Thầy Phong Thủy Thiếu Niên
-
Chương 22:
“Thầy ơi! Thầy ơi....”
Đường Tư Giai lo lắng phát khóc.
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trên xe.
Giống như đau đến mức ngất đi, vì quá đau khiến tôi bừng tỉnh, cái đầu của tôi giống như nứt toạc ra vậy, đau đến nỗi không thể hình dung được.
Thấy tôi tỉnh lại, Đường Tư Giai vội vàng đến bên : “ Thầy ơi, thầy thấy thế nào rồi?”
“Đau đầu...” tôi cố chịu đau, trên mặt , trên cổ và toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hai đôi tay tôi đau đến mức muốn chụp lấy cái gì đó mà cũng không thể chụp được.
Đường Tư Giai nắm chặt lấy tay tôi : “ Thầy ơi, tôi...Aaa!”
Vì đau nên chị đã hét lên,
Tôi cầm lại tay chị, đồng thời tay phải tôi bám vào tay vịn cửa, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tay của chị sắp bị tôi bẻ gãy rồi.
Đường Tư Giai cố chịu đựng sự đau đớn, nước mắt ướt đẫm nhìn tôi , ra sức cắn môi, sững sờ không nói nên lời.
Tôi vừa cố chịu đau vừa điều nội khí , điều thần sắc, bảo vệ đan điền để trị thương cho mình. Kiểu đau đầu này thuộc về nội thương. Là do trong lúc cấp bách, tôi đã dùng thần để làm bùa. Ông nội từng nói, nếu dùng thần để làm bùa thì yêu cầu về nội công và tư chất là cực cao. Tư chất của tôi đủ, nhưng còn nội công còn hạn chế rất nhiều, dù sao tôi mới có 18 tuổi, tôi không thể sánh được với mấy chục năm tu luyện của ông nội.
Nội công vốn không đủ, vì vậy dùng thần để làm bùa sẽ rất nguy hiểm, thêm nữa bùa đó tôi làm ngay ở mộ tổ Đường gia, nên âm khí xâm nhập vào cơ thể, chính vì thế nội thương của tôi mới nghiêm trọng như vậy.
Đây chính là trải nghiệm, ít nhất trước khi nội công của tôi ngày càng thâm hậu thì tốt nhất không dùng thần để làm bùa. Tôi thà rằng dùng giấy làm bùa , dù sao cũng đủ dùng lại còn là một cách an toàn,phải dần dần làm theo thứ tự.
Mười mấy phút sau, cơn đau đầu cuối cùng cũng qua đi.
Tôi lực cùng sức kiệt ngồi phịch xuống ghế, gục đầu, hít thở một cách yếu ớt.
Tay của Đường Tư Giai đã bị tôi vặn tím bầm một khoảng.
Nhưng chị mặc kệ, vội hỏi tôi : “Thầy ơi, thầy đỡ hơn chưa?”
Lúc lâu sau tôi mới nói : “ Nước......”
“Vâng!” chị nhanh chóng mở chai nước đưa cho tôi : “Thầy ơi, nước đây.”
Tôi cầm lấy , uống từng ngụm nhỏ hết nửa chai, lúc này mới cảm thấy khỏe lên đôi chút.
“ Tay của chị....không sao chứ?” tôi hỏi.
Chị nhìn vào chỗ tím bầm trên tay mình : “Không sao, thầy còn thấy khó chịu không?”
“Đỡ nhiều rồi” tôi nhìn chị đầy áy náy : “ Xin lỗi, vừa nãy đau quá , tôi chỉ muốn nắm lấy thứ gì đó, nên không để ý được thứ mình nắm là thứ gì.”
Chị thở phào một hơi, nhìn tôi cười: “Không sao, thầy không sao là tốt rồi, vừa nãy dọa chết tôi rồi.”
Tôi nhìn ra bên ngoài, trời đã sắp sáng rồi.
Tôi ngồi xuống , hỏi chị : “ Trấn vật đâu?”
“Tôi cất trong túi rồi” chị đáp : “Lúc thầy ngất đi, tôi chỉ có thể cất nó trong túi, nếu không tôi không thể cõng thầy....”
“Ừ” tôi cũng thở phào một hơi, nhìn chị cười : “Tôi đói rồi, đi ăn chút gì đi.”
Chị gật gật đầu : “Vâng.”
Vừa mới khởi động xe thì chị có điện thoại.
Chị cầm lên xem liền chau mày, trông có vẻ bất lực.
“Nghe đi” tôi quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, nhắm mắt lại.
Chị nhìn tôi, do dự một chút rồi nghe máy.
Chị nghe điện thoại rất lâu, toàn bộ câu chuyện đều dùng tiếng pháp, hình như đang giải thích chuyện gì đó với đối phương, nhưng giọng điệu của người đó rất nghiêm khắc, hầu như không nghe chị giải thích.
Cuối cùng, chị trầm mặc một lúc rồi tắt máy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” tôi quay đầy lại hỏi chị.
Chị nhìn tôi nở một nụ cường đầy miễn cưỡng, nhưng giọt lệ lại không ngừng rơi.
Tôi sững lại, hiểu rồi.
Chị đã gây ra chuyện lớn.
Đường Tư Giai lo lắng phát khóc.
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trên xe.
Giống như đau đến mức ngất đi, vì quá đau khiến tôi bừng tỉnh, cái đầu của tôi giống như nứt toạc ra vậy, đau đến nỗi không thể hình dung được.
Thấy tôi tỉnh lại, Đường Tư Giai vội vàng đến bên : “ Thầy ơi, thầy thấy thế nào rồi?”
“Đau đầu...” tôi cố chịu đau, trên mặt , trên cổ và toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hai đôi tay tôi đau đến mức muốn chụp lấy cái gì đó mà cũng không thể chụp được.
Đường Tư Giai nắm chặt lấy tay tôi : “ Thầy ơi, tôi...Aaa!”
Vì đau nên chị đã hét lên,
Tôi cầm lại tay chị, đồng thời tay phải tôi bám vào tay vịn cửa, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tay của chị sắp bị tôi bẻ gãy rồi.
Đường Tư Giai cố chịu đựng sự đau đớn, nước mắt ướt đẫm nhìn tôi , ra sức cắn môi, sững sờ không nói nên lời.
Tôi vừa cố chịu đau vừa điều nội khí , điều thần sắc, bảo vệ đan điền để trị thương cho mình. Kiểu đau đầu này thuộc về nội thương. Là do trong lúc cấp bách, tôi đã dùng thần để làm bùa. Ông nội từng nói, nếu dùng thần để làm bùa thì yêu cầu về nội công và tư chất là cực cao. Tư chất của tôi đủ, nhưng còn nội công còn hạn chế rất nhiều, dù sao tôi mới có 18 tuổi, tôi không thể sánh được với mấy chục năm tu luyện của ông nội.
Nội công vốn không đủ, vì vậy dùng thần để làm bùa sẽ rất nguy hiểm, thêm nữa bùa đó tôi làm ngay ở mộ tổ Đường gia, nên âm khí xâm nhập vào cơ thể, chính vì thế nội thương của tôi mới nghiêm trọng như vậy.
Đây chính là trải nghiệm, ít nhất trước khi nội công của tôi ngày càng thâm hậu thì tốt nhất không dùng thần để làm bùa. Tôi thà rằng dùng giấy làm bùa , dù sao cũng đủ dùng lại còn là một cách an toàn,phải dần dần làm theo thứ tự.
Mười mấy phút sau, cơn đau đầu cuối cùng cũng qua đi.
Tôi lực cùng sức kiệt ngồi phịch xuống ghế, gục đầu, hít thở một cách yếu ớt.
Tay của Đường Tư Giai đã bị tôi vặn tím bầm một khoảng.
Nhưng chị mặc kệ, vội hỏi tôi : “Thầy ơi, thầy đỡ hơn chưa?”
Lúc lâu sau tôi mới nói : “ Nước......”
“Vâng!” chị nhanh chóng mở chai nước đưa cho tôi : “Thầy ơi, nước đây.”
Tôi cầm lấy , uống từng ngụm nhỏ hết nửa chai, lúc này mới cảm thấy khỏe lên đôi chút.
“ Tay của chị....không sao chứ?” tôi hỏi.
Chị nhìn vào chỗ tím bầm trên tay mình : “Không sao, thầy còn thấy khó chịu không?”
“Đỡ nhiều rồi” tôi nhìn chị đầy áy náy : “ Xin lỗi, vừa nãy đau quá , tôi chỉ muốn nắm lấy thứ gì đó, nên không để ý được thứ mình nắm là thứ gì.”
Chị thở phào một hơi, nhìn tôi cười: “Không sao, thầy không sao là tốt rồi, vừa nãy dọa chết tôi rồi.”
Tôi nhìn ra bên ngoài, trời đã sắp sáng rồi.
Tôi ngồi xuống , hỏi chị : “ Trấn vật đâu?”
“Tôi cất trong túi rồi” chị đáp : “Lúc thầy ngất đi, tôi chỉ có thể cất nó trong túi, nếu không tôi không thể cõng thầy....”
“Ừ” tôi cũng thở phào một hơi, nhìn chị cười : “Tôi đói rồi, đi ăn chút gì đi.”
Chị gật gật đầu : “Vâng.”
Vừa mới khởi động xe thì chị có điện thoại.
Chị cầm lên xem liền chau mày, trông có vẻ bất lực.
“Nghe đi” tôi quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, nhắm mắt lại.
Chị nhìn tôi, do dự một chút rồi nghe máy.
Chị nghe điện thoại rất lâu, toàn bộ câu chuyện đều dùng tiếng pháp, hình như đang giải thích chuyện gì đó với đối phương, nhưng giọng điệu của người đó rất nghiêm khắc, hầu như không nghe chị giải thích.
Cuối cùng, chị trầm mặc một lúc rồi tắt máy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” tôi quay đầy lại hỏi chị.
Chị nhìn tôi nở một nụ cường đầy miễn cưỡng, nhưng giọt lệ lại không ngừng rơi.
Tôi sững lại, hiểu rồi.
Chị đã gây ra chuyện lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook