Giải đáp nghi hoặc cho các nàng xong, Tống Thanh Thư dùng Nhất Dương Chỉ điểm trên thân Đông Phương Mộ Tuyết mấy đại huyệt, có được nội lực hùng hồn của hắn tương trợ, Đông Phương Mộ Tuyết từ âm u dần tỉnh lại.

– Tỷ có lẽ rõ ràng biết được tình huống thương thế trong cơ thể mình rồi, phải mau chóng chữa trị, bằng không thì cho dù là thần tiên hạ phàm cũng cứu không được…

Tống Thanh Thư vừa đẩy nội lực vừa nói.

Đông Phương Mộ Tuyết nhắm mắt lại cảm nhận thương thế, liền cười khổ nói:

– Trong cơ thể của ta kinh mạch tan vỡ rối loạn, chỉ sợ bây giờ có thần tiên có đến cũng cứu không được rồi.

Lam Phượng Hoàng kinh hoảng, quỳ đến trước giường:

– Chủ tử không nên nản chí, còn có Tống công tử ở đây, hắn chính là thần tiên…

Trong lòng của Lam Phượng Hoàng kính trọng Đông Phương Mộ Tuyết như là thiên nhân, nếu Đông Phương Mộ Tuyết đã nói như vậy, chỉ sợ là hơn phân nửa hết thuốc chữa, lúc này hy vọng duy nhất chỉ còn ngay tại trên người Tống Thanh Thư.

– Phượng Hoàng… sức lực cuối cùng cũng có hạn, không thể quá mức cưỡng cầu.

Đông Phương Mộ Tuyết đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Lam Phượng Hoàng, ánh mắt cực kỳ cưng chiều, bất quá vì trọng thương nên ngay cả động tác đơn giản cũng làm hại nàng một hồi ho khan…

Một bên nhìn thấy Tống Thanh Thư biểu lộ cổ quái, nghĩ thầm Đông Phương Mộ Tuyết cùng Lam Phượng Hoàng đến cùng có cái quan hệ gì, như thế nào yêu thương chẳng khác một đôi phu phụ vậy, chứ chẳng phải đơn thuần là cùng nhau tự giải quyết dục tính mỗi khi thiếu thốn?

Gặp Lam Phượng Hoàng ôm Đông Phương Mộ Tuyết khóc sướt mướt, Triệu Mẫn nhịn không được hắng giọng:

– Tống công tử chỉ nói thương thế của nàng rất nghiêm trọng, nhưng đâu có nói là không thể cứu được, các ngươi như thế nào là làm như chuẩn bị hậu sự vậy?

Triệu Mẫn trước giờ thông minh, lại là người ngoài cuộc nên tỉnh táo khác người trong cuộc u mê, đã sớm nhìn thấy phản ứng của Tống Thanh Thư mà được bảy, tám phần.

– Tống công tử, thật sự là cứu được?

Lam Phượng Hoàng mắt nước mắt lưng tròng chuyển hướng qua Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư tức giận liếc nhìn Triệu Mẫn trừng mắt, vì bị Triệu Mẫn làm hỏng chuyện tốt của mình, lúc này mới gật đầu, đi đến trước người Đông Phương Mộ Tuyết nói:

– Đệ hiện tại có hai loại biện pháp có thể cứu tỷ, để nhìn xem tỷ nguyện ý tiếp nhận loại phương thức nào…

Đông Phương Mộ Tuyết cười cười:

– Ta đang sắp chết, đâu còn sự lựa chọn nào khác, cứ tùy tiện loại nào cũng đều được…

– Tỷ trước hãy nghe đệ nói đến hai loại biện pháp, thì quyết định cũng không muộn…

Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái…

– Loại phương pháp thứ nhất này, chính là đệ dùng Nhất Dương Chỉ đả thông kinh mạch toàn thân của tỷ, nhưng như vậy lại có hai vấn đề xảy ra, một là thương thế của tỷ quá nặng, nguyên khí nội lực của đệ hao tổn rất lớn, chỉ sợ trong vòng vài năm không thể cùng người động thủ, hai là tuy rằng tỷ có thể giữ được tính mạng, nhưng một thân võ công cũng rất khó quay trở lại đỉnh phong, còn…

Hắn còn chưa nói xong, liền bị Đông Phương Mộ Tuyết cắt đứt:

– Không cần phải nói ra, ta chọn phương án thứ hai…

Tống Thanh Thư giật mình:

– Tỷ chưa nghe đệ nói là phương án gì?

– Ta biết phương án đó là cái gì.

Đông Phương Mộ Tuyết lúc này biểu lộ có chút kỳ quái, giống như vừa giận lại vừa xấu hổ…

– Đừng quên lúc ban đầu, là ai tiễn đưa ngươi đi đến Thổ Phiên đấy…

Gặp một chút thủ đoạn của mình bị nhìn thấu, Tống Thanh Thư lúng túng, Đông Phương Mộ Tuyết ngược lại khuyên hắn nói:

– Hiện nay ngươi đúng là thời khắc mấu chốt gây dựng cơ nghiệp, nếu trong vài năm mà không thể động thủ với người, thì thật sự đây là vấn đề quá chí mạng rồi, hơn nữa ta cũng không muốn sau khi thương thế tốt lên lại trở thành một phế nhân. Ngươi không cần băn khoăn, ta đối với ngày hôm nay cũng có chuẩn bị trước trong lòng rồi, lúc trước công lực của ngươi còn chưa đủ, hôm nay tu vi của ngươi so với thời kỳ tu vi của ta toàn thịnh thì chỉ có hơn chứ không kém…

Câu nói kế tiếp nàng không có tiếp tục nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

– Các ngươi nói chuyện gì mà bí hiểm vậy?

Triệu Mẫn nghe được như lọt vào trong sương mù…

– Rút cuộc là phương pháp gì vậy?

Công chúa A Cửu sắc mặt chợt ửng đỏ, trong đầu nàng nổi lên cảnh tượng lúc trước Tống Thanh Thư giao hoan cứu mình, nên gấp gáp nói:

– Được rồi… Thanh Thư ngươi chữa thương được cho Tuyết cô nương là tốt rồi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi.

Nói xong liền hướng bên ngoài lều đi, lúc đi ngang qua bên người Hạ Thanh Thanh đưa tay kéo nàng:

– Thanh Thanh, chúng ta đi thôi…

Nào ngờ Hạ Thanh Thanh một chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Mộ Tuyết trên giường.

– Thanh Thanh, nhân mạng là số trời, hiện tại không phải là thời điểm nổi máu ghen tuông a…

Công chúa A Cửu hạ giọng tại bên tai Hạ Thanh Thanh an ủi nói, nàng tưởng rằng sự khác thường của Hạ Thanh Thanh là vì nguyên nhân đó…

– Huống chi lúc trước trên chiến trường Tuyết cô nương còn cứu còn ngươi một mạng…

Hạ Thanh Thanh cắn bờ môi, thần tình phức tạp, cuối cùng vẫn bị công chúa A Cửu kéo đi được.

Chu Chỉ Nhược mặc dù không có giống như A Cửu dùng thân thể nghiệm qua, nhưng nàng cùng Tống Thanh Thư là phu phụ, đương nhiên biết rõ công hiệu chữa thương của Hoan Hỉ Thiền Pháp, thấy A Cửu rút lui, nàng cũng không tiện tiếp tục lưu lại trong lều vải, đành phải đứng dậy cáo từ:

– Thanh Thư, Tuyết cô nương giao lại cho ngươi rồi…

Nàng tuy rằng trong lòng có chút chua chua, nhưng phân được rõ ràng nặng nhẹ, nên không vì cửa ải này mà khó chịu.

Thấy các nàng từng người từng bước rời đi, Triệu Mẫn ngồi ở trên ghế đang nhìn xem cuộc vui, vẻ mặt mờ mịt:

– Các ngươi đang giở trò quỷ gì, ai cũng thần thần bí bí là sao?

Chu Chỉ Nhược hừ lạnh một tiếng, liền lôi kéo nàng đi ra ngoài.

– Ai ui, đau! Chu Chỉ Nhược ngươi cố ý, nhẹ chút…

Nghe được bên ngoài lều vang vọng truyền đến thanh âm, Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt cổ quái:

– Xem ra tôn phu nhân ghen tuông cũng sâu a.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Có chút ít tâm tình thì cũng rất bình thường, bất quá nàng cũng không nói gì, tỷ cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Đông Phương Mộ Tuyết gật đầu:

– Nàng ngược lại là đã có vài phần khí độ Đông cung nương nương rồi…

Còn Lam Phượng Hoàng trong tâm ưu sầu thương thế của chủ tử, cũng không muốn ở tại chỗ này quấy rầy hai người, gấp nói:

– Giáo chủ, công tử, ta cáo lui trước…

Lúc trước Tống Thanh Thư chính là từ Ngũ Độc giáo đi đến Ninh Mã Tự của Thổ Phiên, nên Lam Phượng Hoàng cũng biết đến là cái gì.

– Lam Phượng Hoàng, ngươi lưu lại đây…

Nào ngờ Đông Phương Mộ Tuyết vẫy tay, ý bảo nàng ở lại tại chỗ này.

– Hả?

Lam Phượng Hoàng lập tức bối rối, nghĩ thầm lát nữa cái loại tình cảnh này, mà mình có mặt chỗ này thật sự là lúng túng, ngay cả Tống Thanh Thư cũng có chút ngơ ngác nhìn về phía Đông Phương Mộ Tuyết.

– Ngươi lưu lại đây, một là hộ pháp cho chúng ta, hai là…

Đông Phương Mộ Tuyết liếc nhìn Tống Thanh Thư, đôi gò mà tái nhợt gò má liền hơi ửng đỏ…

– Đừng nhìn thấy bề ngoài tên hỗn đản này nhã nhặn, lát nữa lúc lên giường, thì hắn rất cầm thú đấy, ta trọng thương trong người, có thể chịu không nổi hắn cứ liên tiếp giày vò, đến lúc nó ngươi tới thay ta lên giường cùng với hắn.

Đông Phương Mộ Tuyết tuy rằng không cùng Tống Thanh Thư thân mật giao hoan qua, nhưng nàng từ theo miệng của Khúc Phi Yên moi ra rất chi tiết nhiều chuyện, ấn tượng nhất là Khúc Phi Yên kể lần hắn đè cả Chung Linh và Khúc Phi Yên giao hoan với hai nàng cùng lúc mà không biết mệt mỏi, huống chi nàng lúc trước đã thấy tận mắt qua hắn tại rong ruổi trên người Tiểu Đông Hậu, tung hoành ngang dọc trên thân Tĩnh Nam Vương phi, Đông Phương Mộ Tuyết tuy rằng trước giờ cũng luôn có tự tin về cái loại chuyện này, nhưng mình bây giờ thân thể suy yếu, làm gì mà chịu đựng nỗi hắn sủng ái kiểu như vậy?

Lam Phượng Hoàng không có ngờ tới Đông Phương Mộ Tuyết lưu nàng ở lại là vì chuyện này, vội vàng quỳ xuống:

– Giáo chủ, nữ nhân Miêu gia nữ tuy rằng có hành vi phóng khoáng, nhưng thực chất bên trong lại chân ái một lòng, ta đã là nữ nhân của giáo chủ rồi, lại làm sao có thể lên giường với người khác chứ?

Nàng lúc trên chiến trận vừa rồi, mắt thấy Tống Thanh Thư giống như thần thánh trên trời giáng xuống, tuy rằng nghĩ đến nếu cùng với hắn hoan ái thì cũng nguyện ý, thế nhưng cũng chỉ là tùy tiện nghĩ vậy mà thôi, thật sự lúc này nước đến chân thì lại luống cuống.

Đông Phương Mộ Tuyết sắc mặt trầm xuống:

– Ngươi là nữ nhân của ta, mà ta bây giờ sẽ lại là nữ nhân của hắn, thì đương nhiên người cũng chính là nữ nhân của hắn, đây là nam nhân bổn tọa xem trọng, chẳng lẽ ủy khuất ngươi hay sao?

– Không, ta không phải ý tứ kia…

Lam Phượng Hoàng liếc nhìn Tống Thanh Thư, trên da thịt trắng sữa của nàng hiện lên ửng hồng như hoa đào…

– Tống công tử là bậc kỳ tài xuất chúng, là ta liễu yếu đào tơ không xứng với Tống công tử mới đúng…

– Có cái gì mà không xứng chứ…

Đông Phương Mộ Tuyết lúc này sắc mặt dịu lại…

– Chốc nữa hắn thay ta chữa thương, sau đó ngươi liền thay ta hảo hảo phục thị hắn…

– Thế nhưng… thế nhưng…

Lam Phượng Hoàng luôn luôn là đại yêu bạo gan quyến rũ, lúc này lại giống như nữ tử khuê các ngượng ngùng, ấp a ấp úng không biết nên làm như thế nào cho phải…

Nhìn thấy Lam Phượng Hoàng luống cuống như vậy, Đông Phương Mộ Tuyết thanh âm mềm xuống:

– Lam Phượng Hoàng, cuối cùng ta cũng là một nữ nhân, ta cũng là phải thành gia lập thất đấy, không tạo dựng được hạnh phúc cả đời cho ngươi đâu…

– Chỉ cần có thể cả đời ở bên cạnh giáo chủ, ta như thế nào cũng đều nguyện ý!

Lam Phượng Hoàng gấp nói.

– Tốt lắm…

Đông Phương Mộ Tuyết chỉ hướng trên thân Tống Thanh Thư nói ra…

– Từ hôm nay trở đi, hắn cũng là giáo chủ của ngươi, ngươi trước kia phục thị ta như thế nào, về sau cứ như thế mà phục thị hắn.

– Nếu như giáo chủ đã bảo ta làm như vậy, đương nhiên là ta phải tuân mệnh.

Lam Phượng Hoàng trong đôi mắt đẹp đỏ lên, có chút nghẹn ngào nói.

Một bên Tống Thanh Thư nghe được một đầu hắc tuyến, nhịn không được nói:

– Này… này… hai người ở chỗ này cứ nói như vậy, vậy có nghĩ qua cảm thụ của ta không a?

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười:

– Loại tiện nghi này là chuyện tốt với ngươi, ngươi chẳng lẽ có phản đối sao này?

Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói:

– Đệ cũng không phải là cầm thú…

– Hừ… trước kia là ai cứ lén nhìn chằm chằm vào phong nhũ và thí cổ (bờ mông) của Lam Phượng Hoàng hả?

Đông Phương Mộ Tuyết điềm nhiên nói như không có việc gì, làm cho hai người kia đỏ thẫm mặt.

Tống Thanh Thư phiền muộn nói:

– Chẳng qua là đệ thưởng thức đối với sự tốt đẹp sung mãn mà thôi, không có xấu xa như như tỷ nghĩ đâu…

Đông Phương Mộ Tuyết còn muốn nói điều gì, chợt một hồi ho sặc sụa:

– Các ngươi cứ lằng nhằng làm chậm trễ nữa thời gian, ta chỉ sợ quả thật là phải xuống gặp Diêm vương gia hồi báo…

Lam Phượng Hoàng sợ hãi, gấp đến độ trong thanh âm nức nở:

– Là ta không tốt, ta nguyện ý nghe theo giáo chủ an bài.

Tống Thanh Thư lúc này cũng không có công phu quản tới Lam Phượng Hoàng rồi, gấp vội vươn tay điểm đến huyệt đạo Kỳ Môn của Đông Phương Mộ Tuyết:

– Mộ Tuyết tỷ, ta bắt đầu đây…

Nghe được hắn xưng hô, Đông Phương Mộ Tuyết vẻ mặt cổ quái:

– Năm xưa bổn tọa làm cho tất cả người trong giang hồ nghe tên đã sợ mất mật, không ngờ được hôm nay lại được xưng hô dịu dàng như vậy…

– Nếu tỷ không thích, đệ có thể đổi lại.

Tống Thanh Thư hỏi.

– Được rồi, dù sao cũng có cảm giác thoải mái…

Trên gương mặt tuyệt trần kinh diễm của Đông Phương Mộ Tuyết lộ ra nụ cười nhè nhẹ.

Tống Thanh Thư gật đầu, đem nâng nàng ngồi dậy đối diện với mình, dặn dò:

– Chốc nữa tỷ buông lỏng thân thể, nhớ đừng vận công phản ứng, hãy để cho chân khí của đệ chiếm lĩnh thân thể của tỷ…

– Dài dòng…

Đông Phương Mộ Tuyết liếc hắn một cái…

– Bổn tọa đã chuẩn bị sẵn sàng, ngươi đến cùng là có chữa thương hay không a?

Tống Thanh Thư cười khổ, quả nhiên không hổ là bá chủ năm xưa uy chấn giang hồ, mở miệng rõ ràng đều là hung hãn như vậy.

Tống Thanh Thư cũng không cam chịu rơi vào hạ phong, đưa tay tại trên người nàng từ trên xuống dưới nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, y phục của nàng dường như bị tiểu đao vô hình cắt bỏ, thuận theo da thịt trượt tuột xuống đến, thân thể dường như trứng gà lột vỏ, lộ ra bên trong trong suốt như ngọc…

Da thịt Đông Phương Mộ Tuyết dần dần nổi lên nhàn nhạt đỏ tươi, nàng bình thường tuy rằng khí phách bắn ra tứ phía, nhưng nàng vẫn là nữ nhân, tại trước mặt nam nhân lộ ra thân thể trần trụi, nghĩ đến sự tình sắp đến, trong nội tâm nàng lo lắng, lại dâng lên chút ít ngượng ngùng.

Vì che giấu tâm tình trong lòng, Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng:

– Ngươi không biết giải thắt lưng của ta nhẹ nhàng hay sao, một bộ y phục cứ như vậy bị ngươi làm cho tan nát rồi, ta cũng không có mang theo y phục thay đổi…

Tống Thanh Thư vươn tay ra nâng lên cái cằm của nàng, nói:

– Đường đường giáo chủ Ma giáo, như thế nào bỗng nhiên quan tâm lên một bộ y phục vậy, có phải hay tỷ đang rất khẩn trương?

Đông Phương Mộ Tuyết hiển nhiên bị hắn nói trung tim đen, gắt một cái:

– Hừ, bổn tọa trêu đùa nữ nhân so với ngươi, các nàng có cảm giác hưng phấn còn nhiều hơn lúc cùng trên giường với ngươi, ta cái gì mà khẩn trương chứ?

– Đáng tiếc cho dù tỷ trêu đùa các nàng nhiều đến bao nhiêu, cuối cùng vẫn cũng bị đệ đè xuống trêu đùa…

Tống Thanh Thư tiến đến bên cạnh cổ nàng, nhẹ nhàng hôn lên…

– Hừ…

Đông Phương Mộ Tuyết quay đầu đi chỗ khác, trên da thịt tinh tế tỉ mỉ của nàng, bị râu ria của hắn chạm vào nổi lên một tầng da gà lấm tấm…

Một bên Lam Phượng Hoàng đỏ mặt, tuy rằng đau thương cũng phải cố nén cười, giáo chủ luôn luôn cao cao tại thượng, lần này rốt cuộc đụng trúng khắc tinh rồi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương