Thầy Giáo Đại Nhân Chính Là Chồng Em
-
Chương 7: Nhớ em
Tô Thanh Lam thở dài ngao ngán, đưa lên tai nghe.
" Em nghe " Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng khiến cho người nào đó bức rức.
" Đã dậy chưa? Ăn sáng chưa? Em đang làm gì? "
Tống Tử Tuyệt rất muốn ở nhà với cô, nhưng công ty lại có nhiều tài liệu cần hắn giải quyết kí xét quả là nhức đầu. Tới trưa liền gọi điện cho cô, xem bảo bối dậy chưa.
" Em đã dậy rồi, đã ăn rồi, đang dạo phố " cô ngoan ngoãn nói ra hết, giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai.
" Dạo phố?" Tống Tử Tuyệt nhăn mày kiếm lại, khuôn mặt hiện giờ phải nói là khó coi, bảo bối một mình ra ngoài như vậy lỡ có việc gì thì hắn làm sao sống nổi đây.
" Anh đừng lo, em sắp về rồi đây " Cô biết Tống Tử Tuyệt không muốn cô ra khỏi nhà, đặc biệt là đi một mình, nếu cô không nghe lời thì tối nay chắc chắn sẽ không rời giường được a.
" ừ, đợi anh " tâm tình bình ổn lại, lông mày giãn ra hẳn.
Sau đó tắt máy, dù sao cũng không còn sớm nữa, cô cũng nên về thôi.
Về đến biệt thự, Tô Thanh Lam mở cửa đi vào trong sảnh, quản gia nhanh chóng đi ra cúi đầu chào cô " Thiếu Phu nhân, cô đã về ". Tuy là đã khá quen với việc chào hỏi nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô học sinh nhỏ tuổi chưa đáng để người ta cúi đầu chào. Tô Thanh Lam cúi đầu lại " Bác Triệu, vai vế không quan trọng, từ sau mong bác không cần cúi người chào con "
Ông quản gia vẫn im lặng cung kính, dù sao ông cũng chỉ là người làm, cung kính chủ nhân là thân phận của tôi tớ.
Tô Thanh Lam thở dài, sãi bước đi lên lầu tắm rửa. Đến cửa phòng cô mở ra, từ từ đi vào rồi đóng lại. Mới vừa cởi áo khoác ra điện thoại liền reo lên inh ỏi, cô với tay lấy điện thoại ra liền thấy dòng chữ khiến tâm tình cô khó chịu vài phần.
" Tôi nghe " giọng lạnh đi hẳn hơn
" Thanh Lam, tuần này chị có về nhà không? Bác trai và bác gái nhớ chị lắm, cả mẹ em nữa " giọng nói lánh lót thập phần lại như nước chảy nhưng đối với cô lại chướng tai.
" Ừ, có về, lần sau không cần gọi đâu " Tô Thanh Lam vừa nói vừa tháo đôi bông tai ra, mắt tối sầm lại.
" A còn nữa, an..anh rể sẽ về cùng chứ a? " cô gái kia liền thắc mắc hỏi, tâm tư phập phồng sợ sẽ bị từ chối.
" Có, sẽ về, nếu không còn gì tôi tắt máy " vừa nói xong cô liền tắt máy không để bên kia đáp lại.
Vừa đúng lúc cửa phòng mở ra, một thân ảnh to lớn bước vào, trên mặt toàn phần là ôn nhu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường.
*ôn nhu: dịu dàng
Hắn bước đến gần cô, ôm lấy phần eo, khuôn mặt gác lên vai giọng đầy sủng nịnh
" Bảo bối, nhớ em quá "
Tô Thanh Lam đang bực bội trong người thì phía sau có lực ôm cô lại, giọng đầy nũng nĩu như một đứa nhóc đòi kẹo, làm tâm trạng cô tan biến.
" Em cũng nhớ anh " cô mỉm cười tươi, tay đặt lên tay anh hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.
Tống Tử Tuyệt cười cười, tay liền không an phận, trượt xuống váy, miệng nói những lời xấu xa
" Nhớ anh? Hay nhớ " Tiểu Tuyệt " vậy hử? "
Váy bị tốc lên, cô nhanh chóng chặn cái tay hư hỏng kia lại, quay mặt lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười vô lại kia thì tức giận
" Anh đàng hoàng cho em, mau đi tắm ".
" Em nghe " Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng khiến cho người nào đó bức rức.
" Đã dậy chưa? Ăn sáng chưa? Em đang làm gì? "
Tống Tử Tuyệt rất muốn ở nhà với cô, nhưng công ty lại có nhiều tài liệu cần hắn giải quyết kí xét quả là nhức đầu. Tới trưa liền gọi điện cho cô, xem bảo bối dậy chưa.
" Em đã dậy rồi, đã ăn rồi, đang dạo phố " cô ngoan ngoãn nói ra hết, giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai.
" Dạo phố?" Tống Tử Tuyệt nhăn mày kiếm lại, khuôn mặt hiện giờ phải nói là khó coi, bảo bối một mình ra ngoài như vậy lỡ có việc gì thì hắn làm sao sống nổi đây.
" Anh đừng lo, em sắp về rồi đây " Cô biết Tống Tử Tuyệt không muốn cô ra khỏi nhà, đặc biệt là đi một mình, nếu cô không nghe lời thì tối nay chắc chắn sẽ không rời giường được a.
" ừ, đợi anh " tâm tình bình ổn lại, lông mày giãn ra hẳn.
Sau đó tắt máy, dù sao cũng không còn sớm nữa, cô cũng nên về thôi.
Về đến biệt thự, Tô Thanh Lam mở cửa đi vào trong sảnh, quản gia nhanh chóng đi ra cúi đầu chào cô " Thiếu Phu nhân, cô đã về ". Tuy là đã khá quen với việc chào hỏi nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô học sinh nhỏ tuổi chưa đáng để người ta cúi đầu chào. Tô Thanh Lam cúi đầu lại " Bác Triệu, vai vế không quan trọng, từ sau mong bác không cần cúi người chào con "
Ông quản gia vẫn im lặng cung kính, dù sao ông cũng chỉ là người làm, cung kính chủ nhân là thân phận của tôi tớ.
Tô Thanh Lam thở dài, sãi bước đi lên lầu tắm rửa. Đến cửa phòng cô mở ra, từ từ đi vào rồi đóng lại. Mới vừa cởi áo khoác ra điện thoại liền reo lên inh ỏi, cô với tay lấy điện thoại ra liền thấy dòng chữ khiến tâm tình cô khó chịu vài phần.
" Tôi nghe " giọng lạnh đi hẳn hơn
" Thanh Lam, tuần này chị có về nhà không? Bác trai và bác gái nhớ chị lắm, cả mẹ em nữa " giọng nói lánh lót thập phần lại như nước chảy nhưng đối với cô lại chướng tai.
" Ừ, có về, lần sau không cần gọi đâu " Tô Thanh Lam vừa nói vừa tháo đôi bông tai ra, mắt tối sầm lại.
" A còn nữa, an..anh rể sẽ về cùng chứ a? " cô gái kia liền thắc mắc hỏi, tâm tư phập phồng sợ sẽ bị từ chối.
" Có, sẽ về, nếu không còn gì tôi tắt máy " vừa nói xong cô liền tắt máy không để bên kia đáp lại.
Vừa đúng lúc cửa phòng mở ra, một thân ảnh to lớn bước vào, trên mặt toàn phần là ôn nhu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường.
*ôn nhu: dịu dàng
Hắn bước đến gần cô, ôm lấy phần eo, khuôn mặt gác lên vai giọng đầy sủng nịnh
" Bảo bối, nhớ em quá "
Tô Thanh Lam đang bực bội trong người thì phía sau có lực ôm cô lại, giọng đầy nũng nĩu như một đứa nhóc đòi kẹo, làm tâm trạng cô tan biến.
" Em cũng nhớ anh " cô mỉm cười tươi, tay đặt lên tay anh hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.
Tống Tử Tuyệt cười cười, tay liền không an phận, trượt xuống váy, miệng nói những lời xấu xa
" Nhớ anh? Hay nhớ " Tiểu Tuyệt " vậy hử? "
Váy bị tốc lên, cô nhanh chóng chặn cái tay hư hỏng kia lại, quay mặt lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười vô lại kia thì tức giận
" Anh đàng hoàng cho em, mau đi tắm ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook