Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ
-
Chương 13: Đào bảo thấy tai tinh
Thôn nhỏ của cô cách thị trấn không xa, chỉ là thuộc về ngoại thành thôi. Trong thôn cũng có rất nhiều người đi xe đạp đến công viên trong thị trấn, chỉ cần hơn 30 phút là tới nơi.
Vì thế mùng bốn tết sau khi ăn cơm xong, Lưu Hướng Tuyết mới kèm cô lên trên huyện chơi.
Rất nhanh đã đến cửa công viên, Lưu Hướng Tuyết ôm con gái xuống xe: “Hựu Hựu có lạnh không? Muốn đi uống một cốc nước ấm không?”
“Không cần, con không lạnh.”
Ngô Song lắc đầu, cô mặc nhiều quần áo như vậy làm sao mà lạnh được? Nhưng nghe thấy mẹ hỏi lại thấy ấm lòng hơn. Có để đi đào bảo luôn nên cô mới kích động một chút.
Bên trái có mấy hàng bán rong, Từ Văn Tĩnh mua mấy tượng nhỏ chính là từ mấy chỗ đó.
Kỳ thật chỗ này bán hoa, không bán điểu đồ, nhưng cũng có một chút đồ cổ, tranh chữ cùng các loại hàng mỹ nghệ. Coi như Phượng Vĩ huyện cũng có đặc sắc văn hóa địa phương riêng.
Ngô Song xuống xe dậm chân một cái, lập tức lôi kéo Lưu Hướng Tuyết đi đến bên chỗ đó: “Mẹ, đi, đi xem có cái gì hay không.”
Lưu Hướng Tuyết nhìn con gái nhảy nhót vui vẻ nhịn không được tự trách bản thân: Đều tại mình chưa cho con gái tự mua món đồ chơi nào, bằng không thì con gái sao lại nhìn thấy tượng đất nhỏ của người ta mà hâm mộ như vậy?
Nàng thầm nghĩ, dù con gái muốn mua gì nàng đều mua cho bé con, coi như là quà tân niên vậy.
Ngô Song cũng không biết suy nghĩ trong lòng của mẹ, cô đến nơi này là để đào bảo nên liền lôi kéo mẹ đến dãy hàng bán đồ cổ.
Trên bàn bầy bán rất nhiều đồ, có hàng chục món đồ lớn nhỏ gồm bình sứ, ngọc bội,…
Chủ sạp nhàn rỗi khi nhìn thấy các cô đi tới lập tức cầm một tượng ngọc Phật hô: “Đại tỷ, mua cho con gái nhà chị khối ngọc này đi? Hàng của ta đều là hàng tốt, bình an phú quý. Hơn nữa ngọc là vật tốt, nếu ngươi mua khối ngọc này cho con gái nhỏ thì về sau sẽ mạnh khỏe bình an vui vẻ.”
Ngô Song nâng mắt nhìn khối ngọc kia, đáng tiếc a, ngọc kia một chút linh khí cũng không có, ngay cả đường nét chạm trổ cũng sơ sài, không hoàn mỹ, nó tấc nhiên không phải là ngọc tốt.
Nghe chủ sạp kia nói toàn những lời ba hoa, Ngô Song sợ mẹ cô mua tượng ngọc kia. Cô định nói không cần nhưng Lưu Hướng Tuyết đã lắc đầu nói: “Đại ca, ngọc nhà chúng tôi có, hơn nữa còn là đồ gia truyền, chúng tôi không mua đâu.”
Nàng vừa định nói không cần, Lưu Hướng Tuyết đã tại nàng phía trước lắc đầu nói: “Đại ca, ngọc chúng ta có, trong nhà tổ truyền đâu, không cần thiết ngươi cái này.”
“A, có ngọc rồi vậy nhìn những món đồ khác đi?”
Chủ sạp không bán được cái này liền cầm lấy một chiếc lắc tay cười nói: “Đại tỷ, ngươi nhìn cái lắc tay này thấy thế nào? Đây chính là hồng mã não! Đây là hàng tốt, ta lấy cho ngươi giá vốn,180 ngươi mua đi. Được không?”
“Đắt vậy?” Lưu Hướng Tuyết nghe xong giá có chút hoảng sợ.
“Đại tỷ, đây là hồng mã não thật nên một chút cũng không đắt!” Chủ sạp thấy Lưu Hướng Tuyết ngại ngùng liền nói bla bla liên hồi tâng bốc chiếc vòng đó.
Ngô Song không biết phân biệt mã não nhưng cô biết cái vòng kia là đồ không có linh khí nên cô cũng không muốn mua.
Ngô Song lắc đầu, nhân lúc chủ sạp kia tuôn hết những lời hoa mĩ với mẹ, cô mở to hai mắt nhìn hết hàng của hắn.
Nhưng khi xem xong một lượt, cô cũng không thấy vật nào có linh khí.
Ngô Song thất vọng kéo mẹ nói: “Mẹ chúng ta đi hàng khác xem đi, con không thích cái lắc tay này.”
“Được, vậy chúng ta qua bên kia xem.”Lưu Hướng Tuyết đi theo con gái luôn. Vừa nghe thấy con gái không muốn mua, nàng lạp tức đi luôn.
Chủ sạp nói một hồi lâu cũng không bán được, nhất thời mất hứng hướng phía hai mẹ con châm chọc: “xuy, không mua thì đến nơi này làm gì? Còn ngại đắt? Chắc chắn là quỷ nghèo!”
Ngô Song không để ý tới người kia lải nhải, tiếp tục đi xem các quầy hàng khác.
Chủ sạp này cũng thấy chuyện hồi nãy nên biết các nàng không mua cái gì, cũng không trả giá nên cũng không muốn giới thiệu. Chỉ ngồi một chỗ không liền tiếng mặc kệ cho hai mẹ con cô xem hàng.
Ngô Song nhìn một vòng cũng không thấy linh khí nên cô có chút ủ rũ: xem ra hôm nay cô không may mắn rồi?
Đang chuẩn bị đi chỗ khác thì đột nhiên chủ sạp chuyển băng ghế nên Ngô Song mới thấy được một đoàn khí màu trắng mơ hồ.
Ngô Song nhất thời vui vẻ, vội vàng chỉ hướng rương gỗ hỏi: “Chú, trong rương kia là cái gì? Sao lại không lấy ra bán?”
“À là bình hoa lấy ra rất dễ vỡ, cháu muốn mua sao? Nếu muốn mua chú lấy cho cháu xem một chút.” Chủ sạp kia thấy Ngô Song lại không tin trẻ con có thể mua cái gì nên giọng điệu nhàn nhạt, cơ bản không nhúc nhích tí nào.
Ngô Song thấy thái độ này của hắn liền biết hắn không biết giám cổ, nếu không thì ngữ điệu của hắn cũng sẽ không như thế, lại còn bình thản nói là “bình hoa”.
Cô áp cảm xúc không vui trong lòng xuống, giả bộ ngay thơ quay đầu nói vwois mẹ: “Mẹ, chúng ta mua hình hoa có được không? Nhà Tiểu Tĩnh có một đôi bình hoa, còn cắm hoa rất đẹp nữa.”
“Được” Lưu Hướng Tuyết hôm nay hết thảy đều nghe theo con gái vì thế lập tức đồng ý, quay sang nói chuyện với chủ sạp: “Bình hoa đấy bán như thế nào? Nếu không đắt chúng ta mua một đôi.”
Chủ sạp tưởng hai người chỉ xem không mua, không nghĩ tới hai người họ vừa mở miệng liền muốn mua một đôi bình hoa liền cao hứng, vội vàng đem đồ trong rương gỗ chuyển ra giới thiệu với mẹ con họ.
“Đại tỷ ta không phải chuyên bán bình hoa cho nên không bán bình đôi. Nhưng ngươi nhìn mấy bình hoa này đi, cái nào cũng rất đẹp, ngươi chọn đại một cái cắm hoa cũng thấy đẹp. Nếu ngươi mua hai cái ta tính giá 50 một bình 100 hai chiếc.”
Ngô Song vẫn nhìn về phía cái thùng kia lại càng thấy linh khí rõ ràng hơn một chút.
Trong rương tổng cộng có 5 bình sứ, có nhiều thể loại, nhưng có một cái bằng đồng tỏa ra linh khí, chính là nó.
Ngô Song nhìn kỹ một chút, đó không phải bình hoa mà là một cái ống đựng bút. Tuy rằng có vẻ “Chim khách đăng mai” đồ án, nhưng đối với văn nhân mà nói đây là một phần thưởng vô cùng quý.
Thấy chủ sạp coi ống đựng bút là bình hoa thì Ngô Song khẳng định người này không nhìn ra được đó là đồ cổ.
Vì thế Ngô Song tiếp tục giả ngây thơ nói với mẹ:”Mẹ, con nghe Tiểu Tĩnh tỷ nói chị ấy mua một đôi bình hoa có 10 đồng, cái chú này bán 50 đồng một chiếc, quá mắc rồi. Nếu không hôm nào chúng ta đi mua cùng Tiểu Tĩnh tỷ đi?”
Lưu Hướng Tuyết không biết suy nghĩ của con gái nhưng nàng cũng cảm thấy quá mắc, 50 đồng mua chỉ tốn tiền, nàng tiếc tiền nên gật đầu với con gái liền chuẩn bị đi sang hàng khác.
“Ai, nếu ngại đắt thì đổi giá đi.” Chủ sạp thấy hai người muốn đi vội vàng nói: “Đại tỷ mấy bình này ta mua từ một lão thái thái, đều là đồ cũ không thể so sánh với những bình hoa kia. Nếu không như vậy đi, ta để lại cho các ngươi, 30 đồng một cái.”
“Đắt nhất là 10 đồng nếu ngươi không muốn bán thì chúng ta mua cái bình nhỏ kia. Nếu không thì thôi.”
Ngô Song thấy chủ sạp dây dưa, lát nữa sẽ có nhiều người đến mua khó đảm bảo sẽ không có người nhìn ra cho nên cô dứt khoát hỏi chủ sạp một câu, chỉ muốn mua cái ống đựng bút kia sớm một chút.
“Ai, 10 đồng…Thôi thấy cháu vẫn là trẻ con nên lỗ vốn cho cháu cũng được.” Chủ sạp oán trách vài câu liền bọc lại đồ cho Ngô Song.
Lưu Hướng Tuyết thế nhưng không nghĩ tới cô con gái nhỏ lại nhìn trúng cái bình hoa kỳ quái này, càng không nghĩ tới lại được thấy cảnh con gái nhỏ trả giá.
Nhưng 10 đồng vẫn khiến cô cảm thấy có chút đắt, nhưng con gái đã nói rồi nên nàng đành phải trả tiền.
Thấy nàng trả tiền vẫn có chút luyến tiếc, chủ sạp nhanh nhận lấy tiền, trong lòng vui sướng hài lòng nghĩ: trẻ con chính là dễ lừa nhất! Cái bình này vốn dĩ chỉ tốn có 5 đồng, hắn bán 10 đồng nên tấc nhiên là có lời rồi.
Lưu Hướng Tuyết vừa thấy cái kia chủ sạp cười vui vẻ, liền cảm thấy mua vẫn có chút đắt. Nhưng thấy con gái nhỏ vui vẻ, nàng lại thấy đáng giá.
Ngô Song ôm ống đựng bút rất vui vẻ, tuy cô không thể xác định được nó thuộc niên đại nào nhưng linh khí nồng nặc như thế kia chắc chắn có lịch sử lâu dài hơn mấy tượng nhỏ của Văn Tĩnh, ít nhất cũng phải là đầu triều Thanh.
“Mẹ, chúng ta đi về đi?”
Ngô Song cũng không tham nhiều, tạm thời cô chỉ mua một bảo bối là được rồi, ở bên mẹ cô không dám mua nhiều.
Hai mẹ con xoay người trở về còn chưa đến công viên bên kia thì bị một bé trai xông tới, đụng vào người Ngô Song, vì vậy mà ống đứng bút trong lòng cô rơi xuống đất!
Chỉ nghe “Cách cách” một tiếng, ống đựng bút lập tức chia năm xẻ bảy.
Ngô Song ngơ ngác nhìn dưới đất, ống đựng bút vỡ vụn, linh khí quanh ống đựng bút cũng chậm rãi tan dần.
“A, ngươi mau bồi thường ống đựng bút cho ta!”
Ngô Song đau lòng ngồi chồm hổm xuống, đáng tiếc ống đựng bút đã nát, không thể sửa được.
Bé trai kia mới đầu cũng hoảng sợ, nhưng nhìn khi nhìn thấy quần áo của hai mẹ con cô hắn lập tức khôi phục trạng thái thong dong, tùy tay lấy trong túi áo ra 100 đồng: “Xin lỗi, là ta không cẩn thận. Ống đựng bút của ngươi bao nhiêu tiền? 100 đồng có đủ không? Ta bồi thường cho ngươi.”
“100 đồng? 100 đồng ngươi mua cái mảnh vỡ cũng không đủ!” Ngô Song tức giận đặc biệt muốn đánh người!
Ống đựng bút bị vỡ đã khiến cô rất đau lòng, không nghĩ tới cậu nhóc này lại muốn 100 đồng liền đuổi cô đi?
Nhưng một đứa bé có thể tùy tay lấy ra 100 đồng, thời đại những năm 90 này đúng là khó lường. Ngô Song ngẩng đầu đánh giá cậu bé trước mắt.
Như vậy cô mới phát hiện ra, tiểu tử này là một tiểu mỹ nam shota a~
Cậu bé ước chừng tám tuổi, mặc một bộ quần xanh sẫm, áo bành tô, khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dạng xinh đẹp, nhưng ánh mắt kia lại muốn ăn đòn.
Ngô Song liếc mắt nhìn thoáng nhìn thấy trên tay hắn đeo một chiếc đồng hồ, cô liền cảm thấy chuyện này không thể như vậy được.
Một đứa bé thế nhưng tay lại đeo đồng hồ Rolex!
Hiện tại là năm 90 a, có bao nhiêu người có thể đeo loại đồng hồ này?
Huống chi đây còn là một đứa trẻ.
Ngô Song cho rằng mình sống lại năm 2013, bằng không thì tại sao ở trấn nhỏ lại có thể gặp được một “tiểu thiếu gia” a?
Lưu Hướng Tuyết vừa rồi cũng bị dọa hoảng sợ, lúc này phục hồi lại nghe thấy con gái tức giận, nàng trừng mắt nói: “Hựu Hựu, đừng như vậy, người ta đã nói xin lỗi rồi, cái bình hoa này..”
“Mẹ, mẹ không hiểu!” Ngô Song nghe mẹ nói như vậy liền vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, con mua cái ống đựng bút này vì nó là đồ cổ, ít nhất cũng có giá trị chục vạn! Mẹ không nên bị 100 đồng của tiểu tử kia mê hoặc!”
“Cái gì? Mấy chục vạn?”
Lưu Hướng Tuyết kinh ngạc hô.
Nghe Ngô Song nói nó trị giá mấy chục vạn thì cậu bé kia lập tức trừng mắt nói: “ Nha đầu thối, ngươi cho rằng tiểu gia ta dễ lừa lắm sao? Nói cho ngươi biết, tiểu gia đây chính là chuyên làm về đồ cổ, đừng có mà lấy cái này đến lừa ta.”
Ngô Song nghe thấy hắn nói như vậy lại càng kiên định muốn chào giá!
Vì thế mùng bốn tết sau khi ăn cơm xong, Lưu Hướng Tuyết mới kèm cô lên trên huyện chơi.
Rất nhanh đã đến cửa công viên, Lưu Hướng Tuyết ôm con gái xuống xe: “Hựu Hựu có lạnh không? Muốn đi uống một cốc nước ấm không?”
“Không cần, con không lạnh.”
Ngô Song lắc đầu, cô mặc nhiều quần áo như vậy làm sao mà lạnh được? Nhưng nghe thấy mẹ hỏi lại thấy ấm lòng hơn. Có để đi đào bảo luôn nên cô mới kích động một chút.
Bên trái có mấy hàng bán rong, Từ Văn Tĩnh mua mấy tượng nhỏ chính là từ mấy chỗ đó.
Kỳ thật chỗ này bán hoa, không bán điểu đồ, nhưng cũng có một chút đồ cổ, tranh chữ cùng các loại hàng mỹ nghệ. Coi như Phượng Vĩ huyện cũng có đặc sắc văn hóa địa phương riêng.
Ngô Song xuống xe dậm chân một cái, lập tức lôi kéo Lưu Hướng Tuyết đi đến bên chỗ đó: “Mẹ, đi, đi xem có cái gì hay không.”
Lưu Hướng Tuyết nhìn con gái nhảy nhót vui vẻ nhịn không được tự trách bản thân: Đều tại mình chưa cho con gái tự mua món đồ chơi nào, bằng không thì con gái sao lại nhìn thấy tượng đất nhỏ của người ta mà hâm mộ như vậy?
Nàng thầm nghĩ, dù con gái muốn mua gì nàng đều mua cho bé con, coi như là quà tân niên vậy.
Ngô Song cũng không biết suy nghĩ trong lòng của mẹ, cô đến nơi này là để đào bảo nên liền lôi kéo mẹ đến dãy hàng bán đồ cổ.
Trên bàn bầy bán rất nhiều đồ, có hàng chục món đồ lớn nhỏ gồm bình sứ, ngọc bội,…
Chủ sạp nhàn rỗi khi nhìn thấy các cô đi tới lập tức cầm một tượng ngọc Phật hô: “Đại tỷ, mua cho con gái nhà chị khối ngọc này đi? Hàng của ta đều là hàng tốt, bình an phú quý. Hơn nữa ngọc là vật tốt, nếu ngươi mua khối ngọc này cho con gái nhỏ thì về sau sẽ mạnh khỏe bình an vui vẻ.”
Ngô Song nâng mắt nhìn khối ngọc kia, đáng tiếc a, ngọc kia một chút linh khí cũng không có, ngay cả đường nét chạm trổ cũng sơ sài, không hoàn mỹ, nó tấc nhiên không phải là ngọc tốt.
Nghe chủ sạp kia nói toàn những lời ba hoa, Ngô Song sợ mẹ cô mua tượng ngọc kia. Cô định nói không cần nhưng Lưu Hướng Tuyết đã lắc đầu nói: “Đại ca, ngọc nhà chúng tôi có, hơn nữa còn là đồ gia truyền, chúng tôi không mua đâu.”
Nàng vừa định nói không cần, Lưu Hướng Tuyết đã tại nàng phía trước lắc đầu nói: “Đại ca, ngọc chúng ta có, trong nhà tổ truyền đâu, không cần thiết ngươi cái này.”
“A, có ngọc rồi vậy nhìn những món đồ khác đi?”
Chủ sạp không bán được cái này liền cầm lấy một chiếc lắc tay cười nói: “Đại tỷ, ngươi nhìn cái lắc tay này thấy thế nào? Đây chính là hồng mã não! Đây là hàng tốt, ta lấy cho ngươi giá vốn,180 ngươi mua đi. Được không?”
“Đắt vậy?” Lưu Hướng Tuyết nghe xong giá có chút hoảng sợ.
“Đại tỷ, đây là hồng mã não thật nên một chút cũng không đắt!” Chủ sạp thấy Lưu Hướng Tuyết ngại ngùng liền nói bla bla liên hồi tâng bốc chiếc vòng đó.
Ngô Song không biết phân biệt mã não nhưng cô biết cái vòng kia là đồ không có linh khí nên cô cũng không muốn mua.
Ngô Song lắc đầu, nhân lúc chủ sạp kia tuôn hết những lời hoa mĩ với mẹ, cô mở to hai mắt nhìn hết hàng của hắn.
Nhưng khi xem xong một lượt, cô cũng không thấy vật nào có linh khí.
Ngô Song thất vọng kéo mẹ nói: “Mẹ chúng ta đi hàng khác xem đi, con không thích cái lắc tay này.”
“Được, vậy chúng ta qua bên kia xem.”Lưu Hướng Tuyết đi theo con gái luôn. Vừa nghe thấy con gái không muốn mua, nàng lạp tức đi luôn.
Chủ sạp nói một hồi lâu cũng không bán được, nhất thời mất hứng hướng phía hai mẹ con châm chọc: “xuy, không mua thì đến nơi này làm gì? Còn ngại đắt? Chắc chắn là quỷ nghèo!”
Ngô Song không để ý tới người kia lải nhải, tiếp tục đi xem các quầy hàng khác.
Chủ sạp này cũng thấy chuyện hồi nãy nên biết các nàng không mua cái gì, cũng không trả giá nên cũng không muốn giới thiệu. Chỉ ngồi một chỗ không liền tiếng mặc kệ cho hai mẹ con cô xem hàng.
Ngô Song nhìn một vòng cũng không thấy linh khí nên cô có chút ủ rũ: xem ra hôm nay cô không may mắn rồi?
Đang chuẩn bị đi chỗ khác thì đột nhiên chủ sạp chuyển băng ghế nên Ngô Song mới thấy được một đoàn khí màu trắng mơ hồ.
Ngô Song nhất thời vui vẻ, vội vàng chỉ hướng rương gỗ hỏi: “Chú, trong rương kia là cái gì? Sao lại không lấy ra bán?”
“À là bình hoa lấy ra rất dễ vỡ, cháu muốn mua sao? Nếu muốn mua chú lấy cho cháu xem một chút.” Chủ sạp kia thấy Ngô Song lại không tin trẻ con có thể mua cái gì nên giọng điệu nhàn nhạt, cơ bản không nhúc nhích tí nào.
Ngô Song thấy thái độ này của hắn liền biết hắn không biết giám cổ, nếu không thì ngữ điệu của hắn cũng sẽ không như thế, lại còn bình thản nói là “bình hoa”.
Cô áp cảm xúc không vui trong lòng xuống, giả bộ ngay thơ quay đầu nói vwois mẹ: “Mẹ, chúng ta mua hình hoa có được không? Nhà Tiểu Tĩnh có một đôi bình hoa, còn cắm hoa rất đẹp nữa.”
“Được” Lưu Hướng Tuyết hôm nay hết thảy đều nghe theo con gái vì thế lập tức đồng ý, quay sang nói chuyện với chủ sạp: “Bình hoa đấy bán như thế nào? Nếu không đắt chúng ta mua một đôi.”
Chủ sạp tưởng hai người chỉ xem không mua, không nghĩ tới hai người họ vừa mở miệng liền muốn mua một đôi bình hoa liền cao hứng, vội vàng đem đồ trong rương gỗ chuyển ra giới thiệu với mẹ con họ.
“Đại tỷ ta không phải chuyên bán bình hoa cho nên không bán bình đôi. Nhưng ngươi nhìn mấy bình hoa này đi, cái nào cũng rất đẹp, ngươi chọn đại một cái cắm hoa cũng thấy đẹp. Nếu ngươi mua hai cái ta tính giá 50 một bình 100 hai chiếc.”
Ngô Song vẫn nhìn về phía cái thùng kia lại càng thấy linh khí rõ ràng hơn một chút.
Trong rương tổng cộng có 5 bình sứ, có nhiều thể loại, nhưng có một cái bằng đồng tỏa ra linh khí, chính là nó.
Ngô Song nhìn kỹ một chút, đó không phải bình hoa mà là một cái ống đựng bút. Tuy rằng có vẻ “Chim khách đăng mai” đồ án, nhưng đối với văn nhân mà nói đây là một phần thưởng vô cùng quý.
Thấy chủ sạp coi ống đựng bút là bình hoa thì Ngô Song khẳng định người này không nhìn ra được đó là đồ cổ.
Vì thế Ngô Song tiếp tục giả ngây thơ nói với mẹ:”Mẹ, con nghe Tiểu Tĩnh tỷ nói chị ấy mua một đôi bình hoa có 10 đồng, cái chú này bán 50 đồng một chiếc, quá mắc rồi. Nếu không hôm nào chúng ta đi mua cùng Tiểu Tĩnh tỷ đi?”
Lưu Hướng Tuyết không biết suy nghĩ của con gái nhưng nàng cũng cảm thấy quá mắc, 50 đồng mua chỉ tốn tiền, nàng tiếc tiền nên gật đầu với con gái liền chuẩn bị đi sang hàng khác.
“Ai, nếu ngại đắt thì đổi giá đi.” Chủ sạp thấy hai người muốn đi vội vàng nói: “Đại tỷ mấy bình này ta mua từ một lão thái thái, đều là đồ cũ không thể so sánh với những bình hoa kia. Nếu không như vậy đi, ta để lại cho các ngươi, 30 đồng một cái.”
“Đắt nhất là 10 đồng nếu ngươi không muốn bán thì chúng ta mua cái bình nhỏ kia. Nếu không thì thôi.”
Ngô Song thấy chủ sạp dây dưa, lát nữa sẽ có nhiều người đến mua khó đảm bảo sẽ không có người nhìn ra cho nên cô dứt khoát hỏi chủ sạp một câu, chỉ muốn mua cái ống đựng bút kia sớm một chút.
“Ai, 10 đồng…Thôi thấy cháu vẫn là trẻ con nên lỗ vốn cho cháu cũng được.” Chủ sạp oán trách vài câu liền bọc lại đồ cho Ngô Song.
Lưu Hướng Tuyết thế nhưng không nghĩ tới cô con gái nhỏ lại nhìn trúng cái bình hoa kỳ quái này, càng không nghĩ tới lại được thấy cảnh con gái nhỏ trả giá.
Nhưng 10 đồng vẫn khiến cô cảm thấy có chút đắt, nhưng con gái đã nói rồi nên nàng đành phải trả tiền.
Thấy nàng trả tiền vẫn có chút luyến tiếc, chủ sạp nhanh nhận lấy tiền, trong lòng vui sướng hài lòng nghĩ: trẻ con chính là dễ lừa nhất! Cái bình này vốn dĩ chỉ tốn có 5 đồng, hắn bán 10 đồng nên tấc nhiên là có lời rồi.
Lưu Hướng Tuyết vừa thấy cái kia chủ sạp cười vui vẻ, liền cảm thấy mua vẫn có chút đắt. Nhưng thấy con gái nhỏ vui vẻ, nàng lại thấy đáng giá.
Ngô Song ôm ống đựng bút rất vui vẻ, tuy cô không thể xác định được nó thuộc niên đại nào nhưng linh khí nồng nặc như thế kia chắc chắn có lịch sử lâu dài hơn mấy tượng nhỏ của Văn Tĩnh, ít nhất cũng phải là đầu triều Thanh.
“Mẹ, chúng ta đi về đi?”
Ngô Song cũng không tham nhiều, tạm thời cô chỉ mua một bảo bối là được rồi, ở bên mẹ cô không dám mua nhiều.
Hai mẹ con xoay người trở về còn chưa đến công viên bên kia thì bị một bé trai xông tới, đụng vào người Ngô Song, vì vậy mà ống đứng bút trong lòng cô rơi xuống đất!
Chỉ nghe “Cách cách” một tiếng, ống đựng bút lập tức chia năm xẻ bảy.
Ngô Song ngơ ngác nhìn dưới đất, ống đựng bút vỡ vụn, linh khí quanh ống đựng bút cũng chậm rãi tan dần.
“A, ngươi mau bồi thường ống đựng bút cho ta!”
Ngô Song đau lòng ngồi chồm hổm xuống, đáng tiếc ống đựng bút đã nát, không thể sửa được.
Bé trai kia mới đầu cũng hoảng sợ, nhưng nhìn khi nhìn thấy quần áo của hai mẹ con cô hắn lập tức khôi phục trạng thái thong dong, tùy tay lấy trong túi áo ra 100 đồng: “Xin lỗi, là ta không cẩn thận. Ống đựng bút của ngươi bao nhiêu tiền? 100 đồng có đủ không? Ta bồi thường cho ngươi.”
“100 đồng? 100 đồng ngươi mua cái mảnh vỡ cũng không đủ!” Ngô Song tức giận đặc biệt muốn đánh người!
Ống đựng bút bị vỡ đã khiến cô rất đau lòng, không nghĩ tới cậu nhóc này lại muốn 100 đồng liền đuổi cô đi?
Nhưng một đứa bé có thể tùy tay lấy ra 100 đồng, thời đại những năm 90 này đúng là khó lường. Ngô Song ngẩng đầu đánh giá cậu bé trước mắt.
Như vậy cô mới phát hiện ra, tiểu tử này là một tiểu mỹ nam shota a~
Cậu bé ước chừng tám tuổi, mặc một bộ quần xanh sẫm, áo bành tô, khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dạng xinh đẹp, nhưng ánh mắt kia lại muốn ăn đòn.
Ngô Song liếc mắt nhìn thoáng nhìn thấy trên tay hắn đeo một chiếc đồng hồ, cô liền cảm thấy chuyện này không thể như vậy được.
Một đứa bé thế nhưng tay lại đeo đồng hồ Rolex!
Hiện tại là năm 90 a, có bao nhiêu người có thể đeo loại đồng hồ này?
Huống chi đây còn là một đứa trẻ.
Ngô Song cho rằng mình sống lại năm 2013, bằng không thì tại sao ở trấn nhỏ lại có thể gặp được một “tiểu thiếu gia” a?
Lưu Hướng Tuyết vừa rồi cũng bị dọa hoảng sợ, lúc này phục hồi lại nghe thấy con gái tức giận, nàng trừng mắt nói: “Hựu Hựu, đừng như vậy, người ta đã nói xin lỗi rồi, cái bình hoa này..”
“Mẹ, mẹ không hiểu!” Ngô Song nghe mẹ nói như vậy liền vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, con mua cái ống đựng bút này vì nó là đồ cổ, ít nhất cũng có giá trị chục vạn! Mẹ không nên bị 100 đồng của tiểu tử kia mê hoặc!”
“Cái gì? Mấy chục vạn?”
Lưu Hướng Tuyết kinh ngạc hô.
Nghe Ngô Song nói nó trị giá mấy chục vạn thì cậu bé kia lập tức trừng mắt nói: “ Nha đầu thối, ngươi cho rằng tiểu gia ta dễ lừa lắm sao? Nói cho ngươi biết, tiểu gia đây chính là chuyên làm về đồ cổ, đừng có mà lấy cái này đến lừa ta.”
Ngô Song nghe thấy hắn nói như vậy lại càng kiên định muốn chào giá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook