CHƯƠNG 1176: YÊU THƯƠNG NHUNG NHỚ.

Bất quá nghĩ tới bổn sự của Tống Thanh Thư, tâm tình cô nương xinh đẹp lập tức khá hơn: "Lúc trước hắn tại Kim quốc trong nguy hiểm đã thay đổi biến hóa như chong chóng đều qua hết, điểm nguy cơ này há lại làm khó hắn!"

Từ khi Tống Thanh Thư gặp chuyện không may đến nay, có nhiều người thân cận nhắc đến hắn, về việc hắn có thể hay không biến nguy thành an, đại đa số mọi người đều có thái độ bi quan, không ngờ cô nương xinh đẹp này cùng Tống Thanh Thư quan hệ chẳng phải là thân mật bằng hữu, lại tin tưởng về hắn như vậy

Cô nương xinh đẹp bị Lâm An thành phồn hoa hấp dẫn, đi dạo nhìn xem hàng quán bên đường nhìn tới nhìn lui, rất nhanh người chung quang liền chú ý tới cô nương xinh đẹp như tiên nữ này, với các nữ nhân lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, nam nhân thì chằm chằm nhìn đến trên thân của nàng không chuyển mắt.

Cô nương xinh đẹp khẽ nhíu mày, nàng mặc dù có chút ham chơi đùa, bất quá vô tình trở thành ánh mắt tiêu điểm của mọi người, nàng còn có cái gì hào hứng dạo phố nữa, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Bởi vì nàng vận dụng khinh công, người phụ cận chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên thì đã mất đi bóng dáng của nàng, trong đám người nam nhân đều thở dài một hơi tiếc nuối.

-Hừ hừ, xú nam nhân thiên hạ đều giống nhau, buồn nôn.

Bởi vì là mẫu thân của nàng lúc trước tao ngộ, nên cô nương xinh đẹp đối với nam nhân không có cảm tình gì,

-Được rồi, trước đi đến Lâu Ngoại lâu chờ Tây Độc đi.

Nếu từ theo trên cao quan sát, có thể hiện thấy nàng giống như một hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa trong bụi hoa, Lâm An thành là một trong thành thị phồn hoa nhất thiên hạ, trên đường biển người chật như nêm, thế nhưng nàng nữ trong đám người mặc đến mặc đi, không ai có thể nhìn thấy nàng rõ ràng.

Khi nàng tiến vào Lâu Ngoại lâu, trong đầu chính đang tự hỏi một vấn đề: "Có nên tìm một mảnh khăn lụa đem che mặt lại hay không?" Mẫu thân của nàng năm đó cũng là bởi vì mỹ mạo của mình mà đưa đến bất hạnh, bởi vậy nàng về phương diện này so với các cô nương bình thường thì thành thục cẩn thận hơn nhiều lắm.

-Uả…không phải đây là Trọng Tiết muội muội hay sao, quả nhiên là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ a.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trêu tức, thanh âm lại cực kỳ động lòng người.

Cô nương xinh đẹp kia đúng là Hoàn Nhan Trọng Tiết của Kim quốc, lúc trước tin tức Tống Thanh Thư gặp nạn truyền ra, không chỉ A Cửu vông chúa, Hạ Thanh Thanh, Đông Phương Mộ Tuyết những nữ nhân này lo lắng, tại Kim đám nhữ nhân Ca Bích cũng biến sắc, thậm chí còn nổi lên tâm tư xua binh đến Dương Châu.

Cũng nhờ có Âu Dương Phong là đầy đủ tỉnh táo nhất, trong thời khắc mấu chốt khuyên can này đám nữ nhân gần như bị điên loạn này, các nàng cũng ý thức được nếu vạn nhất Tống Thanh Thư không có việc gì, hánh động như vậy sẽ bại lộ lực lượng mà hắn đang tận lực che giấu.

Trải qua thương nghị, các nàng quyết định phái Âu Dương Phong đến Giang Nam đến điều tra nghe ngóng tung tích Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư bị trúng độc dẫn đến nguy hiểm, mà Âu Dương Phong có ngoại hiệu Tây Độc, là người chọn lựa thích hợp nhất.

Mấy nữ nhân ở Kim Quốc vốn cũng muốn đến đây đấy, bất quá Ca Bích phải lấy diện mạo Hoàn Nhan Đản tọa trấn trong nội cung, Đại Khỉ Ti thì giả mạo Đường Quát Biện, Hoàn Nhan Bình thì ở trong cung chiếu ứng tỷ tỷ, Bồ Sát A Lý Hổ lại không phải là nhận vật trong yếu, cuối cùng thì Hoàn Nhan Trọng xung phong đảm nhận việc đây.

Dù sao Hoàn Nhan Trọng Tiết võ công không tệ, lại nhạy bén, có thể phần nào có sự trợ giúp cho Âu Dương Phong; thứ hai mẫu tử Hoàn Nhan Trọng Tiết đều sợ Tam Thi Não Thần Đan của Tống Thanh Thư, nếu như Tống Thanh Thư chết rồi, mai mẫu tử các nàng cũng sống không được, vì vậy người trên đời này không muốn Tống Thanh Thư chết nhất, thì mẫu tử các nàng tuyệt đối đứng đầu trong danh sách.

Chúng nữ thương lượng, cuối cùng quyết định để cho Hoàn Nhan Trọng Tiết cùng đi với Âu Dương Phong để tìm ứng cứu Tống Thanh Thư.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hoàn Nhan Trọng Tiết theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy gần bên cửa sổ có một công tử tuấn tú phi phàm đang ngồi, trong tay quạt xếp bạch ngọc là chuôi, bàn tay nắm lấy chuôi quạt trắng tựa như bạch ngọc, cơ hồ là trong suốt đấy, kề bên là hai lão giả tướng mạo bỉ ổi đứng ở bên cạnh nàngn, trong mắt lập loè, hiển nhiên đều là cao thủ đứng đầu.

Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thầm kêu khổ, làm sao lại trùng hợp ở chỗ này đụng phải nữ nhân đó chứ?.

-Cô nương nhận lầm người rồi…

Hoàn Nhan Trọng Tiết chắp tay sau mông, xoay người rời đi, nào ngờ một chiếc đũa bỗng nhiên phóng đến ghim trên trên cây cột trước người của nàng, nàng không thể không dừng bước lại.

Vị bạch ngọc công tử kia không nhanh không chậm mà cầm lấy ấm trà châm trà, thẳng đến đổ đầy chung trà khẽ cười nói:

-Nếu là nhận lầm người, Trọng Tiết tiểu thư lại làm sao biết ta là cô nương đây.

Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn hận không thể vỗ vào đầu mình, bất quá nàng cũng biết coi như là không có nhận ra kẽ hở của đối phương, thì vẫn sẽ bị lưu lại ở nơi này, tròng mắt nhanh như chớp chuyển một cái, quay trở lại nhìn qua đối phương cười nói ra:

-Triệu tỷ tỷ…. ngươi đại nhân đại lượng, không nên cùng ta một nha đầu không hiểu chuyện so đo nha.

Nguyên lai cái này loại bạch ngọc công tử đúng là Triệu Mẫn quận chúa của Mông Cổ, nàng trong khoảng thời gian này đang truy xét tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc, ý đồ muốn giải hết Tam Thi Não Thần đan trong cơ thể, nhưng lần trước tại Kim quốc không có thu hoạch gì, về sau tại một chỗ khác cũng không tìm được Mộ Dung Cảnh Nhạc, đang muốn đến một địa phương cuối cùng đi tìm, thì vừa đúng đụng phải huynh trưởng Vương Bảo Bảo.

Nghe được Vương Bảo Bảo mở miệng một tiếng muội phu đối với Tống Thanh Thư tán thưởng, Triệu Mẫn trong nháy mắt liền kịp phản ứng ca ca đã bị được Tống Thanh Thư trêu lừa xoay quanh, nàng vừa xấu hổ vừa lại buồn cười, bất quá ngoài ý định là nàng cũng không có sinh khí, cũng không có chọc thủng chân tướng, xem như là chấp nhận Nhữ Dương Vương Phủ cùng Tống Thanh Thư liên minh.

Nào ngờ rất nhanh liền truyền đến tin Tống Thanh Thư tại Dương Châu thành bị trúng độc, đang bị đám người Khả Tú đuổi gϊếŧ, Triệu Mẫn cũng không ngồi yên nữa, tạm thời cải biến hành trình kế tiếp của mình, trực tiếp xuôi nam.

Trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư mai danh ẩn tích, thế lực khắp nơi không ai biết rõ tung tích của hắn ở đâu, Triệu Mẫn nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn đến Lâm An thành, lấy thân phận sứ giả Mông Cổ gửi thông điệp đến triều đình Nam Tống, trước là trao đổi về việc trả lại Tứ Xuyên chi địa Nam Tống, nhưng hiện nay Tống Thanh Thư sinh tử chưa biết, Mông Cổ xem như là Nam Tống đơn phương bội ước, nên lấy Tứ Xuyên ra áp chế không thể trả lại, ra điều kiện triều đình Nam Tống xử trí hung thủ và cùng hỗ trợ tìm kiếm tung tích Tống Thanh Thư.

Nam Tống triều đình lập tức nổ tung nồi, đám đại thần chia làm mấy phái công kích lẫn nhau, bất quá Triệu Cấu dù sao cũng là vua của một nước, rõ ràng nếu là cứ như vậy hướng phía Mông Cổ thỏa hiệp, không khỏi làm tổn hại đến mặt mũi triều đình, hơn nữa Vạn Sĩ Tiết không phải nói động đến thì liền động đấy.

Với lại bên trong Nam Tống không thiếu chi sĩ có nhận thức, nhìn ra Mông Cổ hiện nay chiến lược trọng tâm là tại các nước phía tây, rất không có khả năng bởi vì một Tứ Xuyên mà một lần nữa cùng Nam Tống khai chiến, hơn nữa Nam Tống cũng không bỏ được đem địa bàn Lý Khả Tú nhổ ra.

Cuối cùng hai thế lực tựa như đánh cờ, Nam Tống triều đình ngoài miệng lời nói ứng phó các loại hữu ích với Triệu Mẫn, trên thực tế lại không có bất kỳ hành động nào.

Triệu Mẫn biết rõ bọn họ giở trò, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào, nàng rõ ràng quân thần Nam tống đang chờ Lý Khả Tú cùng Kim Xà doanh chiến đấu phân ra thắng bại, một khi Lý Khả Tú thắng, Nam Tống thì càng có vốn liếng đàm phán, hơn nữa coi như là Mông Cổ không trả Tứ Xuyên, Nam Tống cũng đã lấy được lưỡng Hoài, Sơn Đông, chỉ có lời mà thôi; còn một khi Lý Khả Tú thất bại, thì đến lúc đó tùy theo mà xử trí, đưa lão ra cho Mông Cổ đổi về Tứ Xuyên.

Thế nhưng là Nam Tống chịu được rất tốt, Triệu Mẫn lại hao không có thời gian chờ đợi, thứ nhất là nàng lo lắng sinh tử Tống Thanh Thư, thứ hai là lần này nàng lấy thân phận sứ giả Mông Cổ đi sứ Nam Tống, nhưng thật ra là tự chủ trương, Mông Cổ lại làm sao có thể vì một Tống Thanh Thư mà làm ảnh hưởng đến đại kế tây chinh của bọn họ?

Cái tin tức này chỉ sợ sẽ truyền quay về đến tai Thành Cát Tư Hãn, tất nhiên lúc này sẽ phái tới sứ giả chính thức để xử lý, đồng thời còn có thánh chỉ trị tội nàng.

Bởi vì chuyến này không được như ý, Triệu Mẫn mấy ngày này trong lòng rất bực bội, hôm nay theo từ sứ quán đi ra đến Lâu Ngoại lâu giải sầu, nào ngờ lại đụng phải Hoàn Nhan Trọng Tiết.

Phải biết rằng bình thường chỉ có Triệu Mẫn đem người khác đùa bỡn tại trong tay, nào ngờ lần trước tại Kim quốc, nhất thời chủ quan nên bị thua dưới tay Hoàn Nhan Trọng Tiết, nghĩ đến đoạn thời gian tại trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, Triệu Mẫn hận đến nghiến răng cho dù người nhốt nàng lại chính là Tống Thanh Thư, nhưng chẳng biết tại sao, nàng chỉ lại tức giận đến nha đầu Hoàn Nhan Trọng Tiết kia.

Nghe được đối phương chịu thua, Triệu Mẫn thoáng khoái ý, đồng thời lại sinh ra cảnh giác, lần trước nàng chính là bị cái vẻ hiền lành ngây thơ vô hại của Hoàn Nhan Trọng Tiết đánh lừa, nên nhàn nhạt nói ra:

-Đại nhân đại lượng sao? Xấu hổ, ta chỉ là nữ nhân, nữ nhân xưa nay đều có tiểu tâm. Lộc tiên sinh, Hạc tiên sinh, rạch mặt nàng cho ta..

Trong lầu thực khách vốn đang nhìn xem náo nhiệt, chợt nghe được Triệu Mẫn nói, ai cũng bay lên một cỗ khí lạnh.

Tên bạch ngọc công tử cũng quá độc ác đi, một khuê nữ như hoa như ngọc vậy, nói rạch mặt thì liền rạch mặt a.

Hạc Bút Ông thân hình lóe lên liền mở ra đại thủ hướng Hoàn Nhan Trọng Tiết chộp tới, Lộc Trượng Khách thì không có lập tức phóng tới, ngược lại vừa cười vừa nói:

-Quận chúa, gương mặt xinh đẹp như vậy mà rạch đi thì thật là đáng tiếc, chi bằng đem nàng giao cho thuộc hạ xử lý đi.

Triệu Mẫn biết rõ lão Lộc Trượng Khách háo sắc, tuy rằng rất là chán ghét, nhưng chợt nghĩ đến lúc ở Kim quốc thin hìn thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết ở tại bên cạnh Tống Thanh Thư, liền cải biến chủ ý:

-Được, chỉ cần ngươi có thể bắt được nàng.

-Tốt!

Lộc Trượng Khách mừng rỡ, lập tức hào hứng sục sôi mà hướng trong vòng chiến bổ nhào qua.

Hoàn Nhan Trọng Tiết võ công mặc dù không tệ, nhưng đây chẳng qua là so sánh đám cao thủ trẻ tuổi mà thôi, làm gì mà là đối thủ của Huyền Minh nhị lão?

Cũng may chính là Lộc Trượng Khách bởi vì háo sắc nên trì hoãn trong chốc lát, không cùng Hạc Bút Ông đồng loạt ra tay, cho nên Hoàn Nhan Trọng Tiết có một đường sinh cơ.

Phải biết rằng Huyền Minh nhị lão sở dĩ uy chấn giang hồ, phần lớn nguyên nhân là uy lực hai người lúc liên thủ sẽ gia tăng gấp bội, ngay cả Trương Vô Kỵ, tuy rằng trong giang hồ là cao thủ nhất lưu, nhưng lại cũng theo không kịp uy lực liên thủ kia.

Nhưng chỉ một mình Hạc Bút Ông, cũng không có cao đến mức nghiền ép Hoàn Nhan Trọng Tiết ngay lập tức, Hoàn Nhan Trọng Tiết nhìn chuẩn thấy một khe hở, thân hình lóe lên, nhanh phóng chạy về phía cửa ra vào.

Thời gian gần đây không ít lần tại trước mặt Triệu Mẫn bị mất mặt, Hạc Bút Ông nghĩ thầm trước kia đụng phải Tống Thanh Thư thì có thể không nói, còn lần này nag cả một tiểu nha đầu mà bắt không được, về sau làm gì còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt quận chúa, liền hét lớn một tiếng, mãnh liệt hướng cửa ra vào đuổi tới.

Lại nói Phùng Tử Anh, Tiết Bàn một đoàn người đi đang đi đến, Tống Thanh Thư không có tìm được cơ hội để bỏ đi, bất tri bất giác đã đi tới cửa ra vào Lâu Ngoại lâu.

Mấy người đang cười cười nói nói, vừa vặn đụng phải Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn mang theo một làn gió thơm bay tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương