Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 33
Chương 33
[Trans:Na bél]
[Beta: Forliags]
– Sẽ sớm diễn ra buổi tư vấn. Tôi có phải là người duy nhất mong chờ buổi tư vấn của Anh hùng sẽ diễn ra như thế nào không?
└ Việc phàn nàn có tạo ra hào quang không?
└ Thực sự rất cực đoan (cười).
└ Thành thật mà nói, cậu sẽ không thể tư vấn được. Có vẻ như sự tê liệt cảm xúc đã diễn ra từ lâu.
└ Theo logic, liệu những lo lắng của tân sinh viên ở vị trí Anh hùng có lọt vào tai anh ấy không?
└ Anh hùng: Kiếm thuật có khó không? Tại sao?
└ Được rồi. Nếu chỉ ngồi trước mặt với tư thế anh hùng đó thì có lẽ bao nhiêu muộn phiền sẽ tan biến.
└ Vâng. Đó là phúc lợi và là lời khuyên.
… Còn ba ngày nữa là đến buổi tư vấn.
Sự kỳ vọng của bọn trẻ dần một tăng.
* * *
Nếu bạn chuẩn bị tốt, bạn sẽ trăm trận trăm thắng.
Việc chuẩn bị tư vấn cho bọn trẻ đang tiến triển theo triết lý như vậy.
Gần đây, một lượng ký ức thu được từ thư viện đã giúp ích rất nhiều.
Hạng mục mức độ hiểu biết đã được mở.
▼
* Các trị số được trình bày theo yêu cầu của người dùng.
* Các chủ đề được phân chia dựa trên yêu cầu của người dùng.
[Liên kết: Rosenstark]
Ted Redymer: 50/100
Pia Joyce: 25/100
Cuculli Evans: 20/100
Yussi Glendor: 17/100
Gerald Bryce: 13/100
Kasim Pierre: 11/100
Ban Dietrich: 8/100
Evergreen Solintail: 7/100
▲
…
Mức độ hiểu biết về các chủ đề có thể được biểu thị đa hình theo sự liên kết của chúng.
Không chỉ có 'Bản gốc' và các học viên mà còn có cả những sinh vật như Bọ, những người đã hình thành mối quan hệ trong quá khứ.
Tôi nhận ra ngay khi đọc thông tin.
Mặc dù sự tiến bộ và sự thông hiểu có vẻ giống như những phạm trù riêng biệt nhưng trên thực tế, chúng có mối liên hệ sâu sắc với nhau.
‘Một nguyên tắc cơ bản.’
Sự gia tăng hiểu biết trực tiếp dẫn đến sự gia tăng tiến bộ trong các yếu tố như ‘ngọn lửa’ và ‘củi’.
Sự thông hiểu tăng mang lại lợi ích cho sự phát triển của cá nhân, được biểu thị bằng 'ngọn lửa', và sự phát triển của đồng đội, được biểu thị bằng 'củi'.
‘…Việc tư vấn này có vẻ quan trọng hơn mình nghĩ.’
Không giống như hang động của người hộ vệ hay thư viện ký ức trước đây, Hoa diên vĩ của Laplace không cung cấp cho tôi mục tiêu rõ ràng.
Không có hướng dẫn hoặc câu đố.
‘Nếu mình nâng cao tiến độ hơn nữa, Hoa diên vĩ của Laplace sẽ cho mình manh mối; đó là thỏa thuận.'
Vì vậy, cần phải nâng cao hiểu biết của bọn trẻ càng nhiều càng tốt trong quá trình tư vấn này để có được những manh mối mới.
Thu thập manh mối thông qua Hoa diên vĩ của Laplace và phát triển—hiện tại, đó là con đường tắt nhanh nhất để kết thức lỗi lầm của một Anh hùng.
‘Nhân tiện, tại sao Cuculli lại có hiểu biết cao như vậy?’
…Có lẽ vì bản tính thẳng thắn của cô ấy.
Rộtt-
Tôi nhìn chằm chằm vào những tinh thể băng trắng xoá còn sót lại trên đầu ngón tay mình.
'…Thú vị.'
Qua thử nghiệm, người ta thấy rằng có thể sử dụng phép đa hình khi mức độ thông hiểu vượt quá 20.
Nói cách khác, khả năng này có thể được nhân rộng.
Tuy nhiên, ‘bản chất của Cuculli’ kéo theo sức mạnh còn sót lại trong khi biến hoá thành Anh hùng là điều không có gì đặc biệt đáng chú ý.
Nó không hữu ích trong chiến đấu ở một mức độ đáng kể.
‘Dù sao thì mình cũng không thể sử dụng bộ dạng này được.’
Vụt!
Tôi chuyển ánh nhìn trở lại phần thông tin khi tảng băng tan đi.
… Có những học viên đạt điểm cao hơn mong đợi, và cũng có những học viên có điểm thấp hơn.
Leciel Hiyashin: 1/100
… Thực sự khủng khiếp.
Là người được kỳ vọng nhiều nhất, tôi cảm thấy cần phải làm quen qua buổi tư vấn này.
‘Gerald, Nyhill, Evergreen, Luke….’
Cũng có số điểm tương tự.
Tuy cao hơn Leciel nhưng điểm số lại không khả quan.
Tôi nên tận dụng cơ hội này để nâng cao trình độ hiểu biết.
Tôi đang suy nghĩ cách để tăng cường độ thông hiểu.
Cuối cùng, ánh mắt của tôi dừng lại ở phía trên.
‘… 50.’
Đúng một nửa.
Đó là một con số gợi lên nhiều suy nghĩ.
Nó có vẻ cao, nhưng khi nhìn kỹ hơn, nó có vẻ thấp.
‘Con đường phía trước thực sự rất dài.’
Đường cong của độ thông hiểu có lẽ sẽ tăng dần.
Anh hùng nhọc ở đây nhiều năm được 50 điểm, còn Pia là 25 điểm.
Sẽ mất bao lâu để đạt tới 100?
… Năm biểu tượng cứu chuộc còn lại và giải phóng khả năng độc nhất của Hắc vọng.
Có được chúng sẽ là sự chuẩn bị tối thiểu để chống lại quỷ vương.
"…Haizz."
Vì thế, kết quả trả về giống như một dấu chấm câu.
Hãy chuẩn bị cho buổi tư vấn một cách chuyên cần.
May mắn thay, một ý tưởng hay đã nảy ra trong đầu.
Một phương pháp đột phá để nâng cao đáng kể sự hiểu biết của họ.
Rắc!
Tôi siết chặt chiếc ví chứa đầy tiền.
* * *
Vì nhiều lý do khác nhau, bộ phận quản lý Rosenstark không cho phép học viên sở hữu tinh thể liên lạc cá nhân.
Vì vậy, họ chỉ có hai cách để liên lạc với thế giới bên ngoài:
Sử dụng cuốn sách truyền ma thuật chung hoặc sử dụng tinh thể liên lạc có sẵn trong 'phòng liên lạc'.
Leciel chọn cách thứ hai để liên lạc với bà ngoại.
“Chỉ cần đến Phòng 23. Thời gian thường là một tiếng, nhưng… tôi sẽ để cô sử dụng lâu hơn một chút.”
"Tại sao?"
“Chỉ vì ? Cô cứ sử dụng nó một cách thoải mái và sau đó thoát ra.”
“…”
Không một phản hồi.
Sinh viên vừa học vừa làm năm thứ 3 phụ trách phòng liên lạc giả vờ lấy chìa khóa ra, lén lút liếc nhìn Leciel.
‘…Anh ta trông thật lố bịch.’
“Tôi có thể lấy chìa khóa được không?”
Anh nhận ra mình đang há hốc mồm sau khi mở miệng.
“Ồ, đây. Phòng 23 ngay bên phải.”
Leciel với khuôn mặt hơi nhăn nhó, nắm lấy chìa khóa và đi tiếp.
‘Phòng 23… Ở đâu nhỉ?’
Hành lang khá nhộn nhịp người chờ đợi.
Hầu hết họ đều là sinh viên năm nhất.
Một điểm chung nữa là tất cả bọn họ đôi mắt đều đỏ.
“…Tôi còn chưa bắt đầu giao tiếp mà nước mắt đã rơi rồi.”
“Cậu đã nói là sẽ không khóc mà, đồ ngốc. Nếu cậu cứ vậy, tôi sẽ đăng nó lên Connector.”
“Cậu nên lau nước mũi đi. Mọi người nhìn sẽ nghĩ đó là cột băng đấy.”
Những biểu cảm như vậy thật mong đợi.
Chương trình giảng dạy của Rosenstark có thể sánh với quân đội.
Sau quá trình rèn luyện khắc nghiệt không ngừng, một người có xu hướng nhớ gia đình mình.
'….'
Trong khi những học viên luôn có cảm giác đó, thì có vẻ như cô là người duy nhất vô cảm.
Leciel đi ngang qua các bạn cùng lớp với những bước chân hơi nhanh hơn.
Khi cô rẽ vào góc phố, căn phòng được chỉ định hiện ra trong tầm mắt.
Leciel nhanh chóng với tới tay nắm cửa.
Không, cô đã cố gắng.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra trước khi cô kịp nắm lấy nó.
“…”
"…Huh?"
Người được tiết lộ là một cậu bé ăn mặc nổi bật với trang phục rực rỡ.
“Này, Leciel. Chẳng phải việc nhìn thấy tôi bên ngoài lớp học còn thú vị hơn sao?”
Leciel, người đang ngây người nhìn khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng, nhận ra danh tính của cậu bé hơi muộn.
Cậu ấy là một người bạn cùng lớp đã tham gia khóa học khắc nghiệt với cô ấy.
…Cái tên đó không xuất hiện trong đầu tôi.
Tuy nhiên, vẫn còn ký ức về việc cậu ta liên tục gây ồn ào với một nhóm bạn và đưa những ánh mắt lạnh lùng, uy quyền mọi lúc mọi nơi.
"Yeah."
Khi Leciel chuẩn bị đi ngang qua cậu và bước vào phòng liên lạc, cậu ta hơi nghiêng người để chặn lối vào.
Lông mày của Leciel co giật.
“Nó hơi lạnh một chút. Người yêu cậu đang đợi cậu à? Sao vội vàng thế."
Một giọng nói khó nghe.
Nội dung khó hiểu.
Sự khó chịu khiến cô nhớ lại một kỷ niệm.
“Tôi nghe nói cậu có quan hệ tốt với Thánh Kiếm và Anh hùng. Cậu cũng thân với Anh hùng à?”
…Phải rồi, cái tên đó hiện lên trong đầu tôi.
Lucas Wellington.
"Tránh ra một bên."
“Uh, uh!?”
Cô nắm lấy vạt áo của Lucas, người đang dựa vào cửa một góc và đẩy cậu ta ra.
Đó là tốc độ và sức mạnh không cho anh cơ hội phản ứng.
Lucas loạng choạng và quay vòng ở giữa hành lang.
"Khụ khụ!"
Lúc cậu quay lại nhìn với ánh mắt ngơ ngác, thì chỉ có cánh cửa đóng chặt đang chờ đợi cậu ta.
Tiếng ồn xung quanh làm át đi khuôn mặt nhăn nheo của cậu.
"Đừng có nhìn chằm chằm như thế. Đồ khốn.”
Lucas lo lắng phủi bụi rồi nhanh chóng rời đi.
… Leciel quên mất Lucas ngay khi cô mở cửa.
Hít một hơi thật sâu, cô đối mặt với một chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng với một tinh thể liên lạc lơ lửng.
‘Số của bà…’
Khi cô nhập số sê-ri, viên pha lê màu xanh lam bắt đầu phát sáng và rung chuyển.
Leciel mím môi lại, chờ kết nối.
Mong rằng sẽ không kết thúc như một cuộc gọi nhỡ như lần trước.
Bíp bíp-!
Khi âm thanh liên lạc kéo dài, cô nhắm chặt mắt lại.
Vào lúc đó, sự rung động của tinh thể liên lạc đột ngột dừng lại.
[Có phải Leciel không?]
Leciel vội vàng điều chỉnh lại tư thế và ngồi dậy.
* * *
Hiyashin, mãi mãi là màu đỏ.
Đây là cụm từ được vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc đích thân để lại cho gia tộc Hiyashin.
Từ chiến thắng của loài người trước lũ quỷ cho đến việc khẳng định mình ở khu vực phía Tây khắc nghiệt này, những chiến công đáng nể của Hiyashin trong cuộc hành trình gian khổ thực sự đáng kinh ngạc, đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Những thanh tra viên đã trấn áp mọi mối đe dọa ở vùng hoang dã hoang sơ chỉ bằng một thanh kiếm.
Xem xét việc tổ tiên của Hiyashin được tôn vinh là anh hùng dân tộc đầu tiên, có thể thấy rõ vai trò của họ vào thời điểm đó quan trọng như thế nào.
Tất nhiên, bây giờ có nhiều anh hùng hoạt động nên sự hiện diện của họ dường như mờ nhạt đi phần nào.
Tuy nhiên, mái tóc đỏ thẫm như mặt trời, bằng chứng về dòng dõi của Hiyashin, vẫn là biểu tượng của sự tôn trọng và biết ơn của người dân đế quốc.
Đứng đầu trong giới thanh tra là gia đình kiếm sĩ Hiyashin.
Họ không tham gia vào chính trị, không quan tâm đến việc tích lũy của cải và chỉ tìm kiếm sự khắc nghiệt của thanh kiếm.
Dù các vị thần có thừa nhận quyết tâm này hay không thì hậu duệ của Hiyashin vẫn thường thể hiện tài năng xuất chúng.
Xuyên suốt mọi thời đại, bất kể thời đại nào, Hiyashin chưa bao giờ truyền danh hiệu 'Bậc thầy kiếm thuật' cho bất kỳ ai khác.
… Ngoại trừ một thời đại.
‘Zion Hiyashin.’
Gia tộc đã đánh mất niềm kiêu hãnh đã tồn tại hàng thế kỷ khi thua Anh hùng.
Sau thất bại đầu tiên, cuộc sống của Zion trải qua vô số thay đổi.
Đương nhiên, cuộc sống của người cháu gái luôn kính trọng bà cũng bị ảnh hưởng.
* * *
[Có phải Leciel không?]
Zion đang ngồi thoải mái trên ghế sofa và xem tin tức trên báo.
Mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng mái tóc của bà lại có màu đỏ thẫm nổi bật, khiến tuổi tác của bà gần như không thể nhận ra.
Leciel nghiêng đầu và nhìn vào tinh thể liên lạc.
Nền của video có vẻ hơi xa lạ—một phòng làm việc gọn gàng ngập trong ánh nắng.
Nó trông giống điền trang trên Isle hơn là ngôi nhà của tổ tiên.
“Vâng, là cháu đây bà. Bà ở đây được bao lâu rồi ạ?"
[Chà, cũng lâu rồi.]
Soạt—
Tờ báo đã lật sang trang khác.
Leciel tiếp tục, "Cháu không biết bà đang ở trên Isle."
[Bà mới chuyển đi gần đây. Tổ tông đã quá cũ rồi, ta chưa nói chuyện này sao?]
“Dạ chưa bà ạ.”
[Mà cuộc sống ở học viện thế nào rồi?]
…Bà ấy thực sự tò mò à?
Leciel trả lời trong khi suy nghĩ về nó.
"Rất ổn. Lớp học thú vị hơn cháu mong đợi và cơ sở vật chất rất thoải mái.”
[Bà rất vui khi nghe cháu nói điều này.]
Soạt—
Tờ báo lại lật sang trang.
Giây phút tính lặng đến nhanh hơn dự kiến.
Lúc đó Leciel nhận ra rằng bà cô chưa hề nhìn cô lấy một lần.
Và sau đó.
[Um…]
Zion dường như định nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Leciel nhanh chóng trả lời, "Vâng, bà cứ nói đi ạ."
Khi ánh mắt của Zion rời khỏi tờ báo và tập trung vào cô, vẻ mặt của Leciel càng tươi tắn hơn.
[Chà…]
Cẩn thận lựa chọn từ ngữ, Zion chậm rãi bắt đầu.
[Chắc hẳn bây giờ cháu đã học được vài bài từ Ted.]
"Ah"
Leciel gật đầu, môi khẽ mỉm cười.
"Vâng."
[Nó thế nào?]
…Với tư cách là một người bà, Leciel có thể chia sẻ nhiều điều hơn nữa trong cuộc trò chuyện hàng ngày với Zion.
“…”
[Leciel?]
"Vâng."
[Anh hùng thế nào rồi?]
Có rất nhiều điều để nói.
Ngài ấy rất nỗ lực trong lớp học, thể hiện sự quan tâm đến học viên và có vẻ tận tâm trong nhiệm vụ giảng dạy của mình hơn là mong đợi.
Nhưng Leciel hiểu rằng Zion không mong câu trả lời kiểu đó.
“…Ngày ấy rất mạnh. Nhiều hơn những gì bà đã kể với cháu”
[Kể cho bà thêm về cậu ấy nào.]
“Cháu đã dùng hết sức lực để mở Tâm Kiếm, nhưng cuối cùng nó lại khiến cháu thất vọng. Ngài ấy cứ hỏi khi nào cháu sẽ cho ngài xem Tâm Kiếm đã hoàn thiện…”
[Ha! Tâm Kiếm? Chà… cậu ta không có quyền nói đến.]
Giọng nói hưng phấn lạ thường.
Đó là một giọng điệu chưa từng thấy trước đây của bà.
Leciel bốc đồng buột miệng
“Tuy nhiên, cháu nghĩ cháu có thể liên lạc được với ngài ấy.”
[… Gì cơ?]
“Không phải ngay bây giờ, nhưng chắc chắn là một ngày nào đó. Cháu tin rằng cháu có thể đánh bại anh hùng.”
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ đòi lại danh hiệu ‘Kiếm sĩ’ cho Hiyashin.
Đó là một tuyên bố chứa đầy khát vọng táo bạo.
Nó cũng mang theo niềm hy vọng của Leciel dành cho Zion để giữ vững những kỳ vọng.
Tuy nhiên…
[Đó là một điều không thể.]
"… Sao cơ ạ?"
Zion cúi đầu, tỏ vẻ hoài nghi quá mức.
Bà đã từ chối cháu gái của mình.
[Leciel, cháu có thực sự cảm thấy mình có thể tiếp cận cậu ta không?]
"Bà à!"
Zion thoáng chốc thể hiện một vẻ khó hiểu trước phản ứng mạnh mẽ của Leciel.
Cuối cùng, cô đứng dậy khỏi tay vịn của ghế sofa, thở dài thật sâu.
[Chà, nếu cháu nghĩ về điều đó, ngay từ đầu đó là sai lầm của bà khi nói quá nhiều.]
“Sai lầm… bà nói gì ạ?”
[Dù sao thì, vì có nhiều học viên tài năng đã đến Rosenstark nên đừng chỉ tập trung vào kiếm thuật. Kể cả bây giờ, hãy thử những trải nghiệm khác nhiều hơn.]
…Những trải nghiệm khác?
Móng tay của Leciel cắm sâu vào lòng bàn tay cô.
Zion, người đang quan sát vẻ mặt khó chịu của cô, liền quay mặt đi.
“Ha, ha….”
Biểu hiện đó.
Đôi mắt đó.
Thay vì một người bà đối xử với cháu gái của mình, nó giống như một người thợ rèn đang nhìn vào một tác phẩm thất bại.
Tiếng chói tai-
Ánh mắt bà quay trở lại tờ báo.
"… Thời gian."
[Huh?]
“Thời gian sử dụng đã hết. Họ chỉ cho một thời gian ngắn. Cháu sẽ liên lạc lại với bà sau. Bà hãy nhớ chăm sóc bản thân mình nhé."
[Chắc chắn rồi, cháu cũng bảo trọng nhé.]
Khi Zion chào tạm biệt, Leciel mỉm cười cay đắng.
Miệng cô, lần đầu tiên cử động sau một thời gian, đã cong lên một cách khó xử.
Pak!
Ánh sáng của hột chuỗi liên lạc biến mất.
Trong căn phòng mờ tối,
Leciel ngồi im lặng.
Và cô ngẫm nghĩ về khuôn mặt khiêu khích của bà, nó đọng lại như một vết sẹo.
“Ha… Mình đang làm gì thế này?”
Trong đầu cô có quá nhiều suy nghĩ ồn ào.
Cô cảm thấy muốn lấy não mình ra và ném nó vào một nơi tĩnh lặng nào đó.
Tudeltudel!
Trở về phòng riêng, ánh mắt Leciel bắt gặp đầu nối được đặt ở một góc phòng.
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Trong thời gian này, cô tránh sử dụng món đồ đó vào mục đích khác ngoài học tập và rèn luyện vì nghĩ rằng nó có thể gây trở ngại.
Leciel nhìn chằm chằm vào thiết bị phát ra ánh sáng lấp lánh một lúc.
‘… Họ gọi nó là bảng thông báo ẩn danh à?’
Ngay cả khi cô ấy không tham gia vào các cuộc trò chuyện với các bạn cùng lứa mình, cô ấy cũng không hoàn toàn khép kín.
Trong cuộc trò chuyện của họ, có bảng thông báo ẩn danh thường được nhắc đến.
‘Liệu nói chuyện với người lạ có thực sự thú vị không?’
Bàn tay cô khéo léo chạm vào Connector.
Phải mất một lúc sau một bài đăng khác mới được thêm vào bảng thông báo ẩn danh.
– Tôi đang cảm thấy chán nản (bài đầu tiên)
Leciel nuốt nước bọt, chờ đợi ai đó giấu tên đến an ủi cô.
└ Cậu muốn tôi làm gì?
… Việc đó không hề dễ dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook