Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy
-
Chương 69
Trong bóng đêm, tiếng còi xe cảnh sát càng thêm ồn ào náo động.
Cả người Mạnh Thanh Bắc giống như rơi vào trong hầm băng, bởi vì cô ta tin lời Tưởng Tĩnh Thành nói, đều sẽ thành thật. Nếu cô ta thật sự tham gia vào chuyện này, thì e rằng bây giờ cũng sẽ giống Tôn Gia Minh, bị đưa về đồn cảnh sát.
"Anh đã phá hủy Tôn Gia Minh, thì có khác gì phá hủy em đâu chứ," hai tay Mạnh Thanh Bắc siết chặt, oán hận nói.
Cô ta hận sự lạnh lùng của Tưởng Tĩnh Thành, nhất là chính miệng anh nói ra, sở dĩ anh đối phó với Tôn Gia Minh, là vì Ngôn Dụ.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành đã đi qua bên cạnh cô ta, trong hẻm tối, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người anh. Mạnh Thanh Bắc không thể nhịn thêm được nữa, xông lên chặn trước mặt anh, khóc lóc: "Anh có biết rằng, em yêu anh không. Cho dù trong đại viện nhiều con trai như thế, nhưng em cũng chỉ thích mỗi anh, vì sao anh chỉ nhìn thấy Ngôn Dụ, mà không nhìn thấy em chứ."
Nếu nói, bố mẹ và anh trai sớm muộn sẽ thích Ngôn Dụ, thì Mạnh Thanh Bắc chỉ cảm thấy mình thua về huyết thống.
Nhưng vì sao rõ ràng là cô ta xuất hiện trong cuộc đời Tưởng Tĩnh Thành trước, từ nhỏ đã đi theo bước chân của anh. Lúc mới biết yêu, đám con trai cùng tuổi vây quanh, cô ta đều không nhìn trúng ai cả, khắp mắt đều là thiếu niên hơn mình ba tuổi kia.
Anh mặc đồ bóng rổ màu tím vàng, tùy ý kiêu ngạo trên sân bóng. Lúc anh nói chuyện, khóe miệng giương lên dáng vẻ lưu manh, tùy tiện không để ý.
Anh có tất cả dáng vẻ mà cô ta thích.
Thực ra đã nhiều năm trôi qua, cô ta cũng từng kết giao bạn trai. Nhưng anh vừa trở về, thì cô ta mê muội như điên.
Vốn tưởng Ngôn Dụ ở Mỹ, anh trở về, chỉ cần mình nắm thật chắc, thì chắc chắn có thể có cơ hội.
Nào biết Ngôn Dụ lại quay về, cô ta giống như một vai hề nhảy nhót, hận không thể bay lên trời, nhưng lại không thể chui vào một khe hở giữa hai người họ.
Thậm chí Mạnh Thanh Bắc còn lái xe đến đơn vị anh.
Cô ta ngồi trong xe điện thoại cho anh, nói anh biết: Em đang ở cổng, bây giờ anh ra ngoài đi.
Nhưng anh chỉ nói một câu: Thanh Bắc, sở dĩ bây giờ tôi còn nhận điện thoại của cô, là nể mặt chú Mạnh và dì Tống đã nuôi dưỡng cô.
Cũng chính là nói, nếu không phải nể mặt người Mạnh gia, thì anh cũng sẽ không nhận điện thoại của cô ta.
Mạnh Thanh Bắc cô ta trong lòng anh, nhiều lắm cũng chỉ hơn người xa lạ một tí thôi.
Mạnh Thanh Bắc muốn từ phía sau ôm anh, nhưng nào biết cô ta vừa đưa tay ra, đã bị Tưởng Tĩnh Thành giơ tay giữ chặt cánh tay. Anh cau mày, trầm giọng nói: "Không ai quy định, cô thích người khác, thì anh ta phải đáp ứng cả."
"Nếu trước đây tôi không nói rõ với cô, thì tôi cũng không ngại nói với cô lần nữa, tôi yêu Ngôn Ngôn. Tôi sẵn sàng bỏ ra sáu năm chờ đợi cô ấy trở về. Cô đừng lãng phí thời gian trên người tôi thêm nữa."
Mạnh Thanh Bắc đứng trong hẻm, nhìn anh biến mất trong màn đêm.
Cho đến khi cô ta thất hồn lạc phách đi ra, nhìn thấy một người đàn ông đứng hút thuốc ở bên đường, có lẽ nghe thấy tiếng giày cao gót phía sau, nên quay lại nhìn, rồi lại hút một hơi thuốc, trực tiếp ném đầu thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Hàn Kinh Dương nhìn chiếc đầm mỏng manh trên người cô ta, bây giờ đã cuối tháng mười, mắt thấy đã sắp vào cuối thu.
Vốn cô ta cũng mặc áo khoác, chỉ là vừa rồi ra khỏi hội sở quá vội nên không để ý.
Vì thế Hàn Kinh Dương cởi áo gió trên người ra, khoác lên người cô ta, khẽ nói: "Đi thôi."
Mạnh Thanh Bắc nhìn anh, thì thầm hỏi: "Là anh tiểu Thành bảo anh tiễn em sao?"
"Phải là anh tiểu Thành của em?" Hàn Kinh Dương cười không để ý.
Xe của Hàn Kinh Dương dừng ở ven đường, Mercedes màu xám bạc, sau khi mở cửa lên xe, Mạnh Thanh Bắc cuối cùng mới cảm thấy ấm áp chút ít.
Lúc này phía đối diện còn có một chiếc xe đang đậu, Hàn Nghiêu lái xe, Tưởng Tĩnh Thành ngồi ở ghế lái phụ. Nhìn Mạnh Thanh Bắc lên xe của Hàn Kinh Dương xong, Hàn Nghiêu mới thoáng lắc đầu, thở dài nói: "Anh nói xem cô gái này sao lại thành thế này chứ?"
Hội sở này nổi tiếng không sạch sẽ, chỉ là ông chủ quan hệ đủ cứng, nên vẫn luôn bình an vô sự.
Cho nên có không ít người của giới giải trí, đều thích đến bên này chơi.
Nhưng bất cứ mối quan hệ nào cũng đều là tương đối, quan hệ của anh cứng, nhưng chỉ cần quan hệ của người khách lợi hại hơn anh là được.
Con người Tôn Gia Minh, cái khác không nói, nhưng thói xấu của giới giải trí trên người anh ta lại có không ít. Chỗ này dâm ô giống y chang anh ta, không biết đã dắt mối cho biết bao phú thiếu với ngôi sao hạng mười tám trong giới rồi.
Muốn chỉnh anh ta, dễ như trở bàn tay.
"Anh tiểu Thành, anh thấy cô ấy có hút thứ kia không?" Hàn Nghiêu cũng rất buồn bã nói.
Nói thực, cậu không hy vọng Mạnh Thanh Bắc dính líu đến thứ đó.
"Đầu óc cô ta xem như vẫn còn tỉnh táo," Tưởng Tĩnh Thành nhẹ giọng nói.
Sau khi Hàn Kinh Dương đưa người về nhà, Mạnh Thanh Bắc nghĩ đến tin tức này căn bản không thể giấu được, huống hồ hôm nay ngoại trừ cô ta ra, còn có một ngôi sao nhỏ cũng ở đó. Nhiều nhất là sáng mai, tin tức này sẽ được tung ra.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Bắc không ngồi được nữa, bèn thay một bộ đồ khác, lái xe ra ngoài.
Đến khách sạn, cô ta đi thẳng lên lầu. Bởi vì trong tay cô ta có thẻ phòng, nên trực tiếp quẹt thẻ đi vào, nào biết vừa vào cửa, thì nghe thấy tiếng kêu rên vang vọng trong phòng, là tiếng thở dốc của phụ nữ còn tiếng rên rỉ của đàn ông.
Mạnh Thanh Bắc sửng sốt, nhưng thanh âm trong phòng, từng tiếng tiếp nối từng tiếng, thoạt nhìn không có ý định dừng lại.
Đến khi cô ta đi đến phòng khách, thì nhìn thấy cửa phòng ngủ cách đó không xa, căn bản không đóng.
Mặc dù phòng khách không mở điện, nhưng phòng ngủ lại sáng một ngọn đèn mờ mờ, hai người quấn quýt trên giường, tiếng thở dốc, cất cao, chui vào trong lòng Mạnh Thanh Bắc khiến cô ta chán ghét.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Tôn Gia Minh, cô lại không trực tiếp bỏ đi, mà là mở cửa sổ ban công phòng khách ra, đứng ở đó, nhìn thành phố này ở nơi xa.
Cho đến bây giờ, cô ta đều là con cưng của trời.
Cho dù sau này bị Mạnh gia đưa đi, cuộc sống cô ta vẫn cực tốt, tiến vào giới giải trí, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, cuộc sống hiện tại sẽ thay đổi hoàn toàn như vậy.
Nhưng kể từ sau khi Vu Lệ Khanh trở về, Mạnh Thanh Bắc mới hiểu, trong cuộc sống của cô ta rốt cuộc chứa đầy bao nhiêu lời nói dối.
"Sao đứng đây, không lạnh?" Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói mềm mại, âm điệu hơi ngọt, mấy giây trước, âm thanh này còn đang rên rỉ trên giường.
Mạnh Thanh Bắc quay đầu, nhưng xuyên qua người phụ nữ phía sau, nhìn thấy người đàn ông trẻ đang uống nước trong phòng khách.
Vóc dáng cao lớn lại rắn chắc, cơ bụng tám múi rõ rệt, chỉ mặc một quần lót tứ giác. Chỗ đó căng phồng không chút che giấu, lúc Mạnh Thanh Bắc nhìn sang, người đàn ông không những không né tránh, mà còn rất thoải mái vẫy tay với cô ta, cười nói: "Hi."
Mạnh Thanh Bắc thu hồi tầm mắt, nhìn người phụ nữ mặc áo choàng tắm, dù bà ta bảo dưỡng thỏa đáng hơn nữa, nhưng cũng không thể che được dấu vết tuổi tác.
Ngay cả những nếp nhăn trên cổ, trong lơ đãng cũng có thể lộ ra số tuổi của bà ta.
Giây phút này nhìn bà ta, kinh tởm trên mặt Mạnh Thanh Bắc, vẫn không thể che đậy.
Vu Lệ Khanh năm nay không nhiều không ít, vừa đúng năm mươi tuổi. Mắt Mạnh Thanh Bắc nhìn về phía người đàn ông trẻ lúc này đi vào phòng ngủ, lạnh giọng nói: "Anh ta lớn tuổi hơn tôi không?"
"Thế nào, con đây là muốn dạy ta làm phụ nữ thế nào sao?" Vu Lệ Khanh dịu dàng mỉm cười, con người bà ta, toàn thân đều lộ ra một cỗ mềm mại, nhưng chỉ có người quen bà ta mới biết, người phụ này có thể có được ngày hôm nay, phải có lòng dạ độc ác cỡ nào.
Mạnh Thanh Bắc không muốn tranh luận vấn đề này với bà ta, cô ta chán ghét.
Vì thế cô ta không hề khách sáo hỏi: "Là bà bảo Tôn Gia Minh tìm thủy quân, bôi đen Tưởng Tĩnh Thành?"
Nghe vậy, Vu Lệ Khanh nhướng mày mỉm cười, thản nhiên nói: "Thế nào, con đau lòng?"
Nói xong, bà ta đưa ly nước trong tay đến bên miệng, uống một hớp, cười nhạt: "Con nhìn người ta ân ân ái ái, vậy mà có thể nhịn được, thật không giống ta tí nào."
Mạnh Thanh Bắc giống như bị chọc trúng chỗ đau, chợt hét: "Tôi giống bà ư? Vì sao tôi phải giống bà, độc ác giống bà? Hay không từ một thủ đoạn nào như bà?"
Giọng cô ta cao vút, giống như muốn kiên định cái gì đó.
Nhưng Vu Lệ Khanh lại không hề tức giận, ngược lại đi qua cô ta, chậm rãi đi về phía ban công phòng khách. Căn phòng này, ở tầng trên cùng khách sạn, đứng ở ban công lúc này, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của Bắc Kinh.
Có nơi có ánh đèn, cũng có nơi có bóng tối.
Biển sao đan xen, đèn neon lấp lánh, như một bức tranh.
"Đúng, chính vì sự ác độc của ta, mới có con của ngày hôm nay đấy."
"Nếu không phải ta tráo con với đứa trẻ Mạnh gia kia, thì con có thể có được ngày hôm nay sao?"
Vu Lệ Khanh quay đầu nhìn cô ta, mái tóc dài xõa trên vai, nụ cười dịu dàng khắp mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Có những người độc ác, đã ăn sâu vào xương tủy.
Cả người Mạnh Thanh Bắc giống như rơi vào trong hầm băng, bởi vì cô ta tin lời Tưởng Tĩnh Thành nói, đều sẽ thành thật. Nếu cô ta thật sự tham gia vào chuyện này, thì e rằng bây giờ cũng sẽ giống Tôn Gia Minh, bị đưa về đồn cảnh sát.
"Anh đã phá hủy Tôn Gia Minh, thì có khác gì phá hủy em đâu chứ," hai tay Mạnh Thanh Bắc siết chặt, oán hận nói.
Cô ta hận sự lạnh lùng của Tưởng Tĩnh Thành, nhất là chính miệng anh nói ra, sở dĩ anh đối phó với Tôn Gia Minh, là vì Ngôn Dụ.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành đã đi qua bên cạnh cô ta, trong hẻm tối, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người anh. Mạnh Thanh Bắc không thể nhịn thêm được nữa, xông lên chặn trước mặt anh, khóc lóc: "Anh có biết rằng, em yêu anh không. Cho dù trong đại viện nhiều con trai như thế, nhưng em cũng chỉ thích mỗi anh, vì sao anh chỉ nhìn thấy Ngôn Dụ, mà không nhìn thấy em chứ."
Nếu nói, bố mẹ và anh trai sớm muộn sẽ thích Ngôn Dụ, thì Mạnh Thanh Bắc chỉ cảm thấy mình thua về huyết thống.
Nhưng vì sao rõ ràng là cô ta xuất hiện trong cuộc đời Tưởng Tĩnh Thành trước, từ nhỏ đã đi theo bước chân của anh. Lúc mới biết yêu, đám con trai cùng tuổi vây quanh, cô ta đều không nhìn trúng ai cả, khắp mắt đều là thiếu niên hơn mình ba tuổi kia.
Anh mặc đồ bóng rổ màu tím vàng, tùy ý kiêu ngạo trên sân bóng. Lúc anh nói chuyện, khóe miệng giương lên dáng vẻ lưu manh, tùy tiện không để ý.
Anh có tất cả dáng vẻ mà cô ta thích.
Thực ra đã nhiều năm trôi qua, cô ta cũng từng kết giao bạn trai. Nhưng anh vừa trở về, thì cô ta mê muội như điên.
Vốn tưởng Ngôn Dụ ở Mỹ, anh trở về, chỉ cần mình nắm thật chắc, thì chắc chắn có thể có cơ hội.
Nào biết Ngôn Dụ lại quay về, cô ta giống như một vai hề nhảy nhót, hận không thể bay lên trời, nhưng lại không thể chui vào một khe hở giữa hai người họ.
Thậm chí Mạnh Thanh Bắc còn lái xe đến đơn vị anh.
Cô ta ngồi trong xe điện thoại cho anh, nói anh biết: Em đang ở cổng, bây giờ anh ra ngoài đi.
Nhưng anh chỉ nói một câu: Thanh Bắc, sở dĩ bây giờ tôi còn nhận điện thoại của cô, là nể mặt chú Mạnh và dì Tống đã nuôi dưỡng cô.
Cũng chính là nói, nếu không phải nể mặt người Mạnh gia, thì anh cũng sẽ không nhận điện thoại của cô ta.
Mạnh Thanh Bắc cô ta trong lòng anh, nhiều lắm cũng chỉ hơn người xa lạ một tí thôi.
Mạnh Thanh Bắc muốn từ phía sau ôm anh, nhưng nào biết cô ta vừa đưa tay ra, đã bị Tưởng Tĩnh Thành giơ tay giữ chặt cánh tay. Anh cau mày, trầm giọng nói: "Không ai quy định, cô thích người khác, thì anh ta phải đáp ứng cả."
"Nếu trước đây tôi không nói rõ với cô, thì tôi cũng không ngại nói với cô lần nữa, tôi yêu Ngôn Ngôn. Tôi sẵn sàng bỏ ra sáu năm chờ đợi cô ấy trở về. Cô đừng lãng phí thời gian trên người tôi thêm nữa."
Mạnh Thanh Bắc đứng trong hẻm, nhìn anh biến mất trong màn đêm.
Cho đến khi cô ta thất hồn lạc phách đi ra, nhìn thấy một người đàn ông đứng hút thuốc ở bên đường, có lẽ nghe thấy tiếng giày cao gót phía sau, nên quay lại nhìn, rồi lại hút một hơi thuốc, trực tiếp ném đầu thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Hàn Kinh Dương nhìn chiếc đầm mỏng manh trên người cô ta, bây giờ đã cuối tháng mười, mắt thấy đã sắp vào cuối thu.
Vốn cô ta cũng mặc áo khoác, chỉ là vừa rồi ra khỏi hội sở quá vội nên không để ý.
Vì thế Hàn Kinh Dương cởi áo gió trên người ra, khoác lên người cô ta, khẽ nói: "Đi thôi."
Mạnh Thanh Bắc nhìn anh, thì thầm hỏi: "Là anh tiểu Thành bảo anh tiễn em sao?"
"Phải là anh tiểu Thành của em?" Hàn Kinh Dương cười không để ý.
Xe của Hàn Kinh Dương dừng ở ven đường, Mercedes màu xám bạc, sau khi mở cửa lên xe, Mạnh Thanh Bắc cuối cùng mới cảm thấy ấm áp chút ít.
Lúc này phía đối diện còn có một chiếc xe đang đậu, Hàn Nghiêu lái xe, Tưởng Tĩnh Thành ngồi ở ghế lái phụ. Nhìn Mạnh Thanh Bắc lên xe của Hàn Kinh Dương xong, Hàn Nghiêu mới thoáng lắc đầu, thở dài nói: "Anh nói xem cô gái này sao lại thành thế này chứ?"
Hội sở này nổi tiếng không sạch sẽ, chỉ là ông chủ quan hệ đủ cứng, nên vẫn luôn bình an vô sự.
Cho nên có không ít người của giới giải trí, đều thích đến bên này chơi.
Nhưng bất cứ mối quan hệ nào cũng đều là tương đối, quan hệ của anh cứng, nhưng chỉ cần quan hệ của người khách lợi hại hơn anh là được.
Con người Tôn Gia Minh, cái khác không nói, nhưng thói xấu của giới giải trí trên người anh ta lại có không ít. Chỗ này dâm ô giống y chang anh ta, không biết đã dắt mối cho biết bao phú thiếu với ngôi sao hạng mười tám trong giới rồi.
Muốn chỉnh anh ta, dễ như trở bàn tay.
"Anh tiểu Thành, anh thấy cô ấy có hút thứ kia không?" Hàn Nghiêu cũng rất buồn bã nói.
Nói thực, cậu không hy vọng Mạnh Thanh Bắc dính líu đến thứ đó.
"Đầu óc cô ta xem như vẫn còn tỉnh táo," Tưởng Tĩnh Thành nhẹ giọng nói.
Sau khi Hàn Kinh Dương đưa người về nhà, Mạnh Thanh Bắc nghĩ đến tin tức này căn bản không thể giấu được, huống hồ hôm nay ngoại trừ cô ta ra, còn có một ngôi sao nhỏ cũng ở đó. Nhiều nhất là sáng mai, tin tức này sẽ được tung ra.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Bắc không ngồi được nữa, bèn thay một bộ đồ khác, lái xe ra ngoài.
Đến khách sạn, cô ta đi thẳng lên lầu. Bởi vì trong tay cô ta có thẻ phòng, nên trực tiếp quẹt thẻ đi vào, nào biết vừa vào cửa, thì nghe thấy tiếng kêu rên vang vọng trong phòng, là tiếng thở dốc của phụ nữ còn tiếng rên rỉ của đàn ông.
Mạnh Thanh Bắc sửng sốt, nhưng thanh âm trong phòng, từng tiếng tiếp nối từng tiếng, thoạt nhìn không có ý định dừng lại.
Đến khi cô ta đi đến phòng khách, thì nhìn thấy cửa phòng ngủ cách đó không xa, căn bản không đóng.
Mặc dù phòng khách không mở điện, nhưng phòng ngủ lại sáng một ngọn đèn mờ mờ, hai người quấn quýt trên giường, tiếng thở dốc, cất cao, chui vào trong lòng Mạnh Thanh Bắc khiến cô ta chán ghét.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Tôn Gia Minh, cô lại không trực tiếp bỏ đi, mà là mở cửa sổ ban công phòng khách ra, đứng ở đó, nhìn thành phố này ở nơi xa.
Cho đến bây giờ, cô ta đều là con cưng của trời.
Cho dù sau này bị Mạnh gia đưa đi, cuộc sống cô ta vẫn cực tốt, tiến vào giới giải trí, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, cuộc sống hiện tại sẽ thay đổi hoàn toàn như vậy.
Nhưng kể từ sau khi Vu Lệ Khanh trở về, Mạnh Thanh Bắc mới hiểu, trong cuộc sống của cô ta rốt cuộc chứa đầy bao nhiêu lời nói dối.
"Sao đứng đây, không lạnh?" Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói mềm mại, âm điệu hơi ngọt, mấy giây trước, âm thanh này còn đang rên rỉ trên giường.
Mạnh Thanh Bắc quay đầu, nhưng xuyên qua người phụ nữ phía sau, nhìn thấy người đàn ông trẻ đang uống nước trong phòng khách.
Vóc dáng cao lớn lại rắn chắc, cơ bụng tám múi rõ rệt, chỉ mặc một quần lót tứ giác. Chỗ đó căng phồng không chút che giấu, lúc Mạnh Thanh Bắc nhìn sang, người đàn ông không những không né tránh, mà còn rất thoải mái vẫy tay với cô ta, cười nói: "Hi."
Mạnh Thanh Bắc thu hồi tầm mắt, nhìn người phụ nữ mặc áo choàng tắm, dù bà ta bảo dưỡng thỏa đáng hơn nữa, nhưng cũng không thể che được dấu vết tuổi tác.
Ngay cả những nếp nhăn trên cổ, trong lơ đãng cũng có thể lộ ra số tuổi của bà ta.
Giây phút này nhìn bà ta, kinh tởm trên mặt Mạnh Thanh Bắc, vẫn không thể che đậy.
Vu Lệ Khanh năm nay không nhiều không ít, vừa đúng năm mươi tuổi. Mắt Mạnh Thanh Bắc nhìn về phía người đàn ông trẻ lúc này đi vào phòng ngủ, lạnh giọng nói: "Anh ta lớn tuổi hơn tôi không?"
"Thế nào, con đây là muốn dạy ta làm phụ nữ thế nào sao?" Vu Lệ Khanh dịu dàng mỉm cười, con người bà ta, toàn thân đều lộ ra một cỗ mềm mại, nhưng chỉ có người quen bà ta mới biết, người phụ này có thể có được ngày hôm nay, phải có lòng dạ độc ác cỡ nào.
Mạnh Thanh Bắc không muốn tranh luận vấn đề này với bà ta, cô ta chán ghét.
Vì thế cô ta không hề khách sáo hỏi: "Là bà bảo Tôn Gia Minh tìm thủy quân, bôi đen Tưởng Tĩnh Thành?"
Nghe vậy, Vu Lệ Khanh nhướng mày mỉm cười, thản nhiên nói: "Thế nào, con đau lòng?"
Nói xong, bà ta đưa ly nước trong tay đến bên miệng, uống một hớp, cười nhạt: "Con nhìn người ta ân ân ái ái, vậy mà có thể nhịn được, thật không giống ta tí nào."
Mạnh Thanh Bắc giống như bị chọc trúng chỗ đau, chợt hét: "Tôi giống bà ư? Vì sao tôi phải giống bà, độc ác giống bà? Hay không từ một thủ đoạn nào như bà?"
Giọng cô ta cao vút, giống như muốn kiên định cái gì đó.
Nhưng Vu Lệ Khanh lại không hề tức giận, ngược lại đi qua cô ta, chậm rãi đi về phía ban công phòng khách. Căn phòng này, ở tầng trên cùng khách sạn, đứng ở ban công lúc này, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của Bắc Kinh.
Có nơi có ánh đèn, cũng có nơi có bóng tối.
Biển sao đan xen, đèn neon lấp lánh, như một bức tranh.
"Đúng, chính vì sự ác độc của ta, mới có con của ngày hôm nay đấy."
"Nếu không phải ta tráo con với đứa trẻ Mạnh gia kia, thì con có thể có được ngày hôm nay sao?"
Vu Lệ Khanh quay đầu nhìn cô ta, mái tóc dài xõa trên vai, nụ cười dịu dàng khắp mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Có những người độc ác, đã ăn sâu vào xương tủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook