Thay Đổi: Destiny To Love
Chương 55-3: Ngoại truyện 4 - P.1: Không phải "ghét", chỉ là "quan tâm"...

"Tại sao em khóc?"

"Chị đừng quan tâm đến tôi!! Tôi biết chị cũng chỉ là loại con gái đểu cáng mà thôi!"

"Nói nghe nào, sao khóc?"

Đó là lần đầu tiên có một cô gái ngốc nghếch bỏ qua lời chửi rủa của tôi để ngồi xuống bên cạnh một thằng nhóc những tưởng kiêu căng đáng ghét như tôi chỉ để hỏi tôi lý do...

Và đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết thế nào là "quan tâm"...

___o0o0o___

- Mẹ! Sắp tới sinh nhật con rồi! Con muốn một cái bánh kem Chocolate thật to... À, còn... – Tôi hào hứng cao giọng với mẹ, thật to vì tôi sợ sóng điện thoại từ Nhật tới Mĩ sẽ bị nhiễu phần nào khiến mẹ không thể nghe rõ giọng của tôi. Hét to vậy, chắc mẹ nghe sẽ rất rõ.

- À, con trai! – Mẹ tôi cất giọng điềm đạm, pha chút lạnh lùng. Tôi nghe rõ cái cảm giác chán chường của mẹ tôi qua ống nghe điện thoại, thật quen thuộc mỗi lần tới gần ngày 6 tháng 12 hằng năm. Mẹ đã cắt lời tôi nói, và tuôn một câu thật ngắn gọn. – Như mọi năm, ta sẽ ở Mĩ, rất bận, không thể về, và nếu cần, nói với Ishito, ông ta sẽ giúp con.

Chỉ vậy thôi, mẹ tôi cúp máy...

Hai mươi ba tiếng thôi, tôi nghe đã quen rồi, nhưng vẫn đau, rất đau...

Đã tám sinh nhật trôi qua, chỉ duy vào ngày sinh nhật chào đời, tôi mới có mẹ ở bên. Bảy ngày sinh nhật còn lại của tôi, ai đã ở bên chúc mừng sinh nhật tôi nào? Chỉ có quản gia, và người giúp việc...

___o0o0o___

- Ơi Hanagato!! Vào tiệm này ăn Takoyaki đi! Nghe nói Takoyaki ở đây ngon dã man! – Thằng Takumi, đội trưởng đội bóng chày trường tôi hào hứng gọi, tay chỉ vào cửa hàng với vẻ mặt hớn hở.

Trận bóng chày vừa kết thúc, đội chúng tôi toàn thắng. Bản thân là cầu thủ chủ chốt của đội, vừa nãy đã vận động quá nhiều, giờ tôi mệt bơ phờ, mồ hôi tuôn ra như suối, thấm ướt vạt đồng phục. Tôi khẽ đưa khăn lên thấm.

Nghe nó mời, tôi hơi xao động. Takoyaki? Thứ bánh tròn tròn nhỏ nhỏ mà khi nướng lên tỏa ra mùi thơm ngào ngạt ấy à? Chúng đã làm nức mũi tôi sau mỗi lần đi học về. Nhìn đám nhóc kia vừa đi vừa thổi thứ bánh ấy, tôi đã thèm thuồng chẳng ít.

Nhưng tôi sực nhớ một lần, cách đây vài tháng, khi đó mẹ tôi từ Mĩ trở về để giải quyết một số công chuyện, tiện đường qua trường đón tôi để đi dự tiệc. Khi đó chúng tôi cũng đã đi qua tiệm bánh này, và đó là lần đầu tiên, tôi vòi mẹ mua cho tôi thứ bánh ấy.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi đó, bà đã dí vào trán tôi và hẩy tôi ra sau, đanh giọng: "Đó là thứ bánh bình dân, chỉ dành cho bọn nhà nghèo!"

Câu nói của mẹ thoáng chốc lại vang lên trong đầu tôi.

Tôi lắc đầu, xua tay:

- Nói tớ ăn thứ bánh bình dân này ấy à, còn khuya nhé! – Tôi nhếch môi bắn cho thằng Takumi một câu như thế.

Và xem tôi nhận lại được gì nào? Mấy cái nhíu mày cùng tia nhìn khó chịu của đám bạn, của chủ quán cùng những vị thực khách ngồi trong kia đã nghe thấy câu nói của tôi.

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên khe khẽ.

Một cô bé trạc tuổi tôi, có lẽ là nhỏ hơn, mặc đồng phục trường tôi đang ngồi trong quán. Cô bé có mái tóc đen lay láy, buộc hai bím, đôi môi hồng hồng khẽ chu ra, vai vẫn còn mang ba lô bỗng dưng thòng xuống.

Có vẻ cô ấy đã thả mạnh chĩa nĩa kim loại vào đĩa tương còn để trên bàn, trên phần ăn của cô còn bày chừng năm, sáu cái Takoyaki cùng vài que tăm đã dùng xong. Mặt cô tối sầm.

Con bạn đi cùng cô ta hình như là người lai, ngồi bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên, đồng thời cũng ngoảnh lại nhìn tôi khó chịu.

Cô bé tóc đen kia đứng bật dậy, ngước đầu nhìn tôi, mày khẽ nhíu, đôi mắt đen lay láy, to tròn nhìn tôi ấm ức:

- Bình dân ư? Nhà giàu thì không được ăn sao? Nực cười! – Cô bé khinh miệt nhìn tôi, lườm thêm vài hồi, rồi bước ra khỏi chỗ ngồi, bỏ đi ra khỏi quán.

Con bạn của cô ta lúng túng chạy theo.

Tôi đứng im như trời trồng, nhìn theo bóng của cô bé đang khuất dần khỏi tầm mắt.

Một lát sau, một cô bé nhỏ tuổi chừng lên bốn, lên năm, có lẽ là con của chủ quán, lon ton chạy đến bàn của cô bạn vừa đi khỏi.

- Một... hai... – Cô bé ngây thơ cất giọng đếm trong sự ngỡ ngàng của tôi. – Sáu... bảy... Bảy cái!

Rồi cô bé chập chững bước lại ông chủ quán đang đứng nướng bánh bên ngoài, giật áo ông, giọng ngắc ngứ:

- Cha ơi! Chị Yui còn thừa những bảy cái lận. Một người thích Takoyaki của cha như chị ấy chắc chắn không thể để thừa mứa. Chị ấy tức chuyện gì hả cha?

- Không có gì đâu con gái. Mai chị ấy sẽ quay lại thôi. Chiều nào chẳng vậy! – Ông chủ quán khẽ cúi người vỗ đầu con gái, cười đôn hậu.

Tôi nhíu mày nhìn họ.

- Này Cho! – Tôi quay lại, gọi giật giọng thằng Cho, cầu thủ mới của đội bóng chày, giờ mới học năm nhất. – Con bé vừa rồi hình như học năm nhất đúng không? Chú mày có biết nó không?

- Hả? Senpai không biết cô ấy ư? – Giọng thằng Cho khàn khàn, nhưng cũng toát ra mấy phần ngạc nhiên sửng sốt. – Là nhị tiểu thư tập đoàn tài chính Satake, thuộc Top.5 đại gia trường mình. Cô ấy là hoa khôi không chỉ của năm nhất mà còn được bình chọn là một trong ba cô gái dễ thương nhất trường cơ mà. Đồng thời còn là người soán hết thứ vị trong bảng xếp hạng học tập năm nhất. Satake Yui, chẳng lẽ senpai không biết ư?

Giọng thằng Cho tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi không biết gì về cô nhóc tên là Satake Yui ấy cả.

Thực sự, gia đình tôi là chủ của tập đoàn tài chính phát triển nhất đất Nhật Bản này, tất nhiên tôi thuộc giới quý tộc, mức độ giàu chỉ thua chừng vài ba người con ông cháu cha, do vậy, tôi chẳng quan tâm người ta giàu thế nào. Và tôi chúa ghét bọn con gái, bởi đó là lũ chân yếu tay mềm, hay khóc nhè và phiền phức nhất quả đất, vậy nên đừng hỏi tôi ai xinh ai xấu. Cuối cùng, tôi là học sinh khá giỏi của năm 2, và tôi không quan tâm mấy năm khác học như thế nào.

Thằng Cho này... Thật là...

Mặc dù nói không quan tâm, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi vẻ mặt khó chịu ban nãy của cô ấy...

___o0o0o___

Hôm nay... là ngày 6 tháng 12...

Cái ngày mà tôi cô đơn và buồn tủi nhất năm.

Hôm nay Wakaru sẽ đến nhà tôi. Chị ấy đã hứa sẽ chúc mừng sinh nhật tôi. Năm nào cũng vậy mà... Ít nhất thì chị cũng có thể làm vơi bớt nỗi trống trải trong lòng khi tôi không có mẹ ở bên.

Tôi và Ishito đều đã mệt bã. Ông ấy già cả rồi mà vẫn cùng tôi chạy tung trời tóe khói. Mấy chị hầu gái bị tôi đuổi đi dọn nhà chỉ để tranh lấy cái bếp.Vất vả lắm đấy. Đây là lần đầu tiên tôi làm bánh. Khá vụng. Mà "vụng" chỉ là không quen việc, chứ không phải là "làm dở", bởi tôi luôn tự tin vào tài năng làm bánh của mình mà!

Thoáng chút cái mũi của tôi đã vểnh lên rồi.

Chợt chuông điện thoại reo, tôi hứng khởi phóng ra nghe gọi:

- Moshi moshi!! Chị Waka à? – Tôi khẽ cười. – Em chuẩn bị xong rồi. Chị đến nhanh đi!

Nhưng đầu âm bên kia im lặng.

- Shuu-kun... Chị xin lỗi... – Thấy giọng đằng ấy hơi e ngại, tôi thoáng ngưng nụ cười trên môi lại. – Hôm nay nhà đài có tổ chức cuộc thi thử giọng cho các ca sĩ nhí... Với chị, đây là một cơ hội tốt... Chị... chị không muốn bỏ.

Chị nói vậy, chậm rãi, ấp úng, tôi hụt hẫng. Trong tôi như có một khoảng trống... chỉ vừa mới trống thôi... Thật buồn...

- Khi nào... – Giọng tôi âm trầm. – Khi nào chị xong?

- Có nhiều vòng thi lắm... chắc phải khuya nay mới xong... – Chị ngập ngừng.

"Rụp!"

Tôi không muốn nghe!! Tự tay tôi dập ống xuống như muốn trút hết sự bực bội vào nó. Mọi người giật mình những tưởng chiếc điện thoại đã hỏng rồi.

Tim tôi nổ tung...

Kiểu con người tôi là con người rất ghét chờ đợi.

Một năm trước, có một đứa con gái hẹn tôi ra sân sau vì muốn có thứ muốn cho tôi xem. Nếu không phải thứ nó định đưa tôi có liên quan đến mẹ, còn lâu tôi mới chấp nhận điều hẹn của một nhóc tì – thuộc giống con gái mè nheo mít ướt. Rồi sao, nó bắt tôi chờ những nửa tiếng đồng hồ, vì buổi sinh hoạt CLB của nó kéo dài hơn thường lệ. Kết cục của nó, hừ, nó tự nộp đơn xin nghỉ học khi bắt gặp cái lườm lạnh tanh, ám mùi sát khí của tôi chĩa thẳng vào nó.

Chỉ nửa tiếng, tôi đã khiến nó phải ôm nỗi sợ suốt cả cuộc đời, vậy mà giờ, một đứa con gái muốn tôi chờ nó nửa ngày ư? Chị ta tưởng chị ta là đứa con gái duy nhất ngoài mẹ tôi được tiếp xúc với tôi thì có thể bắt tôi chờ ư? Tôi khinh!

Tôi nghiến răng, sắc mặt trầm xuống. Áp lực đè nén trong lồng ngực tôi khiến tôi muốn đập phá một cái gì đó. Tưởng chừng hàm răng tôi sắp vỡ, lồng ngực sắp nổ tung, lượng thuốc nổ trong người chuẩn bị kích hoạt.

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.

Tôi hầm hừ gọi Ishito ra mở cửa. Đứa nào số xui gọi tôi đúng lúc này, đứa đó chết chắc. Tôi cũng đã dặn ông ta, bất cứ ai cũng mời vào, không cần đuổi khéo.

Vài phút sau, ông ta đã trở lại của một đứa nhóc.

Tôi gầm gừ ngồi trên ghế sofa, hất cằm kêu nó ngồi.

Nó ngồi xuống, vừa tầm, lúc này tôi mới nhìn nó, chợt giật mình.

Kia... trông quen quá...

Cô bé đó... hình như là... người tôi gặp ở quán Takoyaki...

- Chào tiền bối. – Cô ấy cúi người.

- Cậu là... Satake Yui? – Tôi mập mờ nhớ lại cái tên thằng Cho đã nói với tôi lúc đó.

Cô ấy khẽ gật đầu.

Lạ quá! Thực sự rất lạ...

Chưa bao giờ lửa giận trong tim tôi nhanh chóng tắt nguội mà không cần đập phá đồ đạc. Và cũng chưa bao giờ, tôi chịu để yên cho một đứa con gái ngồi nói chuyện với tôi.

Trong lúc tôi còn ngạc nhiên bởi bản chất cảm xúc của chính mình, cô ấy giới thiệu:

- Chị gái tớ hôm nay bận chút việc, chắc tiền bối cũng đã biết. – Satake cười. – Xin lỗi cậu, chị tớ rất thích hát. Với chị, đây là một cơ hội tốt. Bởi vậy, chị đã không thể giữ được lời hứa, nên mới nhờ tớ hôm nay đến đây chúc mừng sinh nhật cậu.

- Cậu là em gái của chị Waka? – Tôi ngờ vực.

Cô bé ấy lại gật đầu một lần nữa.

Nhưng đúng thật, cô bé và chị ấy đều giống nhau y đúc. Khó khăn lắm mới tìm được chút khác biệt: giọng nói của chị ấy trầm ấm hơn của Satake.

- Tớ có mang chút quà cho tiền bối. – Nói rồi cô bé đặt lên bàn một túi giấy, đẩy lên trước mặt tôi.

Tôi ngập ngừng mở ra.

Trong túi là một hộp giấy bọc gói cẩn thận. Tôi nhấc nắp hộp ra, thoáng bối rối lúng túng.

Từng hàng Takoyaki xếp ngay ngắn, trình bày đẹp mắt. Mùi hương tỏa ra thơm ngào ngạt.

- Chắc tiền bối không còn nhớ tớ, nhưng tớ thì không bao giờ quên được cậu, cả những câu nói và vẻ mặt lúc đứng trước tiệm bánh. – Thoáng chút, sắc mặt Satake trầm xuống. – Cậu không cần phải lo về thương hiệu. – Chúng là những chiếc bánh do đích thân đầu bếp Paul Bucose* làm đấy. Chắc cậu không dám chế bình dân đúng không?

Đầu bếp nổi tiếng thế giới mà cũng làm thứ bánh bình dân ấy ư? Tôi cười khinh miệt.

Cô bé ra dấu mời tôi ăn.

Tôi ngập ngừng bốc một viên bánh lên, cắn vào miệng, thoáng mấy giây, tôi sững người.

Chao ôi, cái vị của thứ bánh Bạch tuộc nướng là như vậy hay sao? Vỏ bánh bột mì bên ngoài vừa nứt, tức khắc phần nhân là thịt bạch tuộc băm tràn vào miệng. Bánh vừa ngậy, vừa thơm, quả không hổ danh đầu bếp nổi tiếng bậc nhất của Pháp chính tay nhào nặn.

Sau khi cho miếng bánh trôi tọt xuống cổ họng, tôi chẳng ngại ngần vươn tay ra bốc thêm miếng nữa. Thế nhưng, cô bé lại vươn tay ra chặn tay tôi lại:

- Trước đó, hãy thử phần này coi sao. - Satake đẩy lên bàn một chiếc hộp gỗ đã ở trong tay cô bé tự khi nào - có lẽ là từ lúc tôi đang mải tận hưởng từng miếng bánh do Paul Bucose làm – đẩy lên mặt bàn.

Vẫn vậy, tôi ngập ngừng mở chiếc hộp gỗ.

Và... vẫn là Takoyaki, có điều...

Bánh nhìn đơn giản, giống như thứ bánh tôi thấy ở quán ăn hôm nọ, nó không trang trí cầu kì như thứ Takoyaki hảo hạng ban nãy, nhưng là tỏa ra một hương thơm khó cưỡng lại được.

Chẳng chờ cô bé mời, tôi nhanh tay thử một miếng.

Không có mẹ, không có bạn bè, tôi chả việc gì phải nén thân.

Mấy giây? Nhưng chắc chắn là thời gian tôi sững lại dài gấp mấy lần thời gian dành cho Bucose...

Thứ bánh này có hương vị khác lạ. À không, cũng giống nhau thôi vì chúng đều là bánh Bạch tuộc nướng, nhưng không hiểu sao ở đống bánh này có thứ gì đó đặc biệt hơn mà bánh của ông đầu bếp Pháp đó không có... Nhưng, mãi tôi chẳng thể tìm ra...

___o0o0o___

END Part.1

Chú giải:

* Cha đẻ nền ẩm thực Pháp - Paul Bucose - Là một đại sứ ẩm thực Pháp, ông được xem như một trong những cái tên đại diện cho ẩm thực Nouvelle và là thầy của rất nhiều đầu bếp nổi tiếng trên thế giới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương