Thầy Giáo Đại Nhân Chính Là Chồng Em
-
Chương 11: Phương Nhĩ tội nghiệp
Cô ôm lấy mẹ mình thật chặt, giọng nói lạc hẳn
" Con nhớ mẹ quá " vừa nói cô vừa thút thít, cứ như 10 năm chưa thấy mẹ mình.
Bà Tô ôm con gái trong lòng, khuôn mặt cười hiền hậu tay vén mái tóc cô lên nói " Mẹ cũng nhớ con lắm, nào vào nhà đi, cả con nữa Tử Tuyệt " mẹ cô nhìn ra cửa thấy hắn vẫn đứng một chỗ liền bảo hắn.
Tống Tử Tuyệt gật đầu, ba cô đang ngồi xem ti vi nghe hôm nay con gái về liền mặc áo mới, pha sẵn nước cho cô, sợ con gái đi đường xa mệt sẽ khát nước.
Tô Thanh Lam cùng mẹ ngồi xuống ghế, Ông Phương thấy con gái mình tay cầm ly nước đưa cho cô " Con gái, đi đường chắc cũng mệt rồi,nào hảo ngồi xuống uống nước đi, cả Tử Tuyệt nữa, nào "
Cô nhận lấy ly nước, vui vẻ nhìn ba mẹ, Tống Tử Tuyệt đưa hộp quà ra nhìn Phương Khải cười " Ba, đây là chút quà mọn, con tặng ba ", hắn lẽ phép đưa cho ông, lão ba cười rộ lên nói " Con trai, không cần quà cáp, con đến là lão già này vui lắm rồi " vừa nói vừa vỗ vỗ vai hắn, Tống Tử Tuyệt chỉ cười cười.
Phương Nhĩ đi chơi về, thấy ồn ào trong nhà, cô ta đoán là Tô Thanh Lam đã về, vui vẻ đi vào trong, vừa vào đến phòng khác cô ta không khỏi vui mừng, làm ra vẻ điềm đạm dịu dàng cúi đầu
" Chị Lam, anh rễ, em chào hai người, lâu lắm rồi em mới thấy chị về thăm nhà " cô ta vừa nói vừa dùng ánh mắt si mê nhìn Tống Tử Tuyệt, nếu như hắn là chồng của cô ta thì tuyệt biết bao, được người đàn ông dung mạo trời phú này yêu thương cô ta cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Tống Tử Tuyệt hoàn toàn để Phương Nhĩ vào không khí, không đếm xỉa gì tới cô ta, làm cho Phương Nhĩ ngại ngùng xấu hổ.
Đúng lúc mẹ của cô ta Bình Khẩm đi xuống dưới, thấy mọi người đông đủ cả liền nói " Ô, tiểu Lam đã về rồi sao, cuối cùng cũng chịu về thăm " lời nói bà ta có ý mỉa mai Tô Thanh Lam, khiến Tô Bích Hoa cảm thấy khó chịu nhíu mày, cô nãy giờ ngồi xem trò hề của Phương Nhĩ trong lòng không khỏi cười xót cho cô ta, Ha Phương Nhĩ ơi là Phương Nhĩ cô nghĩ Tống Tử Tuyệt là ai mà cô dám mơ ước ngang tàn như vậy? Đúng là đầu óc cô ta quá ngây thơ rồi ha ha.
Tô Thanh Lam đứng dậy cúi đầu chào Bình Khẩm " Bác Bình, chào bác ", bà ta cười thâm độc trong lòng, con ranh con sao không cút quách đi cho rồi, bà ta cười hiền gật đầu rồi nhìn Phương Nhĩ dịu dàng nói " Tiểu Nhĩ, cũng lâu chị Lam mới về, ra mời nước anh chị đi con ", Phương Nhĩ nghe vậy vui sướng, vậy là cô ta có thể đến gần hơn với Tống Tử Tuyệt rồi. Tô Thanh Lam cười lạnh, bà ta nghĩ ai mới là chủ nhà chứ? Không phải vì bố cô nể tình người em đã mất của mình thì cô đã đá bà ta và con gái của bà ra khỏi đây rồi.
Phương Nhĩ thuần thục mời nước Tống Tử Tuyệt trong mắt hiện rõ si mê khi nhìn hắn, khiến khuôn mặt Tống Tử Tuyệt nhăn lại ho khan
" Phương tiểu thư, cô có thể tránh ra không? " Ánh mắt hiện rõ sự chán ghét nhìn Phương Nhĩ.
Cô ta hốt hoảng cúi đầu rồi lui ra, hắn, hắn sao có thể nói trắng trợn như vậy, " Phương tiểu thư "? Hắn nói vậy chẳng khác gì xem cô ta như người ngoài.
" Con nhớ mẹ quá " vừa nói cô vừa thút thít, cứ như 10 năm chưa thấy mẹ mình.
Bà Tô ôm con gái trong lòng, khuôn mặt cười hiền hậu tay vén mái tóc cô lên nói " Mẹ cũng nhớ con lắm, nào vào nhà đi, cả con nữa Tử Tuyệt " mẹ cô nhìn ra cửa thấy hắn vẫn đứng một chỗ liền bảo hắn.
Tống Tử Tuyệt gật đầu, ba cô đang ngồi xem ti vi nghe hôm nay con gái về liền mặc áo mới, pha sẵn nước cho cô, sợ con gái đi đường xa mệt sẽ khát nước.
Tô Thanh Lam cùng mẹ ngồi xuống ghế, Ông Phương thấy con gái mình tay cầm ly nước đưa cho cô " Con gái, đi đường chắc cũng mệt rồi,nào hảo ngồi xuống uống nước đi, cả Tử Tuyệt nữa, nào "
Cô nhận lấy ly nước, vui vẻ nhìn ba mẹ, Tống Tử Tuyệt đưa hộp quà ra nhìn Phương Khải cười " Ba, đây là chút quà mọn, con tặng ba ", hắn lẽ phép đưa cho ông, lão ba cười rộ lên nói " Con trai, không cần quà cáp, con đến là lão già này vui lắm rồi " vừa nói vừa vỗ vỗ vai hắn, Tống Tử Tuyệt chỉ cười cười.
Phương Nhĩ đi chơi về, thấy ồn ào trong nhà, cô ta đoán là Tô Thanh Lam đã về, vui vẻ đi vào trong, vừa vào đến phòng khác cô ta không khỏi vui mừng, làm ra vẻ điềm đạm dịu dàng cúi đầu
" Chị Lam, anh rễ, em chào hai người, lâu lắm rồi em mới thấy chị về thăm nhà " cô ta vừa nói vừa dùng ánh mắt si mê nhìn Tống Tử Tuyệt, nếu như hắn là chồng của cô ta thì tuyệt biết bao, được người đàn ông dung mạo trời phú này yêu thương cô ta cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Tống Tử Tuyệt hoàn toàn để Phương Nhĩ vào không khí, không đếm xỉa gì tới cô ta, làm cho Phương Nhĩ ngại ngùng xấu hổ.
Đúng lúc mẹ của cô ta Bình Khẩm đi xuống dưới, thấy mọi người đông đủ cả liền nói " Ô, tiểu Lam đã về rồi sao, cuối cùng cũng chịu về thăm " lời nói bà ta có ý mỉa mai Tô Thanh Lam, khiến Tô Bích Hoa cảm thấy khó chịu nhíu mày, cô nãy giờ ngồi xem trò hề của Phương Nhĩ trong lòng không khỏi cười xót cho cô ta, Ha Phương Nhĩ ơi là Phương Nhĩ cô nghĩ Tống Tử Tuyệt là ai mà cô dám mơ ước ngang tàn như vậy? Đúng là đầu óc cô ta quá ngây thơ rồi ha ha.
Tô Thanh Lam đứng dậy cúi đầu chào Bình Khẩm " Bác Bình, chào bác ", bà ta cười thâm độc trong lòng, con ranh con sao không cút quách đi cho rồi, bà ta cười hiền gật đầu rồi nhìn Phương Nhĩ dịu dàng nói " Tiểu Nhĩ, cũng lâu chị Lam mới về, ra mời nước anh chị đi con ", Phương Nhĩ nghe vậy vui sướng, vậy là cô ta có thể đến gần hơn với Tống Tử Tuyệt rồi. Tô Thanh Lam cười lạnh, bà ta nghĩ ai mới là chủ nhà chứ? Không phải vì bố cô nể tình người em đã mất của mình thì cô đã đá bà ta và con gái của bà ra khỏi đây rồi.
Phương Nhĩ thuần thục mời nước Tống Tử Tuyệt trong mắt hiện rõ si mê khi nhìn hắn, khiến khuôn mặt Tống Tử Tuyệt nhăn lại ho khan
" Phương tiểu thư, cô có thể tránh ra không? " Ánh mắt hiện rõ sự chán ghét nhìn Phương Nhĩ.
Cô ta hốt hoảng cúi đầu rồi lui ra, hắn, hắn sao có thể nói trắng trợn như vậy, " Phương tiểu thư "? Hắn nói vậy chẳng khác gì xem cô ta như người ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook