Thê Chủ Dịu Dàng
-
Chương 63
Editor: Mèo coki
Nữ hoàng phái một cung thị chờ ở bên ngoài. Quân Nhược Thủy kết thúc cuộc nói chuyện với Mục Tĩnh Tuyết, nàng dẫn theo Thanh Văn, Tử Phi theo sự chỉ dẫn của cung thị dọn tới phủ đệ mà Nữ hoàng mới vừa ban cho.
Phủ đệ mới nằm ở thành Nam của Kinh thành, trong khu dinh thự dành cho quan Ngũ Phẩm trở lên. Gần giống biệt thự ở khu nhà giàu của hiện đại, bố cục tự do phóng khoáng, yên tĩnh sạch sẽ, những người không có liên quan thì không được tới gần, rất giống với một câu nói ở hiện đại: Đến Bắc Kinh mới biết quan nhỏ. Ở nơi kinh thành phồn hoa này, quan to trên ngũ phẩm cả một bó lớn, từ ngũ phẩm trở xuống chỉ được coi là chức quan bé như hạt vừng.
Đi tới trước cửa dinh thự thành Nam, Quân Nhược Thủy xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, cửa chính được sơn son mới tinh, khóa cửa bằng đồng xanh cũ kĩ, mặc dù không được coi là tráng lệ nhưng cũng là một tòa nhà vô cùng lịch sự tao nhã. Ở thành Nam kinh thành, tấc đất tấc vàng, muốn mua một tòa nhà như vậy, cũng không phải là nàng mua không nổi, chẳng qua là đã quen với cuộc sống bình dân, không thích phung phí bạc như vậy lại càng không muốn trở thành một còn cừu đen trong đám cừu trắng.
"Cung nghênh chủ tử." Cung thị cung kính mở cửa chính ra, cả một đám sai vặt, vú già sắp hàng chỉnh tề ở hai bên cửa chính. Quân Nhược Thủy liếc mắt, khoảng chừng hơn mười người. Nàng khẽ nhếch miệng, Nữ hoàng thật đúng là tận tâm, tặng nàng một tòa nhà lớn cộng thêm một đám hạ nhân .
"Chủ tử.” Một nữ nhân có vóc người trung bình, bộ mặt khôn khéo lão luyện đứng ở đầu tiên nói: “Ta là Mạc Ngôn, là quản gia của người. Những người này đều là của người, tổng cộng mười lăm người. Trong sương phòng còn có năm mỹ nhân, là Nữ hoàng bệ hạ ban thưởng cho người làm phu thị."
Mạc Ngôn vừa dứt lời, Thanh Văn, Tử Phi, Thư Ngâm không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Quân Nhược Thủy. Sắc mặt Quân Nhược Thủy vẫn như thường, mỉm cười gật đầu, nhìn vẻ mặt chúc mừng của Mạc Ngôn, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên một cái, bắt đầu có chút nhức đầu.
Nữ hoàng đối với nàng thật đúng là săn sóc tỉ mỉ. Nếu là người khác, có lẽ sẽ mở cờ trong bụng, cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể cúc cung tận tụy với Nữ hoàng, đến chết mới thôi nhưng đối với Quân Nhược Thủy mà nói, đây chỉ là phiền toái và gánh nặng.
"Nhược Thủy.”Tử Phi nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của nàng, sóng mắt trong suốt, mang theo vài phần do dự: “Về sau chúng ta sẽ ở nơi này sao?"
"Đúng vậy, tạm thời nơi này chính là nhà của chúng ta." Quân Nhược Thủy mỉm cười nói, nhưng mà trong nội tâm lại rất rõ ràng, những người trong nhà này đều là tai mắt mà Nữ hoàng đã sắp xếp, mấy ngày này, nàng phải sống dưới sự giám thị nghiêm ngặt của Nữ hoàng.
"Mạc quản gia, ngươi sắp xếp công việc cho bọn họ đi." Quân Nhược Thủy nhàn nhạt dặn dò: “Sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều giao cho ngươi xử lý, nếu thật sự không xử lý được thì hỏi lại ta. Ta tin tưởng năng lực của ngươi."
"Dạ, cám ơn chủ tử, nhất định thuộc hạ sẽ làm tròn bổn phận." Mắt Mạc Ngôn mang theo vui sướng: “Chủ tử, quan phục của người đã đặt ở trong phòng rồi. Có cần thuộc hạ mang ngài qua xem thử không?"
"Không cần, các ngươi đều lui ra đi." Quân Nhược Thủy lắc đầu, cảm thán một chức quan nho nhỏ, không có thực quyền mà lại nguy hiểm như vậy, chính Bát phẩm Ngự y, so quan thất phẩm tép riu còn nhỏ hơn nữa. Chẩn bệnh cho người trong hoàng tộc, nếu như là bệnh nặng không trị được thì khó bảo toàn không bị dính líu, cuối cùng đầu mình cũng không giữ được. Nàng lắc đầu một cái, hai tay chắp sau lưng, hơi nặng nề đi dọc theo hành lang: "Thanh Văn, ngươi và Tử Phi đi nghỉ ngơi đi, Thư Ngâm và Tĩnh đi theo ta."
Thư Ngâm yên lặng đi theo sau lưng Quân Nhược Thủy, cảm xúc hơi bị lắng xuống.
"Thế nào rồi?" Quân Nhược Thủy dừng bước lại, ân cần hỏi.
"Không có gì." Thư Ngâm cố gắng nở nụ cười, làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Quân Nhược Thủy ấm áp nhìn hắn, êm ái hỏi: "Đang lo lắng cho Cầm Âm sao?"
"Không có." Thư Ngâm cúi đầu nói.
"Thật xin lỗi, Thư Ngâm, làm ngươi khó xử rồi." Quân Nhược Thủy hơi áy náy nói.
Có lẽ Cầm Âm sẽ trách hắn, nhưng mà hôm nay hắn và Cầm Âm mỗi người đều có lập trường riêng, hắn chỉ có thể tuân theo trái tim của mình."Không có, Nhược Thủy, ta cũng không khó xử."
Quân Nhược Thủy biết hắn nói vậy chỉ vì muốn làm cho nàng an tâm mà thôi, nàng thở dài, vỗ nhẹ nhẹ lên vai hắn.
"Tĩnh, mấy ngày nay ngươi có đến phủ Tam vương gia tra xét không?" Quay đầu, Quân Nhược Thủy nhìn Tĩnh đang cúi đầu không nói.
Tĩnh áy náy nói: "Thuộc hạ có đi, nhưng vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh Vương gia cũng có rất nhiều cao thủ võ lâm, thuộc hạ vô năng, không thể dò xét tình huống của Tô thiếu gia."
Quân Nhược Thủy nhíu chặt chân mày, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào. Nếu như chỉ dựa vào sức của một mình nàng, muốn cứu Tô Tử Bội ra là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu Tử Bội ở vương phủ lâu thêm một khắc thì nguy hiểm sẽ nhiều hơn một phần.
*
Phủ Tam vương gia.
Đột nhiên Vũ Lâm quân đến bao vây quanh vương phủ, phong tỏa đến gió thổi cũng không lọt, thậm chí cả một con ruồi cũng không lọt vào được. Long Hạo Vân ở trong phủ giống như con thú bị vây khốn, chỉ dựa vào mấy cao thủ võ lâm mà muốn đột phá vòng vây thì gần như là không thể nào.
Vũ Lâm quân! Thậm chí ngay cả Vũ Lâm quân Long Ngâm Phong cũng nắm giữ ở trong lòng bàn tay rồi. Lần đầu tiên Long Hạo Vân cảm thấy thiếu nữ mười bốn tuổi này thật sự rất đáng sợ.
Vũ Lâm quân là binh lính riêng của Nữ hoàng, chức trách chủ yếu là bảo vệ Nữ hoàng và hoàng gia, hôm nay lại bị Long Ngâm Phong sai khiến. Long Hạo Vân giống như tỉnh lại từ trong mộng, nhận ra lực lượng của mình quá mức nhỏ bé, hoàn toàn không đủ để tranh đoạt thiên hạ. Long Ngâm Phong đã nắm trong tay một nửa triều đình, cũng nắm giữ cấm quân, mà những đại tướng ở biên cảnh, phần lớn đều là thủ hạ do một tay Thái nữ, mẹ nàng ta cất nhắc lên. Hôm nay Long Ngâm Phong dùng Vũ Lâm quân, liền đủ để chứng minh nàng ta không muốn giấu tài nữa, quyết tâm đưa Long Hạo Vân vào chỗ chết, cướp thiên hạ.
Chỉ là, khóe miệng Long Hạo Vân nở một nụ cười tàn khốc, hình như cũng không để ý nhiều lắm.
"Đốt đạn tín hiệu." Nàng ta trầm giọng phân phó, tính trước kỹ càng.
Một thân tín gật đầu, theo lời đi làm.
Long Hạo Vân ngồi ở trên ghế thái sư, nhẹ nhàng uống một hớp trà. Vũ Lâm quân nhiều nhất cũng chưa tới một vạn người, mà mấy hôm trước hai vạn đại quân của nàng ta đã dựng lều cắm trại ở ngoài thành ba mươi dặm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ chờ nàng ra lệnh một tiếng sẽ đánh vào hoàng thành.
Từ sau khi Nữ hoàng trúng độc, trong triều đình luôn suy đoán nghị luận, hỗn loạn lộn xộn. Mà trong dân chúng thì lời đồn đãi lan truyền rộng rãi, lòng người bàng hoàng thì hai vạn đại quân của nàng ta đã hành quân khẩn cấp, chạy tới cắm trại ở ngoài kinh thành. Lúc này Nữ hoàng muốn điều binh trợ giúp, sợ là đã quá muộn rồi.
Cầm Âm lặng lẽ đợi một bên, sắc mặt bình tĩnh như thường. Bởi vì chuyện giải độc cho Nữ hoàng, hắn biết Long Hạo Vân đã nổi lên nghi ngờ với hắn rồi. Mà hắn lại hoàn toàn không biết Thư Ngâm giải độc như thế nào.
Chẳng qua xem tình thế trước mắt thì cây to Long Hạo Vân này có thể sẽ bị nhổ tận gốc, không nhờ vả được.
Nhớ tới nửa canh giờ trước, Long Hạo Vân biết được Nữ hoàng đã tỉnh, không có gì đáng ngại liền lập tức tiến về phía địa lao, chuẩn bị hành hạ Tô Tử Bội cho hả giận. Chỉ là chưa kịp làm gì thì vương phủ đã bị Vũ Lâm quân vây quanh tầng tầng lớp lớp. Cung thủ đã đứng vào vị trí, tên cũng đã lắp vào cung, hướng về phía vương phủ, , hết sức căng thẳng.
Long Hạo Vân cười âm trầm, chuyện nên tới cũng sẽ tới, đây là thời điểm quyết một trận thắng thua rồi.
"Tam hoàng di*, đi ra đi, ta sẽ chừa cho ngươi một chút mặt mũi, sẽ không để cho ngươi bị thua đến mức quá chật vật." Long Ngâm Phong dùng nội lực truyền giọng nói vào trong vương phủ. Giọng nói cũng không lớn, nhưng lại giống như đang lượn lờ ở bên tai mỗi người.
*Tam hoàng di: dì ba, vì là hoàng gia nên thêm chữ hoàng. Giống tam hoàng thúc vậy đó.
Long Hạo Vân nhẹ giọng chê cười, cho tiểu nha đầu này đắc ý trong chốc lát cũng tốt, đợi đến đại quân của nàng ta công thành, thế cục xoay chuyển thì tiểu nha đầu này mới biết, ai mới là vương giả cuối cùng.
"Tam hoàng di, chắc ngươi còn đang chờ hai vạn đại quân đóng ở ba mươi dặm ngoài thành Nam tới ứng cứu đúng không, chẳng qua ta rất tiếc nuối nói cho ngươi biết không cần chờ nữa, quân đội của ngươi sẽ không tới." Giọng nói thiếu nữ của Long Ngâm Phong giòn tan, mang theo một loại đơn thuần không tạp niệm lại pha thêm chút nũng nịu của thiếu nữ, giống như đang làm nũng với trưởng bối thân thiết của mình.
Long Hạo Vân hoảng sợ, trực giác cho biết tuyệt đối không có khả năng này, làm sao hai vạn đại quân của nàng ta lại bị diệt không máu, không một tiếng động trong khi Long Ngâm Phong đang chuyện trò vui vẻ ở đây cơ chứ?
"Ha ha ha, Ngâm Phong, ngươi muốn cùng hoàng di đọ tâm kế sao? Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta......"
"Nếu Tam hoàng di không ngại thì chờ xem, ta có thể cho ngươi một canh giờ." Long Ngâm Phong vẫn ung dung nói: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu như ngươi không mở cửa nghênh đón thì ta không thể làm gì khác hơn là tự mình xông vào." Giọng nói của nàng thanh thúy như Hoàng Oanh xuất cốc, cực kỳ dễ nghe. Chỉ là trong bình tĩnh dễ nghe này lại mang theo sát ý mơ hồ.
Long Hạo Vân trầm mặc, mặc dù miệng nàng ta không thừa nhận, trên tâm lý cũng không chấp nhận, nhưng nàng ta vẫn mơ hồ hiểu ra trong thời gian ngắn có thể xảy ra chút biến cố. Nếu không giờ phút này Vũ Lâm quân sẽ phải đi thủ thành chứ không phải vây quanh phủ của nàng ta, mắt nhìn chằm chằm, sát ý nặng nề.
"Vương Gia, ta đi ra ngoài xem một chút." Một nữ nhân trong giang hồ, mặc áo xám ôm quyền, tự đề cử mình nói.
Long Hạo Vân hài lòng cười: "Được, Phạm đại hiệp, vậy thì xin làm phiền."
Phạm đại hiệp ngạo nghễ gật đầu một cái, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi ra ngoài.
Cầm Âm ngồi ở một góc an tĩnh trong đại sảnh uống trà xanh, nhìn bóng lưng Phạm hiệp nữ, khẽ lắc đầu một cái. Cho dù võ công có cao cường hơn nữa, lấy sức lực của một người để đối địch với một đội quân, chẳng phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao? Bên ngoài đã bị vây khốn đến một giọt nước cũng không lọt, lần này Long Ngâm Phong đến đây hẳn có tính toán không chừa lại một người sống sót. Chẳng qua trong tình cảnh hỗn loạn, hắn muốn thoát thân cũng không phải việc khó gì. Cho nên, hắn cũng vui vẻ sống chết mặc bây.
Quả nhiên sau khi tiếng binh khí chạm nhau thì một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Long Hạo Vân biến sắc, biết Phạm hiệp nữ đã bỏ mình. Hiện nay danh tiếng của Phạm hiệp nữ ở trên giang hồ cũng không nhot, không phải là hạng người không có năng lực, vậy mà chỉ mấy chiêu đã bị giết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Có thể thấy được thực lực đối phương cực kì đáng sợ.
Ngược lại việc này đã ở trong dự đoán của Cầm Âm, sắc mặt hắn không thay đổi, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà xanh trong ly. Mặt của mấy vị mưu sĩ xám như tro tàn, gan mật đều vỡ, toàn thân phát run.
"Cầm Âm, ngươi nói nên làm cái gì?" Long Hạo Vân cũng có chút tâm hoảng ý loạn rồi.
"Vương gia, chúng ta chờ như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng bảo bọn hắn tạo ra một chút hỗn loạn, chúng ta thừa dịp trốn ra ngoài." Cầm Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói vẫn êm ái kiều mỵ như cũ: “Đến lúc đó, Vương gia và thị vệ thay quần áo khác, thừa dịp hỗn loạn chạy đi. Trở về thành Lâm Giang chỉnh đốn binh mã, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày khác phất cờ trở lại."
Chân mày Long Hạo Vân dần dần giản ra, gật đầu một cái, khóe miệng hơi nâng lên: "Đúng, Cầm Âm nói rất hợp ý ta. Hơn nữa, chúng ta còn có một con cờ chưa dùng." Nàng ta quay đầu lại âm trầm ra lệnh: “Người tới, đi ra ngoài nói với Long Ngâm Phong nói, ta muốn gặp Quân Nhược Thủy. Nói cho các nàng biết, Tô Tử Bội đang ở trong tay ta."
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Long Ngâm Phong nếu có khiến cho Quân Nhược Thủy đi cả ngày cả đêm vào kinh giúp đỡ thì tất nhiên là giữa hai người có giao tình không tầm thường. Nếu không thì tình cảnh lúc ấy, Long Ngâm Phong ở vào hoàn cảnh bất lợi, một nửa triều thần đều đung đưa hai bên, xem xét áng chừng, người bình thường đều nhượng bộ lui binh, chỉ sợ chọc phải tổ ong vò vẽ, chỉ có Quân Nhược Thủy lại ngựa không ngừng vó, đi cả ngày cả đêm vào kinh thành. Chắc Long Ngâm Phong sẽ phải kiêng dè, mà đó cũng chính là cơ hội chạy trốn của nàng ta.
Lùi một bước mà nói, có lẽ Tô Tử Bội không có bất cứ quan hệ gì với Long Ngâm Phong nhưng tình cảm của Quân Nhược Thủy với Tô Tử Bội lại rất sâu đậm, tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp. Vì vậy nàng ta đặt cược cơ hội trên người Quân Nhược Thủy. Nàng ta tin tưởng Quân Nhược Thủy ấm áp khiêm tốn, kín kẽ không phô trương, hình như lại có năng lực không thể lường trước được.
"Cầm Âm, mị dược mà ngươi cho Tô Tử Bội uống đã phát huy tác dụng chưa?" Long Hạo Vân nhíu mày, quay đầu hỏi.
"Tối nay mới phát huy tác dụng." Cầm Âm cúi đầu nói.
Long Hạo Vân hừ nhẹ một tiếng: "Để Quân Nhược Thủy được lợi rồi."
Nữ hoàng phái một cung thị chờ ở bên ngoài. Quân Nhược Thủy kết thúc cuộc nói chuyện với Mục Tĩnh Tuyết, nàng dẫn theo Thanh Văn, Tử Phi theo sự chỉ dẫn của cung thị dọn tới phủ đệ mà Nữ hoàng mới vừa ban cho.
Phủ đệ mới nằm ở thành Nam của Kinh thành, trong khu dinh thự dành cho quan Ngũ Phẩm trở lên. Gần giống biệt thự ở khu nhà giàu của hiện đại, bố cục tự do phóng khoáng, yên tĩnh sạch sẽ, những người không có liên quan thì không được tới gần, rất giống với một câu nói ở hiện đại: Đến Bắc Kinh mới biết quan nhỏ. Ở nơi kinh thành phồn hoa này, quan to trên ngũ phẩm cả một bó lớn, từ ngũ phẩm trở xuống chỉ được coi là chức quan bé như hạt vừng.
Đi tới trước cửa dinh thự thành Nam, Quân Nhược Thủy xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, cửa chính được sơn son mới tinh, khóa cửa bằng đồng xanh cũ kĩ, mặc dù không được coi là tráng lệ nhưng cũng là một tòa nhà vô cùng lịch sự tao nhã. Ở thành Nam kinh thành, tấc đất tấc vàng, muốn mua một tòa nhà như vậy, cũng không phải là nàng mua không nổi, chẳng qua là đã quen với cuộc sống bình dân, không thích phung phí bạc như vậy lại càng không muốn trở thành một còn cừu đen trong đám cừu trắng.
"Cung nghênh chủ tử." Cung thị cung kính mở cửa chính ra, cả một đám sai vặt, vú già sắp hàng chỉnh tề ở hai bên cửa chính. Quân Nhược Thủy liếc mắt, khoảng chừng hơn mười người. Nàng khẽ nhếch miệng, Nữ hoàng thật đúng là tận tâm, tặng nàng một tòa nhà lớn cộng thêm một đám hạ nhân .
"Chủ tử.” Một nữ nhân có vóc người trung bình, bộ mặt khôn khéo lão luyện đứng ở đầu tiên nói: “Ta là Mạc Ngôn, là quản gia của người. Những người này đều là của người, tổng cộng mười lăm người. Trong sương phòng còn có năm mỹ nhân, là Nữ hoàng bệ hạ ban thưởng cho người làm phu thị."
Mạc Ngôn vừa dứt lời, Thanh Văn, Tử Phi, Thư Ngâm không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Quân Nhược Thủy. Sắc mặt Quân Nhược Thủy vẫn như thường, mỉm cười gật đầu, nhìn vẻ mặt chúc mừng của Mạc Ngôn, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên một cái, bắt đầu có chút nhức đầu.
Nữ hoàng đối với nàng thật đúng là săn sóc tỉ mỉ. Nếu là người khác, có lẽ sẽ mở cờ trong bụng, cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể cúc cung tận tụy với Nữ hoàng, đến chết mới thôi nhưng đối với Quân Nhược Thủy mà nói, đây chỉ là phiền toái và gánh nặng.
"Nhược Thủy.”Tử Phi nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của nàng, sóng mắt trong suốt, mang theo vài phần do dự: “Về sau chúng ta sẽ ở nơi này sao?"
"Đúng vậy, tạm thời nơi này chính là nhà của chúng ta." Quân Nhược Thủy mỉm cười nói, nhưng mà trong nội tâm lại rất rõ ràng, những người trong nhà này đều là tai mắt mà Nữ hoàng đã sắp xếp, mấy ngày này, nàng phải sống dưới sự giám thị nghiêm ngặt của Nữ hoàng.
"Mạc quản gia, ngươi sắp xếp công việc cho bọn họ đi." Quân Nhược Thủy nhàn nhạt dặn dò: “Sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều giao cho ngươi xử lý, nếu thật sự không xử lý được thì hỏi lại ta. Ta tin tưởng năng lực của ngươi."
"Dạ, cám ơn chủ tử, nhất định thuộc hạ sẽ làm tròn bổn phận." Mắt Mạc Ngôn mang theo vui sướng: “Chủ tử, quan phục của người đã đặt ở trong phòng rồi. Có cần thuộc hạ mang ngài qua xem thử không?"
"Không cần, các ngươi đều lui ra đi." Quân Nhược Thủy lắc đầu, cảm thán một chức quan nho nhỏ, không có thực quyền mà lại nguy hiểm như vậy, chính Bát phẩm Ngự y, so quan thất phẩm tép riu còn nhỏ hơn nữa. Chẩn bệnh cho người trong hoàng tộc, nếu như là bệnh nặng không trị được thì khó bảo toàn không bị dính líu, cuối cùng đầu mình cũng không giữ được. Nàng lắc đầu một cái, hai tay chắp sau lưng, hơi nặng nề đi dọc theo hành lang: "Thanh Văn, ngươi và Tử Phi đi nghỉ ngơi đi, Thư Ngâm và Tĩnh đi theo ta."
Thư Ngâm yên lặng đi theo sau lưng Quân Nhược Thủy, cảm xúc hơi bị lắng xuống.
"Thế nào rồi?" Quân Nhược Thủy dừng bước lại, ân cần hỏi.
"Không có gì." Thư Ngâm cố gắng nở nụ cười, làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Quân Nhược Thủy ấm áp nhìn hắn, êm ái hỏi: "Đang lo lắng cho Cầm Âm sao?"
"Không có." Thư Ngâm cúi đầu nói.
"Thật xin lỗi, Thư Ngâm, làm ngươi khó xử rồi." Quân Nhược Thủy hơi áy náy nói.
Có lẽ Cầm Âm sẽ trách hắn, nhưng mà hôm nay hắn và Cầm Âm mỗi người đều có lập trường riêng, hắn chỉ có thể tuân theo trái tim của mình."Không có, Nhược Thủy, ta cũng không khó xử."
Quân Nhược Thủy biết hắn nói vậy chỉ vì muốn làm cho nàng an tâm mà thôi, nàng thở dài, vỗ nhẹ nhẹ lên vai hắn.
"Tĩnh, mấy ngày nay ngươi có đến phủ Tam vương gia tra xét không?" Quay đầu, Quân Nhược Thủy nhìn Tĩnh đang cúi đầu không nói.
Tĩnh áy náy nói: "Thuộc hạ có đi, nhưng vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh Vương gia cũng có rất nhiều cao thủ võ lâm, thuộc hạ vô năng, không thể dò xét tình huống của Tô thiếu gia."
Quân Nhược Thủy nhíu chặt chân mày, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào. Nếu như chỉ dựa vào sức của một mình nàng, muốn cứu Tô Tử Bội ra là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu Tử Bội ở vương phủ lâu thêm một khắc thì nguy hiểm sẽ nhiều hơn một phần.
*
Phủ Tam vương gia.
Đột nhiên Vũ Lâm quân đến bao vây quanh vương phủ, phong tỏa đến gió thổi cũng không lọt, thậm chí cả một con ruồi cũng không lọt vào được. Long Hạo Vân ở trong phủ giống như con thú bị vây khốn, chỉ dựa vào mấy cao thủ võ lâm mà muốn đột phá vòng vây thì gần như là không thể nào.
Vũ Lâm quân! Thậm chí ngay cả Vũ Lâm quân Long Ngâm Phong cũng nắm giữ ở trong lòng bàn tay rồi. Lần đầu tiên Long Hạo Vân cảm thấy thiếu nữ mười bốn tuổi này thật sự rất đáng sợ.
Vũ Lâm quân là binh lính riêng của Nữ hoàng, chức trách chủ yếu là bảo vệ Nữ hoàng và hoàng gia, hôm nay lại bị Long Ngâm Phong sai khiến. Long Hạo Vân giống như tỉnh lại từ trong mộng, nhận ra lực lượng của mình quá mức nhỏ bé, hoàn toàn không đủ để tranh đoạt thiên hạ. Long Ngâm Phong đã nắm trong tay một nửa triều đình, cũng nắm giữ cấm quân, mà những đại tướng ở biên cảnh, phần lớn đều là thủ hạ do một tay Thái nữ, mẹ nàng ta cất nhắc lên. Hôm nay Long Ngâm Phong dùng Vũ Lâm quân, liền đủ để chứng minh nàng ta không muốn giấu tài nữa, quyết tâm đưa Long Hạo Vân vào chỗ chết, cướp thiên hạ.
Chỉ là, khóe miệng Long Hạo Vân nở một nụ cười tàn khốc, hình như cũng không để ý nhiều lắm.
"Đốt đạn tín hiệu." Nàng ta trầm giọng phân phó, tính trước kỹ càng.
Một thân tín gật đầu, theo lời đi làm.
Long Hạo Vân ngồi ở trên ghế thái sư, nhẹ nhàng uống một hớp trà. Vũ Lâm quân nhiều nhất cũng chưa tới một vạn người, mà mấy hôm trước hai vạn đại quân của nàng ta đã dựng lều cắm trại ở ngoài thành ba mươi dặm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ chờ nàng ra lệnh một tiếng sẽ đánh vào hoàng thành.
Từ sau khi Nữ hoàng trúng độc, trong triều đình luôn suy đoán nghị luận, hỗn loạn lộn xộn. Mà trong dân chúng thì lời đồn đãi lan truyền rộng rãi, lòng người bàng hoàng thì hai vạn đại quân của nàng ta đã hành quân khẩn cấp, chạy tới cắm trại ở ngoài kinh thành. Lúc này Nữ hoàng muốn điều binh trợ giúp, sợ là đã quá muộn rồi.
Cầm Âm lặng lẽ đợi một bên, sắc mặt bình tĩnh như thường. Bởi vì chuyện giải độc cho Nữ hoàng, hắn biết Long Hạo Vân đã nổi lên nghi ngờ với hắn rồi. Mà hắn lại hoàn toàn không biết Thư Ngâm giải độc như thế nào.
Chẳng qua xem tình thế trước mắt thì cây to Long Hạo Vân này có thể sẽ bị nhổ tận gốc, không nhờ vả được.
Nhớ tới nửa canh giờ trước, Long Hạo Vân biết được Nữ hoàng đã tỉnh, không có gì đáng ngại liền lập tức tiến về phía địa lao, chuẩn bị hành hạ Tô Tử Bội cho hả giận. Chỉ là chưa kịp làm gì thì vương phủ đã bị Vũ Lâm quân vây quanh tầng tầng lớp lớp. Cung thủ đã đứng vào vị trí, tên cũng đã lắp vào cung, hướng về phía vương phủ, , hết sức căng thẳng.
Long Hạo Vân cười âm trầm, chuyện nên tới cũng sẽ tới, đây là thời điểm quyết một trận thắng thua rồi.
"Tam hoàng di*, đi ra đi, ta sẽ chừa cho ngươi một chút mặt mũi, sẽ không để cho ngươi bị thua đến mức quá chật vật." Long Ngâm Phong dùng nội lực truyền giọng nói vào trong vương phủ. Giọng nói cũng không lớn, nhưng lại giống như đang lượn lờ ở bên tai mỗi người.
*Tam hoàng di: dì ba, vì là hoàng gia nên thêm chữ hoàng. Giống tam hoàng thúc vậy đó.
Long Hạo Vân nhẹ giọng chê cười, cho tiểu nha đầu này đắc ý trong chốc lát cũng tốt, đợi đến đại quân của nàng ta công thành, thế cục xoay chuyển thì tiểu nha đầu này mới biết, ai mới là vương giả cuối cùng.
"Tam hoàng di, chắc ngươi còn đang chờ hai vạn đại quân đóng ở ba mươi dặm ngoài thành Nam tới ứng cứu đúng không, chẳng qua ta rất tiếc nuối nói cho ngươi biết không cần chờ nữa, quân đội của ngươi sẽ không tới." Giọng nói thiếu nữ của Long Ngâm Phong giòn tan, mang theo một loại đơn thuần không tạp niệm lại pha thêm chút nũng nịu của thiếu nữ, giống như đang làm nũng với trưởng bối thân thiết của mình.
Long Hạo Vân hoảng sợ, trực giác cho biết tuyệt đối không có khả năng này, làm sao hai vạn đại quân của nàng ta lại bị diệt không máu, không một tiếng động trong khi Long Ngâm Phong đang chuyện trò vui vẻ ở đây cơ chứ?
"Ha ha ha, Ngâm Phong, ngươi muốn cùng hoàng di đọ tâm kế sao? Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta......"
"Nếu Tam hoàng di không ngại thì chờ xem, ta có thể cho ngươi một canh giờ." Long Ngâm Phong vẫn ung dung nói: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu như ngươi không mở cửa nghênh đón thì ta không thể làm gì khác hơn là tự mình xông vào." Giọng nói của nàng thanh thúy như Hoàng Oanh xuất cốc, cực kỳ dễ nghe. Chỉ là trong bình tĩnh dễ nghe này lại mang theo sát ý mơ hồ.
Long Hạo Vân trầm mặc, mặc dù miệng nàng ta không thừa nhận, trên tâm lý cũng không chấp nhận, nhưng nàng ta vẫn mơ hồ hiểu ra trong thời gian ngắn có thể xảy ra chút biến cố. Nếu không giờ phút này Vũ Lâm quân sẽ phải đi thủ thành chứ không phải vây quanh phủ của nàng ta, mắt nhìn chằm chằm, sát ý nặng nề.
"Vương Gia, ta đi ra ngoài xem một chút." Một nữ nhân trong giang hồ, mặc áo xám ôm quyền, tự đề cử mình nói.
Long Hạo Vân hài lòng cười: "Được, Phạm đại hiệp, vậy thì xin làm phiền."
Phạm đại hiệp ngạo nghễ gật đầu một cái, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi ra ngoài.
Cầm Âm ngồi ở một góc an tĩnh trong đại sảnh uống trà xanh, nhìn bóng lưng Phạm hiệp nữ, khẽ lắc đầu một cái. Cho dù võ công có cao cường hơn nữa, lấy sức lực của một người để đối địch với một đội quân, chẳng phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao? Bên ngoài đã bị vây khốn đến một giọt nước cũng không lọt, lần này Long Ngâm Phong đến đây hẳn có tính toán không chừa lại một người sống sót. Chẳng qua trong tình cảnh hỗn loạn, hắn muốn thoát thân cũng không phải việc khó gì. Cho nên, hắn cũng vui vẻ sống chết mặc bây.
Quả nhiên sau khi tiếng binh khí chạm nhau thì một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Long Hạo Vân biến sắc, biết Phạm hiệp nữ đã bỏ mình. Hiện nay danh tiếng của Phạm hiệp nữ ở trên giang hồ cũng không nhot, không phải là hạng người không có năng lực, vậy mà chỉ mấy chiêu đã bị giết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Có thể thấy được thực lực đối phương cực kì đáng sợ.
Ngược lại việc này đã ở trong dự đoán của Cầm Âm, sắc mặt hắn không thay đổi, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà xanh trong ly. Mặt của mấy vị mưu sĩ xám như tro tàn, gan mật đều vỡ, toàn thân phát run.
"Cầm Âm, ngươi nói nên làm cái gì?" Long Hạo Vân cũng có chút tâm hoảng ý loạn rồi.
"Vương gia, chúng ta chờ như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng bảo bọn hắn tạo ra một chút hỗn loạn, chúng ta thừa dịp trốn ra ngoài." Cầm Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói vẫn êm ái kiều mỵ như cũ: “Đến lúc đó, Vương gia và thị vệ thay quần áo khác, thừa dịp hỗn loạn chạy đi. Trở về thành Lâm Giang chỉnh đốn binh mã, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày khác phất cờ trở lại."
Chân mày Long Hạo Vân dần dần giản ra, gật đầu một cái, khóe miệng hơi nâng lên: "Đúng, Cầm Âm nói rất hợp ý ta. Hơn nữa, chúng ta còn có một con cờ chưa dùng." Nàng ta quay đầu lại âm trầm ra lệnh: “Người tới, đi ra ngoài nói với Long Ngâm Phong nói, ta muốn gặp Quân Nhược Thủy. Nói cho các nàng biết, Tô Tử Bội đang ở trong tay ta."
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Long Ngâm Phong nếu có khiến cho Quân Nhược Thủy đi cả ngày cả đêm vào kinh giúp đỡ thì tất nhiên là giữa hai người có giao tình không tầm thường. Nếu không thì tình cảnh lúc ấy, Long Ngâm Phong ở vào hoàn cảnh bất lợi, một nửa triều thần đều đung đưa hai bên, xem xét áng chừng, người bình thường đều nhượng bộ lui binh, chỉ sợ chọc phải tổ ong vò vẽ, chỉ có Quân Nhược Thủy lại ngựa không ngừng vó, đi cả ngày cả đêm vào kinh thành. Chắc Long Ngâm Phong sẽ phải kiêng dè, mà đó cũng chính là cơ hội chạy trốn của nàng ta.
Lùi một bước mà nói, có lẽ Tô Tử Bội không có bất cứ quan hệ gì với Long Ngâm Phong nhưng tình cảm của Quân Nhược Thủy với Tô Tử Bội lại rất sâu đậm, tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp. Vì vậy nàng ta đặt cược cơ hội trên người Quân Nhược Thủy. Nàng ta tin tưởng Quân Nhược Thủy ấm áp khiêm tốn, kín kẽ không phô trương, hình như lại có năng lực không thể lường trước được.
"Cầm Âm, mị dược mà ngươi cho Tô Tử Bội uống đã phát huy tác dụng chưa?" Long Hạo Vân nhíu mày, quay đầu hỏi.
"Tối nay mới phát huy tác dụng." Cầm Âm cúi đầu nói.
Long Hạo Vân hừ nhẹ một tiếng: "Để Quân Nhược Thủy được lợi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook