"Đúng thế! Chúng ta đã kết hôn, không phải chúng ta nên sống cùng nhau sao?" Bạch Uẩn Hạ đã cố gắng hết sức để tỏ ra bớt lo lắng và sợ hãi hơn.

Khóe miệng cô nhếch lên, nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào: “Dù là hôn nhân nhưng chúng ta phải vun đắp tình cảm kia mà.

Em nghe nói những đứa trẻ sinh ra khi quan hệ vợ chồng tốt sẽ rất dễ thương.” "

Nếu không phải ông bà ngoại yêu cầu, hôm nay Mặc Yến Chu đã không tới.

Cô còn chưa tốt nghiệp đại học mà lại muốn có con?

Người nhà họ Bạch thực sự đang suy nghĩ rất nhiều về tài nguyên.

Bạch Uẩn Hạ có khuôn mặt ngây thơ, ngây thơ lại dễ thương, nhưng xem ra tham vọng của cô không hề nhỏ.

"Biệt thự số 9 ở Vân Khê."

"Được rồi, em hiểu rồi.

Tối nay gặp lại, chồng yêu." Bạch Uẩn Hạ đứng ở Maybach trước mặt vẫy tay chào anh.

Sau khi Mặc Yến Chu lên xe, máy điều hòa trong xe đã xua tan hơi nóng bên ngoài.


Anh nhắm mắt lại, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng gọi chồng.

Anh kinh ngạc mở mắt ra thì thấy xe đã lao đi.

Âm thanh nhẹ nhàng của “chồng” vừa rồi chính là ảo giác thính giác của anh.

Mặc Yến Chu lạnh lùng chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn gửi cho ông bà nội.
Ngay khi Bạch Uẩn Hạ trở về nhà, chị gái cô cũng vừa hay tỉnh lại.

Tối hôm qua Bạch Dữ Sương uống rượu rất nhiều, sau nhiều năm phải quản lý công ty, giao tiếp nhiều nên hình thành tửu lượng rất tốt.

Nhưng tối qua cô ấy vẫn say khướt.

Cô ấy nhớ trong lúc say, bản thân đã ôm em gái gọi tên bạn trai cũ.

Bạch Dữ Sương nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay cô, ánh mắt lập tức lạnh lùng: "Bạch Uẩn Hạ, em có biết mình đang làm gì không?"

“Em biết chứ, kết hôn thôi mà, em hay chị gả đi cũng như nhau mà thôi.” Bạch Uẩn Hạ đặt giấy đăng ký kết hôn xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chị gái, ôm lấy cánh tay cô ấy làm nũng.

Cô ghé sát đầu vào, ngửi mùi hương thơm dịu nhẹ của chị gái: “Chị ơi, em cũng muốn cống hiến cho gia đình.

Mẹ phải chăm sóc cha, còn chị quản lý công ty.


Em không thể luôn là một bông hoa trong nhà nhà kính cần được mọi người che chở, chiều chuộng, vô tư vô lự không quản chuyện đời được.

Đã đến nước này rồi, sao lại còn phân biệt em hay chị nữa.

Với lại em cũng cảm thấy Mặc Yến Chu là người rất tốt, anh ấy sẽ không làm khó dễ em, hơn nữa ở ngoài còn đẹp trai hơn nhiều so với trên hình.

Em cảm thấy bản thân đã chiếm được món hời lớn, không có chút tổn thất nào cả.

Chị, chị ơi~”

Từ nhỏ Bạch Uẩn Hạ luôn thích ôm lấy Bạch Dữ Sương gọi một tiếng chị gái, lúc làm nũng vô cùng đáng yêu.

Cả gia đình đều yêu quý cô.

Bạch Dữ Sương nhẹ nhàng vuốt tóc em gái, nước mắt lưng tròng.

Nếu như đêm qua cô ấy không say khướt trước mặt em gái, lại còn gọi tên bạn trai cũ để cho cô biết rằng cô ấy vẫn nhớ bạn trai cũ thì hôm nay Bạch Uẩn Hạ đã không kết hôn thay cho cô ấy.

Người chị gái như cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn với coo.

"Cái tên Mặc Yến Chu khá lạnh lùng, tính tình em thì lại lại ấm áp hoạt bát, chị chỉ sợ em đi đến đó rồi sẽ không chịu nổi.

Em gái ngốc nghếch của chị, hôn nhân là chuyện trọng đại của đời người, sao em có thể bốc đồng như thế được?”

Cô ấy cảm thấy đau khổ, giá mà cô ấy có khả năng quản lý tốt công ty thì nhà họ Bạch đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày nay, hai người bọn họ cũng không cần phải liên hôn.

"Không sai, chứng tỏ tính cách của chúng em bổ sung cho nhau! Em tin chắc ngay cả tảng băng lạnh nhất cũng sẽ bị em làm cho tan chảy, đặc biệt là Mặc Yến Chu, em nhất định sẽ bắt được trái tim anh ấy.” Quả thực Bạch Uẩn Hạ không có chút lòng tin nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương