Thầy Trả Nổi Không
-
C10: 10. "nghĩ Cậu Biết Cách Leo Lên Giường Của Tôi Thật."
Bởi vì nhớ anh, liền đến tìm anh.
Vương Nhất Bác để hai hộp bánh xuống, xoa xoa hay tay vào nhau rồi vươn ra chạm vào tay Tiêu Chiến. Tay cậu rất lạnh làm anh giật mình một chút, nhưng rồi cũng không rút ra, ngoan ngoãn cho cậu nắm.
Vương Nhất Bác nắm hai bàn tay be bé của anh, kéo anh lại gần cậu hơn một chút, duỗi hai chân ra như muốn nhốt anh lại trong lãnh địa của cậu vậy. Vương Nhất Bác vẫn ngồi như thế, ngửa cổ nhìn anh, đôi mắt dịu dàng:
- Tiêu Chiến, anh đừng giận nữa.
Tiêu Chiến mạnh miệng mềm lòng, nhìn Vương Nhất Bác bày ra khuôn mặt cún thì cơn giận đã không có tiết tháo xẹp xuống lâu rồi: "Tôi không giận."
Tiêu Chiến cảm nhận được tay Vương Nhất Bác có vài vết chai, tay cậu lớn hơn tay anh nhiều, ngón tay rất dài cũng rất lớn. Cậu cứ nắm tay anh như thế không buông làm anh có chút ngượng ngùng, khí thế cũng giảm xuống vài phần.
Cậu Vương được một tấc lại muốn tiến lên một thước, kéo anh lại gần cậu, vùi đầu vào bụng anh, ôm chặt. Thầy Tiêu không đẩy cậu ra, dùng hai bàn tay ấm áp của anh, ấp vào hai cái tai đang lạnh buốt của cậu. Cho đến khi buông ra, Vương Nhất Bác hai mắt long lanh ngẩng đầu nhìn anh như vui vẻ như cún con:
- Năm nay ngoài người nhà ra thì em là người là người đầu tiên anh gặp đúng không?
- Ừ?
- Em ngồi ngoài này nhìn thấy anh đứng trong sân xem pháo hoa.
- Sao cậu không nói trước? Trời sương xuống như thế, cổ họng thì không khỏe, thích hành hạ bản thân thế à?
Vương Nhất Bác cười cười: "Nhìn thấy anh là em vui lắm, có thể vui cả mấy ngày sau nữa. Nên chắc đến lúc anh lên lại thành phố thì em sẽ không quay lại đây nữa."
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn nháy lấp lánh, so với pháo hoa vừa rồi còn rực rỡ hơn. Tiêu Chiến rút một tay ra, vuốt lên má Vương Nhất Bác, đôi bàn tay ấm áp của anh an ủi gò má cậu đang lạnh lẽo vì sương:
- Đừng trẻ con nữa, giờ lại đi về à? Đêm muộn lắm rồi. Thuê phòng ở một đêm đi? Sáng mai hẵng về lại nhà được không?
Vương Nhất Bác cọ cọ vài tay anh, lại nói: "Anh! Ra tết đi hẹn hò nhé?"
Tiêu Chiến cạn lời: "Nghiêm túc một chút đi, giờ cậu định thế nào? Chẳng lẽ lại đi bốn tiếng nữa về à?"
- Em đang rất nghiêm túc, anh đồng ý không? – Vương Nhất Bác túm lại cái tay vẫn còn cứ sờ sờ mặt mình lại.
Tiêu Chiến ngại, đưa mắt nhìn ra chỗ khác: "Ừ, hẹn hò thì hẹn hò."
Vương Nhất Bác cười, kéo tay anh lên hôn một cái vào mu bàn tay: "Hứa rồi đó."
Tiêu Chiến ngượng chín mặt, rút tay ra: "Thôi đừng về nữa, đứng dậy dắt xe đi, nhớ nhẹ nhàng thôi."
Vương Nhất Bác còn chưa hiểu Tiêu Chiến muốn làm cái gì đã thấy anh mở cổng ra, nhìn cậu:
- Ngây ra cái gì, đi vào đây!
Tiêu Chiến đi vào nhà trước. Phòng khách đã tắt điện rồi chỉ còn ánh sáng từ đèn nháy treo trên cầu thang. Anh đi lên tầng thám thính tình hình, chắc chắn là ba mẹ anh đã đi ngủ rồi mới đem Vương Nhất Bác giấu vào phòng mình.
Vương Nhất Bác đứng giữa phòng Tiêu Chiến còn cảm thấy không chân thực. Tiêu Chiến anh ấy quả thật là không biết sợ là gì. Cậu còn đang ngẩn ngơ thì điện thoại trong túi quần rung rung, may là vì đến gặp anh nên cậu đã để chế độ im lặng tránh anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Vương Nhất Bác không nhận điện thoại, từ chối rồi nhắn tin. Tiêu Chiến từ ngoài đi vào phòng, xách theo đôi giày của cậu, mắng nhỏ:
- Lại còn bỏ giày bên ngoài, ba tôi mà phát hiện đánh gãy chân cả hai đứa bây giờ!
Vương Nhất Bác cũng thì thào theo: "Em quen thế, sợ bẩn nhà anh."
Tiêu Chiến để giày của cậu vào góc phòng, đi vào nhà tắm một lúc rồi lại đi ra, thấy Vương Nhất Bác đã cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh ngẩn người rồi:
- Cởi áo ra sao không chui vào chăn? Đi xúc miệng, không có bàn chải cho cậu đánh răng đâu.
Vương Nhất Bác gật đầu, đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc đi qua anh còn nói nhỏ: "Em để quên hai hộp bánh anh cho ở bên ngoài rồi!"
Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái rồi cũng nhận mệnh ra ngoài lấy đồ vào, cho vào trong tủ lạnh. Lúc anh quay về phòng thì Vương Nhất Bác đã leo lên giường đắp chăn đến cổ rồi. Tiêu Chiến dọn dẹp một chút, chắc chắn không có manh mối để lại khi anh mang người giấu trong phòng mình mới yên tâm thay quần áo ngủ.
Vương Nhất Bác chờ mãi không thấy Tiêu Chiến lên giường, ngó đầu ra thì thấy anh đang đứng trầm ngâm trước cửa phòng không biết đang làm gì. Một lúc sau mới thấy Tiêu Chiến thở dài, bấm khóa cửa bên trong, lên giường.
Vương Nhất Bác hỏi: "Anh nghĩ gì thế?"
Tiêu Chiến vặn nhỏ đèn đọc sách trên đầu giường, chẹp miệng: "Nghĩ cậu biết cách leo lên giường của tôi thật."
Vương Nhất Bác tủm tỉm cười, co người nhường chỗ cho Tiêu Chiến nằm: "Là anh kéo em vào mà."
- Được rồi, nghe này, bình thường mùng 1 tết ba mẹ tôi sẽ dậy lúc 7 giờ, nên là cậu có 5 tiếng để ngủ. Đợi trời sáng liền đi về, bị phát hiện liền tiêu đời.
- Em biết rồi, em đặt báo thức.
- Ừ, ngủ đi.
Vương Nhất Bác nằm rất lâu không ngủ được, bắt đầu quay qua gọi gọi:
- Tiêu Chiến. Tiêu Chiến à.
Vương Nhất Bác không nhận được câu trả lời, hình như anh ngủ rồi, cậu nhẹ nhàng lại gần một chút gọi tiếp: "Thầy Tiêu ơi."
Tiêu Chiến nằm im, Vương Nhất Bác tiếp tục lấn tới, cả cơ thể dán sát tới nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh rồi, miệng đặt sát tai anh, thì thào: "Thầy Tiêu ngủ rồi à? Thầy Tiêu ơi."
- Làm sao bây giờ, em không ngủ được thầy Tiêu ạ.
Vương Nhất Bác chống một tay lên, nương nhờ ánh đèn đầu giường mờ ảo nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như tượng tạc của thầy Tiêu, đưa tay lên sờ sờ. Động tĩnh như vậy mà Tiêu Chiến không có phản ứng làm Vương Nhất Bác lại to gan thêm một tý, không biết trong mơ Tiêu Chiến có thấy ngứa không? Vương Nhất Bác ghé mặt cậu lại gần mặt anh, nói nhỏ: " Thầy Tiêu, em muốn có lì xì."
Vương Nhất Bác nín thở hôn lên khóe môi Tiêu Chiến một cái, làm xong chuyện xấu vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục thơm thơm lên khuôn mặt anh mấy cái. Da anh thật mềm, môi cũng ấm, người anh thì thơm. Vương Nhất Bác nằm xuống chùm chăn lên, vùi đầu vào vai Tiêu Chiến, trong lòng cậu sướng đến nở hoa.
- Em thích anh lắm. Yêu anh lắm.
Cậu Vương ăn được đậu hũ mềm thỏa mãn tinh thần bắt đầu vù vù ngủ.
Tiêu Chiến trở mình ôm lấy Vương Nhất Bác, ép chăn phía sau lưng cho cậu, nghĩ thầm, tên lưu manh này chiếm tiện nghi anh nãy giờ, anh cũng ôm lại một cái nếu không thì bị thiệt mất!
Vì có người ôm ngủ rất là ấm, nên buổi sáng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác oanh liệt ngủ đến hơn 8 giờ. Tiêu Doanh bên ngoài gõ cửa đánh thức Tiêu Chiến dậy anh còn mơ màng ôm chặt người trong lòng thêm một chút, mất một lúc mới nhớ ra tiêu đời rồi.
Vương Nhất Bác thì khỏi nói, so với Tiêu Chiến thì ngủ say hơn, lại còn không hề có cảm giác tai họa ập đến, chùm chăn qua đầu ngủ tiếp. Tiêu Chiến ở trong phòng nói vọng ra:
- Đợi chút, anh đánh răng.
Tiêu Chiến đánh răng, đảo mắt nhìn mình trong gương mấy lượt, nhếch mép cười nhổ bọt trong miệng ra. Lúc ra ngoài, Tiêu Chiến nhìn về phía giường một cái, quyết định nuông chiều, không gọi Vương Nhất Bác dậy. Bình thường không có ai tự dưng vào phòng anh, mẹ cũng không vào. Phòng đều là anh tự dọn dẹp, anh đi làm thì khóa cửa, đóng bụi cũng không cần ai dọn dẹp giúp. Vậy nên Vương Nhất Bác ở đây tạm thời vẫn an toàn.
Tiêu Chiến xuống bếp giúp mẹ làm cơm sáng, mùng một tết nhà anh sẽ ăn cơm lúc 9 giờ sáng sau đó đi chúc tết họ hàng. Còn anh có đi hay không thì chưa chắc. Ba Tiêu từ bên ngoài đi vào ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp một ít giá đỗ cho vào miệng nhai nhai, nhìn Tiêu Chiến, hỏi:
- Xe bên ngoài của ai đấy?
Tiêu Chiến xới cơm vào bát, đặt xuống trước mặt ba: "Của bạn con, nó để nhờ xe ở nhà mình."
Ba Tiêu gật đầu, cũng chẳng hỏi thêm gì. Tiêu Chiến tốt tính có nhiều bạn bè. Nhưng mà tính anh lành quá, rủ đi uống rượu, đi bar không chịu đi, suốt ngày trạch ở nhà nên ba mẹ Tiêu còn tưởng Tiêu Chiến không có bạn.
Tiêu Doanh và Tiêu Vũ mặc quần áo mới ngồi vào bàn ăn còn toe toét cười:
- Anh Chiến Chiến, Tiểu Vũ mặc váy có xinh không anh?
Tiêu Chiến cười cười, xoa đầu em: "Xinh lắm, xinh nhất luôn."
Hai em nhỏ rất háo hức đi chúc tết đầu năm. Truyền thống nhà anh cũng chỉ là tập trung ở nhà ông bà nội gặp các cô bác họ hàng, những người trẻ sẽ đi sang nhà họ hàng khác để thăm hỏi, tầm tuổi như ba Tiêu thì chỉ ngồi nhà đánh cờ thôi. Tiêu Chiến có đi hay không thì ba Tiêu cũng không có ý kiến.
Tiêu Chiến ăn được vài miếng nói mình no rồi, nói xong liền chạy lên phòng. Tiêu Chiến lột chăn của Vương Nhất Bác ra, con heo này sao vẫn chưa chịu dậy nữa vậy?
- Này, Vương Nhất Bác, cậu có dậy hay không thì bảo?
Vương Nhất Bác nhíu mày mở mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em khó chịu."
Tiêu Chiến nghe giọng làm nũng của Vương Nhất Bác cũng không có tâm tình cảm thấy đáng yêu. Thể trạng Vương Nhất Bác vốn dễ bị ốm, hơi tý liền cảm, ho, sốt, hôm qua trời lạnh thế mà còn hứng sương, không phát sốt anh mới thấy lạ đó.
Tiêu Chiến sờ trán Vương Nhất Bác. Cậu Vương tự kéo chăn đắp lại, trong người mệt mỏi nhưng vẫn cợt nhả:
- Thầy Tiêu vẫn chưa bị phát hiện kim ốc tàng kiều hả thầy Tiêu?
Tiêu Chiến vào nhà tắm mang ra cái khăn mặt, đắp lên trán Vương Nhất Bác, mắng:
- Nói là đặt báo thức cơ mà?
- Điện thoại em hết pin tự tắt nguồn.
- Ngủ thêm một tý đi, không biết bao giờ mới hạ sốt.
Vương Nhất Bác cười cười: "Thầy Tiêu có muốn thử năng lực của mình không?"
Tiêu Chiến tặng Vương Nhất Bác một cái liếc mắt, không thèm nói. Vương Nhất Bác tự vui:
- Thử xem thầy giấu người ở đây được bao lâu?
Tiêu Chiến bật cười: "Giấu được cả đời luôn đấy."
- Thầy giấu được cả đời thì em cũng ở đây cả đời.
Tiêu Chiến tủm tỉm cười, cảm thấy nhốt cậu Vương cũng không tệ nhưng mà ở đây thì không ổn, có nhốt thì cũng nhốt ở nhà của anh chứ. Anh mở tủ lấy ra một sấp lì xì, đặt một cái xuống cạnh cậu:
- Năm mới bình an.
- Em nhận lì xì rồi!
- Cái đấy mà lì xì cái gì!
Tiêu Chiến nói xong mới biết mình lỡ lời, xoay người đi ra ngoài giả vờ không nghe thấy tiếng cười chọc ghẹo của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác kéo cái gối của anh ôm trước ngực, ngọt ngào ngủ. Cậu Vương hôn trộm người ta đúng là lưu manh thật, nhưng không biết người giả vờ ngủ để được hôn có lưu manh không?
Tiêu Chiến biếu lì xì cho ba mẹ được ba mẹ đưa lại cho một bao lì xì lớn. Tiêu Vũ và Tiêu Doanh nhận được lì xì của anh hai sung sướng cười tít mắt.
- Tiêu Doanh năm mới vui vẻ, sang năm phải học giỏi hơn nữa đó. Tiêu Vũ năm mới vui vẻ, ngày càng xinh đẹp, sắp vào lớp một rồi phải học hỏi anh Doanh Doanh của em, học thật giỏi nhé.
Tiêu Vũ ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh một cái: "Cảm ơn anh Chiến Chiến, chúc anh năm mới vui vẻ."
Tiêu Doanh cũng không chịu kém cạnh, cũng chạy đến ôm lấy anh hai, nhưng mà cậu nhóc đã lớn, không hôn má anh nữa, chỉ thỏ thẻ tâm tình thôi: "Anh hai năm mới vui vẻ, cười nhiều hơn, đừng buồn nữa anh nhé, tiểu Doanh hiểu chuyện rồi sẽ luôn bảo vệ anh."
Tiêu Chiến xoa đầu hai đứa em khen ngoan.
Tiêu Chiến có đi đến thăm bà nội cùng cả nhà thật, nhưng rất nhanh sau đó lại về nhà. Nhà bà cách nhà anh không xa, Tiêu Chiến đi bộ về, tiện thể ghé đi ngang cửa hàng tạp hóa mua một cái bàn chải mới, một cái khăn mặt mới cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ở nhà Tiêu Chiến một mình buồn chán mở cửa phòng thò đầu ra ngoài hóng hớt một chút, nhưng không dám đi ra đi khỏi phòng của anh. Thầy Tiêu đi bộ gần một tiếng mới về đến nhà, ở nhà cậu Vương đã ở trong phòng của anh lôi giáo án ra đọc rồi.
Tiêu Chiến mở cửa nhìn lên giường không thấy người còn ngạc nhiên một chút:
- Đang sốt mà không ở trong chăn ra ngoài làm gì hử?
Vương Nhất Bác giơ cho anh nhìn quyển giáo án của anh. Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi: "Sốt hỏng não rồi? Cái đấy có gì hay mà đọc?"
Vương Nhất Bác dưới ánh mắt de dọa của Tiêu Chiến ôm lấy quyển giáo án thể dục của anh lên gường ngoan ngoãn đắp chăn:
- Đọc được mấy trang, cũng thấy hay mà. – Thật ra thì là cậu chỉ muốn nhìn chữ của anh, thuận tiện hiểu luôn nội dung mà thôi.
- Đừng có làm nhàu đấy. – Tiêu Chiến nói xong đóng cửa phòng lại đi xuống bếp nấu cháo.
Vương Nhất Bác thấy người vừa về lại đi mất, buồn chán lấy ra cái điện thoại đã sạc nhờ ổ sạc của Tiêu Chiến mấy tiếng đồng hồ, nhắn tin cho anh: "Tiêu Chiến, anh đang làm gì đấy? Anh đâu rồi?"
Tiêu Chiến ngồi trên bàn bếp trông nồi cháo, nhận được tin nhắn thấy thật cạn lời, trả lời lại: "Ở dưới bếp, nấu cháo cho cậu, ngoan ngoãn ở đó đi."
- Em không muốn ăn cháo, em muốn ăn thịt, em muốn ăn sủi cảo, muốn ăn bánh chẻo. Ăn cơmmmmm cơ!
- Cho nhịn bây giờ!
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống đứng dậy khuấy nồi cháo, thịt gà cho vào hầm cùng cháo đã mềm vừa ăn rồi, anh nhìn thức ăn trong tủ lạnh quyết định lấy sủi cảo ra luộc. Vương Nhất Bác choáng váng đầu óc đang thiu thiu ngủ thì Tiêu Chiến mang thức ăn vào:
- Dậy ăn đi rồi uống thuốc, có thể buổi chiều là hạ sốt rồi.
- Em cũng không yếu ớt đến mức ấy đâu mà, em có thể ăn cơm, buổi chiều em sẽ về.
Tiêu Chiến nhướng mày, không phải bảo ở đây cả đời à? Còn chưa hết buổi sáng đã đòi về rồi?
- Mẹ gọi về rồi à?
- Mẹ em gọi từ hôm qua, lúc nào mẹ chả gọi, nhưng mà em có về hay không là chuyện của em! Sợ ở đây phiền phức cho anh thôi, ba anh dữ quá.
Tiêu Chiến đưa bát cháo cho Vương Nhất Bác ra hiệu cậu tự xúc ăn: "Bao giờ hết sốt thì về." – Bốn tiếng lái xe không phải chuyện đùa, đang đi giữa đường ngất ra thì sao!
Vương Nhất Bác tự dưng thấy mình thật dốt, đáng nhẽ phải ra vẻ cầm thìa cũng không nổi nữa rồi, có khi còn được người trong lòng đút cho! Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nhìn mình với ánh mắt hơi kì quái, cau mày hỏi:
- Nhìn kiểu gì đấy?
- Em đang nghĩ anh ngầu thật, đúng là không biết sợ là gì, dám mang người giấu vào phòng, có cơ hội cũng không thả người. Thật là khâm phục Tiêu Chiến quá đi mất!
Tiêu Chiến tủm tỉm cười cảm giác không mấy lương thiện, phúc hắc vô cùng: "Tôi ấy à, chẳng sợ gì đâu, có thể giấu được mấy tháng, người nhà cậu Vương lại đăng tin mất tích. Sợ là đến lúc tìm được cậu Vương đã ở nhà tôi thì đã được vỗ béo tròn trắng mượt rồi."
Vương Nhất Bác bị anh chọc cười suýt thì sặc cháo: "Anh chê em gầy hả? Thù cũ nợ mới, anh nói em photoshop, giờ anh có muốn sờ cơ bụng luôn không?"
Tiêu Chiến liếc liếc xuống bụng Vương Nhất Bác mấy lần, cậu cũng nhướng mày nhìn lại anh. Cuối cùng thì Tiêu Chiến không muốn kiềm chế sở thích của mình bảo Vương Nhất Bác kéo áo lên chứng thực đi. Dù sao cùng là con trai với nhau, nhìn cơ bụng thôi có gì to tát đâu cơ chứ?
Thầy Tiêu đáng yêu lắm, rất thành thật, muốn xem liền xem, xem xong còn cảm thán: "Kì lạ thật, tôi còn luyện tập nhiều hơn cậu nhưng cơ bụng không có lên."
- Anh luyện tập cái gì cơ? Hướng dẫn mấy đứa nhóc làm mấy động tác khởi động hả? Hay làm mẫu mấy tư thế giao cầu lông? Giao bóng chuyền?
- Thì sao! Không hơn cậu chắc.
Vương Nhất Bác buồn cười lắc lắc đầu. Tiêu Chiến không thèm để ý Vương Nhất Bác giả thần giả quỷ cười nhạo anh.
- Có cơ bụng thì ích gì? Người gầy tong teo, chắc là không ăn cơm, không có nổi một chút mỡ nên mới co thành mớ cơ bụng đó chứ gì?
Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, anh có cần không thèm nói lý lẽ đến mức ấy không? Tiêu Chiến cầm lấy bát cháo Vương Nhất Bác đã ăn hết để lên bàn, cúi người bế Vương Nhất Bác còn đang trợn mắt nhìn mình lên:
- Thấy không? Không cần cơ bụng tôi vẫn bế được cậu lên, nhẹ hều!
Vương Nhất Bác không nhịn được tức muốn hộc máu, lúc Tiêu Chiến để cậu xuống, cậu liền bế lại anh, anh giật mình ôm lấy cổ cậu.
Hai người thay phiên nhau mắt to trừng mắt nhỏ, bế qua bế lại, muốn phô trương sức mạnh đàn ông. Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, lồng ngực hai người kề sát, anh cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường cùng nhịp tim cũng đã bất thường của cậu. Anh nhìn em, em nhìn anh một lúc đột nhiên cả hai cùng bật cười. Tiêu Chiến vỗ vào vai Vương Nhất Bác một cái:
- Bỏ tôi xuống.
Vương Nhất Bác nghe lời thả xuống nhưng không hề cam tâm: "Em không bị ốm có thể bế anh đi xuống nhà dạo một vòng!"
Nhớ lại lúc nãy tự dưng lại ở trong phòng bế nhau, Tiêu Chiến bật cười: "Như hai đứa dở người, thôi lên giường nằm đi, ốm thêm bây giờ."
Tên nhóc này lại còn mơ tưởng bế anh đi dạo một vòng nữa chứ, không sợ dẫn nửa khu phố tới vây xem à?
Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác ở cùng nhau đúng là nhẹ nhàng thật, mùng một tết chắc cũng chỉ có hai người này tẻ nhạt ở nhà nhưng mà lại thấy rất vui vẻ. Vương Nhất Bác ăn xong đĩa sủi cảo tin chắc là Tiêu Chiến tự tay gói rồi uống thuốc đi ngủ, Tiêu Chiến dọn sạch tất cả các dấu vết mới vào phòng khóa trái lại.
Tiêu Chiến dựa vào đầu giường, vì buồn chắn không có việc gì làm lại lôi laptop ra dịch bài kiếm tiền. Một lúc sau buồn ngủ quá trượt xuống tự nhiên lấy cái đầu nóng hôi hổi của Vương Nhất Bác vùi vào ngực anh thay thỏ bông, ôm ngủ say sưa.
Tiêu Chiến bị tiếng điện thoại đánh thức, là mẹ anh hỏi anh đi đâu? Mọi người đi thăm họ hàng về lại không thấy Tiêu Chiến đâu? Tiêu Chiến nói anh buồn ngủ, về nhà rồi, ăn cơm chiều ở nhà, mọi người không cần đợi.
Thật ra thì cũng không có ai thực sự đợi. Con cháu trong nhà nhiều, thiếu mất một đứa vẫn náo nhiệt. Không kể mấy anh chị họ của Tiêu Chiến cũng hệt như anh, đến điểm danh sau đó chê mấy đứa nhóc tì lắm nước mũi, lần lượt trốn hết.
Tiêu Chiến tỉnh không ngủ nữa, kiểm tra nhiệt độ của người nằm cạnh, thấy vẫn nóng dọa người thì lo lắng. Khẽ gọi: " Này, hay là dậy đến bệnh viện đi?"
Vương Nhất Bác không hiểu vì sao đang ngủ lại bị đánh thức, mơ màng nhìn anh, Tiêu Chiến nói: "Uống thuốc vẫn không hạ sốt lại còn ngủ mê man như vậy, hay đến bệnh viện nhé, tôi đi gọi xe."
Vương Nhất Bác cầm lấy tay anh, nhân tiện ốm sờ tay người ta cũng không bị hất ra: "Em nhờn thuốc ấy mà, không sao đâu, cho em ngủ thêm một lúc, một lúc nữa là đỡ ngay thôi."
Vương Nhất Bác nói xong lại nhắm mắt mê man làm Tiêu Chiến sốt sắng lên, liên tục thay khăn đắp trán cho Vương Nhất Bác. Ba mẹ Tiêu cùng hai đứa trẻ về nhà rồi, Tiêu Chiến đi xuống nhà một chút để tránh gây nghi ngờ rồi lại muốn leo lên phòng coi người. Ba Tiêu cảm thấy khó chịu hỏi:
- Sao cứ chui vào trong phòng mãi thế, ở trong nhà nhiều không thấy ngu người đi à?
Tiêu Chiến cười cười: "Con bình thường đi làm chẳng được ngủ mấy, mấy ngày này con phải ngủ bù. Về nhà làm xương con như bị rút ra rồi ấy, chứ ngồi một lúc là lại thấy mỏi, con muốn nằm lười một chút. Mấy hôm nữa là không còn cơ hội rồi."
- Ừm, mệt thì cứ nghỉ. Thời tiết này làm mẹ cũng thấy đau đầu chắc cũng đi ngủ sớm thôi.
Mẹ Tiêu đã bênh con trai thì ba Tiêu cũng không cằn nhằn nữa, quay đầu tiếp tục xem tivi:
- Cái xe ngoài kia mang vào lán để, của bạn gửi thì bảo hộ giúp người ta.
Tiêu Chiến vâng dạ ra ngoài cất xe, xong việc lại lén mang thức ăn đã hâm nóng cùng sữa lên phòng chăm sóc cục cưng kia. Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa kéo dài 5 tiếng đồng hồ, cả người ướt sũng mồ hôi. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa liền quét qua hai ánh mắt lờ đờ. Tiêu Chiến nhìn người trên giường sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt cũng dại ra, nhìn thế nào cũng thấy chắc là mệt chết rồi, trong lòng thương thương nên nói chuyện với cậu cùng thêm ba phần dịu dàng:
- Mệt lắm à? Ăn chút thức ăn rồi uống thuốc. – Tiêu Chiến sờ cái trán toàn mồ hôi của cậu, nói: "Hạ sốt rồi, không sao rồi."
Vương Nhất Bác vì mồ hôi khó chịu, cổ họng chưa khỏi hẳn lại đau thêm một chút, nói vẻ làm nũng:
- Em làm ướt giường anh rồi!
Tiêu Chiến nghe xong ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Nhất Bác. Cậu liền tức giận: "Anh nghĩ cái gì? Em ra mồ hôi làm ướt giường anh chứ anh nghĩ thành cái gì."
Tiêu Chiến cười làm lành:" Chỉ là chọc cậu tôi, chứ nếu cậu có tè dầm thật thì tôi giặt, có gì mà phải sợ, haha."
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Đối xử với người chăm sóc cậu như thế à?
Tiêu Chiến nói xong quay người đi vào nhà tắm, vừa đi vừa vuốt mặt. Vương Nhất Bác sốt không hỏng đầu mà anh lại bị, thế mà trong vòng mấy giây thật sự nghĩ là cậu...., thôi, chuộc tội sau vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook