Thay Lời Vong Linh
-
Chương 34: Núi sâu thôn nhỏ 2
Khoảng thời gian tiếp theo Thích An trôi qua những ngày bình tĩnh nhưng náo nhiệt. Cô mỗi ngày theo Triệu Nhất học chiêu thức phòng thân, Bạch Thự cũng ngẫu nhiên dạy cô hai chiêu, mà Tùy Uyên lại chỉ điểm Triệu Nhất và Bạch Thự võ học cổ đại.
Thẳng đến ngày 2 tháng 8, bọn họ nhận được một nhiệm vụ. Nhiệm vụ ở trong một thôn phía đông thành phố, mới bảy ngày đã có hai người thụ hại, thời gian đều vào lúc đêm khuya, bị trực tiếp vặn gãy cổ mà chết. Quan trọng hơn là đoạn đường đó có camera theo dõi vẫn hoạt động bình thường, nhưng thời điểm hai người kia bị sát hại camera lại mất hiệu lực. Chờ đến lúc nó khôi phục thì cũng chỉ còn hình ảnh thi thể người chết.
Tình huống này cũng không loại trừ con người gây án, nhưng phòng ban họ chính là như vậy, không cần phải khẳng định là chuyện thần quái mới có thể đi qua. Chỉ cần có màu sắc kì ảo một chút nhất định sẽ đến hiện trường xem thử.
Thích An đi theo Bạch Thự và Triệu Nhất, vì nhiệm vụ không phải trong chốc lát có thể hoàn thành, họ ở chỗ không xa hiện trường thuê hai phòng khách sạn, đồng thời thí nghiệm thử xem có phải Thích An có năng lực hấp dẫn quỷ hồn gì đó không nên Triệu Nhất để lại cô và bạch Thự ở khách sạn, một mình đi hiện trường trước.
Đêm đó anh ta ở hiện trường đợi đến 4 giờ sáng, chuyện gì cũng không xảy ra. Mà đêm thứ hai ba người cùng ở đó quả nhiên thấy quỷ xuất hiện. Vụ án này Thích An hầu như không làm gì, Triệu Nhất cùng Bạch Thự hai người xử lý hết. Theo như Bạch Thự thì Mắt Âm Dương của Triệu Nhất là trời sinh, từ nhỏ đã có thể thấy quỷ hồn, sau lại được một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hết sức bình thường thu làm đồ đệ, học rất nhiều phương pháp đuổi quỷ ngự quỷ. Sau khi anh ta lớn lên chút nữa mới biết người đàn ông đó là một nhân viên trong phòng ban đặc biệt, anh ta cũng thuận lý thành chương gia nhập luôn, nhưng mà thầy trò hai người không ở cùng một khu vực. Còn Bạch Thự không thấy được quỷ hồn, sở dĩ anh vào phòng ban này vì năng lực điều tra và quan sát xuất sắc, mỗi lần nhiệm vụ đều là anh phụ trách điều tra xung quanh tìm kiếm manh mối.
Vụ án lần này con quỷ giết người là một người đàn ông thắt cổ chết từ thời dân quốc, quan tài chôn dưới đất nhiều năm như vậy chưa phát sinh chuyện gì, nhưng gần đây cạnh đó có một công trường khởi công đào ra quan tài của anh ta. Ông chủ dự án nhìn tình huống trong quan tài tưởng nhầm đây là một ngôi mộ cổ đại, lo lắng việc truyền ra sẽ làm công trình bị đình công nên che dấu đi, nửa đêm phá quan tài cho vào máy trộn xi măng đổ móng, thi cốt cũng bị trộn lẫn trong đó đổ ra ngoài.
Quỷ hồn này nguyên bản có oán khí chưa tiêu tan nên mới lưu lại nơi này bồi hồi, nhưng trước nay anh ta chưa từng giết người, bởi vì chuyện này mới hiện ra quấy phá. Cũng may có thể phát hiện kịp thời, không tiếp tục tạo thành thương vong.
Xong nhiệm vụ này mấy người Trương Đông càng thêm tin tưởng trên người Thích An có loại từ trường hấp dẫn quỷ hồn, nhưng Thích An lại cho rằng do Tỏa Hồn Thạch. Mặc kệ thế nào đi nữa, trong mắt người khác cô cũng vẫn có điểm tác dụng, càng quan trọng là lần này cô căn bản không làm gì nhưng vẫn nhận được chấp niệm khen thưởng nhiệm vụ!
Trạng thái trong suốt của Tùy Uyên khi ở hồn thể lại nhạt đi một chút, vì anh hay mặc quần áo màu đen nên đôi khi Thích An không thể nhìn xuyên qua anh. Có lẽ không bao lâu sau anh không cần dựa vào máu cô để hiện hình nữa. Về những chuyện người thần bí nhắc tới trong điện thoại, Thích An đem phần lớn nói cho anh, chỉ che dấu chuyện có khả năng anh sẽ theo năng lượng Tỏa Hồn Thạch tăng cường mà trở lại bên trong, hoặc sẽ phải luân hồi chuyển thế.
Cô cảm thấy dường như không nói chuyện đó với anh, anh có thể ở lại lâu thêm chút nữa.
Giữa tháng 8, nhiệm vụ tiếp theo của Thích An đã đến. Tin nhắn vẫn như cũ chỉ có một dòng địa chỉ: Tổ 3, thôn Dương Liễu, trấn Đoàn Kết, huyện Ninh Dương. Lần này khác lần trước là không chỉ cụ thể đến căn nhà nào. Phản ứng đầu tiên của Thích An là toàn bộ tổ 3 thôn Dương Liễu này đều có vấn đề.
Cùng ngày hôm đó, cô dùng tập giấy nhớ gấp hai con hạc giấy màu hồng, ở trên mạng tìm tòi cách gấp giấy gấp thêm một con voi nhỏ nữa, đem bỏ ba động vật nhỏ gấp bằng giấy vào túi xách tùy thân đeo sau lưng, cô đi ra ngoài nói cho mấy người Trương Đông là có người nhắn tin cho cô, mấy ngày nữa cô phải tới đó làm live stream.
Kì thật cô không nhất định phải live stream, chủ yếu là cô muốn lấy cớ mà không tìm được lí do khác thôi, cũng không thể nói cô đi vì dân trừ hại chứ?
Trương Đông phản đối đầu tiên: "Chú cảm thấy việc này cháu cứ chậm rãi trước đã. Người theo dõi cháu dùng xe phổ thông, không thể vô duyên vô cớ vận dụng quá nhiều cảnh lực đi tra được nên manh mối đã đứt. Hiện tại còn chưa biết người sau màn rốt cuộc là ai, nếu lần này cháu đi live stream rất có thể sẽ dẫn hắn qua đó, quá nguy hiểm."
Thích An có khổ mà không thể nói. Cô cũng không muốn đi mà, nhưng không đi cô sẽ phải chết!
Về chuyện Tỏa Hồn Thạch cô cho rằng càng ít người biết càng tốt, huống chi những người này quen biết cũng mới một tháng, bây giờ mà giao hết gốc gác cho họ thì quá mạo hiểm, cho nên việc này cô thật sự không giải thích tốt được.
Nếu không được cô cũng chỉ đành không từ mà biệt, đi lén vậy.
"Địa chỉ ở đâu?" Lý Chí Viễn thấy cô do dự không nói, xụ mặt hỏi.
Thích An vội báo địa chỉ, Lý Chí Viễn nhìn Bạch Thự: "Tra."
Bạch Thự tranh đoạt với Tùy Uyên nửa ngày, vất vả cướp được miếng khoai tây lát cuối cùng, nghe vậy vội vàng nhét miếng khoai vào miệng hàm hàm hồ hồ lên tiếng, cầm máy tính đi lại. Bọn họ có thể tra được những tư liệu người bình thường vĩnh viễn tra không được. Ngón tay Bạch Thự lướt trên bàn phím liên tục nhập dòng địa chỉ vào, sau vài giây chờ đợi nhìn giao diện trống hoác nhíu mày: "Không có tư liệu."
Triệu Nhất nhướng mày nhìn Thích An: "Có phải bị lừa rồi hay không? Có lẽ người nhắn tin cho cô chính là kẻ theo dõi cô."
Thích An biết rõ là không phải, nhưng không thể trực tiếp phủ nhận được, nghĩ nghĩ nói: "Mọi người có thể giúp tôi không? Nếu thật là kẻ đó, có sự hỗ trợ của mọi người thân phận hắn mới có thể nổi lên mặt nước. Nếu là không phải hắn, chỉ cần tôi mở live stream cũng có thể dẫn dụ hắn qua. Tôi nghĩ kĩ rồi, cứ trốn trốn tránh tránh như vậy không bằng làm đối phương tự lộ ra, mọi người cùng nhau đối mặt, còn hơn không biết khi nào bị hắn bắn lén."
"Có đạo lí." Bạch Thự nhìn Trương Đông: "Đội trưởng, không bằng chúng ta cũng cùng đi đi. Nếu chỗ đó có sự kiện thần quái chúng ta cũng có thể thuận tiện giải quyết."
"Không được." Triệu Nhất ngồi thẳng lên, nói: "Cậu phụ trách công tác điều tra, nói đến bắt quỷ căn bản là dốt đặc cán mai, vạn nhất gặp nguy hiểm cô ấy cũng không bảo hộ nổi cậu. Đội trưởng, vẫn là để tôi đi thôi."
Trương Đông nhìn Lý Chí Viễn: "Lão Lý, cảm thấy sao?"
"Nha đầu này nói cũng đúng, có thể dẫn người ra là tốt nhất. Để cho chúng đi đi."
"Nhưng tôi vẫn lo lắng..."
Triệu Nhất cười một tiếng: "Đội trưởng, phòng chúng ta mỗi lần nhiệm vụ đều có nguy hiểm tính mạng, chú có lo hết được không?"
Trương Đông trừng liếc anh ta, hừ lạnh: "Được được được, muốn đi thì đi đi. Nhưng vẫn phải nói trước, tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận."
Thích An vì có thể đi làm nhiệm vụ nên trong lòng nhẹ nhõm, đồng thời lại vẫn lo lắng, lỡ như đối phương bị dẫn qua thật, hơn nữa kéo một đống người qua vậy sẽ làm hại Triệu Nhất cũng lâm vào nguy hiểm. Nhìn cái địa chỉ kia là biết chỗ xa xôi hẻo lánh, một khi xảy ra chuyện, cảnh sát căn bản không có biện pháp đến kịp. Cho nên trong lòng cô đã quyết định, nhiệm vụ này sẽ không live stream.
Cùng ngày hôm đó bọn họ thu thập nhu yếu phẩm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Trên bản đồ vệ tinh biểu thị thôn Dương Liễu nằm trong một ngọn núi lớn, ba mặt giáp núi, thôn dân đa phần nghèo khó, thuộc về địa phương trọng điểm cần hỗ trợ kinh tế, không có đường quốc lộ vào thôn.
Địa điểm lần này so với trấn Dương Quang trước xa hơn nhiều, Thích An dù đã uống thuốc lẫn dùng miếng dán vẫn nhịn không nổi ói hai lần. Cũng may cô đã sớm chuẩn bị mấy cái túi nilon nhét trong ba lô. Lúc cô ói Triệu Nhất giống như anh trai thân thiết, đưa nước lấy giấy, còn cầm túi nôn của cô bỏ vào thùng rác trong xe, không hề có ý sợ bẩn.
Thích An trong lòng ấm áp. Rốt cuộc nhiều năm cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, bạn cùng phòng kí túc cũng rất tốt, nhưng cô chưa từng có được cảm giác che chở từ anh trai.
Xuống xe ở trấn Đoàn Kết, nếu họ muốn đi thôn Dương Liễu thì không thể ngồi xe bus nữa rồi. Muốn vào tới thôn kia chỉ có đi xe máy hoặc xe lam, xe lam đi một lần một người mười tệ, hơn nữa một xe muốn nhồi đầy mười mấy người kín xe mới xuất phát. Nửa đường có người đi mệt muốn bắt xe lại phải nhích nhích vào bên trong.
Tùy Uyên từ lúc xuống xe bus vẫn còn quấn lấy Thích An muốn hiện hình, Thích An bị ồn ào chịu không nổi liền tới chỗ vắng vẻ cho anh thực thể hóa. Lúc ba người tìm được xe lam, trên xe đã có hai người ngồi sẵn, thoạt nhìn đều là người đến trong trấn bán hàng, bên người để sọt rỗng.
Lúc bọn họ lên xe ngồi xuống, biểu tình Tùy Uyên có chút cổ quái nói: "Xe này cùng với xe bò trước đây thoạt nhìn cũng tương tự đó. Bản tướng quân thật ra là lần đầu ngồi xe bò."
Thích An ấn huyệt thái dương: "Xe này gọi là xe lam. Còn nữa, đừng tự xưng bản tướng quân nữa, cẩn thận bị người ta cười cho."
Triệu Nhất một bên cười nhẹ: "Tôi cũng lần đầu đi xe này. Tuy rằng trước đây cũng hay chạy lung tung khắp nơi nhưng còn chưa bao giờ tới địa phương hẻo lánh như vậy đâu."
"Có thể vì nơi này quá hẻo lánh nên có tin tức gì cũng không truyền tới được chỗ mọi người đi." Thích An vừa nói, vừa đưa chai nước khoáng cho Tùy Uyên ngồi cạnh ý bảo anh mở hộ một chút, kết quả anh vặn nắp chai tự uống hai ngụm, cô tức đến mức giật lại cái chai.
Triệu Nhất cười ha ha: "Đây chính là ví dụ điển hình của thẳng nam nha!"
Thích An cũng buồn cười. Nếu không phải hôm nay cô say xe mệt đến mức cả người vô lực, đúng là cũng không biết anh có thể thẳng được như vậy.
Tùy Uyên vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Sao vậy, cô không phải đưa tôi uống?"
Cô bất đắc dĩ gật đầu, đưa lại cái chai cho anh: "Là cho anh uống đó, uống đi."
Tùy Uyên nhận lấy mở nắp, còn có điểm ghét bỏ: "Ta đã nói mua trà sữa, các ngươi không chịu nghe. Nước lọc thì có vị gì chứ?"
Thích An: "... Ha ha."
Thẳng đến ngày 2 tháng 8, bọn họ nhận được một nhiệm vụ. Nhiệm vụ ở trong một thôn phía đông thành phố, mới bảy ngày đã có hai người thụ hại, thời gian đều vào lúc đêm khuya, bị trực tiếp vặn gãy cổ mà chết. Quan trọng hơn là đoạn đường đó có camera theo dõi vẫn hoạt động bình thường, nhưng thời điểm hai người kia bị sát hại camera lại mất hiệu lực. Chờ đến lúc nó khôi phục thì cũng chỉ còn hình ảnh thi thể người chết.
Tình huống này cũng không loại trừ con người gây án, nhưng phòng ban họ chính là như vậy, không cần phải khẳng định là chuyện thần quái mới có thể đi qua. Chỉ cần có màu sắc kì ảo một chút nhất định sẽ đến hiện trường xem thử.
Thích An đi theo Bạch Thự và Triệu Nhất, vì nhiệm vụ không phải trong chốc lát có thể hoàn thành, họ ở chỗ không xa hiện trường thuê hai phòng khách sạn, đồng thời thí nghiệm thử xem có phải Thích An có năng lực hấp dẫn quỷ hồn gì đó không nên Triệu Nhất để lại cô và bạch Thự ở khách sạn, một mình đi hiện trường trước.
Đêm đó anh ta ở hiện trường đợi đến 4 giờ sáng, chuyện gì cũng không xảy ra. Mà đêm thứ hai ba người cùng ở đó quả nhiên thấy quỷ xuất hiện. Vụ án này Thích An hầu như không làm gì, Triệu Nhất cùng Bạch Thự hai người xử lý hết. Theo như Bạch Thự thì Mắt Âm Dương của Triệu Nhất là trời sinh, từ nhỏ đã có thể thấy quỷ hồn, sau lại được một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hết sức bình thường thu làm đồ đệ, học rất nhiều phương pháp đuổi quỷ ngự quỷ. Sau khi anh ta lớn lên chút nữa mới biết người đàn ông đó là một nhân viên trong phòng ban đặc biệt, anh ta cũng thuận lý thành chương gia nhập luôn, nhưng mà thầy trò hai người không ở cùng một khu vực. Còn Bạch Thự không thấy được quỷ hồn, sở dĩ anh vào phòng ban này vì năng lực điều tra và quan sát xuất sắc, mỗi lần nhiệm vụ đều là anh phụ trách điều tra xung quanh tìm kiếm manh mối.
Vụ án lần này con quỷ giết người là một người đàn ông thắt cổ chết từ thời dân quốc, quan tài chôn dưới đất nhiều năm như vậy chưa phát sinh chuyện gì, nhưng gần đây cạnh đó có một công trường khởi công đào ra quan tài của anh ta. Ông chủ dự án nhìn tình huống trong quan tài tưởng nhầm đây là một ngôi mộ cổ đại, lo lắng việc truyền ra sẽ làm công trình bị đình công nên che dấu đi, nửa đêm phá quan tài cho vào máy trộn xi măng đổ móng, thi cốt cũng bị trộn lẫn trong đó đổ ra ngoài.
Quỷ hồn này nguyên bản có oán khí chưa tiêu tan nên mới lưu lại nơi này bồi hồi, nhưng trước nay anh ta chưa từng giết người, bởi vì chuyện này mới hiện ra quấy phá. Cũng may có thể phát hiện kịp thời, không tiếp tục tạo thành thương vong.
Xong nhiệm vụ này mấy người Trương Đông càng thêm tin tưởng trên người Thích An có loại từ trường hấp dẫn quỷ hồn, nhưng Thích An lại cho rằng do Tỏa Hồn Thạch. Mặc kệ thế nào đi nữa, trong mắt người khác cô cũng vẫn có điểm tác dụng, càng quan trọng là lần này cô căn bản không làm gì nhưng vẫn nhận được chấp niệm khen thưởng nhiệm vụ!
Trạng thái trong suốt của Tùy Uyên khi ở hồn thể lại nhạt đi một chút, vì anh hay mặc quần áo màu đen nên đôi khi Thích An không thể nhìn xuyên qua anh. Có lẽ không bao lâu sau anh không cần dựa vào máu cô để hiện hình nữa. Về những chuyện người thần bí nhắc tới trong điện thoại, Thích An đem phần lớn nói cho anh, chỉ che dấu chuyện có khả năng anh sẽ theo năng lượng Tỏa Hồn Thạch tăng cường mà trở lại bên trong, hoặc sẽ phải luân hồi chuyển thế.
Cô cảm thấy dường như không nói chuyện đó với anh, anh có thể ở lại lâu thêm chút nữa.
Giữa tháng 8, nhiệm vụ tiếp theo của Thích An đã đến. Tin nhắn vẫn như cũ chỉ có một dòng địa chỉ: Tổ 3, thôn Dương Liễu, trấn Đoàn Kết, huyện Ninh Dương. Lần này khác lần trước là không chỉ cụ thể đến căn nhà nào. Phản ứng đầu tiên của Thích An là toàn bộ tổ 3 thôn Dương Liễu này đều có vấn đề.
Cùng ngày hôm đó, cô dùng tập giấy nhớ gấp hai con hạc giấy màu hồng, ở trên mạng tìm tòi cách gấp giấy gấp thêm một con voi nhỏ nữa, đem bỏ ba động vật nhỏ gấp bằng giấy vào túi xách tùy thân đeo sau lưng, cô đi ra ngoài nói cho mấy người Trương Đông là có người nhắn tin cho cô, mấy ngày nữa cô phải tới đó làm live stream.
Kì thật cô không nhất định phải live stream, chủ yếu là cô muốn lấy cớ mà không tìm được lí do khác thôi, cũng không thể nói cô đi vì dân trừ hại chứ?
Trương Đông phản đối đầu tiên: "Chú cảm thấy việc này cháu cứ chậm rãi trước đã. Người theo dõi cháu dùng xe phổ thông, không thể vô duyên vô cớ vận dụng quá nhiều cảnh lực đi tra được nên manh mối đã đứt. Hiện tại còn chưa biết người sau màn rốt cuộc là ai, nếu lần này cháu đi live stream rất có thể sẽ dẫn hắn qua đó, quá nguy hiểm."
Thích An có khổ mà không thể nói. Cô cũng không muốn đi mà, nhưng không đi cô sẽ phải chết!
Về chuyện Tỏa Hồn Thạch cô cho rằng càng ít người biết càng tốt, huống chi những người này quen biết cũng mới một tháng, bây giờ mà giao hết gốc gác cho họ thì quá mạo hiểm, cho nên việc này cô thật sự không giải thích tốt được.
Nếu không được cô cũng chỉ đành không từ mà biệt, đi lén vậy.
"Địa chỉ ở đâu?" Lý Chí Viễn thấy cô do dự không nói, xụ mặt hỏi.
Thích An vội báo địa chỉ, Lý Chí Viễn nhìn Bạch Thự: "Tra."
Bạch Thự tranh đoạt với Tùy Uyên nửa ngày, vất vả cướp được miếng khoai tây lát cuối cùng, nghe vậy vội vàng nhét miếng khoai vào miệng hàm hàm hồ hồ lên tiếng, cầm máy tính đi lại. Bọn họ có thể tra được những tư liệu người bình thường vĩnh viễn tra không được. Ngón tay Bạch Thự lướt trên bàn phím liên tục nhập dòng địa chỉ vào, sau vài giây chờ đợi nhìn giao diện trống hoác nhíu mày: "Không có tư liệu."
Triệu Nhất nhướng mày nhìn Thích An: "Có phải bị lừa rồi hay không? Có lẽ người nhắn tin cho cô chính là kẻ theo dõi cô."
Thích An biết rõ là không phải, nhưng không thể trực tiếp phủ nhận được, nghĩ nghĩ nói: "Mọi người có thể giúp tôi không? Nếu thật là kẻ đó, có sự hỗ trợ của mọi người thân phận hắn mới có thể nổi lên mặt nước. Nếu là không phải hắn, chỉ cần tôi mở live stream cũng có thể dẫn dụ hắn qua. Tôi nghĩ kĩ rồi, cứ trốn trốn tránh tránh như vậy không bằng làm đối phương tự lộ ra, mọi người cùng nhau đối mặt, còn hơn không biết khi nào bị hắn bắn lén."
"Có đạo lí." Bạch Thự nhìn Trương Đông: "Đội trưởng, không bằng chúng ta cũng cùng đi đi. Nếu chỗ đó có sự kiện thần quái chúng ta cũng có thể thuận tiện giải quyết."
"Không được." Triệu Nhất ngồi thẳng lên, nói: "Cậu phụ trách công tác điều tra, nói đến bắt quỷ căn bản là dốt đặc cán mai, vạn nhất gặp nguy hiểm cô ấy cũng không bảo hộ nổi cậu. Đội trưởng, vẫn là để tôi đi thôi."
Trương Đông nhìn Lý Chí Viễn: "Lão Lý, cảm thấy sao?"
"Nha đầu này nói cũng đúng, có thể dẫn người ra là tốt nhất. Để cho chúng đi đi."
"Nhưng tôi vẫn lo lắng..."
Triệu Nhất cười một tiếng: "Đội trưởng, phòng chúng ta mỗi lần nhiệm vụ đều có nguy hiểm tính mạng, chú có lo hết được không?"
Trương Đông trừng liếc anh ta, hừ lạnh: "Được được được, muốn đi thì đi đi. Nhưng vẫn phải nói trước, tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận."
Thích An vì có thể đi làm nhiệm vụ nên trong lòng nhẹ nhõm, đồng thời lại vẫn lo lắng, lỡ như đối phương bị dẫn qua thật, hơn nữa kéo một đống người qua vậy sẽ làm hại Triệu Nhất cũng lâm vào nguy hiểm. Nhìn cái địa chỉ kia là biết chỗ xa xôi hẻo lánh, một khi xảy ra chuyện, cảnh sát căn bản không có biện pháp đến kịp. Cho nên trong lòng cô đã quyết định, nhiệm vụ này sẽ không live stream.
Cùng ngày hôm đó bọn họ thu thập nhu yếu phẩm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Trên bản đồ vệ tinh biểu thị thôn Dương Liễu nằm trong một ngọn núi lớn, ba mặt giáp núi, thôn dân đa phần nghèo khó, thuộc về địa phương trọng điểm cần hỗ trợ kinh tế, không có đường quốc lộ vào thôn.
Địa điểm lần này so với trấn Dương Quang trước xa hơn nhiều, Thích An dù đã uống thuốc lẫn dùng miếng dán vẫn nhịn không nổi ói hai lần. Cũng may cô đã sớm chuẩn bị mấy cái túi nilon nhét trong ba lô. Lúc cô ói Triệu Nhất giống như anh trai thân thiết, đưa nước lấy giấy, còn cầm túi nôn của cô bỏ vào thùng rác trong xe, không hề có ý sợ bẩn.
Thích An trong lòng ấm áp. Rốt cuộc nhiều năm cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, bạn cùng phòng kí túc cũng rất tốt, nhưng cô chưa từng có được cảm giác che chở từ anh trai.
Xuống xe ở trấn Đoàn Kết, nếu họ muốn đi thôn Dương Liễu thì không thể ngồi xe bus nữa rồi. Muốn vào tới thôn kia chỉ có đi xe máy hoặc xe lam, xe lam đi một lần một người mười tệ, hơn nữa một xe muốn nhồi đầy mười mấy người kín xe mới xuất phát. Nửa đường có người đi mệt muốn bắt xe lại phải nhích nhích vào bên trong.
Tùy Uyên từ lúc xuống xe bus vẫn còn quấn lấy Thích An muốn hiện hình, Thích An bị ồn ào chịu không nổi liền tới chỗ vắng vẻ cho anh thực thể hóa. Lúc ba người tìm được xe lam, trên xe đã có hai người ngồi sẵn, thoạt nhìn đều là người đến trong trấn bán hàng, bên người để sọt rỗng.
Lúc bọn họ lên xe ngồi xuống, biểu tình Tùy Uyên có chút cổ quái nói: "Xe này cùng với xe bò trước đây thoạt nhìn cũng tương tự đó. Bản tướng quân thật ra là lần đầu ngồi xe bò."
Thích An ấn huyệt thái dương: "Xe này gọi là xe lam. Còn nữa, đừng tự xưng bản tướng quân nữa, cẩn thận bị người ta cười cho."
Triệu Nhất một bên cười nhẹ: "Tôi cũng lần đầu đi xe này. Tuy rằng trước đây cũng hay chạy lung tung khắp nơi nhưng còn chưa bao giờ tới địa phương hẻo lánh như vậy đâu."
"Có thể vì nơi này quá hẻo lánh nên có tin tức gì cũng không truyền tới được chỗ mọi người đi." Thích An vừa nói, vừa đưa chai nước khoáng cho Tùy Uyên ngồi cạnh ý bảo anh mở hộ một chút, kết quả anh vặn nắp chai tự uống hai ngụm, cô tức đến mức giật lại cái chai.
Triệu Nhất cười ha ha: "Đây chính là ví dụ điển hình của thẳng nam nha!"
Thích An cũng buồn cười. Nếu không phải hôm nay cô say xe mệt đến mức cả người vô lực, đúng là cũng không biết anh có thể thẳng được như vậy.
Tùy Uyên vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Sao vậy, cô không phải đưa tôi uống?"
Cô bất đắc dĩ gật đầu, đưa lại cái chai cho anh: "Là cho anh uống đó, uống đi."
Tùy Uyên nhận lấy mở nắp, còn có điểm ghét bỏ: "Ta đã nói mua trà sữa, các ngươi không chịu nghe. Nước lọc thì có vị gì chứ?"
Thích An: "... Ha ha."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook