Thay Chị Gả Đại Gia
-
Chương 57
Sau khi Lý Thuần Phong rời đi, Bạch Nhân cầm cái cốc lên, cốc trà gừng đã lạnh.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lý Thuần Phong.
Cái này có thể tin sao?
Trần Hoài Kiêu yêu cô á?
Bạch Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng Trần Hoài Kiêu vừa mới cứu cô là thật, ghen cũng là thật, rõ ràng đã nói là mặc kệ cô, nhưng ngay giây tiếp theo lại điên cuồng vả mặt… cũng là thật.
Không thể nào! Thật hay giả thế?!
Trong lúc Bạch Nhân đang hoang mang thì nhận được cuộc gọi của Tôn Lê Lê.
“Cưng ơi! Cậu không sao chứ, mình nhìn thấy video, quá quá quá quá mạo hiểm, không ngờ Tô An Ninh lại thật sự liều lĩnh như vậy!”
“Mình không sao, yên tâm đi, ngày nào mình cũng vận động, sức hô hấp rất lớn.”
“Cậu thật sự không nên giao chiến chính diện với cô ta. Cậu không biết bơi, lỡ đâu không ai xuống nước cứu cậu, không phải mất tiêu cái mạng nhỏ sao!” Tôn Lê Lê nghĩ lại đã thấy sợ, lại thấy tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô An Ninh… mình nhất định sẽ kiện tới cùng! Nhất định phải khiến cô ta chịu sự trừng phạt của quả báo!”
Bạch Nhân bình tĩnh an ủi, nói: “Tô An Ninh từ bé lớn lên trong sự cưng chiều của Tô Diệp Thành, liên tục thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, chưa từng gặp thất bại. Ở trong mắt cô ta, mình và cô ta khác nhau một trời một vực, cô ta là công chúa nhỏ, mình là cô bé lọ lem còn không xứng xách giày cho cô ta. Vì thế, mình uy hiếp cô ta, quả thật là chọc vào bãi mìn mà cô ta không thể nhịn được nhất. Xúc động đến mức bắn ngược lại, thậm chí còn muốn khiến mình biến mất khỏi thế giới này mãi mãi, tất cả đều là phản ứng có thể đoán trước được.”
“Chẳng lẽ cô ta đẩy cậu xuống nước, là cũng có thể đoán trước được à?”
“Cái này thì thật ra mình không dự đoán được, mình tưởng rằng cùng lắm là tát mình một cái cho hả giận, hoặc là cái gì đó tương tự, không ngờ cô ta lại muốn gϊếŧ mình.” Bạch Nhân lắc đầu.
Có lẽ Tô An Ninh bị chiều hư thật rồi, Tô Diệp Thành dùng tiền của xây dựng thành lũy cho cô ta, bảo vệ cô ta quá kĩ, hoàn toàn không biết ranh giới cuối cùng ở đâu.
Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm về hành vi xúc động của mình, mà cô ta… dường như còn chưa lớn.
“Khi cô ta đẩy mình xuống nước, mình cũng không phải hoàn toàn không có đường phản kháng.” Bạch Nhân nhớ lại tình hình lúc đó, lạnh nhạt nói: “Nhưng khoảnh khắc bị cô ta đè ở rìa lan can, mình nhìn thấy lửa giận bốc cháy hừng hực dưới đáy mắt cô ta, mình rất hoang mang.”
“Hoang mang cái gì?”
“Cô ta là tu hú chiếm tổ, làm hại mình nhà tan cửa nát, cướp đi cuộc sống của mình… Tại sao cô ta lại phẫn nộ? Cô ta dựa vào cái gì để phẫn nộ chứ?”
Tôn Lê Lê thở dài nói: “Có lẽ, từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ nhận ra sai lầm, cô ta cho rằng tất cả đều là điều hiển nhiên.”
“Không sai.” Bạch Nhân đứng ở gần cửa sổ sát đất, nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nói bằng giọng nặng nề: “Vì thế, trong nháy mắt ấy, mình quyết định tương kế tựu kế. Nếu Tô An Ninh không nhận ra sai lầm của mình, vậy thì để cô ta dùng hết quãng đời còn lại để trả lại tất cả những thứ cô ta đã cướp đi trong suốt mười mấy năm nay.”
Tôn Lê Lê kinh ngạc đến mức nói không nên lời: “Ý của cậu là… kỳ thật cậu có thể phản kháng lại, nhưng cậu lại không làm…”
“Mình muốn khiến cho cô ta… mãi mãi không thể trở mình.”
…
Bạch Nhân không biết, khi Lý Thuần Phong rời đi, cửa chưa đóng lại, mà chỉ khép hờ thành một kẽ hở.
Trần Hoài Kiêu quay lại phòng, trạng thái cực kỳ không ổn, đáy mắt có tơ máu.
Tất cả những điều vừa rồi, toàn bộ lo lắng, đau lòng, tuyệt vọng khi sắp mất đi cô… tất cả những điều này giống như một trò hề.
Trước kia cô dùng bản thân mình làm tiền đặt cược, thắng được cuộc hôn nhân này.
Mà bây giờ, cô dùng chính mạng sống của mình để đánh cược với thần chết, hết thảy những điều này… chỉ là vì muốn đạp con gái của kẻ thù vào nơi không có đường lui.
Người phụ nữ này, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa tới cái chết, thì sao có thể để ý tới anh.
Cái cảm giác hít thở không thông, cầu mà không được sắp cắn nuốt cả người anh.
Người phụ nữ như thế này, rõ ràng chính là kiểu anh ghét nhất, hận nhất. Trong một khoảng thời gian rất dài, Trần Hoài Kiêu thật sự cho rằng mình ghét cô.
Nhất là đêm tốt nghiệp đại học ấy, cô nói ra những điều kia với anh khi vừa mới tỉnh dậy.
Mỗi lần Trần Hoài Kiêu nhớ lại, anh đều hận đến mức sắp nổ cả tim.
Nhưng khổ nỗi trong cuộc sống hằng ngày với cô, trong nỗi nhớ không thể kiểm soát, anh phát hiện trái tim mình đã bị cô nắm rất chặt trong tay, không thể tránh thoát.
Trần Hoài Kiêu chưa bao giờ gộp tìиɦ ɖu͙ƈ và tình yêu vào làm một. Nhưng ở trên người Bạch Nhân, anh đã không thể phân biệt rõ ràng đâu là ham muốn thể xác, đâu là tình yêu.
Hai người đều có, hai người đều làm vô cùng dữ dội mãnh liệt.
Có lẽ không chỉ là một đêm đại học kia, mà rất lâu rất lâu trước đây, là vô số lần cô gọi anh là anh ơi, là hằng năm cô đều muốn cùng anh vượt qua một ngày khó chịu đựng nhất kia, là ánh mắt kiên cường và bướng bỉnh của cô… khiến anh đã sớm “tình không biết bắt đầu từ đâu, mà càng ngày càng đậm sâu”.
Anh biết Bạch Nhân vẫn luôn hiểu lầm anh xem cô là người thay thế.
Thật ra thì người thay thế cái gì chứ.
Ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là có một không hai.
Nhưng cô yêu tất cả mọi thứ, yêu tiền thích nổi tiếng, thích gây gổ thích cãi nhau, nhưng khổ nỗi… lại không yêu anh.
Có lẽ đây là điều Trần Hoài Kiêu khó lòng buông bỏ nhất trong cuộc đời này.
*
Ban đêm, Bạch Nhân bê canh gừng đi tới phòng tổng thống bên cạnh của Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu mở cửa, nhưng lại không nhìn cô một cái nào, xoay người quay lại bàn làm việc rồi đọc sách.
“Anh ơi.”
Giọng Trần Hoài Kiêu lạnh như băng: “Ra ngoài.”
“Em chỉ muốn tới để cảm ơn anh đã cứu em.”
“Không cần.” Trần Hoài Kiêu nói bằng vẻ mặt vô cảm: “Cứu em, chỉ vì truyền thông Xán Tinh đã đầu tư rất nhiều lên người em. Nếu em chết, tôi không thể thu lại vốn.”
Thật ra, Bạch Nhân vẫn luôn nghĩ tới những lời Lý Thuần Phong vừa nói. Nhưng bây giờ, nghe thấy Trần Hoài Kiêu nói như vậy, một chút xíu nghi ngờ trong lòng cô đã tan hết thành mây khói.
Cô đã không còn là cô thiếu nữ ngây thơ luôn có ảo tưởng về tình yêu lúc mới dậy thì, thế mà vừa nãy cô lại có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Từ đầu đến cuối, cuộc hôn nhân của cô và Trần Hoài Kiêu đều có liên quan tới lợi ích, làm gì có cái gì gọi là yêu với thích.
Bạch Nhân đặt canh gừng nóng hổi lên mặt bàn làm việc: “Bất kể như thế nào, anh đã cứu em, em sẽ ghi tạc trong lòng, sau này có cơ hội thì sẽ báo đáp.”
Trần Hoài Kiêu biết từ trước đến này cô vẫn luôn như vậy, có thù tất báo, có ơn… đương nhiên cũng sẽ không quên.
Anh cười lạnh lùng: “Bạch Nhân, người cứu em, em muốn báo ơn. Nếu như có một ngày, tôi đứng ở phía đối lập với em, em cũng sẽ tìm tôi báo thù à? Giống như tất cả những gì em đã làm với Tô An Ninh ngày hôm nay vậy.”
Bạch Nhân ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Ánh mắt của người đàn ông như dao, sắc đến mức khiến lòng người phát đau.
Quả nhiên, chẳng thể giấu được anh cái gì.
Cũng đúng, từ trước đến nay, anh không sợ dùng suy nghĩ ác nhất để phỏng đoán cô, có đoán ra mưu kế của cô thì cũng hợp tình hợp lý.
Ở trong lòng anh, cô chính là người như vậy mà!
Bạch Nhân cắn môi, cụp mắt xuống, nói: “Chúng ta là những người có chung lợi ích, anh sẽ đứng ở phía đối lập với em ư?”
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Không có ai hợp tác mãi mãi.”
“À đúng.” Bạch Nhân bỗng nhiên nhớ ra: “Nếu A Dao quay về, anh chắc chắn sẽ đứng về phía cô ta. Nếu A Dao không thích em, anh chắc chắn cũng sẽ giúp cô ta xử lý em.”
“…”
Bạch Nhân cười nhạt, nhìn về phía Trần Hoài Kiêu: “Trần Hoài Kiêu, anh đang nói đến tình huống này nhỉ.”
Trần Hoài Kiêu đẩy canh gừng trên bàn ra.
Canh gừng sánh ra ngoài, vẩy lên mặt bàn, làm ướt tài liệu, nhưng anh lại không thèm để ý, chỉ nói với Bạch Nhân bằng giọng lạnh lùng: “Nói chuyện của chúng ta, đừng kéo những người khác vào.”
“Xin lỗi nhé, em không nên chạm vào người trong lòng anh.”
Cô trào phúng nói xong thì xoay người muốn rời đi, Trần Hoài Kiêu ra sức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình, hung ác cắn một cái lên môi cô. Bạch Nhân đau đến mức đẩy mạnh anh ra.
Đẩy không ra, chỉ có thể phản kích, hai bên cắn miệng của nhau.
Cuối cùng hai người đều có vết sứt trên môi, máu tươi tanh mặn hòa vào nhau. Cuối cùng Trần Hoài Kiêu đã dịu dàng hơn, nâng gáy cô, liếʍ ɭáρ vết thương trên môi cô.
Bạch Nhân thấy anh không tấn công nữa thì cũng ngừng cắn xé.
Một lúc lâu sau, Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng nói một câu: “Bạch Nhân, em chưa bao giờ hiểu lòng tôi.”
“Em không hiểu.” Cô nhìn đôi đồng tử thâm thúy đen như mực của anh ở khoảng cách gần: “Bởi vì anh chưa bao giờ để cho em thấy.”
Trần Hoài Kiêu nắm cổ tay của cô càng chặt hơn: “Từ hôm nay trở đi, có lẽ chúng ta có thể buông bỏ rất nhiều chuyện, có thể giao lưu sâu hơn chút nữa.”
Hơi thở ướt nóng của phụ nữ kề sát vào bên tai anh: “Anh muốn giao lưu sâu như thế nào?”
“Tôi muốn để cho em nhìn rõ lòng mình.”
…
Chuyện Tô An Ninh bị cảnh sát bắt đi khiến trên mạng nổi sóng to gió lớn.
Chuyện nghệ sĩ thất đức ăn cơm tù không hiếm gặp trong giới giải trí, nhưng chưa từng có nghệ sĩ nào lại đi vào vì gϊếŧ người không thành.
Tô Diệp Thành và Trâu Hồng Chi nghĩ đủ các cách ở khắp nơi để cứu cô ta, mời đoàn luật sư giỏi nhất, hi vọng có thể biến chuyện Tô An Ninh đẩy Bạch Nhân rơi xuống nước từ chuyện to thành chuyện nhỏ, kết luận thành chuyện gia đình khi hai chị em gây gổ cãi nhau.
Bạch Nhân dứt khoát thông báo chuyện năm xưa Tô Diệp Thành và Trâu Hồng Chi làm thế nào để ép mẹ mình phải cắt cổ tay ở bồn tắm cho mọi người biết.
Những năm này, Bạch Nhân thu thập rất nhiều tài liệu, đưa chúng cho một blogger có chín triệu fans của giới giải trí, để người này tung ra trong giới, bóc mẽ toàn bộ mọi chuyện năm đó, Tô Diệp Thành nɠɵạı ŧìиɦ như thế nào, Trâu Hồng Chi từ bồ nhí trở thành vợ hợp pháp ra sao, rồi lại đuổi Bạch Nhân tới thị trấn nhỏ ở phía Nam, mà Tô An Ninh lại từ đứa con riêng trở thành cô công chúa nhỏ của tập đoàn nhà họ Tô như thế nào.
Những chuyện cũ bị bụi bặm bao phủ đó, liên hệ tới sự kiện nóng hổi là Tô An Ninh đẩy Bạch Nhân rơi xuống nước, hoàn toàn khiến cư dân mạng và các fans bùng phát lửa giận.
“Thật sự quá ghê tởm!”
“Chưa bao giờ trông thấy người mặt dày vô sỉ như này!”
“Tôi thật sự sắp nôn luôn rồi!”
“Tô An Ninh buồn nôn quá! Cô ta tự mình làm tu hú chiếm tổ, còn tranh cường háo thắng khắp nơi, cảm thấy là Bạch Nhân nợ mình.”
“Ai bảo cô ta có một bà mẹ không biết xấu hổ như thế chứ!”
“Mọi người quên rồi à, còn có người cha cặn bã kia nữa, một nhà ba người này đúng là rất hợp nhau đấy, chỉ thương cho mẹ của Bạch Nhân thôi.”
“Gã đàn ông xấu xa và bồ nhí đi chết đi!”
…
Lần này, Tô An Ninh coi như đã trèo cao ngã đau một cách triệt để, từ nữ thần quốc dân được muôn vàn người yêu mến trở thành con gái riêng của bồ nhí bị người ta khinh bỉ.
Dư luận trên mạng tranh cãi dữ dội ác liệt, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới công ty giải trí của Tô Diệp Thành, không chỉ có giá cổ phiếu điên cuồng tụt dốc, mà nghệ sĩ ký hợp đồng dưới trướng của công ty cũng bị liên lụy dù vô tội, bị rất nhiều fans trên mạng tẩy chay.
Cuối cùng, khi họp hội đồng quản trị, dưới áp lực mà các cổ đông cùng nhau tạo nên, Tô Diệp Thành chỉ có thể tuyên bố tự nhận lỗi rồi từ chức, đồng thời, ông ta còn phải bán đổ bán tháo cổ phần trong tay mình, rời khỏi công ty truyền thông và giải trí Tô Thế do một tay ông ta sáng lập nên.
Bạch Nhân đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu, cũng đã tiết kiệm đủ vốn, chuẩn bị tiếp nhận cổ phần trong tay Tô Diệp Thành, hoàn toàn thay thế ông ta trở thành cổ đông phía sau công ty truyền thông và giải trí Tô Thế.
Cô muốn để mẹ và bà ngoại nhìn thấy, cô không chỉ muốn làm ngôi sao sáng nhất giới giải trí, mà cô còn muốn trở thành người phụ nữ giàu có nhất, nhận được rất nhiều hạnh phúc.
Nhưng, khi cô đi vào công ty truyền thông giải trí Tô Thế thì lại nghe thấy một tin tức rất kinh ngạc.
Toàn bộ công ty truyền thông và giải trí Tô Thế đều đã bị Trần Hoài Kiêu thu mua.
Bạch Nhân sửng sốt mấy giây, mới dần có phản ứng lại.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!
Lần này, dư luận sục sôi khiến giá cổ phiếu của công ty truyền thông và giải trí Tô Thế giảm mạnh. Trần Hoài Kiêu dùng giá cả rất thấp để thu mua công ty truyền thông và giải trí Tô Thế nhờ cơn gió đông của cô, trở thành người thắng đậm nhất ở phía sau màn.
Bạch Nhân tự cho là mưu tính sâu xa, không ngờ nổi, thế mà lại may áo cưới cho Trần Hoài Kiêu.
Quả thật là cô đã coi thường Trần Hoài Kiêu rồi!
Cô đã sớm nghe nói mấy năm nay, cậu ba nhà họ Trần làm mưa làm gió, dùng mánh khóe độc ác nhanh nhẹn để thâu tóm mấy tập đoàn, trở thành trùm độc quyền trong giới giải trí.
Không ngờ tới lại có một ngày, Bạch Nhân có thể tự mình cảm nhận được cảm giác khi bị người bên gối tính kế.
Lửa giận trong lòng cô sắp trào ra ngoài rồi, không thể chờ thêm một phút nào nữa, chuyện này phải tìm Trần Hoài Kiêu hỏi cho rõ ràng.
Bạch Nhân nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng, thấy trong văn phòng còn có hai người Pháp mặc vest đi giày da đang bàn chuyện hợp tác về IKU với Trần Hoài Kiêu ở trước bàn.
Cô kìm nén nóng giận, thản nhiên ngồi lên ghế sô pha.
Hai người Pháp mũi cao mắt xanh này là khách hàng của Trần Hoài Kiêu. Bọn họ không biết thân phận của Bạch Nhân, thấy cô làm xằng làm bậy như thế thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Trần Hoài Kiêu dùng tiếng Pháp chuẩn mực để giải thích: “Cô ấy là vợ tôi, tính tình không tốt lắm.”
Hai khách hàng người Pháp liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười mỉm ngầm hiểu: “Bà Trần rất đẹp, giống như hoa oải hương mênh mông bất tận trên cánh đồng Provence.”
Hình như tâm trạng của Trần Hoài Kiêu không tệ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô ấy không phải là hoa oải hương ở Provence, cô ấy là cỏ dại nho nhỏ sinh trưởng trong lòng tôi.”
Thẩm Bân yên lặng phục vụ ở bên cạnh, anh ta thông thạo nhiều ngôn ngữ của các nước, nghe thấy Trần Hoài Kiêu nói ra mấy câu cuối cùng thì cố gắng hết sức để kìm nén vẻ mặt muốn cười, liếc mắt nhìn Bạch Nhân một cái.
Bạch Nhân vốn dĩ đang nghiêm túc lắng nghe Trần Hoài Kiêu nói chuyện với người Pháp. Mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng cảm thấy giọng điệu bằng tiếng Pháp xuất sắc của anh… lại rất dễ nghe.
Bỗng nhiên trông thấy Thẩm Bân nhìn về phía mình, Bạch Nhân cảnh giác đối mặt với anh ta, dùng khẩu hình môi để hỏi anh ta: “Có phải Trần Hoài Kiêu đang mắng tôi không!”
Thẩm Bân lắc đầu liên tục, cũng dùng khẩu hình môi để nói: “Trần tổng đang khen cô.”
Bạch Nhân nhìn nụ cười bỡn cợt của anh ta, cô sẽ không tin lời anh ta đâu, thè lưỡi với anh ta.
Trần Hoài Kiêu chú ý thấy sự tương tác của Bạch Nhân và Thẩm Bân, anh quay đầu lại dùng tiếng Pháp hỏi anh ta: “Cậu thân với vợ tôi lắm à?”
Sắc mặt của Thẩm Bân thay đổi dữ dội: “Không không không! Bọn tôi không thân tý nào.”
Trần Hoài Kiêu cũng chỉ thuận miệng cảnh cáo một câu mà thôi, lập tức không để ý tới nữa. Thẩm Bân che ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đậu móa, thế mà cũng ghen cho được.
Trần tổng đối xử với vợ quả thật là… rễ tình đâm sâu mà bản thân không hay biết gì.
*
Nửa tiếng sau, Trần Hoài Kiêu và hai người Pháp kia đứng dậy bắt tay nhau, anh bảo Thẩm Bân tiễn bọn họ ra khỏi văn phòng.
Bạch Nhân vẫn nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha như trước, xem kịch bản phim của mình, yên lặng ôn lại lời thoại.
Khi Trần Hoài Kiêu tiếp khách, bất kể chuyện đó quan trọng cỡ nào, cô đều sẽ không quấy rầy một cách tùy hứng.
Chỉ có người được cưng chiều mới có tư cách để tùy hứng, Bạch Nhân ăn nhờ ở đậu từ bé, từ trước đến nay đều hiểu được đúng mực, biết tiến biết lùi.
Đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao khi hai người ở riêng với nhau, bất kể cô làm gì anh, gây gổ với anh thế nào, Trần Hoài Kiêu đều bao dung cho cô.
Anh bằng lòng cưng chiều cô hơn một chút, để cho cô không cần hiểu chuyện như thế.
Bạch Nhân vẫn luôn chờ cho đến khi hai người Pháp kia đi xa, cô đặt quyển kịch bản xuống, đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, chống hai tay lên trước bàn làm việc của anh, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trả công ty truyền thông và giải trí Tô Thế lại cho em.”
Đầu ngón tay của Trần Hoài Kiêu ung dung xoay bút máy tráng men trắng: “Chút tiền ấy của em, chỉ đủ mua cổ phần trong tay của Tô Diệp Thành, mà tiền của tôi, đủ để mua toàn bộ tập đoàn. Cho nên… cái gì gọi là trả lại công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho em, nó vốn dĩ không thuộc về em.”
“Trần Hoài Kiêu, vì sao anh có thể dùng giá rẻ như vậy để thu mua được Tô Thế? Cô nhìn anh đầy lạnh lùng: “Là em… dùng mạng đổi lấy.”
Bây giờ, Bạch Nhân vẫn có thể nhớ rõ cái lạnh thấu xương ở dưới hồ băng.
Cơ hội mà cô đổi lấy bằng mạng đã hoàn toàn đánh bại một nhà ba người kia, nhưng lúc cô muốn vui vẻ tận hưởng thành quả khi báo thù, thì bỗng nhiên có tên Trần Hoài Kiêu nhảy ra ở giữa đường.
Ghét quá.
Trần Hoài Kiêu không dao động, anh đứng lên, đầu ngón tay chạm vào cằm Bạch Nhân, khẽ nâng lên trên: “Nhưng mà em đừng quên, mạng của em, là anh cứu.”
Anh vừa nói ra lời này, Bạch Nhân đã nản lòng.
Đúng vậy, hôm ở đảo giữa hồ đó, chỉ có Trần Hoài Kiêu nhảy xuống hồ cứu cô mà không hề do dự.
Ơn cứu mạng lớn hơn trời, nếu không có Trần Hoài Kiêu, liệu bây giờ Bạch Nhân có thể đứng ở đây hay không thì cũng khó nói.
Dưới hồ băng lạnh thấu xương, anh và cô đều đã từng trải như nhau.
Bạch Nhân khẽ thở dài một hơi, cắn răng nói: “Thôi thôi, công ty truyền thông và giải trí Tô Thế… coi như em trả ơn cho anh, sau này chúng ta không ai nợ ai!”
Nói xong, cô xoay người rời đi luôn.
“Chờ đã.” Trần Hoài Kiêu bỗng nhiên gọi cô lại.
Bạch Nhân miễn cưỡng quay đầu lại, nói bằng giọng điệu kéo dài đầy bất mãn: “Trần tổng, ngài còn có chuyện gì nữa?”
“Tôi không có hứng thú với công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho lắm, có thể cho em.”
Bạch Nhân không dám tin vào lỗ tai mình, nhìn người đàn ông có vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ở trước mặt: “Anh bằng lòng nhường công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho em á?”
“Bây giờ tôi có thể sang tên nó cho em ngay lập tức.”
“Không phải… tại sao chứ?”
Trần Hoài Kiêu rất muốn đè nén nỗi xúc động trong lòng xuống, nhưng anh không nhịn được. Anh không thể kiểm soát được tình cảm cuồn cuộn như sóng: “Không ai nợ ai, không, Bạch Nhân, tôi muốn em mãi mãi nợ tôi một cái mạng.”
“...”
Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hiểu cô rất rõ.
Cô có thù tất báo, nhưng đồng thời, ơn nhỏ như giọt nước cũng sẽ báo đáp lại bằng cả một dòng suối.
Trần Hoài Kiêu muốn cô nợ mình, nợ mãi mãi, có lẽ sẽ có một ngày, khi cô muốn rời đi, anh còn có thể dùng một lý do hèn mọn như này để giữ cô lại.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lý Thuần Phong.
Cái này có thể tin sao?
Trần Hoài Kiêu yêu cô á?
Bạch Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng Trần Hoài Kiêu vừa mới cứu cô là thật, ghen cũng là thật, rõ ràng đã nói là mặc kệ cô, nhưng ngay giây tiếp theo lại điên cuồng vả mặt… cũng là thật.
Không thể nào! Thật hay giả thế?!
Trong lúc Bạch Nhân đang hoang mang thì nhận được cuộc gọi của Tôn Lê Lê.
“Cưng ơi! Cậu không sao chứ, mình nhìn thấy video, quá quá quá quá mạo hiểm, không ngờ Tô An Ninh lại thật sự liều lĩnh như vậy!”
“Mình không sao, yên tâm đi, ngày nào mình cũng vận động, sức hô hấp rất lớn.”
“Cậu thật sự không nên giao chiến chính diện với cô ta. Cậu không biết bơi, lỡ đâu không ai xuống nước cứu cậu, không phải mất tiêu cái mạng nhỏ sao!” Tôn Lê Lê nghĩ lại đã thấy sợ, lại thấy tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô An Ninh… mình nhất định sẽ kiện tới cùng! Nhất định phải khiến cô ta chịu sự trừng phạt của quả báo!”
Bạch Nhân bình tĩnh an ủi, nói: “Tô An Ninh từ bé lớn lên trong sự cưng chiều của Tô Diệp Thành, liên tục thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, chưa từng gặp thất bại. Ở trong mắt cô ta, mình và cô ta khác nhau một trời một vực, cô ta là công chúa nhỏ, mình là cô bé lọ lem còn không xứng xách giày cho cô ta. Vì thế, mình uy hiếp cô ta, quả thật là chọc vào bãi mìn mà cô ta không thể nhịn được nhất. Xúc động đến mức bắn ngược lại, thậm chí còn muốn khiến mình biến mất khỏi thế giới này mãi mãi, tất cả đều là phản ứng có thể đoán trước được.”
“Chẳng lẽ cô ta đẩy cậu xuống nước, là cũng có thể đoán trước được à?”
“Cái này thì thật ra mình không dự đoán được, mình tưởng rằng cùng lắm là tát mình một cái cho hả giận, hoặc là cái gì đó tương tự, không ngờ cô ta lại muốn gϊếŧ mình.” Bạch Nhân lắc đầu.
Có lẽ Tô An Ninh bị chiều hư thật rồi, Tô Diệp Thành dùng tiền của xây dựng thành lũy cho cô ta, bảo vệ cô ta quá kĩ, hoàn toàn không biết ranh giới cuối cùng ở đâu.
Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm về hành vi xúc động của mình, mà cô ta… dường như còn chưa lớn.
“Khi cô ta đẩy mình xuống nước, mình cũng không phải hoàn toàn không có đường phản kháng.” Bạch Nhân nhớ lại tình hình lúc đó, lạnh nhạt nói: “Nhưng khoảnh khắc bị cô ta đè ở rìa lan can, mình nhìn thấy lửa giận bốc cháy hừng hực dưới đáy mắt cô ta, mình rất hoang mang.”
“Hoang mang cái gì?”
“Cô ta là tu hú chiếm tổ, làm hại mình nhà tan cửa nát, cướp đi cuộc sống của mình… Tại sao cô ta lại phẫn nộ? Cô ta dựa vào cái gì để phẫn nộ chứ?”
Tôn Lê Lê thở dài nói: “Có lẽ, từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ nhận ra sai lầm, cô ta cho rằng tất cả đều là điều hiển nhiên.”
“Không sai.” Bạch Nhân đứng ở gần cửa sổ sát đất, nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nói bằng giọng nặng nề: “Vì thế, trong nháy mắt ấy, mình quyết định tương kế tựu kế. Nếu Tô An Ninh không nhận ra sai lầm của mình, vậy thì để cô ta dùng hết quãng đời còn lại để trả lại tất cả những thứ cô ta đã cướp đi trong suốt mười mấy năm nay.”
Tôn Lê Lê kinh ngạc đến mức nói không nên lời: “Ý của cậu là… kỳ thật cậu có thể phản kháng lại, nhưng cậu lại không làm…”
“Mình muốn khiến cho cô ta… mãi mãi không thể trở mình.”
…
Bạch Nhân không biết, khi Lý Thuần Phong rời đi, cửa chưa đóng lại, mà chỉ khép hờ thành một kẽ hở.
Trần Hoài Kiêu quay lại phòng, trạng thái cực kỳ không ổn, đáy mắt có tơ máu.
Tất cả những điều vừa rồi, toàn bộ lo lắng, đau lòng, tuyệt vọng khi sắp mất đi cô… tất cả những điều này giống như một trò hề.
Trước kia cô dùng bản thân mình làm tiền đặt cược, thắng được cuộc hôn nhân này.
Mà bây giờ, cô dùng chính mạng sống của mình để đánh cược với thần chết, hết thảy những điều này… chỉ là vì muốn đạp con gái của kẻ thù vào nơi không có đường lui.
Người phụ nữ này, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa tới cái chết, thì sao có thể để ý tới anh.
Cái cảm giác hít thở không thông, cầu mà không được sắp cắn nuốt cả người anh.
Người phụ nữ như thế này, rõ ràng chính là kiểu anh ghét nhất, hận nhất. Trong một khoảng thời gian rất dài, Trần Hoài Kiêu thật sự cho rằng mình ghét cô.
Nhất là đêm tốt nghiệp đại học ấy, cô nói ra những điều kia với anh khi vừa mới tỉnh dậy.
Mỗi lần Trần Hoài Kiêu nhớ lại, anh đều hận đến mức sắp nổ cả tim.
Nhưng khổ nỗi trong cuộc sống hằng ngày với cô, trong nỗi nhớ không thể kiểm soát, anh phát hiện trái tim mình đã bị cô nắm rất chặt trong tay, không thể tránh thoát.
Trần Hoài Kiêu chưa bao giờ gộp tìиɦ ɖu͙ƈ và tình yêu vào làm một. Nhưng ở trên người Bạch Nhân, anh đã không thể phân biệt rõ ràng đâu là ham muốn thể xác, đâu là tình yêu.
Hai người đều có, hai người đều làm vô cùng dữ dội mãnh liệt.
Có lẽ không chỉ là một đêm đại học kia, mà rất lâu rất lâu trước đây, là vô số lần cô gọi anh là anh ơi, là hằng năm cô đều muốn cùng anh vượt qua một ngày khó chịu đựng nhất kia, là ánh mắt kiên cường và bướng bỉnh của cô… khiến anh đã sớm “tình không biết bắt đầu từ đâu, mà càng ngày càng đậm sâu”.
Anh biết Bạch Nhân vẫn luôn hiểu lầm anh xem cô là người thay thế.
Thật ra thì người thay thế cái gì chứ.
Ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là có một không hai.
Nhưng cô yêu tất cả mọi thứ, yêu tiền thích nổi tiếng, thích gây gổ thích cãi nhau, nhưng khổ nỗi… lại không yêu anh.
Có lẽ đây là điều Trần Hoài Kiêu khó lòng buông bỏ nhất trong cuộc đời này.
*
Ban đêm, Bạch Nhân bê canh gừng đi tới phòng tổng thống bên cạnh của Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu mở cửa, nhưng lại không nhìn cô một cái nào, xoay người quay lại bàn làm việc rồi đọc sách.
“Anh ơi.”
Giọng Trần Hoài Kiêu lạnh như băng: “Ra ngoài.”
“Em chỉ muốn tới để cảm ơn anh đã cứu em.”
“Không cần.” Trần Hoài Kiêu nói bằng vẻ mặt vô cảm: “Cứu em, chỉ vì truyền thông Xán Tinh đã đầu tư rất nhiều lên người em. Nếu em chết, tôi không thể thu lại vốn.”
Thật ra, Bạch Nhân vẫn luôn nghĩ tới những lời Lý Thuần Phong vừa nói. Nhưng bây giờ, nghe thấy Trần Hoài Kiêu nói như vậy, một chút xíu nghi ngờ trong lòng cô đã tan hết thành mây khói.
Cô đã không còn là cô thiếu nữ ngây thơ luôn có ảo tưởng về tình yêu lúc mới dậy thì, thế mà vừa nãy cô lại có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Từ đầu đến cuối, cuộc hôn nhân của cô và Trần Hoài Kiêu đều có liên quan tới lợi ích, làm gì có cái gì gọi là yêu với thích.
Bạch Nhân đặt canh gừng nóng hổi lên mặt bàn làm việc: “Bất kể như thế nào, anh đã cứu em, em sẽ ghi tạc trong lòng, sau này có cơ hội thì sẽ báo đáp.”
Trần Hoài Kiêu biết từ trước đến này cô vẫn luôn như vậy, có thù tất báo, có ơn… đương nhiên cũng sẽ không quên.
Anh cười lạnh lùng: “Bạch Nhân, người cứu em, em muốn báo ơn. Nếu như có một ngày, tôi đứng ở phía đối lập với em, em cũng sẽ tìm tôi báo thù à? Giống như tất cả những gì em đã làm với Tô An Ninh ngày hôm nay vậy.”
Bạch Nhân ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Ánh mắt của người đàn ông như dao, sắc đến mức khiến lòng người phát đau.
Quả nhiên, chẳng thể giấu được anh cái gì.
Cũng đúng, từ trước đến nay, anh không sợ dùng suy nghĩ ác nhất để phỏng đoán cô, có đoán ra mưu kế của cô thì cũng hợp tình hợp lý.
Ở trong lòng anh, cô chính là người như vậy mà!
Bạch Nhân cắn môi, cụp mắt xuống, nói: “Chúng ta là những người có chung lợi ích, anh sẽ đứng ở phía đối lập với em ư?”
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Không có ai hợp tác mãi mãi.”
“À đúng.” Bạch Nhân bỗng nhiên nhớ ra: “Nếu A Dao quay về, anh chắc chắn sẽ đứng về phía cô ta. Nếu A Dao không thích em, anh chắc chắn cũng sẽ giúp cô ta xử lý em.”
“…”
Bạch Nhân cười nhạt, nhìn về phía Trần Hoài Kiêu: “Trần Hoài Kiêu, anh đang nói đến tình huống này nhỉ.”
Trần Hoài Kiêu đẩy canh gừng trên bàn ra.
Canh gừng sánh ra ngoài, vẩy lên mặt bàn, làm ướt tài liệu, nhưng anh lại không thèm để ý, chỉ nói với Bạch Nhân bằng giọng lạnh lùng: “Nói chuyện của chúng ta, đừng kéo những người khác vào.”
“Xin lỗi nhé, em không nên chạm vào người trong lòng anh.”
Cô trào phúng nói xong thì xoay người muốn rời đi, Trần Hoài Kiêu ra sức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình, hung ác cắn một cái lên môi cô. Bạch Nhân đau đến mức đẩy mạnh anh ra.
Đẩy không ra, chỉ có thể phản kích, hai bên cắn miệng của nhau.
Cuối cùng hai người đều có vết sứt trên môi, máu tươi tanh mặn hòa vào nhau. Cuối cùng Trần Hoài Kiêu đã dịu dàng hơn, nâng gáy cô, liếʍ ɭáρ vết thương trên môi cô.
Bạch Nhân thấy anh không tấn công nữa thì cũng ngừng cắn xé.
Một lúc lâu sau, Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng nói một câu: “Bạch Nhân, em chưa bao giờ hiểu lòng tôi.”
“Em không hiểu.” Cô nhìn đôi đồng tử thâm thúy đen như mực của anh ở khoảng cách gần: “Bởi vì anh chưa bao giờ để cho em thấy.”
Trần Hoài Kiêu nắm cổ tay của cô càng chặt hơn: “Từ hôm nay trở đi, có lẽ chúng ta có thể buông bỏ rất nhiều chuyện, có thể giao lưu sâu hơn chút nữa.”
Hơi thở ướt nóng của phụ nữ kề sát vào bên tai anh: “Anh muốn giao lưu sâu như thế nào?”
“Tôi muốn để cho em nhìn rõ lòng mình.”
…
Chuyện Tô An Ninh bị cảnh sát bắt đi khiến trên mạng nổi sóng to gió lớn.
Chuyện nghệ sĩ thất đức ăn cơm tù không hiếm gặp trong giới giải trí, nhưng chưa từng có nghệ sĩ nào lại đi vào vì gϊếŧ người không thành.
Tô Diệp Thành và Trâu Hồng Chi nghĩ đủ các cách ở khắp nơi để cứu cô ta, mời đoàn luật sư giỏi nhất, hi vọng có thể biến chuyện Tô An Ninh đẩy Bạch Nhân rơi xuống nước từ chuyện to thành chuyện nhỏ, kết luận thành chuyện gia đình khi hai chị em gây gổ cãi nhau.
Bạch Nhân dứt khoát thông báo chuyện năm xưa Tô Diệp Thành và Trâu Hồng Chi làm thế nào để ép mẹ mình phải cắt cổ tay ở bồn tắm cho mọi người biết.
Những năm này, Bạch Nhân thu thập rất nhiều tài liệu, đưa chúng cho một blogger có chín triệu fans của giới giải trí, để người này tung ra trong giới, bóc mẽ toàn bộ mọi chuyện năm đó, Tô Diệp Thành nɠɵạı ŧìиɦ như thế nào, Trâu Hồng Chi từ bồ nhí trở thành vợ hợp pháp ra sao, rồi lại đuổi Bạch Nhân tới thị trấn nhỏ ở phía Nam, mà Tô An Ninh lại từ đứa con riêng trở thành cô công chúa nhỏ của tập đoàn nhà họ Tô như thế nào.
Những chuyện cũ bị bụi bặm bao phủ đó, liên hệ tới sự kiện nóng hổi là Tô An Ninh đẩy Bạch Nhân rơi xuống nước, hoàn toàn khiến cư dân mạng và các fans bùng phát lửa giận.
“Thật sự quá ghê tởm!”
“Chưa bao giờ trông thấy người mặt dày vô sỉ như này!”
“Tôi thật sự sắp nôn luôn rồi!”
“Tô An Ninh buồn nôn quá! Cô ta tự mình làm tu hú chiếm tổ, còn tranh cường háo thắng khắp nơi, cảm thấy là Bạch Nhân nợ mình.”
“Ai bảo cô ta có một bà mẹ không biết xấu hổ như thế chứ!”
“Mọi người quên rồi à, còn có người cha cặn bã kia nữa, một nhà ba người này đúng là rất hợp nhau đấy, chỉ thương cho mẹ của Bạch Nhân thôi.”
“Gã đàn ông xấu xa và bồ nhí đi chết đi!”
…
Lần này, Tô An Ninh coi như đã trèo cao ngã đau một cách triệt để, từ nữ thần quốc dân được muôn vàn người yêu mến trở thành con gái riêng của bồ nhí bị người ta khinh bỉ.
Dư luận trên mạng tranh cãi dữ dội ác liệt, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới công ty giải trí của Tô Diệp Thành, không chỉ có giá cổ phiếu điên cuồng tụt dốc, mà nghệ sĩ ký hợp đồng dưới trướng của công ty cũng bị liên lụy dù vô tội, bị rất nhiều fans trên mạng tẩy chay.
Cuối cùng, khi họp hội đồng quản trị, dưới áp lực mà các cổ đông cùng nhau tạo nên, Tô Diệp Thành chỉ có thể tuyên bố tự nhận lỗi rồi từ chức, đồng thời, ông ta còn phải bán đổ bán tháo cổ phần trong tay mình, rời khỏi công ty truyền thông và giải trí Tô Thế do một tay ông ta sáng lập nên.
Bạch Nhân đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu, cũng đã tiết kiệm đủ vốn, chuẩn bị tiếp nhận cổ phần trong tay Tô Diệp Thành, hoàn toàn thay thế ông ta trở thành cổ đông phía sau công ty truyền thông và giải trí Tô Thế.
Cô muốn để mẹ và bà ngoại nhìn thấy, cô không chỉ muốn làm ngôi sao sáng nhất giới giải trí, mà cô còn muốn trở thành người phụ nữ giàu có nhất, nhận được rất nhiều hạnh phúc.
Nhưng, khi cô đi vào công ty truyền thông giải trí Tô Thế thì lại nghe thấy một tin tức rất kinh ngạc.
Toàn bộ công ty truyền thông và giải trí Tô Thế đều đã bị Trần Hoài Kiêu thu mua.
Bạch Nhân sửng sốt mấy giây, mới dần có phản ứng lại.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!
Lần này, dư luận sục sôi khiến giá cổ phiếu của công ty truyền thông và giải trí Tô Thế giảm mạnh. Trần Hoài Kiêu dùng giá cả rất thấp để thu mua công ty truyền thông và giải trí Tô Thế nhờ cơn gió đông của cô, trở thành người thắng đậm nhất ở phía sau màn.
Bạch Nhân tự cho là mưu tính sâu xa, không ngờ nổi, thế mà lại may áo cưới cho Trần Hoài Kiêu.
Quả thật là cô đã coi thường Trần Hoài Kiêu rồi!
Cô đã sớm nghe nói mấy năm nay, cậu ba nhà họ Trần làm mưa làm gió, dùng mánh khóe độc ác nhanh nhẹn để thâu tóm mấy tập đoàn, trở thành trùm độc quyền trong giới giải trí.
Không ngờ tới lại có một ngày, Bạch Nhân có thể tự mình cảm nhận được cảm giác khi bị người bên gối tính kế.
Lửa giận trong lòng cô sắp trào ra ngoài rồi, không thể chờ thêm một phút nào nữa, chuyện này phải tìm Trần Hoài Kiêu hỏi cho rõ ràng.
Bạch Nhân nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng, thấy trong văn phòng còn có hai người Pháp mặc vest đi giày da đang bàn chuyện hợp tác về IKU với Trần Hoài Kiêu ở trước bàn.
Cô kìm nén nóng giận, thản nhiên ngồi lên ghế sô pha.
Hai người Pháp mũi cao mắt xanh này là khách hàng của Trần Hoài Kiêu. Bọn họ không biết thân phận của Bạch Nhân, thấy cô làm xằng làm bậy như thế thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Trần Hoài Kiêu dùng tiếng Pháp chuẩn mực để giải thích: “Cô ấy là vợ tôi, tính tình không tốt lắm.”
Hai khách hàng người Pháp liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười mỉm ngầm hiểu: “Bà Trần rất đẹp, giống như hoa oải hương mênh mông bất tận trên cánh đồng Provence.”
Hình như tâm trạng của Trần Hoài Kiêu không tệ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô ấy không phải là hoa oải hương ở Provence, cô ấy là cỏ dại nho nhỏ sinh trưởng trong lòng tôi.”
Thẩm Bân yên lặng phục vụ ở bên cạnh, anh ta thông thạo nhiều ngôn ngữ của các nước, nghe thấy Trần Hoài Kiêu nói ra mấy câu cuối cùng thì cố gắng hết sức để kìm nén vẻ mặt muốn cười, liếc mắt nhìn Bạch Nhân một cái.
Bạch Nhân vốn dĩ đang nghiêm túc lắng nghe Trần Hoài Kiêu nói chuyện với người Pháp. Mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng cảm thấy giọng điệu bằng tiếng Pháp xuất sắc của anh… lại rất dễ nghe.
Bỗng nhiên trông thấy Thẩm Bân nhìn về phía mình, Bạch Nhân cảnh giác đối mặt với anh ta, dùng khẩu hình môi để hỏi anh ta: “Có phải Trần Hoài Kiêu đang mắng tôi không!”
Thẩm Bân lắc đầu liên tục, cũng dùng khẩu hình môi để nói: “Trần tổng đang khen cô.”
Bạch Nhân nhìn nụ cười bỡn cợt của anh ta, cô sẽ không tin lời anh ta đâu, thè lưỡi với anh ta.
Trần Hoài Kiêu chú ý thấy sự tương tác của Bạch Nhân và Thẩm Bân, anh quay đầu lại dùng tiếng Pháp hỏi anh ta: “Cậu thân với vợ tôi lắm à?”
Sắc mặt của Thẩm Bân thay đổi dữ dội: “Không không không! Bọn tôi không thân tý nào.”
Trần Hoài Kiêu cũng chỉ thuận miệng cảnh cáo một câu mà thôi, lập tức không để ý tới nữa. Thẩm Bân che ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đậu móa, thế mà cũng ghen cho được.
Trần tổng đối xử với vợ quả thật là… rễ tình đâm sâu mà bản thân không hay biết gì.
*
Nửa tiếng sau, Trần Hoài Kiêu và hai người Pháp kia đứng dậy bắt tay nhau, anh bảo Thẩm Bân tiễn bọn họ ra khỏi văn phòng.
Bạch Nhân vẫn nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha như trước, xem kịch bản phim của mình, yên lặng ôn lại lời thoại.
Khi Trần Hoài Kiêu tiếp khách, bất kể chuyện đó quan trọng cỡ nào, cô đều sẽ không quấy rầy một cách tùy hứng.
Chỉ có người được cưng chiều mới có tư cách để tùy hứng, Bạch Nhân ăn nhờ ở đậu từ bé, từ trước đến nay đều hiểu được đúng mực, biết tiến biết lùi.
Đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao khi hai người ở riêng với nhau, bất kể cô làm gì anh, gây gổ với anh thế nào, Trần Hoài Kiêu đều bao dung cho cô.
Anh bằng lòng cưng chiều cô hơn một chút, để cho cô không cần hiểu chuyện như thế.
Bạch Nhân vẫn luôn chờ cho đến khi hai người Pháp kia đi xa, cô đặt quyển kịch bản xuống, đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, chống hai tay lên trước bàn làm việc của anh, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trả công ty truyền thông và giải trí Tô Thế lại cho em.”
Đầu ngón tay của Trần Hoài Kiêu ung dung xoay bút máy tráng men trắng: “Chút tiền ấy của em, chỉ đủ mua cổ phần trong tay của Tô Diệp Thành, mà tiền của tôi, đủ để mua toàn bộ tập đoàn. Cho nên… cái gì gọi là trả lại công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho em, nó vốn dĩ không thuộc về em.”
“Trần Hoài Kiêu, vì sao anh có thể dùng giá rẻ như vậy để thu mua được Tô Thế? Cô nhìn anh đầy lạnh lùng: “Là em… dùng mạng đổi lấy.”
Bây giờ, Bạch Nhân vẫn có thể nhớ rõ cái lạnh thấu xương ở dưới hồ băng.
Cơ hội mà cô đổi lấy bằng mạng đã hoàn toàn đánh bại một nhà ba người kia, nhưng lúc cô muốn vui vẻ tận hưởng thành quả khi báo thù, thì bỗng nhiên có tên Trần Hoài Kiêu nhảy ra ở giữa đường.
Ghét quá.
Trần Hoài Kiêu không dao động, anh đứng lên, đầu ngón tay chạm vào cằm Bạch Nhân, khẽ nâng lên trên: “Nhưng mà em đừng quên, mạng của em, là anh cứu.”
Anh vừa nói ra lời này, Bạch Nhân đã nản lòng.
Đúng vậy, hôm ở đảo giữa hồ đó, chỉ có Trần Hoài Kiêu nhảy xuống hồ cứu cô mà không hề do dự.
Ơn cứu mạng lớn hơn trời, nếu không có Trần Hoài Kiêu, liệu bây giờ Bạch Nhân có thể đứng ở đây hay không thì cũng khó nói.
Dưới hồ băng lạnh thấu xương, anh và cô đều đã từng trải như nhau.
Bạch Nhân khẽ thở dài một hơi, cắn răng nói: “Thôi thôi, công ty truyền thông và giải trí Tô Thế… coi như em trả ơn cho anh, sau này chúng ta không ai nợ ai!”
Nói xong, cô xoay người rời đi luôn.
“Chờ đã.” Trần Hoài Kiêu bỗng nhiên gọi cô lại.
Bạch Nhân miễn cưỡng quay đầu lại, nói bằng giọng điệu kéo dài đầy bất mãn: “Trần tổng, ngài còn có chuyện gì nữa?”
“Tôi không có hứng thú với công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho lắm, có thể cho em.”
Bạch Nhân không dám tin vào lỗ tai mình, nhìn người đàn ông có vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ở trước mặt: “Anh bằng lòng nhường công ty truyền thông và giải trí Tô Thế cho em á?”
“Bây giờ tôi có thể sang tên nó cho em ngay lập tức.”
“Không phải… tại sao chứ?”
Trần Hoài Kiêu rất muốn đè nén nỗi xúc động trong lòng xuống, nhưng anh không nhịn được. Anh không thể kiểm soát được tình cảm cuồn cuộn như sóng: “Không ai nợ ai, không, Bạch Nhân, tôi muốn em mãi mãi nợ tôi một cái mạng.”
“...”
Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hiểu cô rất rõ.
Cô có thù tất báo, nhưng đồng thời, ơn nhỏ như giọt nước cũng sẽ báo đáp lại bằng cả một dòng suối.
Trần Hoài Kiêu muốn cô nợ mình, nợ mãi mãi, có lẽ sẽ có một ngày, khi cô muốn rời đi, anh còn có thể dùng một lý do hèn mọn như này để giữ cô lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook