Thay Gả, Trốn Phi
-
Quyển 1 - Chương 57: Không hơn
Bầu trời u ám, trước mắt là một mảnh mờ tối, những tia chớp như điện xẹt xé rách từng tầng mây đen dày đặc, phá vỡ toàn bộ bầu trời u ám. Tiếng sấm nối tiếp theo nhau nổ đì đùng, từ trên trời giáng xuống một trận mưa to điên cuồng, bầu trời đen kịt phảng phất như thể vào bất cứ lúc nào cũng có thể băng lạnh mà sụp đổ, trời đất trắng xóa một mảnh, tất cả cảnh vật đều bị mưa rào, gió giật bao vây cả một vùng, thật khiến cho người ta cũng không rõ trong lòng là buồn hay vui, là thu hay là xuân.
Bởi vì cơn mưa xối xả này mà khung cảnh như được che phủ bởi một lớp màng mờ ảo. Xa xa, một tử y nam tử lẳng lặng đứng lặng im trong gió. Trời mưa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn bay múa đầy trời, nhanh chóng bắn về phía hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng tại nơi đó, dường như nỗi bi thương nồng đậm đã bao phủ chặt chẽ xung quanh hắn, trong cơn mưa to tầm tã này, bóng lưng ấy vô cùng cô đơn và hiu quạnh, toát ra vẻ trầm trọng nặng nề, phảng phất như thể trên thế gian này chỉ còn lại một mình hắn.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, lúc này, thân hình của tử y nam tử mới chợt run run, tay nắm chặt thân kiếm, im lặng bay lên, mang theo khí thế mạnh mẽ chém vào màng mưa nặng nề trước mắt, thân kiếm quét qua, nước mưa bay tung tóe, một mảnh mờ ảo. Cho đến khi mành mưa lách tách khép, trường kiếm lúc này lại lần nữa nhô lên cao đánh xuống, khí thế như một mảng cầu vồng, đem mặt nước hồ đang tĩnh lặng kia còn lăn tăn những bọt nước kích động khởi lên một trận sóng cao ngạo.
Mưa càng rơi càng lớn, mưa như cuồng phong quét lên mặt hắn, văng ra từng tầng mưa bụi như sương mù, tựa như là tấm lụa trắng mờ mịt, vị tử y nam tử ấy không hề mệt mỏi, cứ mãi miết quơ trường kiếm trong tay, vung suốt một ngày một đêm. Rốt cục, sức lực cũng cạn kiệt, liền ngã nhào trên đất, hắn đem trường kiếm quăng thẳng trên nền đất, một tay chống lấy thân thể, thở hổn hển, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, sớm đã không còn phân biệt rõ, rốt cục, những giọt nước ấy, chính là nước mưa hay vẫn còn là nước mắt.
“Lăng Yên!” Thần Tuyết Nhu che dù chạy như bay đến bên cạnh Sở Lăng Yên, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mà khẩn cầu, “Van cầu chàng, đừng có như vậy nữa, được không?”
“Tuyết Nhu…” Sở Lăng Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mang theo vẻ mờ mịt trống rỗng, hắn bi thương nhìn đến màn trời đen kịt, tự nói lẩm bẩm, âm thanh khiến người nghe đến cũng phải tan nát cõi lòng, “Nàng ấy đi rồi… Ta đã vĩnh viễn mất đi nàng rồi…”
“Lăng Yên, chàng còn có thiếp mà!” Thần Tuyết Nhu ôm chặt lấy Sở Lăng Yên, khóc to nói, “Chúng ta có thể giống như trước kia được không? Nếu như không phát sinh chuyện của năm năm trước, thiếp sớm đã trở thành vương phi của chàng rồi!”
“Tuyết Nhu, ta phải cùng nàng nói rõ một chuyện.” Sở Lăng Yên quay đầu lại, yên lặng nhìn cô gái trước mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích, âm trầm mở miệng nói ra, “Năm năm trước, sở dĩ ta nói là sẽ lấy nàng, cũng là vì mẫu thân ta hy vọng ta cưới nàng.”
“Sao?!” Thần Tuyết Nhu như chợt bừng tỉnh trong cơn mộng, ngã nhào trên nền đất, nàng nắm tay của Sở Lăng Yên thật chặt, không ngừng lắc đầu nói, “Thiếp không tin, thiếp biết chàng thích thiếp mà, nếu không vì thế, năm năm sau vì cớ gì chàng lại cưới thiếp đây?!”
“Ta…” Sở Lăng Yên nhìn nữ tử sắc mặt đã trắng bệch, khóe miệng hắn mang theo một vẻ khổ sở khó tả, hắn cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng nói, “Trước lúc mẫu phi lâm chung, bà muốn ta chiếu cố nàng, ta đã nhận lời với mẫu phi, cho nên, bất luận như thế nào, ta cũng không thể mặc kệ, bỏ nàng một mình được.”
“Ha ha…” Thần Tuyết Nhu nhịn không được mà phá cười lên, tâm tình chán nản buông lỏng cánh tay đã nắm chặt kia, nước mắt đã hòa lẫn với nước mưa, từ từ không ngừng chảy xuống gò má nàng, nhưng nàng không cam lòng, ánh mắt u ám bao hàm sự oán trách nhìn đến Sở Lăng Yên, nhẹ giọng hỏi, “Ở trong lòng chàng, đến tột cùng, chàng đặt thiếp ở vị trí nào?”
“Ta chỉ xem nàng như muội muội của ta, không hơn không kém.” Sở Lăng Yên nhàn nhạt nói ra, hắn đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm, thân thể mệt mỏi, từng bước một hướng về phía xa mà đi, chỉ lưu lại độc nhất vị nữ tử áo trắng đứng trong cơn mưa to tầm tã.
“Lăng Yên, thiếp sẽ không từ bỏ!” Thần Tuyết Nhu hướng về bóng lưng đang rời đi kia mà hét to, “Thiếp sẽ khiến chàng phải yêu thiếp!”
“Công chúa, chúng ta mau đi thôi.” Một nha hoàn thân vận lục y nhặt chiếc ô đang rơi trên nền đất, mang đến che cho Thần Tuyết Nhu, “Thân thể công chúa không tốt, không thể dầm mưa được!”
Thần Tuyết Nhu vẻ mặt ngơ ngác tiếp nhận chiếc ô, vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi, nàng nhìn theo phương hướng mà Sở Lăng Yên rời đi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thấp giọng lẩm bẩm, “ Người con gái đó đã chết rồi, sẽ không còn ai có thể tranh với ta nữa, sớm hay muộn, rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ chiếm được lòng chàng!”
Bởi vì cơn mưa xối xả này mà khung cảnh như được che phủ bởi một lớp màng mờ ảo. Xa xa, một tử y nam tử lẳng lặng đứng lặng im trong gió. Trời mưa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn bay múa đầy trời, nhanh chóng bắn về phía hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng tại nơi đó, dường như nỗi bi thương nồng đậm đã bao phủ chặt chẽ xung quanh hắn, trong cơn mưa to tầm tã này, bóng lưng ấy vô cùng cô đơn và hiu quạnh, toát ra vẻ trầm trọng nặng nề, phảng phất như thể trên thế gian này chỉ còn lại một mình hắn.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, lúc này, thân hình của tử y nam tử mới chợt run run, tay nắm chặt thân kiếm, im lặng bay lên, mang theo khí thế mạnh mẽ chém vào màng mưa nặng nề trước mắt, thân kiếm quét qua, nước mưa bay tung tóe, một mảnh mờ ảo. Cho đến khi mành mưa lách tách khép, trường kiếm lúc này lại lần nữa nhô lên cao đánh xuống, khí thế như một mảng cầu vồng, đem mặt nước hồ đang tĩnh lặng kia còn lăn tăn những bọt nước kích động khởi lên một trận sóng cao ngạo.
Mưa càng rơi càng lớn, mưa như cuồng phong quét lên mặt hắn, văng ra từng tầng mưa bụi như sương mù, tựa như là tấm lụa trắng mờ mịt, vị tử y nam tử ấy không hề mệt mỏi, cứ mãi miết quơ trường kiếm trong tay, vung suốt một ngày một đêm. Rốt cục, sức lực cũng cạn kiệt, liền ngã nhào trên đất, hắn đem trường kiếm quăng thẳng trên nền đất, một tay chống lấy thân thể, thở hổn hển, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, sớm đã không còn phân biệt rõ, rốt cục, những giọt nước ấy, chính là nước mưa hay vẫn còn là nước mắt.
“Lăng Yên!” Thần Tuyết Nhu che dù chạy như bay đến bên cạnh Sở Lăng Yên, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mà khẩn cầu, “Van cầu chàng, đừng có như vậy nữa, được không?”
“Tuyết Nhu…” Sở Lăng Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mang theo vẻ mờ mịt trống rỗng, hắn bi thương nhìn đến màn trời đen kịt, tự nói lẩm bẩm, âm thanh khiến người nghe đến cũng phải tan nát cõi lòng, “Nàng ấy đi rồi… Ta đã vĩnh viễn mất đi nàng rồi…”
“Lăng Yên, chàng còn có thiếp mà!” Thần Tuyết Nhu ôm chặt lấy Sở Lăng Yên, khóc to nói, “Chúng ta có thể giống như trước kia được không? Nếu như không phát sinh chuyện của năm năm trước, thiếp sớm đã trở thành vương phi của chàng rồi!”
“Tuyết Nhu, ta phải cùng nàng nói rõ một chuyện.” Sở Lăng Yên quay đầu lại, yên lặng nhìn cô gái trước mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích, âm trầm mở miệng nói ra, “Năm năm trước, sở dĩ ta nói là sẽ lấy nàng, cũng là vì mẫu thân ta hy vọng ta cưới nàng.”
“Sao?!” Thần Tuyết Nhu như chợt bừng tỉnh trong cơn mộng, ngã nhào trên nền đất, nàng nắm tay của Sở Lăng Yên thật chặt, không ngừng lắc đầu nói, “Thiếp không tin, thiếp biết chàng thích thiếp mà, nếu không vì thế, năm năm sau vì cớ gì chàng lại cưới thiếp đây?!”
“Ta…” Sở Lăng Yên nhìn nữ tử sắc mặt đã trắng bệch, khóe miệng hắn mang theo một vẻ khổ sở khó tả, hắn cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng nói, “Trước lúc mẫu phi lâm chung, bà muốn ta chiếu cố nàng, ta đã nhận lời với mẫu phi, cho nên, bất luận như thế nào, ta cũng không thể mặc kệ, bỏ nàng một mình được.”
“Ha ha…” Thần Tuyết Nhu nhịn không được mà phá cười lên, tâm tình chán nản buông lỏng cánh tay đã nắm chặt kia, nước mắt đã hòa lẫn với nước mưa, từ từ không ngừng chảy xuống gò má nàng, nhưng nàng không cam lòng, ánh mắt u ám bao hàm sự oán trách nhìn đến Sở Lăng Yên, nhẹ giọng hỏi, “Ở trong lòng chàng, đến tột cùng, chàng đặt thiếp ở vị trí nào?”
“Ta chỉ xem nàng như muội muội của ta, không hơn không kém.” Sở Lăng Yên nhàn nhạt nói ra, hắn đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm, thân thể mệt mỏi, từng bước một hướng về phía xa mà đi, chỉ lưu lại độc nhất vị nữ tử áo trắng đứng trong cơn mưa to tầm tã.
“Lăng Yên, thiếp sẽ không từ bỏ!” Thần Tuyết Nhu hướng về bóng lưng đang rời đi kia mà hét to, “Thiếp sẽ khiến chàng phải yêu thiếp!”
“Công chúa, chúng ta mau đi thôi.” Một nha hoàn thân vận lục y nhặt chiếc ô đang rơi trên nền đất, mang đến che cho Thần Tuyết Nhu, “Thân thể công chúa không tốt, không thể dầm mưa được!”
Thần Tuyết Nhu vẻ mặt ngơ ngác tiếp nhận chiếc ô, vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi, nàng nhìn theo phương hướng mà Sở Lăng Yên rời đi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thấp giọng lẩm bẩm, “ Người con gái đó đã chết rồi, sẽ không còn ai có thể tranh với ta nữa, sớm hay muộn, rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ chiếm được lòng chàng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook