Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ
-
Chương 32: Thần đồng OR Thần côn?
Khi Ngô Song đi tới trường thì đã có ba bốn vị giáo viên đang chờ.
Thì ra là khi các giáo viên nghe nói có một đứa nhỏ 6 tuổi muốn nhảy lên năm 3 nên rất tò mò, đặc biệt là những giáo viên chủ nhiệm năm 3 nên mới đến hết cho Ngô Song làm khảo hạch.
Đầu năm nay làm giáo viên cũng không dễ dàng a, ai cũng không ngại lớp mình có thêm một thần đồng đâu? Nói ra chuyện này cũng rất có mặt mũi nha!
Khi bài kiểm tra bắt đầu, bất luận có ra đề như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là thơ ca tiểu học, tất cả những câu hỏi giáo viên đưa ra Ngô Song đều trả lời được một cách lưu loát.
Lần này khiến cho các lãnh đạo rất vui vẻ, giáo viên chủ nhiệm các lớp năm 3 đều đứng lên đoạt học sinh này. May mắn là Từ Văn Tĩnh đã sớm được chia ban, nàng học ở lớp 1 năm 3, cho nên Ngô Song cuối cùng cũng đến lớp 1 năm 3 học.
Chủ nhiệm lớp 1 năm 3 họ Trương, là giáo viên nữ mặt tròn.
Thấy Ngô Song về lớp mình học, nàng tươi cười nói với Ngô Song: “Ngô Song, em nhỏ tuổi nhất lớp, nếu trong lớp có người bắt nạt em thì trực tiếp nói với cô, không cần phải sợ, biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi! Cảm ơn cô, Trương lão sư.” Ngô Song gật đầu.
Ở tiểu học tất cả toàn là lũ trẻ con, cô cũng không muốn so đo với lũ trẻ con này! Không nhắc đến chuyện cô trùng sinh, dù sao nửa năm nay cô tu luyện cùng sư phụ, lũ trẻ con này chưa chắc đã có thể bắt nạt cô, cô sợ cái gì chứ?
Ngô Song cho rằng học tiểu học nhất định không có vấn đề nhưng ai biết ngày đầu tiên đi học đã có người gây chuyện với cô chứ?
Ngày 31 tháng 8 là ngày báo danh, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng.
Hôm nay, Ngô Song mang theo điểm tâm đi đến trường cùng với Từ Văn Tĩnh.
Đi tới lớp, nhìn lớp học náo loạn như thế, Ngô Song cảm thấy rất ồn ào, nhưng về sau cô sẽ học cùng các bé củ cải một năm, vẫn còn có thể chịu được. May mắn hiện tại cô có thể tu luyện trong nhiều hoàn cảnh khác nhau nên cũng không sợ lãng phí thời gian.
Ngô Song với Từ Văn Tĩnh tìm được một cái bàn, vừa ngồi xuống đã có một cô gái nhỏ lại gần hỏi: “ Uy, cậu chính là Tiểu Thần đồng kia sao? Nghe nói cậu mới
Tỷ tỷ?
Ngô Song cười thầm, trên đời này làm gì có người nào có thể khiến cô cam tâm tình nguyện gọi là chị chứ? Chỉ có một người Từ Văn Tĩnh thôi. Ở kiếp trước, trong tình cảnh khó khăn cô cũng không có gọi tỷ, bằng không đứa con một như cô có thể gọi ai chứ?
Nhìn cô bé trước mặt có bộ dáng dễ thương, Ngô Song cười: “Lương Mạt hảo, ta tên là Ngô Song.”
Lương Mạt không nghe thấy cô gọi là tỷ tỷ, không khỏi bĩu môi: “Này, ngươi tiểu nha đầu này thật không hiểu chuyện! Thôi, nể mặt ngươi là Tiểu thần đồng, ta không so đo với ngươi nữa.”
“Cái gì mà Tiểu Thần Đồng a? Nó rõ ràng là tên lừa đảo, là thần côn.”
Ngô Song đang nói chuyện cùng với Lương Mạt thì đột nhiên có tên Tiểu Béo đi từ cửa sau đến, vừa nhìn thấy cô mặt hắn liền trầm xuống, cười nhạo: “Mọi người đừng để tên Tiểu Thần côn này lừa, kỳ thật nó không phải là thần đồng gì cả, nó là thần côn lừa đảo! Nếu ta đoán không lầm nó đã nhìn thấy đề của các lão sư trong mơ rồi nên mới làm bài tốt như vậy! Hừ."
“Giang Tiểu Béo, ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Hựu Hựu là em gái ta, ngươi mà nói lung tung nữa, ta đánh ngươi!” Từ Văn Tĩnh vừa nghe thấy Tiểu Béo nói như vậy, tức giận đứng lên.
Giang Tiểu Béo hừ một tiếng, tựa hồ có chút sợ Từ Văn Tĩnh, hắn né tránh phía sau nói: “Các đồng học, ta không nói lung tung, không tin các bạn có thể đến công viên hỏi một chút là biết ngay, chỗ đó ai cũng biết tên Tiểu Thần côn này. Nó còn lợi dụng “linh mộng” lừa tiền của mọi người nữa!”
Nghe thấy Tiểu Béo một câu nói “Tiểu Thần côn”, hai câu nói “Tiểu Thần côn”, Ngô Song cũng bắt đầu tức giận.
Cô không biết thằng bé này, cô cũng không biết đắc tội gì với hắn? Vì sao thằng bé này lại nói xấu cô chứ?
Thấy Từ Văn Tĩnh tức giận đến mức muốn đánh người, cô vội vã ngăn lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Béo hỏi: “Ta căn bản không biết ngươi, vì sao ngươi nói ta là lừa đảo? Ngươi nói tiếp đi, ta lừa ngươi cái gì?”
Giang Tiểu Béo bị cô trừng mắt, nhất thời sợ đến mức lòng run lẩy bẩy.
Nhưng lại nhớ đến cảnh ba mẹ luôn cãi nhau, hắn lập tức nói: “Ba ta bán đồ trên chợ, ngươi lừa ba ta một ống đựng bút cổ, ngươi không dám thừa nhận sao?”
Thì ra tên Tiểu Béo này chính là con trai của chủ sạp bán ống đựng bút cho cô.
Từ lúc Trần Viễn Kiều đi thăm dò nghe ngóng chuyện ống đựng bút kia, chủ sạp mới biết mình bán cái “bình hoa” 10 đồng kia chính là đồ cổ, sau đó hắn mới tiếc xanh ruột.
Về nhà hắn đem chuyện này nói cho vợ nghe, vợ hắn mỗi ngày đều chửi hắn.
Hắn ở trên chợ gặp những người trong nghề cũng ngốc, bị người ta đều chê cười hắn, người ta đều nói hắn ngay cả bình hoa với ống đựng bút cũng không phân biệt được còn bán đồ cổ để làm gì?
Cứ như vậy, hắn dứt khoát không làm nữa. Nhưng hắn không làm cái này nữa thì làm cái gì? Không kiếm được tiền nhất định sẽ bị vợ mắng.
Chỉ vì một cái “Ống đựng bút”, Giang Tiểu Béo mỗi ngày đều nghe ba mẹ cãi nhau, hắn đều ghi tạc trong lòng vô cùng hận cái Tiểu Linh nữ kia.
Hắn từng hỏi thăm về Ngô Song cho nên mới biết mặt Ngô Song.
Hôm nay vừa đi đến lớp, hắn vừa biết mọi người đang khen ngợi Tiểu thần đồng là Ngô Song không nhịn được liền lên tiếng giễu cợt.
Ngô Song vừa nghe hắn nói chuyện có liên quan đến ống đựng bút, không khỏi cười lạnh: “A, ta còn tưởng có chuyện gì. Ống đứng bút kia thì ra là do ba ngươi bán, làm sao có thể nói là ta lừa hắn? Sao ngươi không trách nhãn lực ba ngươi không tốt?”
“Cái kia rõ ràng không phải bình hoa, ngươi còn gạt ta ba nói muốn mua bình hoa!” Giang Tiểu Béo cũng biết là nhà mình đuối lý nhưng hắn không nhìn nổi Ngô Song sống tốt, cho nên lớn tiếng hét lên: “Ngươi chính là tên lừa gạt, thần côn! Nghe nói ngươi còn cứu người ở hoàn tỉnh đúng không? Sao ngươi không đi nhìn mộ tổ tiên cho người ta đi? Trường học lại nhận người coi bói như ngươi, nhất định là các lão sư không biết chuyện kia đúng không?”
Hắn đang ồn ào thì Trương lão sư tới.
“Giang Tiểu Thiên, cấm náo loạn!”
Trương lão sư cũng đã nghe nói qua thanh danh của “Tiểu Linh nữ” nhưng nàng làm giáo sư nhân dân, đối chuyện này tấc nhiên là không tin.
Ai biết hôm nay lại nghe nói Tiểu Linh nữ kia là học sinh trong lớp mình, hơn nữa học sinh đó nàng mới nhận xong?
Trương lão sư có hơi chút thất vọng nhìn về phía Ngô Song hỏi: “Ngô Song, chuyện này có thật không?”
Ngô Song gật đầu: “Trương giáo sư, con đã mua một cái ống đựng bút nhưng con không gạt người, là chủ sạp tự nguyện bán cho con.”
Trương lão sư nhíu mày: “Ngô Song, cô muốn hỏi con thật sự tính mệnh cho người khác sao? Con không thể tuyên truyền mê tín phong kiến đi hại người được!”
Ngô Song trầm mặc không trả lời, đến tận bây giờ cô cũng chưa hại người bao giờ, cô chỉ cứu người, giúp người.
Nhưng vấn đề này hiển nhiên là không thích hợp nói ở chỗ này, huống chi Trương lão sư cũng cho rằng coi bói, bói toán đều là lừa người, hại người, cô còn nói như thế nào được nữa?
Trương lão sư thấy cô cam chịu, không khỏi thất vọng.
Nhớ tới biểu hiện ngày hôm qua của Ngô Song, Trương lão sư trong lòng tiếc hận, nàng quyết định tối nay sẽ đến thăm nhà Ngô Song, muốn nói chuyện với phụ huynh của Ngô Song, không thể để đứa nhỏ cuốn vào cuộc sống mê tín phong kiến được! Bằng không đó chính là hại đứa nhỏ này!
Tối hôm đó, Trương lão sư đi tới nhà Ngô Song.
Bởi vì Trang Đông Mai ở cữ Lưu thái thái đã về quê chăm sóc nàng, nên ở trong nhà chỉ còn lại Lưu Hướng Tuyết.
Trương lão sư vừa đi vào đã nói: “Mẹ Ngô Song, ta muốn nói với chị một chuyện, chị không thể để cho đứa nhỏ mãi mê tín phong kiến được, đây là chị đang hại đứa nhỏ, chị có biết không? Đứa nhỏ có hai ba giấc mơ trùng hợp với hiện thực cũng là hiện tượng bình thường thôi, chị cũng không thể tuyên truyền như vậy được. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa nhỏ đấy, chị!”
Lưu Hướng Tuyết nghe Trương lão sư nói đi nói lại “Hại đứa nhỏ”, trong lòng nàng không thoải mái, chẳng lẽ nàng còn có thể hại con gái mình?
Nàng cười đáp: “Trương lão sư, cám ơn ngươi đã quan tâm đến Hựu Hựu nhà chúng tôi, nhưng chuyện này, nó không phải trùng hợp một hai lần mà lần nào cũng chuẩn, ngươi nói chúng ta có thể không tin sao? Hơn nữa nhắc nhở của Hựu Hựu còn cứu được rất nhiều người, vì sao lại không tin?”
Trương lão sư vừa thấy thái độ của Lưu Hướng Tuyết lại càng muốn khuyên bảo, nói đến cùng cũng là bệnh nghề nghiệp phát tác, giọng điệu cũng vì vậy mà trở nên nghiêm khắc hơn.
Ngô Song ở một bên không nghe nổi nữa, cô cũng không ngờ vị lão sư này lại có cái loại trách nhiệm này…
Cô nhịn không được liền triệu hồi bí giấu tính mệnh cho Trương lão sư, chỉ Trương lão sư sẽ không tin tưởng “năng lực” này của cô thôi!
Hiện tại sáu chữ trong bí giấu đều được thắp sáng nên khi Ngô Song tính mệnh cho người khác không chỉ đơn giản là mệnh lý, mà nó còn bao gồm tất cả các sự kiện lớn nhỏ của người đó.
Sau kim quang của bí giấu, Ngô Song đã có thể nhìn ra được mệnh lý cả đời của Trương lão sư, khi cô nhìn thấy tin tức thì không khỏi chấn động, vội vàng xen lời vào.
“Trương lão sư, cô đợi đã, vừa rồi con nhìn mặt cô phát hiện người nhà cô trong hai ngày nay có chút không đúng!”
Trương lão sư đang khuyên bảo đến mức phát hỏa lại đột nhiên nghe những lời này của Ngô Song, nàng giận thật: “Ngươi, đứa nhỏ này sao lại như vậy chứ? Ta đã nói ngươi không được mê tín nữa cơ mà, bây giờ còn nói hưu nói vượn? Trong nhà ta trong có thể có gì không đúng chứ? Hiện tại trong nhà ta rất tốt!”
Ngô Song thấy nàng không tin, chỉ có thể nói: “Trương lão sư, nhà cô không phải đang chuẩn bị tu sửa mộ tổ sao? Chuyện này ngàn vạn không thể có sai lầm, nếu làm không tốt nhất định sẽ mang đến Huyết sát!”
Ngày hôm nay ở lớp Giang Tiểu Béo đã cười nhạo Ngô Song sao không đi xem mộ tổ tiên cho nhà người ta, hiện tại Ngô Song lại nói chuyện mộ tổ nhà Trương lão sư, hỏi sao nàng không tức giận cho được?
Nàng đứng dậy cũng không còn tâm tình đi khuyên người khác, chỉ tức giận trừng Ngô Song: “Thôi, ta thấy ngươi cũng là một đứa trẻ thông minh nhưng chỉ số thông minh của ngươi lại hướng đến những thứ này! Nếu ba mẹ không quản được ngươi, ta cũng không muốn quản nữa, ngươi muốn thế nào thì như thế nấy. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ở trong trường học ngươi tuyệt đối không được nói những chuyện mê tín này, bằng không nhất định ta sẽ khai trừ ngươi khỏi trường học.”
Nói xong, Trương lão sư liền mang theo cục tức đi ra khỏi nhà, Ngô Song đuổi theo nửa ngày nhưng Trương lão sư đi xe đạp nên cô cũng không đuổi kịp.
Thấy con gái ủ rũ quay về, Lưu Hướng Tuyết cũng có chút lo lắng: “Hựu Hựu, nhà Trương lão sư có chuyện gì sao? Mộ tổ nhà nàng xảy ra chuyện gì sao? Nếu thực sự có chuyện này thì ngày mai con mau nói với lão sư đi, đừng sợ bị nàng mắng, cứu người rất quan trọng, con biết chưa?”
“Mẹ, con biết rồi!” Ngô Song nhíu mày nhưng cũng gật đầu.
Vừa rồi cô nhìn cô Trương, biết nhà nàng đang sửa mộ tổ tiên, nhưng nửa tháng đã có bốn người liên tiếp bị thương! Tình huống này nhất định là do phong thủy của mộ tổ tiên đã dẫn sát khí đến, bằng không làm sao có thể khiến người trong nhà bị thương liên tiếp chứ?
Thì ra là khi các giáo viên nghe nói có một đứa nhỏ 6 tuổi muốn nhảy lên năm 3 nên rất tò mò, đặc biệt là những giáo viên chủ nhiệm năm 3 nên mới đến hết cho Ngô Song làm khảo hạch.
Đầu năm nay làm giáo viên cũng không dễ dàng a, ai cũng không ngại lớp mình có thêm một thần đồng đâu? Nói ra chuyện này cũng rất có mặt mũi nha!
Khi bài kiểm tra bắt đầu, bất luận có ra đề như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là thơ ca tiểu học, tất cả những câu hỏi giáo viên đưa ra Ngô Song đều trả lời được một cách lưu loát.
Lần này khiến cho các lãnh đạo rất vui vẻ, giáo viên chủ nhiệm các lớp năm 3 đều đứng lên đoạt học sinh này. May mắn là Từ Văn Tĩnh đã sớm được chia ban, nàng học ở lớp 1 năm 3, cho nên Ngô Song cuối cùng cũng đến lớp 1 năm 3 học.
Chủ nhiệm lớp 1 năm 3 họ Trương, là giáo viên nữ mặt tròn.
Thấy Ngô Song về lớp mình học, nàng tươi cười nói với Ngô Song: “Ngô Song, em nhỏ tuổi nhất lớp, nếu trong lớp có người bắt nạt em thì trực tiếp nói với cô, không cần phải sợ, biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi! Cảm ơn cô, Trương lão sư.” Ngô Song gật đầu.
Ở tiểu học tất cả toàn là lũ trẻ con, cô cũng không muốn so đo với lũ trẻ con này! Không nhắc đến chuyện cô trùng sinh, dù sao nửa năm nay cô tu luyện cùng sư phụ, lũ trẻ con này chưa chắc đã có thể bắt nạt cô, cô sợ cái gì chứ?
Ngô Song cho rằng học tiểu học nhất định không có vấn đề nhưng ai biết ngày đầu tiên đi học đã có người gây chuyện với cô chứ?
Ngày 31 tháng 8 là ngày báo danh, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng.
Hôm nay, Ngô Song mang theo điểm tâm đi đến trường cùng với Từ Văn Tĩnh.
Đi tới lớp, nhìn lớp học náo loạn như thế, Ngô Song cảm thấy rất ồn ào, nhưng về sau cô sẽ học cùng các bé củ cải một năm, vẫn còn có thể chịu được. May mắn hiện tại cô có thể tu luyện trong nhiều hoàn cảnh khác nhau nên cũng không sợ lãng phí thời gian.
Ngô Song với Từ Văn Tĩnh tìm được một cái bàn, vừa ngồi xuống đã có một cô gái nhỏ lại gần hỏi: “ Uy, cậu chính là Tiểu Thần đồng kia sao? Nghe nói cậu mới
Tỷ tỷ?
Ngô Song cười thầm, trên đời này làm gì có người nào có thể khiến cô cam tâm tình nguyện gọi là chị chứ? Chỉ có một người Từ Văn Tĩnh thôi. Ở kiếp trước, trong tình cảnh khó khăn cô cũng không có gọi tỷ, bằng không đứa con một như cô có thể gọi ai chứ?
Nhìn cô bé trước mặt có bộ dáng dễ thương, Ngô Song cười: “Lương Mạt hảo, ta tên là Ngô Song.”
Lương Mạt không nghe thấy cô gọi là tỷ tỷ, không khỏi bĩu môi: “Này, ngươi tiểu nha đầu này thật không hiểu chuyện! Thôi, nể mặt ngươi là Tiểu thần đồng, ta không so đo với ngươi nữa.”
“Cái gì mà Tiểu Thần Đồng a? Nó rõ ràng là tên lừa đảo, là thần côn.”
Ngô Song đang nói chuyện cùng với Lương Mạt thì đột nhiên có tên Tiểu Béo đi từ cửa sau đến, vừa nhìn thấy cô mặt hắn liền trầm xuống, cười nhạo: “Mọi người đừng để tên Tiểu Thần côn này lừa, kỳ thật nó không phải là thần đồng gì cả, nó là thần côn lừa đảo! Nếu ta đoán không lầm nó đã nhìn thấy đề của các lão sư trong mơ rồi nên mới làm bài tốt như vậy! Hừ."
“Giang Tiểu Béo, ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Hựu Hựu là em gái ta, ngươi mà nói lung tung nữa, ta đánh ngươi!” Từ Văn Tĩnh vừa nghe thấy Tiểu Béo nói như vậy, tức giận đứng lên.
Giang Tiểu Béo hừ một tiếng, tựa hồ có chút sợ Từ Văn Tĩnh, hắn né tránh phía sau nói: “Các đồng học, ta không nói lung tung, không tin các bạn có thể đến công viên hỏi một chút là biết ngay, chỗ đó ai cũng biết tên Tiểu Thần côn này. Nó còn lợi dụng “linh mộng” lừa tiền của mọi người nữa!”
Nghe thấy Tiểu Béo một câu nói “Tiểu Thần côn”, hai câu nói “Tiểu Thần côn”, Ngô Song cũng bắt đầu tức giận.
Cô không biết thằng bé này, cô cũng không biết đắc tội gì với hắn? Vì sao thằng bé này lại nói xấu cô chứ?
Thấy Từ Văn Tĩnh tức giận đến mức muốn đánh người, cô vội vã ngăn lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Béo hỏi: “Ta căn bản không biết ngươi, vì sao ngươi nói ta là lừa đảo? Ngươi nói tiếp đi, ta lừa ngươi cái gì?”
Giang Tiểu Béo bị cô trừng mắt, nhất thời sợ đến mức lòng run lẩy bẩy.
Nhưng lại nhớ đến cảnh ba mẹ luôn cãi nhau, hắn lập tức nói: “Ba ta bán đồ trên chợ, ngươi lừa ba ta một ống đựng bút cổ, ngươi không dám thừa nhận sao?”
Thì ra tên Tiểu Béo này chính là con trai của chủ sạp bán ống đựng bút cho cô.
Từ lúc Trần Viễn Kiều đi thăm dò nghe ngóng chuyện ống đựng bút kia, chủ sạp mới biết mình bán cái “bình hoa” 10 đồng kia chính là đồ cổ, sau đó hắn mới tiếc xanh ruột.
Về nhà hắn đem chuyện này nói cho vợ nghe, vợ hắn mỗi ngày đều chửi hắn.
Hắn ở trên chợ gặp những người trong nghề cũng ngốc, bị người ta đều chê cười hắn, người ta đều nói hắn ngay cả bình hoa với ống đựng bút cũng không phân biệt được còn bán đồ cổ để làm gì?
Cứ như vậy, hắn dứt khoát không làm nữa. Nhưng hắn không làm cái này nữa thì làm cái gì? Không kiếm được tiền nhất định sẽ bị vợ mắng.
Chỉ vì một cái “Ống đựng bút”, Giang Tiểu Béo mỗi ngày đều nghe ba mẹ cãi nhau, hắn đều ghi tạc trong lòng vô cùng hận cái Tiểu Linh nữ kia.
Hắn từng hỏi thăm về Ngô Song cho nên mới biết mặt Ngô Song.
Hôm nay vừa đi đến lớp, hắn vừa biết mọi người đang khen ngợi Tiểu thần đồng là Ngô Song không nhịn được liền lên tiếng giễu cợt.
Ngô Song vừa nghe hắn nói chuyện có liên quan đến ống đựng bút, không khỏi cười lạnh: “A, ta còn tưởng có chuyện gì. Ống đứng bút kia thì ra là do ba ngươi bán, làm sao có thể nói là ta lừa hắn? Sao ngươi không trách nhãn lực ba ngươi không tốt?”
“Cái kia rõ ràng không phải bình hoa, ngươi còn gạt ta ba nói muốn mua bình hoa!” Giang Tiểu Béo cũng biết là nhà mình đuối lý nhưng hắn không nhìn nổi Ngô Song sống tốt, cho nên lớn tiếng hét lên: “Ngươi chính là tên lừa gạt, thần côn! Nghe nói ngươi còn cứu người ở hoàn tỉnh đúng không? Sao ngươi không đi nhìn mộ tổ tiên cho người ta đi? Trường học lại nhận người coi bói như ngươi, nhất định là các lão sư không biết chuyện kia đúng không?”
Hắn đang ồn ào thì Trương lão sư tới.
“Giang Tiểu Thiên, cấm náo loạn!”
Trương lão sư cũng đã nghe nói qua thanh danh của “Tiểu Linh nữ” nhưng nàng làm giáo sư nhân dân, đối chuyện này tấc nhiên là không tin.
Ai biết hôm nay lại nghe nói Tiểu Linh nữ kia là học sinh trong lớp mình, hơn nữa học sinh đó nàng mới nhận xong?
Trương lão sư có hơi chút thất vọng nhìn về phía Ngô Song hỏi: “Ngô Song, chuyện này có thật không?”
Ngô Song gật đầu: “Trương giáo sư, con đã mua một cái ống đựng bút nhưng con không gạt người, là chủ sạp tự nguyện bán cho con.”
Trương lão sư nhíu mày: “Ngô Song, cô muốn hỏi con thật sự tính mệnh cho người khác sao? Con không thể tuyên truyền mê tín phong kiến đi hại người được!”
Ngô Song trầm mặc không trả lời, đến tận bây giờ cô cũng chưa hại người bao giờ, cô chỉ cứu người, giúp người.
Nhưng vấn đề này hiển nhiên là không thích hợp nói ở chỗ này, huống chi Trương lão sư cũng cho rằng coi bói, bói toán đều là lừa người, hại người, cô còn nói như thế nào được nữa?
Trương lão sư thấy cô cam chịu, không khỏi thất vọng.
Nhớ tới biểu hiện ngày hôm qua của Ngô Song, Trương lão sư trong lòng tiếc hận, nàng quyết định tối nay sẽ đến thăm nhà Ngô Song, muốn nói chuyện với phụ huynh của Ngô Song, không thể để đứa nhỏ cuốn vào cuộc sống mê tín phong kiến được! Bằng không đó chính là hại đứa nhỏ này!
Tối hôm đó, Trương lão sư đi tới nhà Ngô Song.
Bởi vì Trang Đông Mai ở cữ Lưu thái thái đã về quê chăm sóc nàng, nên ở trong nhà chỉ còn lại Lưu Hướng Tuyết.
Trương lão sư vừa đi vào đã nói: “Mẹ Ngô Song, ta muốn nói với chị một chuyện, chị không thể để cho đứa nhỏ mãi mê tín phong kiến được, đây là chị đang hại đứa nhỏ, chị có biết không? Đứa nhỏ có hai ba giấc mơ trùng hợp với hiện thực cũng là hiện tượng bình thường thôi, chị cũng không thể tuyên truyền như vậy được. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa nhỏ đấy, chị!”
Lưu Hướng Tuyết nghe Trương lão sư nói đi nói lại “Hại đứa nhỏ”, trong lòng nàng không thoải mái, chẳng lẽ nàng còn có thể hại con gái mình?
Nàng cười đáp: “Trương lão sư, cám ơn ngươi đã quan tâm đến Hựu Hựu nhà chúng tôi, nhưng chuyện này, nó không phải trùng hợp một hai lần mà lần nào cũng chuẩn, ngươi nói chúng ta có thể không tin sao? Hơn nữa nhắc nhở của Hựu Hựu còn cứu được rất nhiều người, vì sao lại không tin?”
Trương lão sư vừa thấy thái độ của Lưu Hướng Tuyết lại càng muốn khuyên bảo, nói đến cùng cũng là bệnh nghề nghiệp phát tác, giọng điệu cũng vì vậy mà trở nên nghiêm khắc hơn.
Ngô Song ở một bên không nghe nổi nữa, cô cũng không ngờ vị lão sư này lại có cái loại trách nhiệm này…
Cô nhịn không được liền triệu hồi bí giấu tính mệnh cho Trương lão sư, chỉ Trương lão sư sẽ không tin tưởng “năng lực” này của cô thôi!
Hiện tại sáu chữ trong bí giấu đều được thắp sáng nên khi Ngô Song tính mệnh cho người khác không chỉ đơn giản là mệnh lý, mà nó còn bao gồm tất cả các sự kiện lớn nhỏ của người đó.
Sau kim quang của bí giấu, Ngô Song đã có thể nhìn ra được mệnh lý cả đời của Trương lão sư, khi cô nhìn thấy tin tức thì không khỏi chấn động, vội vàng xen lời vào.
“Trương lão sư, cô đợi đã, vừa rồi con nhìn mặt cô phát hiện người nhà cô trong hai ngày nay có chút không đúng!”
Trương lão sư đang khuyên bảo đến mức phát hỏa lại đột nhiên nghe những lời này của Ngô Song, nàng giận thật: “Ngươi, đứa nhỏ này sao lại như vậy chứ? Ta đã nói ngươi không được mê tín nữa cơ mà, bây giờ còn nói hưu nói vượn? Trong nhà ta trong có thể có gì không đúng chứ? Hiện tại trong nhà ta rất tốt!”
Ngô Song thấy nàng không tin, chỉ có thể nói: “Trương lão sư, nhà cô không phải đang chuẩn bị tu sửa mộ tổ sao? Chuyện này ngàn vạn không thể có sai lầm, nếu làm không tốt nhất định sẽ mang đến Huyết sát!”
Ngày hôm nay ở lớp Giang Tiểu Béo đã cười nhạo Ngô Song sao không đi xem mộ tổ tiên cho nhà người ta, hiện tại Ngô Song lại nói chuyện mộ tổ nhà Trương lão sư, hỏi sao nàng không tức giận cho được?
Nàng đứng dậy cũng không còn tâm tình đi khuyên người khác, chỉ tức giận trừng Ngô Song: “Thôi, ta thấy ngươi cũng là một đứa trẻ thông minh nhưng chỉ số thông minh của ngươi lại hướng đến những thứ này! Nếu ba mẹ không quản được ngươi, ta cũng không muốn quản nữa, ngươi muốn thế nào thì như thế nấy. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ở trong trường học ngươi tuyệt đối không được nói những chuyện mê tín này, bằng không nhất định ta sẽ khai trừ ngươi khỏi trường học.”
Nói xong, Trương lão sư liền mang theo cục tức đi ra khỏi nhà, Ngô Song đuổi theo nửa ngày nhưng Trương lão sư đi xe đạp nên cô cũng không đuổi kịp.
Thấy con gái ủ rũ quay về, Lưu Hướng Tuyết cũng có chút lo lắng: “Hựu Hựu, nhà Trương lão sư có chuyện gì sao? Mộ tổ nhà nàng xảy ra chuyện gì sao? Nếu thực sự có chuyện này thì ngày mai con mau nói với lão sư đi, đừng sợ bị nàng mắng, cứu người rất quan trọng, con biết chưa?”
“Mẹ, con biết rồi!” Ngô Song nhíu mày nhưng cũng gật đầu.
Vừa rồi cô nhìn cô Trương, biết nhà nàng đang sửa mộ tổ tiên, nhưng nửa tháng đã có bốn người liên tiếp bị thương! Tình huống này nhất định là do phong thủy của mộ tổ tiên đã dẫn sát khí đến, bằng không làm sao có thể khiến người trong nhà bị thương liên tiếp chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook