Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm
-
Chương 485: Một lần cuối cùng
Quả nhiên, lúc tôi hỏi câu này, đầu dây điện thoại bên kia liền rơi vào trầm mặc.
Khương Thanh rất lâu sau không lên tiếng, tôi cũng không vội, nhẫn nhịn chờ đợi.
Khoảng bảy tám giây trôi qua, Khương Thanh mới nói, “Chị muốn kết hôn với anh ấy, chị muốn sinh đứa trẻ này ra, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Chị sợ lắm.”
Giọng nói của Khương Thanh rất trầm tĩnh.
Từ trước đến nay, tính cách chị ấy luôn là ruột để ngoài da, cảm giác mang lại cho người ta cũng là không sợ trời không sợ đất, hôm nay chị ấy dùng giọng điệu này, tôi biết, chị ấy đang nghiêm túc.
Chị ấy thật sự đang rất rối bời.
Tôi cầm điện thoại nói, “Vậy coi như em là người ngoài đi, em đưa ra chủ ý giúp chị thấy thế nào?”
“Được.”
Khương Thanh chỉ trả lời vẻn vẹn có một chữ.
Tôi cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc mới nói, “Em cảm thấy Ngô Tiến An rất tốt, rất hợp với chị, anh ấy cũng rất quan tâm chị, hơn nữa chị không cần sợ hãi hôn nhân, chỉ cần chị không đánh mất chính mình trong cuộc hôn nhân này thôi thì dù có thế nào chị cũng không cần lo lắng.”
“Sao chị lại có thể đánh mất mình chứ?”
Khương Thanh lập tức khinh thường nói.
Tôi gật đầu như bổ củi, “Đúng đó, chỉ cần chị không giống những người phụ nữ khác thì chồng con đều nhìn về phía mình, yên tâm làm bà Ngô đi, em nghĩ, cho dù sau này thực sự xảy ra biến cố gì thì chị cũng không sợ hãi nữa.”
Cũng không phải là toàn tâm toàn ý đổ cả vào nhà họ Ngô không tốt.
Nhưng mà, trong cái xã hội bây giờ ấy, phụ nữ cần phải tự nghĩ cho mình.
Càng huống hồ Ngô Tiến An có quá khứ đen tối, cho dù bây giờ anh ấy đã quay đầu, nhưng cũng không thể bảo đảm rằng anh ấy vĩnh viễn sẽ không ngựa quen đường cũ.
Ngộ nhỡ có một ngày anh ấy ngựa quen đường cũ rồi, lại đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Khương Thanh cũng không cần lo lắng.
Khương Thanh nghe xong lời của tôi, quả quyết nói, “Đương nhiên rồi, đương nhiên chị sẽ không toàn tâm toàn ý đổ cả vào nhà họ Ngô, ngay cả việc nhà chị cũng sẽ không làm, cơm không nấu, sao có thể làm bà Nghệ hoàn chỉnh đây?”
“Chị gả cho anh ấy chính là một bà vợ giàu có, tất nhiên không cần làm những việc đó đâu, mỗi ngày chị có thể trồng hoa, dắt chó đi dạo, đi SPA bảo dưỡng nhan sắc, cày phim thôi.”
Tôi cười nói.
“Vậy nhàm chán quá, công việc đối với chị vẫn hơn, trong công việc đạt được sự hài lòng, so với những chuyện này vui hơn nhiều.”
Khương Thanh kiên định nói.
Sau đó tôi lại hỏi chị ấy, “Đúng rồi, chị đã gặp bố mẹ của Ngô Tiến An chưa đấy?”
“Tất nhiên là đã gặp rồi.”
“Thế bố mẹ anh ấy....”
“Bố mẹ anh ấy biết con trai mình đạo đức gì mà, rất thích chị!”
Khương Thanh nói một câu, tôi đã hiểu ra.
Cũng phải, hiểu con không ai bằng cha mẹ, Ngô Tiến An cà lơ phất phơ đã nhiều năm như vậy, bây giờ gặp được một người phụ nữ có thể nắm được tâm, nghĩ ra, cho dù Khương Thanh có thân phận gốc gác thế nào, thì bố mẹ anh ấy cũng đều đồng ý.
Trong chuyện này, tâm tình tôi như được thả lỏng hoàn toàn, “Vậy em đợi chị mời uống chén rượu mừng đó!”
“Không vấn đề!”
Khương Thanh đồng ý lia lịa.
Thiểm Thiểm ở bệnh viện Trọng Mạnh điều trị đã một tuần rồi.
Sốt cao cũng đã thuyên giảm, các triệu chứng bệnh tật nguy hiểm đến tính mạng cũng đã ổn định.
Lần này, đều do chị Trần đưa cơm đến cho tôi và Thiểm Thiểm.
Hôm nay chị Trần lại đưa cơm canh đến, có rau cải chíp, có thịt sườn, canh cá, món chính là cơm trắng.
Khẩu vị của Thiểm Thiểm hồi phục không tệ, một loáng đã ăn hết một bát cơm lớn.
Đợi ăn cơm xong, tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài thấy khá ổn, đang muốn đi xin bác sĩ, có thể đưa Thiểm Thiểm ra ngoài dạo chơi hay không.
Bác sĩ xem tình trạng gần đây của Thiểm Thiểm một lát, rất nhanh liền đồng ý tôi đưa thằng bé đi chơi.
Chị Trần đi cùng tôi, đưa Thiểm Thiểm đến sân sau bệnh viện.
Sân sau là một vườn hoa nho nhỏ, xung quanh có rất nhiều ghế đá dài, cũng có không ít những bệnh nhân khác đều ngồi trên ghế phơi nắng.
“Cô Sa.”
Tôi đang kéo Thiểm Thiểm đi, thì đằng sau có người gọi tôi.
Tôi quay đầu, trông thấy người đang đứng đằng sau, rõ ràng là Mộc Lan
“Chị Lan?”
Tôi có chút kinh ngạc, vội vàng giao Thiểm Thiểm cho chị Trần rồi đi sang bên kia.
Mộc Lan đội một chiếc mũ vải sợi tổng hợp, tôi vừa liếc mắt đã nhìn ra, người phụ nữ bên dưới chiếc mũ hình như không có tóc.
Không nén nổi mà ngẩn người một lát, hỏi, “Chị Lan, chị đây là....”
“Tôi ở đây trị bệnh.” Cô ấy nói xong, mang theo mấy phần nghi hoặc hỏi tôi, “Sao, Anh Mạnh không nói cho cô à?”
Anh Mạnh?
Khi cô ấy xưng hô như này, tôi tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại ý thức được.
Đi đến kéo tay Mộc Lan nói, “Chị Lan, chúc mừng chị.”
“Tôi cũng nên cám ơn cô.” Mộc Lan ngồi trên chiếc xe lăn, ngẩng đầu lên nói với tôi, “Nếu không phải cô đẩy chúng tôi lại với nhau, tôi và Anh Mạnh thật sự đã bỏ lỡ nhau rồi.”
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá dài bên cạnh, lắc lắc đầu, “Tôi không làm gì cả, chỉ là tôi....” Tôi ngập ngừng một lát mới nói, “Chỉ là tôi muốn đợi Lý Hào Kiệt thôi, cho nên mới muốn tìm cô giúp đỡ.”
“Nhưng quả thật cô đã giúp chúng tôi.” Mộc Lan nhìn về phía tôi, “Anh Mạnh nói cho tôi, sau khi biết tôi mắc bệnh, kỳ thực anh ấy đã dao động rồi, thật sự khiến anh quyết định từ bỏ, là do buổi tối hôm đó cô uống say, khóc lóc cầu xin anh ấy.”
“Buổi tối hôm đó ư?”
“Đúng vậy.” Mộc Lan gật đầu, “Anh ấy nói, khi anh ấy nhìn thấy cô khóc lóc giàn giụa nói không muốn gả cho anh ấy, anh ấy lần đầu tiên mới ý thức được rằng, bản thân đã làm nhiều việc quá đáng như vậy.”
Thì ra là vậy.
Khóe môi Mộc Lan khẽ cong lên, cười cười, “Thế nên á, anh ấy nói bây giờ anh ấy không đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì sẽ không đi đến phòng bệnh của con trai cô, anh ấy cảm thấy bản thân mắc nợ cô nhiều lắm.”
Tôi mỉm cười, không lên tiếng.
Lúc này, chị Trần đã dẫn Thiểm Thiểm đi xa, lúc tôi đang tìm bóng dáng của Thiểm Thiểm, mới phát hiện, ở một góc khuất từ nơi rất xa kia, Lý Trọng Mạnh mặc một thân áo blue trắng, đang đứng ở chỗ đó.
Vì khoảng cách quá xa nên tôi cũng không biết anh ấy đang nhìn tôi hay là đang nhìn Mộc Lan nữa.
Tôi nghĩ một lát, rồi nói với Mộc Lan, “Chị Lan, chị nghỉ ngơi đi, tôi có chút chuyện phải đi trước một bước.”
Tôi nói xong liền đứng dậy, ôm lấy Mộc Lan, nói với cô ấy, “Chúc chị sớm ngày bình phục.”
“Cám ơn cô.”
Mộc Lan khoát tay với tôi.
Tôi đứng dậy, lúc ngẩng đầu liền phát hiện Lý Trọng Mạnh đã không còn đứng ở chỗ ban nãy nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn đi về phía đằng đó, vừa đi đến chỗ góc rẽ kia, đã thấy Lý Trọng Mạnh đang đứng ở một bên.
Người đàn ông đeo kính, khóe mắt mang theo ý cười ấm áp, nhìn tôi, mở lời, “Tìm anh à?”
“Ừm.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, “Bệnh tình của Chị Lan thế nào rồi?”
“Nếu đã đến chỗ này của anh, anh khẳng định sẽ trị khỏi bệnh cho cô ấy.” Người đàn ông nói.
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi liền thấy yên tâm hơn.
Hơn nữa tôi cũng tin tưởng anh ấy nói được làm được, “Vậy thì tốt rồi.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, đôi mắt trong veo mang theo vài phần che giấu thâm sâu, đột nhiên bước bộ đến chỗ tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi vốn dĩ không quá xa.
Anh ấy chỉ bước mấy bước thì đã đi đến trước mặt tôi, cách tôi không đến nửa hạt gạo.
Tôi không nhịn được mà ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Không mở lời, nhưng đột nhiên anh ấy lên tiếng trước, “Anh....ôm em một chút có được không?”
Lúc tôi đang hồ nghi, người đàn ông lại bổ sung thêm một câu, “Một lần cuối cùng thôi.”
Tôi ngẩng đầu rồi gật đầu, “Vâng.”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông đã dang hai cánh tay ra, chầm chậm kéo chặt tôi vào lồng ngực.
Lực của anh ấy rất mạnh, ôm tôi khá chặt, như thể anh ấy mà không làm như vậy thì tôi sẽ biến mất khỏi trước mặt của anh ấy vậy.
Lúc này, lần đầu tiên tôi thấy được mùi của nước khử trùng, ngửi thấy mùi hương thuộc về Lý Trọng Mạnh.
Nhàn nhạt, một mùi hương quen thuộc của anh ấy.
Mái tóc ngắn của người đàn ông cọ vào gò má của tôi.
Tôi bị anh ấy ôm lấy như vậy, hoàn toàn bất động.
Có lẽ thời gian trôi qua khoảng mấy mươi giây, tôi nghe thấy cánh môi bạc của người đàn ông ấy dán chặt bên tai mình, nói với tôi, “Anh xin lỗi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook