Thay Chị Gả Đại Gia
-
Chương 61
Trans: Cam
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân không thể nhớ rõ được chuyện tối hôm qua dữ dội như thế nào, dưới sự thúc giục của rượu, Bạch Nhân cảm thấy đã đến đỉnh điểm của sự điên cuồng.
Thời gian cô kết hôn với Trần Hoài Kiêu cũng không gọi là ngắn, nhưng khao khát lẫn nhau thì từ trước tới nay chưa hề mất đi, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, lần nào cũng... giống như lần đầu tiên.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Bạch Nhân nghe thấy anh nói thật nhiều lời yêu, nhiều tới nỗi khiến cho cô cảm thấy không chân thật.
Cho dù bây giờ đã thức dậy, cô cũng không quá tin tưởng chuyện đó là sự thật.
Trong giấc mơ, cô không chỉ nghe được Trần Hoài Kiêu bày tỏ mỗi một lần.
Tất nhiên, trước kia khi cô nằm mơ, còn mơ thấy Trần Hoài Kiêu quỳ xuống trước mặt cô cầu xin cô bước tới... rồi cứ thế trực tiếp mỉm cười tỉnh giấc.
Lần này, đoán chừng cũng trải qua như vậy, là một giấc mơ đẹp.
Bạch Nhân nằm trên giường lúc thì ngủ, lúc thì nghịch điện thoại, cứ nằm ì mãi giường tới trưa mới ngồi dậy.
Đi vòng quanh cầu thang xoắn ốc, cô bước xuống với vẻ uể oải, Đường Tạp ăn mặc chỉn chu đứng trước bậc thềm, trên tay là chiếc váy ngắn đã được ủi xong, cung kính nói: "Thưa mợ chủ, đây là quần áo mà cậu chủ đã chuẩn bị cho mợ, chốc nữa cậu ấy mời mợ đến công ty một chuyến."
Bạch Nhân tiện tay xốc bộ quần áo lên: "Đến công ty làm gì chứ?"
"Mợ đi là biết ngay."
Bạch Nhân cầm quần áo vào phòng thay, sau khi ăn xong bữa trưa thì để cho Đường Tạp đưa cô đến công ty truyền thông Xán Tinh.
Thẩm Bân đã chờ đợi ngoài đại sảnh từ rất sớm, đón tiếp cô vào thang máy, đi thẳng vào phòng hội nghị trên tầng mười ba.
Có trợ lý cầm túi hồ sơ bìa da màu đen, đứng chờ bọn họ.
Đây là một tập hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Thẩm Bân đẩy hợp đồng chuyển nhượng đến bên tay Bạch Nhân, tuyên bố với vẻ trịnh trọng: "Thưa bà chủ, bà xem trước đi, nếu như không có vấn đề gì thì ký ở chỗ này là được."
Bạch Nhân nghi hoặc đón lấy tập hồ sơ, xem kỹ từng đề mục, sắc mặt từ từ thay đổi.
Cô nhìn Thẩm Bân với vẻ mặt không thể tin được: "Trần Hoài Kiêu muốn giao một nửa số cổ phần trong tay anh ấy cho tôi?"
"Là thế đó ạ, sau khi ký kết hợp đồng, lợi nhuận hàng quý của truyền thông Xán Tinh sau khi trừ chi phí kinh doanh, một nửa lợi nhuận sẽ chuyển vào tài khoản của bà."
Bạch Nhân kinh ngạc tới ngây người: "Thật hay giả! Đây là biết bao nhiêu tiền á?"
Thẩm Bân mỉm cười khéo léo: "Thưa bà chủ, đây là tài sản không có cách nào ước lượng được."
"Nhưng mà anh ấy... tại sao anh ấy phải làm như này chứ!"
"Ngài Kiêu nói, tối hôm qua đã hứa hẹn với bà, bây giờ ngài ấy phải thực hiện cam kết."
Bạch Nhân vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại, trong những kí ức vỡ vụn nơi não bộ, hình như... đích thực có một mảnh như này.
Nhưng mà đó chỉ là trò chơi cô vui đùa cùng anh mà, Bạch Nhân căn bản không mơ ước xa vời rằng anh sẽ thực hiện lời hứa hẹn đầy mạo hiểm.
Trời cao nào có chuyện tốt đẹp như có bánh rơi xuống chứ.
"Không không không, Thẩm Bân, tôi không thể ký! Công ty này không phải của tôi, tôi ký xong sẽ thấy lương tâm không yên."
Bạch Nhân quả quyết đặt bút xuống, đẩy hợp đồng chuyển nhượng trở về trong tay Thẩm Bân.
"Bà chủ, bà chắc chắn chứ?"
Bạch Nhân gật đầu: "Cực kỳ chắc chắn."
Cô bước đi luôn luôn vững chãi, một bước lưu lại một dấu chân, xưa nay chưa từng nghĩ tới há miệng ngoạm một cái trở thành một tên mập mạp.
Tiền cô nên cầm thì một xu cũng không thiếu, nhưng tiền cô không nên lấy... cô tuyệt đối không động vào.
"Xin bà chủ chờ trong giây lát."
Thẩm Bân thu hợp đồng lại, quay lại phòng làm việc của sếp một lần nữa, đưa bản hợp đồng lại cho Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu nhận bản hợp đồng: "Cô ấy đã ký rồi?"
"À."
"Cô ấy thấy có vui mừng không?"
"À ừm..."
Trần Hoài Kiêu đặt cây bút ký tráng men cao cấp xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Bân: "Đầu lưỡi anh đứt rồi hả?"
Thẩm Bân khó xử nói: "Bà chủ, bà ấy không ký."
Trần Hoài Kiêu nhíu mày: "Cô ấy chê ít?"
"Không phải, bà chủ bảo bà ấy không thể nhận được."
"Vì sao?"
"Bà ấy sợ ký xong, ngài sẽ không để bà ấy còn sống mà rời khỏi cửa công ty."
"..."
Trần Hoài Kiêu tựa lưng vào ghế, im lặng trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Được, dù sao bây giờ cô ấy cũng không thiếu tiền."
Thẩm Bân đang muốn cung kính lui ra khỏi phòng làm việc, Trần Hoài Kiêu vặn mở bút máy, tiếp tục ký giấy tờ: "Phải rồi, giúp tôi chuyển lời cho cô ấy."
Sau vài phút, Thẩm Bân tới trước mặt Bạch Nhân.
Bạch Nhân tò mò hỏi: "Trần Hoài Kiêu nói sao?"
Vẻ mặt Thẩm Bân nghiêm túc: "Trần tổng nói không sao, có thể không ký. Tất nhiên, có ký rồi thì ngài ấy cũng sẽ không ám sát bà, ngài ấy là một công dân tuân thủ pháp luật."
"Cái đó ai mà biết được." Bạch Nhân nhai kẹo sữa bò mềm, liếc mắt: "Công ty truyền thông Xán Tinh là giang sơn do một tay anh ấy gầy dựng, quân tử không đoạt cái mà người khác thích, tôi hãy còn muốn sống thêm vài năm."
"Phải rồi, ngài Kiêu bảo tôi chuyển câu này cho bà."
"Ừ, anh nói đi."
Thẩm Bân còn chưa lên tiếng thì mặt đỏ đỏ bừng trước, anh ta khẽ tằng hắng một tiếng: "Khụ khụ, ừm..."
"Anh ấy bảo anh chuyển lời gì."
"Ngài ấy nói... Ngài ấy nói..."
Bạch Nhân trở nên sốt ruột: "Nói chuyện gì hả, không phải là chuyển lời trăn trối cho tôi đó chứ."
"Ngài ấy bảo A Nhân là cục vàng cục bạc của ngài ấy, cái gì cũng cho được, ọe ~~~!!!"
Thẩm Bân quá buồn nôn nên phải đứng dậy.
Bạch Nhân ngẩn người trong vài giây, cũng cùng "Ọe" chung với anh ta.
Năm phút sau, Thẩm Bân quay về phòng làm việc của sếp, Trần Hoài Kiêu nhìn về anh ta với vẻ chờ đợi: "Cô ấy phản ứng như nào?"
Thẩm Bân khổ sở nói ra: "Bà chủ ói ạ."
"..."
"Bà chủ còn nói, ngài còn làm bà ấy thấy ghê nữa thì sẽ báo cảnh sát."
*
Đầu xuân, truyền hình Nhạc Vân tổ chức một show tuyển chọn nghệ sĩ lớn, mời Bạch Nhân đảm nhiệm vai trò giám khảo của show.
Tôn Lê Lê thân là người quản lý, không chút do dự khi đồng ý phần công việc này thay cho Bạch Nhân.
Làm giám khảo cho show đều là những nghệ sỹ danh tiếng trong giới, ví dụ như thiên vương street dance Triết Hạo; còn có Mộc Thi Ý nghệ sĩ Jazz nhảy chính xuất thân từ vũ đoàn nữ; còn có Phượng Linh nữ nghệ sĩ múa dân tộc.
Mà chủ yếu tổ sản xuất mời Bạch Nhân mời làm giám khảo cho chương trình chính là vì vừa mắt cô có nền tảng kỹ thuật trên phương diện múa cổ điển, "Nghê Thường" và "Hồng Tụ Vũ" đều hot một thời gian, trở thành tài liệu học tập được vô số clip biên tập, và cũng được rất nhiều người lấy ra luyện tập.
Ghi hình tập đầu tiên, các nghệ sĩ nhảy đường phố lên sân khấu bộc lộ quan điểm, các tuyển thủ mở màn và giám khảo cùng nhau lựa chọn tạo ra cuộc so tài, sau khi kết thúc lựa chọn thì tới phần phân chia nhóm thi đấu.
Bạch Nhân nghiêm túc chuyên chú quan sát màn nhảy của các nghệ sỹ nhảy, phê bình chi tiết, và cũng không dựa theo hiệu quả mà tổ sản xuất yêu cầu, cố ý đưa ra một số nhận xét có chút sắc sảo.
Bản thân cô chính là kiểu từng từ người mới mà tới, cực kỳ thấu hiểu những khó khăn khi người mới vừa xuất đầu lộ diện.
Tất nhiên, cô cũng biết quy tắc biên tập hậu kỳ của các show giải trí: Vì điểm bùng nổ mà không đặt ra giới hạn, rất dễ dàng điên đảo thị phi trắng đen.
Trước khi trong thời gian tập huấn tại truyền thông Xán Tinh, các nghệ sĩ càng thuận tiện trải qua huấn luyện theo khía cạnh này, dạy cho bọn họ nên giữ mình như thế nào trong giới showbiz.
Bạch Nhân đảm nhiệm vai trò giám khảo, càng rành rẽ cách chơi chiêu trò này, gần như không thể nào tìm ra bất kỳ chỗ sơ hở nào.
Mãi cho đến khi có một người xuất hiện, phá vỡ hoàn toàn tâm tình của Bạch Nhân.
Ở màn hình đối diện xuất hiện hai chữ: Tần Dao.
Nhìn thấy cái tên này, lòng Bạch Nhân bất chợt run rẩy, còn tưởng là trùng tên trùng họ.
Cô gái tên Tần Dao này, mặc một bộ đồ múa cổ trang màu vàng lả lướt, dáng đi thướt tha xuất hiện ở trên sân khấu.
Ống tay áo bay ra, vút bay uyển chuyển tựa như tiên trên trời.
Da dẻ cô ta trắng trẻo, diện mạo xinh đẹp, nhất là đôi con ngươi trong veo ướŧ áŧ giống như thế giới trẻ thơ sáng trong không tì vết, đẹp tựa như những mảnh hoa tuyết trong ngày đông.
Giây phút đó, Bạch Nhân gần như không cần đến bất kỳ sự chứng minh xác nhận nào nữa mà cũng có thể chắc chắn, cô ta... chính là Tần Dao.
Trần Hoài Kiêu thích kiểu con gái ngây thơ thuần khiết, thì ra chính là dạng như cô ta.
Quả nhiên, cũng đã quay trở về rồi.
Mà toàn bộ quá trình múa, cô ta vẫn chằm chằm đến ánh mắt Bạch Nhân, dường như đến đây là vì cô.
Sau khi múa xong bài này, Tần Dao nhận micro từ MC, cung kính hướng về phía các giám khảo: "Xin chào các thầy cô giám khảo, em là Tần Dao, tốt nghiệp chuyên ngành luật trường Stamford Mỹ, nhảy múa là niềm hứng thú nhất của em, vì thế bây giờ em quay về để hoàn thành giấc mơ, hy vọng mọi người yêu thích em, cảm ơn."
MC nhìn cô ta, hô to lên một cách khoa trương: "OMG, mọi người nhìn xem này, cô ấy với cô Bạch Nhân thật sự hơi từa tựa nhau này."
Có mấy vị giám khảo ngồi cạnh bên bình luận: "Khá giống ha, đặc biệt là động tác dáng vẻ khi múa."
"Cho nên vì lý do này cho nên bạn đặc biệt chọn múa bài “Trường Tụ Vũ” của cô Bạch Nhân phải không?"
Tần Dao nhìn Bạch Nhân, nở nụ cười ấm áp rạng ngời như gió xuân: "Em thật sự siêu yêu thích cô Bạch Nhân luôn ạ! Bài “Trường Tụ vũ” của cô Bạch Nhân em tập mấy trăm lần, thật sự quá đẹp, lần này em cũng vì cô ấy mà đến tham gia chương trình “Vũ lực tứ xạ” đó ạ.
Những giám khảo khác ẩn ý sâu xa nói: "A ~~ Thì ra trong lòng cô đã có người thầy ngưỡng mộ trong lòng, đã quấy rầy đã quấy rầy."
Giám khảo Mộc Thi Ý nói: "Ba vị giám khảo bọn tôi đã bấm đèn sáng vì bạn, nhưng mà Bạch Nhân đâu có bấm đèn cho bạn!"
Khán giả trong hội trường tất nhiên hy vọng cô gái đáng yêu như Tần Dao được đền đáp như mong muốn, vì thế cùng nhau hô to: "Bấm đèn bấm đèn bấm đèn!"
Tất cả mọi người đều đang thúc giục Bạch Nhân bấm đèn cho Tần Dao.
Ngón tay thon dài của Bạch Nhân đặt bên trên nút đèn màu đỏ, gõ nhè nhẹ nhưng trước sau vẫn không ấn xuống.
Cho dù đón nhận lấy ánh mắt hừng hực mãnh liệt của Tần Dao, vẻ mặt của cô vẫn cô cùng thờ ơ.
MC thấy bầu không khí lúng túng, thế nên vội vàng bổ sung: "Giám khảo Bạch Nhân, cô có gì muốn phát biểu cho màn biểu diễn múa vừa rồi của Tần Dao hay không, dù sao thì cô ấy cũng đã múa bài “Trường Tụ Vũ” của cô."
Mọi ánh mắt tập trung vào người Bạch Nhân, tất nhiên cũng bao gồm cả Tần Dao.
Cô ta nhìn Bạch Nhân với vẻ thân thiện, ánh mắt hiền lành lương thiện là thế.
Thế nhưng, không biết có phải vì Bạch Nhân vẫn luôn có thành kiến với cô ta mà cô luôn cảm thấy cô ta đang ngụy trang.
Cũng có thể là lòng dạ của kẻ nhỏ mọn, nhưng Bạch Nhân chính là người như vậy, nghi ngờ tất thảy mọi việc.
Nhìn Bạch Nhân lề mề không thốt lời nào, hai tay Tần Dao chắp hai tay, thái độ nhún nhường cầu xin: "Thưa cô Bạch Nhân, cô nhận em, nhận em đi mà."
Khán giả hội trường nhìn dáng vẻ khẩn cầu thành tâm đáng yêu của cô ta, tự nhiên cũng giúp không điều kiện, muốn Bạch Nhân bấm đèn sáng lựa chọn Tần Dao.
"Chọn cô ấy đi!"
"Cô ấy xinh xắn là thế, nhất định sẽ nổi tiếng."
"Chị Bạch chắc chắn phải chọn cô ấy nha."
Bạch Nhân biết, hiện tại Tần Dao đang treo cô lên.
Một cô gái hiền lành lương thiện như vậy, nếu như Bạch Nhân không chọn cô ta, tất nhiên sẽ mất đi cảm xúc tốt đẹp của khán giả.
Cô ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: "Cô nói, chuyên ngành của cô là luật?"
Tần Dao ra sức gật đầu, trả lời phóng khoáng: "Đúng ạ."
"Thế tôi hỏi một chút, cô đã mua bản quyền để múa... “Trường Tụ Vũ” chưa?"
Lời vừa thốt ra, cả hội trường yên ắng.
Không ai nghĩ tới, Bạch Nhân vậy mà lại hỏi câu này!
Không sai, tất cả các điệu múa mà các nghệ sĩ biểu diễn, đều mang công dụng thương mại, họ bắt buộc phải mua tác quyền từ tác giả, có được sự đồng ý thì mới có thể biểu diễn trên sân khấu.
Thế nhưng trên thực tế, trong "Vũ lực tứ xạ" có rất nhiều bài múa của người mới, các bài nhảy đều là nhạc nhảy của người biên tập ban đầu sau vô số lần chuyển thể trên mạng.
Cho nên người mua bản quyền đàng hoàng thật sự đã ít lại càng ít, cũng chẳng có ai đi truy cứu.
"Trường Tụ Vũ" thì không phải như vậy.
Bất kể Tần Dao căn cứ vào mục đích gì để lựa chọn "Trường Tụ Vũ" của cô, chưa mua bản quyền thì chính là đã xâm phạm quyền tác giả.
Nếu như là các nghệ sĩ múa khác, Bạch Nhân tất nhiên có thể không tính toán, nhưng phần lòng tốt này, cô không dành cho cô gái cả ngày đeo khuôn mặt giả vờ "ngây thơ thuần khiết."
Cô bàng quan nói: "Nếu như cô không mua bản quyền ấy mà, làm phiền liên lạc với luật sư của tôi để bàn bạc về chuyện này, ngoài ra, tôi sẽ không lựa chọn cho cô vào đội của tôi."
Câu nói này thốt ra, không cho Tần Dao nửa phần thể diện.
Đôi mắt cô ta lập tức đỏ bừng thành một vòng, gật đầu: "Em biết rồi, cô Bạch Nhân nói đúng, là em không tốt, em là người mới, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết, cảm ơn cô Bạch Nhân hôm nay đã cho em một bài học lớn như này."
Vừa dứt lời, khán giả thương xót cho cô ta không thôi, nhỏ giọng xì xầm ---
"Tôi cảm thấy lời nói của Bạch Nhân hơi nặng nề."
"Phải đó, Tần Dao tội nghiệp ghê á."
"Đừng nói là Bạch Nhân... ganh tỵ với cô ấy chứ."
"Bạch Nhân cũng đã đến tham gia chương trình rồi, còn so đo với người mới chuyện bản quyền, có chút quá đáng rồi đó."
Bạch Nhân nhìn Tần Dao khóc càng lúc càng kiều diễm xinh đẹp, thật giống như cô đang ức hiếp cô ta vậy.
Cô biết, phân đoạn hơi cứng rắn như này, tổ chương trình chắc chắn sẽ "Biên tập" đưa ra, thậm chí sẽ còn biên tập vào đoạn phim tuyên truyền, bùng nổ lượng người quan tâm.
Đến lúc đó, chỉ sợ rằng trên lưng cô sẽ gánh thêm tiếng chửi là ăn hiếp người mới.
Khán giả nhìn nhận như nào, cô không muốn biết, chỉ sợ Trần Hoài Kiêu là người đầu tiên đau lòng đến chết mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhân càng không muốn tha cho cô ta.
Dù sao thì nồi cũng đã gánh, dứt khoát chịu trách nhiệm tới cùng.
"Người mới không phải lý do cho cô phạm sai lầm, có ai mà không phải xuất phát từ người mới. Nếu như đến cả điểm kiến thức bản quyền này mà cô cũng không có, quả thật không khỏi khiến tôi nghi ngờ tính chân thực về trình độ học vấn của cô. Chuyện bản quyền, phiền cô liên lạc với người quản lý của tôi để bàn việc mua lại, cho cô thời gian nửa tháng để thanh toán tiền, nếu không thì tôi sẽ liên lạc với luật sư để kiện cô."
Tần Dao ngẩn người, không ngờ Bạch Nhân sẽ kiên trì đến như vậy.
Lẽ nào cô không sợ cái nhìn đánh giá của khán giả hay sao! Không sợ nói cô ức hiếp người mới hả!
Bạch Nhân đối diện với cô ta hồi lâu, cuối cùng Tần Dao cũng đã hiểu rõ.
Không phải cô không sợ, là cô vốn không để tâm tới.
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân không thể nhớ rõ được chuyện tối hôm qua dữ dội như thế nào, dưới sự thúc giục của rượu, Bạch Nhân cảm thấy đã đến đỉnh điểm của sự điên cuồng.
Thời gian cô kết hôn với Trần Hoài Kiêu cũng không gọi là ngắn, nhưng khao khát lẫn nhau thì từ trước tới nay chưa hề mất đi, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, lần nào cũng... giống như lần đầu tiên.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Bạch Nhân nghe thấy anh nói thật nhiều lời yêu, nhiều tới nỗi khiến cho cô cảm thấy không chân thật.
Cho dù bây giờ đã thức dậy, cô cũng không quá tin tưởng chuyện đó là sự thật.
Trong giấc mơ, cô không chỉ nghe được Trần Hoài Kiêu bày tỏ mỗi một lần.
Tất nhiên, trước kia khi cô nằm mơ, còn mơ thấy Trần Hoài Kiêu quỳ xuống trước mặt cô cầu xin cô bước tới... rồi cứ thế trực tiếp mỉm cười tỉnh giấc.
Lần này, đoán chừng cũng trải qua như vậy, là một giấc mơ đẹp.
Bạch Nhân nằm trên giường lúc thì ngủ, lúc thì nghịch điện thoại, cứ nằm ì mãi giường tới trưa mới ngồi dậy.
Đi vòng quanh cầu thang xoắn ốc, cô bước xuống với vẻ uể oải, Đường Tạp ăn mặc chỉn chu đứng trước bậc thềm, trên tay là chiếc váy ngắn đã được ủi xong, cung kính nói: "Thưa mợ chủ, đây là quần áo mà cậu chủ đã chuẩn bị cho mợ, chốc nữa cậu ấy mời mợ đến công ty một chuyến."
Bạch Nhân tiện tay xốc bộ quần áo lên: "Đến công ty làm gì chứ?"
"Mợ đi là biết ngay."
Bạch Nhân cầm quần áo vào phòng thay, sau khi ăn xong bữa trưa thì để cho Đường Tạp đưa cô đến công ty truyền thông Xán Tinh.
Thẩm Bân đã chờ đợi ngoài đại sảnh từ rất sớm, đón tiếp cô vào thang máy, đi thẳng vào phòng hội nghị trên tầng mười ba.
Có trợ lý cầm túi hồ sơ bìa da màu đen, đứng chờ bọn họ.
Đây là một tập hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Thẩm Bân đẩy hợp đồng chuyển nhượng đến bên tay Bạch Nhân, tuyên bố với vẻ trịnh trọng: "Thưa bà chủ, bà xem trước đi, nếu như không có vấn đề gì thì ký ở chỗ này là được."
Bạch Nhân nghi hoặc đón lấy tập hồ sơ, xem kỹ từng đề mục, sắc mặt từ từ thay đổi.
Cô nhìn Thẩm Bân với vẻ mặt không thể tin được: "Trần Hoài Kiêu muốn giao một nửa số cổ phần trong tay anh ấy cho tôi?"
"Là thế đó ạ, sau khi ký kết hợp đồng, lợi nhuận hàng quý của truyền thông Xán Tinh sau khi trừ chi phí kinh doanh, một nửa lợi nhuận sẽ chuyển vào tài khoản của bà."
Bạch Nhân kinh ngạc tới ngây người: "Thật hay giả! Đây là biết bao nhiêu tiền á?"
Thẩm Bân mỉm cười khéo léo: "Thưa bà chủ, đây là tài sản không có cách nào ước lượng được."
"Nhưng mà anh ấy... tại sao anh ấy phải làm như này chứ!"
"Ngài Kiêu nói, tối hôm qua đã hứa hẹn với bà, bây giờ ngài ấy phải thực hiện cam kết."
Bạch Nhân vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại, trong những kí ức vỡ vụn nơi não bộ, hình như... đích thực có một mảnh như này.
Nhưng mà đó chỉ là trò chơi cô vui đùa cùng anh mà, Bạch Nhân căn bản không mơ ước xa vời rằng anh sẽ thực hiện lời hứa hẹn đầy mạo hiểm.
Trời cao nào có chuyện tốt đẹp như có bánh rơi xuống chứ.
"Không không không, Thẩm Bân, tôi không thể ký! Công ty này không phải của tôi, tôi ký xong sẽ thấy lương tâm không yên."
Bạch Nhân quả quyết đặt bút xuống, đẩy hợp đồng chuyển nhượng trở về trong tay Thẩm Bân.
"Bà chủ, bà chắc chắn chứ?"
Bạch Nhân gật đầu: "Cực kỳ chắc chắn."
Cô bước đi luôn luôn vững chãi, một bước lưu lại một dấu chân, xưa nay chưa từng nghĩ tới há miệng ngoạm một cái trở thành một tên mập mạp.
Tiền cô nên cầm thì một xu cũng không thiếu, nhưng tiền cô không nên lấy... cô tuyệt đối không động vào.
"Xin bà chủ chờ trong giây lát."
Thẩm Bân thu hợp đồng lại, quay lại phòng làm việc của sếp một lần nữa, đưa bản hợp đồng lại cho Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu nhận bản hợp đồng: "Cô ấy đã ký rồi?"
"À."
"Cô ấy thấy có vui mừng không?"
"À ừm..."
Trần Hoài Kiêu đặt cây bút ký tráng men cao cấp xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Bân: "Đầu lưỡi anh đứt rồi hả?"
Thẩm Bân khó xử nói: "Bà chủ, bà ấy không ký."
Trần Hoài Kiêu nhíu mày: "Cô ấy chê ít?"
"Không phải, bà chủ bảo bà ấy không thể nhận được."
"Vì sao?"
"Bà ấy sợ ký xong, ngài sẽ không để bà ấy còn sống mà rời khỏi cửa công ty."
"..."
Trần Hoài Kiêu tựa lưng vào ghế, im lặng trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Được, dù sao bây giờ cô ấy cũng không thiếu tiền."
Thẩm Bân đang muốn cung kính lui ra khỏi phòng làm việc, Trần Hoài Kiêu vặn mở bút máy, tiếp tục ký giấy tờ: "Phải rồi, giúp tôi chuyển lời cho cô ấy."
Sau vài phút, Thẩm Bân tới trước mặt Bạch Nhân.
Bạch Nhân tò mò hỏi: "Trần Hoài Kiêu nói sao?"
Vẻ mặt Thẩm Bân nghiêm túc: "Trần tổng nói không sao, có thể không ký. Tất nhiên, có ký rồi thì ngài ấy cũng sẽ không ám sát bà, ngài ấy là một công dân tuân thủ pháp luật."
"Cái đó ai mà biết được." Bạch Nhân nhai kẹo sữa bò mềm, liếc mắt: "Công ty truyền thông Xán Tinh là giang sơn do một tay anh ấy gầy dựng, quân tử không đoạt cái mà người khác thích, tôi hãy còn muốn sống thêm vài năm."
"Phải rồi, ngài Kiêu bảo tôi chuyển câu này cho bà."
"Ừ, anh nói đi."
Thẩm Bân còn chưa lên tiếng thì mặt đỏ đỏ bừng trước, anh ta khẽ tằng hắng một tiếng: "Khụ khụ, ừm..."
"Anh ấy bảo anh chuyển lời gì."
"Ngài ấy nói... Ngài ấy nói..."
Bạch Nhân trở nên sốt ruột: "Nói chuyện gì hả, không phải là chuyển lời trăn trối cho tôi đó chứ."
"Ngài ấy bảo A Nhân là cục vàng cục bạc của ngài ấy, cái gì cũng cho được, ọe ~~~!!!"
Thẩm Bân quá buồn nôn nên phải đứng dậy.
Bạch Nhân ngẩn người trong vài giây, cũng cùng "Ọe" chung với anh ta.
Năm phút sau, Thẩm Bân quay về phòng làm việc của sếp, Trần Hoài Kiêu nhìn về anh ta với vẻ chờ đợi: "Cô ấy phản ứng như nào?"
Thẩm Bân khổ sở nói ra: "Bà chủ ói ạ."
"..."
"Bà chủ còn nói, ngài còn làm bà ấy thấy ghê nữa thì sẽ báo cảnh sát."
*
Đầu xuân, truyền hình Nhạc Vân tổ chức một show tuyển chọn nghệ sĩ lớn, mời Bạch Nhân đảm nhiệm vai trò giám khảo của show.
Tôn Lê Lê thân là người quản lý, không chút do dự khi đồng ý phần công việc này thay cho Bạch Nhân.
Làm giám khảo cho show đều là những nghệ sỹ danh tiếng trong giới, ví dụ như thiên vương street dance Triết Hạo; còn có Mộc Thi Ý nghệ sĩ Jazz nhảy chính xuất thân từ vũ đoàn nữ; còn có Phượng Linh nữ nghệ sĩ múa dân tộc.
Mà chủ yếu tổ sản xuất mời Bạch Nhân mời làm giám khảo cho chương trình chính là vì vừa mắt cô có nền tảng kỹ thuật trên phương diện múa cổ điển, "Nghê Thường" và "Hồng Tụ Vũ" đều hot một thời gian, trở thành tài liệu học tập được vô số clip biên tập, và cũng được rất nhiều người lấy ra luyện tập.
Ghi hình tập đầu tiên, các nghệ sĩ nhảy đường phố lên sân khấu bộc lộ quan điểm, các tuyển thủ mở màn và giám khảo cùng nhau lựa chọn tạo ra cuộc so tài, sau khi kết thúc lựa chọn thì tới phần phân chia nhóm thi đấu.
Bạch Nhân nghiêm túc chuyên chú quan sát màn nhảy của các nghệ sỹ nhảy, phê bình chi tiết, và cũng không dựa theo hiệu quả mà tổ sản xuất yêu cầu, cố ý đưa ra một số nhận xét có chút sắc sảo.
Bản thân cô chính là kiểu từng từ người mới mà tới, cực kỳ thấu hiểu những khó khăn khi người mới vừa xuất đầu lộ diện.
Tất nhiên, cô cũng biết quy tắc biên tập hậu kỳ của các show giải trí: Vì điểm bùng nổ mà không đặt ra giới hạn, rất dễ dàng điên đảo thị phi trắng đen.
Trước khi trong thời gian tập huấn tại truyền thông Xán Tinh, các nghệ sĩ càng thuận tiện trải qua huấn luyện theo khía cạnh này, dạy cho bọn họ nên giữ mình như thế nào trong giới showbiz.
Bạch Nhân đảm nhiệm vai trò giám khảo, càng rành rẽ cách chơi chiêu trò này, gần như không thể nào tìm ra bất kỳ chỗ sơ hở nào.
Mãi cho đến khi có một người xuất hiện, phá vỡ hoàn toàn tâm tình của Bạch Nhân.
Ở màn hình đối diện xuất hiện hai chữ: Tần Dao.
Nhìn thấy cái tên này, lòng Bạch Nhân bất chợt run rẩy, còn tưởng là trùng tên trùng họ.
Cô gái tên Tần Dao này, mặc một bộ đồ múa cổ trang màu vàng lả lướt, dáng đi thướt tha xuất hiện ở trên sân khấu.
Ống tay áo bay ra, vút bay uyển chuyển tựa như tiên trên trời.
Da dẻ cô ta trắng trẻo, diện mạo xinh đẹp, nhất là đôi con ngươi trong veo ướŧ áŧ giống như thế giới trẻ thơ sáng trong không tì vết, đẹp tựa như những mảnh hoa tuyết trong ngày đông.
Giây phút đó, Bạch Nhân gần như không cần đến bất kỳ sự chứng minh xác nhận nào nữa mà cũng có thể chắc chắn, cô ta... chính là Tần Dao.
Trần Hoài Kiêu thích kiểu con gái ngây thơ thuần khiết, thì ra chính là dạng như cô ta.
Quả nhiên, cũng đã quay trở về rồi.
Mà toàn bộ quá trình múa, cô ta vẫn chằm chằm đến ánh mắt Bạch Nhân, dường như đến đây là vì cô.
Sau khi múa xong bài này, Tần Dao nhận micro từ MC, cung kính hướng về phía các giám khảo: "Xin chào các thầy cô giám khảo, em là Tần Dao, tốt nghiệp chuyên ngành luật trường Stamford Mỹ, nhảy múa là niềm hứng thú nhất của em, vì thế bây giờ em quay về để hoàn thành giấc mơ, hy vọng mọi người yêu thích em, cảm ơn."
MC nhìn cô ta, hô to lên một cách khoa trương: "OMG, mọi người nhìn xem này, cô ấy với cô Bạch Nhân thật sự hơi từa tựa nhau này."
Có mấy vị giám khảo ngồi cạnh bên bình luận: "Khá giống ha, đặc biệt là động tác dáng vẻ khi múa."
"Cho nên vì lý do này cho nên bạn đặc biệt chọn múa bài “Trường Tụ Vũ” của cô Bạch Nhân phải không?"
Tần Dao nhìn Bạch Nhân, nở nụ cười ấm áp rạng ngời như gió xuân: "Em thật sự siêu yêu thích cô Bạch Nhân luôn ạ! Bài “Trường Tụ vũ” của cô Bạch Nhân em tập mấy trăm lần, thật sự quá đẹp, lần này em cũng vì cô ấy mà đến tham gia chương trình “Vũ lực tứ xạ” đó ạ.
Những giám khảo khác ẩn ý sâu xa nói: "A ~~ Thì ra trong lòng cô đã có người thầy ngưỡng mộ trong lòng, đã quấy rầy đã quấy rầy."
Giám khảo Mộc Thi Ý nói: "Ba vị giám khảo bọn tôi đã bấm đèn sáng vì bạn, nhưng mà Bạch Nhân đâu có bấm đèn cho bạn!"
Khán giả trong hội trường tất nhiên hy vọng cô gái đáng yêu như Tần Dao được đền đáp như mong muốn, vì thế cùng nhau hô to: "Bấm đèn bấm đèn bấm đèn!"
Tất cả mọi người đều đang thúc giục Bạch Nhân bấm đèn cho Tần Dao.
Ngón tay thon dài của Bạch Nhân đặt bên trên nút đèn màu đỏ, gõ nhè nhẹ nhưng trước sau vẫn không ấn xuống.
Cho dù đón nhận lấy ánh mắt hừng hực mãnh liệt của Tần Dao, vẻ mặt của cô vẫn cô cùng thờ ơ.
MC thấy bầu không khí lúng túng, thế nên vội vàng bổ sung: "Giám khảo Bạch Nhân, cô có gì muốn phát biểu cho màn biểu diễn múa vừa rồi của Tần Dao hay không, dù sao thì cô ấy cũng đã múa bài “Trường Tụ Vũ” của cô."
Mọi ánh mắt tập trung vào người Bạch Nhân, tất nhiên cũng bao gồm cả Tần Dao.
Cô ta nhìn Bạch Nhân với vẻ thân thiện, ánh mắt hiền lành lương thiện là thế.
Thế nhưng, không biết có phải vì Bạch Nhân vẫn luôn có thành kiến với cô ta mà cô luôn cảm thấy cô ta đang ngụy trang.
Cũng có thể là lòng dạ của kẻ nhỏ mọn, nhưng Bạch Nhân chính là người như vậy, nghi ngờ tất thảy mọi việc.
Nhìn Bạch Nhân lề mề không thốt lời nào, hai tay Tần Dao chắp hai tay, thái độ nhún nhường cầu xin: "Thưa cô Bạch Nhân, cô nhận em, nhận em đi mà."
Khán giả hội trường nhìn dáng vẻ khẩn cầu thành tâm đáng yêu của cô ta, tự nhiên cũng giúp không điều kiện, muốn Bạch Nhân bấm đèn sáng lựa chọn Tần Dao.
"Chọn cô ấy đi!"
"Cô ấy xinh xắn là thế, nhất định sẽ nổi tiếng."
"Chị Bạch chắc chắn phải chọn cô ấy nha."
Bạch Nhân biết, hiện tại Tần Dao đang treo cô lên.
Một cô gái hiền lành lương thiện như vậy, nếu như Bạch Nhân không chọn cô ta, tất nhiên sẽ mất đi cảm xúc tốt đẹp của khán giả.
Cô ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: "Cô nói, chuyên ngành của cô là luật?"
Tần Dao ra sức gật đầu, trả lời phóng khoáng: "Đúng ạ."
"Thế tôi hỏi một chút, cô đã mua bản quyền để múa... “Trường Tụ Vũ” chưa?"
Lời vừa thốt ra, cả hội trường yên ắng.
Không ai nghĩ tới, Bạch Nhân vậy mà lại hỏi câu này!
Không sai, tất cả các điệu múa mà các nghệ sĩ biểu diễn, đều mang công dụng thương mại, họ bắt buộc phải mua tác quyền từ tác giả, có được sự đồng ý thì mới có thể biểu diễn trên sân khấu.
Thế nhưng trên thực tế, trong "Vũ lực tứ xạ" có rất nhiều bài múa của người mới, các bài nhảy đều là nhạc nhảy của người biên tập ban đầu sau vô số lần chuyển thể trên mạng.
Cho nên người mua bản quyền đàng hoàng thật sự đã ít lại càng ít, cũng chẳng có ai đi truy cứu.
"Trường Tụ Vũ" thì không phải như vậy.
Bất kể Tần Dao căn cứ vào mục đích gì để lựa chọn "Trường Tụ Vũ" của cô, chưa mua bản quyền thì chính là đã xâm phạm quyền tác giả.
Nếu như là các nghệ sĩ múa khác, Bạch Nhân tất nhiên có thể không tính toán, nhưng phần lòng tốt này, cô không dành cho cô gái cả ngày đeo khuôn mặt giả vờ "ngây thơ thuần khiết."
Cô bàng quan nói: "Nếu như cô không mua bản quyền ấy mà, làm phiền liên lạc với luật sư của tôi để bàn bạc về chuyện này, ngoài ra, tôi sẽ không lựa chọn cho cô vào đội của tôi."
Câu nói này thốt ra, không cho Tần Dao nửa phần thể diện.
Đôi mắt cô ta lập tức đỏ bừng thành một vòng, gật đầu: "Em biết rồi, cô Bạch Nhân nói đúng, là em không tốt, em là người mới, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết, cảm ơn cô Bạch Nhân hôm nay đã cho em một bài học lớn như này."
Vừa dứt lời, khán giả thương xót cho cô ta không thôi, nhỏ giọng xì xầm ---
"Tôi cảm thấy lời nói của Bạch Nhân hơi nặng nề."
"Phải đó, Tần Dao tội nghiệp ghê á."
"Đừng nói là Bạch Nhân... ganh tỵ với cô ấy chứ."
"Bạch Nhân cũng đã đến tham gia chương trình rồi, còn so đo với người mới chuyện bản quyền, có chút quá đáng rồi đó."
Bạch Nhân nhìn Tần Dao khóc càng lúc càng kiều diễm xinh đẹp, thật giống như cô đang ức hiếp cô ta vậy.
Cô biết, phân đoạn hơi cứng rắn như này, tổ chương trình chắc chắn sẽ "Biên tập" đưa ra, thậm chí sẽ còn biên tập vào đoạn phim tuyên truyền, bùng nổ lượng người quan tâm.
Đến lúc đó, chỉ sợ rằng trên lưng cô sẽ gánh thêm tiếng chửi là ăn hiếp người mới.
Khán giả nhìn nhận như nào, cô không muốn biết, chỉ sợ Trần Hoài Kiêu là người đầu tiên đau lòng đến chết mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhân càng không muốn tha cho cô ta.
Dù sao thì nồi cũng đã gánh, dứt khoát chịu trách nhiệm tới cùng.
"Người mới không phải lý do cho cô phạm sai lầm, có ai mà không phải xuất phát từ người mới. Nếu như đến cả điểm kiến thức bản quyền này mà cô cũng không có, quả thật không khỏi khiến tôi nghi ngờ tính chân thực về trình độ học vấn của cô. Chuyện bản quyền, phiền cô liên lạc với người quản lý của tôi để bàn việc mua lại, cho cô thời gian nửa tháng để thanh toán tiền, nếu không thì tôi sẽ liên lạc với luật sư để kiện cô."
Tần Dao ngẩn người, không ngờ Bạch Nhân sẽ kiên trì đến như vậy.
Lẽ nào cô không sợ cái nhìn đánh giá của khán giả hay sao! Không sợ nói cô ức hiếp người mới hả!
Bạch Nhân đối diện với cô ta hồi lâu, cuối cùng Tần Dao cũng đã hiểu rõ.
Không phải cô không sợ, là cô vốn không để tâm tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook