Thay Chị Lấy Chồng
Chương 13: Chẳng phải cô nên gọi tôi là chồng sao_

Nghe xong câu chuyện, Tống Cẩm Dương vẫn không khoan dung, “Mọi người ai ai cũng biết Tống Duyên Khanh không có giáo dục, nếu gả qua đó, chỉ làm mất mặt nhà họ Tống!” Nói xong còn thêm một câu, “Tôi nhất định sẽ không đồng ý chuyện hoang đường này.”

Đúng vậy, chuyện này thực sự hoang đường, hôn lễ cũng đã tổ chức rồi, thay đổi lại cô dâu, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho nhà họ Lý và nhà họ Tống trở thành trò cười của người dân Thành phố Vĩnh An sao?

Tôi cũng nói lên những suy nghĩ của mình.

Trước đó Phan Ngọc còn quắc mắt coi khinh tôi, lúc này lại tỏ ra hòa nhã, “Vẫn là Duyên Khanh hiểu chuyện.”

Tống Tuyết thấy tôi cũng không đồng ý, mới nói với tôi, “Tiểu Khanh, cháu đi xem xem lúc nãy Thu có bị thương không.”

Tôi biết, bà ấy đang muốn điều tôi đi.

Lúc tôi còn đang do dự, thím Trần bước đến, mời tôi đến căn phòng của những người giúp việc.

Căn phòng của những người giúp việc cách phòng khách không xa, mặc dù tôi đã đi vào nhưng vẫn dựa vào cửa nghe, tôi nghe thấy Tống Tuyết nói, bốn phần trăm cổ phiếu của tôi, mỗi năm đều chia lợi nhuận lên đến hàng tỷ.

Nhưng trước giờ tôi không hề hay biết.

Nếu như họ không đồng ý, thì hãy bỏ ra lợi nhuận trong ba năm, hơn nữa lợi nhuận sau này cũng không có phần của họ nữa.

Vừa nhắc đến tiền, Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc lập tức sợ hãi, oán trách vài câu, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Khi họ đã rời đi, thím Trần mới cho tôi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Tuyết, tôi bước lại, nói thẳng, “Bà à, cháu không muốn lấy Lý Hào Kiệt, trong lòng Lý Hào Kiệt chỉ có một mình Tống Duyên Minh.”

“Được rồi, nhưng mà chỉ mới gặp nhau mấy ngày, ở đâu mà có trong lòng chỉ có ai.” Tống Tuyết lại một lần nữa kéo tay tôi, nói, “Thực ra hôm tổ chức hôn lễ bà đã phát hiện ra cô dâu là con, hơn nữa, ánh mắt con nhìn Lý Hào Kiệt, và ánh mắt Tống Duyên Minh nhìn cậu ta, cho dù mắt bà có già đi chăng nữa, cũng biết ai để ý đến cậu ta hơn.”

Lời nói của bà làm cho mắt tôi có chút mờ mịt.

Hôm tổ chức hôn lễ, Lý Hào Kiệt bắt đầu có thái độ tốt với tôi.

Bây giờ nghĩ lại, trước đó anh ấy thực sự vẫn chưa phân biệt được tôi và Tống Duyên Minh.

Thấy tôi không nói gì, Tống Tuyết tiếp tục nói, “Bà rất hiểu Lý Hào Kiệt, là một người đàn ông nghiêm chỉnh, ta và ông Lý không có duyên phận, nhưng mà, ta hi vọng hai cháu có thể ở bên nhau mãi mãi, bù đắp lại sự hối tiếc của bà và ông Lý.”

Hóa ra, cuộc hôn nhân này lại có ý nghĩa như vậy.

Tôi mềm lòng, tôi nghĩ, Lý Hào Kiệt nếu đã điều tra Tống Duyên Minh, nhất định sẽ điều tra ra chuyện trước kia.

Như vậy, thái độ của anh ấy với tôi có lẽ cũng sẽ có chuyển biến.

Nhưng lòng tôi cũng lo ngại, “Bà ơi, nhưng mà Lý Hào Kiệt sẽ đồng ý sao?”

“Cậu ta rất hiếu thuận, chỉ cần ông Lý mở lời, cậu ta nhất định sẽ đồng ý.” Ngữ khí của Tống Tuyết ung dung tự tin.

Mặc dù trong lòng tôi vẫn lo ngại, nhưng lại càng cảm kích.

- --

Sau khi rời khỏi nhà Tống Tuyết, trở lại nhà Khương Thanh, dường như mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, tôi chạy đến công trường quan trọng nhất, lúc đang kiểm tra kĩ tất cả xong cũng đã đến trưa, tôi ăn cơm, lúc đang chuẩn bị đến công trường thứ hai, một chiếc xe đen dừng lại trước mặt tôi.

Phía sau xe mở ra, lúc tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã đưa tay kéo tôi vào ghế xe.

Cửa đóng lại, xe bắt đầu chạy.

Lúc tôi nghĩ rằng mình đã bị bắt cóc, một bàn tay ép mạnh cằm tôi, ép tôi quay về hướng chủ nhân của bàn tay đó.

Là Lý Hào Kiệt.

Ánh mắt đen láy lạnh như băng của người đàn ông, làm cho tôi trong lập tức mồ hôi ướt đẫm trán, lúc này dường như đang rơi xuống hầm băng.

“Anh Lý... Anh làm gì vậy?”

Tôi nhìn anh ấy, chỉ cảm thấy sau gáy ớn lạnh.

“Anh Lý?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, nhếch miệng, nhưng không cười, “Chẳng phải cô nên gọi tôi là chồng sao?”

Tôi lúng túng nhìn anh ấy.

Lẽ nào, nhanh như vậy Tống Tuyết đã nói chuyện này cho anh ấy rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương