Thay Đổi Vận Mệnh
-
Chương 29: Tâm sự Trần Hy (1)
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu được bản thân mình vì sao lại thích cô ấy nhiều như vậy?
Từng có một khoảng thời gian rất dài, cô ấy mỗi ngày đều không ngừng bám theo tôi, khiến cho tôi cảm thấy
vô cùng bực bội vô cùng khó chịu đến mức chỉ muốn phát điên lên mà thôi.
Nói thật ra, ngay từ lúc ban đầu tôi vốn đã không có cảm tình với cô ấy.
À không, nếu như nói một cách chính xác thì tôi chán ghét sự ngu ngốc. Đặc biệt là những người vừa ngu ngốc lại vừa thích gây sự chú ý.
Trước năm lớp sáu, tôi vốn không hề biết đến sự tồn tại của cô ấy trong lớp học, thẳng cho đến ngày hôm đó.
Ngày hôm đó quả thật cũng giống như những ngày bình thường khác, vào mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần tôi đều phải có mặt ở trên lớp từ rất sớm để chuẩn bị đọc diễn văn. Thế nhưng vừa mới đặt chân đến trường thì tôi đã liền trông thấy cô ấy đang mang túi xách trên vai mà đứng ngây ngốc ngoài cửa lớp, mãi một hồi lâu sau, cô ấy mới chịu từ từ tiến vào trong phòng học, ngay khi vào đến giữa lớp, không hiểu vì lí do gì cô ấy lại một lần nữa choáng váng, giống như vô tình đi lạc vào một mê cung bí hiểm nào đó.
Chẳng những vậy trong giờ kiểm tra thể dục, cô ấy vẫn cứ tiếp tục dùng bộ dạng ngốc nghếch ấy mà đứng nhìn những người khác chằm chằm.
“Ngu ngốc, cậu không thể thông minh hơn một chút được sao? Đừng có mãi ngu ngốc như vậy chứ!”
Nghe thấy những lời này, cô ấy trông có vẻ hơi sửng sốt một chút, đồng thời trên khuôn mặt còn mang theo vài phần kinh hãi cùng đả kích mà mở to hai mắt nhìn tôi.
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn cô ấy một cái, rốt cuộc thì cô ấy đang làm cái gì quái vậy? Chơi trò giả vờ mất trí nhớ ư? Rõ ràng hiện tại cô ấy vẫn còn có thể nhận ra mọi người xung quanh đấy thôi.
Sau khi buổi tập thể dục giữa giờ đã kết thúc, tôi cố ý quay sang túm lấy tay cô ấy kéo về phía mình, rồi giễu cợt hỏi: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Từ đầu cho đến cuối cô ấy vẫn im lặng không nói bất kỳ một lời nào, tiếp đó một bên nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của chính mình, một bên ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy.
Chẳng lẽ cô ấy thích tôi rồi sao?
Tuy rằng trong trường học thường xuyên có những nữ sinh tỏ ra vẻ yêu mến tôi, nhưng quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong số những nữ sinh đó lại có một người ngốc nghếch như vậy a.
Cô ấy thật ồn ào, mỗi ngày tan học xong đều không biết làm gì khác hơn là cùng La Lỵ đùa giỡn ầm ỉ.
Cô ấy thật ngu ngốc, cả một ngày ngoại trừ việc ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì chỉ biết lén la lén lút ngủ gật trong lớp mà thôi.
Cô ấy thật đáng ghét, luôn dùng thái độ của trưởng bối để đối xử với những người xung quanh [chính mình lúc đó chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ thôi hay sao?], hơn nữa còn dám ngang nhiên gọi tôi là ‘lùn đông qua’ nữa cơ chứ! [chỉ riêng điểm này thôi đã không thể nào tha thứ được rồi!]
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, thành tích học tập của cô ấy không hiểu vì sao lại đột nhiên tăng vọt, nếu chỉ như vậy thôi thì quả thật chẳng có gì đáng nói. Điều đáng nói ở đây chính là, cô ấy đã… đem tôi đá thẳng xuống vị trí thứ 2 a.
Bị một người suốt ngày chỉ biết ngủ rồi lại ngồi ngẩn ngơ đá khỏi vị trí thứ nhất, đây có thể nói là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Chính là cho dù tôi có cố gắng học tập nhiều đến thế nào đi chăng nữa, thì mãi cho tới khi tôi lên cao nhị và chuẩn bị xuất ngoại du học, vị trí thứ nhất toàn trường vẫn nghiễm nhiên thuộc về cô ấy như cũ.
Lão mẹ mỗi lần trông thấy gương mặt không cam tâm của tôi, liền nhẹ giọng hỏi, “Có phải lại là do bạn học tên Nhâm Kim Sanh hay không?”
Tôi không trả lời lão mẹ, chỉ lẳng lặng quay sang nhìn lão ba rồi nói, “Từ nay trở về sau mỗi ngày con đều phải uống một lít sữa.”
Ba tháng hè cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, thẳng cho đến ngày kỳ tập huấn quân sự ở cấp độ sơ trung chính thức bắt đầu, khi vừa mới trông thấy cô ấy từ đầu đến chân đều được trang bị quân phục một cách vô cùng nghiêm ngặt, nghiêm ngặt đến mức có thể nói là không để lộ ra bất kỳ phần cơ thể nào dưới ánh nắng mặt trời, đã khiến cho tôi và các bạn học khác không khỏi cảm thấy hoảng sợ a.
Cho dù thành tích có thể đột nhiên trở nên vượt trội, nhưng kẻ ngốc rốt cuộc thì vẫn sẽ mãi chỉ là kẻ ngốc mà thôi.
Cố ý đi đến trước mặt cô ấy nhằm chứng minh cho cô ấy thấy tôi hiện tại vốn đã thay đổi rất nhiều, đã không còn là tên ‘lùn đông qua’ mà cô ấy quen biết trước kia nữa rồi, từ nay về sau cậu đừng hòng dùng ánh mắt xem thường ấy mà nhìn tôi như vậy nữa!
Cô ấy khẽ vươn tay dụi dụi mắt, hoàn toàn không chú ý gì đến sự hiện diện của tôi.
Tôi thất vọng nặng nề, không thể làm gì khác hơn là đành phải bỏ của chạy lấy người.
Tôi thật sự sai lầm rồi, tôi quả nhiên không nên trông mong một người ngu ngốc như cô ấy có thể hiểu hiểu được ý tứ của mình.
Không nghĩ tới chính là, chỉ vừa mới trải qua 2 ngày tập huấn quân sự đầu tiên, thì sức khỏe của tôi có thể nói là đã tuột dốc một cách cực kỳ nghiêm trọng, mặc cho ba mẹ có dốc lòng khuyên nhủ tôi nên nghỉ bệnh ở nhà đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không chút do dự mà cự tuyệt, tiếp tục cắn rắng chịu đựng. Cô ấy lúc bấy giờ vẫn còn chưa bỏ cuộc, tôi như thế nào lại có thể thua một kẻ ngốc nghếch được cơ chứ?
Cố gắng chống đỡ được thêm vài ngày, vào một buổi trưa tập huấn quân sự nọ mọi thứ trước mắt tôi đều bỗng nhiên biến thành một màu đen, sau đó chính mình còn không tự chủ được mà ngã về phía sau, cứ tưởng rằng bản thân mình trong nháy mắt sẽ ngã xuống đất, nào ngờ đúng lúc này tôi lại bỗng nhiên cảm thấy có một vật gì đó mềm mại tiếp được mình.
Nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thì đã liền trông thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đồng dạng trắng bệch như mình đang kề sát bên cạnh. Là cô ấy sao?
Chẳng lẽ từ trước cho đến nay cô ấy vẫn còn chú ý đến tôi ư? Nếu không phải như vậy, thì tại sao tôi chỉ vừa mới ngã xuống đã đúng lúc tiếp được rồi? [tác giả: Cậu bé à, tất cả đều là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi…]
Ở trong phòng y tế do dự một hồi lâu sau, tôi gian nan mở miệng, “Vừa rồi… là cậu… đã đỡ được tớ phải không?”
Cô ấy cúi đầu rồi nhẹ giọng “Ân” lên một tiếng.
“Cái kia… cảm ơn…”
Nói xong, tôi không chút chần chừ liền nhắm chặt hai mắt, đồng thời cũng nhanh chóng xoay lưng hướng về phía cô ấy, không nghĩ sẽ để cho cô ấy thấy khuôn mặt hiện đang ửng đỏ vì xấu hổ của chính mình.
Ngoài cửa sổ những chú chim sẻ vẫn kêu ríu rít không ngừng, sau khi đã nhắm mắt lại càng có thể cảm nhận được rõ ràng hương vị của ánh nắng mặt trời hòa lẫn cùng với hương vị của bùn đất…
A! Đây thật sự là một mùa hè tuyệt vời.
Lúc bấy giờ… không hiểu vì sao trong lòng tôi lại bắt đầu cảm thấy cô ấy đã không còn đáng ghét như trước kia nữa.
Sau khi kỳ tập huấn quân sự khốc liệt kia đã kết thúc, tôi và cô ấy hiện tại xem như đã chính thức giản hòa với nhau rồi. Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục thuận lợi, không nghĩ tới chính là ngay tại ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới thì cô ấy đã liền bị tên đội trưởng của đội bóng rổ khối cao nhị chú ý đến.
Rốt cuộc cô ấy có điểm gì tốt cơ chứ?
Là do mái tóc dài đen nhánh, hay là do làn da trắng như tuyết kia? Ngươi học tại trường trung học F này lâu như vậy rồi chẳng lẽ chưa bao giờ gặp qua một nữ sinh nào hay sao?
Ngày hôm sau cái tên đội trưởng đội bóng rổ cao kều ấy lại còn dám ngang nhiên viết một bức thư tình mà đưa cho cô ấy, trông thấy cô ấy một bên ngượng ngùng nhận lấy bức thư tình, một bên dùng ánh mắt cảm động kia để nhìn hắn, thì trong lồng ngực tôi rất nhanh đã liền dấy lên từng đợt từng đợt sóng ngầm.
Nhâm Kim Sanh, chẳng phải trước kia cậu rất thích tớ hay sao? Chẳng phải trước kia chỉ cần thoáng trông thấy tớ cậu đều nhanh chóng đỏ mặt hay sao? Nếu như cậu đã thích tớ nhiều như vậy, thì tại sao lại có thể vì một bức thư tình mà dễ dàng dao động rồi?
Sau khi đã đem bức thư tình chết tiệt kia phá hủy xong, về đến nhà tôi liền đứng ở trước gương ngắm nhìn chính mình một hồi lâu, đồng thời trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của cô ấy:
“…Tuy rằng tớ rất thích gương mặt đáng yêu của cậu, nhưng nếu như muốn theo tớ kết giao thì cậu phải cao ít nhát 1m80 nga ~”
Tức tốc đi đến siêu thị gần nhà mua một trái bóng rổ, sau đó ở trên bàn cơm tôi bình tĩnh đối mặt với ba mẹ nói, “Về sau mỗi ngày con đều phải uống 2 lít sữa.”
1m80 ư? Đây chính là do cậu nói đấy nhé.
Từ hôm đó trở về sau, mỗi ngày tan học xong tôi đều không ngừng ra sức tập luyện bóng rổ, đánh bóng xong liền mang cả người ướt đẫm mồ hôi mà quay về phòng học nhằm chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, trông thấy tôi cực khổ như vậy cô ấy chẳng những không hỏi thăm lấy một lời, mà còn không ngừng tìm cách tránh né tôi, bảo rằng người đầy mồ hồi thế kia thì không được phép tới gần cô ấy. [tác giả: Cậu bé à, cậu không nói làm sao đối phương hiểu được ý nghĩ sâu xa của cậu được chứ…]
Trong giờ thể dục, quan sát khắp sân trường một hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy ở nơi nào cả, lòng tôi lúc bấy giờ bỗng nhiên cảm thấy không yên cho nên không thể làm gì khác hơn là đành phải lẳng lặng trốn khỏi giờ học bóng rổ mà chạy đi tìm cô ấy, dọc theo con đường mòn dẫn đến cuối sân thể dục tôi rốt cuộc cũng đã tìm được cô ấy.
Giờ phút này cô ấy đang nằm tựa lưng vào một gốc cây lớn, những tia nắng đầu thu rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp táng cây mà tạo ra vô số những vệt sáng lốm đốm chiếu vào khuôn mặt vô cùng đáng yêu của cô ấy, cô ấy nằm nghiêng đầu sang một bên, tuy rằng đang ngủ nhưng lệ tràn khóe mi.
Tôi cúi người hướng về phía cô ấy, một tay chống vào gốc cây, một tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô ấy.
Lúc ban đầu tôi quả thật chỉ muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô ấy mà thôi, thế nhưng khi vừa trông thấy cô ấy rơi lệ như vậy, trong lòng tôi không hiểu vì sao lại không khỏi cảm thấy nhói đau. Chờ cho đến khi lấy lại được tinh thần, tôi mới bất giác nhận ra một điều, bản thân mình không biết từ lúc nào đã cúi xuống hôn lên môi cô ấy, vội vội vàng vàng che miệng mình lại rồi chật vật thối lui, thì đã liền trông thấy đôi môi cô ấy vì bị hôn quá lâu cho nên sưng đỏ cả lên.
Đôi môi cô ấy thật mềm mại, thật ngọt ngào… cảm giác này thật giống như vừa mới được nếm qua một loại kẹo đường nào đó vậy…
May mắn thay sau khi đã tỉnh lại, cô ấy vươn tay vuốt vuốt môi mình và còn tưởng rằng vết sưng đỏ kia là do bị muỗi độc cắn, tôi ngay lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác cố ý giả vờ như không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Nắm chặt lấy tay cô ấy đi giữa sân trường vào những ngày đầu thu, tôi ra vẻ lơ đãng hỏi, “Uy… Vì sao cậu lại khóc?”
“À, có thể đó là do khi nãy tớ mơ thấy ác mộng.” Cố ấy vừa cười vừa cố gắng lau khô những dòng nước mắt, “Đó thật sự là một cơn ác mộng dài.”
Chắc có lẽ ngay đến chính cả bản thân cô ấy cũng không hề biết rằng, giờ phút này biểu tình trên khuôn mặt của mình có bao nhiêu thương tâm. Tôi một bên xiết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô ấy, một bên bĩu môi nói, “Ngu ngốc.”
Nhâm Kim Sanh, về sau tớ nhất định sẽ không bao giờ để cho cậu phải thương tâm như vậy nữa.
Mùa thu 1996, tôi nghĩ… bản thân mình đã thích phải một kẻ ngu ngốc rồi.
Cô ấy thật ồn ào, từ trước cho đến nay tôi vẫn cảm thấy cô ấy thật ồn ào, trước kia chỉ có mỗi một mình cô ấy và La Lỵ thôi cũng đã đủ đinh tai nhức óc rồi, nay lại còn xuất hiện thêm một Vương Mộc Mộc quái dị, bộ ba này chỉ cần đứng ở dưới tầng trệt thôi thì ở tận lầu 3 đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn họ.
Cô ấy thật ngu ngốc, từ trước cho đến nay tôi vẫn cảm thấy cô ấy thật ngu ngốc, cả một ngày ngoại trừ việc ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì chỉ biết lén la lén lút ngủ gật trong lớp mà thôi, thế nhưng không hiểu bằng cách nào lại có thể tiếp tục giữ vững được ngôi vị thứ nhất toàn trường.
Cô ấy thật… không đáng ghét, lúc bấy giờ tôi không còn cảm thấy cô ấy đáng ghét như trước nữa, mặt khác bản thân mình lại bắt đầu không tự giác mà nhớ đến những lời nói những cử chỉ đáng ghét của cô ấy.
Cô ấy không biết nấu ăn, ngay đến cả mì cũng không biết nấu. Nói thật ra, cô ấy cũng làm được một vài món, nhưng chỉ là… những món như: cơm chiên trứng, trứng chiên cà chua, cơm chiên cà chua trứng, mì trứng cà chua mà thôi.
Được rồi, suy nghĩ một chút, vì tương lai của chính mình, nếu như cô ấy không biết nấu ăn, vậy thì bản thân tôi đành phải cố gắng học vậy.
Trông thấy tôi đột nhiên ra sức học tập việc bếp núc, lão mẹ vừa mỉm cười vô cùng thần bí vừa nháy mắt hỏi, “Lại là do bạn học Nhâm Kim Sanh à?”
Tôi chỉ nghiêm mặt mà không thèm trả lời người.
… Ngực của cô ấy thật phẳng. Đây có thể nói chính là điều cấm kỵ và cũng chính tử huyệt của cô ấy, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được chạm vào nỗi đau thầm kín ấy, nếu không… hậu quả sẽ giống như tôi đây là phải nhận lấy một dấu tay thật lớn trên mặt, đồng thời còn bị tuyệt giao một tuần a.
Cô ấy mưa nắng thất thường. Lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa khiến cho tôi bối rối hoang mang không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Lần cô ấy giận tôi lâu nhất chính là sau kỳ nghĩ lễ mừng năm mới, nói thật ra cho đến tận lúc này đây tôi vẫn không thể nào hiểu được vì sao khi đó cô ấy lại né tránh tôi suốt cả nửa năm liền như vậy.
Cô ấy còn thật bạo lực. Bình thường trông có vẻ mảnh khảnh và yếu đuối, nhưng một khi đã chọc cho cô ấy nổi trận lôi đình thì hậu quả sẽ rất khó lường, giống như lần cô ấy đã trực tiếp dùng đôi giày cao gót đá vào tiểu đệ đệ của các nam sinh khác cao to gấp 2 lần mình, hơn nữa còn hung hãn dùng gậy bóng chày đánh cho bọn chúng biến thành đầu heo.
Phải nhớ kỹ, về sau trong nhà nhất quyết không thể xuất hiện gậy bóng chày và giày cao gót. [lão ba à, tuy rằng con biết người rất thích bóng chày, nhưng người hãy nhẫn nhịn đi.]
Cô ấy thật nhu nhược. Vài lần có nam sinh nào muốn cùng ước hẹn thì cô ấy liền kích động chạy đi phó ước ngay, Lý Ngộ và tên nam sinh khối cao trung học kia rốt cuộc có cái gì tốt cơ chứ? Không phải bọn họ chỉ có mỗi một ưu điểm duy nhất chính là cao hơn người thôi sao? Tôi chỉ cần mỗi ngày uống thêm một lít sữa, đồng thời chăm chỉ việc luyện tập bóng rổ thêm một vài năm, thì đã liền có thể dễ dàng vượt qua mặt bọn họ. Vả lại, bọn họ có gì xuất sắc hơn tôi cơ chứ? Một kẻ cả ngày chỉ biết đỏ mặt, còn một kẻ chỉ sợ người khác không biết hắn có lúm đồng tiền hay sao mà suốt cả ngày đều ngây ngô cười như vậy! Trừ bỏ cái bộ dạng ngốc nghếch đó ra thì bọn họ còn có gì đặc biệt… Lay lay lay [tác giả: tuy rằng bề ngoài Trần Hy lúc nào cũng mang theo bộ mặt than đen xì xì, nhưng thật ra nội tâm bên trong có thể nói là rất bạo động a ~]
Nghe xong những lời thổ lộ của tôi, cô ấy cư nhiên giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, bị tôi hôn xong lại còn vươn chân đá tôi một cước, may mắn thay tôi đã nhanh chóng né được bằng không không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa đây, sau đó một bên kêu lên một tiếng “Mẹ”, một bên ba chân bốn chẳng chạy thẳng về nhà.
Tôi có chút buồn bực.
Nụ hôn của tôi quả thật đáng sợ như vậy ư?
Tuy rằng bởi vì khẩn trương cho nên kỹ thuật hôn môi của tôi có kém một chút, nhưng về sau chỉ cố gắng luyện tập thêm vài lần sẽ tự nhiên thuần thục cả thôi.
May mắn thay lão mẹ của cô ấy đối với tôi có ấn tượng rất tốt, nếu như hiện tại cô ấy vẫn còn chưa chịu chấp nhận, thì tôi quả thật không thể làm gì khác hơn là đành phải ‘đi đường vòng mà cứu nước’ vậy, thời gian hãy còn dài, tôi cũng không cần phải quá gấp gáp.
Cứ tưởng rằng phía trước còn rất nhiều thời gian, nào ngờ một hôm đột nhiên nghe ba mẹ nói ngay khi tôi học xong cao nhị, cả nhà sẽ lập tức xuất ngoại sang Mỹ.
Tôi thật sự cảm thấy vô cùng buồn bực, vừa mới nghe xong tin tức ấy liền tức tốc chạy đi tìm cô ấy ngay.
Nói một cách chính xác là… tôi cảm thấy bất an.
Từ lúc hai chúng tôi bắt đầu quen biết nhau cho đến tận bây giờ, mỗi khi tôi càng muốn tiến đến gần cô ấy thì tôi lại càng mơ hồ cảm thấy hình như cô ấy muốn tránh né mình. Tôi thật sự không biết là do nguyên nhân gì, vài lần chai mặt bày tỏ tình cảm đều bị thất bại nặng nề, mặc dù sau này thái độ của cô ấy cũng đã phần nào buông ra rất nhiều, chính là tôi vẫn cảm giác được cô ấy có vẻ như rất sợ hãi rất hoang mang, không xác định được tương lai của hai chúng tôi sẽ ra sao.
Tôi không biết phải làm gì để có thể khiến cho cô ấy tin tưởng vào mình, thậm chí tôi cũng không dám khẳng định ngay lúc này đây cô ấy có thật sự thích tôi hay không?
Cái cảm giác này quả thật rất huyền diệu, quả thật rất khó để có thê diễn tả thành lời.
Cô ấy giống như đang ở gần ngay trước mắt, nhưng đồng thời cũng giống như đang ở một nơi nào đó rất xa xôi, chỉ cần tôi vươn tay muốn ôm chặt lấy thì trong phút chốc cô ấy lại biến mất.
Tôi càng bá đạo khống chế mọi cục diện để có thể giữ chặt cô ấy ở bên cạnh mình, thì lại càng cảm thấy bất an sợ hãi khi cô ấy rời đi.
Nhiều năm sau, tôi rốt cuộc mới lĩnh ngộ được một điều, hóa ra vào những ngày ấy người sợ hãi và bất an không phải chỉ có một mình tôi.
Lúc còn trẻ là do bản thân tôi đã quá kiêu ngạo đã quá thận trọng, cho nên không dám quay đầu lại cho cô ấy thấy sự yếu đuối sự rụt rè của chính mình, chính vì vậy cũng không thể nào trông thấy được sự yếu đuối sự rụt rè của cô ấy.
Tình yêu thuở thiếu niên có thể nói là tựa như một chén thủy tinh hay một bình pha lê mỏng manh, chỉ cần vô ý chạm phải sẽ dễ dàng khiến cho chúng vỡ nát.
Nếu như còn có hội để quay trở lại buổi tối hẹn ước hôm đó, tôi nhất định sẽ quay đầu lại, nhất định sẽ ôm chặt lấy cô ấy, và nói với cô ấy rằng—
“Nhâm Kim Sanh, tớ không nghĩ sẽ bỏ qua cậu.”
“Nhâm Kim Sanh, tớ thích cậu.”
“Nhâm Kim Sanh, tớ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”
p/s: haizzz…. đọc và edit chương này muh Sam với BaBy muốn phát khóc luôn đó. Muốn khóc là do quá cảm động với tấm chân tình Trần Hy đã dành cho Kim Sanh (trên đời này chắc hok kiếm đâu ra 1 anh như thế này), nhưng đồng thời cũng muốn khóc vì khó edit quá. Trước h chỉ quen kể chuyện theo tâm sự của Kim Sanh, bây giờ phải chuyển qua Trần Hy thấy sao sao á… Cho nên mọi người đọc chap này nếu cảm thấy Trần Hy hơi “yếu yếu” thì nhắm mắt cho qua nhé, thật sự là 2 đứa mình hok quen edit theo tâm sự của bọn con trai…
Từng có một khoảng thời gian rất dài, cô ấy mỗi ngày đều không ngừng bám theo tôi, khiến cho tôi cảm thấy
vô cùng bực bội vô cùng khó chịu đến mức chỉ muốn phát điên lên mà thôi.
Nói thật ra, ngay từ lúc ban đầu tôi vốn đã không có cảm tình với cô ấy.
À không, nếu như nói một cách chính xác thì tôi chán ghét sự ngu ngốc. Đặc biệt là những người vừa ngu ngốc lại vừa thích gây sự chú ý.
Trước năm lớp sáu, tôi vốn không hề biết đến sự tồn tại của cô ấy trong lớp học, thẳng cho đến ngày hôm đó.
Ngày hôm đó quả thật cũng giống như những ngày bình thường khác, vào mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần tôi đều phải có mặt ở trên lớp từ rất sớm để chuẩn bị đọc diễn văn. Thế nhưng vừa mới đặt chân đến trường thì tôi đã liền trông thấy cô ấy đang mang túi xách trên vai mà đứng ngây ngốc ngoài cửa lớp, mãi một hồi lâu sau, cô ấy mới chịu từ từ tiến vào trong phòng học, ngay khi vào đến giữa lớp, không hiểu vì lí do gì cô ấy lại một lần nữa choáng váng, giống như vô tình đi lạc vào một mê cung bí hiểm nào đó.
Chẳng những vậy trong giờ kiểm tra thể dục, cô ấy vẫn cứ tiếp tục dùng bộ dạng ngốc nghếch ấy mà đứng nhìn những người khác chằm chằm.
“Ngu ngốc, cậu không thể thông minh hơn một chút được sao? Đừng có mãi ngu ngốc như vậy chứ!”
Nghe thấy những lời này, cô ấy trông có vẻ hơi sửng sốt một chút, đồng thời trên khuôn mặt còn mang theo vài phần kinh hãi cùng đả kích mà mở to hai mắt nhìn tôi.
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn cô ấy một cái, rốt cuộc thì cô ấy đang làm cái gì quái vậy? Chơi trò giả vờ mất trí nhớ ư? Rõ ràng hiện tại cô ấy vẫn còn có thể nhận ra mọi người xung quanh đấy thôi.
Sau khi buổi tập thể dục giữa giờ đã kết thúc, tôi cố ý quay sang túm lấy tay cô ấy kéo về phía mình, rồi giễu cợt hỏi: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Từ đầu cho đến cuối cô ấy vẫn im lặng không nói bất kỳ một lời nào, tiếp đó một bên nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của chính mình, một bên ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy.
Chẳng lẽ cô ấy thích tôi rồi sao?
Tuy rằng trong trường học thường xuyên có những nữ sinh tỏ ra vẻ yêu mến tôi, nhưng quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong số những nữ sinh đó lại có một người ngốc nghếch như vậy a.
Cô ấy thật ồn ào, mỗi ngày tan học xong đều không biết làm gì khác hơn là cùng La Lỵ đùa giỡn ầm ỉ.
Cô ấy thật ngu ngốc, cả một ngày ngoại trừ việc ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì chỉ biết lén la lén lút ngủ gật trong lớp mà thôi.
Cô ấy thật đáng ghét, luôn dùng thái độ của trưởng bối để đối xử với những người xung quanh [chính mình lúc đó chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ thôi hay sao?], hơn nữa còn dám ngang nhiên gọi tôi là ‘lùn đông qua’ nữa cơ chứ! [chỉ riêng điểm này thôi đã không thể nào tha thứ được rồi!]
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, thành tích học tập của cô ấy không hiểu vì sao lại đột nhiên tăng vọt, nếu chỉ như vậy thôi thì quả thật chẳng có gì đáng nói. Điều đáng nói ở đây chính là, cô ấy đã… đem tôi đá thẳng xuống vị trí thứ 2 a.
Bị một người suốt ngày chỉ biết ngủ rồi lại ngồi ngẩn ngơ đá khỏi vị trí thứ nhất, đây có thể nói là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Chính là cho dù tôi có cố gắng học tập nhiều đến thế nào đi chăng nữa, thì mãi cho tới khi tôi lên cao nhị và chuẩn bị xuất ngoại du học, vị trí thứ nhất toàn trường vẫn nghiễm nhiên thuộc về cô ấy như cũ.
Lão mẹ mỗi lần trông thấy gương mặt không cam tâm của tôi, liền nhẹ giọng hỏi, “Có phải lại là do bạn học tên Nhâm Kim Sanh hay không?”
Tôi không trả lời lão mẹ, chỉ lẳng lặng quay sang nhìn lão ba rồi nói, “Từ nay trở về sau mỗi ngày con đều phải uống một lít sữa.”
Ba tháng hè cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, thẳng cho đến ngày kỳ tập huấn quân sự ở cấp độ sơ trung chính thức bắt đầu, khi vừa mới trông thấy cô ấy từ đầu đến chân đều được trang bị quân phục một cách vô cùng nghiêm ngặt, nghiêm ngặt đến mức có thể nói là không để lộ ra bất kỳ phần cơ thể nào dưới ánh nắng mặt trời, đã khiến cho tôi và các bạn học khác không khỏi cảm thấy hoảng sợ a.
Cho dù thành tích có thể đột nhiên trở nên vượt trội, nhưng kẻ ngốc rốt cuộc thì vẫn sẽ mãi chỉ là kẻ ngốc mà thôi.
Cố ý đi đến trước mặt cô ấy nhằm chứng minh cho cô ấy thấy tôi hiện tại vốn đã thay đổi rất nhiều, đã không còn là tên ‘lùn đông qua’ mà cô ấy quen biết trước kia nữa rồi, từ nay về sau cậu đừng hòng dùng ánh mắt xem thường ấy mà nhìn tôi như vậy nữa!
Cô ấy khẽ vươn tay dụi dụi mắt, hoàn toàn không chú ý gì đến sự hiện diện của tôi.
Tôi thất vọng nặng nề, không thể làm gì khác hơn là đành phải bỏ của chạy lấy người.
Tôi thật sự sai lầm rồi, tôi quả nhiên không nên trông mong một người ngu ngốc như cô ấy có thể hiểu hiểu được ý tứ của mình.
Không nghĩ tới chính là, chỉ vừa mới trải qua 2 ngày tập huấn quân sự đầu tiên, thì sức khỏe của tôi có thể nói là đã tuột dốc một cách cực kỳ nghiêm trọng, mặc cho ba mẹ có dốc lòng khuyên nhủ tôi nên nghỉ bệnh ở nhà đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không chút do dự mà cự tuyệt, tiếp tục cắn rắng chịu đựng. Cô ấy lúc bấy giờ vẫn còn chưa bỏ cuộc, tôi như thế nào lại có thể thua một kẻ ngốc nghếch được cơ chứ?
Cố gắng chống đỡ được thêm vài ngày, vào một buổi trưa tập huấn quân sự nọ mọi thứ trước mắt tôi đều bỗng nhiên biến thành một màu đen, sau đó chính mình còn không tự chủ được mà ngã về phía sau, cứ tưởng rằng bản thân mình trong nháy mắt sẽ ngã xuống đất, nào ngờ đúng lúc này tôi lại bỗng nhiên cảm thấy có một vật gì đó mềm mại tiếp được mình.
Nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thì đã liền trông thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đồng dạng trắng bệch như mình đang kề sát bên cạnh. Là cô ấy sao?
Chẳng lẽ từ trước cho đến nay cô ấy vẫn còn chú ý đến tôi ư? Nếu không phải như vậy, thì tại sao tôi chỉ vừa mới ngã xuống đã đúng lúc tiếp được rồi? [tác giả: Cậu bé à, tất cả đều là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi…]
Ở trong phòng y tế do dự một hồi lâu sau, tôi gian nan mở miệng, “Vừa rồi… là cậu… đã đỡ được tớ phải không?”
Cô ấy cúi đầu rồi nhẹ giọng “Ân” lên một tiếng.
“Cái kia… cảm ơn…”
Nói xong, tôi không chút chần chừ liền nhắm chặt hai mắt, đồng thời cũng nhanh chóng xoay lưng hướng về phía cô ấy, không nghĩ sẽ để cho cô ấy thấy khuôn mặt hiện đang ửng đỏ vì xấu hổ của chính mình.
Ngoài cửa sổ những chú chim sẻ vẫn kêu ríu rít không ngừng, sau khi đã nhắm mắt lại càng có thể cảm nhận được rõ ràng hương vị của ánh nắng mặt trời hòa lẫn cùng với hương vị của bùn đất…
A! Đây thật sự là một mùa hè tuyệt vời.
Lúc bấy giờ… không hiểu vì sao trong lòng tôi lại bắt đầu cảm thấy cô ấy đã không còn đáng ghét như trước kia nữa.
Sau khi kỳ tập huấn quân sự khốc liệt kia đã kết thúc, tôi và cô ấy hiện tại xem như đã chính thức giản hòa với nhau rồi. Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục thuận lợi, không nghĩ tới chính là ngay tại ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới thì cô ấy đã liền bị tên đội trưởng của đội bóng rổ khối cao nhị chú ý đến.
Rốt cuộc cô ấy có điểm gì tốt cơ chứ?
Là do mái tóc dài đen nhánh, hay là do làn da trắng như tuyết kia? Ngươi học tại trường trung học F này lâu như vậy rồi chẳng lẽ chưa bao giờ gặp qua một nữ sinh nào hay sao?
Ngày hôm sau cái tên đội trưởng đội bóng rổ cao kều ấy lại còn dám ngang nhiên viết một bức thư tình mà đưa cho cô ấy, trông thấy cô ấy một bên ngượng ngùng nhận lấy bức thư tình, một bên dùng ánh mắt cảm động kia để nhìn hắn, thì trong lồng ngực tôi rất nhanh đã liền dấy lên từng đợt từng đợt sóng ngầm.
Nhâm Kim Sanh, chẳng phải trước kia cậu rất thích tớ hay sao? Chẳng phải trước kia chỉ cần thoáng trông thấy tớ cậu đều nhanh chóng đỏ mặt hay sao? Nếu như cậu đã thích tớ nhiều như vậy, thì tại sao lại có thể vì một bức thư tình mà dễ dàng dao động rồi?
Sau khi đã đem bức thư tình chết tiệt kia phá hủy xong, về đến nhà tôi liền đứng ở trước gương ngắm nhìn chính mình một hồi lâu, đồng thời trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của cô ấy:
“…Tuy rằng tớ rất thích gương mặt đáng yêu của cậu, nhưng nếu như muốn theo tớ kết giao thì cậu phải cao ít nhát 1m80 nga ~”
Tức tốc đi đến siêu thị gần nhà mua một trái bóng rổ, sau đó ở trên bàn cơm tôi bình tĩnh đối mặt với ba mẹ nói, “Về sau mỗi ngày con đều phải uống 2 lít sữa.”
1m80 ư? Đây chính là do cậu nói đấy nhé.
Từ hôm đó trở về sau, mỗi ngày tan học xong tôi đều không ngừng ra sức tập luyện bóng rổ, đánh bóng xong liền mang cả người ướt đẫm mồ hôi mà quay về phòng học nhằm chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, trông thấy tôi cực khổ như vậy cô ấy chẳng những không hỏi thăm lấy một lời, mà còn không ngừng tìm cách tránh né tôi, bảo rằng người đầy mồ hồi thế kia thì không được phép tới gần cô ấy. [tác giả: Cậu bé à, cậu không nói làm sao đối phương hiểu được ý nghĩ sâu xa của cậu được chứ…]
Trong giờ thể dục, quan sát khắp sân trường một hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy ở nơi nào cả, lòng tôi lúc bấy giờ bỗng nhiên cảm thấy không yên cho nên không thể làm gì khác hơn là đành phải lẳng lặng trốn khỏi giờ học bóng rổ mà chạy đi tìm cô ấy, dọc theo con đường mòn dẫn đến cuối sân thể dục tôi rốt cuộc cũng đã tìm được cô ấy.
Giờ phút này cô ấy đang nằm tựa lưng vào một gốc cây lớn, những tia nắng đầu thu rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp táng cây mà tạo ra vô số những vệt sáng lốm đốm chiếu vào khuôn mặt vô cùng đáng yêu của cô ấy, cô ấy nằm nghiêng đầu sang một bên, tuy rằng đang ngủ nhưng lệ tràn khóe mi.
Tôi cúi người hướng về phía cô ấy, một tay chống vào gốc cây, một tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô ấy.
Lúc ban đầu tôi quả thật chỉ muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô ấy mà thôi, thế nhưng khi vừa trông thấy cô ấy rơi lệ như vậy, trong lòng tôi không hiểu vì sao lại không khỏi cảm thấy nhói đau. Chờ cho đến khi lấy lại được tinh thần, tôi mới bất giác nhận ra một điều, bản thân mình không biết từ lúc nào đã cúi xuống hôn lên môi cô ấy, vội vội vàng vàng che miệng mình lại rồi chật vật thối lui, thì đã liền trông thấy đôi môi cô ấy vì bị hôn quá lâu cho nên sưng đỏ cả lên.
Đôi môi cô ấy thật mềm mại, thật ngọt ngào… cảm giác này thật giống như vừa mới được nếm qua một loại kẹo đường nào đó vậy…
May mắn thay sau khi đã tỉnh lại, cô ấy vươn tay vuốt vuốt môi mình và còn tưởng rằng vết sưng đỏ kia là do bị muỗi độc cắn, tôi ngay lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác cố ý giả vờ như không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Nắm chặt lấy tay cô ấy đi giữa sân trường vào những ngày đầu thu, tôi ra vẻ lơ đãng hỏi, “Uy… Vì sao cậu lại khóc?”
“À, có thể đó là do khi nãy tớ mơ thấy ác mộng.” Cố ấy vừa cười vừa cố gắng lau khô những dòng nước mắt, “Đó thật sự là một cơn ác mộng dài.”
Chắc có lẽ ngay đến chính cả bản thân cô ấy cũng không hề biết rằng, giờ phút này biểu tình trên khuôn mặt của mình có bao nhiêu thương tâm. Tôi một bên xiết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô ấy, một bên bĩu môi nói, “Ngu ngốc.”
Nhâm Kim Sanh, về sau tớ nhất định sẽ không bao giờ để cho cậu phải thương tâm như vậy nữa.
Mùa thu 1996, tôi nghĩ… bản thân mình đã thích phải một kẻ ngu ngốc rồi.
Cô ấy thật ồn ào, từ trước cho đến nay tôi vẫn cảm thấy cô ấy thật ồn ào, trước kia chỉ có mỗi một mình cô ấy và La Lỵ thôi cũng đã đủ đinh tai nhức óc rồi, nay lại còn xuất hiện thêm một Vương Mộc Mộc quái dị, bộ ba này chỉ cần đứng ở dưới tầng trệt thôi thì ở tận lầu 3 đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn họ.
Cô ấy thật ngu ngốc, từ trước cho đến nay tôi vẫn cảm thấy cô ấy thật ngu ngốc, cả một ngày ngoại trừ việc ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì chỉ biết lén la lén lút ngủ gật trong lớp mà thôi, thế nhưng không hiểu bằng cách nào lại có thể tiếp tục giữ vững được ngôi vị thứ nhất toàn trường.
Cô ấy thật… không đáng ghét, lúc bấy giờ tôi không còn cảm thấy cô ấy đáng ghét như trước nữa, mặt khác bản thân mình lại bắt đầu không tự giác mà nhớ đến những lời nói những cử chỉ đáng ghét của cô ấy.
Cô ấy không biết nấu ăn, ngay đến cả mì cũng không biết nấu. Nói thật ra, cô ấy cũng làm được một vài món, nhưng chỉ là… những món như: cơm chiên trứng, trứng chiên cà chua, cơm chiên cà chua trứng, mì trứng cà chua mà thôi.
Được rồi, suy nghĩ một chút, vì tương lai của chính mình, nếu như cô ấy không biết nấu ăn, vậy thì bản thân tôi đành phải cố gắng học vậy.
Trông thấy tôi đột nhiên ra sức học tập việc bếp núc, lão mẹ vừa mỉm cười vô cùng thần bí vừa nháy mắt hỏi, “Lại là do bạn học Nhâm Kim Sanh à?”
Tôi chỉ nghiêm mặt mà không thèm trả lời người.
… Ngực của cô ấy thật phẳng. Đây có thể nói chính là điều cấm kỵ và cũng chính tử huyệt của cô ấy, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được chạm vào nỗi đau thầm kín ấy, nếu không… hậu quả sẽ giống như tôi đây là phải nhận lấy một dấu tay thật lớn trên mặt, đồng thời còn bị tuyệt giao một tuần a.
Cô ấy mưa nắng thất thường. Lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa khiến cho tôi bối rối hoang mang không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Lần cô ấy giận tôi lâu nhất chính là sau kỳ nghĩ lễ mừng năm mới, nói thật ra cho đến tận lúc này đây tôi vẫn không thể nào hiểu được vì sao khi đó cô ấy lại né tránh tôi suốt cả nửa năm liền như vậy.
Cô ấy còn thật bạo lực. Bình thường trông có vẻ mảnh khảnh và yếu đuối, nhưng một khi đã chọc cho cô ấy nổi trận lôi đình thì hậu quả sẽ rất khó lường, giống như lần cô ấy đã trực tiếp dùng đôi giày cao gót đá vào tiểu đệ đệ của các nam sinh khác cao to gấp 2 lần mình, hơn nữa còn hung hãn dùng gậy bóng chày đánh cho bọn chúng biến thành đầu heo.
Phải nhớ kỹ, về sau trong nhà nhất quyết không thể xuất hiện gậy bóng chày và giày cao gót. [lão ba à, tuy rằng con biết người rất thích bóng chày, nhưng người hãy nhẫn nhịn đi.]
Cô ấy thật nhu nhược. Vài lần có nam sinh nào muốn cùng ước hẹn thì cô ấy liền kích động chạy đi phó ước ngay, Lý Ngộ và tên nam sinh khối cao trung học kia rốt cuộc có cái gì tốt cơ chứ? Không phải bọn họ chỉ có mỗi một ưu điểm duy nhất chính là cao hơn người thôi sao? Tôi chỉ cần mỗi ngày uống thêm một lít sữa, đồng thời chăm chỉ việc luyện tập bóng rổ thêm một vài năm, thì đã liền có thể dễ dàng vượt qua mặt bọn họ. Vả lại, bọn họ có gì xuất sắc hơn tôi cơ chứ? Một kẻ cả ngày chỉ biết đỏ mặt, còn một kẻ chỉ sợ người khác không biết hắn có lúm đồng tiền hay sao mà suốt cả ngày đều ngây ngô cười như vậy! Trừ bỏ cái bộ dạng ngốc nghếch đó ra thì bọn họ còn có gì đặc biệt… Lay lay lay [tác giả: tuy rằng bề ngoài Trần Hy lúc nào cũng mang theo bộ mặt than đen xì xì, nhưng thật ra nội tâm bên trong có thể nói là rất bạo động a ~]
Nghe xong những lời thổ lộ của tôi, cô ấy cư nhiên giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, bị tôi hôn xong lại còn vươn chân đá tôi một cước, may mắn thay tôi đã nhanh chóng né được bằng không không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa đây, sau đó một bên kêu lên một tiếng “Mẹ”, một bên ba chân bốn chẳng chạy thẳng về nhà.
Tôi có chút buồn bực.
Nụ hôn của tôi quả thật đáng sợ như vậy ư?
Tuy rằng bởi vì khẩn trương cho nên kỹ thuật hôn môi của tôi có kém một chút, nhưng về sau chỉ cố gắng luyện tập thêm vài lần sẽ tự nhiên thuần thục cả thôi.
May mắn thay lão mẹ của cô ấy đối với tôi có ấn tượng rất tốt, nếu như hiện tại cô ấy vẫn còn chưa chịu chấp nhận, thì tôi quả thật không thể làm gì khác hơn là đành phải ‘đi đường vòng mà cứu nước’ vậy, thời gian hãy còn dài, tôi cũng không cần phải quá gấp gáp.
Cứ tưởng rằng phía trước còn rất nhiều thời gian, nào ngờ một hôm đột nhiên nghe ba mẹ nói ngay khi tôi học xong cao nhị, cả nhà sẽ lập tức xuất ngoại sang Mỹ.
Tôi thật sự cảm thấy vô cùng buồn bực, vừa mới nghe xong tin tức ấy liền tức tốc chạy đi tìm cô ấy ngay.
Nói một cách chính xác là… tôi cảm thấy bất an.
Từ lúc hai chúng tôi bắt đầu quen biết nhau cho đến tận bây giờ, mỗi khi tôi càng muốn tiến đến gần cô ấy thì tôi lại càng mơ hồ cảm thấy hình như cô ấy muốn tránh né mình. Tôi thật sự không biết là do nguyên nhân gì, vài lần chai mặt bày tỏ tình cảm đều bị thất bại nặng nề, mặc dù sau này thái độ của cô ấy cũng đã phần nào buông ra rất nhiều, chính là tôi vẫn cảm giác được cô ấy có vẻ như rất sợ hãi rất hoang mang, không xác định được tương lai của hai chúng tôi sẽ ra sao.
Tôi không biết phải làm gì để có thể khiến cho cô ấy tin tưởng vào mình, thậm chí tôi cũng không dám khẳng định ngay lúc này đây cô ấy có thật sự thích tôi hay không?
Cái cảm giác này quả thật rất huyền diệu, quả thật rất khó để có thê diễn tả thành lời.
Cô ấy giống như đang ở gần ngay trước mắt, nhưng đồng thời cũng giống như đang ở một nơi nào đó rất xa xôi, chỉ cần tôi vươn tay muốn ôm chặt lấy thì trong phút chốc cô ấy lại biến mất.
Tôi càng bá đạo khống chế mọi cục diện để có thể giữ chặt cô ấy ở bên cạnh mình, thì lại càng cảm thấy bất an sợ hãi khi cô ấy rời đi.
Nhiều năm sau, tôi rốt cuộc mới lĩnh ngộ được một điều, hóa ra vào những ngày ấy người sợ hãi và bất an không phải chỉ có một mình tôi.
Lúc còn trẻ là do bản thân tôi đã quá kiêu ngạo đã quá thận trọng, cho nên không dám quay đầu lại cho cô ấy thấy sự yếu đuối sự rụt rè của chính mình, chính vì vậy cũng không thể nào trông thấy được sự yếu đuối sự rụt rè của cô ấy.
Tình yêu thuở thiếu niên có thể nói là tựa như một chén thủy tinh hay một bình pha lê mỏng manh, chỉ cần vô ý chạm phải sẽ dễ dàng khiến cho chúng vỡ nát.
Nếu như còn có hội để quay trở lại buổi tối hẹn ước hôm đó, tôi nhất định sẽ quay đầu lại, nhất định sẽ ôm chặt lấy cô ấy, và nói với cô ấy rằng—
“Nhâm Kim Sanh, tớ không nghĩ sẽ bỏ qua cậu.”
“Nhâm Kim Sanh, tớ thích cậu.”
“Nhâm Kim Sanh, tớ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”
p/s: haizzz…. đọc và edit chương này muh Sam với BaBy muốn phát khóc luôn đó. Muốn khóc là do quá cảm động với tấm chân tình Trần Hy đã dành cho Kim Sanh (trên đời này chắc hok kiếm đâu ra 1 anh như thế này), nhưng đồng thời cũng muốn khóc vì khó edit quá. Trước h chỉ quen kể chuyện theo tâm sự của Kim Sanh, bây giờ phải chuyển qua Trần Hy thấy sao sao á… Cho nên mọi người đọc chap này nếu cảm thấy Trần Hy hơi “yếu yếu” thì nhắm mắt cho qua nhé, thật sự là 2 đứa mình hok quen edit theo tâm sự của bọn con trai…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook