Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy
-
Chương 79
Mùa đông trời tối rất sớm, không đến sáu giờ, bên ngoài đã tối đen. Đèn cổng trong sân Mạnh gia đang mở, bên ngoài gió thổi vù vù, đánh lên cửa sổ, nhưng trong nhà lại ấm áp chỉ cần mặc một chiếc áo len ở nhà là được.
Hai mươi phút trước, Tưởng Tĩnh Thành điện thoại cho cô, anh tan làm rồi.
Con người anh không thích gửi tin nhắn, có chuyện gì, cũng gọi điện thoại. Mà nói cũng không nhiều, lời ít ý nhiều nói xong chuyện thì trực tiếp dập máy. Ngay cả với Ngôn Dụ cũng không ngoại lệ, nào biết hôm nay điện thoại nói cho Ngôn Dụ biết, một tiếng sau anh có thể đến nhà, nói xong lại không dập máy.
Ngôn Dụ cười hỏi: Còn có chuyện ạ?
Nào ngờ người đàn ông ở đầu dây bên kia, chợt thở dài, trầm giọng nói: "Hôm nay cũng không biết thế nào......"
Anh ngừng lại, Ngôn Dụ kiên nhẫn đợi anh nói hết.
"Lại rất nhớ em."
Rõ ràng buổi chiều mới gặp nhau, nhưng vừa nghe thấy giọng cô, trong lòng liền cảm thấy mềm mại, rất muốn gặp cô.
Lúc này bà nội và Tống Uyển đều ở trong bếp, vì nghe nói Tưởng Tề Minh và Chung Ninh đêm nay đều sẽ đến. Đây là chuyện mà trưởng bối hai nhà trông đợi đã rất lâu, dưới cái nhìn của họ, Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ ở cùng nhau, là chuyện nước chảy thành sông.
Lần ăn cơm này, e rằng chính là trưởng bối bàn chuyện kết hôn của họ.
"Mẹ làm cho anh mấy món mà anh thích ăn đó," Ngôn Dụ đứng ở cửa sổ, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, đối diện tiếng khởi động xe vang lên, nghe thấy thế, cô mới nói: "Em cúp đây, anh chuyên tâm lái xe nhé."
"Uhm," anh khẽ đáp lại, đợi Ngôn Dụ cúp máy.
Ngôn Dụ biết thói quen này của anh, mỗi lần đều phải đợi cô cúp máy trước mới được. Cô ấn phím tắt cuộc gọi, cổng Mạnh gia được đẩy ra, Mạnh Trọng Khâm xuất hiện ở cổng, Ngôn Dụ đang muốn quay đầu nói cho Tống Uyển biết, nào ngờ lại nhìn thấy người đi theo vào bên cạnh ông.
Người kia vốn hơi gầy yếu, giờ phút này đứng bên cạnh Mạnh Trọng Khâm, càng thêm nhỏ bé.
Ngôn Dụ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng đèn trong sân còn đang mở, chiếu lên người họ. Cô ném di động lên sofa, không kịp mặc khoác liền xông ra ngoài.
Cô mở cửa ra, ngay cả dép cũng không đổi.
Lúc chạy ra, Mạnh Trọng Khâm mở miệng dạy dỗ: "Trời lạnh như vậy, còn dám chạy loạn ra ngoài."
"Bố, sao bố dẫn mẹ và anh Thành Thực về thế," nhưng lời này vừa nói xong, mọi người đều sững sờ.
Đây vừa là bố vừa là mẹ, nhưng cố tình lại không phải hai vợ chồng.
Nhưng Mạnh Trọng Khâm cũng không so đo những điều này, trong mắt ông, mẹ Thành đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, Ngôn Dụ gọi bà là mẹ cả đời, cũng là việc nên làm.
"Mau vào đi, con lạnh đóng băng giờ," Mạnh Trọng Khâm đưa tay kéo con gái vào lòng, ông mặc áo khoác dày dặn, Ngôn Dụ dựa vào trong ngực ông vừa ấm áp vừa an tâm.
Thành Thực đi theo bên cạnh mẹ Thành, cùng đi vào nhà.
Tống Uyển ở phòng bếp cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thì biết Mạnh Trọng Khâm trở về, vừa đi ra thì thấy người trong nhà, đặc biệt là lúc nhìn thấy mẹ Thành, bà trước tiên là ngạc nhiên, sau thì trước mắt dâng lên ánh nước nhàn nhạt, nước mắt chợt đảo quanh trong hốc mắt.
"Thân thích đến nhà, sao em còn đứng đó không nói chuyện vậy," Mạnh Trọng Khâm nhìn bà, nhẹ giọng nói.
Lúc này Tống Uyển mới lấy lại tinh thần, đi tới, mời mẹ Thành và Thành Thực ngồi xuống, "Ngồi ngồi, tôi đi pha ly trà cho hai người."
"Không cần đâu, chúng tôi không khát," mẹ Thành có hơi mất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên bà đến Mạnh gia, trước đây đều biết bố mẹ Quả Quả rất lợi hại, lần này mới thật sự biết được. Ở trong đại viện to như thế này, cổng còn có quân nhân đứng gác, còn có cảnh vệ lái xe riêng, ngay cả nhà cũng là căn biệt thự nhỏ thế này.
Quả Quả nhà bà, vốn nên sinh ra trong gia đình như này chứ.
Lúc này bà nội Ngôn cũng từ trong bếp đi ra, Mạnh Trọng Khâm liền giới thiệu: "Vị này là mẹ tôi."
"Đây là mẹ Thành và anh trai Thành Thực của Ngôn Ngôn mẹ ạ," Mạnh Trọng Khâm giải thích với bà cụ.
Bà cụ hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại vui mừng, "Vẫn luôn muốn gặp các người, thế nhưng hôm nay mới gặp được."
Mẹ Thành được bà nội kéo ngồi xuống, Ngôn Dụ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thành Thực.
Thành Thực cúi đầu nhìn ngón tay cô, hỏi: "Sao không đưa nhẫn cho anh trai xem thử?"
Ngôn Dụ ngơ ngác, giọng Thành Thực không tính là nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời này. Cho nên đều xoay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn sáng rỡ của phòng khách, gò má cô gái nhỏ chợt ửng đỏ.
Cuối cùng ngay cả vành tai, cũng đỏ bừng.
Mạnh Tây Nam cũng từ trên lầu đi xuống, bị Mạnh Trọng Khâm gọi đến.
Nói đến đây lại là lần đầu tiên người hai nhà gặp mặt chính thức như vậy. Thực ra mấy năm nay mẹ Thành vẫn luôn từ chối sự trợ giúp của Mạnh gia, dù là lúc Thành Thực khó khăn nhất, bà cũng cắn răng tự mình gánh vác.
Cho nên dù Mạnh Trọng Khâm biết họ ở chỗ nào, nhiều lắm cũng chỉ là đến thăm.
Lần này là vì muốn ăn cơm với Tưởng gia, nên Mạnh Trọng Khâm tự mình điện thoại cho Thành Thực.
Ông hy vọng vào thời khắc quan trọng như vậy của Ngôn Dụ, Thành Thực và mẹ Thành đều có thể đến.
Lúc ấy Thành Thực cũng hơi kinh ngạc, bên này điện thoại rất lâu cũng không nói chuyện, qua một lúc sau mới hỏi: "Thân thế Ngôn Ngôn thế này, chúng cháu đi có phải không thích hợp hay không."
"Tiểu Thành cháu cũng biết, bố mẹ nó là bạn chú quen mấy mươi năm, cho nên chúng ta đều hy vọng, cháu và mẹ Thành có thể đến."
Mạnh Trọng Khâm là trưởng bối, tự mình gọi một cuộc điện thoại như thế.
Thành Thực không có cách nào từ chối.
Trong phòng khách, mọi người đều ngồi đó, mẹ Thành không phải người giỏi biểu đạt, nhưng lại nói chuyện với bà nội rất vui vẻ. Tống Uyển ngồi ở một bên, nhìn Thành Thực đang nói chuyện với Mạnh Tây Nam, mà Ngôn Dụ lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thành Thực.
Rõ ràng là nhà người ta đèn đuốc bình thường nhất, nhưng lại ấm áp đến vậy.
"Lão Mạnh, ở bên ngoài đã nghe thấy trong này náo nhiệt vậy rồi," Tưởng Tề Minh đẩy cửa đi vào, trong tay tự mình xách một chai Mao Đài, rượu này là năm ngoái có người tặng cho ông.
Lúc trước ông kiểm tra sức khỏe, gan hơi nhiễm mỡ, cho nên Chung Ninh quản ông rất nghiêm.
Hôm nay hiếm khi mượn được ánh sáng của con trai, xách rượu đến nhà thông gia tương lai, ngay cả Chung Ninh cũng không nói gì.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi theo vào, mắt Ngôn Dụ bỗng dán lên người anh.
Anh không mặc quân trang, mà mặc một áo khoác ba đờ xuy màu đen, caro, vải áo mềm mại lại dày dặn, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo len màu xanh nhạt, cả người thoạt nhìn rất tuấn tú cao lớn. Có lẽ là ánh nắng mùa đông không đủ nắng, nhìn anh lại trắng ra một chút.
"Cháu rể chúng ta đến rồi à," bà nội Ngôn cười híp mắt nói với tiểu Thành.
Mặc dù ai cũng biết, hôm nay vì sao tụ tập ở nơi này, nhưng mọi người vẫn chưa chọc rách cửa sổ giấy này, nên một câu cháu rể này của bà cụ đã chọc cười mọi người.
Tưởng Tĩnh Thành cũng cười theo, "Bà nội."
Vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngôn Dụ, lại đỏ ửng lên.
May là nhà ăn của Mạnh gia đủ lớn, bàn tròn lớn để ở trong, đủ để tất cả mọi người ngồi xuống. Mạnh Trọng Khâm vừa rồi giới thiệu mẹ Thành và Thành Thực với Tưởng Tề Minh và Chung Ninh, cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
Tưởng Tề Minh và Chung Ninh đương nhiên biết thân thế của Ngôn Dụ.
Cho nên thái độ của Chung Ninh đối xử với mẹ Thành không khác gì đối với Tống Uyển.
Đây là mẹ Ngôn Dụ, cũng chính là mẹ vợ tương lai của tiểu Thành nhà họ.
Tính cách con người Chung Ninh luôn cởi mở, kể từ sau khi biết rõ con trai nhà bà không phải Ngôn Dụ thì không thích, không phải Ngôn Dụ thì không cưới, thì đã trông đợi anh có thể nhanh động tác, đừng kéo dài thêm nữa.
Một chút cũng không mạnh mẽ vang dội như bố anh năm đó.
Bữa cơm này, cho đến hơn mười giờ mới ăn xong.
Vốn muốn giữ mẹ Thành và Thành Thực ở lại, nhưng họ kiên trì muốn đi.
Cuối cùng Mạnh Trọng Khâm bảo thư ký của ông đi tiễn họ.
Trước khi đi, Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ tiễn họ ra ngoài. Cho đến khi họ lên xe, Ngôn Dụ vẫn đứng trên đường, nhìn chiếc xe chầm chậm lái đi, cuối cùng biến mất trước mắt họ.
"Em muốn nói cho Thành Thực chân tướng không?" Trong màn đêm, giọng nói của Tưởng Tĩnh Thành nghe vào lại khiến người ta an tâm.
Nhưng điều anh nhắc đến lại là điều Ngôn Dụ sợ đề cập nhất.
Cô quay đầu nhìn căn nhà của Mạnh gia, lúc này cổng còn chưa đóng, trong sân đèn vẫn sáng, ngay cả đèn chùm trong phòng khách cũng sáng như ban ngày, sự ấm áp và náo nhiệt vừa rồi còn chưa tan đi.
Mấy người mẹ còn đang bàn bạc, lúc nào thì họ kết hôn.
Ồn ào chưa tan, chờ đợi cô lại là một lựa chọn.
"Em sẽ nói cho anh Thành Thực biết, nhưng không phải bây giờ," Ngôn Dụ khẽ nói.
**
"Xin chào," trong căn phòng sạch sẽ, trên giá sách bên cạnh chất không ít sách, phần lớn đều là sách y học. Ngọn đèn trên bàn sách còn sáng, Thành Thực đang xem tài liệu, thì di động trên bàn vang lên.
Là một số lạ.
"Anh là Thành Thực?" Bên kia là một giọng nói kỳ lạ, giống như giọng nói thông qua máy đổi giọng vậy.
Thành Thực sững sốt: "Cô là ai?"
"Anh muốn biết năm đó em gái ruột của anh rốt cuộc làm thế nào bị ôm nhầm không?" Giọng nói kỳ lạ này nói.
Thành Thực: "Cô là ai? Vì sao lại biết chuyện này."
"Xem ra anh còn chưa biết chân tướng, đi hỏi Ngôn Dụ đi,"
"Cô ta biết tất cả, cái gì cô ta cũng biết."
Hai mươi phút trước, Tưởng Tĩnh Thành điện thoại cho cô, anh tan làm rồi.
Con người anh không thích gửi tin nhắn, có chuyện gì, cũng gọi điện thoại. Mà nói cũng không nhiều, lời ít ý nhiều nói xong chuyện thì trực tiếp dập máy. Ngay cả với Ngôn Dụ cũng không ngoại lệ, nào biết hôm nay điện thoại nói cho Ngôn Dụ biết, một tiếng sau anh có thể đến nhà, nói xong lại không dập máy.
Ngôn Dụ cười hỏi: Còn có chuyện ạ?
Nào ngờ người đàn ông ở đầu dây bên kia, chợt thở dài, trầm giọng nói: "Hôm nay cũng không biết thế nào......"
Anh ngừng lại, Ngôn Dụ kiên nhẫn đợi anh nói hết.
"Lại rất nhớ em."
Rõ ràng buổi chiều mới gặp nhau, nhưng vừa nghe thấy giọng cô, trong lòng liền cảm thấy mềm mại, rất muốn gặp cô.
Lúc này bà nội và Tống Uyển đều ở trong bếp, vì nghe nói Tưởng Tề Minh và Chung Ninh đêm nay đều sẽ đến. Đây là chuyện mà trưởng bối hai nhà trông đợi đã rất lâu, dưới cái nhìn của họ, Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ ở cùng nhau, là chuyện nước chảy thành sông.
Lần ăn cơm này, e rằng chính là trưởng bối bàn chuyện kết hôn của họ.
"Mẹ làm cho anh mấy món mà anh thích ăn đó," Ngôn Dụ đứng ở cửa sổ, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, đối diện tiếng khởi động xe vang lên, nghe thấy thế, cô mới nói: "Em cúp đây, anh chuyên tâm lái xe nhé."
"Uhm," anh khẽ đáp lại, đợi Ngôn Dụ cúp máy.
Ngôn Dụ biết thói quen này của anh, mỗi lần đều phải đợi cô cúp máy trước mới được. Cô ấn phím tắt cuộc gọi, cổng Mạnh gia được đẩy ra, Mạnh Trọng Khâm xuất hiện ở cổng, Ngôn Dụ đang muốn quay đầu nói cho Tống Uyển biết, nào ngờ lại nhìn thấy người đi theo vào bên cạnh ông.
Người kia vốn hơi gầy yếu, giờ phút này đứng bên cạnh Mạnh Trọng Khâm, càng thêm nhỏ bé.
Ngôn Dụ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng đèn trong sân còn đang mở, chiếu lên người họ. Cô ném di động lên sofa, không kịp mặc khoác liền xông ra ngoài.
Cô mở cửa ra, ngay cả dép cũng không đổi.
Lúc chạy ra, Mạnh Trọng Khâm mở miệng dạy dỗ: "Trời lạnh như vậy, còn dám chạy loạn ra ngoài."
"Bố, sao bố dẫn mẹ và anh Thành Thực về thế," nhưng lời này vừa nói xong, mọi người đều sững sờ.
Đây vừa là bố vừa là mẹ, nhưng cố tình lại không phải hai vợ chồng.
Nhưng Mạnh Trọng Khâm cũng không so đo những điều này, trong mắt ông, mẹ Thành đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, Ngôn Dụ gọi bà là mẹ cả đời, cũng là việc nên làm.
"Mau vào đi, con lạnh đóng băng giờ," Mạnh Trọng Khâm đưa tay kéo con gái vào lòng, ông mặc áo khoác dày dặn, Ngôn Dụ dựa vào trong ngực ông vừa ấm áp vừa an tâm.
Thành Thực đi theo bên cạnh mẹ Thành, cùng đi vào nhà.
Tống Uyển ở phòng bếp cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thì biết Mạnh Trọng Khâm trở về, vừa đi ra thì thấy người trong nhà, đặc biệt là lúc nhìn thấy mẹ Thành, bà trước tiên là ngạc nhiên, sau thì trước mắt dâng lên ánh nước nhàn nhạt, nước mắt chợt đảo quanh trong hốc mắt.
"Thân thích đến nhà, sao em còn đứng đó không nói chuyện vậy," Mạnh Trọng Khâm nhìn bà, nhẹ giọng nói.
Lúc này Tống Uyển mới lấy lại tinh thần, đi tới, mời mẹ Thành và Thành Thực ngồi xuống, "Ngồi ngồi, tôi đi pha ly trà cho hai người."
"Không cần đâu, chúng tôi không khát," mẹ Thành có hơi mất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên bà đến Mạnh gia, trước đây đều biết bố mẹ Quả Quả rất lợi hại, lần này mới thật sự biết được. Ở trong đại viện to như thế này, cổng còn có quân nhân đứng gác, còn có cảnh vệ lái xe riêng, ngay cả nhà cũng là căn biệt thự nhỏ thế này.
Quả Quả nhà bà, vốn nên sinh ra trong gia đình như này chứ.
Lúc này bà nội Ngôn cũng từ trong bếp đi ra, Mạnh Trọng Khâm liền giới thiệu: "Vị này là mẹ tôi."
"Đây là mẹ Thành và anh trai Thành Thực của Ngôn Ngôn mẹ ạ," Mạnh Trọng Khâm giải thích với bà cụ.
Bà cụ hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại vui mừng, "Vẫn luôn muốn gặp các người, thế nhưng hôm nay mới gặp được."
Mẹ Thành được bà nội kéo ngồi xuống, Ngôn Dụ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thành Thực.
Thành Thực cúi đầu nhìn ngón tay cô, hỏi: "Sao không đưa nhẫn cho anh trai xem thử?"
Ngôn Dụ ngơ ngác, giọng Thành Thực không tính là nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời này. Cho nên đều xoay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn sáng rỡ của phòng khách, gò má cô gái nhỏ chợt ửng đỏ.
Cuối cùng ngay cả vành tai, cũng đỏ bừng.
Mạnh Tây Nam cũng từ trên lầu đi xuống, bị Mạnh Trọng Khâm gọi đến.
Nói đến đây lại là lần đầu tiên người hai nhà gặp mặt chính thức như vậy. Thực ra mấy năm nay mẹ Thành vẫn luôn từ chối sự trợ giúp của Mạnh gia, dù là lúc Thành Thực khó khăn nhất, bà cũng cắn răng tự mình gánh vác.
Cho nên dù Mạnh Trọng Khâm biết họ ở chỗ nào, nhiều lắm cũng chỉ là đến thăm.
Lần này là vì muốn ăn cơm với Tưởng gia, nên Mạnh Trọng Khâm tự mình điện thoại cho Thành Thực.
Ông hy vọng vào thời khắc quan trọng như vậy của Ngôn Dụ, Thành Thực và mẹ Thành đều có thể đến.
Lúc ấy Thành Thực cũng hơi kinh ngạc, bên này điện thoại rất lâu cũng không nói chuyện, qua một lúc sau mới hỏi: "Thân thế Ngôn Ngôn thế này, chúng cháu đi có phải không thích hợp hay không."
"Tiểu Thành cháu cũng biết, bố mẹ nó là bạn chú quen mấy mươi năm, cho nên chúng ta đều hy vọng, cháu và mẹ Thành có thể đến."
Mạnh Trọng Khâm là trưởng bối, tự mình gọi một cuộc điện thoại như thế.
Thành Thực không có cách nào từ chối.
Trong phòng khách, mọi người đều ngồi đó, mẹ Thành không phải người giỏi biểu đạt, nhưng lại nói chuyện với bà nội rất vui vẻ. Tống Uyển ngồi ở một bên, nhìn Thành Thực đang nói chuyện với Mạnh Tây Nam, mà Ngôn Dụ lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thành Thực.
Rõ ràng là nhà người ta đèn đuốc bình thường nhất, nhưng lại ấm áp đến vậy.
"Lão Mạnh, ở bên ngoài đã nghe thấy trong này náo nhiệt vậy rồi," Tưởng Tề Minh đẩy cửa đi vào, trong tay tự mình xách một chai Mao Đài, rượu này là năm ngoái có người tặng cho ông.
Lúc trước ông kiểm tra sức khỏe, gan hơi nhiễm mỡ, cho nên Chung Ninh quản ông rất nghiêm.
Hôm nay hiếm khi mượn được ánh sáng của con trai, xách rượu đến nhà thông gia tương lai, ngay cả Chung Ninh cũng không nói gì.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi theo vào, mắt Ngôn Dụ bỗng dán lên người anh.
Anh không mặc quân trang, mà mặc một áo khoác ba đờ xuy màu đen, caro, vải áo mềm mại lại dày dặn, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo len màu xanh nhạt, cả người thoạt nhìn rất tuấn tú cao lớn. Có lẽ là ánh nắng mùa đông không đủ nắng, nhìn anh lại trắng ra một chút.
"Cháu rể chúng ta đến rồi à," bà nội Ngôn cười híp mắt nói với tiểu Thành.
Mặc dù ai cũng biết, hôm nay vì sao tụ tập ở nơi này, nhưng mọi người vẫn chưa chọc rách cửa sổ giấy này, nên một câu cháu rể này của bà cụ đã chọc cười mọi người.
Tưởng Tĩnh Thành cũng cười theo, "Bà nội."
Vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngôn Dụ, lại đỏ ửng lên.
May là nhà ăn của Mạnh gia đủ lớn, bàn tròn lớn để ở trong, đủ để tất cả mọi người ngồi xuống. Mạnh Trọng Khâm vừa rồi giới thiệu mẹ Thành và Thành Thực với Tưởng Tề Minh và Chung Ninh, cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
Tưởng Tề Minh và Chung Ninh đương nhiên biết thân thế của Ngôn Dụ.
Cho nên thái độ của Chung Ninh đối xử với mẹ Thành không khác gì đối với Tống Uyển.
Đây là mẹ Ngôn Dụ, cũng chính là mẹ vợ tương lai của tiểu Thành nhà họ.
Tính cách con người Chung Ninh luôn cởi mở, kể từ sau khi biết rõ con trai nhà bà không phải Ngôn Dụ thì không thích, không phải Ngôn Dụ thì không cưới, thì đã trông đợi anh có thể nhanh động tác, đừng kéo dài thêm nữa.
Một chút cũng không mạnh mẽ vang dội như bố anh năm đó.
Bữa cơm này, cho đến hơn mười giờ mới ăn xong.
Vốn muốn giữ mẹ Thành và Thành Thực ở lại, nhưng họ kiên trì muốn đi.
Cuối cùng Mạnh Trọng Khâm bảo thư ký của ông đi tiễn họ.
Trước khi đi, Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ tiễn họ ra ngoài. Cho đến khi họ lên xe, Ngôn Dụ vẫn đứng trên đường, nhìn chiếc xe chầm chậm lái đi, cuối cùng biến mất trước mắt họ.
"Em muốn nói cho Thành Thực chân tướng không?" Trong màn đêm, giọng nói của Tưởng Tĩnh Thành nghe vào lại khiến người ta an tâm.
Nhưng điều anh nhắc đến lại là điều Ngôn Dụ sợ đề cập nhất.
Cô quay đầu nhìn căn nhà của Mạnh gia, lúc này cổng còn chưa đóng, trong sân đèn vẫn sáng, ngay cả đèn chùm trong phòng khách cũng sáng như ban ngày, sự ấm áp và náo nhiệt vừa rồi còn chưa tan đi.
Mấy người mẹ còn đang bàn bạc, lúc nào thì họ kết hôn.
Ồn ào chưa tan, chờ đợi cô lại là một lựa chọn.
"Em sẽ nói cho anh Thành Thực biết, nhưng không phải bây giờ," Ngôn Dụ khẽ nói.
**
"Xin chào," trong căn phòng sạch sẽ, trên giá sách bên cạnh chất không ít sách, phần lớn đều là sách y học. Ngọn đèn trên bàn sách còn sáng, Thành Thực đang xem tài liệu, thì di động trên bàn vang lên.
Là một số lạ.
"Anh là Thành Thực?" Bên kia là một giọng nói kỳ lạ, giống như giọng nói thông qua máy đổi giọng vậy.
Thành Thực sững sốt: "Cô là ai?"
"Anh muốn biết năm đó em gái ruột của anh rốt cuộc làm thế nào bị ôm nhầm không?" Giọng nói kỳ lạ này nói.
Thành Thực: "Cô là ai? Vì sao lại biết chuyện này."
"Xem ra anh còn chưa biết chân tướng, đi hỏi Ngôn Dụ đi,"
"Cô ta biết tất cả, cái gì cô ta cũng biết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook