CHƯƠNG 1162: TƯ THÁI KHÁC NHAU CỦA HAI VỊ TẨU TẨU.

Tống Thanh Thư tiến vào phòng, thì thấy hai người dìu lấy một vị lão mẫu tóc bạc chào đón, Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, có thể đây là vị lão tổ tông mà nha hoàn trong miệng kia nói ra, hắn muốn bái kiến, thì đã bị đối phương ôm vào trong ngực, khóc lớn…

Tống Thanh Thư sắc mặt đặc sắc cực kỳ, hắn tốt xấu nói gì cũng là nam tử hán, rõ ràng lại bị người yêu thương ôm vào trong lòng coi như là tiểu hài tử vậy.

Cho dù không được tự nhiên, nhưng mà hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, dù sao hắn đang phát sầu không biết nên xưng hô như thế nào với đối phương, bởi như vậy cũng là giảm đi không ít chuyện.

-Thật đúng là muốn làm chết ta.

Lão thái thái tóc bạc nắm chặt tay của hắn, càng nhìn càng vui mừng thật tươi, rồi nhớ tới cái gì, chỉ vào bên cạnh mấy nữ nhân nói ra,

-Nhanh đến thỉnh an bá mẫu, mẫu thân đi, cũng đừng quên tẩu tẩu của người.

Tống Thanh Thư nhìn mặt mà nói chuyện, theo ánh mắt của lão thái thái tóc bạc có thể đối ứng với từng nàng từ trong miệng chỉ người, hai nữ nhân trung niên, khác biệt lớn nhất ngay là vị bá mẫu ánh mắt dao động bất định, hiển nhiên đó là người mềm yếu nhu nhược, ngược lại là mẫu thân của cẩm y công tử, khí chất ung dung hoa quý hơn nhiều lắm.

Tống Thanh Thư cẩn thận cùng hai người thình an, đến vị tẩu tẩu mà lão thái thái nhắc tới, lập tức hai mắt hắn tỏa sáng, một thiếu phụ uyển chuyển hàm xúc khí chất điềm đạm nho nhã ngồi ở chỗ kia, dung mạo đẹp đẽ tú thanh mỹ lệ, đáng tiếc rõ ràng là nữ nhân này trong đôi mắt rồi lại thiếu vài phần sức sống, dường như đối với bất cứ chuyện gì trên đời đều không có hứng thú.

-Thỉnh an tẩu tẩu.

Tống Thanh Thư chú ý tới trong phòng những người khác đều mặc xiêm màu hồng dâu lưng màu xanh lục, cực kỳ hoa lệ tươi đẹp, thế nhưng là nàng lại mặc bộ xiêm y màu trắng, càng thêm khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, đôi chân thon dài đẹp đẽ, hợp với thân thể yêu kiều, càng làm cho nàng cao quý trang nhã, mà làn vải tơ không giấu được thân thể kinh tâm động phách kia, trước ngực song phong cao ngất làm cho người khó có thể tin, cái mông đẹp nẩy nở dưới váy áo bao vây hình thành đường cong khoa trương, linh lung lồi lõm làm lòng lay động lòng người, mỗi cái giơ tay nhấc chân lại có vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán: “ Chẳng lẽ nàng đang thủ tiết sao này?..”

Thiếu phụ kia nhẹ gật đầu, tùy ý nói vài câu, thái độ lãnh đạm, nhưng trong phòng những người khác dường như lộ ra cái gì khác thường.

Lão thái thái tóc bạc còn nói:

-Còn các cô nương kia, hôm nay Bảo nhị gia đã trở về, mọi người hãy vui vẻ náo nhiệt, có thể không cần phải làm chuyện gì khác….

Mọi người đều đáp ứng …

Tống Thanh Thư lúc trước trên thuyền nghe Đào Hồng nói đến những mối quan hệ thông gia Cổ phủ, thì có vài phần hoài nghi, hôm nay trong phủ những người này mở miệng một tiếng thì xưng hô Bảo nhị gia, hơn nữa đồng dạng họ Cổ, trong đầu hắn lộn xộn, nhưng rất nhanh tiếp nhận sự phát hiện này quả là thực, dù sao cái thế giới này thật sự là đủ hỗn loạn…

Chính là đang nghĩ ngợi, thì thấy ba ma ma cùng với năm sáu nha hoàn, vây quanh ba tỷ muội bước đến, Tống Thanh Thư không thể không cảm thán những nữ nhân quý tộc này một là sống an nhàn suиɠ sướиɠ, thứ hai là mẫu thân của các nàng đều là mỹ nhân, cho các nàng dung mạo chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ mỹ nhân nào…

Nàng thứ nhất mông vú nẩy nở, hợp với dáng người, ôn nhu trầm mặc..

Nàng thứ hai bờ vai tinh tế, eo nhỏ, dáng người thanh mảnh, tuấn mắt tu mi, xuất trần thoát tục..

Nàng thứ ba vóc người chưa phát triển rỏ ràng, hình dáng còn nhỏ, trang sức kim trâm cùng váy áo, ba người đều là mặc giống nhau.

Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, ba cô nương này đoán chừng chính là Nghênh Xuân, Tham Xuân, Tích Xuân ba tỷ muội rồi..

Ba nàng thấy trước mắt chính là huynh đệ của mình, lộ ra vẻ mừng rỡ, lôi kéo hắn đến hỏi lung tung này kia.

Tống Thanh Thư bị trên thân ba nàng mùi hương xông đến, hắn có chút thần du vật ngoại, âm thầm tặc lưỡi: “ Khó trách tên cẩm y công tử kia trên thân mang theo nồng đậm mùi son phấn, từ nhỏ thân ở bên trong nữ nhi quốc như thế này, nếu muốn không bị ảnh hưởng thì cũng không có khả năng.

Bỗng nhiên chỉ nghe trong hậu viện có tiếng cười trong trẻo vang đến, nói:

-Ta đến chậm, không kịp nghênh đón viễn khách!

Tống Thanh Thư kinh ngạc tự nhủ: "Những người tại đây au cũng đều nói khẽ đi nhẹ, nghiêm chỉnh như thế, còn người đến là người nào, mà lại phóng khoáng tự nhiên như vậy?

Lúc này thấy một đám nha hoàn đỡ lấy lấy một người từ sau tiến đến.

Người này trang phục cùng những nàng người khác bất đồng,xiêm y bằng lụa màu sặc sỡ, phảng phất giống như thần phi tiên tử, trên đầu búi tóc đeo tơ vàng bát bảo toàn châu, trâm cài tóc triều dươnh ngũ phương, trên cổ đeo dây chuyền vàng ròng bàn ly anh lạc, mép váy viền xanh, một loại diễm lệ câu hồn nhϊếp phách, nhất là dáng người thành thục phong tình cực điểm mê người, có thể dễ dàng câu dẫn ra du͙ƈ vọиɠ nam nhân nguyên thủy, một thân da thịt tuyết trắng giống như chưa từng trải qua ánh mặt trời tẩy lễ, thân thể đầy đặn yêu kiều lộ ra kinh người đường cong, đủ để cho bất luận cái gì nam nhân khó có thể tự giữ, khóe miệng có chút cong cong mang theo một loại trí mạng hấp dẫn, phối hợp thân hình uyển chuyển linh lung, chỉ cần là nam nhân sẽ cao hứng có một loại cảm xúc muốn đem nàng đưa lên giường tầm hoan, mãnh liệt va chạm chà đạp nàng.

Tống Thanh Thư trong lòng rùng mình: “ Phu nhân này nhìn qua chính là một nữ nhân khôn khéo cường hãn, mình phải cẩn thận ứng phó, miễn bị nàng nhìn ra cái gì kẽ hở.

Lão thái thái cười nói:

-Hi Phượng, ngươi lúc nào cũng chua ngoa, tiểu thúc của ngươi cũng không phải là ngoại nhân, tính là cái gì viễn khách a.

Tống Thanh Thư trong lòng xác minh, phu nhân chắc hẳn chính là Vương Hi Phượng rồi.

Chỉ nghe Vương Hi Phượng cười duyên nói:

-Tiểu thúc hắn không phải là mới đi xa trở về sao, đương nhiên phải xem là viễn khách rồi.

-Dù sao vẫn là không ái nói lại ngươi,

Lão thái thái cười ha hả nói, thần tình không chút nào cho rằng Vương Hi Phượng ngang ngược,

-Sắc trời cũng không xê xích gì nhiều, hãy cho người chuẩn bị bữa tối đi.

Rồi hướng Tống Thanh Thư nói ra:

-Phụ thân ngươi cùng bá phụ đang có việc, không chờ bọn họ nữa, dù sao nếu có bọn họ, mọi người ăn cơm cũng không thống khoái. Đúng rồi, Liễn nhi đâu?

Vương Hi Phượng cười nói:

-Bẩm lão tổ tông, hắn gần đây chịu trách nhiệm trù hoạch kiến lập đại quan viên, đang chạy khắp nơi, không cần phải để ý đến hắn.

-Chuyện này thật làm vất vả hắn.

Lão thái thái nhẹ gật đầu.

Vương Hi Phượng lập tức mở cờ trong bụng:

-Đó là trách nhiệm, nên phải làm đấy ..

Nói chuyện trong chốc lát thì nha hoàn đã bắt đầu bố trí yến hội.

Tống Thanh Thư một chốc lát này đã dần dần thăm dò thân phận mỗi người, , cẩm y công tử kia thân phận chính là Cổ Bảo Ngọc, lão thái thái tóc bạc hiển nhiên chính là Cổ mẫu rồi, vị bá mẫu kia hẳn là Hình phu nhân, về phần góa phụ xinh đẹp, đó là Lý Hoàn thê tử ca ca của Cổ Bảo Ngọc là Cổ Châu ..

Cổ mẫu chính diện ngồi một mình, tiếp theo Hình phu nhân, Vương phu nhân mới ngồi xuống, sau đó mọi người ánh mắt rơi vào trên thân Tống Thanh Thư.

Hắn âm thầm kinh hãi: “ Xem ra Cổ Bảo Ngọc tên này vô cùng được sủng ái, Vương Hi Phượng, Lý Hoàn đều là tẩu tẩu của hắn, rõ ràng cũng muốn nhường chỗ cho hắn….”

Tống Thanh Thư phản ứng cũng nhanh, không lộ dấu vết liền ngồi xuống, tiếp đó là Nghênh Xuân, Tham Xuân, Tích Xuân theo thứ tự, Lý Hoàn, Vương Hi Phượng hai người cuối cùng mới ngồi xuống.

May mắn Tống Thanh Thư đã là trải qua sinh hoạt trong hoàng cung, cho nên những chi tiết này không có làm khó hắn, duy nhất làm cho hắn lo lắng là những người cực kỳ thân cận bên người Cổ Bảo Ngọc, chốc nữa trên bàn cơm nếu là trò chuyện qua, bản thân chỉ sợ khó có thể chống đỡ chu toàn.

Bất quá hắn rất nhanh liền mừng rỡ, bởi vì Cổ phủ có một quy củ: Thời điểm dùng cơm thì không nói chuyện, ngay cả gian ngoài đám nha hoàn hầu hạ tuy nhiều, nhưng angy cả một tiếng hắng giọng cũng không nghe thấy.

Cơm xong, có nha hoàn dùng khay nhỏ dâng trà đến.

Cổ mẫu phất tay, nói:

-Các ngươi đi đi, để cho chúng ta nói chuyện.

Hình phu nhân, Vương phu nhân nghe xong, vội vàng đứng dậy, mọi người còn lại cũng lục đục rời khỏi.

Chờ mọi người kia rời đi hết, Cổ mẫu bảo Tống Thanh Thư đến bên người mình ngồi xuống:

-Nhanh nói cho ta nghe một chút, những ngày này đi dạo vừa rồi đã thu hoạch được cái gì?

Tống Thanh Thư đau đầu, loại chuyện riêng tư trong nhà là dễ dàng nhất lộ ra kẽ hở, huống chi đối mặt vẫn là Cổ Bảo Ngọc được Cổ mẫu sủng ái trong nhà.

Tùy ý ứng phó qua loa vài câu, hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, Tống Thanh Thư lo lắng: “ Cũng không biết Chỉ Nhược cùng Thích Phương thoát hiểm được chưa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương