Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)
-
Chương 31: Kết bạn
Lớp 11A:
Tất cả học sinh đang chăm chú nghe triển hoàng giảng bài, nói đúng hơn là nữ sinh mà thôi. Học là chính nhưng ngắm trai đẹp là chủ yếu.
Cô cũng đóng vai học sinh ngoan, chăm chú nghe giảng. Nhưng thật ra là cô đang ngủ gật, và lấy quyển sách chắn phía trước.
- hàn song nhi, em mau dậy ngay cho tôi - triển hoàng tiến lại gần chỗ cô nói.
- yên lặng, để tôi ngủ - cô nói mớ, rồi tiếp tục nghĩa vụ cao cả. Mặt của triển hoàng đen lại, rồi bước lại gần cô.
- ui da - cô la lên vì bị ai đó nhéo má.
- sao vậy, không ngủ tiếp đi - triển hoàng nói bằng giọng chăm chọc.
- tại sao nhéo má tôi hả - cô nhăn mặt nói.
- cộp, ui da - cô lại một lần nữa ôm đầu la lên. Triển hoàng sau khi nghe cô nói thì cốc đầu cô một cái.
- ai cho em xưng hô như vậy, tôi là thầy giáo của em đó - triển hoàng khoanh tay nói. Đây là cơ hội tốt cho anh trả thù.
- dạ em biết rồi thưa THẦY - cô nghiến răng nhấn mạnh chữ thầy." Tên này đang trả thù cô đây mà, đúng là tiểu nhân " cô tức giận nghĩ.
- reng reng reng - chuông giải lao vang lên
- được rồi các em nghỉ - triển hoàng nói. Rồi quay ra nhìn cô cười hết sức thân thiện, nhưng đối với cô đó là nụ cười ' đểu ' chưa từng có.
Sau khi triển hoàng đi, cô ngồi xuống gấp sách lại mà miệng không rủa tên hách dịch triển hoàng. Khi đang cô đang định đứng dậy thì có một cô gái đứng cạnh cô từ bao giờ.
- chào bạn mình là an kỳ - cô gái nói nhỏ.
- mình là song nhi - cô cũng cười nói. Cô đánh giá người trước mặt, đó là một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn ngang vai, mái ngố xéo.
- bạn có muốn xuống căng tin với mình không - an kỳ cúi đầu nói nho, hai tay đan vào nhau.
- hay quá mình cũng đang định đi, mà không bết ở đâu - cô cười tươi nói." Cô gái tên an kỳ này là một người nhút nhát, có vẽ không phải người xấu " cô nhìn an kỳ nghĩ.
Tại căng tin:
Cô và an kỳ đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên ở đâu xuất hiện 3 đứa con gái ăn mặc loè loẹt, mặt đầy son phấn. Tự ý ngồi xuống.
- an kỳ mày cũng hay thật, không đi mua đồ ăn cho tụi tao mà ngồi đây nói chuyện vui vẻ quá ha - một trong ba ả nói, có vẻ là cầm đầu.
- bạch tuyết mình. Chát - an kỳ hoảng sợ nói chưa hết câu thì bị ả tên bạch tuyết tát một cái thật mạnh.
- tao chưa cho mày nói - ả chỉ vào mặt an kỳ quát.
- nè, tại sao cô lại đánh bạn ấy - cô đứng dậy bất bình lên tiếng.
- mày là ai, không phải chuyện của mày. Chắc mày cũng chỉ là loại hạ đẳng như nó thôi có đúng không - ả vênh mặt nói.
- dù tôi hạ đẳng nhưng vẫn hơn cô, vì cô hành xử như một người không có học thức - cô khoanh tay nói.
- mày dám nói vậy - ả ta định đánh cô, nhưng bị cô chặn lại. Rồi cô lấy cái nĩa trên bàn dí vào mặt của ả, thân thủ của cô rất nhanh khiến ả không kịp phản ứng. Tất cả mọi người trong căng tin hồi hộp như xem phim hành động. Nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô như một nữ sát thủ vậy( thì đúng là sát thủ mà).
- nên nhớ đừng bao giờ đụng vào an kỳ nữa, nếu không mặt cô sẽ có một vết sẹo đó - cô nói bằng giọng lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn ả. Rồi cô buông ả ra và nắm tay an kỳ bỏ đi.
Còn ả sau khi bị cô doạ, ả sợ đến bất động, mặt trắng bệch không huyết sắc.
- hàn song nhi em thật thú vị - triển hoàng hai tay đút túi quần, đứng trong góc khuất nói. Anh tình cờ đi ngang qua căng tin, không ngờ gặp được chuyện hay ho như vậy.
Tại sân sau:
Sân sau của trường hoàng gia, trồng rất nhiều hoa và cây xanh. Nơi đây cũng rất yên tĩnh, vì ít người qua lại. Nhưng có lẽ hôm nay không yên tĩnh cho lắm.
- hic...hic...hic - an kỳ vừa khóc, tay thì không ngừng rút khăn giấy của cô.
- an kỳ à bạn nín được chưa, bịch khăn giấy của mình sắp hết rồi - cô luyến tiếc nhìn bịch khăn giấy của mình.
- mì...nh..,xin...l...ỗi - an kỳ thút thít nói.
- không sao, nhưng tại sao bạn lại bị mấy người vừa rồi bắt nạt vậy - cô thắc mắc hỏi.
- mình là học sinh nhận học bổng, bị đối xử như vậy là tỉnh trạng chung của những học sinh nhận học bổng. Đối với nhưng học sinh như mình không hề có tiếng nói, chỉ thay thế bằng sự cố gắng mà thôi, vậy nên mình không hề có bạn - an kỳ nói bằng giọng buồn.
- nhưng bây giờ bạn đã có rồi, mình sẽ là bạn của bạn - cô đứng dậy nói.
- thật sao, bạn đồng ý làm bạn với một người như mình - an kỳ bất ngờ nói.
- người như bạn thì sao, đối với mình tình bạn không phân biệt giàu nghèo hay xấu đẹp, chỉ cần có tấm lòng trân thành là được - cô cười tươi nói.
- cảm ơn bạn rất nhiều, mình đã dõi theo bạn và mình biết bạn là người tốt - an kỳ ôm chặt cô nói.
- thì ra bạn là người nhìn mình ở trong lớp sao - cô bất ngờ hỏi lại.
" vậy là mình không bị hoang tưởng " cô cưới nghĩ.
Tất cả học sinh đang chăm chú nghe triển hoàng giảng bài, nói đúng hơn là nữ sinh mà thôi. Học là chính nhưng ngắm trai đẹp là chủ yếu.
Cô cũng đóng vai học sinh ngoan, chăm chú nghe giảng. Nhưng thật ra là cô đang ngủ gật, và lấy quyển sách chắn phía trước.
- hàn song nhi, em mau dậy ngay cho tôi - triển hoàng tiến lại gần chỗ cô nói.
- yên lặng, để tôi ngủ - cô nói mớ, rồi tiếp tục nghĩa vụ cao cả. Mặt của triển hoàng đen lại, rồi bước lại gần cô.
- ui da - cô la lên vì bị ai đó nhéo má.
- sao vậy, không ngủ tiếp đi - triển hoàng nói bằng giọng chăm chọc.
- tại sao nhéo má tôi hả - cô nhăn mặt nói.
- cộp, ui da - cô lại một lần nữa ôm đầu la lên. Triển hoàng sau khi nghe cô nói thì cốc đầu cô một cái.
- ai cho em xưng hô như vậy, tôi là thầy giáo của em đó - triển hoàng khoanh tay nói. Đây là cơ hội tốt cho anh trả thù.
- dạ em biết rồi thưa THẦY - cô nghiến răng nhấn mạnh chữ thầy." Tên này đang trả thù cô đây mà, đúng là tiểu nhân " cô tức giận nghĩ.
- reng reng reng - chuông giải lao vang lên
- được rồi các em nghỉ - triển hoàng nói. Rồi quay ra nhìn cô cười hết sức thân thiện, nhưng đối với cô đó là nụ cười ' đểu ' chưa từng có.
Sau khi triển hoàng đi, cô ngồi xuống gấp sách lại mà miệng không rủa tên hách dịch triển hoàng. Khi đang cô đang định đứng dậy thì có một cô gái đứng cạnh cô từ bao giờ.
- chào bạn mình là an kỳ - cô gái nói nhỏ.
- mình là song nhi - cô cũng cười nói. Cô đánh giá người trước mặt, đó là một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn ngang vai, mái ngố xéo.
- bạn có muốn xuống căng tin với mình không - an kỳ cúi đầu nói nho, hai tay đan vào nhau.
- hay quá mình cũng đang định đi, mà không bết ở đâu - cô cười tươi nói." Cô gái tên an kỳ này là một người nhút nhát, có vẽ không phải người xấu " cô nhìn an kỳ nghĩ.
Tại căng tin:
Cô và an kỳ đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên ở đâu xuất hiện 3 đứa con gái ăn mặc loè loẹt, mặt đầy son phấn. Tự ý ngồi xuống.
- an kỳ mày cũng hay thật, không đi mua đồ ăn cho tụi tao mà ngồi đây nói chuyện vui vẻ quá ha - một trong ba ả nói, có vẻ là cầm đầu.
- bạch tuyết mình. Chát - an kỳ hoảng sợ nói chưa hết câu thì bị ả tên bạch tuyết tát một cái thật mạnh.
- tao chưa cho mày nói - ả chỉ vào mặt an kỳ quát.
- nè, tại sao cô lại đánh bạn ấy - cô đứng dậy bất bình lên tiếng.
- mày là ai, không phải chuyện của mày. Chắc mày cũng chỉ là loại hạ đẳng như nó thôi có đúng không - ả vênh mặt nói.
- dù tôi hạ đẳng nhưng vẫn hơn cô, vì cô hành xử như một người không có học thức - cô khoanh tay nói.
- mày dám nói vậy - ả ta định đánh cô, nhưng bị cô chặn lại. Rồi cô lấy cái nĩa trên bàn dí vào mặt của ả, thân thủ của cô rất nhanh khiến ả không kịp phản ứng. Tất cả mọi người trong căng tin hồi hộp như xem phim hành động. Nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô như một nữ sát thủ vậy( thì đúng là sát thủ mà).
- nên nhớ đừng bao giờ đụng vào an kỳ nữa, nếu không mặt cô sẽ có một vết sẹo đó - cô nói bằng giọng lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn ả. Rồi cô buông ả ra và nắm tay an kỳ bỏ đi.
Còn ả sau khi bị cô doạ, ả sợ đến bất động, mặt trắng bệch không huyết sắc.
- hàn song nhi em thật thú vị - triển hoàng hai tay đút túi quần, đứng trong góc khuất nói. Anh tình cờ đi ngang qua căng tin, không ngờ gặp được chuyện hay ho như vậy.
Tại sân sau:
Sân sau của trường hoàng gia, trồng rất nhiều hoa và cây xanh. Nơi đây cũng rất yên tĩnh, vì ít người qua lại. Nhưng có lẽ hôm nay không yên tĩnh cho lắm.
- hic...hic...hic - an kỳ vừa khóc, tay thì không ngừng rút khăn giấy của cô.
- an kỳ à bạn nín được chưa, bịch khăn giấy của mình sắp hết rồi - cô luyến tiếc nhìn bịch khăn giấy của mình.
- mì...nh..,xin...l...ỗi - an kỳ thút thít nói.
- không sao, nhưng tại sao bạn lại bị mấy người vừa rồi bắt nạt vậy - cô thắc mắc hỏi.
- mình là học sinh nhận học bổng, bị đối xử như vậy là tỉnh trạng chung của những học sinh nhận học bổng. Đối với nhưng học sinh như mình không hề có tiếng nói, chỉ thay thế bằng sự cố gắng mà thôi, vậy nên mình không hề có bạn - an kỳ nói bằng giọng buồn.
- nhưng bây giờ bạn đã có rồi, mình sẽ là bạn của bạn - cô đứng dậy nói.
- thật sao, bạn đồng ý làm bạn với một người như mình - an kỳ bất ngờ nói.
- người như bạn thì sao, đối với mình tình bạn không phân biệt giàu nghèo hay xấu đẹp, chỉ cần có tấm lòng trân thành là được - cô cười tươi nói.
- cảm ơn bạn rất nhiều, mình đã dõi theo bạn và mình biết bạn là người tốt - an kỳ ôm chặt cô nói.
- thì ra bạn là người nhìn mình ở trong lớp sao - cô bất ngờ hỏi lại.
" vậy là mình không bị hoang tưởng " cô cưới nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook