Biệt thự của nhà họ Tô bùng nổ.

Khi Tô An Ninh biết ba đã sang tên căn nhà cô ta đã ở mười mấy năm trời cho Bạch Nhân thì giận đến mức phát điên, nhất quyết không chịu dọn ra khỏi biệt thự của nhà họ Tô.

Tô Diệp Thành lời ngon tiếng ngọt an ủi cô ta: "Ninh Ninh ngoan, ba sẽ mua cho con một căn biệt thự khác to đẹp hơn."

Tô An Ninh không muốn chuyển đi, không phải vì căn nhà này tốt, chỉ là cô ta không muốn chắp tay dâng tặng căn nhà mình đã ở bao nhiêu năm qua cho Bạch Nhân mà thôi.

“Ba, con sẽ không chuyển đi đâu!” Bệnh công chúa của Tô An Ninh lại tái phát, hùng hổ nói: “Đây là nhà của con, là nơi con lớn lên, dựa vào cái gì mà nó bảo con chuyển thì con phải chuyển đi chứ!

"Anh Ninh! Nghe lời! Chuyện này rất quan trọng với ba."

Tô An Ninh nhìn Bạch Nhân ở ngoài sân, cố ý lớn tiếng nói: "Con cứ không chuyển đó! Để con xem nó có thể làm gì được con!"

Bạch Nhân quay lại nhìn Đường Tạp, Đường Tạp hiểu ý, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc đã có mấy người đàn ông xuống xe, đứng ở lối vào biệt thự nhà họ Tô.

"Nếu chị không chuyển đi thì tự nhiên sẽ có người chuyển đi giúp chị."

Tô An Ninh tức giận đến run rẩy: "Bạch Nhân, mày điên à?"

Bạch Nhân cười lạnh nói: "Căn nhà này đã sang tên cho tôi, tôi có quyền đuổi cổ các người ra ngoài."

"Ban đầu là do ba tao thấy mày đáng thương nên mới đón mày từ dưới quê về. Mày... mày có tư cách gì mà giương nanh múa vuốt trong nhà tao!"

“Tôi có tư cách gì?” Bạch Nhân đi tới, thô lỗ túm lấy cổ áo cô ta: “Chị nghe cho kỹ, năm đó lúc còn ở trong thời kỳ hôn nhân, Tô Diệp Thành đã phản bội mẹ tôi, nói dễ nghe thì là nɠɵạı ŧìиɦ, còn nói khó nghe thì là tɦôиɠ ɖâʍ. Tô An Ninh chị chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, là tu hú chiếm tổ chim khách, chị nói xem tôi có tư cách đuổi chị ra ngoài không?"

Khi đó Tô An Ninh còn quá nhỏ, cô ta chỉ nhớ có một đoạn thời gian rất dài, hai mẹ con cô ta phải sống trong một căn nhà chật chội.

Cô ta có ba, nhưng không gặp được ông ấy thường xuyên, chỉ đến cuối tuần ba mới có thể đến thăm mẹ, hơn nữa còn lén lén lút lút.

Thỉnh thoảng, mẹ cô ta sẽ dẫn cô ta đến một căn biệt thự có vườn hoa rất đẹp, chỉ vào ngôi nhà lớn đó, nói với cô ta: “Sớm muộn gì mẹ cũng sẽ dẫn con vào sống trong ngôi nhà lớn đó."

Thỉnh thoảng, Tô An Ninh còn bắt gặp một cô gái trạc tuổi mình trong nhà, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp chơi trong vườn, nở một nụ cười ngọt ngào.

Mẹ nói với cô ta, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ đuổi đứa con gái đó đi, để Tô An Ninh thế chỗ.

Kể từ đó, Tô An Ninh đã gieo vào lòng một ý niệm cố chấp, là được sống trong căn biệt thự to đẹp đó và trở thành cô công chúa nhỏ duy nhất trong khu vườn biệt thự.

Sau đó, cô ta thực sự dọn vào đó ở, ước mơ trở thành hiện thực.

Vì vậy, ngôi nhà này đã kéo dài giấc mơ công chúa thời thơ ấu của Tô An Ninh.

Bất kể Tô Diệp Thành có tìm được nơi ở tốt hơn hay không thì đối với cô ta, việc dọn ra khỏi ngôi nhà này đồng nghĩa với việc giấc mơ làm công chúa của cô ta đã tan thành mây khói.

Cô ta sẽ phải quay về làm cô bé lọ lem Tô An Ninh với hai bàn tay trắng.

"Tao không đi!" Tô An Ninh hai mắt đẫm lệ: "Tao nhất quyết không đi! Đây là nhà của tao, tao không đi đâu hết!"

Tô Diệp Thành đi tới, siết chặt tay Tô An Ninh: "Ninh Ninh, con đừng bướng nữa, con đã lớn rồi sao còn như đứa con nít vậy?"

“Ba, ba mau đuổi Bạch Nhân ra ngoài đi, đuổi nó về quê đi!” Tô An Ninh đầy tủi thân, túm lấy góc áo của Tô Diệp Thành, vừa khóc vừa làm nũng: “Con không muốn thấy mặt nó thêm chút nào nữa đâu!"

Tô Diệp Thành lộ vẻ khó xử: "Cái này... An Ninh, con biết chuyện này là không thể nào mà."

Trâu Hồng Chi xách hành lý từ trong nhà đi ra.

Tuy rằng sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng so với Tô An Ninh thì bà ta vẫn lý trí hơn nhiều: "Chuyển đi thì chuyển đi thôi, mẹ đã sớm chán cái căn nhà tàn này rồi, An Ninh, ba chắc chắn đã tìm được một căn nhà tốt hơn rồi, chúng ta xem như là chuyển đến nhà mới đi."

"Mẹ, sao mẹ cũng nhận thua rồi?! Đây là chuyện nhà ở hay sao, đây là vấn đề danh dự đó!"

“Còn có gì để tranh cãi nữa.” Trâu Hồng Chi bình tĩnh đi đến bên cạnh Tô An Ninh, đặt tay lên vai cô ta: “An Ninh, con phải nhớ đừng bao giờ đi so đo với người chết.”

Nghe những lời này của bà ta, cả người Bạch Nhân lạnh thấu xương: "Dì Trâu có thể ở trong nhà người chết mười mấy năm trời, không biết mỗi khi đến tối có gặp ác mộng không nhỉ?"

Trâu Hồng Chi hùng hổ nói: "Mẹ cô tự sát đâu phải do dì gϊếŧ đâu mà gặp ác mộng."

"Ta không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Lý do thoái thác của bà e là chỉ thuyết phục được bản thân của bà thôi."

Sắc mặt Trâu Hồng Chi trở nên lạnh lùng: "Bạch Nhân, đã nhiều năm như vậy, hiện tại cô lôi lại chuyện cũ là có ý gì?"

"Đúng vậy, đối với các người mà nói thì đã qua rất nhiều năm rồi.” Trong mắt Bạch Nhân hiện lên một tia giễu cợt thê lương: “Nhìn mẹ tôi chết trong bồn tắm, cả bồn toàn là máu, ngày đó sẽ luôn giống như chỉ mới ngày hôm qua, sống động rõ ràng."

Trâu Hồng Chi dần cảm nhận được sự hận thù trào dâng trong lòng Bạch Nhân, cuối cùng cũng bắt đầu có chút sợ hãi: "Mày... mày rốt cuộc muốn gì?"

Bạch Nhân nhìn Tô Diệp Thành: "Tôi muốn gì thì bà hỏi chồng bà đi."

Tô Diệp Thành gãi ót, khó khăn nói với Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh: "Tôi đề nghị, chúng ta đến tế bái mẹ của Bạch Nhân một lát đi."

"Cái gì?"

Trâu Hồng Chi không dám tin: "Ông nói cái gì? Ông bảo tôi đi tế bái con đàn bà kia? Không thể nào!"

“Không phải là tế bái.” Bạch Nhân lạnh lùng nói: “Mà là một nhà ba người các người đều phải quỳ xuống dập đầu với bà ấy.”

Đối với Trâu Hồng Chi mà nói, đây quả thực là một sự nhục nhã vô cùng lớn.

Bà ta lắc đầu, thê lương nói: "Không thể nào! Tôi không thể đi..."

Tô Diệp Thành ngắt lời bà ta: "Chỉ là dập đầu nói một câu xin lỗi thôi mà, tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả."

"Ba! Chuyện này hơi quá đáng rồi đấy!" Tô An Ninh đi tới: "Con nhất quyết sẽ không bao giờ dập đầu xin lỗi người đàn bà kia! Không bao giờ! Trừ khi con chết!"

Thực ra trong lòng Tô Diệp Thành vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mẹ của Bạch Nhân, hơn nữa còn có sức cám dỗ của "Lạc Thần đồ", chỉ là dập đầu một cái, nói một câu xin lỗi mà thôi cũng không mất đi miếng thịt nào.

Chỉ cần Bạch Nhân vui vẻ thì ông ta sẽ có thể nhận được quyền đại lý độc quyền của IKU, đây chính là lợi ích thật sự!

Ông ta thu lại giọng điệu thương lượng, nói với Trâu Hồng Chi: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Lát nữa chuyển nhà, hai người phải đến nghĩa trang. Nếu bà không chịu đi thì không cần phải chuyển nhà nữa, chúng ta ly hôn đi."

“Ông... ông vì con đàn bà đã chết nhiều năm đó mà muốn ly hôn với tôi?" Trâu Hồng Chi hoàn toàn chết lặng, lúc đầu bà ta nghĩ Tô Diệp Thành nuông chiều Bạch Nhân như vậy chỉ vì muốn bồi thường cho cô.

Nhưng hiện tại xem ra đây không phải là bồi thường, mà là Bạch Nhân uy hiếp ông ấy rồi!

"Ba muốn ly hôn với mẹ sao?! Đúng là quá hoang đường!"

Tô Diệp Thành nhìn Tô An Ninh: "Đồng thời, sau khi ba với mẹ con ly hôn, tập đoàn nhà họ Tô cũng sẽ không cung cấp bất kỳ tài nguyên và hỗ trợ tài chính nào cho con nữa."

Tô An Ninh như bị sét đánh: "Ba... ba đang nói cái gì vậy? Con là con gái của ba mà!"

Tô Diệp Thành đương nhiên không muốn ly hôn với Trâu Hồng Chi thật, ông ta chỉ làm khích hai mẹ con này mà thôi.

Trâu Hồng Chi hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhà giàu bao nhiêu năm, trong tay không có tài sản gì, tất cả đều phụ thuộc vào Tô Diệp Thành, ỷ vào Tô Diệp Thành yêu thương nên mới có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Một khi ly hôn rồi, bà ta sẽ không có gì cả.

Từ ánh mắt kiên quyết của Tô Diệp Thành, Trâu Hồng Chi hiểu lần này chồng bà ta chơi thật.

Năm ấy, thực ra Tô Diệp Thành cũng không muốn ly hôn với vợ đầu.

Đàn ông mà, mặc dù háo sắc nhưng đa số đều là những người có tư tưởng ích kỷ, những người thực sự có thể bỏ rơi gia đình vì kẻ thứ ba thì... không nhiều lắm.

Chính bà ta đã làm mọi cách để cho vợ cả của ông ta biết bà và Tô Diệp Thành đã nɠɵạı ŧìиɦ rất nhiều năm, còn có một đứa con gái ngoài giá thú lớn hơn con gái của bà ấy một tuổi, càng trắng trợn gửi những tin nhắn dơ bẩn của mình với Tô Diệp Thành cho bà ấy.

Mẹ của Bạch Nhân là người phụ nữ được sông núi Giang Nam săn sóc như ngọc, rất có giáo dục. Bà không có thủ đoạn, lại càng không hiểu được bản chất nham hiểm của lòng người... Bà quá tin tưởng vào chồng mình, khi nhìn thấy những bằng chứng nɠɵạı ŧìиɦ ấy, nhất thời nghĩ không thông nên mới gây ra bi kịch như thế.

Người sống luôn là máu muỗi, chỉ có chết đi mới thành nốt chu sa.

Mấy năm nay Tô Diệp Thành vẫn thường đến nghĩa trang để tưởng nhớ vợ trước, lại càng ăn chơi đàng điếm bên ngoài.

Trâu Hồng Chi đều biết cả...

Đàn ông đã quen nɠɵạı ŧìиɦ đều rẻ mạt như thế.

Chỉ có lợi ích mới là chân thật, cho dù Trâu Hồng Chi không vì cuộc hôn nhân này, không vì người đàn ông trước mặt này, bà ta cũng muốn bảo vệ vinh hoa phú quý cho mình và con gái.

Cuối cùng, bà ta cũng đồng ý yêu cầu của Bạch Nhân.

...

Buổi tối, Bắc Thành đổ mưa phùn, mang theo chút se lạnh cuối thu.

Nghĩa trang thưa thớt người, mưa nhỏ như tơ, Đường Tạp đứng trước xe, che ô đen cho Bạch Nhân.

Bạch Nhân đút tay vào túi áo khoác đen, nhìn một nhà ba người đang quỳ lạy trước mộ mẹ cô ở xa xa.

Trâu Hồng Chi đứng lên, quay lại nhìn Bạch Nhân ở phía xa, trong mắt đầy uất hận và bực bội.

Bạch Nhân khẽ cười lạnh.

Bà ta chắc chắn nghĩ chuyện này coi như xong rồi

Nhưng đối với Bạch Nhân mà nói, báo thù chỉ vừa mới bắt đầu.

...

Sau khi Tô Diệp Thành có được bức "Lạc Thần đồ" thì hẹn ngay ngài Khố Văn đến giám định và thưởng thức, đồng thời biết thời thế tặng bức tranh có đề phú này cho ông ta.

Chuyện hợp tác tất nhiên cũng diễn ra rất suôn sẻ.

Mười giờ tối Trần Hoài Kiêu mới làm xong việc ở công ty, mặt mày u ám về nhà.

Đường Tạp biết tình huống hôm nay có lẽ sẽ không tốt nên cho dù đã tới giờ tan làm, anh vẫn ở trong nhà.

Lỡ như cậu chủ với mợ chủ xảy ra tranh cãi thì anh còn có thể giúp kéo người ra.

Sau khi Trần Hoài Kiêu vào nhà, thậm chí còn không thèm thay giày, đã sải bước lên lầu, giận dữ gào lên: "Bạch Nhân, em lăn ra đây cho tôi."

Đường Tạp vội chạy theo nói: "Mợ chủ đang tắm rồi ạ!"

Trần Hoài Kiêu đi tới cửa phòng tắm, lạnh lùng nhìn Đường Tạp: "Đi ra ngoài."

Nhìn vẻ mặt u ám của anh, Đường Tạp biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không giấu được: "Cậu chủ, cậu muốn làm gì cũng được nhưng đừng động tay. Hôm nay mợ chủ bị cảm, cứ ho khan suốt."

"Tôi bảo anh đi ra ngoài."

Đường Tạp không còn cách nào khác, đành lo lắng rời khỏi phòng.

Trần Hoài Kiêu không xông thẳng vào, anh đi qua đi lại rồi ngồi vào ghế ở bàn trang điểm của Bạch Nhân.

Trong cái giỏ nhỏ trên bàn có một chiếc ví nhỏ chỉ mới thêu một nửa, trên bàn bày đầy những chai lọ mỹ phẩm các loại, trên tủ đầu giường còn có một cuốn sách nghiệp vụ diễn xuất.

Đây là không gian sống của cô, mọi thứ trong phòng đều mang hơi thở của cô.

Trần Hoài Kiêu cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, tránh cho lát nữa sẽ làm cô bị thương thật.

Nhưng anh vẫn không nhịn được.

Trước đây anh đã dự liệu được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô vì lợi ích mà bán đứng anh, phản bội anh.

Nhưng khi ngày này thực sự đến, Trần Hoài Kiêu vẫn không thể chấp nhận được, tim đau như bị xuyên thấu xương.

Rất nhanh, Bạch Nhân khoác áo choàng tắm đi ra, chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, trên người còn có mùi thơm của tinh dầu, mái tóc hơi rối bù vì vừa mới sấy.

Vừa ra ngoài cô đã thấy Trần Hoài Kiêu đen mặt ngồi trên ghế.

Giày còn chưa thay.

Trước đây cho dù tức giận đến cỡ nào thì một người mắc bệnh sạch sẽ như Trần Hoài Kiêu cũng tuyệt đối không mang giày xông vào phòng như vậy.

Trong lòng Bạch Nhân có gì đó, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, nhận sai nói: "Hôm nay anh đánh em, mắng em thế nào em cũng không đáp trả, là em có lỗi với anh trai."

“Tôi không phải anh trai em.” Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói, “Đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Tim Bạch Nhân đau nhói, thật lâu sau mới yên lặng gật đầu.

Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái nhỏ đang im lặng chịu khiển trách, anh muốn mắng cô, nhưng không mắng được, muốn đánh cô cũng không xuống tay được. Trần Hoài Kiêu bực bội một hồi rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Không muốn nhìn thấy cô ấy nữa.

Tuy nhiên, khi ra đến cửa phòng, anh vẫn tức giận, quay đầu lại hỏi: "Em có biết IKU quan trọng với truyền thông Xán Tinh, với tôi thế nào không?"

Bạch Nhân cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, lặng lẽ gật đầu.

"Bạch Nhân, em không hề quan tâm đến tôi một chút nào sao?"

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Trần Hoài Kiêu cảm thấy như có ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim.

"Em không hề quan tâm tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức và cố gắng. Để báo thù, em có thể phản bội tôi không chút do dự, đúng chứ?"

Câu chất vấn của Trần Hoài Kiêu như búa tạ nện thẳng vào lòng Bạch Nhân.

Nước mắt rơi xuống, lại bị cô cố chấp dùng mu bàn tay lau đi.

Hôm nay trước biệt thự của nhà họ Tô, trước mộ mẹ cô... cô đã muốn khóc.

Bộ dạng Tô An Ninh đầy tủi thân, nhõng nhẽo với Tô Diệp Thành chỉ có cô gái lớn lên trong sự cưng chiều mới có thể có tính tình buông thả không lo lắng như thế...

Nếu có điều kiện này, ai mà không muốn được ba mẹ cưng chiều thành cô công chúa nhỏ cơ chứ.

Có ai mà muốn lúc nào cũng đầy toan tính, cẩn thận từng bước, ai lại muốn ở trong lòng người đàn ông mình yêu nhất trong bộ dạng tệ hại nhất cơ chứ.

Đã rất lâu rồi Bạch Nhân không khóc, kể từ khi kết hôn với Trần Hoài Kiêu, cô đã giấu tất cả những cảm xúc sâu kín của mình đi.

Nhưng hôm nay, cô thật sự không nhịn được nữa.

Nhất là khi đối mặt với một câu chất vấn đau lòng như vậy từ anh... nước mắt như đê vỡ.

Cô lau mắt thật mạnh, không cho mình khóc thành tiếng, đôi mắt bị cô xoa đến đỏ hoe.

"Đúng, em không quan tâm, hoàn toàn không quan tâm, em đã không thương anh thì tại sao phải quan tâm..."

Trần Hoài Kiêu cười lạnh, xoay người đi, đóng sầm cửa lại.

Bạch Nhân ngồi trên tấm thảm sang trọng, định khóc thành tiếng một trận sảng khoái, nhưng không ngờ Trần Hoài Kiêu lại giận đùng đùng quay lại.

Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, bướng bỉnh nhìn anh.

Con thú bị nhốt trong lòng Trần Hoài Kiêu bị đụng phải, anh nắm lấy cổ tay Bạch Nhân, không nói gì kéo cô ra khỏi phòng rồi đi thẳng xuống cầu thang xoắn ốc.

"Anh làm gì vậy? Anh kéo em đi đâu?"

"Đi đua xe với tôi."

"Em không... em... không đi! Giày của em!"

Bạch Nhân còn không kịp mang giày, đi chân trần bị Trần Hoài Kiêu kéo ra khỏi nhà, nhét vào ghế phó lái của xe Bugatti.

Đường Tạp vội chạy tới, ngăn Trần Hoài Kiêu lại: "Cậu chủ, cậu muốn làm gì cũng được nhưng đừng động tay mà!"

"Đi chỗ khác."

Đường Tạp vẫn dựa vào xe, lo âu nhìn Bạch Nhân.

Trần Hoài Kiêu nổ máy, lạnh lùng liếc nhìn Đường Tạp: "Nếu anh không đi thì tôi lái xe đi đấy."

"Mợ chủ biết sai rồi, ngài đừng như vậy..." Đường Tạp vẫn không ngừng xin lỗi giúp cô.

Bạch Nhân run rẩy thắt dây an toàn, kéo cửa kính xe xuống nói với Đường Tạp: "Đường Tạp, tôi không sao, anh tránh ra đi."

Đường Tạp thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, trên người còn đang mặc áo ngủ hai dây, đâu giống như không có chuyện gì, cố chấp lắc đầu.

"Rừm" một tiếng, Trần Hoài Kiêu nhấn chân ga, chiếc siêu xe lao ra khỏi gara tiến vào đường lái xe.

Bóng dáng Đường Tạp trong kính chiếu hậu khuất dần.

Trần Hoài Kiêu đạp ga hết cỡ, dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe từ đường lớn Tân Giang vắng vẻ đến đường mòn thi đấu trên núi, vô số cảnh vật trôi qua, Bạch Nhân nắm chắc tay cầm phía trên bên phải, tim đập thình thịch.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, chiếc siêu xe cũng dừng lại trước phong cảnh ở rìa núi.

Sau khi động cơ tắt, cỗ xe bị bao trùm trong một màn đêm tĩnh mịch.

Bạch Nhân quay sang nhìn Trần Hoài Kiêu, chỉ có ánh sáng màu xanh lam của bảng điều khiển chiếu lên khuôn mặt rõ ràng của anh.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, một đóa hoa cam nở ra nơi khóe miệng, rồi vụt tắt.

Sau lần phát tiết vừa rồi, cảm xúc hỗn loạn của anh cuối cùng cũng ngừng, bình tĩnh trở lại.

Bạch Nhân sâu một hơi rồi khẽ ho khan một tiếng.

Trần Hoài Kiêu hít vài hơi, sau đó mở cửa kính xe, ném tàn thuốc ra ngoài.

"Trần Hoài Kiêu, xin lỗi."

"Xin lỗi, nhưng không hối hận."

Cô gật đầu: "Ừ."

“Vì một căn nhà mà em lại cho đi một bức tranh vô giá, cũng đã cho đi tương lai vô cùng tươi sáng của truyền thông Xán Tinh."

“Đó không chỉ là một căn nhà, đó là nhà của mẹ em, cũng là nhà của em." Cô thì thầm.

“Đó không phải nhà của em.” Trần Hoài Kiêu mạnh mẽ ngắt lời cô: “Tôi ở đâu thì nơi đó mới là nhà của em."

Trái tim Bạch Nhân bị câu nói này đâm mạnh vào, không dám tin ngẩng đầu nhìn anh.

Đầu ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu hờ hững nghịch hộp thuốc lá, đôi mắt rũ xuống, mạnh mẽ lặp lại: "Bạch Nhân, em phải biết, nơi nào có tôi thì nơi đó mới là nhà của em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương