Thế Giới Chó Độc Thân FULL
-
Chương 2
Đối diện với người khác phái ưa nhìn, con người sẽ vô thức chú ý đến vẻ ngoài của mình, Tiêu Kha Ái cũng không ngoại lệ, thậm chí cô còn tiếc mình không thoa ít kem BB lên mặt, cứ để mặt mộc vậy mà ra đường.
Mà Pappy trong tay cô nhân lúc cô đang ngây người, giẫm thẳng chân sau lên đùi cô, từ lồng ngực cô trượt xuống, móng vuốt gõ xuống đất kêu lạch cạch, quay người phóng về phía bác sĩ kia, chổng mông lên chui xuống gầm bàn.
Không để nó kịp chui vào, anh bác sĩ đẹp trai kia đã tóm lấy dây xích trên cổ Pappy kéo nó lại, một tay ôm cổ Pappy nhấc lên để trên bàn, một tay để ở lưng Pappy ấn nó xuống.
Pappy đang vội vàng chạy trốn đã bị đè xuống bàn, không dám hất mông, chỉ biết ư ử rên rỉ thảm thiết.
Chỉ có điều tiếng rên này đến tai Tiêu Kha Ái thì thành.
“Đừng đụng tới tôi!”
“Đừng đánh ông!”
“Ông đây không sao cả!”
Tuy nó nói vậy nhưng cái mông chó tròn trịa kia lại đang run rẩy, ngay cả cái đuôi bình thường luôn vểnh cao cũng nằm bẹp dí xuống bàn.
“Đừng sợ.” Bác sĩ đẹp trai đè nó lại nhưng tay kia không ngừng vuốt ve đầu nó, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ!”
Tiêu Kha Ái nhân cơ hội này liếc qua bảng tên trên ngực bác sĩ – Kiều Thư Vân.
Bác sĩ Kiều à, Tiêu Kha Ái thu hồi ánh nhìn, xem ra anh ấy không lớn tuổi lắm nhưng tay nghề thuần thục, lập tức đã chế ngự được Pappy.
Xoa xoa vài cái, Bác sĩ Kiều ngẩng lên, cuối cùng nhìn cô, chủ nhân của chú chó.
“Nó khó chịu ở đâu, triệu chứng thế nào?”
“Anh không nghe thấy à?” từ lúc vào tới phòng khám, Pappy vẫn luôn kêu gào, nhưng mà bác sĩ y tá không có phản ứng gì, Tiêu Kha Ái lờ mờ nhận ra đây có thể vấn đề là ở cô.
“Nghe thấy gì?” Bác sĩ Kiều nhìn cô, hơi nhíu mày, có vẻ bối rối.
Tiêu Kha Ái nghĩ nghĩ, do dự.
“Cổ họng của Pappy hình như có vấn đề gì đó, cứ phát ra vài âm thanh kỳ lạ, anh không nghe thấy sao?”
Vẻ mặt Bác sĩ Kiều càng mờ mịt, nhưng mà đẹp trai nên có mờ mịt thì cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay chạm vào cổ Pappy, bóp bóp thử để nó kêu thành tiếng.
Pappy: “Nhẹ tay chút!”
Bác sĩ Kiều hơi cau mày, không có phản ứng gì với lời Pappy.
“Cổ họng không có khối u.”
“Hay là cứ làm kiểm tra, kiểm tra họng với CT não cho nó.”
Nghe cô nói, bác sĩ Kiều thở dài, “Cô điền mẫu đơn trước.”
Anh nói xong, một y tá bên ngoài bước vào đưa mẫu cho cô.
Loại mẫu này cô từng điền rồi, đơn giản là thông tin cơ bản của chủ, của chó, không bao lâu thì cô đã điền xong mẫu, đưa lại.
Bác sĩ nhận mẫu thông tin, một tay nhẹ nhàng xoa đầu Pappy, tay kia cầm tờ mẫu thông tin xem.
Pappy ở nhà thích nhảy lên nhảy xuống, lúc này sợ hãi, nằm im không nhúc nhích.
“Cô Tiêu.” Bác sĩ Kiều đặt tờ thông tin trong tay xuống, giọng nghiêm túc hơn, “Tôi hy vọng cô có thể mô tả kỹ triệu chứng của chó nhà mình cho tôi.”
Nghe bác sĩ dùng giọng điệu nghiêm túc thế nói chuyện, tim Tiêu Kha Ái thắt lại.
“Pappy nhà tôi có phải mắc bệnh nặng gì không?”
“Cô phải hợp tác với công việc chúng tôi.” Bác sĩ Kiều không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.
Tiêu Kha Ái vốn không muốn nói thật, từ lần trước cô đến khám ở phòng khám Nhân dân, nhìn thái độ bác sĩ đối với cô mà nói, đại đa số sẽ không tin cô có thể hiểu tiếng chó, hơn nữa theo phản ứng của Bác sĩ Kiều, chắc hẳn anh không nghe thấy tiếng chó.
Đối mặt với anh đẹp trai như vầy, cô không muốn biến mình thành ‘tâm thần’.
“… vấn đề ở cổ họng ấy, cứ kiểm tra toàn thân đi.”
“Cổ họng có vấn đề?” bác sĩ Kiều nhìn cô.
Tiêu Kha Ái không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Pappy trên bàn.
Chân mày bác sĩ Kiều anh tuấn giật giật, nhìn xuống Pappy trên bàn.
Pappy đang nằm bẹp trên bàn, quay đầu, phe phẩy đuôi nhìn lại anh.
“Anh đẹp trai, có bạn gái chưa?”
Tiêu Kha Ái: “…”
Bác sĩ Kiều hơi nghiêng đầu, như đang lắng nghe.
Một lát sau, anh lắc đầu, ngước nhìn cô.
“Tôi nghe thấy tiếng kêu bình thường.”
“Làm CT não đi.” Tiêu Kha Ái thấy tới thì cũng đã tới rồi, làm kiểm tra luôn một thể, thế cũng làm cô yên tâm, “Chó nhà tôi có vấn đề gì không? Tôi thấy vừa nãy anh nói có ý gì đó…”
“Đó là nói theo lời cô, có vẻ cô không muốn nói thật.” bác sĩ Kiều liếc nhìn cô một cái, rồi lại chuyển sự chú ý của mình lên người Pappy.
Tiêu Kha Ái bị anh làm cho hơi xấu hổ, sờ sờ mũi, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một người bệnh gây rối vô cớ lại cực kỳ khó chơi.
Bác sĩ Kiều giơ tay lên, gập bốn ngón tay gãi gãi lên đầu Pappy, mãi đến khi Pappy mắt híp lại, há miệng ra đầy hưởng thụ.
“Ngay đó, ngay đó~”
“Cô chắc chắn là muốn kiểm tra toàn thân cho nó sao?” bác sĩ Kiều hỏi lại như muốn xác định chắc chắn.
Hiện giờ Tiêu Kha Ái muốn xác định vấn đề là ở cô hay ở chó, kiên quyết gật đầu, “Làm kiểm tra toàn thân.”
“Kiểm tra toàn thân… ở đây có vấn đề về chi phí, tôi phải nói rõ với cô.” Anh lấy một bảng giá, “Cô không mô tả cụ thể vấn đề của chó nên việc kiểm tra có thể tốn phí khá cao.”
“Tôi biết.”
Tiêu Kha Ái có kinh nghiệm đưa chó đi khám bệnh, không giống như người, chó mèo không có bảo hiểm y tế chi trả, kiểm tra một loạt thì chi phí có thể hơn cả ngàn.
Nhìn tới bảng giá, trái tim yêu chó của cô như bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh hết một nửa.
Pappy bị ấn xuống cố gắng nhấc đầu lên nhìn bảng giá.
“Em thấy mình không có bệnh, thân thể không đau không ngứa, làm kiểm tra làm gì? Phí tiền.”
Nó nhìn mấy lần lại hít lên “Xítttt”, “Đây là bao nhiêu tiền đồ hộp, với số tiền này chị mua xương sườn cho em không ngon hơn sao? Chị em mình còn có thể chia đôi.”
Tựa như nhìn ra được vẻ khó xử của cô, bác sĩ Kiều lên tiếng đúng lúc.
“Phòng khám chúng tôi khai trương nên có chương trình, đăng ký thẻ kiểm tra sức khoẻ cho chó… Tôi thấy hôm nay sinh nhật cô, tôi sẽ giảm giá cho cô, làm thẻ rồi sau này đưa chó đến tắm rửa thì giảm giá 20%.”
Nói rồi anh lấy ra một bảng giá tắm rửa chải lông cho thú cưng.
Tiêu Kha Ái từng dẫn Pappy đến mấy cửa tiệm tắm rửa, chó cỡ trung không tính quá đắt, tắm một lần tầm 70-80 tệ, cô nhìn bảng giá, nếu giảm giá thì còn 67.8 tệ, có lời.
“Được.”
“Lần này còn được tặng giấy khám sức khoẻ nữa.” bác sĩ Kiều mỉm cười với cô, khi anh cười để lộ hai răng nanh nho nhỏ, làm vẻ ngoài vốn dĩ không tồi lại càng thêm vẻ đáng yêu.
Nhìn một người đẹp, tâm trạng tự dưng sẽ tốt hơn nhiều.
Tiêu Kha Ái nhìn anh, giọng bất giác mềm nhẹ hẳn.
“Tôi thanh toán phí trước?”
“Tôi đo nhiệt độ hậu môn trước, để cô không cần chạy tới chạy lui.” Bác sĩ Kiều kéo ngăn kéo bàn lấy bao tay với nhiệt kế ra.
“Anh ấy định làm gì?” Pappy hét lên, lắc mông muốn chui xuống gầm bàn.
Động tác bác sĩ Kiều rất nhanh, không hổ danh thường đấu trí đấu dũng với đám mèo chó, mấy giây đã đeo xong bao tay, trở tay túm lấy Pappy quay về bàn, tay kia vỗ nhẹ lên mông Pappy.
“A a a a a a a a a a a!” Pappy hét ầm ĩ, chổng mông lên, “Mông em không thể khống chế được!”
Giây tiếp theo, bác sĩ Kiều đè cổ Pappy, ra hiệu cho cô.
Tiêu Kha Ái định thần lại đi qua giữ đầu Pappy không cho nó lộn xộn, anh cầm nhiệt kế lên.
Tiếng hét ầm ĩ đột ngột ngưng bặt, Pappy không nhúc nhích, nó từ từ quay đầu nhìn Tiêu Kha Ái.
Rõ ràng là một bộ mặt chó xù đầy lông không có biểu cảm, nhưng Tiêu Kha Ái lại cảm thấy cảm xúc bi thương, nó nhìn cô một cái, rầm rì một tiếng, ngã xuống bàn, bất động.
Trước đây mang Pappy đi phòng khám không phải chưa từng đo nhiệt độ hậu môn, nhưng lần này Tiêu Kha Ái lại cảm giác áy náy.
Bác sĩ Kiều không ngừng vuốt ve cổ Pappy, khom người, miệng liên tục an ủi nó: “Ngoan quá, ngoan quá.”
Tiêu Kha Ái gãi gãi lỗ tai Pappy, người khác phái đến gần luôn khiến người ta thấy bối rối, cô vô thức thẳng lưng, hếch cằm để mình trông đẹp hơn.
“Đủ thời gian rồi.” Bác sĩ Kiều rút nhiệt kế ra.
Tiêu Kha Ái nhìn phần đuôi nhiệt kế dính chút màu nâu nâu, hơi xấu hổ.
“Biết vậy ban nãy đã mang em đi ị.” Tiêu Kha Ái nhìn Pappy.
Pappy: “Haizz, phụ nữ.”
“Chuyện này rất bình thường.” Bác sĩ Kiều nghe cô nói thì an ủi, “Nhiệt độ nó bình thường, chúng ta đi làm CT.”
Kiểm tra một loạt.
Bác sĩ Kiều: “Chú nhóc rất khoẻ mạnh, nhưng cổ bị nhiễm nấm.”
Đúng như phỏng đoán ban đầu của Tiêu Kha Ái, vấn đề là ở cô.
Tiêu Kha Ái nghĩ mai mình phải xin nghỉ phép đến khoa tâm thần khám bệnh.
“Tôi lấy thuốc, cô chờ một lát.”
Lúc này Tiêu Kha Ái mới chú ý thấy đèn bên ngoài phòng khám đã tắt hơn nửa, mấy người y tá trước quầy đã về, cô lấy di động ra nhìn mới phát hiện đã 11h rưỡi đêm.
“Có phải tôi làm anh trễ giờ tan tầm không?” nhìn bác sĩ Kiều quay lại với túi thuốc, Tiêu Kha Ái áy náy, cô cứ nghĩ phòng khám này mở cửa 24/24.
“Không sao.” Bác sĩ Kiều đưa thuốc trước mặt cô, “Phòng khám chúng tôi mới mở, không đông khách, cô đó thể đến đây là vinh hạnh của tôi, làm thêm giờ có sao đâu.”
Khi anh nói chuyện, mặt tươi cười, hơi khom người, những lời đãi bôi từ miệng anh nói ra lại thấy thoải mái.
“Đến đây, tôi hướng dẫn cô cách sử dụng.” bác sĩ Kiều cầm thuốc lên, “Một tuýp bôi, một tuýp thuốc giọt.”
Tiêu Kha Ái theo anh hướng dẫn đè Pappy lại, một tay vạch mớ lông mềm trên cổ nó ra thì thấy mấy chỗ trụi lông trên cổ, vì lông Pappy dài nên bình thường không chú ý đến.
“Thông thường cần phải tắm với thuốc, nhưng mà chú chó của cô không bị nặng nên chỉ cần bôi thuốc nước là được.” Bác sĩ Kiều nói, cúi người xuống, cô cũng cúi đầu xuống nên đầu hai người gần như chạm nhau, nhưng mà chưa đụng phải.
Chỉ có điều là khoảng cách gần như vậy, hơi thở gần như đan xen nhau nóng hổi khiến Tiêu Kha Ái đỏ mặt.
Anh không chạm vào cô, chỉ là động tác thoa thuốc bình thường cũng khiến Tiêu Kha Ái động lòng, trái tim thiếu nữ rung động.
“Cô thử xem.” Bác sĩ Kiều đẹp trai lại cười với cô.
Tiêu Kha Ái cảm thấy mặt nóng bừng, cuối cùng khi bác sĩ Kiều cầm máy POS để cô quẹt thẻ, đầu cô vẫn đặc quánh mơ hồ.
Sau đó…
Tiêu Kha Ái đứng ở cửa phòng khám, một tay nắm dây dắt chó, một tay cầm tấm thẻ mới nạp, thở dài một hơi.
Pappy ngồi dưới đất, lấy chân gãi gãi cổ nhưng bị vòng Elizabeth chặn lại.
Vòng Elizabeth là vòng chống liếm cho chó mèo
“Nhiễm nấm à, hèn gì dạo này hay ngứa vậy, xài hết bao nhiêu tiền rồi?”
“… 3800.” Tiêu Kha Ái nói ra con số này hết sức nặng nề, nghĩ tới cảnh ban nãy không khỏi thở dài, đúng là sắc đẹp mê hoặc lòng người, trong lúc nhất thời cô không biết là đau lòng hay là động lòng. (3800 tầm 13.6tr VNĐ)
Pappy thu chân lại, nhìn cô sâu kín, “Chị đây là muốn đem em tắm đến trọc à.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook