Thầy Giáo Em Còn Chưa Đủ Tuổi
-
4: Anh Lại Là Giáo Viên Tiếng Anh Của Lớp Cô!
Hứa Trạch được thầy Hiệu trưởng đưa đến bàn làm việc của anh.“Đây là chỗ làm việc của cậu.”Hứa Trạch gật đầu: “Cảm ơn thầy.”Thầy Vương nhìn cậu, nói: “Tiểu Trạch à, cậu dù sao cũng mới đến, phụ trách lớp 12D1 đi, lớp này thành tích học tập khá tốt, tiếp thu nhanh, việc dạy học cũng sẽ dễ dàng hơn.”Hứa Trạch: “Vâng.”“Reng reng.”Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học, Hứa Trạch cũng đứng dậy.
Sáng nay lớp 12D1 tiết đầu là tiếng Anh.Anh được các giáo viên nữ ân cần chỉ đường, đúng là người đẹp thì cái gì cũng được ưu ái.Hứa Trạch bước vào lớp, cả lớp ồ lên, nhiều nữ sinh không nhịn được thốt lên “đẹp trai quá đi”.Anh không vì thế mà hoảng hốt, vẫn điềm tĩnh giới thiệu, lại hơi có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Chào cả lớp, tôi tên Hứa Trạch, là giáo viên dạy môn tiếng Anh của 12D1 trong thời gian tới, mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”Nói rồi anh đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt.Tất cả học sinh nữ trong lớp đã bị vẻ đẹp trai của anh làm cho mê mẩn, còn học sinh nam thì nhìn anh không mấy thân thiện.Ở nơi bàn cuối của lớp, Hạ Mẫn không được tự nhiên lắm, không ngờ người đàn ông đó lại là giáo viên lớp cô, thực là quá xấu hổ rồi.Ngay từ khi cô thấy anh bước vào, đã lập tức đưa quyển vở lên che mặt, hận không thể chui xuống gầm bàn.
Nhưng nghĩ lại hình như cô đâu có làm gì sai!Hứa Trạch vẫn chưa nhìn thấy cô, anh mở giáo án ra.“Hôm nay chúng ta sẽ chỉ ôn lại kiến thức, cũng là để tôi hiểu hơn về năng lực của các em.”“Tôi sẽ ghi bài tập lên bảng, làm vào giấy, hai mươi phút sau nạp cho tôi.”Anh ghi bài tập lên bảng cho học sinh làm, nhưng đương nhiên chỉ có học sinh nam cùng một số học sinh nữ làm, còn lại học đều đang “bận” ngắm thầy, chẳng có tâm tư nào mà làm.Hạ Mẫn liếc nhìn trên bàn giáo viên, thấy anh đang bận ghi chép gì đấy, không nhìn xuống.
Lúc này cô mới đặt quyển vở xuống, bắt đầu làm bài.
Cô cúi người, trong lòng niệm chú “đừng nhìn thấy mình”.Mặc dù biết trước sau gì cũng chạm mặt nhau, nhưng cô vẫn muốn trốn tránh.Hạ Mẫn nhìn bài tập trên bảng, khó quá đi!Cô ghi bài vào vở nhưng cặm cụi mãi chỉ làm được một nửa.
Các môn khác của cô đều rất được, chỉ có tiếng Anh...Hạ Mẫn cắn bút, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào vở.Hứa Trạch vừa nhìn xuống lớp chính là bắt gặp hình ảnh này.
Anh nhất thời sửng sốt, ánh mắt hơi kinh ngạc nhưng nét mặt không thay đổi gì nhiều.Anh chỉ nhìn cô ba giây rồi cụp mắt xuống để tránh bị nghi ngờ, dù sao bây giờ cũng đang có mấy chục đôi mắt dán lên người anh.Em ấy học lớp này sao? Thật trùng hợp!Hứa Trạch không hiểu sao trong lòng cảm thấy vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên rồi thu lại ngay, trong mắt nhàn nhạt ý cười.Anh liếc nhìn cô, lại nhìn lên bảng, bài mình ra khó quá sao? Dáng vẻ lúc này của cô...!cũng rất đáng yêu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook