Thế Giới Là Lời Nói Dối Của Người
-
Chương 7: Lời nói dối thứ bảy
Editor: Phương Vũ LustLeviathan
Diệp Huy tóm lấy dây leo trên vách tường, bò lên trên hai ba lần, con thú khổng lồ đã đuổi tới bên dưới vách tường, các múi cơ đã đau nhức không chịu nổi, nhưng hắn chỉ có thể liên tục bò lên trên. Không ai có thể kết luận khả năng của một người có thể lên tới đâu. Tiểu Phi ghé vào đầu tường, vươn tay ra với Diệp Huy, Diệp Huy túm lấy tay Tiểu Phi, trước khi móng vuốt mãnh thú vồ tới hắn đã kịp leo lên tường. Vừa rồi, ngay tại vừa rồi, Hồng Thiên cùng bị nhốt vào mê cung với bọn họ đã bị con quái vật kia cắn chết, tiếng thét chói tai sặc mùi chết chóc bám chặt vào trong lòng họ.
Diệp Huy không thả lỏng cảnh giác, hắn biết tất cả còn chưa kết thúc, con thú dữ đã tới chân tường, cái miệng như bồn máu há to lộ ra hàm trắng nhởn sắc nhọn. Diệp Huy hít sâu một hơi, sau đó túm chặt Tiểu Phi chạy trên vách tường.
Nhanh, nhanh hơn bất cứ ai.
Lúc con người chạy vội sẽ khiếu dưỡng khí theo bản năng, khi đang chạy nhanh đến mức tận cùng, trước mắt bỗng trắng xóa, Diệp Huy trông thấy Triệu Duyệt mặc áo blouse trắng mỉm cười với mình.
Tại sao?
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ mình có quen Triệu Duyệt sao? Quan hệ giữa hai người là gì? Tại sao mình lại bất giác cảm thấy bi thương? Cái mê cung này là gì vậy? Con quái vật kia... tại sao lại xuất hiện trong mê cung? Hắn như một con rối gỗ sống trong màn sương mù dày đặc, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
——
Lần hôn mê kia dường như không tạo thành ảnh hưởng nào đối với tôi, ngày dài vẫn trôi qua như cũ, không có gợn sóng nào lớn cả, chỉ là những ngày hết sức bình thường. Tôi không chán ghét cũng không thích thú, tuy rằng biết ơn cuộc sống như thế này giữ cho tôi sống sốt, nhưng nó không thể ngăn cản tôi tưởng tượng tới cuộc sống sôi động hùng tráng.
Cho nên, khi Trầm Kha từ phía sau rút ra một tấm vải đen, tôi hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Hả? Làm cái gì thế?”
“Bí mật.” Trầm Kha nghiêm trang nói.
Tôi ‘phụt’ một cái bật cười, chọc chọc mặt Trầm Kha, “Bạn học Trầm Tiểu Kha à, sao đột nhiên lại thay đổi thành một người khác thế này.”
“Trần Hoa nói anh làm không đủ.”
Trầm Kha giơ miếng vải đen lên trước mặt tôi, thấy tôi không phản kháng anh ấy mới thật cẩn thận vòng ra sau đầu đeo miếng vải lên mắt tôi. Hơi thở rơi xuống bờ môi tôi, có hơi ngứa khiến tôi muốn liếm liếm, vì thế tôi tuân theo mong muốn của bản thân, thò lưỡi ra liếm khóe miệng, môi của Trầm Kha chạm vào đầu lưỡi tôi, tôi bị anh ấy làm cho ngứa thêm, không cầm lòng được hôn một cái, cơ thể tôi rất tự giác nhớ lại cảm giác của đối phương, chẳng qua chỉ là động tác làm theo phản xạ mà đã đạt tới độ hòa hợp của linh hồn, tựa như hai linh hồn hòa quyện vào nhau.
Tầm nhìn tối lại, tôi cảm thấy cơ thể hơi nghiêng ngả, Trầm Kha đỡ lấy người tôi để tôi dựa vào lòng anh ấy. Tôi đâu có yếu ớt đến mức đó? Tôi hơi do dự, muốn đẩy tay Trầm Kha ra, nhưng lại cảm thấy hơi... e hèm, khẩn trương?
Nụ hôn qua đi, Trầm Kha nắm lấy tay tôi giúp tôi bước xuống giường, sau đó dẫn tôi đi về phía trước. Tôi không muốn Trầm Kha muốn đưa mình đi đâu, nhưng ngay lúc này, ít nhất tôi vẫn đang siết chặt tay anh ấy.
Tay Trầm Kha ấm áp vô cùng, thậm chí có thể hình dung bằng từ khô ráo.
Tư thế nắm tay nhau của hai người chúng tôi hình như đã từng xảy ra... Trầm Kha đã từng đỏ mặt cầm tay tôi, lúc đó gương mặt anh ấy vẫn anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ trong trẻo không có bất cứ tạp chất nào.
“Tới rồi.”
Hình như Trầm Kha vừa bật đèn hay gì đó, mảnh vải đen che mắt tôi lóe ra ánh sáng mơ hồ.
“Ngạc nhiên chưa.”
Anh ấy tháo mảnh vải đen xuống giúp tôi.
Tôi nhìn đại sảnh, sau đó cả người ngây ra như phỗng, Trầm Kha chuyển toàn bộ nhà thiên văn qua đây rồi sao?
Trần nhà trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sao, phát ra tia sáng êm dịu, còn chính giữa đại sảnh là hệ Mặt Trời, ở giữa là Mặt Trời tỏa vầng sáng đỏ, rồi tới sao Thủy, sao Kim, sao Mộc... Trái Đất xanh lam, sao Hỏa... Tất cả đều có trong mô hình hệ Mặt Trời này.
Những vì sao lớn lớn bé bé, sao băng... bị dây thép cố định giữa không trung, trông giống như đang du hành trong vũ trụ.
Sàn nhà bằng gỗ dưới chân cũng được khảm nạm đèn, tôi nghẹn họng nhìn trân trối tất cả những thứ này, lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Thời đại mới là một thế giới thiếu thốn nhiều nhiều tài nguyên, rốt cuộc phải hao phí bao nhiêu nhân lực và vật lực mới tạo nên được cảnh tượng này?
“Em có thích nơi này không?” Trầm Kha không chịu buông tay tôi ra, anh ấy mỉm cười ngại ngùng, “Tu, em vẫn luôn thích thế giới này phải không? Vậy nên tôi tặng cái này cho em.”
So với vẻ bề ngoài lạnh nhạt khi đối xử với những người khác, dáng vẻ ôn nhu thẹn thùng của Trầm Kha thật là đáng yêu quá đi mất.
Tôi cảm thấy trái tim mình cháy bỏng, đập càng lúc càng nhanh, dường như đang bắt đầu thiêu đốt, tôi không thể khống chế được hô hấp của mình nữa. Trầm Kha yêu tôi, cũng giống như cách mà tôi yêu anh ấy.
Đây là nguyên nhân vì sao tôi cảm thấy mình là người vô cùng may mắn – người tôi yêu cũng yêu tôi.
“Cảm ơn anh... Trầm Kha.” Tôi cong khóe môi, “Đây là món quà tuyệt vời nhất em nhận được.”
Không có món quà nào khiến tôi vui sướng hơn ‘Tình Yêu’, tôi khẽ cười hôn Trầm Kha, cơ thể Trầm Kha hơi run lên, anh ấy rất ít khi biểu lộ cảm xúc một cách rõ ràng như vậy, nhưng chỉ cần đối mặt với tôi, tôi biết rằng mọi nguyên tắc của anh ấy sẽ biến mất. Có thể là do quá mức động tình, tiếng thở dốc ngẫu nhiên thoát ra từ khóe môi cũng dần trở nên lớn hơn, tôi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rất có khả năng sẽ “tuốt súng cướp cò”.
Trầm Kha khó khăn khống chế bản thân, lùi ra ngoài.
“Không được, Tu... ” Mặt anh ấy cọ cọ vào mặt tôi, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, “Thân thể của em, anh không thể... ”
“Hừ.”
Tôi không vui bĩu môi.
Đành phải hung hăng cắn một cái lên khuôn mặt bóng loáng của Trầm Kha.
Trầm Kha cũng mặc cho tôi cắn, anh ấy khẽ nhíu mày, giơ tay lên kéo rộng cổ áo của mình ra một chút.
“Trầm Kha... ”
Trầm Kha ôm tôi, “Ừ.” Tay anh ấy dịu dàng vỗ về sau lưng tôi.
Tôi tránh khỏi cái ôm của anh ấy, lùi về phía sau một bước.
“Anh không cảm thấy bây giờ nên dẫn em đi ngắm thật kỹ nhà thiên văn của em sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Trầm Kha bất đắc dĩ sờ sờ đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ, ánh mắt có chút u tối, tuy rằng biết là không nên làm như vậy, không tốt cho thân thể Tu, nhưng hắn...
Đằng sau mô hình hệ Mặt Trời là một đài cao, bên dưới có mấy chiếc sô pha to mềm mại, còn có mấy chiếc ghế và cả bàn dài, thậm chí là một cái giường siêu siêu lớn. Tôi ngạo kiều lườm Trầm Kha một cái, đặt giường ở chỗ này, anh tưởng tôi không biết anh muốn làm gì chắc?
Trầm Kha chỉ cười.
Cứ mặc kệ Trầm Kha đi đã, tôi chạy xuống dưới tầng, sau đó lập tức ngồi phịch xuống sô pha, nhân tiện lăn lộn vài vòng, Trầm Kha không có cách nào tóm được tôi, anh ấy bước tới cạnh ghế sô pha, vừa định ngồi xuống đã bị tôi bổ nhào lên người, hai gã đực rựa khung xương không hề nhỏ chen chúc trên một cái sô pha, cho dù cái ghế có to hơn nữa cũng không đủ chỗ.
Tay tôi chống bên mạn sườn Trầm Kha, giữ chặt hông anh ấy, nghịch ngợm áp sát trán mình vào trán anh ấy.
“Anh biết mình nên nói gì không? Nói sai em sẽ đẩy anh xuống.”
Sau lưng đang lơ lửng không có chỗ tựa, Trầm Kha biết ghế sô pha không cao, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi khẩn trương.
“Tu... ” Anh ấy nhìn tôi chăm chú, trên gương mặt đã bị phá hủy, cặp mắt đen kia lấp lánh như ánh sao trời, “Sinh nhật vui vẻ, và... ”
Tay anh ấy đan vào nhau đặt trên lưng tôi, dáng người cao lớn khiến tôi có cảm giác mình đang được anh ấy ôm vào lòng.
“Anh yêu em.”
Tôi không trả lời, chỉ khẽ cong môi, sau đó nhẹ nhàng đẩy eo anh ấy ra khiến anh ấy suýt chút nữa ngã xuống. Trầm Kha vội vàng giữ thăng bằng, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn thế mà lại rịn ra một ít mồ hôi.
Tôi sờ mó “bé Trầm Kha” của anh ấy, rồi cười tủm tỉm nói nhỏ với Trầm Kha, “Cứng như đá rồi đây này... Sao nào? Hưng phấn đến thế ư?”
Hầu kết Trầm Kha bỗng giật một cái.
Diệp Huy tóm lấy dây leo trên vách tường, bò lên trên hai ba lần, con thú khổng lồ đã đuổi tới bên dưới vách tường, các múi cơ đã đau nhức không chịu nổi, nhưng hắn chỉ có thể liên tục bò lên trên. Không ai có thể kết luận khả năng của một người có thể lên tới đâu. Tiểu Phi ghé vào đầu tường, vươn tay ra với Diệp Huy, Diệp Huy túm lấy tay Tiểu Phi, trước khi móng vuốt mãnh thú vồ tới hắn đã kịp leo lên tường. Vừa rồi, ngay tại vừa rồi, Hồng Thiên cùng bị nhốt vào mê cung với bọn họ đã bị con quái vật kia cắn chết, tiếng thét chói tai sặc mùi chết chóc bám chặt vào trong lòng họ.
Diệp Huy không thả lỏng cảnh giác, hắn biết tất cả còn chưa kết thúc, con thú dữ đã tới chân tường, cái miệng như bồn máu há to lộ ra hàm trắng nhởn sắc nhọn. Diệp Huy hít sâu một hơi, sau đó túm chặt Tiểu Phi chạy trên vách tường.
Nhanh, nhanh hơn bất cứ ai.
Lúc con người chạy vội sẽ khiếu dưỡng khí theo bản năng, khi đang chạy nhanh đến mức tận cùng, trước mắt bỗng trắng xóa, Diệp Huy trông thấy Triệu Duyệt mặc áo blouse trắng mỉm cười với mình.
Tại sao?
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ mình có quen Triệu Duyệt sao? Quan hệ giữa hai người là gì? Tại sao mình lại bất giác cảm thấy bi thương? Cái mê cung này là gì vậy? Con quái vật kia... tại sao lại xuất hiện trong mê cung? Hắn như một con rối gỗ sống trong màn sương mù dày đặc, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
——
Lần hôn mê kia dường như không tạo thành ảnh hưởng nào đối với tôi, ngày dài vẫn trôi qua như cũ, không có gợn sóng nào lớn cả, chỉ là những ngày hết sức bình thường. Tôi không chán ghét cũng không thích thú, tuy rằng biết ơn cuộc sống như thế này giữ cho tôi sống sốt, nhưng nó không thể ngăn cản tôi tưởng tượng tới cuộc sống sôi động hùng tráng.
Cho nên, khi Trầm Kha từ phía sau rút ra một tấm vải đen, tôi hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Hả? Làm cái gì thế?”
“Bí mật.” Trầm Kha nghiêm trang nói.
Tôi ‘phụt’ một cái bật cười, chọc chọc mặt Trầm Kha, “Bạn học Trầm Tiểu Kha à, sao đột nhiên lại thay đổi thành một người khác thế này.”
“Trần Hoa nói anh làm không đủ.”
Trầm Kha giơ miếng vải đen lên trước mặt tôi, thấy tôi không phản kháng anh ấy mới thật cẩn thận vòng ra sau đầu đeo miếng vải lên mắt tôi. Hơi thở rơi xuống bờ môi tôi, có hơi ngứa khiến tôi muốn liếm liếm, vì thế tôi tuân theo mong muốn của bản thân, thò lưỡi ra liếm khóe miệng, môi của Trầm Kha chạm vào đầu lưỡi tôi, tôi bị anh ấy làm cho ngứa thêm, không cầm lòng được hôn một cái, cơ thể tôi rất tự giác nhớ lại cảm giác của đối phương, chẳng qua chỉ là động tác làm theo phản xạ mà đã đạt tới độ hòa hợp của linh hồn, tựa như hai linh hồn hòa quyện vào nhau.
Tầm nhìn tối lại, tôi cảm thấy cơ thể hơi nghiêng ngả, Trầm Kha đỡ lấy người tôi để tôi dựa vào lòng anh ấy. Tôi đâu có yếu ớt đến mức đó? Tôi hơi do dự, muốn đẩy tay Trầm Kha ra, nhưng lại cảm thấy hơi... e hèm, khẩn trương?
Nụ hôn qua đi, Trầm Kha nắm lấy tay tôi giúp tôi bước xuống giường, sau đó dẫn tôi đi về phía trước. Tôi không muốn Trầm Kha muốn đưa mình đi đâu, nhưng ngay lúc này, ít nhất tôi vẫn đang siết chặt tay anh ấy.
Tay Trầm Kha ấm áp vô cùng, thậm chí có thể hình dung bằng từ khô ráo.
Tư thế nắm tay nhau của hai người chúng tôi hình như đã từng xảy ra... Trầm Kha đã từng đỏ mặt cầm tay tôi, lúc đó gương mặt anh ấy vẫn anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ trong trẻo không có bất cứ tạp chất nào.
“Tới rồi.”
Hình như Trầm Kha vừa bật đèn hay gì đó, mảnh vải đen che mắt tôi lóe ra ánh sáng mơ hồ.
“Ngạc nhiên chưa.”
Anh ấy tháo mảnh vải đen xuống giúp tôi.
Tôi nhìn đại sảnh, sau đó cả người ngây ra như phỗng, Trầm Kha chuyển toàn bộ nhà thiên văn qua đây rồi sao?
Trần nhà trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sao, phát ra tia sáng êm dịu, còn chính giữa đại sảnh là hệ Mặt Trời, ở giữa là Mặt Trời tỏa vầng sáng đỏ, rồi tới sao Thủy, sao Kim, sao Mộc... Trái Đất xanh lam, sao Hỏa... Tất cả đều có trong mô hình hệ Mặt Trời này.
Những vì sao lớn lớn bé bé, sao băng... bị dây thép cố định giữa không trung, trông giống như đang du hành trong vũ trụ.
Sàn nhà bằng gỗ dưới chân cũng được khảm nạm đèn, tôi nghẹn họng nhìn trân trối tất cả những thứ này, lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Thời đại mới là một thế giới thiếu thốn nhiều nhiều tài nguyên, rốt cuộc phải hao phí bao nhiêu nhân lực và vật lực mới tạo nên được cảnh tượng này?
“Em có thích nơi này không?” Trầm Kha không chịu buông tay tôi ra, anh ấy mỉm cười ngại ngùng, “Tu, em vẫn luôn thích thế giới này phải không? Vậy nên tôi tặng cái này cho em.”
So với vẻ bề ngoài lạnh nhạt khi đối xử với những người khác, dáng vẻ ôn nhu thẹn thùng của Trầm Kha thật là đáng yêu quá đi mất.
Tôi cảm thấy trái tim mình cháy bỏng, đập càng lúc càng nhanh, dường như đang bắt đầu thiêu đốt, tôi không thể khống chế được hô hấp của mình nữa. Trầm Kha yêu tôi, cũng giống như cách mà tôi yêu anh ấy.
Đây là nguyên nhân vì sao tôi cảm thấy mình là người vô cùng may mắn – người tôi yêu cũng yêu tôi.
“Cảm ơn anh... Trầm Kha.” Tôi cong khóe môi, “Đây là món quà tuyệt vời nhất em nhận được.”
Không có món quà nào khiến tôi vui sướng hơn ‘Tình Yêu’, tôi khẽ cười hôn Trầm Kha, cơ thể Trầm Kha hơi run lên, anh ấy rất ít khi biểu lộ cảm xúc một cách rõ ràng như vậy, nhưng chỉ cần đối mặt với tôi, tôi biết rằng mọi nguyên tắc của anh ấy sẽ biến mất. Có thể là do quá mức động tình, tiếng thở dốc ngẫu nhiên thoát ra từ khóe môi cũng dần trở nên lớn hơn, tôi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rất có khả năng sẽ “tuốt súng cướp cò”.
Trầm Kha khó khăn khống chế bản thân, lùi ra ngoài.
“Không được, Tu... ” Mặt anh ấy cọ cọ vào mặt tôi, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, “Thân thể của em, anh không thể... ”
“Hừ.”
Tôi không vui bĩu môi.
Đành phải hung hăng cắn một cái lên khuôn mặt bóng loáng của Trầm Kha.
Trầm Kha cũng mặc cho tôi cắn, anh ấy khẽ nhíu mày, giơ tay lên kéo rộng cổ áo của mình ra một chút.
“Trầm Kha... ”
Trầm Kha ôm tôi, “Ừ.” Tay anh ấy dịu dàng vỗ về sau lưng tôi.
Tôi tránh khỏi cái ôm của anh ấy, lùi về phía sau một bước.
“Anh không cảm thấy bây giờ nên dẫn em đi ngắm thật kỹ nhà thiên văn của em sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Trầm Kha bất đắc dĩ sờ sờ đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ, ánh mắt có chút u tối, tuy rằng biết là không nên làm như vậy, không tốt cho thân thể Tu, nhưng hắn...
Đằng sau mô hình hệ Mặt Trời là một đài cao, bên dưới có mấy chiếc sô pha to mềm mại, còn có mấy chiếc ghế và cả bàn dài, thậm chí là một cái giường siêu siêu lớn. Tôi ngạo kiều lườm Trầm Kha một cái, đặt giường ở chỗ này, anh tưởng tôi không biết anh muốn làm gì chắc?
Trầm Kha chỉ cười.
Cứ mặc kệ Trầm Kha đi đã, tôi chạy xuống dưới tầng, sau đó lập tức ngồi phịch xuống sô pha, nhân tiện lăn lộn vài vòng, Trầm Kha không có cách nào tóm được tôi, anh ấy bước tới cạnh ghế sô pha, vừa định ngồi xuống đã bị tôi bổ nhào lên người, hai gã đực rựa khung xương không hề nhỏ chen chúc trên một cái sô pha, cho dù cái ghế có to hơn nữa cũng không đủ chỗ.
Tay tôi chống bên mạn sườn Trầm Kha, giữ chặt hông anh ấy, nghịch ngợm áp sát trán mình vào trán anh ấy.
“Anh biết mình nên nói gì không? Nói sai em sẽ đẩy anh xuống.”
Sau lưng đang lơ lửng không có chỗ tựa, Trầm Kha biết ghế sô pha không cao, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi khẩn trương.
“Tu... ” Anh ấy nhìn tôi chăm chú, trên gương mặt đã bị phá hủy, cặp mắt đen kia lấp lánh như ánh sao trời, “Sinh nhật vui vẻ, và... ”
Tay anh ấy đan vào nhau đặt trên lưng tôi, dáng người cao lớn khiến tôi có cảm giác mình đang được anh ấy ôm vào lòng.
“Anh yêu em.”
Tôi không trả lời, chỉ khẽ cong môi, sau đó nhẹ nhàng đẩy eo anh ấy ra khiến anh ấy suýt chút nữa ngã xuống. Trầm Kha vội vàng giữ thăng bằng, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn thế mà lại rịn ra một ít mồ hôi.
Tôi sờ mó “bé Trầm Kha” của anh ấy, rồi cười tủm tỉm nói nhỏ với Trầm Kha, “Cứng như đá rồi đây này... Sao nào? Hưng phấn đến thế ư?”
Hầu kết Trầm Kha bỗng giật một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook