Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ
-
Chương 35: Khách quý phương nào
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Ngô Song không muốn khiến Trần Hồng Vũ hiểu lầm, lại càng không muốn làm tổn thương hắn cho nên cô mới cố gắng tránh hắn thật xa.
Nhưng hai người quả thực là quá quen, mấy năm nay cô vẫn hợp tác với Trần Viễn Kiều nên người Trần gia đối với thái độ của Trần Hồng Vũ cũng mặc kệ, cho nên Ngô Song cũng không trốn thoát được. Chính vì vậy cô mới trốn đến chỗ sư phụ, nếu Trần Hồng Vũ đến tận đây thì cũng sẽ bị đuổi như thường.
Ngô Song rơi vào đường cùng cũng vẫn muốn trốn, đơn giản là vì còn một nguyên nhân, đó chính là vì Từ Văn Tĩnh.
Chỉ cần Trần Hồng Vũ đến thì Từ Văn Tĩnh nhất định cũng sẽ đi theo.
Hai nhà Trần Từ ở tỉnh cũng ở rất gần nhau, mà hai người bọn họ thuở nhỏ nhỏ cũng quen biết liền biến thành thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, thành một đôi cũng không sao…
Nhất là Văn Tĩnh, dù Trần Hồng Vũ muốn làm chuyện gì, nàng nhất định sẽ đối nghịch với hắn. Cho nên mỗi khi Trần Hồng Vũ muốn đến tìm Ngô Song, Văn Tĩnh nhất định sẽ cướp người từ trung gian.
Mỗi khi bị hai người bọn họ cuốn lấy, Ngô Song cũng không còn biện pháp nên cô mới trốn! Đáng tiếc hai người này lại quá thân quen với cô nên cô trốn đến chỗ sư phụ cũng vô dụng.
Mới nghỉ hè có một tuần, Ngô Song chưa yên tĩnh được vài ngày thì Trần Hồng Vũ với Từ Văn TĨnh đã đuổi tới.
Lần này Trần Hồng Vũ mang một hộp quà, Văn Tĩnh cũng xách theo một cái túi xách.
Khi ba người vừa thấy mặt nhau thì Văn Tĩnh liền giành lấy Ngô Song nói: “Hựu Hựu, ta có mua quà cho ngươi đây! Ta cố ý chọn nó cho ngươi đó, thế nào có đẹp không?”
Ngô Song đến gần nhìn, thì ra là một quả táo làm bằng Phỉ Thúy màu đỏ.
Quả táo nhỏ bằng nắm tay, ở dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, nhỏ nhỏ xinh xinh, quả nhiên là rất đẹp!
Mấy năm nay Ngô Song cũng có thể giám bảo tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết đây là Hồng Phỉ cực phẩm, lớn như vậy lại có màu đỏ tinh thuần. Nếu như mang đi bán, giá ít nhất cũng phải mấy trăm vạn!
Cô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tĩnh, ngươi muốn đưa cái này cho ta thật sao?Ngươi có biết cái này bao nhiêu tiền không?”
“Tặng cho ngươi ngươi còn nói a. Ta là người thiếu tiền sao?” Từ Văn Tĩnh vừa nói vừa trực tiếp nhét quả táo vào tay cô.
Ngô Song im lặng.
Mấy năm nay tuy Song Nhiên Đường kiếm được nhiều tiền nhưng không thể bằng được so với Từ gia, nhưng cô cũng không tiêu tiền lung tung như vậy.
Hai người các cô đã làm bạn tốt nhiều năm, gặp nhau tặng vài món quà nhỏ là được, cô cũng không thể từ chối ý tốt của Văn Tĩnh nhưng vì sao lại muốn đưa thứ này cho cô? Hơn nữa món quà lại xa xỉ như vậy, cô cũng có chút ngại…
Trần Hồng Vũ đang chuẩn bị cầm ra quà của mình, nhìn thấy quả táo kia, hắn liền tức giận hỏi Văn Tĩnh: “Từ Văn Tĩnh, ngươi có ý gì? Có phải ngươi biết ta muốn tặng cho Ngô Song Lục Phỉ nên ngươi mới cố tình đưa Hồng Phỉ có đúng không?”
Từ Văn Tĩnh cười gian: “Không sai, ta chính là cố ý đó, thì sao nào?”
Thì ra là Trần Hồng vũ muốn tặng cho Ngô Song một quả táo Lục Phỉ Thúy, hơn nữa quả táo này lại nhỏ hơn quả táo kia một chút.
Ngô Song thấy cảnh này không khỏi thở dài: Xem ra hai người này lại đấu đá nhau rồi! Nhưng sao lại lấy cô ra làm mục tiêu tranh đấu cơ chứ? Hai người không thể làm hòa sống chung vui vẻ sao?
Lần này đến gặp Ngô Song, Trần Hồng Vũ vốn rất cẩn thận chọn quà nhưng không ngờ lại bị Từ Văn Tĩnh hớt tay trên…
Thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Văn Tĩnh, Hồng Vũ thật muốn đánh nàng một trận nên thân.
Lần nào tiểu nha đầu thối này cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng hai nhà lại thân như vậy, ba mẹ với gia gia đều không cho hắn đánh nha đầu này. Một khi hai người cãi nhau, mọi người trong nhà hắn đều nói hắn không có phong độ.
Trần Hồng Vũ ngẫm lại chuyện mấy năm nay đều cảm thấy nghẹn khuất, hắn cũng không muốn ủy khuất trước mặt Ngô Song, cũng không muốn cho Từ Văn Tĩnh tiện nghi…
Mắt thấy Ngô Song nhận lấy Hồng Phỉ của Văn Tĩnh nên hắn cũng ngượng ngùng không lấy quà ra nữa.
Trần Hồng Vũ nghĩ ngợi, không cam lòng liền đề nghị: “Ngô Song, cuối tuần này nhà ta có mở một buổi triển lãm tranh chữ, nghe nói còn có một vị muốn bày một bức Cố Khải Chi nhân vật tàn quyển, ngươi có muốn đi xem không? Dù sao hè này ngươi cũng không có việc gì, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lên tỉnh xem có được không? Mẹ ta cũng rất nhớ ngươi.”
Bởi vì có học cầm kỳ thư họa trong bí giấu nên Ngô Song quả thật rất có hứng thú với tranh chữ cổ đại.
Được Trần Hồng Vũ mời, Ngô Song nghĩ, nếu như cô không đi thì nhất định Trần Hồng Vũ sẽ còn ở lại đây cuốn lấy cô, không bằng đi tỉnh thành xem triển lãm tranh, tiện đi khảo sát tiệm thuốc trên đó một chút.
Vì vậy Ngô Song liền đồng ý, vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên giọng Cát Trường Phong trong phòng truyền đến:” Song Nhi, qua đây giúp vi sư tỉnh một quỷ, chúng ta hình như sắp có khách quý đến nhà!”
Khách quý?
Ngô Song có chút nghi hoặc, cô cũng chưa bao giờ nghe sư phụ nói đến người khách quý nào bao giờ.
Vì địa vị trong giang hồ của Cát Trường Phong quá cao, cho nên mọi người ở trước mặt ông đều là tiểu bối, bất luận khi ông nói tới ai thì đều mang đeo khẩu khí vân đạm khinh phong. Ngô Song còn chưa bao giờ thấy sư phụ coi trọng ai đó thì vị khách quý này ở nơi nào tới?
Bởi vậy khi nghe được hai chữ “khách quý”, Ngô Song không dám trì hoãn, vội vàng nói với Trần Hồng Vũ và Từ Văn Tĩnh: “Tiểu Vũ, Tiểu Tĩnh tỷ, sư phụ gọi ta có việc, hôm nay ta không thể chơi được với hai người rồi. ta chỉ sợ không thể cùng các ngươi chơi . Nếu không hai người tìm Mạt Mạt chơi đi? Chờ ta giúp sư phụ thì sẽ đến tìm các người.”
Ngô Song nói đến Mạt Mạt, đấy chính là cô bé muốn làm chị của Ngô Song, Lương Mạt.
Vì Ngô Song nhảy lớp nên Lương Mạt học dưới khối Ngô Song, hiện tại mới vừa tốt nghiệp cao trung.
Lúc nhỏ Văn Tĩnh cùng Lương Mạt là bạn học nên hàng năm khi về đây chơi sẽ đến tìm Lương Mạt chơi cùng nên khi nghe Ngô Song nói như vậy, Văn Tĩnh cũng không có ý kiến gì: “Được, Cát tiền bối tìm ngươi có việc thì ngươi nhanh đi làm việc đi, ta đi tìm Mạt Mạt. Bye nhá!”
Văn Tĩnh không có ý kiến nhưng Trần Hồng Vũ trong lòng lại rất khó chịu. Lần nào hắn đến tìm Ngô Song, nếu không bị Văn Tĩnh quấy rối thì chính là bị Ngô Song cho ra rìa…hắn ủy khuất chết mất!
Nhưng vừa rồi Cát Trường Phong nói hắn cũng nghe được mà hắn cũng không dám quấy rầy Cát tiền bối, đành phải không cam lòng đi cùng Từ Văn Tĩnh.
Đợi hai người bọn họ rời đi, Ngô Song lập tức hỏi sư phụ: “Sư phụ, người đến là ai mà người gọi là “Khách quý” vậy?”
“Ngô… Vi sư cũng không biết là ai, cho nên mới gọi ngươi tính một quẻ.”
Cát Trường Phong nhíu mày nhìn la bàn, thấy Ngô Song tới, ông trực tiếp đưa cho Ngô Song nói: “Song nhi, vi sư vừa tĩnh tọa bỗng nhiên tâm hàng ác triệu, liền tính một quẻ, nhưng tính mãi không ra, ác triệu này rốt cuộc ở nói nào. Không bằng cho ngươi tính thử.”
Ngô Song nghe vậy trong lòng cũng có chút lo lắng.
Sư phụ cô đã tu luyện gần trăm năm, một thân tu vi cao như vậy, sớm đã không cần tính quẻ cũng có thể cảm nhận được phúc họa.
Coi bói cho người khác, sư phụ chỉ cần nhìn tướng mạo là có thể nói đúng tám chín phần, vì sao lần này tâm hàng ác triệu thì sư phụ lại không tính ra?
Kết quả như thế chỉ có một loại khả năng, đó chính là sắp sửa gặp chuyện không may, nhất định người này có quan hệ thân quen với sư phụ. Không phải thân thì nhất định là bằng hữu của sư phụ.
Trung y trong có câu “Y không tự trị”.
Thầy thuốc phải chữa bệnh cho rất nhiều người nên khi chưa cho mình có thể sẽ gặp phải lỗi chữa nhầm do có quá nhiều cảm xúc, do đó rất dễ nhầm lẫn. Chính vì vậy nên trung y mới có quy củ: thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho bản thân mình.
Đạo lý này bất luận đặt trên người ai đều giống như nhau, chuyện của mình hoặc của người thân mình thì bói toán thường sẽ không đoán được ra cái gì.
Bởi vậy khi nghe sư phụ nói không tính ra, Ngô Song hoảng sợ, vội vàng tiếp nhận la bàn, ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng khi ngồi xuống, Ngô Song mới nhớ sư phụ vẫn chưa trả lời cô về vấn đề khách quý, liền hỏi: “Sư phụ, vị khách quý người vừa nói… Chẳng lẽ là người có liên quan đến ác triệu?”
Nếu là như vậy thì vị “Khách quý” này không phải khách quý, hẳn là ác khách đi?
Ngô Song hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn ra hàn quang. Đừng thấy còn là tiểu nha đầu thì khinh thường, cô đã tu luyện < Cửu Huyền tâm kinh > trong tám năm, công lực của cô còn cao hơn so với Đào Nhiên!
Nếu có người nào dám động đến sư phụ thì cô nhất định sẽ khiến hắn đến mà không có đường về!
Nhưng hai người quả thực là quá quen, mấy năm nay cô vẫn hợp tác với Trần Viễn Kiều nên người Trần gia đối với thái độ của Trần Hồng Vũ cũng mặc kệ, cho nên Ngô Song cũng không trốn thoát được. Chính vì vậy cô mới trốn đến chỗ sư phụ, nếu Trần Hồng Vũ đến tận đây thì cũng sẽ bị đuổi như thường.
Ngô Song rơi vào đường cùng cũng vẫn muốn trốn, đơn giản là vì còn một nguyên nhân, đó chính là vì Từ Văn Tĩnh.
Chỉ cần Trần Hồng Vũ đến thì Từ Văn Tĩnh nhất định cũng sẽ đi theo.
Hai nhà Trần Từ ở tỉnh cũng ở rất gần nhau, mà hai người bọn họ thuở nhỏ nhỏ cũng quen biết liền biến thành thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, thành một đôi cũng không sao…
Nhất là Văn Tĩnh, dù Trần Hồng Vũ muốn làm chuyện gì, nàng nhất định sẽ đối nghịch với hắn. Cho nên mỗi khi Trần Hồng Vũ muốn đến tìm Ngô Song, Văn Tĩnh nhất định sẽ cướp người từ trung gian.
Mỗi khi bị hai người bọn họ cuốn lấy, Ngô Song cũng không còn biện pháp nên cô mới trốn! Đáng tiếc hai người này lại quá thân quen với cô nên cô trốn đến chỗ sư phụ cũng vô dụng.
Mới nghỉ hè có một tuần, Ngô Song chưa yên tĩnh được vài ngày thì Trần Hồng Vũ với Từ Văn TĨnh đã đuổi tới.
Lần này Trần Hồng Vũ mang một hộp quà, Văn Tĩnh cũng xách theo một cái túi xách.
Khi ba người vừa thấy mặt nhau thì Văn Tĩnh liền giành lấy Ngô Song nói: “Hựu Hựu, ta có mua quà cho ngươi đây! Ta cố ý chọn nó cho ngươi đó, thế nào có đẹp không?”
Ngô Song đến gần nhìn, thì ra là một quả táo làm bằng Phỉ Thúy màu đỏ.
Quả táo nhỏ bằng nắm tay, ở dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, nhỏ nhỏ xinh xinh, quả nhiên là rất đẹp!
Mấy năm nay Ngô Song cũng có thể giám bảo tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết đây là Hồng Phỉ cực phẩm, lớn như vậy lại có màu đỏ tinh thuần. Nếu như mang đi bán, giá ít nhất cũng phải mấy trăm vạn!
Cô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tĩnh, ngươi muốn đưa cái này cho ta thật sao?Ngươi có biết cái này bao nhiêu tiền không?”
“Tặng cho ngươi ngươi còn nói a. Ta là người thiếu tiền sao?” Từ Văn Tĩnh vừa nói vừa trực tiếp nhét quả táo vào tay cô.
Ngô Song im lặng.
Mấy năm nay tuy Song Nhiên Đường kiếm được nhiều tiền nhưng không thể bằng được so với Từ gia, nhưng cô cũng không tiêu tiền lung tung như vậy.
Hai người các cô đã làm bạn tốt nhiều năm, gặp nhau tặng vài món quà nhỏ là được, cô cũng không thể từ chối ý tốt của Văn Tĩnh nhưng vì sao lại muốn đưa thứ này cho cô? Hơn nữa món quà lại xa xỉ như vậy, cô cũng có chút ngại…
Trần Hồng Vũ đang chuẩn bị cầm ra quà của mình, nhìn thấy quả táo kia, hắn liền tức giận hỏi Văn Tĩnh: “Từ Văn Tĩnh, ngươi có ý gì? Có phải ngươi biết ta muốn tặng cho Ngô Song Lục Phỉ nên ngươi mới cố tình đưa Hồng Phỉ có đúng không?”
Từ Văn Tĩnh cười gian: “Không sai, ta chính là cố ý đó, thì sao nào?”
Thì ra là Trần Hồng vũ muốn tặng cho Ngô Song một quả táo Lục Phỉ Thúy, hơn nữa quả táo này lại nhỏ hơn quả táo kia một chút.
Ngô Song thấy cảnh này không khỏi thở dài: Xem ra hai người này lại đấu đá nhau rồi! Nhưng sao lại lấy cô ra làm mục tiêu tranh đấu cơ chứ? Hai người không thể làm hòa sống chung vui vẻ sao?
Lần này đến gặp Ngô Song, Trần Hồng Vũ vốn rất cẩn thận chọn quà nhưng không ngờ lại bị Từ Văn Tĩnh hớt tay trên…
Thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Văn Tĩnh, Hồng Vũ thật muốn đánh nàng một trận nên thân.
Lần nào tiểu nha đầu thối này cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng hai nhà lại thân như vậy, ba mẹ với gia gia đều không cho hắn đánh nha đầu này. Một khi hai người cãi nhau, mọi người trong nhà hắn đều nói hắn không có phong độ.
Trần Hồng Vũ ngẫm lại chuyện mấy năm nay đều cảm thấy nghẹn khuất, hắn cũng không muốn ủy khuất trước mặt Ngô Song, cũng không muốn cho Từ Văn Tĩnh tiện nghi…
Mắt thấy Ngô Song nhận lấy Hồng Phỉ của Văn Tĩnh nên hắn cũng ngượng ngùng không lấy quà ra nữa.
Trần Hồng Vũ nghĩ ngợi, không cam lòng liền đề nghị: “Ngô Song, cuối tuần này nhà ta có mở một buổi triển lãm tranh chữ, nghe nói còn có một vị muốn bày một bức Cố Khải Chi nhân vật tàn quyển, ngươi có muốn đi xem không? Dù sao hè này ngươi cũng không có việc gì, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lên tỉnh xem có được không? Mẹ ta cũng rất nhớ ngươi.”
Bởi vì có học cầm kỳ thư họa trong bí giấu nên Ngô Song quả thật rất có hứng thú với tranh chữ cổ đại.
Được Trần Hồng Vũ mời, Ngô Song nghĩ, nếu như cô không đi thì nhất định Trần Hồng Vũ sẽ còn ở lại đây cuốn lấy cô, không bằng đi tỉnh thành xem triển lãm tranh, tiện đi khảo sát tiệm thuốc trên đó một chút.
Vì vậy Ngô Song liền đồng ý, vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên giọng Cát Trường Phong trong phòng truyền đến:” Song Nhi, qua đây giúp vi sư tỉnh một quỷ, chúng ta hình như sắp có khách quý đến nhà!”
Khách quý?
Ngô Song có chút nghi hoặc, cô cũng chưa bao giờ nghe sư phụ nói đến người khách quý nào bao giờ.
Vì địa vị trong giang hồ của Cát Trường Phong quá cao, cho nên mọi người ở trước mặt ông đều là tiểu bối, bất luận khi ông nói tới ai thì đều mang đeo khẩu khí vân đạm khinh phong. Ngô Song còn chưa bao giờ thấy sư phụ coi trọng ai đó thì vị khách quý này ở nơi nào tới?
Bởi vậy khi nghe được hai chữ “khách quý”, Ngô Song không dám trì hoãn, vội vàng nói với Trần Hồng Vũ và Từ Văn Tĩnh: “Tiểu Vũ, Tiểu Tĩnh tỷ, sư phụ gọi ta có việc, hôm nay ta không thể chơi được với hai người rồi. ta chỉ sợ không thể cùng các ngươi chơi . Nếu không hai người tìm Mạt Mạt chơi đi? Chờ ta giúp sư phụ thì sẽ đến tìm các người.”
Ngô Song nói đến Mạt Mạt, đấy chính là cô bé muốn làm chị của Ngô Song, Lương Mạt.
Vì Ngô Song nhảy lớp nên Lương Mạt học dưới khối Ngô Song, hiện tại mới vừa tốt nghiệp cao trung.
Lúc nhỏ Văn Tĩnh cùng Lương Mạt là bạn học nên hàng năm khi về đây chơi sẽ đến tìm Lương Mạt chơi cùng nên khi nghe Ngô Song nói như vậy, Văn Tĩnh cũng không có ý kiến gì: “Được, Cát tiền bối tìm ngươi có việc thì ngươi nhanh đi làm việc đi, ta đi tìm Mạt Mạt. Bye nhá!”
Văn Tĩnh không có ý kiến nhưng Trần Hồng Vũ trong lòng lại rất khó chịu. Lần nào hắn đến tìm Ngô Song, nếu không bị Văn Tĩnh quấy rối thì chính là bị Ngô Song cho ra rìa…hắn ủy khuất chết mất!
Nhưng vừa rồi Cát Trường Phong nói hắn cũng nghe được mà hắn cũng không dám quấy rầy Cát tiền bối, đành phải không cam lòng đi cùng Từ Văn Tĩnh.
Đợi hai người bọn họ rời đi, Ngô Song lập tức hỏi sư phụ: “Sư phụ, người đến là ai mà người gọi là “Khách quý” vậy?”
“Ngô… Vi sư cũng không biết là ai, cho nên mới gọi ngươi tính một quẻ.”
Cát Trường Phong nhíu mày nhìn la bàn, thấy Ngô Song tới, ông trực tiếp đưa cho Ngô Song nói: “Song nhi, vi sư vừa tĩnh tọa bỗng nhiên tâm hàng ác triệu, liền tính một quẻ, nhưng tính mãi không ra, ác triệu này rốt cuộc ở nói nào. Không bằng cho ngươi tính thử.”
Ngô Song nghe vậy trong lòng cũng có chút lo lắng.
Sư phụ cô đã tu luyện gần trăm năm, một thân tu vi cao như vậy, sớm đã không cần tính quẻ cũng có thể cảm nhận được phúc họa.
Coi bói cho người khác, sư phụ chỉ cần nhìn tướng mạo là có thể nói đúng tám chín phần, vì sao lần này tâm hàng ác triệu thì sư phụ lại không tính ra?
Kết quả như thế chỉ có một loại khả năng, đó chính là sắp sửa gặp chuyện không may, nhất định người này có quan hệ thân quen với sư phụ. Không phải thân thì nhất định là bằng hữu của sư phụ.
Trung y trong có câu “Y không tự trị”.
Thầy thuốc phải chữa bệnh cho rất nhiều người nên khi chưa cho mình có thể sẽ gặp phải lỗi chữa nhầm do có quá nhiều cảm xúc, do đó rất dễ nhầm lẫn. Chính vì vậy nên trung y mới có quy củ: thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho bản thân mình.
Đạo lý này bất luận đặt trên người ai đều giống như nhau, chuyện của mình hoặc của người thân mình thì bói toán thường sẽ không đoán được ra cái gì.
Bởi vậy khi nghe sư phụ nói không tính ra, Ngô Song hoảng sợ, vội vàng tiếp nhận la bàn, ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng khi ngồi xuống, Ngô Song mới nhớ sư phụ vẫn chưa trả lời cô về vấn đề khách quý, liền hỏi: “Sư phụ, vị khách quý người vừa nói… Chẳng lẽ là người có liên quan đến ác triệu?”
Nếu là như vậy thì vị “Khách quý” này không phải khách quý, hẳn là ác khách đi?
Ngô Song hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn ra hàn quang. Đừng thấy còn là tiểu nha đầu thì khinh thường, cô đã tu luyện < Cửu Huyền tâm kinh > trong tám năm, công lực của cô còn cao hơn so với Đào Nhiên!
Nếu có người nào dám động đến sư phụ thì cô nhất định sẽ khiến hắn đến mà không có đường về!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook