Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh
-
Chương 25
“Các cậu làm việc cho sư phụ sao?”
“…”
“Là quét dọn làm vệ sinh và nấu cơm cho sư phụ ấy? Thực ra tôi nấu ăn rất ngon.”
“Nhan Hàm,” Bùi Dĩ Hằng hít sâu một hơi, ngắt lời cô, giọng đè nén nói, “Những việc em nói là của người giúp việc.”
Nhan Hàm chớp mắt, được rồi.
Cơ mà cô thật sự rất hiếu kỳ về nội đệ tử: “Nội đệ tử chính là phải sống cùng sư phụ ư?”
“Ừm.” Bùi Dĩ Hằng gật đầu, thấp giọng nói: “Năm chín tuổi sau khi trở thành học trò của sư phụ, tôi đã cùng sư huynh sư tỷ sống tại nhà sư phụ.”
Trên mặt Nhan Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là phương thức truyền thừa loại này, tuy rằng nghe ra hơi cũ xưa, nhưng lại hiện ra cảm giác khiến người ta cảm thấy kính nể.
Cánh môi cô khẽ nhếch lên, suy nghĩ rồi hỏi: “Sư phụ cậu nhận bao nhiêu nội đệ tử thế?”
“Ba.” Bùi Dĩ Hằng hơi ngã về phía sau, lưng tựa vào sofa đằng sau, mái tóc đen của anh hơi hỗn độn, còn chút ẩm ướt, dưới ngọn đèn trông đặc biệt đen bóng, có vài sợi tóc che khuất con ngươi của anh.
Anh hơi khựng lại, rồi nói tiếp: “Còn có một người sư huynh.”
“Vậy nên cậu là nhỏ nhất.” Nhan Hàm nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh chằm chằm.
Bùi Dĩ Hằng gật đầu: “Tôi là đệ tử cuối cùng sư phụ thu nhận.”
Ai ngờ anh vừa nói xong, Nhan Hàm đột nhiên sáp lại gần, giọng nhẹ nhàng êm ái: “Hóa ra là tiểu sư đệ ha.”
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô gái gần trong gang tấc, dưới ánh sáng dịu nhẹ, nét mặt khẽ cười làm cho khuôn mặt xinh xắn nhuộm thêm mấy phần đắc ý.
Anh cụp mắt, thấp giọng nói: “Không được gọi tôi như vậy.”
Nhan Hàm ngẩn ngơ, sau đó cất tiếng cười, nói tiếp: “Được thôi, không gọi cậu tiểu sư đệ, vậy gọi cậu là tiểu học đệ cũng được chứ.”
Giọng nói của cô đắc ý, ra vẻ hiện giờ cậu không thể trốn khỏi lòng bàn tay tôi.
Anh vốn là đàn em của cô, gọi như vậy cũng đúng rồi nhỉ.
Nhan Hàm cảm thấy lần này cô rất lanh trí, quan trọng nhất là cuối cùng cũng có khí thế của đàn chị. Cô còn nhìn chằm chằm người trước mặt, e rằng còn đợi anh gọi cô là đàn chị đấy.
Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng nhìn tấm thảm trước mặt, đột nhiên anh nhoẻn miệng cười một tiếng, ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, anh thấp giọng nói: “Tôi dạy em đánh cờ.”
“Thật sao?” Nhan Hàm nhất thời mặt mày hớn hở.
Bùi Dĩ Hằng cười đến ôn hòa, đến nỗi Nhan Hàm cảm thấy sao lại có người cười đẹp đến vậy, sau đó cô trơ mắt nhìn anh hơi hé miệng, âm thanh đè nén nói: “Vậy, giờ em gọi một tiếng thầy đi.”
Nhan Hàm: “…”
Giây tiếp theo, bàn tay thon dài của anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Còn nữa, sinh nhật tôi vào tháng một.”
……
Sinh nhật Nhan Hàm vào tháng tám, cô còn nhỏ hơn anh.
*
Đối với chuyện bái sư, Nhan Hàm cảm thấy cô cần nghiêm túc suy nghĩ một thời gian, dù sao nếu thật sự muốn học cờ với anh, vậy cô phải thật sự gọi anh là thầy sao.
Là đàn chị, cô cần suy nghĩ cặn kẽ.
Kết quả suy nghĩ vậy, suy nghĩ tới lúc cuối tuần có liên hoan.
Buổi tối một ngày trước, Văn Mộng Thanh gửi địa điểm liên hoan cho Nhan Hàm, chỗ cũng không quá xa, nằm gần trường học, có một ngã tư đường tất cả đều là đủ loại quán ăn. Rất nhiều sinh viên tổ chức liên hoan đều chọn tại nơi gần đây.
Quán ăn Văn Mộng Thanh đặt rất được hoan nghênh, đặc biệt là món canh cá của quán này, rất nổi tiếng.
Có tiếng đến mức từng được lên tivi, không ít người tình nguyện lái xe một hai tiếng chạy tới nếm thử.
Kết quả Nhan Hàm tạm thời có việc, cầm thêm chút thời gian nữa mới tới.
Ai ngờ trên đường, cô nhận được điện thoại của Hà Dương Danh, đối phương hơi khó xử nói: “Đàn chị, Bùi Dĩ Hằng không tới tham gia buổi liên hoan hôm nay.”
“Thông báo cho cậu ấy chưa?” Nhan Hàm hỏi.
Hà Dương Danh do dự, thấp giọng nói: “Thông báo thì thông báo rồi, nhưng cậu ta nói cậu ta không đến.”
Nhan Hàm ừ một tiếng, Hà Dương Danh nói tiếp: “Đàn chị, em cảm thấy chúng ta có nên nói chuyện với cậu ta không, cậu ta như vậy ngay cả hoạt động của lớp cũng không tham gia, không hòa đồng quá đi.”
Trước đó Nhan Hàm đã giải thích rõ ràng với Văn Mộng Thanh và Hà Dương Danh, Bùi Dĩ Hằng không hề bị bỏng, chỉ do cô hiểu lầm thôi.
Thế nên lúc này Hà Dương Danh cảm thấy nếu anh không bị bỏng, thế hẳn là không có việc khó nói gì, cứ không tham gia hoạt động tập thể như vậy, cũng không tốt lắm.
Nhan Hàm thấp giọng nói: “Để tôi gọi điện cho cậu ấy.”
Lúc này cô đang ngồi trên xe, chuẩn bị quay về trường. Khưu Qua đang ở bên cạnh cùng trợ lý nói nhỏ, Nhan Hàm nghe tiếng đô đô của điện thoại.
Đột nhiên cô hơi bực dọc lên tiếng: “Đừng ồn.”
Nhất thời trong xe tĩnh lặng.
Khưu Qua và trợ lý đồng thời nhìn sang cô, cô mặt không biểu cảm nghe di động, đối phương vẫn chưa bắt máy.
Ngay lúc cô tưởng rằng đối phương sẽ không nhận máy, điện thoại được nối máy, đồng thời vang lên giọng khàn khàn: “A lô.”
Nghe tiếng của anh, Nhan Hàm nói không nên lời, đáy lòng mềm xuống.
Giọng cô khẽ khàng hỏi: “Cậu đang ngủ ư?”
“Ừ, ngủ một lúc.” Người bên kia còn cảm giác lờ mờ buồn ngủ.
Nhan Hàm vốn chuẩn bị một tràng đạo lý muốn nói với anh, nào là tiến vào đại học không nên tùy hứng, phải hòa đồng, phải tiếp xúc nhiều với tập thể, phải hòa nhập với mọi người.
Nhưng khi giọng anh mang theo vẻ buồn ngủ truyền đến, những lời này của Nhan Hàm đều nuốt trở về.
Cô thấp giọng hỏi: “Rất buồn ngủ sao?”
“Cũng ổn.” Giọng Bùi Dĩ Hằng lúc này đã hơi tỉnh táo, anh ho nhẹ một cái, hỏi, “Em về nhà chưa?”
Nhan Hàm đáp: “Còn chưa.”
Tiếp đó cô hình như nghe được tiếng đối phương đứng dậy, chắc là anh xốc chăn lên, sau đó chầm chậm đi ra bên ngoài.
Lúc bên kia truyền đến tiếng rót nước, rốt cuộc giọng anh lại vang lên: “Vậy khi nào thì em trở về?”
Những lời này như là chạm vào một công tắc nào đó trên người cô.
Toàn thân như có dòng điện chạy qua.
Hóa ra âm thanh của người đàn ông, thật sự có thể làm phấn khởi như vậy.
Nhan Hàm đè nén cảm giác này, phân loại khẳng định rằng bởi vì giọng anh quá êm tai.
Thế là Nhan Hàm gõ đầu lên cửa kính xe, thấp giọng nói: “Nhưng tối nay tôi phải đi ăn liên hoan với lớp.”
Đối phương không nói chuyện.
“Cậu thật sự không muốn tới sao? Đây chính là buổi liên hoan các bạn ấy tổ chức để tiễn tôi đấy.” Giọng Nhan Hàm quả thực có thể gọi là dẫn dắt từng bước.
“Tôi có thể gặp em mỗi ngày.”
Nhan Hàm: “…” Lời này hình như đúng rồi.
Nhưng Nhan Hàm vẫn cảm thấy mặc dù tính cách anh không tệ, nhưng hoạt động tập thể mà, thỉnh thoảng tham gia cũng rất tốt, thế nên cô nhỏ giọng hỏi: “Nhưng tôi muốn cậu tới.”
Dù sao cũng là liên hoan lớp.
Lúc này Bùi Dĩ Hằng đang uống nước, bàn tay cầm cốc đột nhiên nắm chặt.
Giọng cô bên tai rất êm dịu.
Nhan Hàm tưởng rằng chưa thuyết phục được anh, cô nói tiếp: “Món canh cá của quán này thật sự đặc biệt ngon, nấu canh thành nước trắng sữa thật sự chỉ có ở bên này thôi.”
“Bây giờ tôi thay quần áo.”
Rốt cuộc, chàng trai bên kia thấp giọng trả lời.
Nhan Hàm lập tức nở nụ cười, cô đã nói rồi, có ăn khẳng định có thể hấp dẫn anh, thế là trước khi cúp máy cô cười tủm tỉm nói: “Tôi chờ cậu đấy.”
Bên này vừa cúp máy, cô gửi WeChat cho Hà Dương Danh, nói với cậu ta Bùi Dĩ Hằng cũng đến, để cậu ta giữ chỗ.
Về phần bên cô, đang trên đường trở về.
Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Khưu Qua và trợ lý ở bên cạnh đều dùng vẻ mặt sâu xa nhìn mình.
“Hai người làm gì?” Nhan Hàm khẽ nhíu mày, sắc mặt mấy người này là sao hả.
Khưu Qua cắn răng, dáng vẻ có phần nổi giận đùng đùng: “Em thế mà ngay cả tôi cũng gạt, ngay cả tôi cũng gạt.”
Nhìn thấy anh ta sắp rơi vào cảnh hóa cuồng, Nhan Hàm tỏ vẻ ngây ngô.
Cô trợn mắt há mồm nói: “Em gạt anh cái gì?”
“Em như vậy, lại còn không biết ngượng nói với tôi không yêu đương?” Khưu Qua tức giận cầm gối ôm trong xe, đấm mấy cái.
Trợ lý sợ anh ta tức quá, mau chóng an ủi nói: “Anh Khưu, anh Khưu, xin anh bớt giận.”
Lúc này ngay cả trợ lý luôn kiên định đứng về phía cô cũng hơi hờn tủi nói: “Lão đại, chị yêu đương sao lại gạt bọn em chứ, bọn em sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Nhan Hàm giống như bị sét đánh, lập tức nói: “Em không có.”
“Xạo sự, em còn không có.” Khưu Qua bỗng nhiên gào một tiếng, cổ cũng khàn.
Nhan Hàm nhìn anh ta, vẻ mặt của cô trông có vẻ “anh đừng cố tình gây sự nữa”, có lẽ Khưu Qua bị sắc mặt này chọc giận, anh ta tức tối: “Nếu em dùng giọng điệu dễ nghe như vậy nói điện thoại với tôi, tôi thấy mình có thể sống đến tám mươi tuổi.”
Nhan Hàm: “…”
Giọng điệu cô thế nào, không phải giọng điệu của một đàn chị tha thiết mong đợi à.
Vì thế cô vươn tay vỗ nhẹ bờ vai Khưu Qua, khẽ cười nói: “Chỉ có thể nói, hồi đại học anh không gặp được đàn chị giống như em thôi.”
“Còn là đàn em?” Khưu Qua càng ngớ ra.
Nhưng sau đó anh ta cười lạnh: “Vậy em chỉ có một cậu đàn em này thôi à? Sao không thấy các đàn em khác cũng gặp được đàn chị như em hả.”
Nhan Hàm: “…”
*
Lúc Nhan Hàm đến quán ăn, bởi vì đúng lúc vào bữa tối, có rất nhiều người. Cô tới lầu hai, bắt đầu tìm phòng riêng đã đặt trước.
Khi cô đẩy cửa đi vào, bên trong còn rất náo nhiệt, chỗ này rất rộng, vừa lúc đặt hai cái bàn.
Lớp sinh viên báo chí năm nhất có 21 người, còn có ba người giúp đỡ, hai bàn tuy rằng hơi chen chúc, cũng có thể ngồi xuống.
Mọi người vừa nhìn thấy cô, đặc biệt vui vẻ hướng về phía cô chào hỏi.
“Có gì muốn ăn cứ việc gọi, hôm nay tôi mời khách, mọi người tha hồ ăn uống nhé.”
Tuy rằng trước đó Văn Mộng Thanh đã nói lần này là Nhan Hàm mời khách, nhưng giờ nghe được mọi người vẫn kích động. Vì thế tiếng hoan hô của nam sinh lập tức vang lên.
Có một nam sinh giơ tay nói: “Đàn chị, có thể uống rượu không?”
“Ngày mai là cuối tuần, dù sao không có lớp, tha hồ uống đi.” Nhan Hàm cười trả lời.
Tiếng hoan hô và nhảy nhót đồng thời vang lên trong phòng.
Vì thế hai nam sinh đi xuống lấy bia rượu, kết quả chờ bọn họ bưng về lại còn mang theo hai chai rượu trắng.
“Đàn chị, lớp bọn em có một cậu người Sơn Đông, cậu ta nói muốn uống cho đã, thế nên em chuẩn bị rượu trắng cho cậu ta.”
Nhan Hàm biết các chàng trai tuổi này thích quậy nhất.
Cô không ngăn cản, chỉ nói: “Uống cũng được, nhưng đừng cậy mạnh, tôi không muốn tối nay có người bị đưa đi bệnh viện, bằng không nhà trường sẽ hạn chế lớp giúp đỡ đấy.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Lúc này bầu không khí đang náo nhiệt, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Nhan Hàm quay đầu nhìn, lại là Lam Tư Gia cùng hai nữ sinh đi vào, Nhan Hàm đều biết hai người kia, là hội trưởng hội sinh viên học viện truyền thông.
Lam Tư Gia là thành viên của đoàn chủ tịch học viện truyền thông, cô ta là phó chủ tịch.
“Vừa rồi Lý Viện nói với tôi nhìn thấy Nhan Hàm cậu, tôi còn có chút không dám tin, hóa ra lớp một báo chí tụ tập trong đây.”
Lam Tư Gia rất có tiếng ở học viện truyền thông, sinh viên mới đều biết cô ta.
Lúc này ngay cả Văn Mộng Thanh cũng nhìn thấy gọi một tiếng đàn chị.
Lam Tư Gia khẽ cười nói: “Không có gì, chỉ là đúng lúc gặp được, tôi đến thăm mọi người.”
Nhan Hàm nghe vậy thấy rất buồn cười, thật không hổ là thành viên của đoàn chủ tịch, xem dáng dấp cao cao tại thượng này. Hồi Nhan Hàm học năm nhất, ngay cả một đoàn thể cũng chưa tham gia, càng đừng nói tới hội sinh viên.
“Sau khi khai giảng, mọi người thích ứng với trường học chưa?” Lam Tư Gia tiếp tục tươi cười hỏi han.
Tuy rằng giọng điệu rất chính thức, cơ mà cũng may không ai dám không cho mặt mũi, đều cười nói thích ứng.
Cô ta nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Bùi Dĩ Hằng không ở đây, có điều ngẫm lại tính cách anh cũng phải, không thích trường hợp thế này cho lắm. Thế nên cô ta lớn gan, đi thẳng tới Nhan Hàm.
Lúc này Nhan Hàm đang ngồi, cô ta từ trên cao nhìn xuống.
Khóe miệng Lam Tư Gia nhếch lên nụ cười, nói: “Đàn chị Nhan của các bạn ở trường luôn khiêm tốn, hội sinh viên đoàn thể gì đó, cô ấy chưa từng tham gia, cho nên nếu gặp một số việc cô ấy không hiểu, các bạn cứ việc gửi tin nhắn hỏi tôi.”
“Tôi nhớ buổi họp lớp đã phân phát cách thức liên lạc với thành viên ban chủ tịch hội sinh viên cho các bạn rồi nhỉ.”
Đây là thông lệ truyền thống của trường, lúc khai giảng mỗi sinh viên đều nhận được số điện thoại của ban chủ tịch hội sinh viên còn có hội trưởng của các khoa.
Giờ đây Lam Tư Gia nói vậy, dường như so sánh sự chênh lệch của cô ta và Nhan Hàm.
Nhìn xem Nhan Hàm chẳng tham gia gì cả, cô ta thì khác, đường đường là phó chủ tịch hội sinh viên.
“Cô gái này, cô chừa chỗ cho đàn chị đi.” Nữ sinh đi theo Lam Tư Gia lập tức nói một nữ sinh ngồi bên cạnh Nhan Hàm.
Cô gái này vốn nhút nhát, bấy giờ bị điểm danh, lập tức đứng lên, nhưng ai ngờ khi cô ấy đứng dậy, trong tay còn cầm cái cốc của mình, cũng không biết vì quá khẩn trương hay tại vì sao, cái cốc của cô ấy lại bay ra ngoài.
Rơi trên cái túi Lam Tư Gia mang theo ở đối diện.
Chất lỏng màu trắng sữa, đổ hết trên cái túi.
Một màn bất thình lình, khiến căn phòng rơi vào sự yên tĩnh.
Lam Tư Gia há hốc mồm, hình như chưa phản ứng lại, vẫn là Lý Viện hô lên: “Xong rồi, xong rồi, Chanel của đàn chị xong rồi.”
Nhan Hàm nhìn cái túi trên người Lam Tư Gia, quả thật là Chanel, cô ta lại dùng kiểu vải dệt dày.
Loại này bị thấm nước thì…
Mà nữ sinh làm đổ cốc nước, hoàn toàn ngớ ra.
Chờ cô ấy lấy lại tinh thần, lập tức lấy khăn giấy muốn lau túi của Lam Tư Gia, kết quả tay cô ấy mới vừa duỗi tới, “bộp” một tiếng, Lam Tư Gia đánh thẳng vào mu bàn tay cô ấy.
“Cút đi.”
Tiếng mắng mỏ này khiến nữ sinh kia cứng đờ tại chỗ.
Nhan Hàm rốt cuộc không ngồi được nữa, cô lập tức đứng lên, cô nhớ cô gái làm đổ nước gọi là Lưu Mẫn, là sinh viên nghèo khó trong lớp, xin chương trình vay nợ sinh viên để đến trường.
Cô thấp giọng nói: “Lam Tư Gia, cô ấy không phải cố ý.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi, đàn chị, em thật sự không cố ý.” Lưu Mẫn đứng tại chỗ, vành mắt đỏ bừng.
Lý Viện ở bên cạnh lập tức hét lên: “Nhảm nhí, một câu xin lỗi là được sao? Cái túi này đàn chị Lam mới mua, hôm nay mang theo lần đầu tiên, cái túi hơn hai vạn bị cô làm hỏng hết rồi, cô chỉ xin lỗi một câu thôi à.”
Cả người Lưu Mẫn đều đang run rẩy, hơn hai vạn, hơn hai vạn…
Cô ấy chưa bao giờ biết một cái túi đeo trên người lại phải dùng vạn làm đơn vị để tính toán, ở quê nhà cô ấy, cây cối cha mẹ cô ấy trồng một năm thu nhập cũng chỉ ba vạn.
Đây gần như là thu nhập một năm của cả gia đình Lưu Mẫn.
“Em xin lỗi đàn chị, thật sự xin lỗi chị.” Lúc này Lưu Mẫn hình như ngoài xin lỗi ra thì đã không nói lên được lời nào khác.
Nhan Hàm cũng không nhìn được nữa, cô lạnh lùng nói: “Lam Tư Gia, làm đổ đồ uống quả thật là lỗi của cô ấy, cái túi này tôi giúp cô ấy bồi thường.”
Lúc này trong phòng chợt xôn xao.
Dù sao mọi người đều là sinh viên, cái túi hơn hai vạn, ai dám dễ dàng mở miệng nói giúp bồi thường.
Lam Tư Gia nhìn Nhan Hàm, đột nhiên nở nụ cười, cô ta cảm thấy Nhan Hàm cố ý khoe khoang.
Đúng vậy, cô ta là đàn chị không quan tâm tới người khác, Nhan Hàm chính là đàn chị săn sóc độ lượng.
Vì thế cô ta ung dung nhìn sang Lưu Mẫn: “Vị bạn học này, cái túi này là cô làm bẩn, cô thực sự định để đàn chị Nhan giúp cô bồi thường à.”
“Không, không, không cần, em không cần đàn chị giúp bồi thường, đàn chị Lam chị có thể nhận bồi thường của em theo từng đợt không? Hiện tại em không có nhiều tiền như vậy, em có thể đi làm thêm trả lại cho chị.”
“Làm thêm, chờ chúng tôi tốt nghiệp rồi, đoán chừng cô còn chưa trả hết tiền.” Lý Viện trợn mắt khinh thường, không còn lời nào để nói.
Lúc này Nhan Hàm thật sự hơi tức giận, làm sai quả thật nên đánh, nhưng Lưu Mẫn cũng không phải cố ý, hơn nữa thái độ người ta đã vậy, đám người này không nên giẫm lên người ta nữa chứ.
“Lam Tư Gia, đạp người ta xuống không thú vị đâu.”
Cô đè thấp giọng nói những lời này, chỉ có cô và Lam Tư Gia nghe được thôi.
Nhưng Lam Tư Gia nhìn cô, thù mới hận cũ dường như trào dâng, cô ta nói với Lưu Mẫn: “Như vậy đi, đàn chị Nhan các người nói, cô ta uống ba ly rượu, chuyện này chúng tôi cho qua.”
“Nhan Hàm, cậu thật sự quá khách khí rồi, thực ra không cần uống rượu nhận lỗi.”
Ý cười cô ta trong suốt, lại nhìn qua Lưu Mẫn, đột nhiên nói: “Cô gái này rất cần học bổng nhỉ.”
Nhan Hàm nắm chặt bàn tay, cô làm sao không nghe hiểu ý tứ của Lam Tư Gia, loại sinh viên nghèo khó như Lưu Mẫn là người cần học bổng nhất, Lam Tư Gia là người của hội sinh viên, nếu thực sự muốn giở trò trước mặt thầy cô, quả thực dễ như trở bàn tay.
Cô cười lạnh, nếu chỉ là chuyện giữa cô và Lam Tư Gia, cô đã sớm nhấn đầu cô ta vào trong nồi canh cá trên bàn.
Nhưng còn liên lụy tới người khác.
Vì thế cô gật đầu, nói thẳng: “Tôi uống.”
“Bia cũng không đủ thành ý, nếu không uống rượu trắng đi.” Lý Viện bên cạnh thong thả mở miệng dưới sự ra hiệu từ ánh mắt của Lam Tư Gia.
Thế là Lý Viện đi thẳng qua, thực sự rót rượu trắng vào ba cái ly thủy tinh.
Mỗi cái cô ta rót hơn nửa ly.
Hà Dương Danh ở một bên đứng ra nói: “Tôi uống giúp đàn chị.”
“Để tôi uống, để tôi uống.” Cậu nam sinh Sơn Đông kia nhảy dựng lên.
Tiếp theo ngay cả nữ sinh cũng đứng lên.
Lam Tư Gia nhìn Nhan Hàm, ý cười trên mặt không giữ được nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Hay là thôi đi, làm như là tôi ép buộc Nhan Hàm cậu uống rượu ấy.”
Nhan Hàm mặt không biểu cảm, xoay người đi đến bên cạnh, vươn tay cầm ly lên.
Nhưng lúc cô cầm ly lên đang muốn uống, một bàn tay cướp lấy cái ly từ trong tay cô. Đợi khi Nhan Hàm quay đầu, cô trông thấy chàng trai ngửa cổ, im lìm uống hết ly rượu.
Nhan Hàm kinh ngạc nhìn anh, thấy hầu kết anh lên xuống, cái cổ thon dài bị kéo thành đường thẳng tắp.
Cho đến khi anh uống hết ly này thì cầm lấy một ly khác.
Cứ vậy, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, sắc mặt anh không thay đổi uống hết ba ly rượu kia.
Khi anh uống xong thì quay đầu nhìn sang Lam Tư Gia, giọng anh nặng nề hỏi: “Thú vị sao?”
Bùi Dĩ Hằng trực tiếp vươn tay lấy ra ví tiền trong túi, ngón tay rút ra một tấm thẻ từ trong cái ví hơi mỏng, anh đưa qua: “Cầm lấy.”
Lam Tư Gia không nhúc nhích, cho đến khi anh cất cao giọng nói: “Tôi bảo cô cầm lấy.”
Lần này Lam Tư Gia rốt cuộc vươn tay nhận lấy.
“Rượu tôi đã uống, tiền túi xách cũng trả lại cho cô.”
Anh nói đến đây, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tựa như gạt bỏ một câu nói đã vướng mắc trong cổ họng.
“Lần sau cô dám bắt nạt cô ấy nữa, thử xem.”
chương sau thái tử dễ thương lắm, mình sẽ cố đăng chương sau vào ngày mai nhé ^^
“…”
“Là quét dọn làm vệ sinh và nấu cơm cho sư phụ ấy? Thực ra tôi nấu ăn rất ngon.”
“Nhan Hàm,” Bùi Dĩ Hằng hít sâu một hơi, ngắt lời cô, giọng đè nén nói, “Những việc em nói là của người giúp việc.”
Nhan Hàm chớp mắt, được rồi.
Cơ mà cô thật sự rất hiếu kỳ về nội đệ tử: “Nội đệ tử chính là phải sống cùng sư phụ ư?”
“Ừm.” Bùi Dĩ Hằng gật đầu, thấp giọng nói: “Năm chín tuổi sau khi trở thành học trò của sư phụ, tôi đã cùng sư huynh sư tỷ sống tại nhà sư phụ.”
Trên mặt Nhan Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là phương thức truyền thừa loại này, tuy rằng nghe ra hơi cũ xưa, nhưng lại hiện ra cảm giác khiến người ta cảm thấy kính nể.
Cánh môi cô khẽ nhếch lên, suy nghĩ rồi hỏi: “Sư phụ cậu nhận bao nhiêu nội đệ tử thế?”
“Ba.” Bùi Dĩ Hằng hơi ngã về phía sau, lưng tựa vào sofa đằng sau, mái tóc đen của anh hơi hỗn độn, còn chút ẩm ướt, dưới ngọn đèn trông đặc biệt đen bóng, có vài sợi tóc che khuất con ngươi của anh.
Anh hơi khựng lại, rồi nói tiếp: “Còn có một người sư huynh.”
“Vậy nên cậu là nhỏ nhất.” Nhan Hàm nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh chằm chằm.
Bùi Dĩ Hằng gật đầu: “Tôi là đệ tử cuối cùng sư phụ thu nhận.”
Ai ngờ anh vừa nói xong, Nhan Hàm đột nhiên sáp lại gần, giọng nhẹ nhàng êm ái: “Hóa ra là tiểu sư đệ ha.”
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô gái gần trong gang tấc, dưới ánh sáng dịu nhẹ, nét mặt khẽ cười làm cho khuôn mặt xinh xắn nhuộm thêm mấy phần đắc ý.
Anh cụp mắt, thấp giọng nói: “Không được gọi tôi như vậy.”
Nhan Hàm ngẩn ngơ, sau đó cất tiếng cười, nói tiếp: “Được thôi, không gọi cậu tiểu sư đệ, vậy gọi cậu là tiểu học đệ cũng được chứ.”
Giọng nói của cô đắc ý, ra vẻ hiện giờ cậu không thể trốn khỏi lòng bàn tay tôi.
Anh vốn là đàn em của cô, gọi như vậy cũng đúng rồi nhỉ.
Nhan Hàm cảm thấy lần này cô rất lanh trí, quan trọng nhất là cuối cùng cũng có khí thế của đàn chị. Cô còn nhìn chằm chằm người trước mặt, e rằng còn đợi anh gọi cô là đàn chị đấy.
Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng nhìn tấm thảm trước mặt, đột nhiên anh nhoẻn miệng cười một tiếng, ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, anh thấp giọng nói: “Tôi dạy em đánh cờ.”
“Thật sao?” Nhan Hàm nhất thời mặt mày hớn hở.
Bùi Dĩ Hằng cười đến ôn hòa, đến nỗi Nhan Hàm cảm thấy sao lại có người cười đẹp đến vậy, sau đó cô trơ mắt nhìn anh hơi hé miệng, âm thanh đè nén nói: “Vậy, giờ em gọi một tiếng thầy đi.”
Nhan Hàm: “…”
Giây tiếp theo, bàn tay thon dài của anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Còn nữa, sinh nhật tôi vào tháng một.”
……
Sinh nhật Nhan Hàm vào tháng tám, cô còn nhỏ hơn anh.
*
Đối với chuyện bái sư, Nhan Hàm cảm thấy cô cần nghiêm túc suy nghĩ một thời gian, dù sao nếu thật sự muốn học cờ với anh, vậy cô phải thật sự gọi anh là thầy sao.
Là đàn chị, cô cần suy nghĩ cặn kẽ.
Kết quả suy nghĩ vậy, suy nghĩ tới lúc cuối tuần có liên hoan.
Buổi tối một ngày trước, Văn Mộng Thanh gửi địa điểm liên hoan cho Nhan Hàm, chỗ cũng không quá xa, nằm gần trường học, có một ngã tư đường tất cả đều là đủ loại quán ăn. Rất nhiều sinh viên tổ chức liên hoan đều chọn tại nơi gần đây.
Quán ăn Văn Mộng Thanh đặt rất được hoan nghênh, đặc biệt là món canh cá của quán này, rất nổi tiếng.
Có tiếng đến mức từng được lên tivi, không ít người tình nguyện lái xe một hai tiếng chạy tới nếm thử.
Kết quả Nhan Hàm tạm thời có việc, cầm thêm chút thời gian nữa mới tới.
Ai ngờ trên đường, cô nhận được điện thoại của Hà Dương Danh, đối phương hơi khó xử nói: “Đàn chị, Bùi Dĩ Hằng không tới tham gia buổi liên hoan hôm nay.”
“Thông báo cho cậu ấy chưa?” Nhan Hàm hỏi.
Hà Dương Danh do dự, thấp giọng nói: “Thông báo thì thông báo rồi, nhưng cậu ta nói cậu ta không đến.”
Nhan Hàm ừ một tiếng, Hà Dương Danh nói tiếp: “Đàn chị, em cảm thấy chúng ta có nên nói chuyện với cậu ta không, cậu ta như vậy ngay cả hoạt động của lớp cũng không tham gia, không hòa đồng quá đi.”
Trước đó Nhan Hàm đã giải thích rõ ràng với Văn Mộng Thanh và Hà Dương Danh, Bùi Dĩ Hằng không hề bị bỏng, chỉ do cô hiểu lầm thôi.
Thế nên lúc này Hà Dương Danh cảm thấy nếu anh không bị bỏng, thế hẳn là không có việc khó nói gì, cứ không tham gia hoạt động tập thể như vậy, cũng không tốt lắm.
Nhan Hàm thấp giọng nói: “Để tôi gọi điện cho cậu ấy.”
Lúc này cô đang ngồi trên xe, chuẩn bị quay về trường. Khưu Qua đang ở bên cạnh cùng trợ lý nói nhỏ, Nhan Hàm nghe tiếng đô đô của điện thoại.
Đột nhiên cô hơi bực dọc lên tiếng: “Đừng ồn.”
Nhất thời trong xe tĩnh lặng.
Khưu Qua và trợ lý đồng thời nhìn sang cô, cô mặt không biểu cảm nghe di động, đối phương vẫn chưa bắt máy.
Ngay lúc cô tưởng rằng đối phương sẽ không nhận máy, điện thoại được nối máy, đồng thời vang lên giọng khàn khàn: “A lô.”
Nghe tiếng của anh, Nhan Hàm nói không nên lời, đáy lòng mềm xuống.
Giọng cô khẽ khàng hỏi: “Cậu đang ngủ ư?”
“Ừ, ngủ một lúc.” Người bên kia còn cảm giác lờ mờ buồn ngủ.
Nhan Hàm vốn chuẩn bị một tràng đạo lý muốn nói với anh, nào là tiến vào đại học không nên tùy hứng, phải hòa đồng, phải tiếp xúc nhiều với tập thể, phải hòa nhập với mọi người.
Nhưng khi giọng anh mang theo vẻ buồn ngủ truyền đến, những lời này của Nhan Hàm đều nuốt trở về.
Cô thấp giọng hỏi: “Rất buồn ngủ sao?”
“Cũng ổn.” Giọng Bùi Dĩ Hằng lúc này đã hơi tỉnh táo, anh ho nhẹ một cái, hỏi, “Em về nhà chưa?”
Nhan Hàm đáp: “Còn chưa.”
Tiếp đó cô hình như nghe được tiếng đối phương đứng dậy, chắc là anh xốc chăn lên, sau đó chầm chậm đi ra bên ngoài.
Lúc bên kia truyền đến tiếng rót nước, rốt cuộc giọng anh lại vang lên: “Vậy khi nào thì em trở về?”
Những lời này như là chạm vào một công tắc nào đó trên người cô.
Toàn thân như có dòng điện chạy qua.
Hóa ra âm thanh của người đàn ông, thật sự có thể làm phấn khởi như vậy.
Nhan Hàm đè nén cảm giác này, phân loại khẳng định rằng bởi vì giọng anh quá êm tai.
Thế là Nhan Hàm gõ đầu lên cửa kính xe, thấp giọng nói: “Nhưng tối nay tôi phải đi ăn liên hoan với lớp.”
Đối phương không nói chuyện.
“Cậu thật sự không muốn tới sao? Đây chính là buổi liên hoan các bạn ấy tổ chức để tiễn tôi đấy.” Giọng Nhan Hàm quả thực có thể gọi là dẫn dắt từng bước.
“Tôi có thể gặp em mỗi ngày.”
Nhan Hàm: “…” Lời này hình như đúng rồi.
Nhưng Nhan Hàm vẫn cảm thấy mặc dù tính cách anh không tệ, nhưng hoạt động tập thể mà, thỉnh thoảng tham gia cũng rất tốt, thế nên cô nhỏ giọng hỏi: “Nhưng tôi muốn cậu tới.”
Dù sao cũng là liên hoan lớp.
Lúc này Bùi Dĩ Hằng đang uống nước, bàn tay cầm cốc đột nhiên nắm chặt.
Giọng cô bên tai rất êm dịu.
Nhan Hàm tưởng rằng chưa thuyết phục được anh, cô nói tiếp: “Món canh cá của quán này thật sự đặc biệt ngon, nấu canh thành nước trắng sữa thật sự chỉ có ở bên này thôi.”
“Bây giờ tôi thay quần áo.”
Rốt cuộc, chàng trai bên kia thấp giọng trả lời.
Nhan Hàm lập tức nở nụ cười, cô đã nói rồi, có ăn khẳng định có thể hấp dẫn anh, thế là trước khi cúp máy cô cười tủm tỉm nói: “Tôi chờ cậu đấy.”
Bên này vừa cúp máy, cô gửi WeChat cho Hà Dương Danh, nói với cậu ta Bùi Dĩ Hằng cũng đến, để cậu ta giữ chỗ.
Về phần bên cô, đang trên đường trở về.
Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Khưu Qua và trợ lý ở bên cạnh đều dùng vẻ mặt sâu xa nhìn mình.
“Hai người làm gì?” Nhan Hàm khẽ nhíu mày, sắc mặt mấy người này là sao hả.
Khưu Qua cắn răng, dáng vẻ có phần nổi giận đùng đùng: “Em thế mà ngay cả tôi cũng gạt, ngay cả tôi cũng gạt.”
Nhìn thấy anh ta sắp rơi vào cảnh hóa cuồng, Nhan Hàm tỏ vẻ ngây ngô.
Cô trợn mắt há mồm nói: “Em gạt anh cái gì?”
“Em như vậy, lại còn không biết ngượng nói với tôi không yêu đương?” Khưu Qua tức giận cầm gối ôm trong xe, đấm mấy cái.
Trợ lý sợ anh ta tức quá, mau chóng an ủi nói: “Anh Khưu, anh Khưu, xin anh bớt giận.”
Lúc này ngay cả trợ lý luôn kiên định đứng về phía cô cũng hơi hờn tủi nói: “Lão đại, chị yêu đương sao lại gạt bọn em chứ, bọn em sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Nhan Hàm giống như bị sét đánh, lập tức nói: “Em không có.”
“Xạo sự, em còn không có.” Khưu Qua bỗng nhiên gào một tiếng, cổ cũng khàn.
Nhan Hàm nhìn anh ta, vẻ mặt của cô trông có vẻ “anh đừng cố tình gây sự nữa”, có lẽ Khưu Qua bị sắc mặt này chọc giận, anh ta tức tối: “Nếu em dùng giọng điệu dễ nghe như vậy nói điện thoại với tôi, tôi thấy mình có thể sống đến tám mươi tuổi.”
Nhan Hàm: “…”
Giọng điệu cô thế nào, không phải giọng điệu của một đàn chị tha thiết mong đợi à.
Vì thế cô vươn tay vỗ nhẹ bờ vai Khưu Qua, khẽ cười nói: “Chỉ có thể nói, hồi đại học anh không gặp được đàn chị giống như em thôi.”
“Còn là đàn em?” Khưu Qua càng ngớ ra.
Nhưng sau đó anh ta cười lạnh: “Vậy em chỉ có một cậu đàn em này thôi à? Sao không thấy các đàn em khác cũng gặp được đàn chị như em hả.”
Nhan Hàm: “…”
*
Lúc Nhan Hàm đến quán ăn, bởi vì đúng lúc vào bữa tối, có rất nhiều người. Cô tới lầu hai, bắt đầu tìm phòng riêng đã đặt trước.
Khi cô đẩy cửa đi vào, bên trong còn rất náo nhiệt, chỗ này rất rộng, vừa lúc đặt hai cái bàn.
Lớp sinh viên báo chí năm nhất có 21 người, còn có ba người giúp đỡ, hai bàn tuy rằng hơi chen chúc, cũng có thể ngồi xuống.
Mọi người vừa nhìn thấy cô, đặc biệt vui vẻ hướng về phía cô chào hỏi.
“Có gì muốn ăn cứ việc gọi, hôm nay tôi mời khách, mọi người tha hồ ăn uống nhé.”
Tuy rằng trước đó Văn Mộng Thanh đã nói lần này là Nhan Hàm mời khách, nhưng giờ nghe được mọi người vẫn kích động. Vì thế tiếng hoan hô của nam sinh lập tức vang lên.
Có một nam sinh giơ tay nói: “Đàn chị, có thể uống rượu không?”
“Ngày mai là cuối tuần, dù sao không có lớp, tha hồ uống đi.” Nhan Hàm cười trả lời.
Tiếng hoan hô và nhảy nhót đồng thời vang lên trong phòng.
Vì thế hai nam sinh đi xuống lấy bia rượu, kết quả chờ bọn họ bưng về lại còn mang theo hai chai rượu trắng.
“Đàn chị, lớp bọn em có một cậu người Sơn Đông, cậu ta nói muốn uống cho đã, thế nên em chuẩn bị rượu trắng cho cậu ta.”
Nhan Hàm biết các chàng trai tuổi này thích quậy nhất.
Cô không ngăn cản, chỉ nói: “Uống cũng được, nhưng đừng cậy mạnh, tôi không muốn tối nay có người bị đưa đi bệnh viện, bằng không nhà trường sẽ hạn chế lớp giúp đỡ đấy.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Lúc này bầu không khí đang náo nhiệt, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Nhan Hàm quay đầu nhìn, lại là Lam Tư Gia cùng hai nữ sinh đi vào, Nhan Hàm đều biết hai người kia, là hội trưởng hội sinh viên học viện truyền thông.
Lam Tư Gia là thành viên của đoàn chủ tịch học viện truyền thông, cô ta là phó chủ tịch.
“Vừa rồi Lý Viện nói với tôi nhìn thấy Nhan Hàm cậu, tôi còn có chút không dám tin, hóa ra lớp một báo chí tụ tập trong đây.”
Lam Tư Gia rất có tiếng ở học viện truyền thông, sinh viên mới đều biết cô ta.
Lúc này ngay cả Văn Mộng Thanh cũng nhìn thấy gọi một tiếng đàn chị.
Lam Tư Gia khẽ cười nói: “Không có gì, chỉ là đúng lúc gặp được, tôi đến thăm mọi người.”
Nhan Hàm nghe vậy thấy rất buồn cười, thật không hổ là thành viên của đoàn chủ tịch, xem dáng dấp cao cao tại thượng này. Hồi Nhan Hàm học năm nhất, ngay cả một đoàn thể cũng chưa tham gia, càng đừng nói tới hội sinh viên.
“Sau khi khai giảng, mọi người thích ứng với trường học chưa?” Lam Tư Gia tiếp tục tươi cười hỏi han.
Tuy rằng giọng điệu rất chính thức, cơ mà cũng may không ai dám không cho mặt mũi, đều cười nói thích ứng.
Cô ta nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Bùi Dĩ Hằng không ở đây, có điều ngẫm lại tính cách anh cũng phải, không thích trường hợp thế này cho lắm. Thế nên cô ta lớn gan, đi thẳng tới Nhan Hàm.
Lúc này Nhan Hàm đang ngồi, cô ta từ trên cao nhìn xuống.
Khóe miệng Lam Tư Gia nhếch lên nụ cười, nói: “Đàn chị Nhan của các bạn ở trường luôn khiêm tốn, hội sinh viên đoàn thể gì đó, cô ấy chưa từng tham gia, cho nên nếu gặp một số việc cô ấy không hiểu, các bạn cứ việc gửi tin nhắn hỏi tôi.”
“Tôi nhớ buổi họp lớp đã phân phát cách thức liên lạc với thành viên ban chủ tịch hội sinh viên cho các bạn rồi nhỉ.”
Đây là thông lệ truyền thống của trường, lúc khai giảng mỗi sinh viên đều nhận được số điện thoại của ban chủ tịch hội sinh viên còn có hội trưởng của các khoa.
Giờ đây Lam Tư Gia nói vậy, dường như so sánh sự chênh lệch của cô ta và Nhan Hàm.
Nhìn xem Nhan Hàm chẳng tham gia gì cả, cô ta thì khác, đường đường là phó chủ tịch hội sinh viên.
“Cô gái này, cô chừa chỗ cho đàn chị đi.” Nữ sinh đi theo Lam Tư Gia lập tức nói một nữ sinh ngồi bên cạnh Nhan Hàm.
Cô gái này vốn nhút nhát, bấy giờ bị điểm danh, lập tức đứng lên, nhưng ai ngờ khi cô ấy đứng dậy, trong tay còn cầm cái cốc của mình, cũng không biết vì quá khẩn trương hay tại vì sao, cái cốc của cô ấy lại bay ra ngoài.
Rơi trên cái túi Lam Tư Gia mang theo ở đối diện.
Chất lỏng màu trắng sữa, đổ hết trên cái túi.
Một màn bất thình lình, khiến căn phòng rơi vào sự yên tĩnh.
Lam Tư Gia há hốc mồm, hình như chưa phản ứng lại, vẫn là Lý Viện hô lên: “Xong rồi, xong rồi, Chanel của đàn chị xong rồi.”
Nhan Hàm nhìn cái túi trên người Lam Tư Gia, quả thật là Chanel, cô ta lại dùng kiểu vải dệt dày.
Loại này bị thấm nước thì…
Mà nữ sinh làm đổ cốc nước, hoàn toàn ngớ ra.
Chờ cô ấy lấy lại tinh thần, lập tức lấy khăn giấy muốn lau túi của Lam Tư Gia, kết quả tay cô ấy mới vừa duỗi tới, “bộp” một tiếng, Lam Tư Gia đánh thẳng vào mu bàn tay cô ấy.
“Cút đi.”
Tiếng mắng mỏ này khiến nữ sinh kia cứng đờ tại chỗ.
Nhan Hàm rốt cuộc không ngồi được nữa, cô lập tức đứng lên, cô nhớ cô gái làm đổ nước gọi là Lưu Mẫn, là sinh viên nghèo khó trong lớp, xin chương trình vay nợ sinh viên để đến trường.
Cô thấp giọng nói: “Lam Tư Gia, cô ấy không phải cố ý.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi, đàn chị, em thật sự không cố ý.” Lưu Mẫn đứng tại chỗ, vành mắt đỏ bừng.
Lý Viện ở bên cạnh lập tức hét lên: “Nhảm nhí, một câu xin lỗi là được sao? Cái túi này đàn chị Lam mới mua, hôm nay mang theo lần đầu tiên, cái túi hơn hai vạn bị cô làm hỏng hết rồi, cô chỉ xin lỗi một câu thôi à.”
Cả người Lưu Mẫn đều đang run rẩy, hơn hai vạn, hơn hai vạn…
Cô ấy chưa bao giờ biết một cái túi đeo trên người lại phải dùng vạn làm đơn vị để tính toán, ở quê nhà cô ấy, cây cối cha mẹ cô ấy trồng một năm thu nhập cũng chỉ ba vạn.
Đây gần như là thu nhập một năm của cả gia đình Lưu Mẫn.
“Em xin lỗi đàn chị, thật sự xin lỗi chị.” Lúc này Lưu Mẫn hình như ngoài xin lỗi ra thì đã không nói lên được lời nào khác.
Nhan Hàm cũng không nhìn được nữa, cô lạnh lùng nói: “Lam Tư Gia, làm đổ đồ uống quả thật là lỗi của cô ấy, cái túi này tôi giúp cô ấy bồi thường.”
Lúc này trong phòng chợt xôn xao.
Dù sao mọi người đều là sinh viên, cái túi hơn hai vạn, ai dám dễ dàng mở miệng nói giúp bồi thường.
Lam Tư Gia nhìn Nhan Hàm, đột nhiên nở nụ cười, cô ta cảm thấy Nhan Hàm cố ý khoe khoang.
Đúng vậy, cô ta là đàn chị không quan tâm tới người khác, Nhan Hàm chính là đàn chị săn sóc độ lượng.
Vì thế cô ta ung dung nhìn sang Lưu Mẫn: “Vị bạn học này, cái túi này là cô làm bẩn, cô thực sự định để đàn chị Nhan giúp cô bồi thường à.”
“Không, không, không cần, em không cần đàn chị giúp bồi thường, đàn chị Lam chị có thể nhận bồi thường của em theo từng đợt không? Hiện tại em không có nhiều tiền như vậy, em có thể đi làm thêm trả lại cho chị.”
“Làm thêm, chờ chúng tôi tốt nghiệp rồi, đoán chừng cô còn chưa trả hết tiền.” Lý Viện trợn mắt khinh thường, không còn lời nào để nói.
Lúc này Nhan Hàm thật sự hơi tức giận, làm sai quả thật nên đánh, nhưng Lưu Mẫn cũng không phải cố ý, hơn nữa thái độ người ta đã vậy, đám người này không nên giẫm lên người ta nữa chứ.
“Lam Tư Gia, đạp người ta xuống không thú vị đâu.”
Cô đè thấp giọng nói những lời này, chỉ có cô và Lam Tư Gia nghe được thôi.
Nhưng Lam Tư Gia nhìn cô, thù mới hận cũ dường như trào dâng, cô ta nói với Lưu Mẫn: “Như vậy đi, đàn chị Nhan các người nói, cô ta uống ba ly rượu, chuyện này chúng tôi cho qua.”
“Nhan Hàm, cậu thật sự quá khách khí rồi, thực ra không cần uống rượu nhận lỗi.”
Ý cười cô ta trong suốt, lại nhìn qua Lưu Mẫn, đột nhiên nói: “Cô gái này rất cần học bổng nhỉ.”
Nhan Hàm nắm chặt bàn tay, cô làm sao không nghe hiểu ý tứ của Lam Tư Gia, loại sinh viên nghèo khó như Lưu Mẫn là người cần học bổng nhất, Lam Tư Gia là người của hội sinh viên, nếu thực sự muốn giở trò trước mặt thầy cô, quả thực dễ như trở bàn tay.
Cô cười lạnh, nếu chỉ là chuyện giữa cô và Lam Tư Gia, cô đã sớm nhấn đầu cô ta vào trong nồi canh cá trên bàn.
Nhưng còn liên lụy tới người khác.
Vì thế cô gật đầu, nói thẳng: “Tôi uống.”
“Bia cũng không đủ thành ý, nếu không uống rượu trắng đi.” Lý Viện bên cạnh thong thả mở miệng dưới sự ra hiệu từ ánh mắt của Lam Tư Gia.
Thế là Lý Viện đi thẳng qua, thực sự rót rượu trắng vào ba cái ly thủy tinh.
Mỗi cái cô ta rót hơn nửa ly.
Hà Dương Danh ở một bên đứng ra nói: “Tôi uống giúp đàn chị.”
“Để tôi uống, để tôi uống.” Cậu nam sinh Sơn Đông kia nhảy dựng lên.
Tiếp theo ngay cả nữ sinh cũng đứng lên.
Lam Tư Gia nhìn Nhan Hàm, ý cười trên mặt không giữ được nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Hay là thôi đi, làm như là tôi ép buộc Nhan Hàm cậu uống rượu ấy.”
Nhan Hàm mặt không biểu cảm, xoay người đi đến bên cạnh, vươn tay cầm ly lên.
Nhưng lúc cô cầm ly lên đang muốn uống, một bàn tay cướp lấy cái ly từ trong tay cô. Đợi khi Nhan Hàm quay đầu, cô trông thấy chàng trai ngửa cổ, im lìm uống hết ly rượu.
Nhan Hàm kinh ngạc nhìn anh, thấy hầu kết anh lên xuống, cái cổ thon dài bị kéo thành đường thẳng tắp.
Cho đến khi anh uống hết ly này thì cầm lấy một ly khác.
Cứ vậy, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, sắc mặt anh không thay đổi uống hết ba ly rượu kia.
Khi anh uống xong thì quay đầu nhìn sang Lam Tư Gia, giọng anh nặng nề hỏi: “Thú vị sao?”
Bùi Dĩ Hằng trực tiếp vươn tay lấy ra ví tiền trong túi, ngón tay rút ra một tấm thẻ từ trong cái ví hơi mỏng, anh đưa qua: “Cầm lấy.”
Lam Tư Gia không nhúc nhích, cho đến khi anh cất cao giọng nói: “Tôi bảo cô cầm lấy.”
Lần này Lam Tư Gia rốt cuộc vươn tay nhận lấy.
“Rượu tôi đã uống, tiền túi xách cũng trả lại cho cô.”
Anh nói đến đây, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tựa như gạt bỏ một câu nói đã vướng mắc trong cổ họng.
“Lần sau cô dám bắt nạt cô ấy nữa, thử xem.”
chương sau thái tử dễ thương lắm, mình sẽ cố đăng chương sau vào ngày mai nhé ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook