Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
-
Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
Nhã Dịch vừa ăn, vừa nhìn Nhã Thuần cười cười, dơ ngón cái lên:
- Món ăn của Nhã Thuần là ngon nhất, nhất…..
Rồi cắm đầu vào, ăn hết món này tới món khác.
Hoắc Kiến Phong nói:
- Đúng là quỷ tham ăn mà.
Sau khi ăn xong, cả ba người ra ngoài phòng khách, Nhã Thuần ở bên trong dọn dẹp, rồi cô mang vào cho họ một đĩa trái cây.
Nhưng khi bước vào phòng, cô nhìn thấy Hoắc Kiến Phong vừa lôi kéo Nhã Dịch, đánh vào thí thí của Nhã Dịch, nó thì dẫy dụa, trốn tránh. Hoắc Kiến Phong nói:
- Ai dạy nhóc những điều này? Thật là hủy hoại mầm non tương lai của tổ quốc mà?
Tuy nói vậy nhưng Kiến Phong cũng đang cười thật tươi, không biết là anh đang trách phạt nó, hay là đang khích lệ nó nữa.
Còn Nhật Hàn thì cười một cách khoái trá, Nam Cung Hạo Thiên cũng cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cười một một cách thật lòng, nụ cười như ánh sáng mặt trời ấm áp mà chói sáng, như vầng thái dương, làm tim cô đập lỡ một nhịp mà cô không hề hay biết.
Nhã Dịch vẻ mặt ai oán nhìn Nhã Thuần, nó kể lại cho Nhã Thuần nghe.
( Hoắc Kiến Phong hỏi Nhã Dịch ở trường có gì vui và quen với nhiều bạn không?. Nhã Dịch bĩu môi nói:
- Chẳng có gì vui cả, ở trường thật là phiền.
- Sao lại phiền?
Nhã Dịch thở dài nói, tỏ vẻ đầy chán nản:
- Đúng là hồng nhan họa thủy à! Bọn con gái suốt ngày lẽo đẻo đi theo, rủ Nhã Dịch chơi chung, Nhã Dịch đã từ chối nhiều lần,mà chúng cứ như là ruồi đuổi hoài không đi. Còn bọn con trai thì không chịu chơi với Nhã Dịch
- Tại sao?
- Chúng dám. Do khi chơi các trò chơi Nhã Dịch luôn dành được chiến thắng, nên chúng không thích chơi với Nhã Dịch. Với lại Nhã Dịch cũng không hứng thú chơi với chúng, Nhã Dịch không thích những kẻ IQ kém.
Một bầy quạ đen bay qua trước mặt hắn, hắn cảm nhận nó cứ như là bản sao thu nhỏ của ai kia, tự kỷ, tự kỷ quá nặng rồi. Nhưng không sao, nó vẫn còn nhỏ hãy xem như là chưa ý thức được đi.
Nhật Hàn nói:
- Ở trường Nhã Dịch có bị ai ăn hiếp không? Nói đi chú sẽ xử nó?
Hoắc Kiến Phong đen mặt:
- Không được dạy trẻ con bạo lực biết không? Nếu có việc gì xảy ra, thì nên báo với cô giáo.
Nhật Hàn cười cười nói:
- Ai kia chỉ giỏi nói, không nhớ trước đây, người nào vừa mới nghe người khác nói xấu mình, thì không nói không rằng đánh lại kẻ kia thừa sống thiếu chết, răng rơi đầy đường à?
- Thì thì….
- Thì sao?
Hoắc Kiến Phong đuối lý không nói được gì, phùng má, trợn mặt há hóc mồm đứng sang bên cạnh.
Nhã Dịch cười nói:
- Nhã Dịch cũng không biết nữa? Chỉ là trước đây khi Nhã Dịch còn đi học, sách vở bị xé rách, bàn ghế bị viết bậy, đôi lúc còn bị gạt chân,… có lần còn có một đám bạn quay quanh Nhã Dịch nữa, chúng muốn đánh Nhã Dịch.
- Sao? Chúng dám đối xử với Nhã Dịch như thế à? Thật chê ngày dài quá mà…? – Hoắc Kiếm Phong tức giận nói.
Nhật Hàn cười nói:
- Cậu là hiệu trưởng đó?
- Thì sao? Nếu dám đụng đến nhân của mình thì chỉ có tử.
- Hahaha….
(Tg: Nhã Dịch là người của chú hồi nào vậy cà?)
Nhã Dịch nói:
- Không được cô nói không được đánh bạn, đánh bạn là bé hư. Nhã Thuần không thích bé hư.
Nghe đến đây Nhã Thuần mỉm cười hài lòng, xem ra công tác giáo dục của cô làm thật tốt.
- Không lẽ Nhã Dịch nhịn như vậy à?
Nhã Dịch vừa ngậm cây kẹo mút trên tay, vừa mỉm cười, nói:
- Nhã Dịch không có đánh bạn. Nhã Dịch chỉ là cho vào thức ăn của chúng một ít bả đậu, thừa lúc chúng ngũ trưa dùng chì màu trang điểm cho chúng chút ít, khi chúng ăn hiếp bạn bè khác thì kêu giáo viên đến, rắc lên người chúng một ít bột ngứa, thả sâu vào cặp chúng… )
Nghe Nhã Dịch kể đến đây vẻ mặt Nhã Thuần đầy hắc tuyến, đây có phải là đứa em bé bỏng vẫn hay nắm tay làm nũng với mình không đây.
Nhã Thuần giận đến xanh mặt hét:
- Lý Nhã Dịch em…
Nhã Dịch nhìn vẻ mặt còn đen hơn đáy nồi của Nhã Thuần đã sớm cao bay xa chạy từ lâu, nó vô tội nói:
- Nhã Dịch không sai? Nhã Dịch đâu có đánh bạn, tại chúng khi dễ Nhã Dịch trước thôi. Không phải Nhã Thuần nói một điều nhịn là chính điều thiệt thòi à.
Hoắc Kiến Phong, cười ha hả nói:
- Thật không ngờ cách dạy học của học viên đứng thứ hai toàn quốc có khác?
Nhật Hàn phụ họa theo:
- Đúng là không hổ câu chị nào thì em nấy nha!
(Tg: “có câu này sao???????????”)
- Thật sự là em muốn chị phải đối xử với em như thế nào đây. Em đứng lại cho chị.
Thế là trong nhà lại tiếp tục diễn ra cảnh gà bay chó chạy lần hai.
Mà cô có nói như thế sao?
Lúc hai chị em chen lấn nhau, giành giựt mua hàng giảm giá với mấy bà cô trong siêu thị cô đã nói với Nhã Dịch “Một điều nhịn là chính điều thiệt thòi đó, Nhã Dịch nhớ nha!”. Bây giờ cô khẳng định, thằng nhóc này đúng là học một biết mười, ứng dụng ngay lý thuyết vào thực tế mà. Tức tử cô thôi.
Phúc hắc, quá phúc hắc rồi.
- Món ăn của Nhã Thuần là ngon nhất, nhất…..
Rồi cắm đầu vào, ăn hết món này tới món khác.
Hoắc Kiến Phong nói:
- Đúng là quỷ tham ăn mà.
Sau khi ăn xong, cả ba người ra ngoài phòng khách, Nhã Thuần ở bên trong dọn dẹp, rồi cô mang vào cho họ một đĩa trái cây.
Nhưng khi bước vào phòng, cô nhìn thấy Hoắc Kiến Phong vừa lôi kéo Nhã Dịch, đánh vào thí thí của Nhã Dịch, nó thì dẫy dụa, trốn tránh. Hoắc Kiến Phong nói:
- Ai dạy nhóc những điều này? Thật là hủy hoại mầm non tương lai của tổ quốc mà?
Tuy nói vậy nhưng Kiến Phong cũng đang cười thật tươi, không biết là anh đang trách phạt nó, hay là đang khích lệ nó nữa.
Còn Nhật Hàn thì cười một cách khoái trá, Nam Cung Hạo Thiên cũng cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cười một một cách thật lòng, nụ cười như ánh sáng mặt trời ấm áp mà chói sáng, như vầng thái dương, làm tim cô đập lỡ một nhịp mà cô không hề hay biết.
Nhã Dịch vẻ mặt ai oán nhìn Nhã Thuần, nó kể lại cho Nhã Thuần nghe.
( Hoắc Kiến Phong hỏi Nhã Dịch ở trường có gì vui và quen với nhiều bạn không?. Nhã Dịch bĩu môi nói:
- Chẳng có gì vui cả, ở trường thật là phiền.
- Sao lại phiền?
Nhã Dịch thở dài nói, tỏ vẻ đầy chán nản:
- Đúng là hồng nhan họa thủy à! Bọn con gái suốt ngày lẽo đẻo đi theo, rủ Nhã Dịch chơi chung, Nhã Dịch đã từ chối nhiều lần,mà chúng cứ như là ruồi đuổi hoài không đi. Còn bọn con trai thì không chịu chơi với Nhã Dịch
- Tại sao?
- Chúng dám. Do khi chơi các trò chơi Nhã Dịch luôn dành được chiến thắng, nên chúng không thích chơi với Nhã Dịch. Với lại Nhã Dịch cũng không hứng thú chơi với chúng, Nhã Dịch không thích những kẻ IQ kém.
Một bầy quạ đen bay qua trước mặt hắn, hắn cảm nhận nó cứ như là bản sao thu nhỏ của ai kia, tự kỷ, tự kỷ quá nặng rồi. Nhưng không sao, nó vẫn còn nhỏ hãy xem như là chưa ý thức được đi.
Nhật Hàn nói:
- Ở trường Nhã Dịch có bị ai ăn hiếp không? Nói đi chú sẽ xử nó?
Hoắc Kiến Phong đen mặt:
- Không được dạy trẻ con bạo lực biết không? Nếu có việc gì xảy ra, thì nên báo với cô giáo.
Nhật Hàn cười cười nói:
- Ai kia chỉ giỏi nói, không nhớ trước đây, người nào vừa mới nghe người khác nói xấu mình, thì không nói không rằng đánh lại kẻ kia thừa sống thiếu chết, răng rơi đầy đường à?
- Thì thì….
- Thì sao?
Hoắc Kiến Phong đuối lý không nói được gì, phùng má, trợn mặt há hóc mồm đứng sang bên cạnh.
Nhã Dịch cười nói:
- Nhã Dịch cũng không biết nữa? Chỉ là trước đây khi Nhã Dịch còn đi học, sách vở bị xé rách, bàn ghế bị viết bậy, đôi lúc còn bị gạt chân,… có lần còn có một đám bạn quay quanh Nhã Dịch nữa, chúng muốn đánh Nhã Dịch.
- Sao? Chúng dám đối xử với Nhã Dịch như thế à? Thật chê ngày dài quá mà…? – Hoắc Kiếm Phong tức giận nói.
Nhật Hàn cười nói:
- Cậu là hiệu trưởng đó?
- Thì sao? Nếu dám đụng đến nhân của mình thì chỉ có tử.
- Hahaha….
(Tg: Nhã Dịch là người của chú hồi nào vậy cà?)
Nhã Dịch nói:
- Không được cô nói không được đánh bạn, đánh bạn là bé hư. Nhã Thuần không thích bé hư.
Nghe đến đây Nhã Thuần mỉm cười hài lòng, xem ra công tác giáo dục của cô làm thật tốt.
- Không lẽ Nhã Dịch nhịn như vậy à?
Nhã Dịch vừa ngậm cây kẹo mút trên tay, vừa mỉm cười, nói:
- Nhã Dịch không có đánh bạn. Nhã Dịch chỉ là cho vào thức ăn của chúng một ít bả đậu, thừa lúc chúng ngũ trưa dùng chì màu trang điểm cho chúng chút ít, khi chúng ăn hiếp bạn bè khác thì kêu giáo viên đến, rắc lên người chúng một ít bột ngứa, thả sâu vào cặp chúng… )
Nghe Nhã Dịch kể đến đây vẻ mặt Nhã Thuần đầy hắc tuyến, đây có phải là đứa em bé bỏng vẫn hay nắm tay làm nũng với mình không đây.
Nhã Thuần giận đến xanh mặt hét:
- Lý Nhã Dịch em…
Nhã Dịch nhìn vẻ mặt còn đen hơn đáy nồi của Nhã Thuần đã sớm cao bay xa chạy từ lâu, nó vô tội nói:
- Nhã Dịch không sai? Nhã Dịch đâu có đánh bạn, tại chúng khi dễ Nhã Dịch trước thôi. Không phải Nhã Thuần nói một điều nhịn là chính điều thiệt thòi à.
Hoắc Kiến Phong, cười ha hả nói:
- Thật không ngờ cách dạy học của học viên đứng thứ hai toàn quốc có khác?
Nhật Hàn phụ họa theo:
- Đúng là không hổ câu chị nào thì em nấy nha!
(Tg: “có câu này sao???????????”)
- Thật sự là em muốn chị phải đối xử với em như thế nào đây. Em đứng lại cho chị.
Thế là trong nhà lại tiếp tục diễn ra cảnh gà bay chó chạy lần hai.
Mà cô có nói như thế sao?
Lúc hai chị em chen lấn nhau, giành giựt mua hàng giảm giá với mấy bà cô trong siêu thị cô đã nói với Nhã Dịch “Một điều nhịn là chính điều thiệt thòi đó, Nhã Dịch nhớ nha!”. Bây giờ cô khẳng định, thằng nhóc này đúng là học một biết mười, ứng dụng ngay lý thuyết vào thực tế mà. Tức tử cô thôi.
Phúc hắc, quá phúc hắc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook