Thấy Sắc Nổi Lòng Tham - Nguyệt Thị Lam Đích
-
Chương 2
Edit: Na
4.
Con người Dịch Diễn có thói quen buông thả từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp anh không thể ở một chỗ quá ba tháng.
Anh đặc biệt thích các môn vận động như nhảy dù, bay lượn, lướt sóng, lặn, chơi parkour và các môn vận động khác. Không có môn nào anh không chơi qua, anh có các loại giấy hành nghề huấn luyện viên dễ như trở bàn tay.
Ông cụ trong nhà không khuyên được anh, dứt khoát thả cho anh chơi luôn.
Chơi thì chơi nhưng Dịch Diễn vẫn không quên chuyện kiếm tiền, anh đã cùng một vài người bạn thành lập một trường võ thuật ở nước ngoài. Sau khi anh giành được giải quán quân, trường võ thuật càng trở nên nổi tiếng hơn.
Lần này nếu không phải ông cụ định làm sinh nhật 90 tuổi ở thành phố W thì Dịch Diễn đã đi Đông Nam Á xem có tài năng nào giỏi không.
Tháng trước anh vừa mới đến thành phố W, ông cụ đã gọi điện thoại tới bảo anh đến trường cấp 3 Triệu Dương dạy thay bạn cũ ông vì vợ thầy giáo thể dục sinh con nên muốn nghỉ chăm sóc vợ con.
Ông thầy hiệu trưởng là người quen với ông cụ, Dịch Diễn không thể từ chối đành phải tuỳ tiện thuê một cái nhà.
Vỗn nghĩ chỉ ứng phó một tháng thôi, ai có ngờ được trong cái trường này lại giấu một người đẹp như thế.
Người đẹp rất lạnh lùng, Dịch Diễn cố ý sắp xếp cho nhóm học sinh chạy một vòng ở bên ngoài phòng vẽ tranh mà vẫn không đủ hấp dẫn được người đẹp chú ý chứ đừng nói đến chuyện có cơ hội bắt chuyện với cô.
Anh nghĩ dù sao người đẹp này cũng không chạy thoát được, anh phải chậm một chút để không làm cô hoảng sợ.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên này đã cho anh có được cơ hội đó.
5.
An Điềm vất vả đi xuống xe bus, cô cúi đầu nhìn thấy mắt cá chân lại sưng lên.
Cô thở dài và từ chối lòng tốt của vài người xa lạ đi về hướng chung cư. Đứng trước thang máy, An Điềm cúi đầu tìm chìa khoá trong túi xách mà không hề chú ý đến đứng phía sau là một người đàn ông cao lớn.
“Cô An?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, An Điềm cứng đơ người rồi chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Người đàn ông đã thay bộ quần áo khác, tay thì cầm túi đựng nguyên liệu nấu ăn mới tươi, anh cười như không cười mà nhìn cô. Anh có gương mặt lạnh lùng nhưng khi cười thì lên nó trông thật lưu manh.
“Ở gần đây sao?” Dịch Diễn cố ý hỏi cô như thế, thấy An Điềm xấu hổ đến mức muốn trốn vào thang máy ngay lập tức, anh nhịn không được cười ra tiếng.
An Điềm lui về sau một bước, do tác động vào chỗ mắt cá chân nên cô đau đến hít hà một hơi.
“Tôi……” An Điềm đang định giải thích thì người đàn ông cao lớn đã ngồi xổm xuống, anh cau mày đánh giá chân của cô. Vừa đến gần, An Điềm đã muốn kéo khoảng cách ra, giây tiếp theo có một bàn tay nắm lấy cẳng chân cô, cứng rắn ngăn cản hành động của cô lại.
Lòng bàn tay anh rất nóng, trong nháy nhiệt độ lan toả ra.
“Sưng thành như vậy còn muốn chạy? Hử?” Dịch Diễn ngó trái ngó phải, hỏi mà không được đáp lại theo bản năng anh ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt trắng nõn kia đã xuất hiện hai vệt đỏ ửng, đôi mắt ngập nước vừa thẹn vừa bực bội nhìn anh.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, ngay tức khắc anh cảm thấy lòng bàn tay anh đã đụng vào làn da mịn màng như mỡ dê, theo bản năng anh dùng ngón cái cọ nó.
Mới chạm vào một cái nhẹ nhàng mà cô bé đã kinh hãi hét lên như con mèo sữa cố ý tỏ thái độ hung ác với anh.
Hầu kết của Dịch Diễn lăn lăn, đầu lưỡi chạm vào hàm sau của răng.
Thật TM* đáng yêu.
*Mẹ nó
“Buông tay ra!” An Điềm thấy anh cong eo đứng lên tiến lại gần cô thêm một bước, cô vội vàng lên tiếng ngăn cản lại, thậm chí còn đem tay đặt ở trên vai anh không cho anh tới gần.
Nhưng cô căn bản là không đấu lại người đàn ông lực lượng này.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm, cô An.”Anh thấp giọng nói ở bên tai cô.
Cô còn chưa hiểu gì thì người đàn ông đã ôm chặt chân cô, cả người cô bị bế theo kiểu bế một em bé. An Điềm kêu lên, ngay lúc chân rời khỏi mặt đất cô lập tức nắm chặt cổ áo anh, người đàn ông đang cố ý ước lượng để cô có thể ngồi ở trên cánh tay anh.
Thang máy phản chiếu bộ dạng lúc này của hai người.
Người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo bình thường, tay phải thành thạo cầm túi anh và túi cô một cách thoải mái, tay trái còn lại thì vững nâng mông cô. Có người đàn ông đối lập, nép ở trong lòng ngực anh An Điềm càng trở nên nhỏ xinh, giống như một bông hoa nhỏ sống trên cây đại thụ.
Hai mẹ con này hình như cũng rất kinh ngạc.
Có người khác ở đây An Điềm thu cái dũng khí vừa rồi lại, cô quay đầu tránh tầm mắt hai mẹ con kia.
Dịch Diễn ung dung bình tĩnh đi vào thang máy, anh ấn nút xuống bãi đỗ xe.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, An Điềm nghe thấy lời nói ngây thơ của cô con gái kia: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói lớn rồi không được ôm sao? Sao chị kia lớn như vậy rồi mà còn được ôm nữa?”
6.
Tới phòng khám Đông y, không ngoài dự đoán cô đã bị ông bác sĩ kia mắng cho một trận.
“…… Lần trước tôi đã nói rồi, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày*. Mới hai tuần mà đã tháo băng vải ra để đi lại, nó chuyển biến xấu cũng không có gì lạ.” Ông bác sĩ châm cứu cho cô, đôi mắt sắc bén không ngừng liếc nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở bên canh đang cầm túi xách của cô gái nhỏ.
*Một câu nói của người Trung Quốc: bị dương ở xương và gân phải điều trị 100 ngày mới hồi phục.
Người đàn ông có bộ dáng như muốn sống thì chớ lại gần, còn ánh mắt đen láy nhìn cô gái nhỏ này rất quen thuộc.
Chính là cái loại người đang kiềm nén ý đồ xấu của mình.
Ông bác sĩ hừ một tiếng, thấy vành mắt cô gái nhỏ đã đỏ, cuối cùng ông mở miệng quở mắng: “Còn nữa, bạn trai cô bị sao thế? Sao không trông coi cô chút nào hết vậy? Hả? Còn muốn cái chân này nữa không? Tôi thấy người bạn trai này sợ là không muốn nó rồi.”
“Không……” An Điềm vừa định giải thích, người đàn ông kia đã cười một tiếng.
“Không thể không cần được.” Dịch Diễn không đối điện với ánh mắt cô, ngược lại nhìn về phía ông bác sĩ: “Bác sĩ, ông khuyên bạn gái tôi dùm đi. Cố ấy quá cứng đầu, lần trước đi khám cũng không cho tôi đi, còn dám gạt tôi nói chân đã hồi phục rồi. Ông xem đi, có phải cô ấy nên bị giáo huấn một trận không?”
Nghe vậy ông bác sĩ chĩa mũi dùi qua An Điềm, đùng đùng nói một đống lời khuyên nào là con gái phải biết yêu quý bản thân làm cho An Điềm muốn giải thích cũng không được.
Trên đường trở về, An Điềm rụt người ngồi trên ghế phụ, cô chau mày nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ như đang có tâm sự. Muốn nói lại thôi, cuối cùng cô mím môi.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái thì hoàn toàn khác cô. Khoé miệng anh đang ngậm ý cười, ngón tay gõ theo tiết tấu nhạc không chút che giấu tâm tình sung sướng của mình.
Chiếc siêu xe chạy vào bãi đậu xe, An Điềm tháo đai an toàn ra và nói: “Chờ khai giảng xong tôi trả tiền cho anh được không?”
“Đương nhiên có thể.” Dịch Diễn mở khoá điện thoại di động, đưa tới trước mặt cô: “Lưu số em đi.”
An Điềm theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Dịch Diễn lại nói: “Lưu số. Hay là em muốn tôi ôm em vào?”
“……” Bực bội.
Lưu số xong, Dịch Diễn nhìn một cái rồi cười nhẹ: “Em ghi chú dùm tôi là ‘Cô An’, ở sau còn đóng ngoặc mở ngoặc trường cấp 3 Triệu Dương?”
Anh vừa nói vừa chỉnh lại, không cho An Điềm có cơ hội giải thích mà trực tiếp hỏi: “Tên của em là chữ ‘Tian’ nào?”
An Điềm không muốn trả lời nhưng người đàn ông kia lại nheo mắt nhìn cô, khí thế uy hiếp như muốn áp chế cô. Cô bĩu môi nói chữ đó cho người đàn ông, cô nhìn thấy người đàn ông đã đổi ghi chú kia thành hai chữ ‘Điềm Điềm’.
Cô muốn giận nhưng lại không dám giận.
Sáng ngày hôm sau, nhận liên tục các cuộc điện thoại chí mạng An Điềm tức giận đứng bên ngoài chiếc siêu xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe là người đàn ông đang cười một cách lưu manh.
Người đàn ông nhướng mày: “Cô giáo Điềm Điềm*, cùng nhau đến trường đi?”
*Nam chính đều gọi nữ chính là “An lão sư”. Mình sẽ tuỳ trường hợp mà để “Cô An” hoặc “Cô giáo An”
7.
Dạy bù 5 ngày trong kỳ nghỉ hè xong, An Điềm không còn phải ngồi chung xe với Dịch Diễn đến trường học nữa, nhưng sự tồn tại của người đàn ông kia vẫn không hề giảm bớt đi. Ỷ vào việc có WeChat của nhau mỗi ngày anh đều gửi cho cô vài tin nhắn, có đôi khi còn ác ý gửi giọng nói qua, giọng nói trầm thấp gọi tên cô rất ái muội.
Mới đầu An Điềm sẽ đáp lại vài câu lễ phép, sau đó cô trực tiếp tỏ thái độ không phản ứng gì.
Thờ ơ vài lần, Dịch Diễn cũng ít chủ động gửi tin nhắn cho cô. An Điềm cứ nghĩ Dịch Diễn đã phát hiện ra cô đang xa lánh anh, nhưng cô đâu có biết thật ra Dịch Diễn đang dẫn nhóm học sinh đi tập huấn hè, bận rộn nhiều việc quá nên anh mới ít nhắn tin cho cô.
Không có tin nhắn của Dịch Diễn, cuộc sống An Điềm cuối cùng cũng đã quay lại quỹ đạo.
Cô vẽ tranh từ sáng đến tối, sửa bản thảo với biên tập, còn phải làm phương án nội dung giảng dạy mà trường cấp 3 Triệu Dương đề ra.
Tuy nói toàn bộ kỳ nghỉ hè đều dành cho công việc, nhưng tiến độ đạt được rất khả quan.
Một tuần trước ngày khai giảng, nhìn căn phòng bừa bộn cô cảm thấy cuộc sống của mình đã trở nên hỗn độn rồi, ngay lập tức cô quyết định sẽ làm tổng vệ sinh căn nhà.
An Điềm ôm cái chăn đi ra ban công phơi nắng, ngửi thấy mùi thuốc lá từ nhà bên cạnh. Cô không dám nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn từ khoé mắt thấy có một người đang đứng ở ban công bên cạnh, hình như là đang gọi điện thoại.
Cô suy nghĩ một lát, cô không thể để chăn mình bị dính mùi khói thuốc lá được nên chuẩn bị đem nó về phòng.
Cô còn chưa kịp mở cửa thì người hàng xóm đang hút thuốc bên kia đột ngột nói: “Cô An?”
An Điềm sửng sốt, cô thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là người đã hơn một tháng rồi cô không gặp – Dịch Diễn.
“Sao anh lại ở đây?” An Điềm nhớ đến tên biến thái cuồng theo dõi nà người ta hay viết trong tin tức, ngay lập tức người cô nổi da gà.
Dịch Diễn phun một làn khói, đôi mắt thì âm u, khóe miệng tuy đang cười nhưng lại không có ý cười: “Lẽ ra tôi nên hỏi em mới đúng, cô An. Không phải em nói với tôi em ở lầu 5 sao?”
“Tôi……” Cô cứng họng không trả lời được, rõ ràng là cô không sai nhưng cô lại không nói được nên lời.
An Điềm nhớ đến lần trở về từ phòng khám ông bác sĩ kia, vì để từ chối không cho người đàn ông này đưa cô về tới nhà nên cô đã nói dối nói mình ở lầu 5. Cô ở lầu 5 đợi một lúc, xác định người đàn ông đã rời đi rồi cô mới ấn thang máy đến lầu 15, không ngờ người hàng xóm ít động tĩnh bên cạnh lại là Dịch Diễn.
Dịch Diễn cúp điện thoại, im lặng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đứng cách đó không xa.
Vừa tập huấn về, rạng sớm ngày hôm qua anh nhận được điện thoại của trường võ thuật ở nước M, một đống rắc rối còn chưa giải quyết xong mà ông lão bên kia lại đột ngột nhập viện, tất cả làm cho anh thấy bực bội không chịu nổi.
Mà lúc này, cô gái mềm như kẹo bông gòn kia đang đứng ở trước mặt anh với cảm xúc bất an vì bị anh lật tẩy lời nói dối của mình. Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi huyết mạch anh sôi sục lên, Dịch Diễn hận không thể đem người hung hăng ấn vào trong lồng ngực để giải toả cái áp lực này.
Ngày thường cô gái hay mặc váy dài rộng thùng thình, búi tóc thành viên tròn, trông rất phù hợp với thân phận giáo viên hội họa của cô. Nhưng vừa rồi cô mặc đồ bình thường, giơ cao tay và nhón chân đem cái chăn treo lên dây với dáng người phập phồng quyến rũ, để lộ ra một phần eo thon nhỏ, kích cỡ của ngực thì lại không tương ứng với gương mặt non nớt của cô, còn cặp mông và hai chân càng hấp dẫn hơn.
Rõ ràng còn chưa làm gì mà “người anh em” của anh đã dần thức tỉnh.
Hai người không ai nói ai câu nào, sự chú ý của An Điềm vô thức dồn lên trên người anh. Dáng người cao ráo, chiếc áo màu trắng đã phác họa ra đường cong cường tráng, vai rộng, eo thon, chân dài của anh. Khi ánh mắt nhìn đến chỗ kia, đùng một cái gương mặt cô đỏ bừng lên.
“Anh, anh……” An Điềm nhanh chóng xoay mặt đi, lông mi dài run rẩy, cuối cùng lời mắng chửi người cũng bật ra, nhưng giọng mắng lại mềm mại giống như đang làm nũng: “Biến thái!”
Dịch Diễn cười một tiếng, anh búng búng điếu thuốc, nhàn nhạt đáp lại: “Hmm.”
Đối với xưng hô này, anh hoàn toàn dò đúng số ngồi đúng chỗ.
* Dò trúng số ngồi đúng chỗ (对号入座)là một thành ngữ của Trung Quốc, thường có nghĩa là một số người không thể nín thở và nhảy ra ngoài để thừa nhận những lời chỉ trích không tên hoặc lên án.(baidu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook