Suốt ngày hôm sau, Lưu Hướng Tuyết lo lắng đứng ngồi không yên.

Nàng một bên lo lắng con gái mơ không chuẩn, ngày mai sẽ bị nhà thôn trưởng làm khó dễ. Về mặt khác, nàng lại lo lắng giấc mơ kia là thật thì sẽ có chuyện gì sảy ra?

Vào tối hôm đó, Lưu Hướng Tuyết ăn xong cơm chiều rồi nói với Lưu thái thái: “Mẹ, mẹ ở nhà trông Hựu Hựu, con sang bên nhà bên kia xem, xem có chuyện gì không?.”

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Bây giờ trời tối rồi, mẹ cũng không phải trộm, mẹ đến đấy nhìn bọn họ mặt lạnh sao?” Ngô Song không đồng ý cho mẹ cô qua bên đây.

Thứ nhất bên đó có nguy hiểm, thứ hai nhà thông trưởng không tin lời cô nói, cô không muốn mẹ sang đó lại chịu ủy khuất.

Lưu thái thái cũng lắc đầu: “Tam nha, con đừng đi! Hựu Hựu có ý tốt nhắc nhở họ nhưng bọn họ không tinm còn nói cái này cái nọ. Con đừng đi, mặc kệ họ!”

Lưu Hướng Tuyết bị hai người đồng loạt ngăn cản đành phải ở trong nhà.

Dù nàng không đi nhưng vấn rất lo lắng, cho nên lên giường mãi cũng không ngủ được.

Đến hơn nửa đêm, Lưu Hướng Tuyết mệt mỏi chuẩn bị ngủ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa bang bang!

Đêm khuya yên tĩnh, thanh âm kia đột ngột lại vang dội khiến Ngô Song cùng Lưu thái thái thức tỉnh.

Kỳ thật đêm nay, ba người bọn họ cũng không ngủ được, chung quy mạng người rất quan trọng, ngay cả Ngô Song cũng có chút lo lắng .

Cho nên gõ cửa thanh vừa vang lên, ba người đều dậy.

Lưu Hướng Tuyết tốc độ nhanh nhất, nàng xuống giường mở đèn hỏi: “Ai a?”

“Ta, Trương Lan. Hướng Tuyết nhanh mở cửa, ta có chút việc muốn hỏi Hựu Hựu.”

Bên ngoài cửa truyền đến giọng cao trả lời, đó là cái người hôm qua to tiếng với bọn họ, vợ của Lưu Quý Bảo, Trương Lan. Nhưng lúc này giọng của nàng một chút kiêu ngạo cũng không có, ngược lại mang theo một điểm hi vọng vội vàng.

Lưu Hướng Tuyết vừa nghe là nàng, biết đã xảy ra chuyện, vội vàng cầm đèn pin đi mở cửa.

Vừa mở cửa lớn, Trương Lan vội vàng chào hỏi Lưu Hướng Tuyết liền chạy vào trong phòng chạy, một bên chạy một bên hô: “Hựu Hựu ngủ chưa? Có thể gọi Hựu Hựu dậy không? Ta muốn hỏi con bé một chút chuyện.”

Lúc Lưu Hướng Tuyết đi mở cửa thì Ngô Song cùng Lưu thái thái đã mặc quần áo xong chờ ở phòng khách.

Thấy Trương Lan đi vào, Lưu thái thái lập tức giáo huấn trước: “Tiểu Lan, có phải bắt được trộm rồi không? Lúc này ngươi tin Hựu Hựu chưa?”

“Ai, tin tin, Hựu Hựu đoán chuẩn như thần! Đã bắt được tên trộm rồi!”

Trương Lan bị nói như vậy, mặt mũi đỏ bừng hướng Lưu thái thái bồi tội: “Thím, ngày hôm qua đều là cháu không đúng, thím đừng so đo cùng cháu. Thím nếu không hài lòng, mắng cháu hả giận cũng được!”

Lưu thái thái khoát tay: “Ta mắng ngươi làm gì? Không có xảy ra việc gì thì tốt rồi! Nếu bắt được tên trộm rồi, ngươi nửa đêm còn tới làm gì? Ngươi không thể để ngày mai nói được à!”

“Thím, bắt được trộm nhưng …”

Trương Lan xát xát tay, ngượng ngùng nhìn về phía Ngô Song hỏi: “Hựu Hựu, cháu mơ thấy mấy tên trộm? Chúng ta chỉ bắt được một tên nhưng bác cả cháu nói một người thỉ không thể trèo được cái tường cao như thế. Đi ra bên ngoài thì không tìm thấy người khác, nhà chúng ta đều không yên lòng cho nên liền tới hỏi cháu.”

Hỏi xong sợ Ngô Song sinh khí không trả lời, Trương Lan liền nói luôn: “Hựu Hựu, ngày hôm qua đều là bá không tốt, cháu đừng nóng giận. Ngày mai bá mua đường cho cháu, đến năm mới bá mua đồ mới cho cháu xem như bá bồi lễ cho cháu. Chuyện này phải nghe cháu nói một chút bá mới yên tâm.”

Ngô Song nhìn nàng không khỏi có chút buồn cười, so với hai ngày trước hoàn toàn bất đồng, thật đúng là làm cho người ta được mở mang tầm mắt a!

Nhưng đáng tiếc nàng cầu chuyện này, Ngô Song không có biện pháp giúp nàng, bởi vì Ngô Song cũng không biết là có mấy tên trộm! Trong trí nhớ chỉ có việc sau tình tiết, Ngô Song sao có thể biết là có bao nhiêu tên trộm chứ?

Bởi vậy Ngô Song lắc đầu nói: “Bá cháu nằm mơ chỉ thấy nhà bá có trộm cũng không biết có bao nhiêu tên, bá hỏi tên trộm kia chưa?”

“Ai,hỏi thì hắn nói chỉ có một mình hắn.” Trương Lan gặp cô không hỏi được gì đành thôi.

Nàng nói xin lỗi xong liền vồi vã trở về.

Chuyện náo loạn đêm nay, Lưu gia ba người càng không ngủ được.

Lão thái thái hướng Ngô Song nói: “Hựu Hựu, về sau nếu cháu nàm mơ mặc kệ chuyện xấu hay tốt trước tiên hãy nói cho bà nghe. Lần này nhờ có cháu nên Tiểu Quân không bị làm sao rồi.”

“Vâng, có chuyện gì cháu nhất định sẽ nói cho bà nghe.” Ngô Song gật đầu, nhu thuận đáp ứng.

Ba người hàn huyên vài câu chỉ trong chốc lát đã đến rạng sáng ngày 30.

Nhìn trời cũng hơi sáng Lưu thái thái nói: “Hựu Hựu, cháu đi ngủ đi, bà và mẹ cháu không ngủ được.”

Gần một đêm không ngủ, Ngô Song quả thật cũng có chút mệt nhọc, cô ngoan ngoãn trở về phòng.

Leo lên giường, Ngô Song nhắm mắt lại, trong lòng nhịn không được còn nhớ đến chuyện vừa rồi: thật là quá mạo hiểm, may mắn là cô nhớ tới nếu không Lưu Tiểu Quân cũng sẽ giống như kiếp trước.

Ngô Song vừa cảm thán xong, đột nhiên trước mắt cô sáng ngời, màu vàng bí giấu giống như là lần đầu tiên, đột nhiên bất thình lình xuất hiện tại trong đầu của cô.

Kim quang quay tròn xoay tròn, quá một lúc lâu mới dừng lại.

Lần này, Ngô Song đột nhiên phát hiện ra có một chút khác biệt.

Đầu tiên chữ “Mệnh” màu trắng đã biến thành màu đỏ, tiếp theo càng làm cho cô mừng rỡ, cô đau khổ cố gắng cũng không thể thắp sáng chữ “Y”, lần này thế nhưng lại tự động biến thành màu trắng!

Mà còn lại bốn chữ cũng ẩn ẩn có một điểm ánh sáng, cô nhìn được chữ “Tương” có nhiều sáng nhất.

Ngô Song mừng rỡ không thôi, xém bật cười.

Cô không biết vì cái gì mà bí giấu đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì cứu Lưu Tiểu Quân?

Kiếp trước cô không có bí giấu, kiếp này lại có được thứ này giống như Hòa Ngọc bài có liên quan, cũng có khả năng là do cô liều mình cứu người mà có. Như vậy hiện tại công năng của bí giấu tăng lên nhiều như vậy có phải cũng là do cô cứu người không?

Chẳng lẽ là công đức càng nhiều, công năng thì càng nhiều?

Ngô Song vui vẻ, nhắm mắt lại, ở trong đầu tập trung tinh thần hướng chữ “Y”.

Nàng cho rằng cố gắng nhìn về phía “Y” chữ, liền có thể học được các loại bí kỹ thần y, đáng tiếc, cô nhìn rất lâu cũng không hiện ra cái gì.

Ngô Song có chút uể oải: chẳng lẽ “Y” chữ cùng y thuật không quan hệ?

Hoặc là phương pháp học tập của cô không đúng?

Cố gắng lại thử một lúc cũng như cũ không thu hoạch được gì, Ngô Song đành phải bất đắc dĩ buông tha.

Chìm vào giấc ngủ sâu, Ngô Song vẫn còn nhớ mãi không quên: về sau muốn cứu người nhiều, tích nhiều công đức, tranh thủ đem bí giấu công năng toàn bộ mở ra!

Ngủ thẳng một giấc đến chín rưỡi, Ngô Song mới tỉnh.

Không phải cô tự tỉnh mà là bị sự náo nhiệt bên ngoài đánh thức!

Ngô Song mặc xong quần áo đi ra ngoài nhìn, trong phòng khách có rất nhiều người, cả nhà thôn trưởng cũng ở chỗ này.

Hình như Lưu Hướng Tuyết không ở nhà cho nên bọn họ đều vây quanh Lưu thái thái hỏi, nói tới nói lui đều là hỏi về chuyện của cô nhưng không ai muốn đánh thức nàng.

Đột nhiên một người quay đầu phát hiện cô lập tức cao hứng nói: “Hựu Hựu đã dậy a!”

Tiếng kêu này nhất thời khiến mọi người đều nhìn hết sang bên này.

Ngô Song bị bọn họ nhìn nhiệt tình như vậy, nếu không phải linh hồn cô thành thục chỉ sợ đã bị dọa khóc.

Tất cả mọi người chuyển hướng sang bao vây cô, hỏi liên tục.

“Hựu Hựu tỉnh? Ngủ có ngon hay không?”

“Hựu Hựu, nhà ta năm nay mua mấy phần bò kho, cháu đến nhà ta ăn thử không?”

“Tối nay Hựu Hựu đến nhà ta chơi, nhà ta năm nay mua mua nhiều pháo hoa, phóng lên rất đẹp!”

“…”

Một câu một câu đều vô cùng chân thành, Ngô Song không thích loại ưu đãi này.

Nàng dùng tâm tình phức tạp nhìn mọi người, nháy mắt được mọi người ca ngợi rất nhiều.

Cái gì mà ngoan ngoãn, hiểu chuyện, xinh đẹp, thông minh… Tóm lại những lời dùng để khen trẻ con đều xuất hiện hết.

Thấy mọi người đều chào hỏi Ngô Song, thôn trưởng Lưu Quý Bảo giọng khách át giọng chủ đuổi người: “Mọi người đều trở về đi, hôm nay là ngày 30 đừng náo loạn trong nhà thím ta. Hựu Hựu là đứa bé ngoan, về sau nếu nó mơ đến ai nhất định sẽ đến nói, tất cả nhanh về đi.”

Mọi người không dám tranh đoạt cùng hắn vì thế bọn họ nhanh chóng giải tán trong nhà chỉ còn một nhà Lưu Quý Bảo.

Lưu Bảo quý gọi con trai nói: “Tiểu Quân, Hựu Hựu là ngươi cứu mạng con may đem tạ lễ lấy ra.”

“Vâng!” Lưu Tiểu Quân vội vàng đáp, từ trong túi lấy ra một bao lì xì đỏ đưa cho Ngô Song: “Hựu Hựu, cám ơn ngươi đã cứu ta, ta không biết ngươi thích cái gì, cái này ngươi cầm đi.”

Ngô Song vừa nhìn bao lì xì đỏ liền đoán được bên trong nhất định là tiền, cô không nghĩ tới Lưu Quý Bảo cùng Trương Lan bồi lễ lại bằng cách này, cô vội vã lắc đầu.

“Anh Tiểu Quân, không phải ta cứu ngươi, là bác cả bắt được tên trộm, ta cũng không có bản lĩnh bắt trộm, cái lì cì này ta không cần.”

Lưu thái thái cũng không nghĩ tới Lưu Quý Bảo lại trả tiền, lập tức trách mắng: “Quý Bảo, ngươi làm gì vậy? Cái gì tạ lễ? Các ngươi trong lòng có thể nhớ kỹ ân tình Hựu Hựu, đó chính là tạ lễ tốt nhất! Cái này chúng ta không nhận, nhanh kêu Tiểu Quân cầm lại đi!”

Lưu Quý Bảo thấy bọn họ không nhận, ngượng ngùng sờ đầu một cái nói: “Thím, ân tình này chúng ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ! Chuyện ngày đó, đều là cháu hồ đồ! Về sau Hựu Hựu giống như con gái chúng ta, thím nếu gặp khó khăn gì nhất định phải nói vói cháu!”

Lưu Tiểu Quân tạ lễ đưa không được, hắn chớp chớp ánh mắt, đột nhiên vỗ ngực nói: “Được, Hựu Hựu sau này sẽ là em gái cháu! Vế sau có ai dam bắt nạt Hựu Hựu, ta liền đánh hắn!”

Bộ dạng ông cụ non của hắn đều khiến cho mọi người cười lớn, Lưu thái thái cũng không thầm oán nhà họ, dù sao cũng là hàng xóm, lại cùng họ tấc nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.

Một nhà Lưu Quý Bảo ngồi nói một hồi, nhất định bắt bọn họ nhận một ít thịt các loại trứng gì đó, sau đó mới rời đi.

Sau khi nhà bọn họ rời đi, Lưu thái thái nhìn lễ vật nhịn không được cảm thán với Ngô Song: “Hựu Hựu, về sau mặt mũi của cháu so với bà còn lớn hơn! Cháu nhìn xem đây là lễ vật mà mọi người tặng cho cháu. Nhưng dù cháu có bản lĩnh lớn đến mấy cũng khoog được kiêu ngạo, không thể xem thường người khác, biết chưa?”

Ngô Song nhìn bà ngoại cười cười, giả bộ làm nũng: “Bà ngoại, cháu mới sẽ không kiêu ngạo đâu, cháu rất ngoan a!”

“Đúng rồi, Hựu Hựu nhà chúng ta là ngoan nhất!” Lưu thái thái sờ đầu ngoại tôn, cười tủm tỉm bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thấy bà ngoại vui vẻ cao hứng, Ngô Song cũng chậm rãi cười: sau khi trùng sinh mọi chuyện rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thay đổi rồi!

Tuy rằng tạm thời cô vẫn chưa thể kiếm tiền nuôi gia đình nhưng là có thể từng chút một thay đổi thái độ của mọi người đối với mẹ con cô, có thể làm bà ngoại cùng mẹ vui vẻ như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Cũng sắp hết năm rồi, cô tin tưởng năm mới nhất định sẽ tốt hơn năm cũ, nhất định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương