Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
-
Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
Trong lớp học No. 1
Nhã Thuần nhìn Nhược Mai đang ngồi mà hồn thả tặng trời xanh, ngay cả khi cô đưa tay quơ quơ trước mặt cô nàng, mà cô nàng vẫn còn như không hay.
Nhã Thuần cất tiếng nói:
- - Ôi ! Giời ơi, có soái ca kìa, soái cực kỳ soái luôn.
- - Đâu đâu sao mình không thấy? – Nhược Mai đưa mắt tìm kiếm xung quanh lớp nhưng không thấy, cô biết mình lại bị Nhã Thuần chơi nữa rồi.
Nhã Thuần biết ngay mà. { Con bạn cô chỉ có một sở thích vô cùng bình thường và giản dị đó là mỗi ngày có chàng soái ca bên cạnh. Tốt nhất là sáu anh, chia đều cả tuần, cô mới hỏi thiếu một anh rồi. Nó mặt không đổi sắc nói: “Chủ nhật ra ngoài kiếm trai khác, soái ca mà nhìn riết lâu ngày cũng chán”. Cô chỉ có thể thốt lên câu “Bó chân với cậu luôn rồi” }
Nhã Thuần vẻ mặt giận dỗi nói:
- - Bây giờ cậu mới để ý đến mình sao? Mình cứ tượng cậu xem mình là không khí chứ?
Nhược Mai ngượng ngượng ngùng, lắc đầu lè lưỡi trả lời:
- - Nào có đâu à!
- -Vậy chứ khi nãy, ai ngồi thẫn thờ, mình kêu mãi không nghe, mới nghe nói có trai đẹp là tương tướp, tương tướp. Mà khi nãy cậu suy nghĩ gì thế?
- - Mình đang nghĩ không biết trong hồ lô của Nam Cung Hạo Thiên đang bán thuốc gì? Gần đây ngoại trừ tăng tiết học và thời gian, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nên mình nghĩ hoài không ra.
- - Cậu nói như vậy là bình thường sao? Suốt mấy tuần nay, lịch học của lớp tăng lên, số lượng kiến thức và thời gian học thì tăng cao như diều gặp gió, thời gian nghĩ giải lao thì bị rút ngắn gần bằng không, thứ bảy, chủ nhật thì không cho nghĩ.
- - Nhưng mình vẫn thấy nghi ngờ lắm, không lẽ đây là biện pháp đối phó lớp của hắn, có đơn giản như vậy chăng? Nhưng nếu hắn muốn dùng cách này để tăng áp lực cho lớp, hy vong khuất phục được tụi mình, thì mơ đi. Mình tin với khả năng của lớp thì việc thi đậu đại học còn là chuyện nhỏ thì huống hồ gì cái chương trình phổ thông này.
Vào cuối buổi sinh hoạt chủ nhiệm
Nam Cung Hạo Thiên đứng trên bục giảng nhìn lớp nói:
- - Những ngày vừa qua thật vất vả cho các em. Tôi xin chúc mừng các em. Chúng ta đã hòa thành gần xong chương trình của khóa học này. Tôi có một bất ngờ dành cho lớp. Vì đây là lớp No. 1 tập hợp toàn tinh anh trong tinh anh, nên trường quyết định sẽ mở cho các em một khóa học đặc biệt, để các em có thể hoàn thiện hơn. Thời gian của khóa học là do tôi quyết định vì vậy,….. các em hiểu chứ.
- - Là sao? – một số bạn trong lớp nhìn nhau, ngơ ngác không biết việc gì đang xảy ra.
Anh cất giọng nghiêm nghị nói:
- - Trường sẽ tổ chức cho các em buổi thực học, trong khi đi dã ngoại vào cuối tuần này. Nên các em hãy chuẩn bị đi. Tôi xin lưu ý, không bạn nào được phép vắng mặt nếu không hậu quả các em không lường được đâu. Tiết học đến đây kết thúc.
Sau khi Nam Cung Hạo Thiên ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao cả lên, có người cảm thấy hồi hợp, có kẻ cảm thấy nhàm chán. Nhưng không một ai dám không đi, họ không quên hành động uy hiếp trước đây, họ tin với năng lực của hắn, hắn nói được nhất định sẽ làm được.
Lâm Nhược Mai, nữa cười nữa không nói:
- - Hắn muốn giở trò mới sao? Ta đây mới không sợ. Binh đến thì tướng ngăn thôi, hahaha……
Mạc Ly Khanh, vẻ mặt thâm trầm nói:
- - Thú vị, thật thú vị, ta đợi xem hắn sẽ làm được trò gì.
Khi về đến nhà Lý Nhã Thuần nổi giận đùng đùng, không hề bá trước, cô đá tung cửa phòng, hiên ngang bước vào phòng của Nam Cung Hạo Thiên.
Nhã Thuần nhìn Nhược Mai đang ngồi mà hồn thả tặng trời xanh, ngay cả khi cô đưa tay quơ quơ trước mặt cô nàng, mà cô nàng vẫn còn như không hay.
Nhã Thuần cất tiếng nói:
- - Ôi ! Giời ơi, có soái ca kìa, soái cực kỳ soái luôn.
- - Đâu đâu sao mình không thấy? – Nhược Mai đưa mắt tìm kiếm xung quanh lớp nhưng không thấy, cô biết mình lại bị Nhã Thuần chơi nữa rồi.
Nhã Thuần biết ngay mà. { Con bạn cô chỉ có một sở thích vô cùng bình thường và giản dị đó là mỗi ngày có chàng soái ca bên cạnh. Tốt nhất là sáu anh, chia đều cả tuần, cô mới hỏi thiếu một anh rồi. Nó mặt không đổi sắc nói: “Chủ nhật ra ngoài kiếm trai khác, soái ca mà nhìn riết lâu ngày cũng chán”. Cô chỉ có thể thốt lên câu “Bó chân với cậu luôn rồi” }
Nhã Thuần vẻ mặt giận dỗi nói:
- - Bây giờ cậu mới để ý đến mình sao? Mình cứ tượng cậu xem mình là không khí chứ?
Nhược Mai ngượng ngượng ngùng, lắc đầu lè lưỡi trả lời:
- - Nào có đâu à!
- -Vậy chứ khi nãy, ai ngồi thẫn thờ, mình kêu mãi không nghe, mới nghe nói có trai đẹp là tương tướp, tương tướp. Mà khi nãy cậu suy nghĩ gì thế?
- - Mình đang nghĩ không biết trong hồ lô của Nam Cung Hạo Thiên đang bán thuốc gì? Gần đây ngoại trừ tăng tiết học và thời gian, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nên mình nghĩ hoài không ra.
- - Cậu nói như vậy là bình thường sao? Suốt mấy tuần nay, lịch học của lớp tăng lên, số lượng kiến thức và thời gian học thì tăng cao như diều gặp gió, thời gian nghĩ giải lao thì bị rút ngắn gần bằng không, thứ bảy, chủ nhật thì không cho nghĩ.
- - Nhưng mình vẫn thấy nghi ngờ lắm, không lẽ đây là biện pháp đối phó lớp của hắn, có đơn giản như vậy chăng? Nhưng nếu hắn muốn dùng cách này để tăng áp lực cho lớp, hy vong khuất phục được tụi mình, thì mơ đi. Mình tin với khả năng của lớp thì việc thi đậu đại học còn là chuyện nhỏ thì huống hồ gì cái chương trình phổ thông này.
Vào cuối buổi sinh hoạt chủ nhiệm
Nam Cung Hạo Thiên đứng trên bục giảng nhìn lớp nói:
- - Những ngày vừa qua thật vất vả cho các em. Tôi xin chúc mừng các em. Chúng ta đã hòa thành gần xong chương trình của khóa học này. Tôi có một bất ngờ dành cho lớp. Vì đây là lớp No. 1 tập hợp toàn tinh anh trong tinh anh, nên trường quyết định sẽ mở cho các em một khóa học đặc biệt, để các em có thể hoàn thiện hơn. Thời gian của khóa học là do tôi quyết định vì vậy,….. các em hiểu chứ.
- - Là sao? – một số bạn trong lớp nhìn nhau, ngơ ngác không biết việc gì đang xảy ra.
Anh cất giọng nghiêm nghị nói:
- - Trường sẽ tổ chức cho các em buổi thực học, trong khi đi dã ngoại vào cuối tuần này. Nên các em hãy chuẩn bị đi. Tôi xin lưu ý, không bạn nào được phép vắng mặt nếu không hậu quả các em không lường được đâu. Tiết học đến đây kết thúc.
Sau khi Nam Cung Hạo Thiên ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao cả lên, có người cảm thấy hồi hợp, có kẻ cảm thấy nhàm chán. Nhưng không một ai dám không đi, họ không quên hành động uy hiếp trước đây, họ tin với năng lực của hắn, hắn nói được nhất định sẽ làm được.
Lâm Nhược Mai, nữa cười nữa không nói:
- - Hắn muốn giở trò mới sao? Ta đây mới không sợ. Binh đến thì tướng ngăn thôi, hahaha……
Mạc Ly Khanh, vẻ mặt thâm trầm nói:
- - Thú vị, thật thú vị, ta đợi xem hắn sẽ làm được trò gì.
Khi về đến nhà Lý Nhã Thuần nổi giận đùng đùng, không hề bá trước, cô đá tung cửa phòng, hiên ngang bước vào phòng của Nam Cung Hạo Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook