Thấy Lam Phượng Hoàng khiêm tốn thỉnh giáo, Âu Dương Phong giải thích nói:

– Độc dược không phải là càng độc nhiều thì càng tốt, mấu chốt ở chỗ sử dụng, mục đích bất đồng, dược tính đương nhiên cũng bất đồng. Độc tính của con quái xà này, tuyệt không thua Kim Tằm Cổ Độc, bất quá chỉ đơn thuần hạ độc giết chết vài người thì không có ý nghĩa, còn chi bằng giảm xuống độc tính, làm cho những người này bị độc phát cuồng không đến mức lập tức chết ngay, sau đó bọn chúng sẽ thay lão phu đem độc dược truyền cho những đồng bọn khác, dĩ nhiên mục đích là làm cho bọn chúng toàn quân bị diệt.

Một bên Chu Chỉ Nhược ngạc nhiên nói:

– Chỉ là một giọt độc rắn, còn pha loãng nhiều lần như vậy, làm sao có thể độc chết rất nhiều người…

Âu Dương Phong cười nói:

– Lão phu sử dụng độc dược có một đặc điểm, chính là một khi thấy huyết, có thể làm cho tất cả huyết biến thành độc dược, một nam nhân trưởng thành ít nhất trong người cũng có bảy, tám cân huyết dịch, đó cũng chính là bảy, tám cân độc dược, lại lây truyền cho người trúng độc khác, lại có thêm bảy, tám cân độc dược, độc dược há lại không đủ?

Tống Thanh Thư cảm thán nói:

– Cái này trong truyền thuyết gọi là Lưu Độc vạn phương…

Lam Phượng Hoàng cũng vẻ mặt khâm phục:

– Phương pháp dùng độc của lão tiền bối, thật sự là tinh diệu tuyệt luân.

Một chốc lát này bên ngoài tiếng kêu la thảm thiết đã dần dần thấp xuống, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy người có thể đứng thẳng đã chẳng còn mấy người, Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, lúc hắn quay trở về, trong tay đã nắm bắt một tên còn sống, trùng hợp chính là tên cuối cùng sống sót này chính là tên thủ lĩnh đội kỵ binh.

– Người nào phái các ngươi tới đây…

Tống Thanh Thư chẳng muốn nói nhảm, liền vận khởi Di Hồn Đại Pháp tra hỏi.

Tên kia lý trí đã bị tình cảnh bên ngoài như địa ngục phá hủy, nên rất dễ dàng bị trúng Di Hồn Đại Pháp:

– Tả… tả, đại nhân.

– Vạn Sĩ Tiết?

Tống Thanh Thư giật mình, lão tại sao sao dám làm như vậy, Tể tướng đương triều công nhiên phái quân vây giết chi tử Xu Mật Sứ, một khi tin này lan truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến cho vua, dân cùng chấn động.

May mắn là tên thủ lĩnh kỵ binh tựa hồ là tâm phúc của Vạn Sĩ Tiết, nên biết không ít chuyện, theo trong lời nói của hắn, Tống Thanh Thư cũng biết được đại khái…

Đội kỵ binh này có nhiệm vụ không chỉ vây giết Cổ Bảo Ngọc (chính là Tống Thanh Thư giả dạng), đồng thời còn có ý định giết chết đoàn người sứ giả Mông Cổ, bởi vì sau khi biết được Tống Thanh Thư vẫn còn sống, Vạn Sĩ Tiết ý thức được mưu đồ lúc trước của mình có thể trôi theo nước chảy, Vạn Sĩ Tiết biết rõ tất cả đều đã xong, lão thậm chí nằm mơ còn thấy mình bị Triệu Cấu không chút do dự vứt bỏ…

Trà trộn trong quan trường vài thập niên, Vạn Sĩ Tiết có nhiều kinh nghiệm phong phú cùng trực giác nhạy bén, lão biết rõ không còn bao lâu nữa, lão cũng sẽ không còn được tin tưởng, nghĩ đến mình lúc trước đã đắc tội với nhiều người như vậy, nhất là đối với Tống Thanh Thư, hắn rõ ràng một khi không còn được tin tưởng, thì bản thân sẽ gặp phải vạn kiếp bất phục.

Nghĩ tới nghĩ lui Vạn Sĩ Tiết quyết định được ăn cả ngã về không, liền phái tâm phúc suất lĩnh quân binh đi giết phái đoàn sứ giả Mông Cổ, thuận tiện giết chết luôn cả Cổ Bảo Ngọc. Chỉ cần không còn người sống, không ai biết là lão dám làm như vậy, mà Mông Cổ rất coi trọng sứ giả của mình, huống chi cái chết là vị quận chúa tôn quý của Mông Cổ.

Mông Cổ chắc chắn sẽ cùng với Nam Tống khai chiến, chuyện trả nợ Tứ Xuyên khỏi cần nhắc đến, như vậy Giang Hoài chi địa của Lý Khả Tú sẽ trở nên trọng yếu chưa từng có, trong khoảng thời gian này, trong triều đình chuyện tranh luận lựa chọn Tứ Xuyên hay là Giang Hoài sẽ biến mất, Cổ Tự Đạo đau khổ bởi vì bị mất chi tử, cũng sẽ giận chó đánh mèo lên Mông Cổ, do đó cũng sẽ ủng hộ khai chiến cùng Mông Cổ.

Nếu là như vậy thì liên minh Vạn Sĩ Tiết cùng Lý Khả Tú liền sẽ trở thành có quyền thế nhất trong toàn bộ Nam Tống, đương nhiên lão cũng biết trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chuyện này cuối cùng nhất định sẽ bị người tra ra dấu vết để lại, nhưng đến lúc đó thì Nam Tống đã cùng Mông Cổ chiến đấu không chết không thôi, chân tướng cái gì đó đã không còn trọng yếu.

Tống Thanh Thư nghe được tặc lưỡi, quả nhiên âm tàn sắc bén vô cùng, vì tư dục bản thân, nên có ý đồ đem trọn vận mệnh Nam Tống cùng lão buộc cùng một chỗ, không quản đến sinh linh đồ thán, gây nên trong thiên hạ biết bao nhiêu người tử vong.

Cuối cùng hỏi không còn cái gì, Tống Thanh Thư một chưởng đánh nát tâm mạch tên thủ lĩnh kỵ sĩ, đối phương vừa rồi có ánh mắt dâm tà với Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng đã khiêu khích sát ý của Tống Thanh Thư…

Âu Dương Phong bùi ngùi thở dài:

– Vốn ta cho là Tây Độc đã đủ độc trong thiên hạ rồi, bất quá so với đám quan lại quyền quý trong triều đình, thật sự chỉ là con kiến…

Tống Thanh Thư hừ lạnh:

– Lần này xử lý xong sự tình Kim Xà doanh, lúc quay về thành Lâm An, nhất định sẽ tru sát tên cẩu tặc này, miễn cho về sau trong thiên hạ, dân chúng chịu lầm than vì lão cẩu tặc kia…

Âu Dương Phong cười nói:

– Nghe nha đầu Trọng Tiết nói, hiện giờ Kim Xà doanh cùng đại quân Lý Khả Tú đang trong thế giằng co, nên cũng có ý định đến hỗ trợ với tiểu tử ngươi…

“Trọng Tiết” lại nghe được thêm một nữ nhân nữa, Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú cau lại, liếc nhìn Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư làm không nhìn thấy:

– Nàng tại sao không có cùng đi với lão chứ…

Âu Dương Phong đáp:

– Nha đầu kia bị thương không nhẹ, lo lắng tới đây lại hóa thành vướng bận, vì vậy quyết định ở tại thành Lâm An dưỡng thương, chỉ nhờ lão phu đến giúp cho tiểu tử ngươi.

Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp, nàng bình thường là yêu nữ không sợ trời không sợ đất, không ngờ lúc thời khắc mấu chốt lại cân nhắc chu toàn như vậy.

– Có muốn lão phu cùng ngươi bắc thượng, có lão phu tương trợ, muốn đánh bại quân binh Lý Khả Tú cũng dễ dàng hơn.

Âu Dương Phong trong giọng nói nhàn nhạt mang theo khí phách.

Tống Thanh Thư lắc đầu nói:

– Trọng Tiết đang có thương tích bên người, để nàng lưu lại một mình tại thành Lâm An, ta thật lo lắng, hay là lão hộ tống nàng quay về Kim quốc đi.

Nói đùa gì vậy, chuyến đi này hắn không chỉ muốn giải vây cho Kim Xà doanh, còn muốn nhân cơ hội này thu phục địa bàn của Lý Khả Tú, nếu Âu Dương Phong đi theo sử xuất ra cái gọi là Lưu Độc vạn phương, trên chiến trường tạo ra một cảnh địa ngục nhân gian, đây chẳng phải là cùng quân dân Lưỡng Hoài kết lấy huyết hải thâm cừu sao? Mình nếu cùng dân chúng Lưỡng Hoài kết xuống huyết cừu, chỉ sợ vĩnh viễn không cách nào thu phục được chi địa Lưỡng Hoài.

Hơn nữa Tống Thanh Thư lo lắng nếu Âu Dương Phong sử dụng Lưu Độc vạn phương thì thanh danh của mình sẽ bị bôi xấu, thanh danh là cái đồ chơi nhìn không thấy, sờ không được, nhưng một khi bị xấu đi, thì chính là làm cái chuyện gì, khắp nơi đều bị cản tay, làm nhiều công ít, cũng tỷ giống như thanh danh của lão Ngô Tam Quế kia…

– Cũng được…

Âu Dương Phong gật đầu, lão cũng rất đau lòng Hoàn Nhan Trọng Tiết nha đầu kia, vì đã đối đãi xem nàng như tôn nữ của mình…

– Nơi đây đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không bao lâu sẽ có người tới đây điều tra, chúng ta rời đi trước rồi hãy tính sau.

Nghe trong không gian truyền đến mùi máu tươi, Chu Chỉ Nhược sắc mặt có chút khó coi.

– Còn lão phu sẽ quay về thành Lâm An đây…

Âu Dương Phong cùng mọi người cáo biệt, thi triển khinh công rất nhanh liền biến mất tại xa xa.

Tây Độc trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm quả nhiên không giống bình thường, nhìn qua thân ảnh Âu Dương Phong biến mất, Chu Chỉ Nhược tán thưởng không thôi.

Tống Thanh Thư cười nói:

– Phu quân của muội khinh công cũng chỉ hơn chứ không kém đâu…

Chu Chỉ Nhược lặng lẽ nhìn Lam Phượng Hoàng, phun nói:

– Hừ, không có biết khiêm tốn gì cả…

Lam Phượng Hoàng cười nói:

– Phu thê các người tình thâm, thật sự là làm cho người nhìn thấy ao ước a.

Chu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ:

– Lam tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta.

Ba người trò chuyện vui vẻ, đã bắt đầu hành trình Bắc thượng, cứ như vậy đi suốt cả buổi, lúc sắc trời dần dần tối xuống, bỗng nhiên truyền đến một hồi sấm chớp.

Nhìn xem bầu trời cuồn cuộn mây đen, Lam Phượng Hoàng nói:

– Tông công tử, xem nhanh tới trời mưa, chúng ta trước tìm một chỗ tránh mưa đi.

– Cũng được…

Tống Thanh Thư gật đầu, ba người liền quan sát bốn phía bắt đầu tìm kiếm chỗ tránh né.

Rất nhanh mưa to liền trút nước xuống, hai nàng lập tức kinh hô lên, Tống Thanh Thư nhìn thấy cách đó không xa mơ hồ lộ ra mái hiên:

– Đằng kia có một ngôi miếu đổ nát, chúng ta qua bên đó tránh…

Nói xong liền mỗi một tay ôm lên một nàng, thân hình lóe lên liền hướng bên kia tiến đến.

Lam Phượng Hoàng chỉ cảm thấy bên tai phần phật tiếng gió, hình như có một bàn tay đang tỏa nóng đang lén lút xoa nhẹ bụng dưới của mình, khi nàng kịp phản ứng thì ba người đã đã đến cửa miếu, nàng không như nữ nhân thường tình bởi vì sờ soạng như vậy mà xấu hổ tim đập, ngược lại cười khanh khách nói:

– Chu muội muội, phu quân của muội khinh công hoàn toàn so với Âu Dương tiền bối thì cao thâm hơn…

Bị nàng trêu ghẹo, Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng, nhưng I trong lòng cũng có chút tự hào, đang lúc muốn nói, thì Tống Thanh Thư lại ra dấu:

– Trong miếu có không ít người…

Hắn dừng lại một chút, thần sắc ngưng trọng nói bổ sung:

– Tất cả đều là cao thủ đứng đầu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương