và ông chủ tốt tính, tôi cũng không mong gì hơn.
- Chị ơi, cho em hai bánh doner nha!
- Vâng. Bạn chờ một chút!
Tôi lấy bánh mang ra, đang tươi cười định nói câu bánh của hai bạn đây thì cơ mặt cứng đờ.
- Ô! Lâm Dương kìa!
- Đúng rồi! Không ngờ lại làm ở tiệm bánh bé xíu này!
Nguyên nhân tôi không nói nên lời chính là đây! Vũ Ngọc và Hà Vy, cặp bài trùng có sở thích hạ bệ và làm xấu mặt tôi! Một sở thích quái dị!
- Bánh của hai bạn đây! Chúc ngon miệng!
Sau mấy giây đứng hình, tôi bình thản đi tới làm nốt công việc, hoàn toàn coi như không quen biết!
Hai người đó còn nhìn tôi chỉ trỏ cười nói cái gì đó nhưng tôi ở trong quầy nên không nghe thấy cũng không quan tâm. Người ta là dân chơi còn tôi chỉ là dân đen, thực sự không cùng đứng trên một mặt phẳng!
- Nyan~
- Hử?
Nghe như tiếng mèo kêu ý nhỉ? Khu này chưa bao giờ có mèo lảng vảng qua, sao tự dưng có tiếng mèo kêu? Ngó quanh tìm kiếm một chút liền thấy một con mèo đen, tôi hoảng hồn ôm lấy nó rồi chạy vào trong quầy ngồi thụp xuống, đè tiếng thật nhỏ:
- Nhật Nguyên! Anh làm cái quái gì ở đây?
Đừng thắc mắc vì sao tôi biết con mèo đen này là Nhật Nguyên! Bộ dạng cao ngạo híp đôi mắt ngọc xinh đẹp ranh ma nhìn tôi, chân trước còn quấn băng trắng toát bởi bàn tay vụng về của tôi, lại bảo không nhận ra đi?
Nhật Nguyên không trả lời, vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp như bị tôi bỏ đói lâu lắm. Tôi... bất lực! Muốn phát giận trách móc gì cũng không được! Ok! Có thể khi là mèo Nhật Nguyên không thể nói chuyện và tôi sẽ cố gắng giảm chỉ số cuồng mèo của mình xuống... trong một ngày gần nhất!
- Đói hả?
Lắc đầu.
- Sao? Chẳng lẽ nhớ tôi?
Gật!
Định mệnh! Tôi sẽ cuồng mèo tới cuối đời! Quá mức moe (đáng yêu) rồi!
- Chủ quán ơi? - Có khách gọi.
- Vâng! Ra liền!
Tôi đem Nhật Nguyên tính giấu trong tủ để đồ của tôi nhưng nó lại nhảy tót lên vai tôi chễm chệ ngồi, làm sao cũng không chịu xuống!
Thế là cả buổi chiều tôi phải nghiến răng chịu cái vai mỏi nhừ chạy tới chạy lui làm việc. Khách hàng tất nhiên không biết đến nỗi khổ tâm của tôi, dường như rất hứng thú với việc nhìn cô nhân viên bán bánh bận rộn làm việc với con mèo trên vai nên tiệm mãi không hết khách. Tôi vừa đặt mông xuống ghế tính nghỉ một chút thì Vũ Ngọc từ đâu nhảy bổ tới trước mặt tôi với vẻ hốt hoảng:
- Mau đi cùng tớ! Hà Vy có chuyện rồi!
Tôi ngớ người, còn chưa kịp ư hử gì đã bị cô bạn đã nắm tay kéo đi. Chạy xồng xộc tới một quán cà phê cách tiệm bánh tôi đang làm một đoạn khá xa. Trong tiệm hình như đang có lộn xộn, người bên ngoài tò mò nhìn qua cửa kính còn người bên trong thì giương mắt xem kịch vui. Có vẻ như là một vở đánh ghen kinh điển đây!
- Nói cho mày biết, Phong là người yêu của tao! Đừng có ve vãn anh ấy! Không thì cứ liệu hồn!
Một cô bạn tóc vàng hoe, gẩy line tùm lum tà la, trang điểm sắc sảo, ăn mặc rách chỗ nọ hở chỗ kia, cầm cốc sinh tố thẳng tay hất lên người Hà Vy, lớn tiếng đe dọa. Hà Vy bị mất mặt, tức giận trợn mắt nhảy tới tát cái bốp vào mặt cô nàng, giọng nói chua ngoa không kém:
- Mày nghĩ mày là ai? Nghĩ đem nhiều người tới mà tao sợ á?
Cả đám con gái lộn xộn ầm ĩ trong quan cà phê mà chủ quán không dám ra ngăn cản, con gái vốn là sinh vật đáng sợ, khi đánh ghen lại càng khủng khiếp!
Phe Hà Vy chỉ có Hà Vy và Vũ Ngọc, giờ có thêm tôi, còn phe kia có đến năm sáu cô nàng đầu gấu, ai tôi cũng đều không muốn dây vào. Thật buồn cười khi mà tôi và Hà Vy, Vũ Ngọc lại đứng cùng một phe, hẳn là vì tôi là người mà hai người kia quen lại có mặt ở gần đây nhất nên mới kéo tôi tới nhưng hai người đó nghĩ tôi là ai vậy?
Trong lúc hai cô bạn chiến đấu hăng say với quân địch tôi lại thong thả tìm một bàn trống ngồi xuống, ngó ra cửa sổ lo lắng cho tiệm bánh doner Hanabi của mình. Ở cửa tiệm cà phê này đang tập trung rất nhiều người mà chiến trường lại ngay gần cửa ra vào, tôi làm sao về bây giờ? Tiệm đang đông khách như vậy…
- Lâm Dương, tới dạy cho con nhỏ này một bài học đi!
Hà Vy thấy tôi tới không phải giúp mà lại xem trò vui thì tức giận đi tới chỗ tôi đập bàn quát lên. Ôi! Tôi sợ quá! Hah, cho rằng tôi vì là bạn cùng lớp nên sẽ giúp sao? Ngây thơ chết đi được ấy!
- Ủa, tôi có quen bạn hả? – Tôi hồn nhiên trả lời, còn chớp chớp mắt mấy cái vô cùng vô tội.
Một tràng cười vang lên, Hà Vy và Vũ Ngọc tức đến lông tóc dựng ngược, đang tính dùng súng nước bọt bắn tôi thì chợt im bặt. Một cánh tay to lớn khoác lên vai tôi, thân mật cười:
- Em đợi lâu không?
Tôi ngước lên nhìn tên con trai lạ hoắc kia, ngơ ngác hỏi:
- Quen biết sao?
- Thôi nào đừng giận anh nữa! Chút nữa dẫn em đi ăn kem nha?
Giận cái con khỉ! Hắn là thằng nào thế? Tôi không nhớ là mình có quen một tên con trai nào như hắn đấy!
- Anh Phong! – Vũ Ngọc thốt lên.
À, hóa ra là nam chính của trận đánh ghen này. Đến rồi thì tự đi mà giải quyết mấy cô bạn gái đanh đá kia đi, sao lại biến thành con ruồi đậu trên cốc nước lọc của tôi?
- Con nhỏ quê mùa kia là ai? Anh Phong! – Cô gái tóc vàng chỉ tay vào mặt tôi, sấn sổ.
- Lâm Dương, hóa ra cậu là loại con gái đó! – Hà Vy bộ dạng chua ngoa hừng hực khí thế khi nãy bay mất không dấu vết, thay vào là hai mắt long lanh ngập nước, tổn thương yếu đuối không ai bằng!
Tôi vạch đen chảy đầy đầu, rõ ràng chỉ là một cô nhân viên bán bánh nho nhỏ cách đây cả dãy phố, sao bây giờ lại biến thành nhân vật nữ chính bất đắc dĩ trong trận đánh ghen của đám thanh niên ăn chơi ngu ngốc siêu cấp rảnh rỗi kia rồi?
Đứng dậy, bất ngờ ôm lấy một cánh tay người con trai tên Phong kia, tôi nhướn sát tai hắn thân mật thì thầm: “Nếu tôi có thể giúp anh giải vây thì anh phải mua hai mươi cái bánh!”, rồi cười thánh thiện:
- Vậy giờ đi liền đi anh!
Tên kia chưa kịp tiêu hóa hết phản ứng của tôi thì cô gái tóc vàng đã làm như muốn ngay lập tức xé xác tôi ra, móng tay dài đỏ chót chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Con nhỏ quê mùa kia, mày đừng hòng cướp anh ấy từ tao!
Tôi làm như bị dọa sợ, luống cuống núp sau lưng Phong, ló mặt ra ngây ngô nói:
- Chị có nhầm chồng em với ai không ạ?
- Ha-hả?
- Ch-chồng?
Cả đám con gái trợn mắt há hốc mồm. Mọi người trong quán ngoài quán nghe được câu này của tôi cũng mắt chữ O mồm chữ A, cằm sắp rớt luôn xuống sàn.
Trông mấy đứa kia chỉ giống như nữ sinh cấp ba hoặc sinh viên đại học thôi, thế mà lại được “gái đã có chồng” gọi là chị, không chỉ thế, rõ rành rành là người yêu của mình nhưng đùng một phát biến thành chồng của người ta, đả kích như vậy thật sự không có một cô gái nào chịu đựng được!
Không gian đông cứng như đá trong tủ lạnh nhưng rất nhanh khôi phục, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Kiểu như anh chồng trẻ này ngoại tình nhưng cô vợ ngây thơ ở nhà lại không biết, bây giờ mọi chuyện vỡ lở thế là có kịch hay để xem! Vài người còn lấy điện thoại ra quay phim nữa!
Không muốn làm diễn viên bất đắc dĩ qua một buổi chiều liền nổi tiếng, tôi tận dụng lúc mấy cô nàng kia đang đứng hình, triệt để tấn công. Kéo kéo tay tên con trai kia, vô tội nói:
- Anh, em đói!
- Ư-ừ, mình đi ăn thôi!
- Đứng lại đã! Anh, anh phải nói rõ ràng cho em! Cô ấy là ai? – Hà Vy mắt long lanh mọng nước, nghẹn ngào hỏi.
Tôi khẽ cấu vào tay hắn nhắc nhở, trên mặt vẫn mang vẻ ngơ ngác không hiểu gì.
- Đây là vợ tôi. Còn em… là ai thế?
Rất tốt! Rất biết điều! Tôi sâu kín nhếch môi khinh bỉ. Biểu hiện của hắn rất hoàn hảo, tài năng diễn kịch tốt như vậy thảo nào có gan đi bắt cá hai tay!
- Anh đùa đấy hả? Chơi chán rồi nên bày trò đá con này à? – Cô gái tóc vàng đầu gấu vẻ mặt muốn bao nhiêu hung dữ thì có bấy nhiêu hung dữ, ánh mắt dao cạo như chỉ hận không thể ngay lập tức xé xác cả tôi cả cái gã tên Phong kia ra thành ngàn mảnh.
- Ch-chị nói gì vậy? Em và anh ấy cưới nhau đã một năm, mới từ thành phố X chuyển nhà tới đây theo công tác của anh ấy. Không có khả năng anh ấy là người đàn ông mà chị nói đâu!
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, bộ dạng như con thỏ giận quá nên chuẩn bị cắn người. Mấy lời xì xào sau lời nói của tôi lại thay đổi thành có mấy kẻ thứ ba muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người ta… Thật sự là bây giờ tôi cũng không quản người xem bình luận cái gì, miệng lưỡi thiên hạ có cái gì mà không nói ra được? Tôi đơn giản là không muốn làm diễn viên trong mấy cái clip máu chó lá cải mà người ta đăng lên mạng nên nói xong liền kéo gã kia nghênh ngang rời khỏi quán cà phê mà không gặp một chút cản trở nào. Cũng may hôm nay tôi dở chứng không đeo tạp dề có logo của tiệm doner Hanabi, nếu không thì đúng là tiệm tôi nổi tiếng rồi!
Một đường lôi tên kia về tiệm bánh của mình, ấn hắn ngồi xuống ghế, tôi không nói không rằng gì lao vào làm bánh doner.
CMN! Tôi chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của tôi, sao chuyện cẩu huyết như đánh ghen cũng có thể rơi xuống đầu tôi? Da mặt tôi không mỏng mà là trong suốt đấy! Bảo ngày mai tôi làm sao dám đến lớp đây? Từ trước tới nay không biết bao nhiêu lần Hà Vy và Vũ Ngọc bắt nạt tôi nhưng tôi đều nhịn xuống bỏ qua mọi chuyện, không phải tôi hiền mà là tôi khinh không chấp nhặt cũng không muốn khiến bản thân nổi tiếng nhờ scandal. Giờ thì hay rồi, tới ngày mai thì tôi không chỉ nổi tiếng trong khối mà còn nổi tiếng trong toàn trường cho mà coi!
Còn nữa, lúc nãy bà chị lòe loẹt kia một câu nói tôi quê mùa hai câu nói tôi quê mùa, tôi tốt xấu gì cũng sống ở thành phố từ năm 14 tuổi. Ăn mặc tuy có chút đơn giản, con gái lớn tầm này còn chưa biết làm đẹp làm điệu nhưng cũng không lôi thôi lếch thếch hai lúa như chưa bao giờ lên tỉnh. Còn chưa từng có ai chê phong cách của tôi đâu!
Căn bếp bây giờ chính là nơi tôi phát giận, khách tới đều trực tiếp từ chối, âm thanh dao thái kéo cắt mạnh mẽ vang lên mà tôi một chút cũng không thấy rùng mình áy náy, rau, quả, thịt, nước sốt và bánh mì, mọi thứ trong tay tôi giống như nhảy múa, bay loạn xạ trên không trung. Gần một tiếng sau đi ra đặt phụp chồng bánh cao ngất lên bàn trước mặt hắn, cười đáng sợ mà gằn từng chữ:
- Mười – cái, một – trăm – năm – mươi – ngàn!
Phong đang vắt chân nghịch điện thoại, giật mình hung hăng trừng kẻ làm hắn giật mình nhưng gặp vẻ mặt khủng bố của tôi liền cụp tai ngoan ngoãn như con chó nhỏ.
- S-sao bảo hai mươi cái cơ mà?
Ra mua bánh là mua kiểu này, không phải “mua cho” mà là “mua của”!
- Hết bánh!
Dường như cảm thất mình hơi mất phong độ khi yếu thế trước tôi, hắn ho khan một cái rồi rút ví lấy tiền trả.
- Không cần trả lại.
Tôi không nói không rằng cầm tiền, đi vào quầy lấy tiền thừa đưa cho hắn nhưng hắn không cầm, túi bánh cũng không lấy, ngạo mạn nhìn tôi đúng kiểu nhìn một con nhỏ nghèo khó quê mùa khiến máu tôi dồn hết lên não.
Tất nhiên là tôi sẽ không ngu mà động tay động chân với một thằng con trai to con như hắn, hơn nữa nhìn hắn như vậy là biết tôi không nên đụng vào, nếu không chuyện gì sẽ xảy ra với tôi còn chưa biết đâu!
Tôi đặt tiền cạnh túi bánh của hắn rồi quay vào dọn quán, khóa cửa chuẩn bị nghỉ. 6.00 pm, trời đã nhập nhoạng tối, phố xá lên đèn nhắc nhở tôi đã đến giờ về. Lúc tôi ra khỏi khuôn viên quán đã không thấy bóng dáng cái gã đáng ghét kia đâu nữa, túi bánh và tiền thừa vẫn nằm im trên bàn. Tôi xách túi bánh, cầm tiền tới thùng rác công cộng bên kia đường, thẳng tay vứt tất cả xuống rồi quay lại thì đâm sầm vào ngực ai đó, loạng choạng lùi lại mấy bước. Một mùi hương nam tính thoang thoảng lạ hoắc.
- Làm người yêu anh đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook