Thẻ Đọc Tâm
-
Chương 31: Bệnh viện tâm thần
Hai giờ chiều, Bạch Tiêu và Ngũ Hạnh Nguyệt gặp nhau ở bến xe.
Ngũ Hạnh Nguyệt còn mặc một chiếc váy bò ngắn, làm lộ rõ cặp đùi trắng nõn, giống như thanh kiếm trong tay nữ thần, vừa cao quý vừa khiêu khích, kích thích thần kinh của những giống đực đang qua qua lại lại.
Rất nhiều anh chàng nhìn cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không phát hiện ra điều đó, hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt ái mộ hoặc dung tục xung quanh.
Đây mới là một cô gái xinh đẹp đã quen được những người khác ngưỡng mộ. Cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn của những người khác giới.
Vẻ đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt khiến Bạch Tiêu cũng phải yêu thích. Vẻ đẹp thật sự không khiến những người cùng giới ganh ghét, người khác giới si mê, bởi vẻ đẹp thực sự là thứ để tận hương chứ không phải vì nó mà sinh đố kỵ.
Hai người lên một chiếc taxi.
Xe vừa đi, Bạch Tiêu liền hỏi: “Tiêu Tiếu là bạn trai cậu sao?”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nghĩ một lúc, nói: “Đúng thế. Nhưng người nhà tớ không thích anh ấy, cha mẹ tớ chê nhà anh ấy nghèo”.
Bạch Tiêu suy nghĩ rồi hỏi: “Thế nhà cậu có giàu không?”.
Ngũ Hạnh Nguyên nhếch khóe môi, hất mái tóc sang một bên, nói: “Cũng có thể, có rất nhiều nhà nhưng tớ cũng không rõ lắm.”
Nông dân ở cùng ngoại thành, nếu may mắn được phá dỡ nhà cửa để xây dựng khu kinh tế mới, máy móc chạy ầm ầm, thứ bị dỡ bỏ đi chính là những ngôi nhà, thứ thu được chính là mấy trăm vạn tệ.
Vì thế, Bạch Tiêu nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tiền của nhà cậu không phải tiền bồi thường phá dỡ nhà cửa đấy chứ?”.
Ngũ Hạnh Nguyên há hốc miệng vì kinh ngạc, nói: “Đương nhiên là không. Mà hoàn toàn ngược lại, tiền của nhà tớ chính là do xây dựng nhà cửa mà có được. Cha tớ tên Ngũ Đại Thạch”.
Bạch Tiêu nghe đến cái tên này, lập tức yêu kiều nói: “Thế thì dám đánh cược với cậu, lần nào quyên tiền tớ cũng đều quyên nhiều hơn cậu. Mỗi lần tớ quyên góp hai mươi tệ, còn cậu chỉ mười tệ thôi”.
Ngũ Hạnh Nguyệt đỏ mặt, nói: “Đó là tin vịt thôi, mà các cậu không hiểu tình hình thực tế, các cậu quyên nhiều như thế để làm gì chứ? Nói không chừng lại quyên góp cho người nào đó mua túi Hermes rồi ấy chứ. Cho nên các cậu đều hiểu nhầm cha tớ rồi. Sau này các cậu sẽ biết chân tướng rốt cuộc là thế nào. Tóm lại, chân tướng chỉ có một và cha tớ là người thông minh”.
Cứ nói chuyện như thế, đến khi tới trước cổng bệnh viện thì hai người xuống xe.
Trời quá nóng, mặt trời xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống tấm biển trên cổng bệnh viện.
Xuyên qua một vườn hoa yên tĩnh đến mức không hề có dấu hiệu của bệnh viện tâm thần, họ đến trước một tòa nhà lớn màu xanh lục.
Cách một cái cổng mà như cách cả một thế giới.
Đầu bên kia thế giới là những năm tháng yên lành tốt đẹp.
Đầu bên này của thế giới là một ngàn dáng vẻ bi thương.
Người khóc, người cười, có người hét lên phẫn nộ, có người lặng im, có người đang ngồi đó, có người đang leo trèo. Những khuân mặt đó có thể là thanh tú, có thể là đẹp đẽ, căn nhà lớn không hề u ám này giống như một bức ảnh đã định sẵn bố cục.
Bệnh viện tâm thần này đã định sẵn hàng trăm dáng vẻ ở thế gian.
Nhìn lên là một bệnh viện tâm thần. Nhưng thực tế, nếu đứng ở bên ngoài để nhìn cuộc sống của chúng ta thì sẽ thấy tất cả những niềm vui, nỗi buồn, tức giận, bi thương đều là những điều vô lí, đáng cười.
Chúng ta đều là những bệnh nhân tâm thần. Trong tim của tất cả mọi người đều có một ổ bệnh, một căn bệnh tâm lý nặng nề.
Ngũ Hạnh Nguyệt không kìm được, kéo tay Bạch Tiêu, tay cô run run, sợ hãi.
Bạch Tiêu nắm chặt tay Ngũ Hạnh Nguyệt, hai người sợ sệt bước lên phía trước.
Bỗng nhiên, Ngũ Hạnh Nguyệt dừng bước. Cô hét lên một tiếng, bịt miệng, trong mắt đã ngân ngấn nước.
Người xuất hiện trước mắt họ là một chàng trai cạo trọc đầu, dáng người cao gầy, rất gầy, trên cằm vẫn còn vết tích của những sợi râu vừa cạo, cánh tay trần trụi có mấy vết sẹo dài.
Nhìn thấy Ngũ Hạnh Nguyệt, anh ta sững sờ một lát nhưng lại lập tức nhìn đi nơi khác, ánh mắt thẫn thờ, các ngón tay đan vào nhau thật chặt, sau đó thả lỏng, rồi lại đan chặt, lại thả lỏng. Nhìn anh ta giống như một đứa trẻ đần độn.
Nhưng những biểu hiện trong đôi mắt của anh ta, Bạch Tiêu nhìn rất rõ.
Ngũ Hạnh Nguyệt bước lên phía trước gọi một câu: “Tiêu Tiếu!”.
Anh ta không có phản ứng gì, tiếp tục chơi trò đan ngón tay.
“Tiêu Tiếu!”.
Anh ta vẫn không phản ứng.
“Anh ấy không nhận ra tớ, anh ấy không nhận ra tớ nữa…” Nói xong, Ngũ Hạnh Nguyệt bật khóc nức nở.
Bạch Tiêu cúi đầu, cô nhìn ánh mắt trốn tránh của Tiêu Tiếu, cô chắc chắn rằng anh ta vẫn nhận ra Ngũ Hạnh Nguyệt.
Nhưng, lúc này, tại sao anh ta lại giả bộ không quen cô ấy? Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ngũ Hạnh Nguyệt kích động, cô bước lên nắm lấy cánh tay Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu ngập ngừng hồi lâu, bỗng đẩy cô ra rồi điên cuồng chạy đi.
Ngũ Hạnh Nguyệt chạy được hai bước thì bị y tá ngăn lại, khách sáo “mời” Bạch Tiêu và Ngũ Hạnh Nguyệt ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Ngũ Hạnh Nguyệt còn mặc một chiếc váy bò ngắn, làm lộ rõ cặp đùi trắng nõn, giống như thanh kiếm trong tay nữ thần, vừa cao quý vừa khiêu khích, kích thích thần kinh của những giống đực đang qua qua lại lại.
Rất nhiều anh chàng nhìn cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không phát hiện ra điều đó, hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt ái mộ hoặc dung tục xung quanh.
Đây mới là một cô gái xinh đẹp đã quen được những người khác ngưỡng mộ. Cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn của những người khác giới.
Vẻ đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt khiến Bạch Tiêu cũng phải yêu thích. Vẻ đẹp thật sự không khiến những người cùng giới ganh ghét, người khác giới si mê, bởi vẻ đẹp thực sự là thứ để tận hương chứ không phải vì nó mà sinh đố kỵ.
Hai người lên một chiếc taxi.
Xe vừa đi, Bạch Tiêu liền hỏi: “Tiêu Tiếu là bạn trai cậu sao?”.
Ngũ Hạnh Nguyệt nghĩ một lúc, nói: “Đúng thế. Nhưng người nhà tớ không thích anh ấy, cha mẹ tớ chê nhà anh ấy nghèo”.
Bạch Tiêu suy nghĩ rồi hỏi: “Thế nhà cậu có giàu không?”.
Ngũ Hạnh Nguyên nhếch khóe môi, hất mái tóc sang một bên, nói: “Cũng có thể, có rất nhiều nhà nhưng tớ cũng không rõ lắm.”
Nông dân ở cùng ngoại thành, nếu may mắn được phá dỡ nhà cửa để xây dựng khu kinh tế mới, máy móc chạy ầm ầm, thứ bị dỡ bỏ đi chính là những ngôi nhà, thứ thu được chính là mấy trăm vạn tệ.
Vì thế, Bạch Tiêu nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tiền của nhà cậu không phải tiền bồi thường phá dỡ nhà cửa đấy chứ?”.
Ngũ Hạnh Nguyên há hốc miệng vì kinh ngạc, nói: “Đương nhiên là không. Mà hoàn toàn ngược lại, tiền của nhà tớ chính là do xây dựng nhà cửa mà có được. Cha tớ tên Ngũ Đại Thạch”.
Bạch Tiêu nghe đến cái tên này, lập tức yêu kiều nói: “Thế thì dám đánh cược với cậu, lần nào quyên tiền tớ cũng đều quyên nhiều hơn cậu. Mỗi lần tớ quyên góp hai mươi tệ, còn cậu chỉ mười tệ thôi”.
Ngũ Hạnh Nguyệt đỏ mặt, nói: “Đó là tin vịt thôi, mà các cậu không hiểu tình hình thực tế, các cậu quyên nhiều như thế để làm gì chứ? Nói không chừng lại quyên góp cho người nào đó mua túi Hermes rồi ấy chứ. Cho nên các cậu đều hiểu nhầm cha tớ rồi. Sau này các cậu sẽ biết chân tướng rốt cuộc là thế nào. Tóm lại, chân tướng chỉ có một và cha tớ là người thông minh”.
Cứ nói chuyện như thế, đến khi tới trước cổng bệnh viện thì hai người xuống xe.
Trời quá nóng, mặt trời xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống tấm biển trên cổng bệnh viện.
Xuyên qua một vườn hoa yên tĩnh đến mức không hề có dấu hiệu của bệnh viện tâm thần, họ đến trước một tòa nhà lớn màu xanh lục.
Cách một cái cổng mà như cách cả một thế giới.
Đầu bên kia thế giới là những năm tháng yên lành tốt đẹp.
Đầu bên này của thế giới là một ngàn dáng vẻ bi thương.
Người khóc, người cười, có người hét lên phẫn nộ, có người lặng im, có người đang ngồi đó, có người đang leo trèo. Những khuân mặt đó có thể là thanh tú, có thể là đẹp đẽ, căn nhà lớn không hề u ám này giống như một bức ảnh đã định sẵn bố cục.
Bệnh viện tâm thần này đã định sẵn hàng trăm dáng vẻ ở thế gian.
Nhìn lên là một bệnh viện tâm thần. Nhưng thực tế, nếu đứng ở bên ngoài để nhìn cuộc sống của chúng ta thì sẽ thấy tất cả những niềm vui, nỗi buồn, tức giận, bi thương đều là những điều vô lí, đáng cười.
Chúng ta đều là những bệnh nhân tâm thần. Trong tim của tất cả mọi người đều có một ổ bệnh, một căn bệnh tâm lý nặng nề.
Ngũ Hạnh Nguyệt không kìm được, kéo tay Bạch Tiêu, tay cô run run, sợ hãi.
Bạch Tiêu nắm chặt tay Ngũ Hạnh Nguyệt, hai người sợ sệt bước lên phía trước.
Bỗng nhiên, Ngũ Hạnh Nguyệt dừng bước. Cô hét lên một tiếng, bịt miệng, trong mắt đã ngân ngấn nước.
Người xuất hiện trước mắt họ là một chàng trai cạo trọc đầu, dáng người cao gầy, rất gầy, trên cằm vẫn còn vết tích của những sợi râu vừa cạo, cánh tay trần trụi có mấy vết sẹo dài.
Nhìn thấy Ngũ Hạnh Nguyệt, anh ta sững sờ một lát nhưng lại lập tức nhìn đi nơi khác, ánh mắt thẫn thờ, các ngón tay đan vào nhau thật chặt, sau đó thả lỏng, rồi lại đan chặt, lại thả lỏng. Nhìn anh ta giống như một đứa trẻ đần độn.
Nhưng những biểu hiện trong đôi mắt của anh ta, Bạch Tiêu nhìn rất rõ.
Ngũ Hạnh Nguyệt bước lên phía trước gọi một câu: “Tiêu Tiếu!”.
Anh ta không có phản ứng gì, tiếp tục chơi trò đan ngón tay.
“Tiêu Tiếu!”.
Anh ta vẫn không phản ứng.
“Anh ấy không nhận ra tớ, anh ấy không nhận ra tớ nữa…” Nói xong, Ngũ Hạnh Nguyệt bật khóc nức nở.
Bạch Tiêu cúi đầu, cô nhìn ánh mắt trốn tránh của Tiêu Tiếu, cô chắc chắn rằng anh ta vẫn nhận ra Ngũ Hạnh Nguyệt.
Nhưng, lúc này, tại sao anh ta lại giả bộ không quen cô ấy? Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ngũ Hạnh Nguyệt kích động, cô bước lên nắm lấy cánh tay Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu ngập ngừng hồi lâu, bỗng đẩy cô ra rồi điên cuồng chạy đi.
Ngũ Hạnh Nguyệt chạy được hai bước thì bị y tá ngăn lại, khách sáo “mời” Bạch Tiêu và Ngũ Hạnh Nguyệt ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook