Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 280
Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục bắn mù mấy tên Lục Doanh binh cản đường, hướng chỗ phương hướng của Lý Khả Tú nhìn đến, chỉ thấy khoảng cách soái kỳ cách mình chỉ có tầm mấy trăm bước, liền nhanh quay đầu ngược trở lại, định dùng đội cảm tử sau lưng ngăn chặn sự chú ý của đối phương, còn nàng dựa vào khinh công phóng đến, nói không chừng thật có thể trảm cờ đoạt soái.
Đang định khởi hành, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, nhìn lại thì thấy ngựa của Hạ Thanh Thanh bị bắn trúng tên, ngựa gào thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, Hạ Thanh Thanh không kịp chuẩn bị, cũng cùng té xuống.
Mắt thấy mấy cây trường thương cùng lúc hướng trên người nàng đâm, Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt ngưng tụ, nàng mặc dù thừa sức tương trợ nhưng cũng không có ra tay, mà là một bên đứng nhìn.
Chỉ thấy Hạ Thanh Thanh đang nguy cơ trước mắt, mũi chân của nàng điểm chấm một cái, thân người vặn vẹo như say rượu, bờ eo như là không xương uốn éo nửa người trên không trung, tránh thoát mấy cây trường thương muốn lấy mạng kia, ngay sau đó kim quang lóe lên, Kim Xà kiếm chém ra liền bức lui mấy tên quân binh…
“Bờ eo này dẻo dai như vậy, chậc… chậc, cũng không biết có thể bày ra được biết bao nhiêu tư thế khó lúc giao hợp, tiểu tử Tống Thanh Thư kia thật là có diễm phúc sâu.”
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không biết mình tại sao đang trong lúc nguy cơ trước mắt, lại toát ra cái ý nghĩ như vậy.
Chứng kiến càng nhiều Lục Doanh binh đang hướng phía mình vọt mạnh qua, Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh, biết rõ mình cũng rất nhanh sẽ bị bao phủ trong biển người, chuẩn bị ly khai, thì nghe đến tiếng hô Hạ Thanh Thanh:
– Tuyết cô nương, không cần phải xen vào ta, nhanh đi bắt lấy Lý Khả Tú!
Thì ra Hạ Thanh Thanh chú ý tới Đông Phương Mộ Tuyết đang nhìn về phía bên mình, lại cho rằng Đông Phương Mộ Tuyết chuẩn bị cứu mình, vội vàng lớn tiếng la lên.
Đông Phương Mộ Tuyết nhướng mày, nếu Hạ Thanh Thanh hô cứu mạng, nàng tuyệt sẽ không chút nào quản tới mà rời đi, nhưng tình huống này làm cho nàng có vài phần do dự.
Gặp Đông Phương Mộ Tuyết dường như choáng váng ngẩn người, Hạ Thanh Thanh lập tức khẩn trương, vung ra mấy thanh Kim Xà chùy bắn chết mấy tên quân binh đối phương có ý định đánh lén:
– Tuyết cô nương, đi mau đi…
Đông Phương Mộ Tuyết lúc này như trong mộng tỉnh lại, “hừ…” một tiếng liền vận khởi khinh công hướng phía soái kỳ phóng đi.
– Tuyết cô nương, về sau xin chiếu cố thật tốt Thanh Thư.
Nhìn qua thân ảnh Đông Phương Mộ Tuyết rời đi, Hạ Thanh Thanh trên mặt mỉm cười như là được giải thoát, vừa rồi nàng dùng hết khí lực cuối cùng hô to, nên không còn có dư lực ứng phó trường thương từ bốn phương tám hướng đâm tới.
Nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, Đông Phương Mộ Tuyết thân hình liền dừng, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa thống khổ, cuối cùng cắn răng quay lại, phóng tới đám thiên quân kéo Hạ Thanh Thanh từ quỷ môn quan quay kéo lại…
– Tuyết cô nương tại sao quay trở lại?
Trên mặt Hạ Thanh Thanh không có lộ ra vui mừng khi thoát khỏi để tìm đường sống, lại có chút nộ khí, bởi vì nàng nhìn ra được tình thế vừa rồi rõ ràng đã có hy vọng, lúc này cơ hội trôi qua rồi, nếu muốn bắt được Lý Khả Tú chỉ sợ đã là không thể nào.
– Ta cũng thấy kỳ quái tại sao lại phải quay trở về.
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh giọng khẽ nói, nàng tuyệt sẽ không thừa nhận mình là cái loại người mềm lòng, nghĩ tới nghĩ lui, rút cuộc tìm được một cái lý do biện hộ cho mình:
“Ta đây kế mượn đao giết người tuy rằng có thể đã lừa gạt được toàn bộ người trong thiên hạ, nhưng Tống Thanh Thư tiểu tử thúi kia gian hoạt như quỷ, nhất định có thể đoán được chân tướng, không cần phải vì một góa phụ xinh đẹp mà cùng trong tâm hắn phát sinh khúc mắc…”
Đông Phương Mộ Tuyết một bên tự biện hộ cho mình, một bên mang theo Hạ Thanh Thanh tiếp tục hướng chỗ phương hướng Lý Khả Tú đánh tới, đáng tiếc trôi qua giây khắc trì hoãn này, quân binh của Lý Khả Tú đã kịp phản ứng, càng lúc càng có nhiều người xông tới.
Bốn phương tám hướng đều là địch nhân, Đông Phương Mộ Tuyết cực kỳ kiêu ngạo với khinh công tránh né cũng không còn đất dụng võ, nàng lúc này như một chim phượng hoàng bị dính nước ướt đẫm, muốn cất cánh bay lên, nhưng lại bị lực kéo dính khiến cho sức cùng lực kiệt.
Cũng không biết chém giết đẫm máu bao lâu, Đông Phương Mộ Tuyết cùng Hạ Thanh Thanh phóng nhãn nhìn lại, rút cuộc không nhìn thấy còn một thân ảnh quân binh nào nữa, chỉ có bốn phương tám hướng là địch nhân, các nàng đâu còn chưa biết, toàn bộ chi đội kỵ binh cảm tử của mình đã bị tiêu diệt.
– Tuyết cô nương có khinh công tốt, tìm cơ hội chạy thoát đi, ta ở lại yểm hộ Tuyết cô nương…
Hạ Thanh Thanh cùng Đông Phương Mộ Tuyết lưng tựa lưng, nàng nghiến răng nói ra, toàn thân nàng đã không còn một chút khí lực, biết mình kiên trì không được bao lâu, còn Đông Phương Mộ Tuyết thì khác, hôm nay tuy rằng ám sát Lý Khả Tú đã không còn có khả năng, thế nhưng Đông Phương Mộ Tuyết khinh công tốt như vậy, chuyện đào tẩu vẫn còn có cơ hội.
– Chạy thoát?
Đông Phương Mộ Tuyết hừ lạnh, ngạo nghễ nói ra…
– Bổn tọa đời này tung hoành giang hồ, thiên hạ ít có người địch nổi, tránh được một lần đã là vô cùng nhục nhã rồi, lại làm sao có thể lẩn trốn lần thứ hai chứ?
Lúc trước trên Hắc Mộc Nhai bị tổn thương do Minh Tôn đánh lén, nàng đã coi sự kiện này vô cùng nhục nhã rồi, lập lời thề ngày sau không thể dễ dàng tha thứ bản thân mình phải bị chật vật như vậy lần nữa.
Hạ Thanh Thanh khiếp sợ Đông Phương Mộ Tuyết giây khắc này khí chất lại biến hóa, theo trên người Đông Phương Mộ Tuyết tựa hồ cảm nhận được một thân ảnh mà mình không muốn nhớ lại… Hạ Thanh Thanh rất nhanh lắc đầu, nghĩ thầm Tuyết cô nương thế nào lại là Đông Phương Bất Bại chứ.
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không biết Hạ Thanh Thanh lúc này ý niệm trong đầu nghĩ gì, lần nữa bức lui giết giết đám Lục Doanh binh vây quanh, bỗng nhiên biến sắc, trong cơ thể nàng lúc này rõ ràng khí huyết đang phiên giang đảo hải…
Nguyên lai nàng từng thụ thương bởi Tiên Thiên Kiếm Khí của Phong Thanh Dương, lại trúng một kích toàn lực của Minh Tôn, nếu là cao thủ khác, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu mạng rồi, may là nàng chính là Đông Phương Bất Bại bễ nghễ thiên hạ, dựa vào công lực thâm hậu gắng gượng vượt qua, bất quá thực lực chỉ bằng ba, bốn phần thời kỳ đỉnh phong, đã vậy còn phải cùng lúc phân ra một phần công lực áp chế thương thế bên trong cơ thể.
Nãy giờ Đông Phương Mộ Tuyết huyết chiến lâu như vậy, trong cơ thể tiêu hao quá độ, nhiều lần đều tính mạng đã treo lên một đường, thời điểm này nàng đâu còn thời gian lưu ý tình huống trong cơ thể mình, trong lúc bất tri bất giác, một phần công lực dùng để áp chế thương thế bên trong thân thể đều bị nàng trưng dụng xuất ra bên ngoài, lúc nàng kịp phản ứng, thì tất cả thương thế đã mãnh liệt nổ bung ra đến.
Công lực áp chế giống như đập lớn ngăn lại hồng thủy, một khi đập lớn tan vỡ, xu thế hồng thủy phun trào có thể nói là so với lúc trước trở nên gia tăng gấp mấy lần, thương thế bên trong thân thể Đông Phương Mộ Tuyết một mực bị công lực cường hãn của nàng cưỡng ép trấn áp lâu này đã tích lũy nổ hóa, bây giờ có được cơ hội cắn trả, đương nhiên Đông Phương Mộ Tuyết không thể đỡ nổi.
“Oẹ… ọe…”
Đông Phương Mộ Tuyết phun ra từng ngụm máu tươi, liền cảm thấy khí lực toàn thân đều rời nàng mà hư thoát, kinh mạch khắp nơi tựa như đao cắt kim châm vào…
– Tuyết cô nương… làm sao vậy?
Cảm giác được sau lưng Đông Phương Mộ Tuyết thân thể bỗng nhiên mềm nhũn khác thường, Hạ Thanh Thanh kinh hãi.
Chỉ là Đông Phương Mộ Tuyết lúc này ngay cả mở miệng khí lực cũng không còn có!
Những tên quân binh thừa cơ dồn dập xông lên, Hạ Thanh Thanh thì trước mắt đã hóa thành một tấm màn đen, tựa hồ nhắm mắt lại thì đang sẽ ngủ ngay, thấy thế vội vàng nghiến răng muốn vỡ, cắn bờ môi xuất huyết, dùng cảm giác đau đớn đổi lấy thời gian thanh tĩnh ngắn ngủi.
Dùng Kim Xà kiếm chém đứt gãy mấy cây trường thương đâm tới hướng của Đông Phương Mộ Tuyết, Hạ Thanh Thanh liền cảm thấy từng đợt mê muội, không còn có khí lực đứng lên, chỉ đành trơ mắt nhìn xem đám Lục Doanh binh kia lần nữa dâng lên.
Lấp lánh những mũi trường thương gần trong gang tấc, Hạ Thanh Thanh trong vô thức đem thân thể Đông Phương Mộ Tuyết ôm thật chặt vào trong ngực, trong đầu chỉ còn lại có ý niệm cuối cùng trong đầu:
“Không biết trường thương đâm sâu vào trong thân thể đau như thế nào…”…
Mắt thấy trong vòng tròn đám quân binh giương trường thương hai nàng đâm thành xâu đường hồ lô, bỗng nhiên một làn kiếm khí sáng lóe lên tung hoành như thần binh từ trên trời giáng xuống, kiếm khí phóng ra tứ tán làm cho đám quân binh ngăn cản không nổi, áo giáp toàn thân bể thành mảnh vỡ, toàn bộ đám quân binh bao vây hai nàng đã nằm chết đầy trên mặt đất, lúc huyên náo thối lui, chỉ thấy một nam nhân tuấn lãng phi phàm đứng tại tại trước mặt ha nàng…
– Tống công tử…
Hạ Thanh Thanh không thể tin mà mở to hai mắt, trong giọng nói nghẹn ngào.
Đông Phương Mộ Tuyết tuy rằng từ bị thương thế bên trong cơ thể, không cách nào mở miệng, nhưng nhìn qua bóng lưng của hắn, hai mắt nàng chiếu sáng rạng rỡ.
– Xin lỗi, ta tới chậm.
Tống Thanh Thư đem hai nữ đỡ lên, trong lòng có chút hiếu kỳ người mang mặt nạ bằng đồng xanh là người nào, thuận tay liền tháo xuống mặt nạ, liền giật mình nói…
– Lại là… tỷ sao?
– Bất ngờ phải không?
Đông Phương Mộ Tuyết thật vất vả mới thốt ra một câu, giọng khàn khàn biểu hiện tình huống thân thể vô cùng bi quan.
– Quả thật có chút ngoài ý muốn…
Tống Thanh Thư khẽ cười, rất nhanh bắt mạch nhìn xem tình huống thân thể của nàng, khẽ cau mày rồi rất nhanh giãn ra…
– Yên tâm đi, phần còn lại giao cho đệ…
Đông Phương Mộ Tuyết gật đầu cười, tựa hồ đối với hắn thì nàng tuyệt đối tín nhiệm.
Thời điểm này từ bên trong phương hướng phía Kim Xà doanh bỗng nhiên tuôn ra động trời tiếng reo mừng hoan hô, nguyên lai từ trên xuống dưới quân binh Kim Xà doanh xem người mang mặt nạ bằng đồng xanh Đông Phương Mộ Tuyết trở thành thủ lĩnh bọn họ, đến lúc thấy nàng thế như chẻ tre, quân Lục Doanh chống đỡ không nổi, toàn bộ quân binh Kim Xà doanh bừng lên như bạo tạc nổ tung, nhưng khi nhìn xem nàng dần dần bị Lục Doanh binh bao phủ trùng trùng điệp điệp, toàn bộ quân binh Kim Xà doanh quả thực khắp nơi bao phủ một loại tâm tình tuyệt vọng, lúc này thì Tống Thanh Thư chính thức giống như thần binh trên trời giáng xuống, quân Kim Xà doanh trôi qua im lặng ngắn ngủi đắm chìm rồi mãnh liệt tuôn ra tiếng reo mừng như núi thở biển gầm, tựa như lâu nay một mực tâm tình bị đè nén cuối cùng đã nhận được phóng thích.
– Tống Thanh Thư?
Nơi xa xa Lý Khả Tú cũng thấy rõ cục diện bên này, thân người có chút lung lay…
– Hắn chưa chết sao?
Trong nháy mắt đó các loại mặt trái tâm tình đều xông lên trong đầu, chỉ là Lý Khả Tú tâm trí kiên định, mới không có tan vỡ ngay tại chỗ này.
– Ta có thể làm cho ngươi chết một lần, đương nhiên cũng có thể làm cho ngươi chết lần thứ hai!
Lý Khả Tú đã đâm lao thì phải theo lao, vội truyền lệnh xuống, phàm là toàn quân có thể giết chết Tống Thanh Thư, tất cả đều quan lên cao tam cấp, hoàng kim vạn lượng.
Trọng thưởng phía dưới tất có dũng phu, đám Lục Doanh binh kia nghe được mệnh lệnh, mỗi tên trong mắt đều phát ra lục quang, hét vang trời rồi nhanh chóng lao đến.
Tống Thanh Thư trái tay ôm lấy Hạ Thanh Thanh, tay phải ôm lấy Đông Phương Mộ Tuyết, vọt lên trên cao, mũi chân điểm lấy, thanh Ỷ Thiên kiếm lập tức xoay chuyển tràn ra kiếm khí, gặp sắt như chém bùn, chung quanh đám quân binh thối ngược lại một mảng lớn.
Phạm vi trong vòng mấy trượng chính giữa ba người giờ không có một tên Lục Doanh binh dám tiếp tục tới gần, Tống Thanh Thư lúc này mới hỏi hai nàng:
– Các người làm sao lâm vào hiểm địa như vậy?
Bị hắn ôm vào trong ngực, Hạ Thanh Thanh lúc này hạnh phúc bao phủ, nghe được nghi vấn của hắn, khôi phục thanh tỉnh:
– Chúng ta đính đánh thẳng vào trung quân, xem có thể hay không bắt được chủ tướng Lý Khả Tú…
Liền đem cục diện của Kim Xà doanh phải đối mặt, cùng với kế hoạch của các nàng hướng địch kể ra, cuối cùng âm u thở dài:
– Chỉ tiếc Tuyết cô nương vì muốn cứu ta, nên bị thất bại trong gang tấc, lúc này Lý Khả Tú bên người đã có trọng binh bảo hộ, còn muốn tập kích hắn, dĩ nhiên là không còn có khả năng.
– Kế hoạch của các ngươi vô cùng tốt, về phần Lý Khả Tú…
Tống Thanh Thư hướng phía bên kia soái kỳ Lục Doanh binh nhìn qua, song phương tuy rằng Lý Khả Tú chỉ cách xa vài trăm thước, nhưng chính giữa đã có ngàn vạn quân binh, thủ vệ chung quanh Lý Khả Tú, phòng thủ vô cùng kiên cố.
Đông Phương Mộ Tuyết muốn khuyên hắn thừa cơ rút đi, trở về bàn bạc lại kế hoạch kỹ hơn, thì nghe được Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Trong vạn quân lấy đầu tướng… cũng đâu có khó khăn gì…
Hai nàng còn chưa có kịp phản ứng, trên chiến trường đã vang vọng lên tiếng ngâm bài Hiệp Khách Hành làm rung động đến tâm can:
“Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh.”
Bất kể là tướng sĩ Kim Xà doanh hay là tướng sĩ Lục Doanh binh, trong nháy mắt ánh mắt đều trợn tròn, bởi vì bọn họ cùng lúc chứng kiến theo câu thơ vang lên, Tống Thanh Thư tay trái ôm lấy Hạ Thanh Thanh, tay phải ôm Đông Phương Mộ Tuyết phía trước nhẹ nhàng đạp một bước, mà trong không gian phảng phất có từng tầng một bậc thang vô hình, ba người rõ ràng thì cứ như vậy từng bước một hướng lên phía không trung đi đến…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook