Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
-
Chương 80: Không thể như thế???
*********
-Không… Nhã Thuần ….. mau …. Mau cứu…. mọi người …. Đừng bỏ tôi mà …. Không không… cần… á…. - Chu Uyển Nhi lâm vào hôn mê, không ngừng nói mớ.
Cảm nhận thân thể nhỏ bé, run lên vì sợ, Nhật Hàn nắm chặt lấy tay của Uyển Nhi nói:
-Uyển Nhi không sao, mọi chuyện qua rồi. Em đừng lo, em làm tốt lắm. Uyển Nhi, bình tĩnh lại đi em.
-Nhã Thuần mau chạy đi… chúng tới… đừng… đừng … bắn mà…. Ô ô ô ô… - người đang nằm trên giường không những không có dấu hiệu tỉnh lại, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Nhật Hàn ôm Uyển Nhi vào lòng, thì thào vào tai Uyển Nhi:
-Uyển Nhi, em phải tin tôi, mọi người không sao. Mọi chuyện đã có tôi lo, em đừng nghĩ nhiều nữa, Uyển Nhi……...
Trong màn đêm tâm tối, Uyển Nhi lạc vào một không gian rộng lớn, những người bạn bên cạnh cô từng người, từng người lần lượt biến mất trước mặt cô, dù cô có gọi khàn cả cộ, họ cũng không đáp lại.
Uyển Nhi rất mệt mỗi, cô như con thiêu thân lạc lối không tìm thấy đường ra. Ngay lúc cô muốn từ bỏ, buôn tha cho tất cả, thì bỗng nhiên một luồn ánh sáng hướng tới bao trùm lấy cô, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường.
Chu Uyển Nhi nhíu mày, hàn lông mi khẽ lay động, sau đó dần mở ra. Nhìn chầm chầm vào Nhật Hàn nói:
-Nhật Hàn, anh mau đi cứu mọi người, họ bị bắt rồi. Nhanh, nhanh lên đi…
Nhật Hàn đưa tay lên miệng Uyển Nhi ngăn lời của cô lại nói:
-Em yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả. Tất cả mọi thứ tôi sẽ giải quyết nhiệm vụ bây giờ của em là phải tịnh dưỡng thật tốt cho tôi.
-Nhưng … nhưng mà…
-Không nhưng nhị gì cả, tôi là bác sĩ, em là bệnh nhân.Vì vậy em phải nghe lời của tôi.
Nói xong, anh kéo chăn đắp lên người cô, rồi nở nụ cười xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi, anh kề sát vào tai cô nói:
-Không có lệnh của tôi, không được đứng lên đấy. Tôi sẽ vào kiểm tra, nên hãy nghĩ ngơi đi, khi nào cháo chín tôi sẽ gọi em.
Nhìn bóng lưng người đàn ông dần dần khuất sau tấm cửa. Khuôn mặt Chu Uyển Nhi ửng hồng, trên môi mang theo một nụ cười khiến người vấn vương.
-Không… Nhã Thuần ….. mau …. Mau cứu…. mọi người …. Đừng bỏ tôi mà …. Không không… cần… á…. - Chu Uyển Nhi lâm vào hôn mê, không ngừng nói mớ.
Cảm nhận thân thể nhỏ bé, run lên vì sợ, Nhật Hàn nắm chặt lấy tay của Uyển Nhi nói:
-Uyển Nhi không sao, mọi chuyện qua rồi. Em đừng lo, em làm tốt lắm. Uyển Nhi, bình tĩnh lại đi em.
-Nhã Thuần mau chạy đi… chúng tới… đừng… đừng … bắn mà…. Ô ô ô ô… - người đang nằm trên giường không những không có dấu hiệu tỉnh lại, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Nhật Hàn ôm Uyển Nhi vào lòng, thì thào vào tai Uyển Nhi:
-Uyển Nhi, em phải tin tôi, mọi người không sao. Mọi chuyện đã có tôi lo, em đừng nghĩ nhiều nữa, Uyển Nhi……...
Trong màn đêm tâm tối, Uyển Nhi lạc vào một không gian rộng lớn, những người bạn bên cạnh cô từng người, từng người lần lượt biến mất trước mặt cô, dù cô có gọi khàn cả cộ, họ cũng không đáp lại.
Uyển Nhi rất mệt mỗi, cô như con thiêu thân lạc lối không tìm thấy đường ra. Ngay lúc cô muốn từ bỏ, buôn tha cho tất cả, thì bỗng nhiên một luồn ánh sáng hướng tới bao trùm lấy cô, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường.
Chu Uyển Nhi nhíu mày, hàn lông mi khẽ lay động, sau đó dần mở ra. Nhìn chầm chầm vào Nhật Hàn nói:
-Nhật Hàn, anh mau đi cứu mọi người, họ bị bắt rồi. Nhanh, nhanh lên đi…
Nhật Hàn đưa tay lên miệng Uyển Nhi ngăn lời của cô lại nói:
-Em yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả. Tất cả mọi thứ tôi sẽ giải quyết nhiệm vụ bây giờ của em là phải tịnh dưỡng thật tốt cho tôi.
-Nhưng … nhưng mà…
-Không nhưng nhị gì cả, tôi là bác sĩ, em là bệnh nhân.Vì vậy em phải nghe lời của tôi.
Nói xong, anh kéo chăn đắp lên người cô, rồi nở nụ cười xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi, anh kề sát vào tai cô nói:
-Không có lệnh của tôi, không được đứng lên đấy. Tôi sẽ vào kiểm tra, nên hãy nghĩ ngơi đi, khi nào cháo chín tôi sẽ gọi em.
Nhìn bóng lưng người đàn ông dần dần khuất sau tấm cửa. Khuôn mặt Chu Uyển Nhi ửng hồng, trên môi mang theo một nụ cười khiến người vấn vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook