Chapter 78

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Kwang!

Một ngọn lửa bùng nổ.

Những móng vuốt sắc bén của tên ác quỷ đâm sầm vào trường thương uy nghiêm, dừng lại ngay trước mắt tôi.

Đôi mắt tôi nhức nhối bởi luồng khí kim loại bao quanh.

Tên ác quỷ cười khẩy.

"Nhân loại. Ngươi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi chỉ vì ngươi đến đây sao?"

Có vẻ như tên ác quỷ không có ý định để tôi bước vào trận địa một cách dễ dàng.

Sức mạnh của nó tiếp tục gia tăng.

Dù bàn tôiy đang cầm chuôi thương run rẩy, tôi vẫn kiên định nắm chặt.

Đợt tấn công tiếp theo đang đến gần.

"Thật ngu ngốc! Đây là lãnh địa của tôi!"

Một cú đấm trực diện lao về phía tôi.

Tôi vặn người né tránh, và cú đá tiếp theo bị chặn lại bằng trường thương.

Mỗi động tác đều chính xác, dù chỉ là chạm trúng nhẹ.

Phát hiện tấn công vào cơ ngực lớn bên trái...

Phát hiện tấn công vào cơ chéo ngoài bên phải...

Phát hiện tấn công vào cơ liên sườn ngoài...

Hoa diên vĩ của Laplace liên tục phân tích trận chiến mà không ngừng nghỉ.

Tôi siết chặt trường thương hơn nữa.

‘…Nó mạnh hơn mình dự tính.’

Sức mạnh khủng khiếp.

Có lẽ do năng lượng ma khí mà hắn hấp thụ, khiến hắn trở nên mạnh hơn nhiều so với những tên ác quỷ trung cấp mà tôi đã đối mặt trong lúc Đấu Tập Hóa Thân.

Thực tế là khu vực xung quanh trận địa có nồng độ ma khí cao cũng ảnh hưởng đáng kể.

‘Nó nằm ở mức giữa trung cấp và cao cấp.’

Nếu tôi chưa từng đối đầu với ba tên ác quỷ cùng lúc trước đây, hẳn đã rất khó khăn.

‘…Và nó không hề mất cảnh giác.’

Sau khi né tránh và phản công vài lần, tên ác quỷ trở nên thận trọng hơn.

Thay vì cố gắng áp đảo bằng sức mạnh, chúng tôi rơi vào cuộc chiến mà cả hai không còn cách nào khác ngoài việc gây thương tích cho nhau.

Có vẻ việc sử dụng tái sinh một cách chủ động là chiến lược của nó.

…Thật thông minh.

"Tsk."

Cuộc giao tranh trở nên căng thẳng.

Khi mũi thương đâm xuyên qua xương sườn của tên ác quỷ, móng vuốt của nó lướt qua vai tôi.

Đây là cuộc trao đổi giữa đâm và chém.

Nếu đây là cuộc chiến giữa người và người, tình thế có lẽ đã xoay chuyển...

Bọt, bọt!

Bọt sôi sùng sục trong lỗ hổng bị mũi thương đâm vào ngực tên ác quỷ.

…Tái sinh.

Tôi vội vàng rút cánh tay lại trước khi thương bị mắc kẹt trong cơ ngực rắn chắc của nó.

Tên ác quỷ cười khúc khích ghê rợn.

“Hehehe, có vẻ như ngươi đang đau đớn.”

“….”

“Ngươi là loài hèn mọn. Chỉ cần bị thương chút ít, ngươi nhanh chóng trở nên yếu đuối và ngu ngốc.”

Giọng điệu của nó cho thấy nó tin rằng cuộc trao đổi chiêu thức vừa rồi đã nghiêng về phía có lợi cho nó.

…Điều đó không hoàn toàn sai.

Nhưng điều quan trọng là tôi đã nhận ít sát thương hơn so với dự đoán của nó.

Tôi không phải con người bình thường;

Tôi là Song trùng, có khả năng dần dần chữa lành vết thương bằng cách sử dụng Hóa hình.

Tôi cần phải khai thác điểm mù này của hắn một cách hiệu quả.

Chỉ có như vậy, tôi mới có thể điều hướng trận chiến này theo hướng mình mong muốn.

Kwang!

Một lần nữa, trường thương đụng độ với móng vuốt của tên ác quỷ.

Tôi cố ý giảm áp lực từ tayy mình.

Móng vuốt của tên ác quỷ từ từ nghiêng về phía tôi.

Trán tôi rách toạc, và tầm nhìn trở nên hoàn toàn đỏ thẫm.

Chuỗi hành động đâm, chém, và đập phá tiếp tục không ngừng.

Đâm, cắt, chịu đòn.

Một cuộc chiến kịch liệt không chút khoan nhượng.

Cả tên ác quỷ và tôi đều dần kiệt quệ, bị cắt và xé nát.

Tên ác quỷ nhếch mép cười.

“Ngươi định bỏ cuộc sao?”

Tôi không trả lời.

Chỉ cần một chút nữa thôi…

Tự nhiên nhất có thể.

Từ từ… hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Gieo vào đầu tên ác quỷ niềm tin rằng tôi đang mất dần ưu thế.

Thud.

Thud!

Những móng vuốt sắc bén liên tục giáng xuống cơ thể tôi không ngừng.

Với con người bình thường, những vết thương này sẽ là tử thần, nếu không muốn nói là chí mạng.

“…Kuk.”

Các đợt tấn công không ngớt chỉ dừng lại khi tôi gục đầu xuống.

Tôi nhổ ra dòng máu đọng trong miệng.

Mùi tanh của sắt.

Một bàn chân tiến gần đến mũi tôi, nghiền nát những chiếc răng bị gãy.

Tôi ngước đầu lên.

Đôi mắt của tên ác quỷ lóe lên sự thèm khát mãnh liệt.

“Nhân loại. Ngươi mạnh hơn ta nghĩ.”

“….”

“Thực ra, điều này lại tốt cho ta.”

Tên ác quỷ dường như không có kế hoạch ngay lập tức kết liễu tôi.

Đúng như dự đoán.

“Nếu ta bóp chết ngươi thì ta sẽ có đủ lượng ma lực đáng giá bằng cả một ngôi làng.”

“….”

“Ta sẽ nghiền nát thân xác ngươi, làm bại hoại linh hồn ngươi, và hấp thụ dòng máu cao quý đó.”

Kế hoạch đã được vạch ra từ trước khi trận chiến bắt đầu.

Ngay lúc tôi đối mặt với quân đoàn quỷ, tôi đã suy ngẫm về lý do tại sao ác quỷ lại phát động cuộc tấn công toàn diện đột ngột như vậy.

Thực ra, chỉ có một lý do duy nhất cho sự vội vã này.

Có lẽ là do thiếu hụt ma lực.

“Hehe, ngươi nghĩ mình có thể làm được gì sao? Không đời nào… Ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ ngươi, và với sức mạnh đó, ta sẽ giam cầm đồng loại của ngươi trong đau đớn.”

“Và từ một con người mạnh mẽ như ngươi, ta có thể chiết xuất được nhiều ma lực cao cấp hơn…”

Trong tình cảnh mà ma lực khan hiếm, tại sao ác quỷ lại dám đánh một trận toàn lực với một "con người khá mạnh" mà không chiết xuất ma lực?

Như thể một kẻ đang đói mà từ chối bát cơm trước mặt.

Hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, tương lai hiện rõ trước mắt tôi.

Tên ác quỷ này sẽ không bao giờ giết tôi.

Clunk!

Với một cử chỉ đắc thắng, cánh cổng sắt nặng nề đằng sau tên ác quỷ mở ra.

Những sinh vật bên trong, tập trung vào nhiệm vụ canh giữ và tra tấn, bắt đầu xuất hiện để đưa tôi đi.

…Và giây phút đó đã đến.

Crack!

Những luồng ma lực khác nhau va chạm bên trong trái tim tôi.

Cảm giác rùng mình chạy khắp cơ thể từ đầu đến chân trong chớp mắt.

Tôi phải chịu đựng.

Tôi cố gắng tập trung tâm trí, không để cơn đau này làm gián đoạn động tác của mình.

‘Chỉ trong giây lát thôi.’

Tôi dậm mạnh xuống đất.

Khuôn mặt bối rối của tên ác quỷ lướt qua nhanh chóng.

Nó thể hiện biểu cảm không thể hiểu nổi tại sao một kẻ bị thương nặng như vậy lại có thể di chuyển như thế này.

Chắc chắn, nếu tôi là một con người bình thường, những động tác này sẽ là điều không thể giải thích được.

“Cái gì, sao lại thế!?”

Khi nó vung tay ngược lại về phía tôi đang đứng, tuy nhiên mọi chuyện đã trở nên quá muộn màng.

Ngay cả theo nhận thức của tôi, tốc độ của tôi đang đạt đến mức gần như là dịch chuyển tức thời.

Suaaaaa!

Tôi thò tay vào không gian được tạo ra nhờ Chìa Khóa Valber, rút tay ra.

Uuung!

Như thể đã chờ đợi từ lâu.

Một cảm giác quen thuộc và sức nặng quấn quanh đầu ngón tay tôi.

Một khối sắt đen tối hơn cả bóng tối xung quanh dần hiện ra.

“Tốt lắm, cố gắng thêm chút nữa!”

Vào lúc tôi định rút nốt ma lực còn lại và hoàn thiện Hào quang của mình, tôi đã ở bên trong tòa tháp.

Khoảng mười sinh vật quỷ còn lại đứng đó, không thể phản ứng kịp, chỉ lẩm bẩm với nhau.

“Không!!! Ngăn hắn lại!!!”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân tuyệt vọng của tên ác quỷ đang lao tới.

Tôi rút Hắc Vọng ra.

Vòng ánh sáng cuộn quanh lưỡi kiếm hắc ngọc, bốc cháy như ngọn lửa đen.

Xung quanh rơi vào tĩnh lặng.

Thud!

Thud!

Chỉ có những chuyển động chậm chạp của "hạch tâm" vang lên rõ ràng.

‘Nó đã nuốt chửng bao nhiêu?’

Tôi vung tay.

Quaaaaang!

Một tia chớp trắng chói lòa xé ngang toàn bộ chiến trường.

Và rồi, âm thanh xé toạc và phá hủy theo sau.

Quagwagwang!

Một đám mây bụi bốc lên cuồn cuộn.

Giữa màn khói bụi, Anh hùng đứng yên, quan sát hậu quả của đòn tấn công.

Ở trung tâm của tòa tháp, hạch tâm – thứ đã từng tỏa ra một luồng khí đầy uy nghi – giờ đây bị vỡ vụn thành từng mảnh, lăn lóc trên mặt đất.

Dù vật liệu có cứng rắn đến đâu, cũng không thể chống đỡ nổi một đòn trực diện từ Hắc Vọng kết hợp với Hào quang.

“…Chuyện gì đây?”

Tên ác quỷ nhìn chằm chằm vào đống đổ nát với khuôn mặt ngơ ngác.

Môi nó khẽ hé mở, lẩm bẩm những lời không thể hiểu nổi, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Srrung-

Nhưng nó chỉ kéo dài trong chốc lát.

Cảm nhận được lưỡi kiếm đang ép sát vào lưng, tên ác quỷ nghiến răng.

“Chưa kết thúc đâu.”

Tên ác quỷ nói lại lần nữa.

“…Vẫn chưa kết thúc đâu, tên khốn.”

***

Khi Hans và dân quân cùng dân làng chuẩn bị chiến đấu và đứng trên bục gỗ, lũ quỷ đã tiến đến gần.

Dưới ánh sáng xanh lam.

Đó là thứ ánh sáng chói lòa đến mỉa mai.

Bên dưới, đôi mắt nham hiểm phát ra màu sắc ghê rợn.

"..."

Nhìn thấy số lượng, Hans vô thức run rẩy, rồi nghiến răng, không muốn những người xung quanh nhìn thấy nỗi sợ hãi của mình.

Nếu anh, người mạnh nhất trong số họ, tỏ ra sợ hãi, điều đó chỉ làm tinh thần vốn đã mong manh của anh tệ hơn.

Hans nhớ lại cuộc trò chuyện với người đàn ông đã cứu mình.

Ngay sau buổi huấn luyện chiến đấu căng thẳng.

"Tên anh là Hans, đúng không? Có vẻ như mọi người trong làng khá tin tưởng anh."

"Ờ, tôi cho là vậy. Tôi giỏi kiếm hơn hầu hết mọi người ở đây một chút. Tôi đã đến thành phố một thời gian ngắn khi còn trẻ, kiếm sống bằng kiếm… thế thôi.”

Thậm chí chẳng đáng nhắc đến chuyện này.

Xấu hổ, Hans gãi đầu.

Sau đó, người đàn ông nói một điều gì đó khiến người ta phải suy nghĩ.

“Vậy thì, Hans. Khi ngôi làng gặp khủng hoảng, mọi người sẽ tự nhiên trông cậy vào anh.”

“Thật vậy sao?”

“Một nhà lãnh đạo đáng tin cậy là điều cần thiết trong các trận chiến quy mô lớn.”

“Ngài đang nói gì vậy?”

“… Khi nỗi sợ hãi tấn công Lonkers, nhiệm vụ của anh là truyền lòng dũng cảm và quyết tâm cho mọi người.”

“Ừ… vâng!?”

…Hans nhìn những người dân làng đang đứng trên bục.

Họ đều là những cá nhân có lý do để chiến đấu.

Một số người trong số họ hiếm khi trải qua chiến đấu.

Sự căng thẳng của trận chiến đang gặm nhấm họ.

“Chúng ta phải làm gì?”

“Chết tiệt. Những thứ đó… có vẻ đông hơn chúng ta.”

‘Người đàn ông đó…’

Mắt anh chuyển động nhanh chóng.

Người đàn ông và cô gái không còn ở đâu nữa.

Họ có thể đã rời đi rồi.

Không cần người ngoài phải đối mặt với mối đe dọa như vậy.

Xung quanh tối sầm lại trong chốc lát.

Hans nắm chặt nắm đấm.

Kẽo kẹt-

Một âm thanh kim loại nặng nề vang lên từ chiếc găng tay.

Món đồ mà người đàn ông đã đưa cho anh ta để bảo vệ dân làng.

‘Được rồi.’

Từ giờ trở đi, người dân Lonkers phải chịu trách nhiệm.

Anh ta lên tiếng.

“Bọn khốn ngu ngốc!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh khi anh hét lên một cách dứt khoát.

“Đừng chỉ run rẩy vì sợ hãi khi nhìn về phía trước, hãy nhìn về phía sau chúng ta!”

…Phía sau.

Phía sau họ là ngôi làng.

Tuy nhiên, giờ đây chỉ có những tiếng than ngắn và tiếng thở dài vang lên trong đám người dân làng Lonkers.

Biểu cảm của các dân binh dần căng thẳng.

Phía sau họ là ngôi làng.

Những người già và trẻ em đang sơ tán, chỉ mang theo những vật dụng cần thiết.

Họ để lại gia đình phía sau, và mỗi bước đi, họ không ngừng quay đầu lại, ánh mắt đầy lo lắng.

Trong khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm lấy bục gỗ.

Mọi người đều lặng lẽ quan sát những gia đình có thể đang đối mặt với những giây phút cuối cùng của họ.

Hans lại hét lên, như thể đang gào thét.

“Chết tiệt, thấy chưa! Chúng ta phải làm điều đó!”

Người dân làng nhận ra điều đó một lần nữa.

Nếu họ sụp đổ nhanh chóng, ngôi làng sẽ không tồn tại lâu, trở thành mồi ngon cho lũ quỷ.

“Chúng ta phải… làm điều đó.”

Họ lẩm bẩm những lời đó như một lời cầu nguyện.

Căng thẳng đã lấp đầy không khí bắt đầu tăng lên một chút.

Kwoong-!

Kwoong-!

Lũ quỷ đang tiến tới gần hơn.

Hans mở to mắt.

Tiếng tim đập mạnh như muốn vỡ lồng ngực và âm thanh bước chân của lũ quỷ hòa lẫn vào nhau.

“Mọi người! Phóng tên ngay!”

Một cơn mưa tên dày đặc trút xuống.

Người dân làng, miễn là sức lực cho phép, tiếp tục kéo căng dây cung.

Ngón tay rách toạc, vai đau rát, nhưng họ không dừng lại.

Nhờ việc sản xuất liên tục các vật liệu trong những ngày qua, có rất nhiều mũi tên.

“Ah…”

Tuy nhiên, những người đã nhìn với ánh mắt đầy hy vọng lại phải thất vọng.

Lũ quỷ không hề ngã xuống, không có lấy một con.

Lũ quỷ còn lại vượt qua cơn mưa tên dày đặc và lao về phía bục gỗ.

“Ngừng bắn và rút lui ngay!”

“Kích hoạt pháp khí!”

“Những người còn lại, nâng khiên lên và bảo vệ!”

“Đừng lùi bước! Chúng ta phải làm điều đó!”

Dân binh ném cung của họ đi và bám lấy pháp khí ngay lập tức.

Vũ khí được Noubelmag chế tạo chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với cung tên.

Những viên đạn bắn ra với tốc độ ấn tượng xuyên qua cơ thể cứng cáp của lũ quỷ.

Khoảng ba mươi tên nữa ngã xuống đầy đau đớn.

“Nạp đạn! Nạp đạn ngay!”

Nhưng gương mặt của Hans dần tối sầm lại.

Họ chưa hạ được phân nửa số quỷ, và lũ quỷ đã sắp tiến tới gần bục gỗ.

Chúng sắp leo lên bục gỗ ngay thôi.

Họ đã nỗ lực để ngăn cản việc tiếp cận dễ dàng, nhưng nhìn vào móng vuốt sắc bén và những xúc tu của lũ quỷ, dường như mọi nỗ lực đều vô ích.

‘Nếu chúng leo lên được bục gỗ…’

… Nói thẳng ra là, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Không có cơ hội chiến thắng.

Dù dân binh và người dân có đoàn kết, việc xử lý một con quỷ cũng sẽ là một thử thách lớn.

Dù họ đã luyện tập gia cố phòng thủ một cách chăm chỉ, có lẽ nó chỉ cầm cự được trong một thời gian ngắn.

… Do đó, sự diệt vong là kết cục đã được định trước.

Một mình Hans cũng khó có thể đối phó với một con quỷ, và lũ quỷ đang bò bên dưới bục vẫn còn rất nhiều.

Môi anh cong lên kỳ lạ, như thể đang vừa cười vừa khóc.

‘… Ha. Chết tiệt. Mẩu bánh mình ăn lúc nãy có lẽ là bữa ăn cuối cùng của mình.’

Ngược lại với mong đợi, tâm trí của anh trở nên kỳ lạ bình tĩnh.

Hans quay đầu lại nhìn về phía Lonkers.

Anh không biết nên nói là may mắn hay không may mắn khi tất cả dân làng đã rời khỏi làng.

Nhìn từ xa, họ chỉ còn là những chấm nhỏ, và dường như sự quyết tâm dâng lên trong lòng anh.

… Vợ và con anh đang ở đó.

Dù họ có hi sinh đi chăng nữa thì rốt cuộc, họ đã làm hết sức mình, họ đã cố gắng để bảo vệ ngôi làng cũng những người thân yêu của họ, vậy nên họ sẽ không cảm thấy hối tiếc.

“Mọi người…!”

Trong khoảnh khắc không may mắn khi anh muốn động viên đồng đội kiên trì thêm chút nữa để gia đình họ có thể trốn xa hơn, Hans im bặt.

Kwung-!

Ai đó đã nhảy xuống dưới bục gỗ.

Nhìn xuống vội vã, anh thấy cô gái đó.

Cô gái tóc đen đứng sừng sững trước đám quỷ đang tập trung.

Thanh đoản kiếm của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương