Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh
-
Chương 14
Buổi tối kỳ nghỉ hôm đó, Bồ Thần có vào một nhóm Wechat, Triệu Thù kéo cô vào một nhóm nhỏ bốn người, hai người còn lại là Bành Tĩnh Dương và Tần Dữ, tên nhóm là ‘Hai chúng ta’.
Bồ Thần đổi biệt danh trong nhóm của mình thành tên thật, tiện cho những người khác biết là cô.
Mà Triệu Thù thì đổi biệt danh thành ‘Triệu tiểu khả ái’.
Trong nhóm yên tĩnh, Bồ Thần đợi hồi lâu cũng không có một ai nói chuyện, cô để điện thoại xuống rồi từ trên kệ sách rút ra quyển sách cô chưa xem xong đọc tiếp.
Mười phút sau, Triệu Thù hóng chuyện xong thì ở trong nhóm @mọi người:
[Hôm nào đó chúng ta hẹn ăn cơm nha?]
[Các cậu suy nghĩ xem đi đâu chơi? Tớ sắp xếp trước.
Lần này cuối kỳ tớ không ở hạng chót, bố tớ thưởng cho tớ một bao lì xì to (nhe răng), bàn xong trước rồi ngày đó tớ mời.]
Tần Dữ liếc mắt nhìn tin nhắn trong nhóm, sợ Triệu Thù đề nghị đến khu trò chơi điện tử, lần trước đến đó Bồ Thần chơi cũng không vui, tự trách mình xài tiền lung tung.
Anh tỏ thái độ trước: [Nghỉ đông bận rộn, không rảnh chơi.]
Bành Tĩnh Dương nhìn thấy Triệu Thù là đau đầu, nhất là lúc Triệu Thù nói cho cậu á khẩu không trả lời được, cậu phụ họa với Tần Dữ: [Tớ cũng bận, trong kỳ nghỉ gần như ngày nào cũng có giờ lên lớp, đang chuẩn bị thi.]
Triệu Thù thở dài, xem ra là không hẹn được.
Cô ấy @Bồ Thần: [Thần Thần, cậu đang làm gì vậy? Có muốn chơi game thư giãn một tí không?]
Bồ Thần: [Vừa rồi đang đọc sách, tớ không biết chơi game, chưa từng chơi lần nào.]
Triệu Thù suy nghĩ một chút: [Vậy thì thôi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là học tập, chờ thi đại học xong rồi tớ dạy cho cậu.]
Cô ấy thuận theo lời của Bồ Thần hỏi: [Thần Thần cậu đang đọc sách gì vậy, sách giáo khoa của kỳ sau?]
Bồ Thần: [Không phải, sách mà chủ nhiệm Tôn cho tớ mượn.]
Triệu Thù thực sự rảnh đến nhàm chán: [Vậy cậu đọc xong thì có cần đến hiệu sách tìm vài cuốn không? Tớ ở nhà không có việc gì, cậu muốn đi hiệu sách thì tớ lúc nào cũng rảnh để đi với cậu, đúng lúc tớ đến hiệu sách chụp mấy tấm hình đăng lên vòng bạn bè, để người nhà nhìn xem hiện tại tớ thích học đến mức nào, cũng cho bố tớ cảm thấy được giá trị của bao lì xì mà ông ấy cho (đầu chó)]
Không đợi Bồ Thần lên tiếng, tin nhắn của Bành Tĩnh Dương đã chen vào, cậu @Bồ Thần: [Không cần đi hiệu sách mua, nếu cậu đọc xong rồi thì đến nhà cậu của tớ mượn, cậu tự mua thì không nhất định sẽ muốn đọc, mượn thì không giống.]
Lời Bành Tĩnh Dương nói là thật, có điều Bồ Thần tạm thời không muốn đọc sách ngoài giờ học nữa.
Cô trả lời Bành Tĩnh Dương: [Chờ tớ thi đại học xong rồi lại đi mượn, nhân lúc nghỉ đông tớ muốn làm đề nhiều hơn một chút.]
Tần Dữ thấy cái cớ vụng về này của cô thì không khỏi cười lên, chờ thi đại học xong thì đã là hai năm rưỡi sau, đến lúc đó ai còn nhớ được cô có muốn mượn sách hay không.
Thật ra cô chỉ là không thích đọc sách mà thôi, còn nói lý do đến mức quang minh chính đại.
Anh không nhắn vào trong nhóm chat mà nói chuyện riêng với cô: [Không thích đọc sách đến vậy à?]
Bồ Thần không đủ sức lực: [Thích mà, chỉ là không có thời gian xem.] Đây là sự quật cường của cô.
Tần Dữ: [Mỗi ngày rút ra hai mươi phút xem tạp chí gì đó, sau này cùng tớ đọc Nature.]
Bồ Thần ăn ngay nói thật: [Toàn tạp chí tiếng Anh, tớ đọc không hiểu.]
Tần Dữ nói: [Cũng bởi vì đọc không hiểu nên mới đọc.]
Bồ Thần: “...”
Cuộc nói chuyện phiếm trong nhóm vẫn còn tiếp tục, Tần Dữ không nhắn tới nữa, cô cũng không biết phải nói gì với anh, không trả lời riêng với anh nữa, cô nhấn vào trong nhóm lướt lại xem tin nhắn.
Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù đang nói chuyện về chủ nhiệm Tôn, nói học kỳ sau chủ nhiệm Tôn sẽ bị điều đi.
Bồ Thần @Bành Tĩnh Dương: [Xác định chưa?]
Bành Tĩnh Dương: [Xác định rồi, có một thầy chủ nhiệm mới tới.]
Cậu hỏi cô: [Có phải cậu muốn trả sách cho cậu tớ không?]
Bồ Thần: [Ừm.
Tối nay là tớ có thể đọc xong rồi.]
Sách quý như vậy mà để ở chỗ cô, chung quy là một gánh nặng trong lòng, cô muốn nhanh chóng trả lại.
Bành Tĩnh Dương: [Ngày mai tớ muốn đến phòng đọc thư viện tìm mấy quyển sách tham khảo, đúng lúc đi ngang qua trường học, đến lúc đó tớ tìm cậu lấy.]
Bồ Thần liên tục cảm ơn.
Nhóm chat nghiễm nhiên là không thích hợp với Triệu Thù, cô ấy đã đến phòng trò chơi chém giết rồi.
Không có cô ấy khuấy động bầu không khí, trong nhóm rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Bồ Thần gửi tin riêng cho Bành Tĩnh Dương: [Tớ có mấy đề toán không biết làm, trên mạng cũng không tìm được đáp án, muốn nhờ cậu chỉ một chút, bây giờ cậu có tiện không?]
Bành Tĩnh Dương: [Tiện, sau này giữa bốn chúng ta không cần khách sáo như vậy.]
Cậu hỏi: [Đề gì?]
Bồ Thần chụp lại mấy đề bài rồi gửi cho cậu.
Bành Tĩnh Dương nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình mấy giây, nghĩ đến trước đó Tần Dữ vì hẹn Bồ Thần đến khu trò chơi điện tử mà phí hết tâm tư, hiện tại là cơ hội tốt biết bao, cậu quyết định giúp đỡ Tần Dữ.
Cậu nói với Bồ Thần: [Ngày mai ở thư viện cả ngày, cậu có muốn qua đó không? Tớ trực tiếp giảng cho cậu nghe, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn một chút.]
Bồ Thần cầu còn không được cùng học tập với học bá, không chỉ Toán, Vật lý và Hóa cũng có đề bài cô không hiểu, trước kia cô để trong lòng qua loa cho xong chuyện, khó quá thì bỏ qua, chưa từng làm khó chính mình.
Bây giờ suy nghĩ trở nên không giống như vậy nữa.
Cô lại lo lắng: [Có quấy rầy đến cậu học không?]
Bành Tĩnh Dương: [Không đâu, tớ chia thời gian chơi game ra một chút để giảng bài cho cậu.]
Cứ vui vẻ như vậy mà quyết định.
Bành Tĩnh Dương lập tức liên lạc với Tần Dữ: [Ngày mai đi thư viện nha, Bồ Thần cũng đi.
Cậu cũng không thể luôn buông thả bản thân sa đọa được, cùng tớ đi thảo luận đề thi đi.]
Cậu cũng không nói quá rõ ý đồ, Tần Dữ lại không ngốc, nghe nói Bồ Thần cũng đi thì chắc chắn sẽ tích cực hơn ai hết.
Tần Dữ thấy Bồ Thần chủ động hỏi bài Bành Tĩnh Dương, nếu như anh đến đó thì chẳng phải là bóng đèn sao? Hẳn là Bồ Thần không quá hy vọng có những người khác quấy rầy cô và Bành Tĩnh Dương ở cùng nhau.
Anh từ chối lời mời của Bành Tĩnh Dương, tùy tiện lấy một lý do: [Ngày mai thầy Lục bảo tớ đi đến nhà thầy ấy.]
Bành Tĩnh Dương: “...”
Thật đúng là không khéo, vậy thì chắc chắn không thể cho thầy chủ nhiệm lớp leo cây được, Tần Dữ không đi, cậu cảm thấy mình và Bồ Thần đi thư viện có chút là lạ, dù sao Bồ Thần cũng là cô gái Tần Dữ thích.
Nhưng cậu và Bồ Thần đã hẹn nhau rồi, dù sao cũng không thể nói mà không làm được.
Bất đắc dĩ, Bành Tĩnh Dương kiên trì nhắn tin cho Triệu Thù, bảo cô ấy ngày mai đi thư viện.
Triệu Thù: [Ôi chao ôi, cậu hẹn tớ à?]
Bành Tĩnh Dương tức giận hồi lâu: [Nếu như không phải Tần Dữ có việc không đi được, tớ và Bồ Thần không quá thân thì cậu cho rằng tớ thích bảo cậu đi à! Rốt cuộc cậu có đi hay không?]
Triệu Thù nào có dễ nói chuyện như vậy: [Cậu xin lỗi tớ rồi tớ đi.]
Bành Tĩnh Dương buồn cười: [Tớ lại chọc cậu lúc nào hả?]
Triệu Thù nhắc nhở cậu: [Giường của nhà trẻ thấp như vậy, tớ đạp cậu xuống cũng không làm cậu bị thương, cậu xem cậu xả họng khóc cả buổi trưa, làm hại tớ ở nhà trẻ bị phê bình, về nhà thì tiếp tục úp mặt vào tường hối lỗi, cậu nói xem cậu nó nên xin lỗi không?]
Vẫn mãi không kết thúc.
Nhưng là người ở dưới mái hiên, Bành Tĩnh Dương chỉ có thể ép mình cúi đầu: [Được được được, đều là lỗi của tớ, lúc trước tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không nên làm phiền đại gia Triệu cậu nhấc chân, tớ nên tự giác lăn từ trên giường xuống đất.]
Triệu Thù cười ha ha: [Tớ đã chụp màn hình rồi:) ]
Tâm tình sảng khoái rồi, thế là cô ấy vui vẻ đồng ý đi thư viện.
- -
Hôm sau.
Bồ Thần dậy thật sớm, cô và Bành Tĩnh Dương hẹn nhau gặp mặt ở cổng trường lúc tám giờ rưỡi.
Tối hôm qua cô đã vạch ra những đề bài muốn hỏi để riêng sang một bên.
Bồ Vạn Lý hỏi con gái: [Buổi trưa có về ăn cơm không con?]
Bồ Thần gật đầu: [Dạ có, con không thể luôn ở đó quấy rầy Bành Tĩnh Dương được, cậu ấy phải chuẩn bị thi, thời gian quý giá.]
Bồ Vạn Lý: [Vậy đợi con về rồi chúng ta đi dạo siêu thị, sắm đủ đồ Tết cần mua.]
Bồ Thần: [Được ạ.]
Cô kéo bố đi xuống lầu.
Vừa tới dưới lầu, Bành Tĩnh Dương đã gửi cho cô một bao lì xì.
Bồ Thần không hiểu ra sao nên không nhấn mở, nghĩ thầm có thể là cậu chưa tỉnh ngủ gửi nhầm.
Tin nhắn của Bành Tĩnh Dương theo sát đến: [Giúp tớ mang một phần bữa sáng ở trong hẻm với, sữa bò và một cơm nắm.]
Cậu nói cho cô biết trong hẻm có cửa hàng nào bán cơm nắm ngon, số tiền chuyển cho Bồ Thần đủ để mua bữa sáng, không nhiều không ít.
Bồ Thần không từ chối cậu, hào phóng nhận lấy bao lì xì.
Cô nói với bố rồi đi trước đến cửa hàng bữa sáng mua đồ cho Bành Tĩnh Dương.
Bồ Vạn Lý nhớ rõ lần thi cuối kỳ này của Bành Tĩnh Dương, cậu lại đứng hạng nhất khối, ông nghiêng đầu nhìn con gái, dùng mắt thường có thể thấy được con gái trở nên vui tươi hơn, đặc biệt là một tháng gần đây, cô sẵn lòng cùng bạn học ra ngoài chơi, sẵn lòng cùng bạn học đến thư viện làm bài tập.
Ở mấy năm cấp 2 ấy, ông hoàn toàn không dám yêu cầu xa vời những thứ này, chỉ cần con gái sống tốt thì chính là niềm an ủi và vui mừng lớn nhất của ông.
[Chờ cô của con về, chúng ta thương lượng một chút, lúc nào đó mời thầy Lục đến nhà ăn cơm, mời thầy ấy đến tiệm cơm có lẽ thầy ấy sẽ không đi.]
Bồ Thần: [Vậy thì phải chờ năm sau thầy Lục từ Bắc Kinh trở về, chỉ sợ đến lúc đó kỳ nghỉ của cô kết thúc vội về Thượng Hải, không có thời gian ở cùng nhau.]
Bồ Vạn Lý gật đầu, hình như đó là một vấn đề.
Bồ Thần: [Hy vọng cô có thể tìm được bạn trai giống như thầy Lục, không phải là tìm thầy Lục, chỉ là kiểu người như thầy Lục, hẳn là cô sẽ thích.]
Bồ Vạn Lý cười cười, không nói tiếp.
Con gái không hiểu nhiều về chuyện của Văn Tâm, trước đó Văn Tâm từng có một mối hôn nhân, yêu nhau lúc đại học, hai người tốt nghiệp là đi lấy giấy chứng nhận, Văn Tâm vẫn luôn giấu giếm ông.
Mãi đến Tết năm ngoái, ông và Văn Tâm nói chuyện trời đất, tuổi của cô ấy không nhỏ nữa, nếu như thích hợp thì nên tìm một người yêu đương, không nên đè hết trọng trách trong nhà lên vai mình, trong nhà còn có ông.
Lúc này Văn Tâm mới thẳng thắn với ông, nói từng yêu đương cũng đã đăng ký kết hôn, có điều đã ly hôn rồi.
Không phải là cố ý giấu giếm ông, muốn chờ bên phía nhà trai không giận nữa, cô ấy lại nói với ông sau.
Đã ly hôn, xem ra phía nhà trai cuối cùng không đồng ý với cuộc hôn nhân của bọn họ.
Về phần người đàn ông kia làm gì, nhà ở nơi nào, ông hoàn toàn không biết gì cả, kết quả đã như vậy, ông không hỏi em gái nhiều nữa, sợ chạm đến chuyện thương tâm của cô ấy.
Đến cửa hàng đồ ăn sáng, Bồ Thần mua cơm nắm cho Bành Tĩnh Dương.
Bành Tĩnh Dương nhắn tin tới: [Khoảng năm phút nữa là tớ đến cổng trường.]
Bồ Thần: [Tớ cũng tầm đó, đang mua cơm nắm cho cậu.]
Bành Tĩnh Dương: [Không vội, cậu cứ từ từ, tớ đến ven đường chờ cậu.]
Bồ Thần mang theo cơm nắm đã được làm xong, vẫy tay với bố rồi đi về phía đầu ngõ.
Nhìn tòa nhà cao nhất ở trước mắt, cô không khỏi nghĩ đến Tần Dữ, không biết anh đang làm gì.
- -
Lúc này Tần Dữ mới đi ra từ phòng tập thể hình, bởi vì rảnh rỗi, trong việc bơi lội buổi sáng anh đã trở thành một người tự ràng buộc, đúng giờ đúng lúc là đến phòng tập thể hình quẹt thẻ.
Hôm nay Bành Tĩnh Dương muốn cùng Bồ Thần đi thư viện, anh không tìm thấy ai để chơi, một ngày dài dằng dặc nhàm chán không biết nên giải trí thế nào.
Nghĩ đến việc phải đốc thúc Bố Thần xem sách ngoại khóa nhiều hơn, anh hỏi Lục Bách Thanh: [Trong nhà chú có sách hoặc tạp chí gì không ạ, cháu lấy mấy quyển về xem?]
Lục Bách Thanh: [Sao lại đột nhiên muốn đọc sách?]
Tần Dữ: [Muốn làm một người trí thức ạ.]
Lục Bách Thanh: [...!Có tập san “Nature”, chỉ sợ cháu đọc không hiểu.]
Lần đầu tiên Tần Dữ bị người quen đả kích không chút lưu tình như thế.
Lục Bách Thanh: [Đến đây đi, buổi chiều đi siêu thị với chú một chuyến, bố mẹ cháu giao cháu cho chú, cũng không thể để cháu bị đói được.]
Một mình anh ấy ăn Tết cũng không sao cả, có ăn là được, trước đó không định chuẩn bị đồ Tết, hiện tại có thêm một người, ít nhiều gì cũng phải có ý nghĩa một chút.
Tần Dữ: [Chú gửi địa chỉ cho cháu đi.]
Anh mở phần mềm điện thoại để gọi xe.
Mẹ phân cho anh một tài xế, anh ít dùng xe nên đã cho tài xế nghỉ sớm rồi, hiện tại chỉ có thể bắt xe đến nhà Lục Bách Thanh.
Đi ra từ tòa cao ốc, gió lạnh phả vào mặt, anh rùng mình một cái.
Tần Dữ kéo khóa của áo lông, đột nhiên bước chân dừng lại, anh nhìn thấy Bành Tĩnh Dương ở bên đối diện đường, cậu ngồi trong một chiếc xe taxi, cửa sổ được hạ xuống, cậu đang vẫy tay về phía đầu hẻm.
Không cần nghĩ, Bành Tĩnh Dương vẫy tay với Bồ Thần.
Rất nhanh, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt anh.
Bồ Thần đi qua vạch kẻ đường đến trước xe taxi, cô đưa chiếc túi được đóng gói trong tay cho Bành Tĩnh Dương ở trong xe, sau đó mới ngồi vào xe.
Cách khá xa, Tần Dữ không thấy rõ đó là bữa sáng gì, anh nhìn xe taxi chậm rãi chạy đi, ánh mắt còn chưa rời đi.
Lúc trước anh bảo cô hỗ trợ nghe ngóng xem trong hẻm có nhà ai bán bữa sáng ngon, cô đồng ý, nói rằng về nhà để bố cô hỗ trợ hỏi thăm, cũng bao nhiêungày trôi qua rồi, không có chút động tĩnh nào, sợ là cô hoàn toàn không để trong lòng, sớm đã quên mất không còn sót lại gì.
Mãi đến khi dưới tòa nhà có một chiếc taxi đi ngang qua, tài xế thăm dò hỏi có phải là cậu kêu xe hay không, lúc này Tần Dữ mới hoàn hồn, anh gật đầu rồi nhanh chân đi về phía hàng ghế sau của ô tô.
Ngồi lên xe, Tần Dữ dựa vào ghế, dọc đường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay cô muốn cùng Bành Tĩnh Dương đi đến thư viện, trước đó anh cũng đã biết, hơn nữa chính anh không muốn đi.
Cô thuận tiện giúp Bành Tĩnh Dương mang một phần bữa sáng, chuyện này cũng là chuyện nhỏ không thể bình thường hơn.
Cho nên, anh không vui cái gì chứ?
Có lẽ, anh chỉ hy vọng cô tốt với một mình anh, cho dù là việc nhỏ như mang bữa sáng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook