Thay Đổi: Destiny To Love
-
Chương 40: Nước mắt...
- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi... Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi... những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó... Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô...
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao... Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy...
"Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!"
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy...
- Yui à...
Tầm nhìn thấy của Yui giờ chỉ là một hình Oval nhọn hai đầu, nhưng thực mờ nhạt, và nhoè nữa... Nhưng mỗi lúc, hình ảnh ấy mội một rõ lên, nhưng cho đến lúc cô kịp nhận ra những người ở trước mặt mình, thì hình ảnh hãy còn nhạt nhoà lắm.
Bà Kaemi nước mắt đầm đìa hai má, lông mày nhướn cao làm cho trên trán bà xuất hiện những nếp nhăn, môi bà hé nhỏ, giọng khản đặc gọi tên cô. Bên cạnh bà là những người bạn thân luôn luôn ở bên cạnh cô, Mika và Haru.
Trên môi họ hiện ra những nụ cười mừng rỡ khi nhận thấy đôi mắt của Yui nay đã hé ra, rồi dần dần mở hẳn:
- Mẹ... Mika... Haru... - Yui mấp máy môi gọi mẹ và các bạn, mặc dầu những tiếng nói đó chưa thể phát ra khỏi cổ họng.
- Yui!! - Bà Kaemi mừng rỡ ôm chầm lấy đứa con gái thân thương. Bà ôm thật chặt như không muốn buông cô ra dù chỉ một khắc.
- Ơn trời! - Haru cũng dùng hai tay nắm chặt tay cô, áp vào má mình, run run nhịp nấc. Yui cũng nhận thấy bạn mình đẫm nước mắt.
Bên cạnh Haru, Mika cũng đứng đó, vừa cười vừa thở như trút bỏ được gánh nặng. Mika cố đẩy mắt đi, nhìn ra chỗ khác, rồi thỉnh thoảng đưa tay lên quệt nước mắt ở hai khoé. Má cô cũng đang đỏ bừng lên mừng rỡ.
Nhưng chợt, Yui cảm thấy có một thứ gì đó, ươn ướt trên má mình, cô bất giác buông tay mình ra khỏi Haru, giơ lên.
Cô chạm nhẹ vào dòng nước bằng ngón tay trỏ, rồi để nó chạm vào tay, cô khẽ di xuống miệng, nếm thử.
Một mùi vị vừa mặt, vừa chát, có tí mùi sắt gỉ,...
Nước mắt sao?
- Có lẽ là nước mắt của mẹ cậu đấy, Yui à... Bà không thể cầm được nước mắt cơ mà... - Haru nhận thấy hành động kì lạ của Yui, cười buồn giải thích.
Thế nhưng câu trả lời của Haru không hoàn toàn thoả mãn câu hỏi của Yui. Cô trầm ngâm nhìn thứ nước đang đọng lại trên ngón tay:
"Không phải nước mắt của mẹ... nó chảy xuống từ khoé mắt mình...Là giấc mơ đó ư...?"
Sau vài hồi kìm được xúc động, cả ba người họ ngồi quây bên giường bệnh. Haru vẫn nắm chặt tay Yui không rời.
- Ưm... Con đang ở đâu? Sao con lại ở đây? - Yui bắt đầu hỏi mẹ, cô đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn bà.
- Đây... đây là... bệnh viện trung ương... Con... con... - Giọng bà Kaemi vẫn còn nức nở vì mừng rỡ.
Nhận thấy vậy, Mika giọng ngẹn ngào nhìn cô, trả lời thay mẹ:
- Chúng tớ lo không chịu được, nên chạy đi tìm cậu và Hanagato. Nhận thấy tình cảnh của mấy người, chúng tớ đã gọi cấp cứu... Từ đó đến giờ cũng đã hai ngày rồi...
Yui vẫn trầm ngâm nhìn lên sàn nhà, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ...
Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, Yui bèn bật dậy khỏi giường, nhíu mày nhìn Mika và Haru, hấp tấp hỏi han:
- Còn Shukasa? Anh ấy có sao không?
Haru hãy còn ngạc nhiên, từ từ trả lời:
- Hanagato đang ở phòng Hồi sức cấp cứu phía cuối dãy:
Ngay lập tức, Yui phóng thẳng xuống giường, lao ra ngoài cửa, bỏ mặc mẹ cô và các bạn đang còn ngạc nhiên và tò mò.
___
Tiếng bước chân của Yui vang vọng cả hành lang. Những người bệnh, những thân nhân, những y tá và bác sĩ đều hướng ánh nhìn kì lạ vào một cô gái trạc tuổi mười tám đôi mươi có mái tóc bên dài bên ngắn chạy thục mạng trên đoạn hành lang dài và rộng. Hơi thở cô hồng hộc, khuôn mặt tái xanh vì lo lắng.
Cuối cùng cũng đã đến... căn phòng hồi sức cấp cứu ở phía trước, nằm ở cuối hành lang, đối diện với đoạn đường cô chạy. Yui hối hả lao tới, mở sầm cửa ra, miệng gọi tên anh thật to:
- Shukasa!!!
Nhưng rồi cô chợt giật mình dừng lại khi nhìn thấy viễn cảnh phía trước...
Shukasa nằm im nhắm mắt, chăn đắp đến tận ngực, hai tay đan xen vào nhau để trước bụng, mắt anh nhắm tịt lại, mũi đeo ống thở... Bên cạnh là hai người bạn thân Akito và Kuro đang buồn bã và sầu não nhìn theo máy đo nhịp tim, và từng hơi thở.
- Na... này... - Yui gượng cười, nhíu mày nhìn họ, mắt nhắm liên hồi. - Cảnh tượng gì đây? Sao mọi người u phiền thế?
Không ai trả lời cô...
Bàn chân Yui tiến lên theo nhịp bước, nhìn xung quanh, từ Shukasa, đến Akito, rồi Kuro... Đôi mắt cứ rưng rưng...
- Shukasa... sao vậy...? - Yui đến gần Akito, nhìn anh bằng đôi mắt van nài, rằng hãy nói với cô là không có chuyện gì đang xảy ra.
Akito trầm ngâm nhìn Yui, rồi lắc đầu quay đi.
Tay Yui nắm chặt, miệng thở dốc, rồi ngoắt lại nhíu mày nhìn Kuro:
- Miya... à không... Satake... Anh rất tiếc. Nhưng Shukasa khó lòng qua được. Bác sĩ nói, vấn đề chỉ còn là thời gian...
Yui trợn to mắt, nước mắt muốn tuôn ra thành dòng, môi cô mím chặt lại, tay run run, chân đứng không vững. Rồi cô lại gần giường của anh, nhìn anh chằm chằm không muốn rời...
Nhưng rồi, Yui khuỵu xuống gục người trên bàn tay Shukasa, dúi đầu vào sâu trong lòng anh.
Bất chợt, cô hét lên một tiếng thật to:
- Không thể được!!!!!
Nước mắt đầm đìa thấm ướt cả một vạt vải trắng, chuyển sang màu gi, hay bàn tay cô vò chặt lớp mền thành mớ nhàu nhĩ:
- Shukasa!! Tỉnh dậy! Em không cho phép!! Ah a...
Tiếng nói, tiếng hét, tiếng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng nấc, tất cả hoà tan lại với nhau tạo thành một không gian buồn bã và bi thảm. Yui nắm tay thành nắm đấm, run run rồi thục liên hồi vào người anh:
- Shukasa! Tỉnh dậy! Shukasa!! Thức dậy ngay lập tức cho em!!!
- Shukasa... cậu ấy đã nhờ anh... chuyển lời đến cho em... khi anh chạy đến tìm cậu ấy... rằng "Kuro, nếu như tớ không còn được nhìn thấy Yui một lần nào nữa, thì hãy nói với cô ấy là không được tuyệt vọng, hãy tin tưởng và sống thật tốt... và... đừng buồn vì tớ..." - Kuro chậm rãi chuyển lời từ Shukasa đến cô gái hãy còn buồn khổ.
- Hừ! Ai thèm buồn vì anh chứ! - Yui khịt mũi, vẫn khóc trong lòng anh. - Ai thèm buồn vì một kẻ đang định rời khỏi em kia chứ! Anh có nghe không, Shukasa???
Căn phòng tràn ngập tiếng khóc, sự đau khổ và tuyệt vọng. Nước mắt của Yui cứ chảy liên hồi... không thể dừng lại...
___
Yui mở cánh cửu, thểu não bước ra ngoài...
- A! Có phải là cô Satake nhập viện cùng lúc với cậu Hanagato không ạ? - Một chị y tá tươi cười bắt chuyện khi nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu. - Cô đến thăm cậu Hanagato sao?
- Ừ... Chị mang gì thế? - Yui thờ ơ và buồn bã hỏi lại chị y tá.
- Một chút đồ ăn và nước quả cho cậu Hanagato ạ. - Chị y tá vui vẻ nhìn xuống khay đựng đầy đồ ăn và giải thích.
- Anh ta đâu thể ăn được gì đâu... Chị mang hết đi đi... - Giọng cô thêm buồn.
Thế nhưng, chị y tá lại tỏ ra hết sức ngạc nhiên:
- Sao thế ạ?
- Anh ta... không thể tỉnh dậy... - Mỗi lúc, Yui nói một nhỏ lại, và thêm sầu phiền hơn...
Cô trầm ngâm cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm một cách vô hồn và buồn bã...
Hết chương 40.
̀
́
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi... Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi... những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó... Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô...
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao... Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy...
"Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!"
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy...
- Yui à...
Tầm nhìn thấy của Yui giờ chỉ là một hình Oval nhọn hai đầu, nhưng thực mờ nhạt, và nhoè nữa... Nhưng mỗi lúc, hình ảnh ấy mội một rõ lên, nhưng cho đến lúc cô kịp nhận ra những người ở trước mặt mình, thì hình ảnh hãy còn nhạt nhoà lắm.
Bà Kaemi nước mắt đầm đìa hai má, lông mày nhướn cao làm cho trên trán bà xuất hiện những nếp nhăn, môi bà hé nhỏ, giọng khản đặc gọi tên cô. Bên cạnh bà là những người bạn thân luôn luôn ở bên cạnh cô, Mika và Haru.
Trên môi họ hiện ra những nụ cười mừng rỡ khi nhận thấy đôi mắt của Yui nay đã hé ra, rồi dần dần mở hẳn:
- Mẹ... Mika... Haru... - Yui mấp máy môi gọi mẹ và các bạn, mặc dầu những tiếng nói đó chưa thể phát ra khỏi cổ họng.
- Yui!! - Bà Kaemi mừng rỡ ôm chầm lấy đứa con gái thân thương. Bà ôm thật chặt như không muốn buông cô ra dù chỉ một khắc.
- Ơn trời! - Haru cũng dùng hai tay nắm chặt tay cô, áp vào má mình, run run nhịp nấc. Yui cũng nhận thấy bạn mình đẫm nước mắt.
Bên cạnh Haru, Mika cũng đứng đó, vừa cười vừa thở như trút bỏ được gánh nặng. Mika cố đẩy mắt đi, nhìn ra chỗ khác, rồi thỉnh thoảng đưa tay lên quệt nước mắt ở hai khoé. Má cô cũng đang đỏ bừng lên mừng rỡ.
Nhưng chợt, Yui cảm thấy có một thứ gì đó, ươn ướt trên má mình, cô bất giác buông tay mình ra khỏi Haru, giơ lên.
Cô chạm nhẹ vào dòng nước bằng ngón tay trỏ, rồi để nó chạm vào tay, cô khẽ di xuống miệng, nếm thử.
Một mùi vị vừa mặt, vừa chát, có tí mùi sắt gỉ,...
Nước mắt sao?
- Có lẽ là nước mắt của mẹ cậu đấy, Yui à... Bà không thể cầm được nước mắt cơ mà... - Haru nhận thấy hành động kì lạ của Yui, cười buồn giải thích.
Thế nhưng câu trả lời của Haru không hoàn toàn thoả mãn câu hỏi của Yui. Cô trầm ngâm nhìn thứ nước đang đọng lại trên ngón tay:
"Không phải nước mắt của mẹ... nó chảy xuống từ khoé mắt mình...Là giấc mơ đó ư...?"
Sau vài hồi kìm được xúc động, cả ba người họ ngồi quây bên giường bệnh. Haru vẫn nắm chặt tay Yui không rời.
- Ưm... Con đang ở đâu? Sao con lại ở đây? - Yui bắt đầu hỏi mẹ, cô đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn bà.
- Đây... đây là... bệnh viện trung ương... Con... con... - Giọng bà Kaemi vẫn còn nức nở vì mừng rỡ.
Nhận thấy vậy, Mika giọng ngẹn ngào nhìn cô, trả lời thay mẹ:
- Chúng tớ lo không chịu được, nên chạy đi tìm cậu và Hanagato. Nhận thấy tình cảnh của mấy người, chúng tớ đã gọi cấp cứu... Từ đó đến giờ cũng đã hai ngày rồi...
Yui vẫn trầm ngâm nhìn lên sàn nhà, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ...
Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, Yui bèn bật dậy khỏi giường, nhíu mày nhìn Mika và Haru, hấp tấp hỏi han:
- Còn Shukasa? Anh ấy có sao không?
Haru hãy còn ngạc nhiên, từ từ trả lời:
- Hanagato đang ở phòng Hồi sức cấp cứu phía cuối dãy:
Ngay lập tức, Yui phóng thẳng xuống giường, lao ra ngoài cửa, bỏ mặc mẹ cô và các bạn đang còn ngạc nhiên và tò mò.
___
Tiếng bước chân của Yui vang vọng cả hành lang. Những người bệnh, những thân nhân, những y tá và bác sĩ đều hướng ánh nhìn kì lạ vào một cô gái trạc tuổi mười tám đôi mươi có mái tóc bên dài bên ngắn chạy thục mạng trên đoạn hành lang dài và rộng. Hơi thở cô hồng hộc, khuôn mặt tái xanh vì lo lắng.
Cuối cùng cũng đã đến... căn phòng hồi sức cấp cứu ở phía trước, nằm ở cuối hành lang, đối diện với đoạn đường cô chạy. Yui hối hả lao tới, mở sầm cửa ra, miệng gọi tên anh thật to:
- Shukasa!!!
Nhưng rồi cô chợt giật mình dừng lại khi nhìn thấy viễn cảnh phía trước...
Shukasa nằm im nhắm mắt, chăn đắp đến tận ngực, hai tay đan xen vào nhau để trước bụng, mắt anh nhắm tịt lại, mũi đeo ống thở... Bên cạnh là hai người bạn thân Akito và Kuro đang buồn bã và sầu não nhìn theo máy đo nhịp tim, và từng hơi thở.
- Na... này... - Yui gượng cười, nhíu mày nhìn họ, mắt nhắm liên hồi. - Cảnh tượng gì đây? Sao mọi người u phiền thế?
Không ai trả lời cô...
Bàn chân Yui tiến lên theo nhịp bước, nhìn xung quanh, từ Shukasa, đến Akito, rồi Kuro... Đôi mắt cứ rưng rưng...
- Shukasa... sao vậy...? - Yui đến gần Akito, nhìn anh bằng đôi mắt van nài, rằng hãy nói với cô là không có chuyện gì đang xảy ra.
Akito trầm ngâm nhìn Yui, rồi lắc đầu quay đi.
Tay Yui nắm chặt, miệng thở dốc, rồi ngoắt lại nhíu mày nhìn Kuro:
- Miya... à không... Satake... Anh rất tiếc. Nhưng Shukasa khó lòng qua được. Bác sĩ nói, vấn đề chỉ còn là thời gian...
Yui trợn to mắt, nước mắt muốn tuôn ra thành dòng, môi cô mím chặt lại, tay run run, chân đứng không vững. Rồi cô lại gần giường của anh, nhìn anh chằm chằm không muốn rời...
Nhưng rồi, Yui khuỵu xuống gục người trên bàn tay Shukasa, dúi đầu vào sâu trong lòng anh.
Bất chợt, cô hét lên một tiếng thật to:
- Không thể được!!!!!
Nước mắt đầm đìa thấm ướt cả một vạt vải trắng, chuyển sang màu gi, hay bàn tay cô vò chặt lớp mền thành mớ nhàu nhĩ:
- Shukasa!! Tỉnh dậy! Em không cho phép!! Ah a...
Tiếng nói, tiếng hét, tiếng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng nấc, tất cả hoà tan lại với nhau tạo thành một không gian buồn bã và bi thảm. Yui nắm tay thành nắm đấm, run run rồi thục liên hồi vào người anh:
- Shukasa! Tỉnh dậy! Shukasa!! Thức dậy ngay lập tức cho em!!!
- Shukasa... cậu ấy đã nhờ anh... chuyển lời đến cho em... khi anh chạy đến tìm cậu ấy... rằng "Kuro, nếu như tớ không còn được nhìn thấy Yui một lần nào nữa, thì hãy nói với cô ấy là không được tuyệt vọng, hãy tin tưởng và sống thật tốt... và... đừng buồn vì tớ..." - Kuro chậm rãi chuyển lời từ Shukasa đến cô gái hãy còn buồn khổ.
- Hừ! Ai thèm buồn vì anh chứ! - Yui khịt mũi, vẫn khóc trong lòng anh. - Ai thèm buồn vì một kẻ đang định rời khỏi em kia chứ! Anh có nghe không, Shukasa???
Căn phòng tràn ngập tiếng khóc, sự đau khổ và tuyệt vọng. Nước mắt của Yui cứ chảy liên hồi... không thể dừng lại...
___
Yui mở cánh cửu, thểu não bước ra ngoài...
- A! Có phải là cô Satake nhập viện cùng lúc với cậu Hanagato không ạ? - Một chị y tá tươi cười bắt chuyện khi nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu. - Cô đến thăm cậu Hanagato sao?
- Ừ... Chị mang gì thế? - Yui thờ ơ và buồn bã hỏi lại chị y tá.
- Một chút đồ ăn và nước quả cho cậu Hanagato ạ. - Chị y tá vui vẻ nhìn xuống khay đựng đầy đồ ăn và giải thích.
- Anh ta đâu thể ăn được gì đâu... Chị mang hết đi đi... - Giọng cô thêm buồn.
Thế nhưng, chị y tá lại tỏ ra hết sức ngạc nhiên:
- Sao thế ạ?
- Anh ta... không thể tỉnh dậy... - Mỗi lúc, Yui nói một nhỏ lại, và thêm sầu phiền hơn...
Cô trầm ngâm cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm một cách vô hồn và buồn bã...
Hết chương 40.
̀
́
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook