– À… Tuyết cô nương kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, xem ra các ngươi đều rất quan tâm để ý đến nàng?

Để hóa giải trong lòng lúng túng, Triệu Mẫn lãng sang chuyện khác hỏi.

– Nàng có thân phận đặc thù, ta làm sao có thể tùy tiện nói cho ngươi chỉ là một ngoại nhân biết chứ?

Chu Chỉ Nhược một câu đem lời Triệu Mẫn chặn trở về.

Triệu Mẫn suýt chút nữa tức nghẹn, hừ một tiếng rồi ngồi vào bên trong, không cùng Chu Chỉ Nhược nói chuyện nữa.

Lúc này bên kia A Cửu đang kể lại cho Hạ Thanh Thanh nghe tâm tình của mình:

– Thanh Thanh… ngươi có biết không, lúc ta thấy các ngươi bị quân Lục Doanh bao phủ, hoảng tới mức tâm nhanh nhảy ra ngoài, vốn có ý định tự sát cùng các ngươi, nào ngờ thời điểm này Thanh Thư như thánh thần hạ phàm xuất hiện, chứng kiến hắn từng bước một đạp trong hư không đi lên, ta còn tưởng rằng là ta hoa mắt, nào ngờ đó lại là thật sự, vậy ngươi nói Thanh Thư lần này đã gặp qua kỳ ngộ gì vậy, như thế nào võ công lại cao thêm hơn một tầng…

Công chúa A Cửu vẻ mặt hưng phấn thao thao bất tuyệt, thẳng đến cuối cùng mới phát hiện Hạ Thanh Thanh một câu cũng không có phản ứng với mình, liền thấy kỳ quái nói:

– Thanh Thanh, ngươi làm sao vậy?

– Không có gì.

Hạ Thanh Thanh dường như bừng tỉnh, miễn cưỡng cười cười:

– A Cửu ngươi có biết thân phận của nữ nhân Miêu tộc kia không vậy?

– Hình như là Lam Phượng Hoàng giáo chủ của Ngũ Độc giáo thì phải, Tuyết cô nương thật sự là có bổn sự lớn, nhân vật như vậy cũng đều cam tâm phục thị cho nàng sử dụng.

Công chúa A Cửu cười đáp.

– Lam Phượng Hoàng?

Hạ Thanh Thanh thân thể lung lay, nàng là người trong giang hồ, đương nhiên biết rõ Ngũ Độc giáo là giáo phái nằm trong Nhật Nguyệt thần giáo, suy đoán trong lòng lần nữa đã nhận được xác nhận.

– Ngươi làm sao vậy, sắc mặt của ngươi có chút tái nhợt.

A Cửu cuối cùng đã nhận ra Hạ Thanh Thanh khác thường.

– Ta có chút ít chuyện không thoải mái, đi về nghỉ trước đi…

Nói xong cũng không để ý tới A Cửu giữ lại, tay nắm lên Kim Xà kiếm liền đi ra ngoài lều trại.

Công chúa A Cửu giật mình, tiếp theo mỉm cười lắc đầu:

– Thanh Thanh này vẫn giống ngày trước ăn dấm chua.

Năm đó Hạ Thanh Thanh nổi danh là bình dấm chua, cũng bởi vì ăn dấm chua với Tiêu Uyển Nhi, cho nên gián tiếp đưa Tiêu Uyển Nhi gả cho La Lập Như, hai năm qua tuy rằng tính tình đã đằm lại, nhưng chuyện năm đó làm cho tâm trí A Cửu khắc sâu, bởi vậy hôm nay phản ứng của Thanh Thanh thì A Cửu cho chính là bởi vì sự tình Tống Thanh Thư chữa thương cho Đông Phương Mộ Tuyết nên ghen.

Lại nói bên trong lều vải, Đông Phương Mộ Tuyết đã ngồi xuống bắt đầu điều tức, chỉ còn lại có Tống Thanh Thư cùng Lam Phượng Hoàng mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, đem Lam Phượng Hoàng đẩy rời thân thể của mình:

– Lam giáo chủ, hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi…

Lam Phượng Hoàng tim cũng đang đập rộn lên khẩn trương, nghe được hắn nói cũng phải cười ra tiếng:

– Tống công tử, nếu không phải là đã nhận thức ngươi, ta sẽ tưởng rằng ngươi là một tiểu sinh ngây thơ đấy, bất quá ngươi bây giờ…

Lam Phượng Hoàng cúi đầu liếc nhìn phía dưới hạ thể của hắn, nhìn thấy cây côn thịt cũng đã là rất nhanh cương cứng dữ tợn ngẩng đầu lên, nàng đỏ mặt nói…

– Bên dưới cái đồ vật đó đang như vậy, mà nói lời như thế không cảm thấy trái với lương tâm sao?

Tống Thanh Thư buồn bực:

– Ta đây chỉ là sợ làm khó Lam giáo chủ mà thôi a…

Lam Phượng Hoàng nhìn qua Đông Phương Mộ Tuyết, thấy Đông Phương Mộ Tuyết đang chuyên chú điều tức, lúc này mới đỏ mặt nói:

– Tống công tử không cần băn khoăn, nếu như giáo chủ muốn ta phục thị ngươi, thì ta nguyện ý…

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Nhưng ta có cảm giác, cảm thấy làm như vậy thì không xem trọng Lam giáo chủ…

Lam Phượng Hoàng trong mắt ánh lên, rõ ràng so với vừa rồi thì tự nhiên hơn…

– Từ nay về sau ta cũng sẽ là người của Tống công tử, không cần phải câu nệ a…

Tống Thanh Thư đã bị Đông Phương Mộ Tuyết dứt ngang, trong khi thân thể hắn vẫn còn cần phải được phát tiết làm cho bất ổn, thời điểm này nghe được Lam Phượng Hoàng nói như vậy, trong bụng tà hỏa cũng nhịn không được nữa, đưa tay kéo lấy nàng vào trong ngực, cảm thụ được thân thể nàng có chút đẫy đà động lòng người, hắn cố nén xúc động nói ra:

– Cho Lam giáo chủ một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi lắc đầu, ta sẽ không đụng vào ngươi, chỗ của Tuyết tỷ, ta sẽ nói giúp cho Lam giáo chủ…

– Ta không lắc đầu…

Lam Phượng Hoàng cười nói, khôi phục vũ mị như thường ngày, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, trực tiếp hôn lên.

Tống Thanh Thư trong đầu “oanh” lên một tiếng, cũng nhịn không được nữa ôm bờ eo của nàng kéo vào trong ngực, bàn tay kia cũng bắt đầu không thành thật, đang định thăm dò chui vào bên trong vạt áo của nàng, bỗng nhiên dừng lại…

– Trong người của Lam giáo chủ có còn… các con độc vật không a…

Tống Thanh Thư tu vi tuy rằng không sợ độc, thế nhưng trong thời điểm không gian đậm đặc này mà sờ trúng một con độc xà thì còn gì là hứng thú chứ?

Lam Phượng Hoàng trước kia bị Đông Phương Mộ Tuyết hôn, tuy rằng vô cùng tuyệt vời, thế nhưng Tống Thanh Thư lại tạo cho nàng một cảm giác hoàn toàn bất đồng, đó là một cái loại dương cương tràn đầy tính xâm lược, bất tri bất giác đôi mắt nàng đã phủ lấp một tầng hơi nước.

Nghe được Tống Thanh Thư nghi vấn, Lam Phượng Hoàng vũ mị nói:

– Ngươi đoán xem…

Tống Thanh Thư có chút lo lắng, nhưng phấn khích trong lòng vẫn chiếm thượng phong:

– Vậy thì mặc kệ…

Liền thuận theo vạt áo của nàng duỗi vào sờ lên bầu vú của nàng, chỗ đều cũng là mềm nhẵn non mịn, trong lòng liền rung động…

Lam Phượng Hoàng tiến đến hắn bên tai, lấy một thanh âm cực kỳ mê người nói ra:

– Ngươi đã từng uống Ngũ Bảo Hoa Mật Tửu, đừng nói trên người ta bây giờ không có những con độc vật kia, cho dù là có, cũng chẳng có ăn thua gì với ngươi…

Tống Thanh Thư nghe qua cảm thấy trong đầu phảng phất có một con sói điên cuồng gào thét, nhanh và gọn rút đi thắt lưng của nàng, đem vạt áo của nàng mở rộng ra hai bên, cúi người áp lên người Lam Phượng Hoàng, bỗng nhiên chần chờ nói:

– Có muốn ta đi rửa qua một chút…

Hắn vừa cùng Đông Phương Mộ Tuyết giao hoan, trên thân còn lưu lại đầy dấu vết thân thể nàng và hỗn hợp chất lỏng cả hai tiết ra, bởi vì Chu Chỉ Nhược mỗi lần giao hoan thì đều muốn thanh khiết sạch sẽ, nên hắn đối với loại chuyện này cũng là chú ý.

– Không cần… những thứ kia là đồ vật của giáo chủ…

Lam Phượng Hoàng đầu chống đỡ tại lồng ngực hắn, nàng nói đến thế cũng đã đủ để cho Tống Thanh Thư minh bạch, hắn không hề nói thêm, thẳng tiếp hôn lên.

Lam Phượng Hoàng kiều nhuyễn nằm ở trên giường, hai mắt mê ly, vạt áo hướng hai bên tách ra, cái yếm hờ hững lệch dây treo trên bả vai, xống váy kéo đến thắt lưng, cái tiểu khố màu hồng phấn thấm ướt âm dịch, chính giữa hai chân nồng đậm cỏ thơm có thể thấy được, u cốc mô hồ lầy lội, hấp dẫn phi thường…

Lúc này Tống Thanh Thư dục hỏa tăng vọt, hai tay tách ra cặp đùi tuyết trắng, nâng cái mông tuyết đồn sung mãn cong lên, vén cái tiểu nội khố bằng tơ màu hồng phấn bao vây lấy khe rãnh âm hộ qua một bên, cửa miệng âm động đã toàn bộ bạo lộ ra nhơ nhớp một mảnh âm dịch, Tống Thanh Thư giống như sói đói đói cúi đầu xuống tại giữa hai chân Lam Phượng Hoàng, xông vào mũi hắn chính là cái mùi nồng đậm của con cái động dục, trong mũi ngửi lấy mùi vị âm dịch đang dần dần tuôn ra tản mát làm cho người nổi điên…

Hắn hé miệng ngậm lấy khe rãnh u cốc của Lam Phượng Hoàng, cũng cuồng loạn mà hút mút, dùng đầu lưỡi trêu chọc vào chính giữa hai mép nhỏ màu mỡ non mềm, rồi xâm nhập thăm dò vào cửa âm động phiên giang đảo hải, tê dại khoái cảm nhanh chóng lan khắp toàn thân, Lam Phượng Hoàng thở gấp lấy:

– Um… ai nha…

Tống Thanh Thư dùng đầu lưỡi như linh xà hướng vào trong u động Lam Phượng Hoàng mãnh liệt chui, âm dịch từ sâu bên trong chảy ra, theo đầu lưỡi chảy vào trong miệng, hắn lập tức nuốt hết trong bụng, nàng có chút giãy giụa trợ giúp để cho đầu lưỡi Tống Thanh Thư với vào sâu thêm trong u cốc “chậc, chậc” tiếng vang mút hút không ngừng, Lam Phượng Hoàng mặt đỏ hồng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng thấp giọng rên lên:

– Ah… đó… đó… ừ…

Lúc sau Tống Thanh Thư nhỏm dậy, đem côn thịt ma sát dưới háng của nàng, côn thịt nộ trướng, chỗ mã nhãn tươm ra chất lỏng nồng đặc trong suốt, còn thân thể Lam Phượng Hoàng đã là thiêu đốt lên một mảnh hỏa diễm, lại còn cảm nhận được côn thịt Tống Thanh Thư đang cứng rắn đỉnh tại trên cửa miệng âm động mình, theo thân thể nàng vặn vẹo, quy đầu cứng rắn đứng vững cửa miệng thần bí u cốc từ từ hãm vào u cốc, Lam Phượng Hoàng giống như ở chỗ sâu trong thân thể khát vọng, dựa vào thân thể vặn vẹo gia tăng ma sát u cốc cùng côn thịt Tống Thanh Thư…

Tống Thanh Thư nhìn Lam Phượng Hoàng khuôn mặt nghiêng một bên xinh đẹp tuyệt luân, lông mi cao thấp như cánh quạt rung động, mị nhãn nửa khép lấy, chóp mũi phun lấy nhiệt khí, hai cái đùi tuyết trắng vẫn bị Tống Thanh Thư nâng lên tách ra lấy, côn thịt bắt đầu thẳng tiến sâu vào bên trong âm động.

– Á ui…

Tống Thanh Thư có thể cảm nhận được côn thịt đang bị một tầng non mềm nhục động chăm chú kẹp lấy, trong nhục động ngay lập tức còn có một hấp lực, mút lấy trên quy đầu của hắn…

Lam Phượng Hoàng trong miệng kiểu thở hổn hển, lúc côn thịt Tống Thanh Thư xâm nhập vào cái âm động màu mỡ non mềm, mị nhãn đã khép lại, cái mũi thẳng tắp sáng loáng, từ nơi chóp mũi đọng lấy vài giọt mồ hôi, hắn thấy nàng mị thái tiêu hồn thực cốt, làm cho huyết mạch sôi sục, dưới háng côn thịt lập tức càng thêm trướng lên, chống đẩy đường hang u cốc Lam Phượng Hoàng trướng đầy, mãnh liệt khoái cảm kích thích nàng không ngừng hừ nhẹ thở gấp, bờ eo hơi đong đưa, sâu trong âm động màu mỡ run rẩy co rút lại, tiếp tục mút lấy trên mã nhãn quy đầu Tống Thanh Thư…

Lúc này Lam Phượng Hoàng hẩy lên tuyết đồn, Tống Thanh Thư thẳng lưng đại lực dùng côn thịt cắm xuống, lập tức “xì…” một tiếng, âm dịch trào ra văng vẩy khắp nơi, côn thịt bị sâu trong hoa tâm nàng tiết ra âm dịch nhiệt lưu trơn nhớt, khiến cho chỗ giao hợp hai người càng thêm trượt ướt, Tống Thanh Thư nghĩ thầm:

“Lam Phượng Hoàng gợi cảm lại tiêu hồn thực cốt như thế này, nhất định phải hảo hảo hưởng dụng, huống chi hiện tại nàng đã có cảm giác mỹ diệu dục tiên dục tử…”

Tống Thanh Thư quyết tâm trêu chọc để cho Lam Phượng Hoàng âm tinh phun tận, cam tâm cùng hắn liều chết triền miên, bởi vậy duỗi ra một ngón tay đến chỗ hai người kề sát hạ thể, xoa lấy trên mặt âm hạch bành trướng mộng thịt như viên thịt non mềm, lại bị Tống Thanh Thư khiêu khích như thế chí mạng…

– A… ách… ta chịu không được… a…

Côn thịt Tống Thanh Thư như cuồng phong quét lá rụng trong âm động Lam Phượng Hoàng, côn thịt dũng mãnh đút vào không ngừng tiến hành chinh phục từng tấc thịt non bên trong, hắn cũng đã giật cái yếm ra, một đôi bầu vú non mềm no đủ nhảy ra, Tống Thanh Thư lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cúi đầu dung miệng hàm chứa đầu vú màu đỏ tươi, khi dùng răng ma sát nhẹ, khi dùng đầu lưỡi lượn vòng, khi mút hút lại còn nhay cắn lên…

– Á… ta… ta… ai ui…

Lam Phượng Hoàng mười ngón tay dài nắm chặt miếng vải đệm, màu ngà sữa âm dịch tại chỗ giao hợp tràn lan, từ bên trong côn thịt không ngừng ra vào lúc phát ra “òm ọp… òm ọp…” thanh âm.

Lam Phượng Hoàng sau cùng cũng là một một nữ nhân thành thục chính trực, thân thể mềm dẻo thừa nhận lấy được hết thảy, Tống Thanh Thư cũng không cần như vừa rồi có chút ít lo lắng làm bị thương Đông Phương Mộ Tuyết, bây giờ chỉ có phản ứng xúc động nguyên thủy nhất tấn công, còn Lam Phượng Hoàng dùng thân thể vũ mị dẻo dai đem nam nhân trên thân từng thế công chóa giải…

Bây giờ côn thịt Tống Thanh Thư tại trong âm động Lam Phượng Hoàng bành trướng đến mức tận cùng, hắn nắm một bên cổ chân Lam Phượng Hoàng nâng cao, một bên côn thịt không chút khách sao hung hăng cắm vào sâu trong hoa tâm Lam Phượng Hoàng.

– Ừ… ừ… thật sâu… á…

Lam Phượng Hoàng thoáng cái hé miệng, cơ bắp hai chân đều căng thẳng, âm động của nàng trào ra âm dịch rất nhiều, côn thịt Tống Thanh Thư mỗi lần cắm vào chỗ sâu nhất u cốc dũng đạo Lam Phượng Hoàng, thì đều vung vẩy ra bên ngoài vài giọt âm dịch…

Tống Thanh Thư một hơi lại liên tục đút côn thịt vào âm động mấy chục cái, lúc này mồ hôi Lam Phượng Hoàng đã chảy ròng ròng, hai gò má ửng hồng, vô pháp nhẫn nại hưng phấn, từng luồng sóng mãnh liệt khoái cảm đánh sâu vào thân thể, thanh âm rên rỉ càng lúc càng lớn, thở dốc càng ngày càng nặng, thỉnh thoảng phát ra không cách nào khống chế:

– Ai… ai ui… ai ui…

Lam Phượng Hoàng cũng đã không cách nào khống chế được mình, âm dịch chảy ra xuôi theo khe mông, rồi nhiểu đọng lại ẩm ướt một mảnh lớn trên tấm đệm vải, thành một mảnh, Tống Thanh Thư lại rất nhanh buông chân Lam Phượng Hoàng xuống, đem côn thịt rút ra.

Lúc này Lam Phượng Hoàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới nàng vậy mà lại nói ra loại lời này:

– Đừng… đừng rút… nhanh duy trì… làm chết nhân gia đi a…

Lam Phượng Hoàng kiều thở hổn hển, mị nhãn như tơ rên rỉ nói. Tống Thanh Thư vỗ một cái lên cái mông đẫy đà của Lam Phượng Hoàng…

– Lam giáo chủ… quỳ bò lên đi a…

Nàng ngoan ngoãn trở người, quy bò lên như con tiểu cẩu, trung gian chính giữa hai mảnh mộng thịt tròn vo là cái âm hộ ẩm ướt tích nước, hai mép nhỏ sưng phồng lên sung huyết ửng đỏ, âm hạch trướng phồng bóng loáng nhô đầu như nữa viên ngọc trai, Tống Thanh Thư tách hai chân Lam Phượng Hoàng hướng hai bên một phần, song tay vịn chặt bờ eo nàng, “ọp…” một tiếng côn thịt lại đâm sâu vào âm động…

Tống Thanh Thư từ góc độ này đút vào va chạm suýt chút nữa làm nữa thân trên Lam Phượng Hoàng gục xuống tấm đệm vải, hắn bắt đầu rất nhanh kéo ra đưa vào, lập tức bụng của hắn cùng cặp mông nàng đụng vào nhau “bành bạch…” vang lên.

– Ai ui… chọc vào… sâu… a… a…

Lam Phượng Hoàng thở gấp rên nói, Tống Thanh Thư nhanh hơn, lực đạo tăng mạnh đút vào, tiếng rên rỉ lộn xộn của nàng đã không ngừng theo trong miệng Lam Phượng Hoàng kêu ra. Tống Thanh Thư biết rõ Lam Phượng Hoàng cao trào sắp tới rồi, vì vậy càng thêm ra sức đút vào…

Hai người tiếng thở dốc càng lúc càng thô trọng, Lam Phượng Hoàng toàn thân trình màu hồng đỏ, bên trong âm động cây côn thịt cứng rắn liên tục mãnh liệt va chạm, u cốc dũng đạo mềm mại đột nhiên cường lực mút lấy côn thịt Tống Thanh Thư, theo toàn thân co rút kéo căng, hoa tâm của nàng nhanh chóng hút lấy quy đầu hắn, giống như hài nhi mút sữa, tiếp theo hoa tâm co rút hạ xuống, lập tức cuồng phun ra một cỗ nồng đậm âm tinh.

– Á… a… a… mạnh lên… làm… chết… chết nhân gia… đi… a…

Lam Phượng Hoàng kịch liệt kiều thở hổn hển, liên thanh rên rỉ, Tống Thanh Thư thật vất vả đem Lam Phượng Hoàng duy trì tiết sạch một lần âm nguyên, đem cây côn thịt cứng rắn như sắt hung hăng chống đỡ hoa tâm nàng, tận tình hưởng thụ khoái cảm tuyệt diệu tiêu hồn thực cốt nóng bỏng âm tinh trào vỡ ra xuất tại trên quy đầu, sau đó toàn thân hắn run rẩy lên, dương tinh ầm ầm bộc phát mãnh liệt phún ra, mười phần lực đạo xuất tại sâu trong hoa tâm Lam Phượng Hoàng, bỏng đến làm nàng dục tiên dục tử, cơ hồ muốn hôn mê qua đi…

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ quay đầu lại, thì nhìn thấy Hạ Thanh Thanh phăm phăm đi vào, hắn kinh ngạc nói:

– Viên phu nhân… như thế nào cũng tới đây vậy…

Bởi vì Hạ Thanh Thanh quá quen với lối xưng hô theo ý thích của Tống Thanh Thư rồi, nên không quản tới, nàng quan sát tình cảnh trong phòng sót một cái gì, Hạ Thanh Thanh mặt tái nhợt hơi đỏ lên, gắt lên:

– Quả nhiên không hổ là yêu nữ Nhật Nguyệt thần giáo, thật không biết xấu hổ là gì…

Lam Phượng Hoàng sắc mặt đỏ lên, thời điểm này nàng cũng không biết đáp lại như thế nào, Tống Thanh Thư thì cho là Hạ Thanh Thanh đang ghen, nên chỉ biết cười khổ.

Hạ Thanh Thanh không hề liếc xem hai người nữa, mà đi đến trước mặt Đông Phương Mộ Tuyết, mím môi cầm Kim Xà kiếm đâm tới.

Đông Phương Mộ Tuyết đang vận công vừa vặn đến thời khắc mấu chốt, với lại nàng đối với Hạ Thanh Thanh không có chút nào phòng bị, trong khoảng cách gần như vậy, muốn phản ứng đã không còn kịp rồi, may mắn Tống Thanh Thư chú ý tới khác thường của Hạ Thanh Thanh, liền xuất ra chỉ phong bắn tới.

“Coong…” một tiếng, thanh Kim Xà kiếm của Hạ Thanh Thanh liền rơi trên mặt đất.

– Viên phu nhân… ngươi làm gì vậy?

Tống Thanh Thư vừa sợ vừa giận, chốc lát này trong phòng đang kiều diễm sớm đã biến mất không còn một mảnh, hắn vội vàng choàng một bộ y phục liền phóng tới.

Lúc này Đông Phương Mộ Tuyết cũng mở mắt, ánh mắt nhìn qua Hạ Thanh Thanh nổi lên sát khí, nàng năm xưa thân là giáo chủ Ma giáo, giáo chúng có chút sai lần thì liền dẫn đến họa sát thân, huống chi đây là ra tay ám sát nàng.

– Ta biết rõ ngươi là ai rồi…

Hạ Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào Đông Phương Mộ Tuyết, bờ môi đã bị cắn đến xuất huyết…

– Hay cho một Tuyết cô nương, ngày xưa giáo chủ Đông Phương Bất Bại bây giờ lại rõ ràng đã hóa thành Tuyết cô nương… ha… ha…

Nàng mặc dù là đang cười, nhưng trong mắt đang ứa ra nước mắt, biểu hiện nàng hiện tại đang vô cùng bị kích động…

Tống Thanh Thư giật mình, rốt cuộc minh bạch nàng vì sao muốn giết Đông Phương Mộ Tuyết rồi, lập tức đau đầu, vừa rồi sốt ruột thương thế Đông Phương Mộ Tuyết, trong lúc nhất thời đã quên gốc rễ của cái chuyện này, có khả năng nàng từ các dấu vết để lại rồi phân tích ra thân phận Đông Phương Mộ Tuyết.

– Không tệ, bổn tọa chính là Đông Phương Bất Bại đây, ngươi muốn như nào?

Đông Phương Mộ Tuyết mặt không biểu lộ, một cây Tú Hoa Châm đã xuất hiện ở trong tay, vận sức chỉ chờ phát động.

Tống Thanh Thư gấp vội vươn tay ấn lấy vai thơm của nàng:

– Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, trên thế gian này, không có vấn đề gì mà không giải được cừu hận.

Nói đùa gì vậy, Hạ Thanh Thanh võ công mặc dù là cao, nhưng lúc này Đông Phương Mộ Tuyết đã khôi phục thực lực đỉnh phong, trong nháy mắt giết Hạ Thanh Thanh quả thực dễ dàng như trở bàn tay…

– Mối thù giết phu, không đội trời chung…

Nghĩ đến Viên Thừa Chí tráng niên mất sớm, Hạ Thanh Thanh nghiến răng trèo trẹo, nghĩ đến chuyện gì, nàng quay người trừng mắt với tống Thanh Thư…

– Ngươi có phải là đã sớm biết than phận của Đông Phương Bất Bại, mà vẫn một mực lừa gạt ta?

Tống Thanh Thư không biết nên giải thích như thế nào, tại trong kế hoạch của hắn, là có ý định lừa gạt Hạ Thanh Thanh cả đời đấy, ai ngờ đâu vẫn là giấy không gói được lửa.

– Viên phu nhân… ngươi tức giận như vậy làm gì, lại nói tiếp, ngươi còn phải cảm tạ bổn tọa mới đúng.

Đông Phương Mộ Tuyết hừ lạnh.

Hạ Thanh Thanh giận quá cười khan:

– Ngươi giết Viên đại ca, còn muốn ta cảm tạ ngươi sao?

Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh thầm nghĩ “Đông Phương Mộ Tuyết này quả thực không theo sáo lộ ra bài a…”

– Đương nhiên…

Đông Phương Mộ Tuyết sửa sang lại y phục đứng lên…

– Nếu như không phải nhờ có ta, ngươi làm sao có thể cùng giường với tên tiểu tử Tống Thanh Thư kia? Nếu không phải do ta giết họ Viên, ngươi như thế nào lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Tử Cấm Thành để hành thích, như thế nào từ đó mới trốn lẫn vào gian phòng của Tống Thanh Thư? Vậy ta xem ra phải là bà mối mới đúng, chẳng lẽ ngươi còn không biết nên cảm tạ ta à?

– Nói bậy, ta đã sớm đã sớm nhận thức Tống thanh Thư trước rồi.

Hạ Thanh Thanh vội vàng giải thích.

– A…

Đông Phương Mộ Tuyết lộ ra nụ cười mập mờ…

– Nhưng nếu như ta không đảm đương làm ác nhân, ngươi thân là Viên phu nhân, cũng không có cơ hội cùng Tống Thanh Thư dẫn đến cùng một chỗ trên giường…

– Ngươi… ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý…

Hạ Thanh Thanh toàn thân phát run, thế nhưng là trong lúc này cũng không biết như thế nào phản bác Đông Phương Mộ Tuyết.

Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói:

– Ta nhớ không lầm, lúc trước nghe được Tống Thanh Thư bị Khang Hi giết, chúng ta không hẹn mà cùng chạy đến Hoàng Cung để báo thù cho hắn, về sau biết được Tống Thanh Thư bình yên vô sự, ngươi đã nói như thế nào với ta.

– Ta…

Hạ Thanh Thanh nghẹn lời, lúc trước nàng cho rằng Tống Thanh Thư đã chết nên nản lòng thoái chí, cuối cùng nhìn thấy Tống Thanh Thư nên vui đến phát khóc, trong lúc kích động đã từng nói với Tống Thanh Thư là về sau sẽ không bao giờ tìm đến Đông Phương Bất Bại báo thù nữa, chỉ cần hai người có thể cùng một chỗ thì nàng đã thỏa mãn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương