Thệ Bất Vi Phi
Chương 312: Phong bế

EDITOR: DOCKE

Tuyên Vương cùng Tiểu Phúc Tử quay đầu nhìn khắp chung quanh, thần sắc biến đổi. Mỗi người một tay giữ chặt lấy ta, cùng phóng đến cửa động. Chưa tới được cửa động đã thấy trong lối đi nhỏ thật dài, hết hai đến ba… rồi vô số tảng đá chạy xuống. Tiếng đá lăn ù ù, ắt tắc kín cả lối đi. Tro bụi từ trong lối đi nhỏ bắn vọt ra. Tuyên Vương cùng Tiểu Phúc Tử lôi kéo ta nhanh chóng lui ra… cũng may, không bị bắn trúng.  

Chúng ta lại thối lui đến bên bờ ao. Tiếng tảng đá lăn xuống rầm rầm còn chưa biến mất, ở trong hang động tạo thành từng trận hồi âm. Hồi âm qua đi, tất cả đều an tĩnh trở lại, ngoại trừ thi thể nữ nhân nằm trong quan tài thủy tinh và tiếng lửa cháy tí tách của những cây đuốc cắm trên vách động. Trong không khí, tro bụi dần dần lắng đọng lại…

Ta nhìn chung quanh. Hang động này là một cái động kín. Ngoại trừ lối đi kia, không còn con đường nào khác có thể đi…

Tuyên Vương lớn tiếng nói: “Ngươi muốn bắt ta chôn cùng con gái của ngươi thôi mà, cần gì phải kéo bọn họ xuống nước?”

Ta đang nghĩ, ngươi ở trong này kêu to, có người nào có thể nghe được đây? Liền nghe thấy bên trên trần động hình tròn truyền đến âm thanh, đúng là giọng nói của La Thành. Hắn nói: “Không chỉ là ngươi, bọn họ đều phải chôn cùng, đặc biệt là nữ nhân kia. Ngươi vì nàng mà lừa gạt con gái ta, khiến nó giúp ngươi ăn cắp thuật di hình đổi ảnh để ngươi có thể thực hiện thành công thuật đổi hồn lần này. Cũng may, con gái ta không lấy trộm được Hắc tinh thạch, khiến ngươi không thể bảo trụ được linh hồn của nàng. Chỉ hai tháng sau, vào thời điểm trùng cửu (ngày 9/9 âm lịch), hồn phách của nàng sẽ rời khỏi thể xác, trở thành hồn ma vô chủ. Ngươi dẫn nàng đến Trầm Tiên Đảo, có phải cũng đã nghĩ đến chuyện thừa cơ đoạt lấy Hắc tinh thạch? Chỉ tiếc rằng, người định không bằng trời định. Vị Phúc gia này lại giúp ta bắt được ngươi, khiến ta có thể thành công dẫn các ngươi đến nơi đây. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Ngươi nhìn thấy Hắc tinh thạch liền lập tức cảnh báo Phúc gia, kêu hắn giúp ngươi đoạt thạch, bỏ trốn. Nhưng mà, ngươi không thể ngờ được đâu, ta sớm đã có chuẩn bị. Đây vốn dĩ là một cái bẫy nhằm để bắt giữ các ngươi. Các ngươi nhất định sẽ phải chôn chung với con gái của ta. Cũng coi như ta đã có thể ăn nói với con gái ta rồi.”

Ta đảo mắt, quét qua Tiểu Phúc Tử cùng Tuyên Vương một lượt. Không hiểu tại sao hai người này đấu sống đấu chết, trong khoảng khắc gặp chuyện lại có thể đạt thành nhất trí.

Tiểu Phúc Tử thấy ta nhìn hắn, biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: “Ta tin tưởng, cho dù Tuyên Vương có lãnh khốc với tất cả mọi người, nhưng đối với ngươi, hắn sẽ không…”

Ý của hắn là, lời nói của Tuyên Vương nhất định là sự thật. Tuyên Vương nói, nếu như không có Hắc tinh thạch thì ta sẽ chết. Vậy nên Tiểu Phúc Tử đã không chút do dự, liền tiến lên cướp đoạt…

Xem ra, Tiểu Phúc Tử cũng là một kẻ lật lọng. Chỉ trong nháy mắt đã quên mất tiêu tình nghĩa với người mà hắn đã cứu mạng.

Trong lòng ta thầm mắng Tiểu Phúc Tử, cướp Hắc tinh thạch làm gì không biết. Nếu không tại hắn manh động, nói thế nào thì ta cũng sẽ phát hiện La Thành không ổn, sẽ không để hắn thuận lợi trốn mất. Hiện giờ, lại để hắn thành công dẫn dụ ba người chúng ta vào trong sơn động. Ba chúng ta tựa như mấy con chuột bị sập bẫy, chỉ chờ nước sôi liền bị bỏ vào luộc chín.

Con người sống trên đời, quả thật là sợ cái gì liền thấy cái đó. Ta đang nghĩ đến nước sôi, bên trong ao quả thật bắt đầu bốc lên. Nước ở giữa ao bốc lên từng khối bọt nước, âm vang ùng ục ùng ục. Càng làm cho ta giật mình sợ hãi chính là, khối bọt nước trong ao bắt đầu dâng lên càng lúc càng cao, mắt thấy sắp tràn ra khỏi ao, lập tức ập thẳng đến chỗ chúng ta đang đứng.

Giọng nói của lão già chết tiệt La Thành kia lại vang lên: “Chẳng phải Phúc gia có võ công cao cường hay sao? Lão phu sẽ không lấy oán trả ơn. Nếu bây giờ Phúc gia bắt đầu lặn xuống nước, nếu chỉ đi một mình thì sẽ có thể thông qua đường ngầm trong ao, trở lại mặt biển. Nhưng nếu mang theo một hoặc hai người nữa, làm thế nào cũng không thể thông qua đường ngầm đó được. Phúc gia là ân nhân của lão phu, lão phu cũng vì thế mà bán cho ngươi một chút nhân tình, nói cho ngươi biết tình hình thực tế. Đường ngầm đó rất dài, dài đến hai, ba dặm. Mặc kệ là ai cũng không thể nào nín thở dưới nước được lâu như vậy. Cho dù có là Phúc gia ngươi, cũng không thể nào. Lão phu đã cẩn thận nghiên cứu về võ công của Phúc gia, biết Phúc gia có khả năng nín thở dưới nước được bao lâu, mới suy nghĩ ra một chỗ như vậy, để Phúc gia có thể một mình chạy thoát, lưu lại hai người này trong động. Phải biết rằng, cái lão phu muốn chỉ là mạng của hai người đó mà thôi. Ta khuyên Phúc gia, ngươi nên mau chóng tự mình chạy thoát đi là hơn…”

Tiểu Phúc Tử vẫn đứng yên bất động, nhàn nhạt nói: “Mạng của ta, là do nàng ban cho. Nếu không nhờ có nàng, Tiểu Phúc Tử sớm đã không còn trên đời này nữa. Nếu nàng không thể sinh tồn, Tiểu Phúc Tử lại há có thể sống một mình?”

Ta nghe xong, không khỏi lệ nóng doanh tròng. Cũng giống như lúc chìm thuyền trên biển, hắn coi trọng nhất chính là sự sinh tồn của ta. Ta bắt lấy tay Tiểu Phúc Tử, muốn nói gì cũng nói không nên lời, chỉ nói: “Tiểu Phúc Tử, chúng ta đồng sinh cộng tử!”

Ta biết, nếu ta khuyên Tiểu Phúc Tử bỏ chạy một mình, chẳng qua chỉ là sỉ nhục hắn. Nếu đã như vậy, ở nơi sinh tử khó lường này, có được một tri kỷ cùng sống cùng chết với mình, cũng là một loại hạnh phúc đúng không?

Tuyên Vương nghe chúng ta nói chuyện xong, ở một bên trầm mặc không nói. Thật lâu sau mới nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi đưa nàng trốn đi, mang theo Hắc tinh thạch này, lên đảo tìm Lữ Trạch…” Hắn tháo chiếc nhẫn trên tay ra, nói: “Kêu hắn đưa bọn ngươi đến một nơi. Nơi đó có bản ghi chép, hướng dẫn cách sử dụng Hắc tinh thạch này thế nào…”

Tiểu Phúc Tử tiếp nhận chiếc nhẫn, cất vào trong người. Hắc tinh thạch cũng được hắn dắt vào trong thắt lưng. Tiểu Phúc Tử nói với ta: “Chúng ta đi thôi…”

Có vẻ như muốn mang ta nhảy xuống nước.

Ta vội tránh ra sau, nói: “Không được, ngươi không nghe La Thành nói sao? Đường ngầm dưới nước chỉ có một mình ngươi mới có thể bơi qua được. Nếu mang theo ta, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.”

Tiểu Phúc Tử mỉm cười, đột nhiên bay lên không trung, tả chưởng đánh về phía tảng đá màu đen nằm ở một chỗ rất kín đáo trên đỉnh động…

Tảng đá bị đánh trúng, dập nát, để lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ, cỡ bằng ngón tay. Hắn duỗi tay ra, từ trong cái lỗ rút ra một ống đồng rồi phi thân hạ xuống, nói: “Ngươi xem, kỹ thuật truyền âm bằng ống đồng này, ngay cả La Thành này cũng biết…”

Hóa ra, hắn vì muốn phòng ngừa cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ lọt vào tai La Thành nên mới phá bỏ công cụ truyền âm này.

Ta nghĩ, mắt thấy nước trong ao càng dâng càng cao, dần dần lên đến đầu gối chúng ta rồi. Dường như ngoại trừ chết ra, chúng ta cũng chẳng có việc gì để làm. Tiểu Phúc Tử lại có cách gì đây?

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Phúc Tử lại nói: “Các ngươi bịt tai lại, bịt kín một chút…”

Ta kỳ quái, hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Tuyên Vương nói: “Chúng ta cứ nghe theo Tiểu Phúc Tử đi…” Nói xong, thật sự bịt hai tai lại, còn bịt rất chặt chẽ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương