Tống Thanh Thư lại để cho Đông Phương Mộ Tuyết xụi lơ nằm lì ở trên giường, hắn ngồi dậy quỳ gối giữa hai chân tuyết trắng của nàng, đem cây côn thịt thô tròn gạt mở hai mép nhỏ âm động ướt sũng âm dịch kia, lại một lần nữa cắm vào cái âm động màu mỡ ngập đầy chất lỏng âm tinh, tiếp tục co lại mãnh liệt hung ác đẩy sâu xuống…

Lúc này Đông Phương Mộ Tuyết hai mắt mê mang nửa khép nửa mở, hai gò má đỏ ửng như lửa, lại bị côn thịt tại bên trong dũng đạo u cốc trong điên cuồng nặng nề ra vào làm thở dốc liên tục, dần dần Đông Phương Mộ Tuyết lại phối hợp với Tống Thanh Thư bắt đầu hơi vểnh cái tuyết đồn to tròn hướng lên, đỉnh mông nhô cao lên cửa miệng âm động, đón hùa côn thịt Tống Thanh Thư đút vào.

Tống Thanh Thư biết rõ động tác của Đông Phương Mộ Tuyết như vậy, thì biết nàng ăn tủy biết vị ngon, lại tiếp tục muốn thỏa mãn nữa rồi, vì vậy hắn đút vào bắt đầu càng lúc càng nhanh, càng dùng sức chọc vào âm động nàng, hơn nữa càng chọc vào càng sâu.

– Um… um… ai ui… ui… hỗn đản… a… ui… ngươi… ngươi…

Đông Phương Mộ Tuyết không ngừng rên rỉ, nức nở nghẹn ngào, phối hợp với động tác hắn điên cuồng va chạm, nàng mặt hồng tai đỏ, một đôi mắt đẹp thiêu đốt lên hừng hực dục diễm, càng khơi mào dục hỏa Tống Thanh Thư vô cùng, làm hắn không tự chủ được càng thêm ra sức thẳng tiến, nàng phát ra âm thanh như nói mê, lại giống như khóc nức nở, lại không ngừng giãy giụa cái mông đầy đặn, thần thái lay động vũ mị kiều diễm, thập phần mê người.

Tiếng kiều hừ rên rỉ càng ngày càng dồn dập, tiếp theo hai chân Đông Phương Mộ Tuyết kẹp chặt trên thân Tống Thanh Th, rất nhanh vặn vẹo bờ eo nhỏ nhắn, cùng lúc đó, từ sâu trong u cốc của nàng, da thịt non mềm mại bắt đầu cấp tốc tiếp tục quay một vòng một vòng co rút lại, nàng đã tiến vào cảnh giới vong ngã, Tống Thanh Thư cơ hồ muốn điên cuồng, côn thịt ra vào nàng trong u cốc mỗi một cái đều thật sâu, dùng sức mà cắm xuống, hơn nữa còn tốc hành thẳng tiến chạm xuyên đến hoa tâm…

– Á… ta không được… á… a… a…

Đông Phương Mộ Tuyết thật sự chịu không được Tống Thanh Thư từng lớp một mạnh hơn từng lớp đút vào, đột nhiên nàng rùng mình, thân thể hương diễm mê người cong thành hình vòm, khe mông nhíu lại siết chặt, cửa miệng âm động ra sức ưỡn lên, bên trong u cốc từng đợt co rút run rẩy, từng cỗ âm tinh nóng bỏng đột nhiên lại phun trào ra, lần nữa Đông Phương Mộ Tuyết đạt tới đỉnh phong tình dục, một mảnh ấm áp âm tinh dồn dập đánh sâu vào quy đầu Tống Thanh Thư, tinh quan gõ cửa, hắn gầm một tiếng, quy đầu tại hoa tâm Đông Phương Mộ Tuyết kịch liệt run run, lúc này Tống Thanh Thư lớn tiếng thở dốc, côn thịt ép chặt lấy vào âm động, từng làn tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ như núi lửa bộc phát bắn sâu vào tràn ngập hoa tâm nàng, lập tức toàn thân sảng khoái đến cực độ, trong ánh mắt Tống Thanh Thư đột nhiên lóe ra kim quangg, tình dục chi hỏa giống như thủy triều thối lui, trở nên thanh minh một mảnh, tâm niệm của hắn chuyển động, chân khí tinh thuần đến cực điểm như tia chớp đánh úp về phía thân thể của Đông Phương Mộ Tuyết…

Đôi con ngươi mị hoặc như muốn tươm ra mật, thân thể yêu kiều Đông Phương Mộ Tuyết như linh xà y vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng.

– Á… Tống lang… ta… ta… á… a… sảng khoái… muốn chết a…

Đông Phương Mộ Tuyết không tự chủ được phát ra âm thanh yêu kiều, trong mắt đẹp tràn đầy tính dục, thân hình kiều nhuyễn mệt mỏi xụi lơ tại trong ngực kiên cố ấm áp của Tống Thanh Thư, nàng vẫn không ngừng vặn eo đỉnh mông, thân thể đổ mồ hôi đầm đìa…

Trong lều vải một đôi nam nữ liều chết triền miên, cảnh tượng thế này chỉ làm khổ cho Lam Phượng Hoàng, ngay từ đầu nàng còn bảo trì bình thản, về sau khi cây côn thịt tráng kiện của Tống Thanh Thư đỉnh nhập trong cơ thể Đông Phương Mộ Tuyết, lúc Đông Phương Mộ Tuyết lên tiếng rên rỉ mỹ diệu, thì âm dịch Lam Phượng Hoàng cũng bắt đầu tươm ra…

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Mộ Tuyết đỏ mặt đẩy ra nam nhân trên thân:

– Hoan hỉ thiền pháp quả như thế thần kỳ, thương thế bên trong cơ thể của ta đã tốt rồi.

Tống Thanh Thư phiền muộn:

– Ai… đệ liều mạng hao tổn chân khí chữa thương cho tỷ, nhưng xong rồi thì tỷ qua cầu rút ván quá nhanh đi.

Lúc trước hắn chữa thương cho công chúa A Cửu, hảo tổn gần một nửa nội lực, còn Đông Phương Mộ Tuyết tu vi của nàng chính là cao thủ cao cấp trong giang hồ, tuy chữa thương cho nàng hao phí đại lượng nội lực, nhưng về sau thì chân khí của nàng lại bổ sung ngược trở về, hai người âm dương giao thái nước sữa hòa nhau, vì thế cuối cùng tính ra nội lực của Tống Thanh Thư cũng không có tổn thất bao nhiêu, lại còn trở nên tinh thuần hơn.

“Thật sự là một lô đỉnh cực phẩm a…”

Nhìn qua thân thể Đông Phương Mộ Tuyết hoàn mỹ không tỳ vết, Tống Thanh Thư thầm nghĩ cảm xúc thật lâu, không biết có phải là bởi vì tu vi của nàng đã đến cảnh giới hóa sinh thiên nhân, trong cơ thể của nàng thuần âm chi khí quá nồng đậm không thể tưởng nổi.

Đó có thể nói là thể chất mị cốt tự nhiên, nam nhân dính đến thân thể của nàng sẽ không muốn rời xuống giường, có thể là vì nàng thuần âm chi khí quá nồng, tuy rằng có thể làm cho nam nhân thể nghiệm sung sướng từ trước đến nay chưa từng có, nhưng đồng dạng cũng làm suy nhược thân thể của nam nhân, có không ít nguy hại.

May mắn Tống Thanh Thư có Hoan Hỉ Thiền Pháp kề cận, loại công phu này đối với thuần âm chi khí lại là được bổ sung thật tốt, nếu đổi lại là một nam nhân bình thường, cùng nàng giao hợp chỉ sợ sẽ bị đại bệnh một trận, nếu thường xuyên cùng nàng thân mật, không xuất ra quá ba tháng thì dương khí hao mòn mất hết, sẽ bị tráng niên mất sớm.

Đông Phương Mộ Tuyết kéo qua cái chăn che khuất thân thể, vũ mị cười cười:

– Ta đã bị thương quá lâu, cần phải thừa cơ đem tu vi một lần nữa củng cố lại, bằng không thì sẽ phụ lòng ngươi hôm nay tiêu hao chân khí. Về phần qua cầu rút ván, không phải là ta đã chuẩn bị sẵn Phượng Hoàng cho ngươi rồi sao?

Tống Thanh Thư vô thức liếc nhìn Lam Phượng Hoàng, Lam Phượng Hoàng gấp vội cúi đầu, từ cổ đều tai đều đỏ lên…

– Phượng Hoàng… hảo hảo phục thị trượng phu của ta.

Đông Phương Mộ Tuyết thò tay một trảo liền đem Lam Phượng Hoàng đẩy vào trong ngực Tống Thanh Thư, sau đó đối với hắn nói ra…

– Cứ việc dùng thoải mái đừng khách sáo, nữ nhân của ta, đương nhiên cũng là nữ nhân của ngươi.

Ôm trong ngực thân thể mềm mại của Lam Phượng Hoàng, Tống Thanh Thư nghẹn họng nhìn trân trối, sự tình này là cái gì vậy a…

Lại nói Triệu Mẫn cùng theo Chu Chỉ Nhược quay trở lại trướng bồng của mình, sau một hồi lâu suy nghĩ, rốt cuộc cũng minh bạch cái loại chữa thương này là chuyện gì xảy ra, nàng liền tức giận:

– Trên thế gian này rõ ràng còn có công phu vô sỉ như vậy, cũng không biết là tên dâm tặc nào sáng tạo ra…

Ừ. Chu Chỉ Nhược lần đầu tiên phát hiện Triệu Mẫn đáng yêu như thế, đã nói ra đúng ý nghĩ trong tâm khảm của mình…

– Họ Tống thúi kia nói ra nhiều hạn chế của loại phương pháp chữa thương thứ nhất, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương để được dùng loại phương pháp thứ hai chữa thương, thật sự là làm tức chết ta.

Triệu Mẫn đặt mông ngồi vào trên giường, cái miệng vểnh lên càu nhàu lấy…

– Ngươi làm cái gì mà tức giận vậy?

Bên cạnh Chu Chỉ Nhược nhàn nhạt nói.

Triệu Mẫn ánh mắt nhanh như chớp lay chuyển, tiến đến bên người Chu Chỉ Nhược cười nói ra:

– Chẳng lẽ ngươi liền một chút cũng không tức giận sao?

– Ta tại sao phải tức giận chứ…

Chu Chỉ Nhược trong lòng kỳ thật vẫn là chua chua, bất quá nếu như nàng biểu hiện ra ngoài, chẳng phải là vừa vặn làm thỏa mãn tâm ý của Triệu Mẫn?

Triệu Mẫn tức giận, Chu Chỉ Nhược đương nhiên muốn mình khác biệt, lại biểu hiện ra mình là người rộng lượng.

– Ngươi đừng có cố diễn, trượng phu của ngươi giở trò đê tiện trên thân nữ nhân đẹp đẽ kia tung hoành ngang dọc, hơn nữa vừa rồi còn là tại trước mặt cũng không có cố kỵ đến cảm thụ của ngươi…

Triệu Mẫn một bên nói qua, một bên còn khoa tay múa chân lấy, bắt chước dáng điệu của Tống Thanh Thư.

Chu Chỉ Nhược nghe được mí mắt giật giật, đến cuối cùng cũng chịu không được:

– Câm miệng… ngươi có tin là ngươi còn nói nữa, ta sẽ lấy kim đem miệng ngươi khâu lại…

Triệu Mẫn bĩu môi:

– Dừng lại, biểu hiện vậy mà còn nói mình không có tức giận…

– Hừ… đừng có ly gián cảm giác tỷ muội của chúng ta.

Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng.

– Tỷ muội?

Triệu Mẫn sắc mặt cổ quái…

– Nếu như ngươi là cái loại người có tính tình cam tâm cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình, năm xưa đó thì cũng không cùng ta đấu lợi hại như vậy…

Lời vừa nói ra, hai nàng liền nghĩ qua một số chuyện cũ, không khỏi có chút trầm mặc xuống rồi.

– Ngươi có còn muốn đánh nữa hay không vì Trương Vô Kỵ mà trả thù?

Triệu Mẫn đột nhiên hỏi.

Chu Chỉ Nhược mím môi, lạnh lùng đáp:

– Hiện tại phu quân của ta là Tống Thanh Thư, báo thù cho họ Trương kia, chính ngươi đi thì tốt rồi.

– Nữ nhân một khi thay đổi tâm, đúng là tuyệt tình…

Triệu Mẫn hếch lên cái miệng, châm chọc nói.

– Chu Chỉ Nhược cười lạnh:

– Chẳng lẽ chỉ có một mình ta thay đổi tâm sao này?

Triệu Mẫn há to miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương