Trong buổi tảo triều, Tống Thanh Thư lấy giọng điệu của Hoàn Nhan Đản kể rõ chuyện xảy qua hôm qua, Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng ý đồ mưu phản, sử dụng quỷ kế sát hại nguyên soái Hoàn Nhan Tông Hiền cùng với thừa tướng Hoàn Nhan Tông Mẫn, trong lúc đại loạn thì may mắn có Đường Quát Biện cùng Bồ Sát A Hổ Đặc kịp thời xuất hiện, mới đánh vỡ nát âm mưu của Hải Lăng vương….

Rồi hắn bắt đầu luận công ban thưởng, tả thừa phò mã đô úy Đường Quát Biện ngăn cơn sóng dữ, có công cứu giá, thăng làm thượng thư lệnh nguyên soái, gia phong Tần quốc công, bởi vì đêm qua cứu giá nên đang bị trọng thương, ân chuẩn được ở nhà dưỡng thương, không cần tảo triều; tả phó đô kiểm Bồ Sát Bồ Sát A Hổ Đặc thăng làm điện tiền đô kiểm, gia phong Sở quốc công; tổng quản đại nội Đại Hưng Quốc hôm qua vì bảo vệ hoàng đế, dốc sức chiến đấu bỏ mình, truy phong là Định đào công; còn bên Hoán Y viện, bổ nhiệm Hoàn Nhan Bình làm đại thống lĩnh; Bồ Sát Thế Kiệt bình định có công, làm lộ thống quân đô giám Hà Nam, thay thế cho sùng nghĩa quân Tiết Độ Sứ, sùng nghĩa quân Tiết Độ Sứ lập tức trở về kinh bẩm báo…

Về phần Hoàn Nhan Lượng cùng đồng đảng, tạm thời nhốt vào thiên lao, giao cho hình bộ xét duyệt, đưa ra tội danh tương ứng.

Vì để ổn định nhân tâm, lần này tảo triều hắn cũng phân nhánh chỗ ngồi hoàng hậu Bùi Mạn, vốn Hoàng hậu Bùi Mạn vẫn hoài nghi Tống Thanh Thư có thể nắm giữ được tràng tử hay không, dù sao uy áp của hoàng đế không phải là ai cũng có thể có được, năm xưa Tần Vũ Dương mới mười ba tuổi đã dám gϊếŧ người, nhưng sau đó khi vừa nhìn thấy Tần vương, thì đã bị uy áp sợ tới mức toàn thân bại liệt.

Nhưng rồi Tống Thanh Thư biểu hiện thật sự quá vượt quá dự liệu của nàng, nếu không có biết trước thì không thể nào nhìn thấy được hắn đang giả trang, thậm chí nàng còn ngỡ rằng Hoàn Nhan Đản sống lại, ngồi ở trên ghế rồng huy sái tự nhiên đây.

Nghĩ tới nghĩ lui Hoàng hậu Bùi Mạn cũng chỉ có thể cho rằng do ngày trước mình đã huấn luyện cho hắn làm những điệu bộ cử chỉ của hoàng đế, nhưng nào biết được đối phương kỳ thật đã sớm làm qua không biết bao nhiêu lần hoàng đế chính thức rồi.

………………………………………………………………………………..

Sau khi bãi triều, vào lúc trời đã xế chiều thì Ca Bích cùng Hoàn Nhan Bình cũng vừa đến bên trong tẩm cung của điện Nhân Chính tìm hắn, hai nàng sắc mặt cũng không dễ coi, Tống Thanh Thư ra hiệu bảo cho toàn bộ thái giám cung nữ lui ra khỏi tẩm cung, đến lúc đó thì các nàng cũng nhịn không được nữa:

-Vì sao ngay cả hài cốt của hoàng huynh cũng không còn?

Cho dù những năm qua mối quan hệ huynh muội của bọn họ đã là cực nhạt, lúc trước chuyện Đường Quát Biện bị hạ ngục, Hoàn Nhan Đản đã làm cho hai tỷ muội thất vọng đau khổ vô cùng, nhưng dù sao thì Hoàn Nhan Đản cũng là thân ca ca của các nàng, nhìn thấy hắn rơi vào kết quả như vậy, vẫn rất là khó tiếp nhận.

Tống Thanh Thư tháo mặt nạ xuống, cười khổ nói:

-Nếu để cho mọi người biết rõ Hoàn Nhan Đản đã chết, Kim quốc nhất định sẽ đại loạn, chắc hẳn các người cũng không muốn nhìn thấy cục diện như thế chứ?

Hoàn Nhan Bình trừng hắn:

-Chỉ sợ là chính huynh muốn chuyển biến để lên làm hoàng đế nên mới làm như thế?

Tống Thanh Thư khẽ cười:

-Đúng vậy, về chuyện này ta không phủ nhận, ta xá muốn nhân cơ hội khống chế quyền hành Kim quốc, bất quá chuyện này đối với các người cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao nếu ta lấy thân phận Hoàn Nhan Đản làm hoàng đế, thì cũng có thể tiếp tục lưu lại nhất mạch đế hệ trong tay của các người.

Ca Bích cũng thấy hắn nói có vài phần đạo lý, dù sao Hoàn Nhan Đản đã bị chết, trước đó đã có vết xe đổ khi các triều đại đổi thay, mạch đế của tiền nhiệm hoàng đế thông thường thì có kết cục rất thê thảm, cho dù là người kế nhiệm là một chi quân nhân từ, nhưng vì ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ trắng trợn một mực chèn ép mạch đế tiền nhiệm..

-Thế nhưng...

Tuy rằng cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng hai tỷ muội vẫn cảm thấy có chút quái dị đấy, vừa vặn Hoàn Nhan Bình ngẩng đầu nhìn thì thấy hoàng hậu Bùi Mạn đang ngồi trên giường rồng nhìn xem cuộc vui, lập tức tức giận, ngữ khí mỉa mai nói,

-Tẩu tẩu, thật đúng là trung trinh không phụ lòng của hoàng huynh a.

Hoàng hậu Bùi Mạn sắc mặt ửng đỏ, cho dù nàng không để ý nhiều đến Hoàn Nhan Đản, thế nhưng lại bị tiểu cô tử ( em gái chồng ) đánh vỡ gian tình, vẫn lúng túng đấy, bất quá nàng cũng không phải là loại nữ nhân lương thiện dễ dàng bị ức hϊếp, lập tức trả lời lại một cách châm biếm:

-Tỷ tỷ của ngươi cũng không có làm ra chuyện có lỗi với tỷ phu Đường Quát Biện của ngươi sao? Còn ngay cả ngươi nữa, ngươi cũng không phụ lòng hoàng huynh của ngươi sao? Hừ, hai tỷ muội của ngươi lại cùng chung một nam nhân, nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, so sánh với tẩu tẩu ta thì còn mất mặt hơn nhiều…

Ánh mắt của hoàng hậu Bùi Mạn hạng gì sắc bén, liếc mắt liền qua thì nhận ra Hoàn Nhan Bình đã không còn tấm thân xử nữ, ngực nở, mông vun to lên khác thường, lại nhìn Hoàn Nhan Bình cùng Tống Thanh Thư kia thân mật quen thuộc, thì mối quan hệ của hai người đương nhiên cũng không khó đoán.

Hoàn Nhan Bình mặt cũng đỏ lên, nàng dù sao vẫn là tâm tư của một cô nương, ở phương diện này làm sao cởi mở bằng được một hoàng hậu Bùi Mạn thành thục lão luyện, chì vài dăm ba câu liền bị ép nói không ra lời.

Tống Thanh Thư hặc hặc cười, tay ôm Hoàn Nhan Bình, tay vịn eo Ca Bích đi đến hướng giường rồng có hoàng hậu Bùi Mạn đang ngồi:

-Tất cả đừng giãy nảy lên nữa, cái gì tỷ muội cùng giường với nam nhân khác, cái gì hoàng hậu cô phụ có lỗi với hoàng huynh, nếu mấy tin này lan truyền ra ngoài, thì lời nói nào cũng là khó nghe a…

Đừng nói đến tỷ muội Ca Bích, ngay cả Bùi man cũng có chút chịu không nổi, ba nàng bất chợt cùng thống nhất một tuyến, đối với Tống Thanh Thư đang ôm lấy đưa ra những đôi bàn tay bàn tay trắng như phấn nện lên người của hắn.

Một trận đùa giỡn sau đó của bốn người, bất tri bất giác trên giường đã là nằm quấn quanh lên nhau ba nàng cùng với một nam nhân…

Tống Thanh Thư xuất kỳ bất ý vươn một cánh tay, đem Ca Bích ôm đến trong ngực của mình, nói:

-Đây chẳng qua là phương pháp bất đắc dĩ, ta tin rằng xong qua lần này, mọi người đều vui vẻ hòa thuận a…

Nói xong, hắn liền cố ý dùng bộ ngực của mình đè ép lên đôi bầu vú cao của nàng:

- Um… cái phương pháp này là mấy chuyện xấu phải không?

Ca Bích vùng vẫy thân mình, xấu hổ hỏi, nàng không hề tưởng ra được làm cái chuyện hoang đường này trước mặt những nữ nhân khác..

Hoàng Nhan Bình nhìn xem cái hai người bọn họ, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy một loại ấm áp, nàng cũng biết nam nhân này cũng không là tự một mình có được, nhưng hắn lại mang cho mình những cảm giác suиɠ sướиɠ rất là chân thật đấy.

-Như vậy mới lộ ra là ta đều yêu thương các người ah!

Tống Thanh Thư ôm lấy Ca Bích vui vẻ cười nói, theo từ trong ngực Tống Thanh Thư giãy giụa ra, Ca Bích vẻ mặt ngượng ngùng trừng mắt liếc hắn ..

-Phì… rõ ràng là sắc tâm của thúc thúc đã bắt đầu! Còn..có đến…ba người đấy, thành cái bộ dáng gì nữa!

-Không có sao, ta sẽ làm cho các người đều thoải mái… hắc hắc!

Bị ba mỹ phụ diễm lệ bao quanh, Tống Thanh Thư trong nội tâm bay bổng.

-Hắc hắc, ta muốn! Lần này ba người ai cũng đều chạy không thoát!

Trước mắt nhìn thấy mấy mỹ nhân thành thục mê người như thế, càng nhìn Tống Thanh Thư trong nội tâm càng là khó nhịn, hắn lại đem Ca Bích giữ chặt ôm vào trong ngực, một bên ôn nhu :

-Ai bảo các người hấp dẫn ta như vậy đây này…

Nói xong, cái miệng nóng rực của Tống Thanh Thư ẩm ướt hôn lên gương mặt nàng rơi xuống như mưa.

-Thúc thúc, buông tay đi…

Tại trước mặt mấy nữ nhân, Ca Bích không có cách nào phóng được khai mở, nhưng bị Tống Thanh Thư ôm chặt như vậy, nàng cũng là không chỗ có thể trốn được, dùng sức nghiêng mặt về phía sau trái phải vung vẩy, cũng khó mà có thể đào thoát được hắn hôn lên đôi môi nàng, trong ngực Tống Thanh Thư thiếu phụ xinh đẹp thân thể thành thục động lòng người nóng rực, lại làm cho hắn si mê không thôi.

Mà một bên hoàng hậu Bùi Mạn cùng Hoàng Nhan Bình mặt ngượng ngùng đỏ ửng, thoang thoảng một mùi kỳ lạ từ thân thể của Tống Thanh Thư nhè nhẹ lan tỏa ra tựa như mê hương thôi tình, làm cho hai nàng tâm trí thì tự bảo phải rời đi ngay, nhưng sâu trong thân thể ngược lại có cổ nhiệt lưu chậm rãi xâm chiếm đan điền, hơn nữa cái cổ nhiệt lưu nhanh chóng hướng phía toàn thân khuếch tán, làm cho các nàng hạ thể khô ngứa lên, tốc độ huyết dịch gia tốc lưu động, trong nháy mắt như là hoàn toàn thấm vào tạng phủ của của các nàng, làm cho các nàng đều quên cả chuyện phản ứng thẹn thùng phải rời bỏ đi, thật ra thì đây chỉ là từ bên trong thân thể của hắn vì quá phấn khích trước mắt một màn hoang đường này, nên hoan hỉ chân khí tự kích phát ra mà thôi..

…………………………………………………………………………………….

Một lúc sau thì mãnh liệt hơi thở nam nhân rất nhanh liền đem Ca Bích hun nóng đến toàn thân tê dại như nhũn ra, trong lòng nhu tình bị nam nhân môi thơm dụ phát, hai cánh tay của nàng dần dần chủ động quấn lên cổ Tống Thanh Thư, đưa lên chính đôi môi thơm của mình.

Tống Thanh Thư vội vàng đem miệng đụng lên mút lấy hưởng thụ lấy xúc cảm mềm mại mỹ diệu kia, đầu lưỡi hắn xâm chiếm lại làm cho Ca Bích hơi nhíu lại đôi lông mày, trầm thấp kiều hừ một tiếng, lại càng thêm chủ động hôn trả lại động tác cuồng dã của Tống Thanh Thư.

-Tên hỗn đản này! Thật sự là trước mặt chúng ta tuyên dâʍ!

Hoàng hậu Bùi Mạn nhỏ giọng mắng, mà bên người Hoàng Nhan Bình lúc này hô hấp cũng đã dồn dập, nói:

-Tẩu tẩu cũng không phải là không biết hắn! Tên hỗn đản này, rõ ràng muốn đem... đem tất cả ba chúng ta ra…khi dễ như vậy!

Nghe Hoàng Nhan Bình nói, hoàng hậu Bùi Mạn cảm giác được toàn thân mình đã có chút tê dại, thật sự thì nàng muốn bỏ đi, nhưng hai chân thật giống như đã mọc rễ vậy, làm cho nàng không nhúc nhích được nửa bước, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chốc nữa mình cũng sẽ bị xấu hổ gặp đến độc thủ của hắn ah! Làm sao bây giờ đây này?

Lúc này Tống Thanh Thư một bên quấn chặt trước mắt Ca Bích xinh đẹp mềm mại, một bên càng phát ra cuồng loạn mà hôn liếm lấy nàng, Ca Bích đỏ bừng khuôn mặt, cũng kìm lòng không được ưỡn lên lên, để cho thân thể thành thục đầy đặn của mình ma sát lấy bộ ngực của hắn, hai bầu vú no đủ cao ngất tức thì bị đè ép bẹt ra….

-Chúng ta…hay là rời khỏi nơi đây đi?

Hoàng Nhan Bình thấp giọng hỏi.

Hoàng hậu Bùi Mạn nói:

-Thế nhưng mà, hắn đã nói trước rồi, làm sao hắn có thể để cho chúng ta ly khai khỏi đây này! Hãy chờ một chút xem sao...

Hoàng Nhan Bình trên mặt càng thêm đỏ ửng..

-Thế nhưng mà... làm sao..hắn..khi dễ được một lúc…ba người chứ?

- Ngươi nói thế….không phải... là cũng rất ưa thích đồng dạng được hắn cưỡi trên người đấy sao?

-Thì nhìn thấy tẩu tẩu cũng…đâu có gì sai biệt đâu!

-Úc, vậy chính ngươi đến để cho hắn kỵ ngươi đi!

-Tại sao tẩu tẩu không nói chính mình chứ?

Hai nàng thì thầm ba hoa chích choè, trong lúc này Tống Thanh Thư cùng Ca Bích thân mật quên hết tất cả, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy thân thể Ca Bích thướt tha động lòng người, càng phát ra nóng hổi, khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng, phảng phất muốn chảy ra nước, đôi môi anh đào khêu gợi bị mình hôn lên, cùng lúc theo trong miệng nàng hà hơi như lan, tản mát ra một mùi thơm sâu kín của nữ nhân thành thục, ngọc thể hương cơ, lan hun quế phức, thấm vào tim gan….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương