Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 244
CHƯƠNG 1168: ĐẠI VƯƠNG ĐỘI TÁM CÁI NÓN XANH.
Trên nóc nhà Tống Thanh Thư nghe được cũng dở khóc dở cười, Lam Phượng Hoàng nói không sai, bất luận là nàng thiên kiều bá mị như thế nào, thế nhưng lúc cởi hết y phục của nàng ra, thì bên trong thân thể của nàng cất giấu không biết bao nhiêu là độc xà, độc trùng, nam nhân không bị dọa làm cái đồ vật kia bị héo rủ mới là lạ..
Chỉ nghe Vạn Sĩ Khuê cả giận nói:
-Đừng cho là ta không dám đụng vào ngươi…
Lam Phượng Hoàng kiều cười rộ lên:
-Vậy cứ đến đây đi a, chứ đừng dùng công phu múa mép khua môi, đã quên nói cho ngươi biết, ta đây trên thân ngoài trừ độc xà, độc trùng, vẫn còn có Kim Tằm Cổ Độc, Bích Tằm Cổ Độc, công tử cũng là người trong giang hồ, có lẽ nghe nói qua chứ.
Đừng nói là Vạn Sĩ Khuê, ngay cả Tống Thanh Thư nghe được cũng tặc lưỡi, , Kim Tằm Cổ Độc cùng Bích Tằm Cổ Độc cũng không thua gì Kim Ba Tuần Hoa kịch độc.
Bất quá dù sao Kim Tằm Cổ Độc hình dáng là bột phấn, nếu như nội lực đối phương cao xa hơn người phóng độc, thì rất dễ dàng đem độc phấn phản chấn ngược trở về, làm cho người phóng độc ngược lại bị trúng độc; mà Bích Tằm Cổ Độc tuy rằng cũng không có thuốc nào chữa được khi chạm vào huyết dịch của người, nhưng chỉ cần có người nguyện ý hi sinh tính mạng đem máu độc hút ra, thì vẫn có thể cứu được tính mạng của người trúng độc.
Vì vậy nếu so sánh với Kim Ba Tuần Hoa, thì Kim Ba Tuần Hoa không chỉ gϊếŧ người vô hình, mà còn thần tiên cũng khó lòng cứu được.
Vạn Sĩ Khuê vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên lấy trước mắt nữ nhân này toàn thân đúng là hoa hồng có gai không còn có đường nào chạm vào, bất quá hắn quỷ kế đa đoan, rất nhanh liền có chủ ý:
-Ngươi toàn thân là độc, ta đúng là không dám chạm đụng vào ngươi, chẳng qua ngươi đang bị bẫy lưới cá vây khốn, ta sẽ cho người đem ngươi ném vào hồ nước trước sân, chờ một lúc thì những loại độc xà độc trùng kia gặp nước sẽ không bỏ trốn mất dạng sao? Lúc đó thì cũng đừng đề cập đến trên người của ngươi có cái gì Kim Tằm Cổ Độc, Bích Tằm Cổ Độc rồi, cũng sẽ sớm bị nước pha trôi sạch sẽ …
Lam Phượng Hoàng sắc mặt đại biến, trong nội tâm nàng rõ ràng, quả thực nếu bị ném vào trong nước, thì một thân cậy nhờ vào độc trúng, độc xà thật đúng là đã mất đi hết chín thành, chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ nói ra:
-Hừ, đáng tiếc ngươi không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy, chỉ cần làn chỉ đỏ kia chạy đến ngực, ngươi sẽ lập tức khí tuyệt.
Vạn Sĩ Khuê giật ra áo nhìn qua, làn chỉ đỏ kia đã chạy đến dưới nách, sắc mặt âm trầm xuống:
-Ngươi đưa cho ta giải dược, ta thả ngươi đi, như thế nào?
Lam Phượng Hoàng cười khanh khách nói:
-Công tử làm như ta là tiểu cô nương ba tuổi hay sao, nơi này là địa bàn của ngươi, ta cho dù là xó đưa cho ngươi giải dược, ngươi há lại sẽ thả ta đi?
Mắt thấy làn chỉ đỏ càng lúc càng đến gần ngực, Vạn Sĩ Khuê cũng biết rõ ràng thời điểm này kêu người trong phủ chạy tới thì cũng không còn kịp rồi, lập tức lâm vào trạng thái điên cuồng:
-Tốt, nếu như ta đã nắm lấy cái chết chắc rồi, như vậy trước khi chết, thì đè nữ nhân của Kim Xà vương ra giao cấu, cho dù làm quỷ phong lưu cũng là tốt.
Trên nóc nhà Thích Phương tức giận đến toàn thân phát run, chợt quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn mặt trầm như nước, liền áy náy thấp giọng nói ra:
-Thực xin lỗi..
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Vô sỉ chính là hắn, cùng phu nhân có quan hệ gì chứ?
Lam Phượng Hoàng lại gắt một cái:
-Thứ nhất, nhân gia không phải là nữ nhân của Kim Xà vương; thứ hai, chỉ bằng dựa vào ngươi muốn giao cấu cùng ta, chỉ sợ là không có cái bổn sự đó…
Vạn Sĩ Khuê cấm thanh bảo kiếm từng bước một hướng phía nàng tới gần, nghe vậy thì mỉm cười:
-Ta biết rõ Lam giáo chủ tự cao một thân chứa đầy độc vật, bất quá ta trước sử dụng kiếm cắt y phục của ngươi, đem ngươi lột trần quang lưu toàn bộ, bổn công tử cũng muốn nhìn xem toàn thân ngươi n còn có chỗ nào có thể giấu những thứ độc xà độc trùng gì gì đó, trừ phi ….bên trong cái chỗ kia…
Hắn nói xong hướng phía giữa hai chân Lam Phượng Hoàng nhìn chằm chằm vào, ánh mắt cực kỳ hạ lưu…
Thấy hắn càn rỡ vô lễ như thế, Lam Phượng Hoàng trong lòng giận dữ, làm như thế nào nguyện ý để cho một tên tiểu nhân hèn hạ như vậy chiếm được tiện nghi?
-Ta trên da thịt thoa khắp Kim Tằm Cổ Độc chi phấn, ngươi nếu không sợ chết thì cứ đụng vào ta thử xem.
Lam Phượng Hoàng lạnh giọng mở miệng uy hϊếp.
-Vậy thì như thế nào đây?
Vạn Sĩ Khuê trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng chi ý, chậm rãi hướng đến phía ngực làn chỉ đỏ đang di động,
-Dù sao ta cũng là phải chết, cho dù là có nhiều Kim Tằm Cổ Độc thì như thế nào? Chỉ cần có thể trước khi chết, nếm được tư vị của Lam giáo chủ, về sau có xuống địa phủ đụng phải họ Tống kia, ta sẽ nói cho hắn biết, hắn không chỉ là chết ở trong tay của ta, hơn nữa nữ nhân của hắn còn bị ta đè ra giao cấu, cho dù hắn có võ công cái thế thiên hạ thì như thế nào? Ta Vạn Sĩ Khuê trước mặt, sẽ nói rõ cho hắn biết, hắn chính là một kẻ thất bại, chỉ là một đại vương đội tám cái nón xanh mà thôi, hặc hặc …ha ha…
Mắt thấy Vạn Sĩ Khuê càng lúc càng gần, Lam Phượng Hoàng cả kinh rồi, đối phó với một người đã không màng đến sinh tử, thì quả thật không có biện pháp áp chế hắn rồi.
-Soạt…soạt..
Thanh thúy tiếng vải vóc bị mũi xé rách, bên dưới cái váy của Lam Phượng Hoàng đã bị hắn rạch một đường lên đến bẹn đùi, lộ ra thấp thoáng cái tiểu nội nhô phồng ra..
-A….
Lam Phượng Hoàng kinh hô, vội vàng nghiêng thân đi, để ngăn chặn tầm mắt của hắn.
-Chậc …chậc chậc, cái đó nhìn qua giống như cái bánh màn thầu lớn họ Tống kia thật sự là diễm phúc sâu.
Vạn Sĩ Khuê yết hầu hoạt động một cái, nuốt xuống một ngụm nước miếng, giơ kiếm đi đến trước người Lam Phượng Hoàng..
Lam Phượng Hoàng vừa tức vừa vội, cho dù lúc này từ trên hai bên bẹn đùi của nàng đang bò xuống hai con tiểu xà nhỏ như ngón tay cái của nàng, một con da nhám có lông tơ như là sâu lông, một con thì trơn trượt ướŧ áŧ như là tẩm lên dịch nhờn đang ngọ ngậy nhô đầu, như là bảo vệ lấy cái âm hộ thần bí của nàng, thì nàng vẫn lo sợ do dự có nên hay không lấy ra giải dược bò cạp độc tạm thời ổn định tâm trí của hắn, để cho hắn theo trong trạng thái điên cuồng tỉnh táo lại, mới tốt cùng hắn trao đổi điều kiện.
Dù sao giải dược này nếu dùng thì bảy ngày mới có thể triệt để giải độc, trước cho hắn một chút cũng không sợ đến lúc đó không có vốn liếng đàm phán.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên một thanh âm trêu tức:
-Nghe nói ngươi muốn cho ta làm đại vương đội tám cái nón xanh?
Nghe được giọng nói này, Lam Phượng Hoàng kinh hỉ quay đầu nhìn lại, còn Vạn Sĩ Khuê vẻ mặt tựa như là gặp quỷ:
-Tống Thanh Thư? Làm sao có thể, Kim Ba Tuần Hoa không có thuốc nào chữa được, ngươi làm sao có thể còn sống!
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:
-Ngươi không đủ tầm, rất khó để giải thích rõ ràng với ngươi..
Nói xong cũng không quản tới hắn, liền đi đến trước mặt Lam Phượng Hoàng, theo từ cổ chân của nàng nhìn lên trên, song song gợi cảm đôi chân thon dài, đường cong nhu hòa xinh đẹp tĩnh tĩnh g ở trước mắt, từ nơi gốc tại giữa hai chân, màu trắng cái tiểu nội khố bào trùm phác hoạ ra hình dạng cái âm hộ no đủ mê người, rậm rạp đen kịt cỏ thơm gò mu từ bên trong làn vải tơ của cái tiểu nội khố cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được, khiến người muốn phun máu mũi, hai mắt hắn mở nhìn chăm chăm, nhưng tâm trí thì hỗn độn một mảnh, khi nhìn thấy hai con tiểu xà kia rất là dọa người quấn quanh bên ngoài cái âm hộ của nàng, khí lạnh xông thẳng lên đầu hắn, hắn liền vung tay duỗi lên, một làn kiếm khí liền phá vỡ cái bẫy lưới đánh cá, Lam Phượng Hoàng ai da một tiếng, liền từ bên trong rớt ngã xuống ..
Bởi vì nàng đang bị treo trên giữa không trung, lần này mất đi trọng tâm phản ứng không kịp, thân người hướng rơi xuống trên mặt, Tống Thanh Thư muốn đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng không biết tại sao, vừa đưa ta lại thu tay về, làm hại Lam Phượng Hoàng cái mông té trên mặt đất, há miệng kêu đau ..
-Ngươi … cũng không biết đỡ giùm ta.
Lam Phượng Hoàng bóp lấy bờ mông, vẻ mặt u oán ngồi dậy.
Lam Phượng Hoàng thanh âm đã kiều kiều ngọt chán nhu hòa, bất luận nam nhân nào khi nghe được cũng khó mà không bay lên một cỗ thương hương tiếc ngọc, Tống Thanh Thư cũng rất bình tĩnh cười nói:
-Lam giáo chủ trên thân đều là độc xà bào quanh, ta nào dám đỡ lấy Lam tỷ a…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook