Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
-
Chương 60: Ông cụ non???
Khi Nhã Thuần bước về phòng, mặt trời đã đứng bóng.
Vừa mở cửa ra, một quả cầu nhỏ đã nhào vào lòng cô. Nhã Thuần ngồi xuống niết cái mũi của Nhã Dịch một cái rồi ôm nó vào lòng.
Nhã Dịch đẩy ra Nhã Thuần, đưa tay bốp lấy lỗ mũi của mình, nhìn cô bĩu môi nói:
-Nhã Thuần đi tắm trước đi, nhìn Nhã Thuần cỏn bẩn hôn con Milu nhà anh hàng xóm, không những thế còn bốc mùi trong kinh….
Khuôn mặt Nhã Thuần khẽ nhăn lại tỏ vẽ giận giữ nhưng giọng nói đầy vẻ sủng nịch:
-Quỷ nhỏ em dám nói chị bẩn à, cố tin chị sẽ bắt em lại rồi đánh vào thí thí của em cho nó nở hoa luôn không.
Nhã Dịch khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười nói:
-Hứ, còn chị nếu không chạy nhanh đi tắm cho em, thì tối nay đừng mong bước lên giường nửa bước.
Nhã Thuần đứng khoanh tay nhìn Nhã Dịch, hàng lông mi hơi nhíu lại, nói:
-Nhà ta Nhã Dịch lớn thật rồi kìa, còn dám đe dọa tôi nữa chứ. Thật là đủ lông đủ cánh rồi đây mà, chắc chị đây phải đi dưỡng lão sớm thôi, haiz…. – lời nói ra như mang ý trách cứ, nhưng lại mang theo vài phần ấm áp, vài phần sủng nịch.
Nhã Thuần búng lên tráng Nhã Dịch một cái thật kêu, rồi xoay lưng vào nhà tắm.
Nhã Thuần vừa đóng cửa lại, nụ cười trên môi của Nhã Dịch biến mất.
Nhã Thuần tại sao tối qua chị gạt tôi, tại sao chị lại nói dối.
Chị chưa bao giờ thành thật với tôi cả. Không lẽ chị không tin tôi sao? Không lẽ chị khi tôi là con nít nên dễ dụ sao, nếu có suy nghĩ đó thì chị lầm rồi.
Lúc nào chị cũng luôn đem đau khổ cắn nuốt một mình, không hề hé môi kể lễ với bất kỳ ai. Chị luôn dùng nụ cười để che đi những giọt nước mắt của mình, dùng lời nói dối để lấp liếm nỗi đau của bản thân, không muốn làm người khác phải lo lắng.
Nhưng tôi là người thân của chị, lớn lên bên cạnh chị, có lẽ người khác không hiểu chị, nhưng tôi đây thì biết tổng của chị.
Đối với tôi chị chỉ là một diễn viên hạng tồi, khả năng diễn xuất của chị chỉ là con số không tròn trịa. Nhìn bộ dạng của chị xem, nếu lúc nãy có chiếc gương tôi sẽ cho chị xem, nụ cười của chị muốn có bao nhiêu gượng gạo, thì đủ bấy nhiêu.
Nhã Dịch lấy cái điện thoại trong túi quần ra, ấn một dãy số, giọng nói lạnh không hề mang theo độ ấm:
-Noah chuyện của tôi giao cho cậu tiến hành đến đâu rồi.
-Chắc trong khoảng nữa tháng nữa sẽ hoàn thành.
-Không được, đẩy nhanh tốc độ cho tôi, Noah. Tôi cho cậu thời gian một tuần, nếu dự án kia không hoàn thành tự cậu cuốn xéo khỏi công ty là vừa.
Một vòng tay choàng ngang ôm lấy Nhã Dịch từ phía sau, nói:
-Nhã Dịch đang làm gì mà thần thần bí bí thế.
Nhã Dịch xoay người nở nụ cười, nhìn về phía Nhã Thuần. Nhã Dịch một tay kéo Nhã Thuần đi về phía ghế sofa, tay kia cất nhanh điện thoại vào túi quần. Nhã Dịch nói:
-Nhã Thuần ngồi xuống đi.
Lòng bàn tay của Nhã Dịch không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cũng mai nghe tiếng cửa mở, nếu không để Nhã Thuần thấy, không biết nên giải thích như thế nào nữa. Nó không tính dấu Nhã Thuần, nhưng bây giờ không phải là lúc. Đợi thời gian thích hợp nó nhất định sẽ nói toàn bộ cho cô nghe, tuyệt không giấu giếm chuyện gì. Kể cả cái bí mật nó giấu cô từ rất nhiều năm về trước.
Sau khi Nhã Thuần ngồi xuống, Nhã Dịch mỉm cười hài lòng, đi vào phòng tắm lấy ra cái khăn, sau đó nhẹ nhàng lau mái tóc cho cô, bên cạnh đó không khỏi cằn nhằn:
-Nhã Dịch thật là, đã nói bao nhiêu lần là tắm xong phải lau khô tóc chứ. Nếu không cảm lạnh thì ai khổ đây. Không phải đứa con nít này phải nay lưng ra chăm sóc sao? Haiz… Thật đúng là số khổ mà…
“Phốc” , không thể nén nổi nữa rồi, Nhã Thuần phì cười, nụ cười chói sáng, tươi như hoa, nói:
-Thôi đi, em ngưng ngây mấy lời càu nhào cho chị, nhìn bộ dạng dạng em chả thấy giống tiểu hài tử chút nào, mà chị thấy lại giống mấy ông cụ non không sai biệt tý nào. Nếu người ta không biết còn tưởng chị là em của em nữa đó.
Nhã Dịch nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ “Cười là tốt rồi”
“ui da…” Khuôn mặt tươi như hoa nhất thời đổi sắc, vì bị ai kia bức đứt mấy sợi tóc mai một cách không thương tiếc.
Nhã Dịch mang theo âm thanh vô tội nói:
-Xin lỗi…. tại Nhã Dịch lỡ ....tay ..mà….
Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ đến đắc ý của nó kìa còn ở đó dám nói không cố ý à. Nó đang khi dễ chỉ số thông minh của cô sao, Nhã Thuần chau mày nói:
-Nhưng theo chị thấy cưng đây là đang tính mưu sát tỷ tỷ ruột của mình đây mà. Hãy xem đây nhất dương chỉ của ta đây.
Vừa dứt lời cô nhào vào Nhã Dịch, chọt chọt vào người nó, nó ra sức chóng đỡ, vớ tay lấy cái gối đánh vào người Nhã Thuần. Nhã Thuần cũng cầm cái gối ra sức đánh về phía nó. Trong phòng diễn ra trận long tranh phượng đấu không khoang nhượng. Nhất thời tiếng cười của Nhã Dịch và Nhã Thuần tràn ngập, bao trùm cả một khoảng không.
Vừa mở cửa ra, một quả cầu nhỏ đã nhào vào lòng cô. Nhã Thuần ngồi xuống niết cái mũi của Nhã Dịch một cái rồi ôm nó vào lòng.
Nhã Dịch đẩy ra Nhã Thuần, đưa tay bốp lấy lỗ mũi của mình, nhìn cô bĩu môi nói:
-Nhã Thuần đi tắm trước đi, nhìn Nhã Thuần cỏn bẩn hôn con Milu nhà anh hàng xóm, không những thế còn bốc mùi trong kinh….
Khuôn mặt Nhã Thuần khẽ nhăn lại tỏ vẽ giận giữ nhưng giọng nói đầy vẻ sủng nịch:
-Quỷ nhỏ em dám nói chị bẩn à, cố tin chị sẽ bắt em lại rồi đánh vào thí thí của em cho nó nở hoa luôn không.
Nhã Dịch khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười nói:
-Hứ, còn chị nếu không chạy nhanh đi tắm cho em, thì tối nay đừng mong bước lên giường nửa bước.
Nhã Thuần đứng khoanh tay nhìn Nhã Dịch, hàng lông mi hơi nhíu lại, nói:
-Nhà ta Nhã Dịch lớn thật rồi kìa, còn dám đe dọa tôi nữa chứ. Thật là đủ lông đủ cánh rồi đây mà, chắc chị đây phải đi dưỡng lão sớm thôi, haiz…. – lời nói ra như mang ý trách cứ, nhưng lại mang theo vài phần ấm áp, vài phần sủng nịch.
Nhã Thuần búng lên tráng Nhã Dịch một cái thật kêu, rồi xoay lưng vào nhà tắm.
Nhã Thuần vừa đóng cửa lại, nụ cười trên môi của Nhã Dịch biến mất.
Nhã Thuần tại sao tối qua chị gạt tôi, tại sao chị lại nói dối.
Chị chưa bao giờ thành thật với tôi cả. Không lẽ chị không tin tôi sao? Không lẽ chị khi tôi là con nít nên dễ dụ sao, nếu có suy nghĩ đó thì chị lầm rồi.
Lúc nào chị cũng luôn đem đau khổ cắn nuốt một mình, không hề hé môi kể lễ với bất kỳ ai. Chị luôn dùng nụ cười để che đi những giọt nước mắt của mình, dùng lời nói dối để lấp liếm nỗi đau của bản thân, không muốn làm người khác phải lo lắng.
Nhưng tôi là người thân của chị, lớn lên bên cạnh chị, có lẽ người khác không hiểu chị, nhưng tôi đây thì biết tổng của chị.
Đối với tôi chị chỉ là một diễn viên hạng tồi, khả năng diễn xuất của chị chỉ là con số không tròn trịa. Nhìn bộ dạng của chị xem, nếu lúc nãy có chiếc gương tôi sẽ cho chị xem, nụ cười của chị muốn có bao nhiêu gượng gạo, thì đủ bấy nhiêu.
Nhã Dịch lấy cái điện thoại trong túi quần ra, ấn một dãy số, giọng nói lạnh không hề mang theo độ ấm:
-Noah chuyện của tôi giao cho cậu tiến hành đến đâu rồi.
-Chắc trong khoảng nữa tháng nữa sẽ hoàn thành.
-Không được, đẩy nhanh tốc độ cho tôi, Noah. Tôi cho cậu thời gian một tuần, nếu dự án kia không hoàn thành tự cậu cuốn xéo khỏi công ty là vừa.
Một vòng tay choàng ngang ôm lấy Nhã Dịch từ phía sau, nói:
-Nhã Dịch đang làm gì mà thần thần bí bí thế.
Nhã Dịch xoay người nở nụ cười, nhìn về phía Nhã Thuần. Nhã Dịch một tay kéo Nhã Thuần đi về phía ghế sofa, tay kia cất nhanh điện thoại vào túi quần. Nhã Dịch nói:
-Nhã Thuần ngồi xuống đi.
Lòng bàn tay của Nhã Dịch không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cũng mai nghe tiếng cửa mở, nếu không để Nhã Thuần thấy, không biết nên giải thích như thế nào nữa. Nó không tính dấu Nhã Thuần, nhưng bây giờ không phải là lúc. Đợi thời gian thích hợp nó nhất định sẽ nói toàn bộ cho cô nghe, tuyệt không giấu giếm chuyện gì. Kể cả cái bí mật nó giấu cô từ rất nhiều năm về trước.
Sau khi Nhã Thuần ngồi xuống, Nhã Dịch mỉm cười hài lòng, đi vào phòng tắm lấy ra cái khăn, sau đó nhẹ nhàng lau mái tóc cho cô, bên cạnh đó không khỏi cằn nhằn:
-Nhã Dịch thật là, đã nói bao nhiêu lần là tắm xong phải lau khô tóc chứ. Nếu không cảm lạnh thì ai khổ đây. Không phải đứa con nít này phải nay lưng ra chăm sóc sao? Haiz… Thật đúng là số khổ mà…
“Phốc” , không thể nén nổi nữa rồi, Nhã Thuần phì cười, nụ cười chói sáng, tươi như hoa, nói:
-Thôi đi, em ngưng ngây mấy lời càu nhào cho chị, nhìn bộ dạng dạng em chả thấy giống tiểu hài tử chút nào, mà chị thấy lại giống mấy ông cụ non không sai biệt tý nào. Nếu người ta không biết còn tưởng chị là em của em nữa đó.
Nhã Dịch nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ “Cười là tốt rồi”
“ui da…” Khuôn mặt tươi như hoa nhất thời đổi sắc, vì bị ai kia bức đứt mấy sợi tóc mai một cách không thương tiếc.
Nhã Dịch mang theo âm thanh vô tội nói:
-Xin lỗi…. tại Nhã Dịch lỡ ....tay ..mà….
Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ đến đắc ý của nó kìa còn ở đó dám nói không cố ý à. Nó đang khi dễ chỉ số thông minh của cô sao, Nhã Thuần chau mày nói:
-Nhưng theo chị thấy cưng đây là đang tính mưu sát tỷ tỷ ruột của mình đây mà. Hãy xem đây nhất dương chỉ của ta đây.
Vừa dứt lời cô nhào vào Nhã Dịch, chọt chọt vào người nó, nó ra sức chóng đỡ, vớ tay lấy cái gối đánh vào người Nhã Thuần. Nhã Thuần cũng cầm cái gối ra sức đánh về phía nó. Trong phòng diễn ra trận long tranh phượng đấu không khoang nhượng. Nhất thời tiếng cười của Nhã Dịch và Nhã Thuần tràn ngập, bao trùm cả một khoảng không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook