Thầy Giáo Yêu Nghiệt
-
Chương 64: Cái kết đúng của truyện
Lời tác giả: các phần của ngoại truyện là quay về quá khứ, khoảng thời gian mà Dạ Nguyệt và Hạo Khang chia tay nhau nên các bạn đừng thắc mắc tại sao lại như vậy nhé.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Hạ Du. Bộ truyện này đáng ra sẽ kết thúc rất sớm, không kéo dài đến giờ. Truyện thầy giáo yêu nghiệt nếu đúng theo dự định ban đầu của Hạ Du là cái kết sẽ là SE chứ không phải HE.
Cái kết đúng của truyện là Dạ Nguyệt chết thật sự, Hàn Luân không đưa Dạ Nguyệt đi nước ngoài. Hạo Khang tự sát ít lâu sau đó.
Cái kết:
Dạ Nguyệt mất, trời buồn một cách lạ thường. Đã bao lâu rồi anh muốn quên nhưng chẳng được, tim anh giờ có một khoảng trống rất lớn, rất lớn. Chẳng có thứ gì mà có thể lấp đầy được. Anh nhớ cô đến phát điên lên.
Hạo Khang đứng tựa bên cửa sổ, anh nhìn ra bầu trời Italy, anh đã có quyết định riêng của mình. Cuộc đời vắng Dạ Nguyệt anh cũng chẳng thiết tha sống, mọi giấy tờ liên quan đến tài sản anh đã chuẩn bị, anh sẽ giao tất cả lại cho ba mình quản lý.
Anh từng rất mạnh mẽ nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối trước người phụ nữ của mình. Khi yêu con người ta đánh mất cả lý trí, quyết định của anh có lẽ là rồ dại nhưng anh nghĩ rất kĩ rồi. Nhưng anh nghĩ...anh và cô sẽ hạnh phúc ở kiếp sau. Chắc vậy!
***
Sau khi anh lấy được tập hồ sơ thì anh quay trở về nước, anh tiêu hủy toàn bộ tất cả những thứ đó. Anh đã đuổi Mai Mai đi, anh cho cô ta một số tiền để tự sinh sống, dù gì anh cũng đã lựa chọn cách trút bỏ, thê hận thù chi nữa, có giúp được gì đâu.
Hạo Khang suốt mấy ngày bận bịu lo giấy tờ, cuối cùng nay cũng hoàn thành xong. Chữ kí cuối cùng anh đã kí, xem như ở nơi này, anh không còn vướn bận gì nữa.
Hạo Khang cho dù có mất ngủ cũng chẳng dùng thuốc an thần nhưng hôm nay anh đã dùng đến nó. Anh vận quần áo thoải mái, ngồi trên giường, chiếc giường mà anh và cô đã có biết bao nhiêu thời gian hạnh phúc bên nhau.
Anh trút một lúc hai mươi viên thuốc an thần vào người, sau đó anh nằm xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
Dường như anh đang thấy Dạ Nguyệt đang đứng đợi anh, cô đang khóc, tại sao vậy? Anh đã đến với cô thì cô còn sợ gì nữa chứ?!
***
“Thiếu gia....thiếu gia à!” Bà quản gia ra sức lay Hạo Khang, bà hoảng sợ, tại sao thiếu gia lại không tỉnh dậy. “Thiếu gia à, cậu dậy đi, hơn mười giờ rồi mà, không phải cậu nói hôm nay cậu đi thăm mộ thiếu phu nhân sao?”
Hàn Luân chạy vào, anh đưa tay bắt mạch, vạch xem mắt Hạo Khang. Sau một hồi loay hoay thì anh quay lại nhìn quản gia.
“Chúng ta phát hiện trễ rồi. Cậu ấy tắt thở lâu lắm rồi!” Hàn Luân cảm thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cuống họng, chua xót sao? Tại sao Hạo Khang lại như vậy, tại sao lại không vượt qua mà lại chọn cách này? Anh nghĩ rằng mình ra đi thì thanh thản rồi, sao không nghĩ cho những người ở lại.
“Không...thiếu gia à...” Bà quản gia không chịu nổi cú sốc này, quá bất ngờ, quá đột ngột. Hạo Khang ra đi rồi sao?
Mẹ Hạo Khang loạn choạng bước vào, bà chậm rãi bước đến bên giường. Bà không tin, bà không tin.
“Khang, Khang, dậy đi con! Con đùa với mẹ phải không? Con giỡn mà, mẹ biết con giỡn mà. Con à...Khang à, Khang con, Khanggggggg....” Bà hét lên, ôm choàng lấy đứa con trai của mình. Gương mặt Hạo Khang rất thanh thản, anh ra đi rất nhẹ nhàng, không chút đau đớn nào cả.
Hàn Luân xoay lưng đi, nước mắt anh cũng rơi xuống. Dạ Nguyệt, rồi Hạo Khang...cuối cùng họ đều lựa chọn cái chết để có thể ở bên nhau.
***
Tang lễ của Hạo Khang không có mưa như Dạ Nguyệt, trời nắng trong, không khí dễ chịu. Bên trong đây là một bầu không khí đượm buồn, nặng nề đến khó thở. Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước sự ra đi của Hạo Khang.
Hàn Luân đưa cho mẹ Hạo Khang một bức thư mà hôm đó anh tìm thấy. Đến lúc mất, Hạo Khang vẫn ôm bức ảnh của anh và Dạ Nguyệt.
“Mẹ! Ba! Con có lỗi với hai người nhiều lắm. Con quá nhu nhược, con không đủ dũng cảm để vượt qua. Con yêu Dạ Nguyệt rất nhiều, con không thể sống thiếu cô ấy. Xin lỗi vì con đã là đứa con bất hiếu. Hãy tha lỗi cho con. Con chỉ có một ước muốn cuối cùng thôi, hãy đặt mộ con cạnh mộ Dạ Nguyệt để ngày ngày chúng con có thể ở bên nhau!”
***
Ngôi mộ của Hạo Khang được đặt kế ngôi mộ của Dạ Nguyệt, đúng như anh muốn.
Thế đấy, một tình yêu đẹp đã kết thúc như thế đấy. Cuối cùng thì họ cũng ở bên nhau, chỉ là ở thế giới bên kia. Nơi đó se không còn khổ đau nữa, cuộc đời họ sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều, rất...nhiều!
Đây mới là cái kết mình muốn dành cho bộ này!
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Hạ Du. Bộ truyện này đáng ra sẽ kết thúc rất sớm, không kéo dài đến giờ. Truyện thầy giáo yêu nghiệt nếu đúng theo dự định ban đầu của Hạ Du là cái kết sẽ là SE chứ không phải HE.
Cái kết đúng của truyện là Dạ Nguyệt chết thật sự, Hàn Luân không đưa Dạ Nguyệt đi nước ngoài. Hạo Khang tự sát ít lâu sau đó.
Cái kết:
Dạ Nguyệt mất, trời buồn một cách lạ thường. Đã bao lâu rồi anh muốn quên nhưng chẳng được, tim anh giờ có một khoảng trống rất lớn, rất lớn. Chẳng có thứ gì mà có thể lấp đầy được. Anh nhớ cô đến phát điên lên.
Hạo Khang đứng tựa bên cửa sổ, anh nhìn ra bầu trời Italy, anh đã có quyết định riêng của mình. Cuộc đời vắng Dạ Nguyệt anh cũng chẳng thiết tha sống, mọi giấy tờ liên quan đến tài sản anh đã chuẩn bị, anh sẽ giao tất cả lại cho ba mình quản lý.
Anh từng rất mạnh mẽ nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối trước người phụ nữ của mình. Khi yêu con người ta đánh mất cả lý trí, quyết định của anh có lẽ là rồ dại nhưng anh nghĩ rất kĩ rồi. Nhưng anh nghĩ...anh và cô sẽ hạnh phúc ở kiếp sau. Chắc vậy!
***
Sau khi anh lấy được tập hồ sơ thì anh quay trở về nước, anh tiêu hủy toàn bộ tất cả những thứ đó. Anh đã đuổi Mai Mai đi, anh cho cô ta một số tiền để tự sinh sống, dù gì anh cũng đã lựa chọn cách trút bỏ, thê hận thù chi nữa, có giúp được gì đâu.
Hạo Khang suốt mấy ngày bận bịu lo giấy tờ, cuối cùng nay cũng hoàn thành xong. Chữ kí cuối cùng anh đã kí, xem như ở nơi này, anh không còn vướn bận gì nữa.
Hạo Khang cho dù có mất ngủ cũng chẳng dùng thuốc an thần nhưng hôm nay anh đã dùng đến nó. Anh vận quần áo thoải mái, ngồi trên giường, chiếc giường mà anh và cô đã có biết bao nhiêu thời gian hạnh phúc bên nhau.
Anh trút một lúc hai mươi viên thuốc an thần vào người, sau đó anh nằm xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
Dường như anh đang thấy Dạ Nguyệt đang đứng đợi anh, cô đang khóc, tại sao vậy? Anh đã đến với cô thì cô còn sợ gì nữa chứ?!
***
“Thiếu gia....thiếu gia à!” Bà quản gia ra sức lay Hạo Khang, bà hoảng sợ, tại sao thiếu gia lại không tỉnh dậy. “Thiếu gia à, cậu dậy đi, hơn mười giờ rồi mà, không phải cậu nói hôm nay cậu đi thăm mộ thiếu phu nhân sao?”
Hàn Luân chạy vào, anh đưa tay bắt mạch, vạch xem mắt Hạo Khang. Sau một hồi loay hoay thì anh quay lại nhìn quản gia.
“Chúng ta phát hiện trễ rồi. Cậu ấy tắt thở lâu lắm rồi!” Hàn Luân cảm thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cuống họng, chua xót sao? Tại sao Hạo Khang lại như vậy, tại sao lại không vượt qua mà lại chọn cách này? Anh nghĩ rằng mình ra đi thì thanh thản rồi, sao không nghĩ cho những người ở lại.
“Không...thiếu gia à...” Bà quản gia không chịu nổi cú sốc này, quá bất ngờ, quá đột ngột. Hạo Khang ra đi rồi sao?
Mẹ Hạo Khang loạn choạng bước vào, bà chậm rãi bước đến bên giường. Bà không tin, bà không tin.
“Khang, Khang, dậy đi con! Con đùa với mẹ phải không? Con giỡn mà, mẹ biết con giỡn mà. Con à...Khang à, Khang con, Khanggggggg....” Bà hét lên, ôm choàng lấy đứa con trai của mình. Gương mặt Hạo Khang rất thanh thản, anh ra đi rất nhẹ nhàng, không chút đau đớn nào cả.
Hàn Luân xoay lưng đi, nước mắt anh cũng rơi xuống. Dạ Nguyệt, rồi Hạo Khang...cuối cùng họ đều lựa chọn cái chết để có thể ở bên nhau.
***
Tang lễ của Hạo Khang không có mưa như Dạ Nguyệt, trời nắng trong, không khí dễ chịu. Bên trong đây là một bầu không khí đượm buồn, nặng nề đến khó thở. Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước sự ra đi của Hạo Khang.
Hàn Luân đưa cho mẹ Hạo Khang một bức thư mà hôm đó anh tìm thấy. Đến lúc mất, Hạo Khang vẫn ôm bức ảnh của anh và Dạ Nguyệt.
“Mẹ! Ba! Con có lỗi với hai người nhiều lắm. Con quá nhu nhược, con không đủ dũng cảm để vượt qua. Con yêu Dạ Nguyệt rất nhiều, con không thể sống thiếu cô ấy. Xin lỗi vì con đã là đứa con bất hiếu. Hãy tha lỗi cho con. Con chỉ có một ước muốn cuối cùng thôi, hãy đặt mộ con cạnh mộ Dạ Nguyệt để ngày ngày chúng con có thể ở bên nhau!”
***
Ngôi mộ của Hạo Khang được đặt kế ngôi mộ của Dạ Nguyệt, đúng như anh muốn.
Thế đấy, một tình yêu đẹp đã kết thúc như thế đấy. Cuối cùng thì họ cũng ở bên nhau, chỉ là ở thế giới bên kia. Nơi đó se không còn khổ đau nữa, cuộc đời họ sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều, rất...nhiều!
Đây mới là cái kết mình muốn dành cho bộ này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook